Thần Y Đích Nữ
Chương 141: Hoành Hoành, có phải ngươi bị kẻ khác khi dễ?
Thanh âm này vừa phát ra, tất cả mọi người đều quay lại nhìn Phượng Vũ Hoành. Chỉ thấy nàng sớm đã đứng dậy, đứng ung dung, nhìn thẳng vào Bộ quý phi, trong ánh mắt ấy cuối cùng lại mang theo chút lửa giận bất bình: "Thượng thư đại nhân nửa đời vì nước, vì Đại Thuận tận tâm tận lực, đến khi già chẳng những không thể an hưởng tuổi già, lại vẫn bị nữ nhi của mình đè chết, thật là... làm người ta thổn thức."
Khi nàng nói ra lời này, bi thương cũng dần hiện lên khuôn mặt.
Người nhà họ Bộ ai ai cũng sững sỡ đến bất động, có một vài tiểu hài tử không hiểu chuyện khi nghe Phượng Vũ Hoành nói như vậy, trong lòng cũng có chút mông lung khó tả.
Bọn hắn căn bản cũng không hiểu sao Bộ Nghê Thường cùng Bộ quý phi lại đem cái chết của Thượng Thư Bộ đại nhân đổ hết lên đầu của vị tiểu thư họ Phượng này, cũng giống như mọi người đều nói, Thượng thư đại nhân là bị Bộ quý phi đè chết, mà người ném quý phi nương nương, là đương kim Thánh thượng, chẳng lẽ muốn bọn họ đi tìm Hoàng thượng mà nói lý lẽ?
Mắt thấy người nhà họ Bộ đang bắt đầu thay đổi cảm xúc, Bộ quý phi tức giận đến lục phủ ngũ tạng đau nhói, "Phượng Vũ Hoành!" Nàng gần như nghiến răng ken két, "Nha đầu miệng lưỡi bén nhọn, sự việc rốt cuộc nguyên nhân ra sao, trong lòng ngươi hiểu rõ nhất!"
Bộ Nghê Thường cũng hung hăng nói: "Ngươi không nên quá phách lối!"
Bộ Bạch Kỳ không dám nói quý phi, chỉ đành quát lớn nữ nhi của mình: "Chuyện này chưa đến phiên ngươi mở miệng"
Phượng Vũ Hoành lại gật đầu với Bộ Nghê Thường và Bộ quý phi, nói: "Đúng là ta hiểu rõ nhất! Chuyện này nguyên nhân là do Bộ cô nương tìm ta so tiễn thuật, ta phản đối nhiều lần, nhưng nàng kiên quyết hùng hổ doạ người. Đến khi ta thắng tài bắn cung, trong lòng quý phi nương nương buồn bực nóng nảy, lúc này mới đắc tội Hoa phi, chọc Vân Phi cùng Hoàng thượng nổi giận." Nàng nói chuyện, bất chợt nhìn chăm chú vào Bộ Bạch Kỳ, lại chỉ ngón tay về phía quý phi và Bộ Nghê Thường, nghiêm mặt nói: "Đầu sỏ của mọi chuyện đều ở đây, Bộ lang trung ngươi còn chờ cái gì?"
Toàn bộ người Bộ gia đều hít một hơi khí lạnh không nên lời, trước đây chỉ nghe vị nhị tiểu thư Phượng gia này từ nhỏ đã bị đưa vào sơn thôn mặc sống chết, bên ngoài cũng gọi nàng thiên kim sơn dã. Thế nhưng qua đêm cung yến hôm trước, Phượng Vũ Hoành dùng ba mũi tên khẳng định bản thân mình, khiến ai ai cũng khiếp sợ. Đặc biệt hôm nay, người nhà họ Bộ xem như lĩnh giáo trình độ ngôn ngữ của nàng, quả là nữ nhi phủ Thừa tướng, khí thế ép người, để cho bọn hắn cả thở dốc cũng cảm thấy bị đè nén.
Phượng Vũ Hoành nói đến nỗi Bộ Bạch Kỳ cũng phải câm nín tại chỗ, kỳ thực trong lòng hắn cũng biết rõ chuyện này không trách được Phượng gia, nhưng bắt hắn đắc tội Bộ quý phi, định tội nữ nhi duy nhất của mình, thật tâm là hắn không làm được chuyên này! Trong lúc nhất thời, đều cảm thấy vạn phần lúng túng, không cách nào để kéo về được nữa.
Tất cả mọi người ở đây cũng không ai dám lên tiếng, mà người đến đây cúng viếng bị chặn ở cửa phủ càng ngày càng nhiều, ngay lúc này chỉ nghe trong Bộ phủ có âm thanh già nua trầm thấp khàn khàn nhưng không mất uy nghiêm truyền đến... "Đủ rồi!" Chỉ hai chữ, người nhà họ Bộ cùng xoay người lại, hướng về phía phát ra thanh âm cùng khom người hành lễ, ngay cả quý phi Bộ Bạch Bình cũng ngậm miệng, nhìn tới nơi ấy, thần sắc cung kính.
Phượng Vũ Hoành quay đầu nhìn, chỉ thấy từ cửa phủ một vị lão thái thái đi ra, tuổi lớn hơn tổ mẫu nàng năm, sáu tuổi, một thân tang phục trắng phau, trên đầu quấn một vòng vải trắng, sắc mặt bi ai, nhưng con ngươi bóng lưỡng, trong tay cũng chống cây quyền trượng, bước chân nặng nề hữu lực, khí thế phát ra lập tức khiến Phượng lão thái thái bị đè ép.
Bộ Bạch Kỳ gọi lão thái thái một tiếng: "Mẫu thân."
Chỉ thấy Bộ gia lão thái thái sau khi đứng vững, hung hăng liếc Phượng Vũ Hoành, rồi sau đó lại quay mặt trầm giọng nói: "Hôm nay là ngày gì? Vậy mà các ngươi làm loạn đến bước này, các ngươi xứng là người Bộ gia sao?"
Lão thái thái giận dữ, người nhà họ Bộ cũng không ai dám lên tiếng.
Phượng lão thái thái dường như bị khí thế của đối phương dọa sợ, có chút không được tự nhiên. Phượng Vũ Hoành tiến đến bên người nàng nhỏ giọng nói: "Tổ mẫu, ngài là mẫu thân của đại quan nhất phẩm, cho dù Bộ lão thái thái này mang trên mình cáo mệnh, nhưng tổ mẫu cũng không cần cúi đầu trước mặt bà ta."
Phượng lão thái thái vừa nghĩ cũng đúng, đối phương bởi vì có nữ nhi làm quý phi, giúp nàng cầu xin cái cáo mệnh, nhưng đến cùng con trai của nàng là đại quan nhất phẩm, cao hơn một giai thượng thư chết đi kia, vì sao phải khiêm tốn?
Nghĩ thông suốt điểm này, đầu Phượng lão thái thái lại nâng lên một chút.
Bộ lão thái thái cũng không dám dùng cáo mệnh tự xưng, chủ động khom người với Phượng lão thái thái: "Phượng gia có thể tới cúng viếng vong phu, quả thật làm vinh hạnh Bộ gia."
Quý phi vẫn chưa mở miệng rốt cục lại không nhịn được, trừng Phượng Vũ Hoành nói: "Muốn đi vào cúng viếng củng được, nhưng ngươi phải quỳ xuống mà bò vào cho bổn cung, bò đến đụng đầu vào linh đường!"
Khi nàng nói xong lời này dùng mười phần lực, cổ họng cũng khàn đi, khí thế quý phi lập tức bày ra, dọa mọi người một trận.
Phải quỳ bò cho đến khi đầu cụng vào linh đường, đại lễ như thế, mà lại rơi trên một vị tiểu cô nương khác họ?
Trong lúc nhất thời, trong đám người đến đây cúng viếng nghị luận sôi nổi, đều chỉ Bộ quý phi lấy thế đè người, Bộ gia đối với chuyện này hoàn toàn không có lý.
Đại thái giám bên người quý phi bất chợt hét cao... "Yên lặng!" Đám người trong nháy mắt yên tĩnh lại.
"Phượng Vũ Hoành." Bộ quý phi không chịu được nữa, một lần nữa nằm lại trên cáng, "Bản cung là hoàng phi cao quý, thế nào, bắt ngươi quỳ cũng không quỳ được sao?"
Phượng lão thái thái bắt đầu khó chịu, nàng là trưởng bối, không nhìn thấy thì không sao, nhưng hôm nay đã đi theo, không thể để người khác bắt nạt tôn nữ của Phượng gia.
Phượng lão thái thái chuẩn bị nói vài câu, thế nhưng ống tay áo lại bị một bàn tay nhỏ níu chặt lại, nàng ngoái đầu nhìn thì ra là Trầm Ngư.
"Tổ mẫu, từ trước đến giờ nhị muội muội đều thông minh, sẽ tự có biện pháp, nếu người mà dính vào chuyện này, họa may lại liên lụy đến gia tộc."
Lão thái thái nghe Trầm Ngư nhắc nhở, miệng đang há to lập tức đóng trở lại. Đúng rồi! Phượng Vũ Hoành lúc nào chịu thiệt thòi? Lúc này nàng không thể nói chuyện, vừa nói chuyện, sợ là Bộ gia càng không buông tha.
Quý phi áp bức ở ngay trước mắt, người ở đây đều nôn nóng muốn nhìn kết quả, Bộ Bạch Kỳ vạn nhất bất đắc dĩ, đành phải nhẹ giọng cầu viện Bộ lão thái thái: "Mẫu thân, ngài khuyên nhủ quý phi nương nương, hôm nay là đại tang phụ thân, vẫn nên làm việc ổn thỏa một chút!"
Bộ lão thái thái xoay đầu qua chỗ khác, không để ý Bộ Bạch Kỳ chút nào.
Nhưng vào lúc này Phượng Vũ Hoành tiến lên vài bước, đi tới bước trước mặt lão thái thái, nhìn Bộ gia mọi người một vòng, sau đó nói: "Quý phi nương nương là quý nhân, cũng là trưởng bối, muốn A Hoành quỳ, vậy A Hoành tự nhiên sẽ quỳ. Chỉ là A Hoành có một chuyện không rõ, còn muốn cùng Bộ đại nhân và Bộ lão phu nhân lĩnh giáo một hai."
Bộ Bạch Kỳ vội vàng nói: "Mời nói."
Gương mặt Phượng Vũ Hoành hiện lên một chút kinh ngạc, "A Hoành thật sự không hiểu, là nữ nhi thân sinh của Thừa tướng đại quan nhất phẩm mà phải làm đại lễ như vậy với Thượng thư đại nhân quan nhị phẩm, vậy ban đầu mẫu thân ta qua đời, tại sao toàn bộ hài tử Bộ gia không dùng đại lễ như vậy bò đến linh cữu mẫu thân ta?"
Bộ Bạch Kỳ sửng sờ, lúc trước tang lễ của Đại phu nhân Phượng phủ, nhưng Bộ gia chỉ có mình hắn đến.
Phượng Vũ Hoành nói tiếp: "Nếu đã không có, vậy chuyện cũ coi như qua, nhưng ngày giỗ của mẫu thân ta năm sau, Bộ đại nhân phải nhớ kỹ cho ta mang theo bọn nhỏ cùng nhau đi dập đầu trả nợ. Chắc là phụ thân ta khoan hồng độ lượng, chắc sẽ không so đo những cái dập đầu muộn một năm." Nàng nói xong, rồi cất bước xoay người, tiến lên hai bước về phía đại môn Bộ gia, đi thẳng tới vị trí cửa phủ rồi dừng lại, sau đó vén váy lên, làm bộ quỳ xuống.
Nhưng vào lúc này, ngay trên quan lộ Bộ quý phi vừa đến, lại có một chiếc long xa từ từ đi đến.
Long xa kia còn khí phái hơn của quý phi, kích thước cũng lớn hơn, dàn giáo hoàng kim ngọc, bên ngoài dùng một loại màn trướng mỏng, bao phủ toàn xe. Màn trướng lụa mỏng màu xanh nhạt, như lộ ra nguyệt quang thần bí, kheiens người nhìn một cái thì không tự giác bị hấp dẫn tất cả thần kinh, hồn cũng như rơi vào trên long xa ấy, tầm mắt không tài nào rời đi được.
Lúc này, đầu gối Phượng Vũ Hoành đã cong nửa dới, mắt thấy sắp quỳ trên nền đất. Bộ lão thái thái bất chợt bước nhanh về phía trước, một tay bắt lấy tay Phượng Vũ Hoành, cản trở thế quỳ, đồng thời nói: "Từ từ."
Phượng Vũ Hoành nhếch môi nghiêng đầu, nhìn nàng lúc này đều toát lên một loại thần sắc quỷ dị, mắt nhìn thẳng Bộ lão thái thái tâm ác độc co quắp vài lần.
"Quý phi nương nương có chỉ, A Hoành sao không thể quỳ?" Nàng thản nhiên mở miệng, còn nở một nụ cười nói, "Lão thái thái mau mau buông tay, bằng không quý phi nương nương trách tội xuống, A Hoành cũng không đảm đương nổi."
"Phượng gia tiểu thư quá lời rồi." Bộ lão thái thái túm chặt cánh tay của nàng chỉ là không cho nàng quỳ, "Quý phi nương nương vừa rồi chẳng qua nói đùa một câu, không thể coi là thật."
"Thật vậy sao?" Phượng Vũ Hoành lúc này mới đứng dậy, nhìn về phía mọi người ở Bộ phủ, lại liếc nhìn kia long xa đã sắp đến gần, cuối cùng, tầm mắt rơi trên người Bộ Bạch Bình, cất cao giọng nói: "Bộ lão phu nhân nói quý phi nương nương đang đùa với A Hoành, chẳng lẽ nương nương vất vả ra ngoài phủ một chuyến, chỉ vì nói đùa một câu sao? Chuyện thật lạ. A Hoành sẽ nhớ rõ chuyện lạ này kể lại cho phụ hoàng và mẫu phi, bọn họ thường ở thâm cung, chắc chắn cũng đã chán chết rồi, vừa vặn có thể đem chuyện lạ như vậy để bọn họ giải sầu, đa tạ Bộ quý phi vì phụ hoàng và mẫu phi phân ưu."
Nàng vừa xuất khẩu thành câu, từ trên xuống dưới nhà họ Bộ, tim ai nấy đều đập thình thịch, ngay cả Bộ Bạch Bình cũng có chút hối hận.
Sao nàng có thể quên chuyện này chứ, Phượng Vũ Hoành là do chính miệng Hoàng thượng chấp nhận cho nàng gọi một tiếng phụ hoàng nha, còn có vị bá chủ một phương kia trong hậu cung Vân phi chấp nhận nàng gọi mẫu phi!
Bây giờ Phượng Vũ Hoành lôi luôn cả phụ hoàng và mẫu phi của nàng ra, Bộ gia ai còn dám nói cái gì nữa bây giờ?
Phượng lão thái thái cảm thấy đặc biệt thỏa mãn! Nàng chỉ biết, vị nhị tôn nữ này xưa nay đều sẽ không ăn thiệt, không chỉ không chịu thiệt, còn đặc biệt am hiểu phản tương nhất quân(*), đem tất cả người vốn ngạo mạn đè xuống. Lần nào cũng là kịch hay không hồi kết, lần này cũng không hề ngoại lệ.
(*) Phản tương nhất quân: nghịch chuyển thế cuộc.
Tưởng Dung cũng cảm thấy nhị tỷ tỷ nàng làm việc quá tuyệt vời! Cứ như táng thẳng mặt Bộ gia vài cái! Các ngươi gọi quý phi nhà các ngươi ra dọa người sao? nhà chúng ta lại đem Hoàng thượng và Vân phi ra, cả hai người, người nào cũng đều có thể lấy cái mạng của các ngươi đó nha.
Cũng chỉ có Phượng Trầm Ngư cắn răng nghiến lợi, trong lòng vô cùng thất vọng. Nàng thật sự hy vọng, Bộ quý phi có thể bắt Phượng Vũ Hoành quỳ bò vào đến linh cữu cụng đầu vào linh đường! Nàng còn hết sức hy vọng Phượng Vũ Hoành tức giận uất ức đến nỗi hộc máu mà chết. Phải, đúng vậy, Phượng Vũ Hoành chết rồi mới tốt, nếu nàng còn sống, chính mình sẽ vĩnh viễn không có ngày nổi danh!
Trầm Ngư nắm chặt cả hai tay giấu trong lớp áo, ánh mắt âm trầm nhìn xoáy thẳng vào Bộ Nghê Thường. Dưới cái nhìn của nàng, Bộ Nghê Thường tuyệt đối có giá trị hơn so với Thanh Nhạc. Một Thanh Nhạc phế đi, cũng không có nghĩa là nàng không tìm được đồng đảng. Chỉ cần Phượng Vũ Hoành còn sống, nàng tin chắc rằng, không tốn thời gian dài, kinh thành lớn như vậy chắc chắn sẽ luôn có đồng đạo cùng nàng nói chuyện.
Ngay lúc Trầm Ngư nhìn đến, Bộ Nghê Thường cũng chú ý tới nàng, ánh mắt hai người đan xen nhau, người xưa có câu "Địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu". Điều này hoàn toàn đúng.
Trong lòng Bộ lão thái thái lo lắng, liếc nhìn long xa đã dừng lại, vội vàng giục Bộ Bạch Kỳ: "Mau mời Phượng gia vào phủ."
"Dạ." Bộ Bạch Kỳ vừa mới trả lời, lại nghe long xa kia phát ra âm thanh quái khí mị hoặc chúng sinh...
"Hoành Hoành, có phải ngươi bị kẻ khác bắt nạt?
Khi nàng nói ra lời này, bi thương cũng dần hiện lên khuôn mặt.
Người nhà họ Bộ ai ai cũng sững sỡ đến bất động, có một vài tiểu hài tử không hiểu chuyện khi nghe Phượng Vũ Hoành nói như vậy, trong lòng cũng có chút mông lung khó tả.
Bọn hắn căn bản cũng không hiểu sao Bộ Nghê Thường cùng Bộ quý phi lại đem cái chết của Thượng Thư Bộ đại nhân đổ hết lên đầu của vị tiểu thư họ Phượng này, cũng giống như mọi người đều nói, Thượng thư đại nhân là bị Bộ quý phi đè chết, mà người ném quý phi nương nương, là đương kim Thánh thượng, chẳng lẽ muốn bọn họ đi tìm Hoàng thượng mà nói lý lẽ?
Mắt thấy người nhà họ Bộ đang bắt đầu thay đổi cảm xúc, Bộ quý phi tức giận đến lục phủ ngũ tạng đau nhói, "Phượng Vũ Hoành!" Nàng gần như nghiến răng ken két, "Nha đầu miệng lưỡi bén nhọn, sự việc rốt cuộc nguyên nhân ra sao, trong lòng ngươi hiểu rõ nhất!"
Bộ Nghê Thường cũng hung hăng nói: "Ngươi không nên quá phách lối!"
Bộ Bạch Kỳ không dám nói quý phi, chỉ đành quát lớn nữ nhi của mình: "Chuyện này chưa đến phiên ngươi mở miệng"
Phượng Vũ Hoành lại gật đầu với Bộ Nghê Thường và Bộ quý phi, nói: "Đúng là ta hiểu rõ nhất! Chuyện này nguyên nhân là do Bộ cô nương tìm ta so tiễn thuật, ta phản đối nhiều lần, nhưng nàng kiên quyết hùng hổ doạ người. Đến khi ta thắng tài bắn cung, trong lòng quý phi nương nương buồn bực nóng nảy, lúc này mới đắc tội Hoa phi, chọc Vân Phi cùng Hoàng thượng nổi giận." Nàng nói chuyện, bất chợt nhìn chăm chú vào Bộ Bạch Kỳ, lại chỉ ngón tay về phía quý phi và Bộ Nghê Thường, nghiêm mặt nói: "Đầu sỏ của mọi chuyện đều ở đây, Bộ lang trung ngươi còn chờ cái gì?"
Toàn bộ người Bộ gia đều hít một hơi khí lạnh không nên lời, trước đây chỉ nghe vị nhị tiểu thư Phượng gia này từ nhỏ đã bị đưa vào sơn thôn mặc sống chết, bên ngoài cũng gọi nàng thiên kim sơn dã. Thế nhưng qua đêm cung yến hôm trước, Phượng Vũ Hoành dùng ba mũi tên khẳng định bản thân mình, khiến ai ai cũng khiếp sợ. Đặc biệt hôm nay, người nhà họ Bộ xem như lĩnh giáo trình độ ngôn ngữ của nàng, quả là nữ nhi phủ Thừa tướng, khí thế ép người, để cho bọn hắn cả thở dốc cũng cảm thấy bị đè nén.
Phượng Vũ Hoành nói đến nỗi Bộ Bạch Kỳ cũng phải câm nín tại chỗ, kỳ thực trong lòng hắn cũng biết rõ chuyện này không trách được Phượng gia, nhưng bắt hắn đắc tội Bộ quý phi, định tội nữ nhi duy nhất của mình, thật tâm là hắn không làm được chuyên này! Trong lúc nhất thời, đều cảm thấy vạn phần lúng túng, không cách nào để kéo về được nữa.
Tất cả mọi người ở đây cũng không ai dám lên tiếng, mà người đến đây cúng viếng bị chặn ở cửa phủ càng ngày càng nhiều, ngay lúc này chỉ nghe trong Bộ phủ có âm thanh già nua trầm thấp khàn khàn nhưng không mất uy nghiêm truyền đến... "Đủ rồi!" Chỉ hai chữ, người nhà họ Bộ cùng xoay người lại, hướng về phía phát ra thanh âm cùng khom người hành lễ, ngay cả quý phi Bộ Bạch Bình cũng ngậm miệng, nhìn tới nơi ấy, thần sắc cung kính.
Phượng Vũ Hoành quay đầu nhìn, chỉ thấy từ cửa phủ một vị lão thái thái đi ra, tuổi lớn hơn tổ mẫu nàng năm, sáu tuổi, một thân tang phục trắng phau, trên đầu quấn một vòng vải trắng, sắc mặt bi ai, nhưng con ngươi bóng lưỡng, trong tay cũng chống cây quyền trượng, bước chân nặng nề hữu lực, khí thế phát ra lập tức khiến Phượng lão thái thái bị đè ép.
Bộ Bạch Kỳ gọi lão thái thái một tiếng: "Mẫu thân."
Chỉ thấy Bộ gia lão thái thái sau khi đứng vững, hung hăng liếc Phượng Vũ Hoành, rồi sau đó lại quay mặt trầm giọng nói: "Hôm nay là ngày gì? Vậy mà các ngươi làm loạn đến bước này, các ngươi xứng là người Bộ gia sao?"
Lão thái thái giận dữ, người nhà họ Bộ cũng không ai dám lên tiếng.
Phượng lão thái thái dường như bị khí thế của đối phương dọa sợ, có chút không được tự nhiên. Phượng Vũ Hoành tiến đến bên người nàng nhỏ giọng nói: "Tổ mẫu, ngài là mẫu thân của đại quan nhất phẩm, cho dù Bộ lão thái thái này mang trên mình cáo mệnh, nhưng tổ mẫu cũng không cần cúi đầu trước mặt bà ta."
Phượng lão thái thái vừa nghĩ cũng đúng, đối phương bởi vì có nữ nhi làm quý phi, giúp nàng cầu xin cái cáo mệnh, nhưng đến cùng con trai của nàng là đại quan nhất phẩm, cao hơn một giai thượng thư chết đi kia, vì sao phải khiêm tốn?
Nghĩ thông suốt điểm này, đầu Phượng lão thái thái lại nâng lên một chút.
Bộ lão thái thái cũng không dám dùng cáo mệnh tự xưng, chủ động khom người với Phượng lão thái thái: "Phượng gia có thể tới cúng viếng vong phu, quả thật làm vinh hạnh Bộ gia."
Quý phi vẫn chưa mở miệng rốt cục lại không nhịn được, trừng Phượng Vũ Hoành nói: "Muốn đi vào cúng viếng củng được, nhưng ngươi phải quỳ xuống mà bò vào cho bổn cung, bò đến đụng đầu vào linh đường!"
Khi nàng nói xong lời này dùng mười phần lực, cổ họng cũng khàn đi, khí thế quý phi lập tức bày ra, dọa mọi người một trận.
Phải quỳ bò cho đến khi đầu cụng vào linh đường, đại lễ như thế, mà lại rơi trên một vị tiểu cô nương khác họ?
Trong lúc nhất thời, trong đám người đến đây cúng viếng nghị luận sôi nổi, đều chỉ Bộ quý phi lấy thế đè người, Bộ gia đối với chuyện này hoàn toàn không có lý.
Đại thái giám bên người quý phi bất chợt hét cao... "Yên lặng!" Đám người trong nháy mắt yên tĩnh lại.
"Phượng Vũ Hoành." Bộ quý phi không chịu được nữa, một lần nữa nằm lại trên cáng, "Bản cung là hoàng phi cao quý, thế nào, bắt ngươi quỳ cũng không quỳ được sao?"
Phượng lão thái thái bắt đầu khó chịu, nàng là trưởng bối, không nhìn thấy thì không sao, nhưng hôm nay đã đi theo, không thể để người khác bắt nạt tôn nữ của Phượng gia.
Phượng lão thái thái chuẩn bị nói vài câu, thế nhưng ống tay áo lại bị một bàn tay nhỏ níu chặt lại, nàng ngoái đầu nhìn thì ra là Trầm Ngư.
"Tổ mẫu, từ trước đến giờ nhị muội muội đều thông minh, sẽ tự có biện pháp, nếu người mà dính vào chuyện này, họa may lại liên lụy đến gia tộc."
Lão thái thái nghe Trầm Ngư nhắc nhở, miệng đang há to lập tức đóng trở lại. Đúng rồi! Phượng Vũ Hoành lúc nào chịu thiệt thòi? Lúc này nàng không thể nói chuyện, vừa nói chuyện, sợ là Bộ gia càng không buông tha.
Quý phi áp bức ở ngay trước mắt, người ở đây đều nôn nóng muốn nhìn kết quả, Bộ Bạch Kỳ vạn nhất bất đắc dĩ, đành phải nhẹ giọng cầu viện Bộ lão thái thái: "Mẫu thân, ngài khuyên nhủ quý phi nương nương, hôm nay là đại tang phụ thân, vẫn nên làm việc ổn thỏa một chút!"
Bộ lão thái thái xoay đầu qua chỗ khác, không để ý Bộ Bạch Kỳ chút nào.
Nhưng vào lúc này Phượng Vũ Hoành tiến lên vài bước, đi tới bước trước mặt lão thái thái, nhìn Bộ gia mọi người một vòng, sau đó nói: "Quý phi nương nương là quý nhân, cũng là trưởng bối, muốn A Hoành quỳ, vậy A Hoành tự nhiên sẽ quỳ. Chỉ là A Hoành có một chuyện không rõ, còn muốn cùng Bộ đại nhân và Bộ lão phu nhân lĩnh giáo một hai."
Bộ Bạch Kỳ vội vàng nói: "Mời nói."
Gương mặt Phượng Vũ Hoành hiện lên một chút kinh ngạc, "A Hoành thật sự không hiểu, là nữ nhi thân sinh của Thừa tướng đại quan nhất phẩm mà phải làm đại lễ như vậy với Thượng thư đại nhân quan nhị phẩm, vậy ban đầu mẫu thân ta qua đời, tại sao toàn bộ hài tử Bộ gia không dùng đại lễ như vậy bò đến linh cữu mẫu thân ta?"
Bộ Bạch Kỳ sửng sờ, lúc trước tang lễ của Đại phu nhân Phượng phủ, nhưng Bộ gia chỉ có mình hắn đến.
Phượng Vũ Hoành nói tiếp: "Nếu đã không có, vậy chuyện cũ coi như qua, nhưng ngày giỗ của mẫu thân ta năm sau, Bộ đại nhân phải nhớ kỹ cho ta mang theo bọn nhỏ cùng nhau đi dập đầu trả nợ. Chắc là phụ thân ta khoan hồng độ lượng, chắc sẽ không so đo những cái dập đầu muộn một năm." Nàng nói xong, rồi cất bước xoay người, tiến lên hai bước về phía đại môn Bộ gia, đi thẳng tới vị trí cửa phủ rồi dừng lại, sau đó vén váy lên, làm bộ quỳ xuống.
Nhưng vào lúc này, ngay trên quan lộ Bộ quý phi vừa đến, lại có một chiếc long xa từ từ đi đến.
Long xa kia còn khí phái hơn của quý phi, kích thước cũng lớn hơn, dàn giáo hoàng kim ngọc, bên ngoài dùng một loại màn trướng mỏng, bao phủ toàn xe. Màn trướng lụa mỏng màu xanh nhạt, như lộ ra nguyệt quang thần bí, kheiens người nhìn một cái thì không tự giác bị hấp dẫn tất cả thần kinh, hồn cũng như rơi vào trên long xa ấy, tầm mắt không tài nào rời đi được.
Lúc này, đầu gối Phượng Vũ Hoành đã cong nửa dới, mắt thấy sắp quỳ trên nền đất. Bộ lão thái thái bất chợt bước nhanh về phía trước, một tay bắt lấy tay Phượng Vũ Hoành, cản trở thế quỳ, đồng thời nói: "Từ từ."
Phượng Vũ Hoành nhếch môi nghiêng đầu, nhìn nàng lúc này đều toát lên một loại thần sắc quỷ dị, mắt nhìn thẳng Bộ lão thái thái tâm ác độc co quắp vài lần.
"Quý phi nương nương có chỉ, A Hoành sao không thể quỳ?" Nàng thản nhiên mở miệng, còn nở một nụ cười nói, "Lão thái thái mau mau buông tay, bằng không quý phi nương nương trách tội xuống, A Hoành cũng không đảm đương nổi."
"Phượng gia tiểu thư quá lời rồi." Bộ lão thái thái túm chặt cánh tay của nàng chỉ là không cho nàng quỳ, "Quý phi nương nương vừa rồi chẳng qua nói đùa một câu, không thể coi là thật."
"Thật vậy sao?" Phượng Vũ Hoành lúc này mới đứng dậy, nhìn về phía mọi người ở Bộ phủ, lại liếc nhìn kia long xa đã sắp đến gần, cuối cùng, tầm mắt rơi trên người Bộ Bạch Bình, cất cao giọng nói: "Bộ lão phu nhân nói quý phi nương nương đang đùa với A Hoành, chẳng lẽ nương nương vất vả ra ngoài phủ một chuyến, chỉ vì nói đùa một câu sao? Chuyện thật lạ. A Hoành sẽ nhớ rõ chuyện lạ này kể lại cho phụ hoàng và mẫu phi, bọn họ thường ở thâm cung, chắc chắn cũng đã chán chết rồi, vừa vặn có thể đem chuyện lạ như vậy để bọn họ giải sầu, đa tạ Bộ quý phi vì phụ hoàng và mẫu phi phân ưu."
Nàng vừa xuất khẩu thành câu, từ trên xuống dưới nhà họ Bộ, tim ai nấy đều đập thình thịch, ngay cả Bộ Bạch Bình cũng có chút hối hận.
Sao nàng có thể quên chuyện này chứ, Phượng Vũ Hoành là do chính miệng Hoàng thượng chấp nhận cho nàng gọi một tiếng phụ hoàng nha, còn có vị bá chủ một phương kia trong hậu cung Vân phi chấp nhận nàng gọi mẫu phi!
Bây giờ Phượng Vũ Hoành lôi luôn cả phụ hoàng và mẫu phi của nàng ra, Bộ gia ai còn dám nói cái gì nữa bây giờ?
Phượng lão thái thái cảm thấy đặc biệt thỏa mãn! Nàng chỉ biết, vị nhị tôn nữ này xưa nay đều sẽ không ăn thiệt, không chỉ không chịu thiệt, còn đặc biệt am hiểu phản tương nhất quân(*), đem tất cả người vốn ngạo mạn đè xuống. Lần nào cũng là kịch hay không hồi kết, lần này cũng không hề ngoại lệ.
(*) Phản tương nhất quân: nghịch chuyển thế cuộc.
Tưởng Dung cũng cảm thấy nhị tỷ tỷ nàng làm việc quá tuyệt vời! Cứ như táng thẳng mặt Bộ gia vài cái! Các ngươi gọi quý phi nhà các ngươi ra dọa người sao? nhà chúng ta lại đem Hoàng thượng và Vân phi ra, cả hai người, người nào cũng đều có thể lấy cái mạng của các ngươi đó nha.
Cũng chỉ có Phượng Trầm Ngư cắn răng nghiến lợi, trong lòng vô cùng thất vọng. Nàng thật sự hy vọng, Bộ quý phi có thể bắt Phượng Vũ Hoành quỳ bò vào đến linh cữu cụng đầu vào linh đường! Nàng còn hết sức hy vọng Phượng Vũ Hoành tức giận uất ức đến nỗi hộc máu mà chết. Phải, đúng vậy, Phượng Vũ Hoành chết rồi mới tốt, nếu nàng còn sống, chính mình sẽ vĩnh viễn không có ngày nổi danh!
Trầm Ngư nắm chặt cả hai tay giấu trong lớp áo, ánh mắt âm trầm nhìn xoáy thẳng vào Bộ Nghê Thường. Dưới cái nhìn của nàng, Bộ Nghê Thường tuyệt đối có giá trị hơn so với Thanh Nhạc. Một Thanh Nhạc phế đi, cũng không có nghĩa là nàng không tìm được đồng đảng. Chỉ cần Phượng Vũ Hoành còn sống, nàng tin chắc rằng, không tốn thời gian dài, kinh thành lớn như vậy chắc chắn sẽ luôn có đồng đạo cùng nàng nói chuyện.
Ngay lúc Trầm Ngư nhìn đến, Bộ Nghê Thường cũng chú ý tới nàng, ánh mắt hai người đan xen nhau, người xưa có câu "Địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu". Điều này hoàn toàn đúng.
Trong lòng Bộ lão thái thái lo lắng, liếc nhìn long xa đã dừng lại, vội vàng giục Bộ Bạch Kỳ: "Mau mời Phượng gia vào phủ."
"Dạ." Bộ Bạch Kỳ vừa mới trả lời, lại nghe long xa kia phát ra âm thanh quái khí mị hoặc chúng sinh...
"Hoành Hoành, có phải ngươi bị kẻ khác bắt nạt?
Tác giả :
Dương Thập Lục