Thần Vương Độc Phi: Thiên Tài Luyện Đan Sư
Chương 80: Nhận thức
Edit: Thiên Hạ Đại nhân
Cho dù dùng Hỏa Xà Thuỷ Độn thì quan trọng là lượng nguyên khí chống đỡ rất nhiều, Lăng Kỳ Tuyết đành phải nuốt một viên Phục Nguyên Đan vào, lấy Ngũ Hành Kiếm ra, nhảy lên, hạ xuống công pháp Lạc Nguyệt Phi Hoa đâm về phía sát thủ, tận lực giảm bớt sử dụng nguyên khí.
Đồng thời ngưng tụ tinh thần lực thành đường thẳng, công kích vào thức hải của sát thủ.
Nhưng lại bị bắn ngược trở về, trên người tên sát thủ này có một bảo vật có thể che giấu tinh thần lực!
Lăng Kỳ Tuyết còn đang nhớ lại làm thế nào để tránh thoát công kích của sát thủ thì lập tức tinh thần tỉnh táo lại, nếu có thể thu vật tốt như vậy vào tay, về sau gặp phải cao thủ cấp bậc Nguyên Tôn, nàng sẽ không phải sợ nữa rồi!
Ngũ Hành Kiếm trong tay múa ra hoa cả mắt, kiếm khí giống như là không cần tiền đâm về phía sát thủ.
Sát thủ ngẩn ra, cảm giác kiếm thế của Lăng Kỳ Tuyết trong lúc bất chợt trở nên mãnh liệt không ít.
Sát thủ cười lạnh, cho là như vậy thì có thể tránh được một kiếp sao, nghĩ hay lắm!
Hắn ngưng tụ nguyên khí ở trên trường kiếm càng cường đại hơn, một thanh cự kiếm Kình Thiên đứng ở trước mặt Lăng Kỳ Tuyết, mũi kiếm chỉ thẳng vào mặt của nàng.
Sao Diệt Nguyên Tán còn chưa phát huy hiệu quả vậy! Lăng Kỳ Tuyết ở trong lòng nói lảm nhảm.
Lăng Kỳ Tuyết thề sau này trở về nhất định phải cải tạo lại chút độc dược! Hiệu quả chậm như vậy!
Mới oán giận Diệt Nguyên Tán hãm hại, cự kiếm của sát thủ đột nhiên như là bị trùng tử vô hình gặm cắn, một chút xíu thức ăn bị gặm nhỏ đi, cuối cùng Hỏa Nguyên Khí quanh quẩn ở trên trường kiếm tan biến trong vô hình, chỉ còn lại một thanh trường kiếm xem ra chất lượng cũng không tệ, mà gương mặt của sát thủ không thể tưởng tượng nổi mềm nhũn ngồi trên trên đất.
Dược hiệu a dược hiệu, rốt cuộc cũng phát huy!
Lăng Kỳ Tuyết gọi thẳng vạn tuế!
Khuôn mặt thanh lệ bởi vì đánh nhau chảy ra không ít mồ hôi, không chút nào không ảnh hưởng đến khuôn mặt xinh đẹp của nàng.
Sát thủ bị tinh thần lực của Lăng Kỳ Tuyết giết chết trước, bởi vì một khi tinh thần lực của hắn khôi phục, nàng sẽ phải đánh một trận nữa.
Tháo nạp giới của hắn xuống, dùng tinh thần lực quét qua toàn thân hắn một lần, lấy được không ít đồ tốt.
Lăng Kỳ Tuyết sẽ tháo nạp giới của sát thủ trúng độc chết xuống, lại phát hiện tinh thần lực không thể nhập vào quanh người của hắn.
Do dự, có muốn tìm kiếm hay không!
Lăng Kỳ Tuyết rối rắm!
Tìm đi, đây chính là một thần khí đó!
Bàn tay trắng nõn mò vào trong y phục của sát thủ.
Mới đưa qua, còn chưa đến gần y phục của sát thủ, đã nghe thấy một tiếng hét.
"Ngươi làm gì ở đây?"
Chỗ rẽ của hẻm nhỏ, Đông Phương Linh Thiên dựng lông mày lên, trợn mắt thật lớn, rất tức giận hét lên.
"Ngươi đến vừa đúng lúc, giúp ta làm một việc." Lăng Kỳ Tuyết không có cảm thấy nàng đang làm chuyện kinh hãi thế tục chút nào, dùng giọng nói bây giờ rất tốt nói với Đông Phương Linh Thiên, thậm chí bởi vì ở lúc thấy được Đông Phương Linh Thiên thì cảm thấy như cứu tinh đến, lịch sự tao nhã trên mặt nhỏ nở một nụ cười rực rỡ.
Nàng làm sao mà nghĩ đến Đông Phương Linh Thiên tức đến bể phổi rồi!
Lại không biết xấu hổ mà cười, nàng có biết hắn sắp nổi điên hay không!
Buổi sáng có chuyện đi ra ngoài một chuyến, trở lại quản gia nói cho hắn biết Lăng Kỳ Tuyết ra cửa, hắn một đường đi theo hỏi thăm chỉ sợ nàng gặp nguy hiểm.
Ai ngờ đi đến đây ngược lại thấy nàng bình an, nhưng cũng thấy được nàng đang sờ y phục của một nam nhân xa lạ.
Có biết chuyện ngượng ngùng gì hay không!
Đông Phương Linh Thiên ở trong lòng tặng thêm một câu: Muốn sờ cũng chỉ có thể sờ ta!
( Tiểu yêu cười trộm, tiểu Thiên Thiên a, ngươi cũng không biết ngượng ngùng sao!)
Những nỗi lòng này Lăng Kỳ Tuyết cũng không biết, dưới mắt Lăng Kỳ Tuyết chỉ có một việc đầy trong đầu, đó chính là bảo vật có thể che giấu tinh thần lực ở chỗ nào.
"Theo ta trở về!" Đông Phương Linh Thiên không vui nói.
Lăng Kỳ Tuyết cũng không tình nguyện, đây là cái giọng nói gì, như nàng là vật sở hữu của hắn vậy.
"Này có giúp hay không, không giúp tự ta tìm!"
Nghe thấy chữ tìm, Đông Phương Linh Thiên nháy mắt đã chạy đến trước mặt của Lăng Kỳ Tuyết như là một trận gió: "Ngươi có biết xấu hổ hay không?"
Lời nói vừa hét lên, ngay lập tức Đông Phương Linh Thiên hối hận, bởi vì lúc này nụ cười còn rực rỡ ở bên môi của Lăng Kỳ Tuyết lập tức cứng nhắc, ngay sau đó vẻ mặt trầm xuống, tỏa ra một hơi thở lạnh lùng trong trẻo.
Thời gian biết Lăng Kỳ Tuyết không lâu lắm, Đông Phương Linh Thiên lại có thể cẩn thận cảm thấy nàng tức giận.
Nàng không phải loại người tùy tiện đó, nếu không ban đầu nàng đã gả cho Nam Cung Kình rồi.
Đông Phương Linh Thiên càng nghĩ càng hối hận, có lẽ nàng thật sự là có lời khó nói?
"Tìm cái gì, ta đến giúp ngươi!" Đông Phương Linh Thiên vội la lên.
"Không cần, vẫn để tự ta!" Lăng Kỳ Tuyết nói xong cắn răng một cái, đành phải lấy Ngũ Hành Kiếm ở tay, một kiếm bới móc y phục của sát thủ.
"Đợi đã nào...!" Đông Phương Linh Thiên kịp thời ngăn Lăng Kỳ Tuyết lại, đồng thời đưa tay che ánh mắt của nàng.
Lăng Kỳ Tuyết không có giãy giụa, nàng thật sự là không muốn đi sờ thân thể của một nam nhân xa lạ, cảm giác buồn nôn chán ghét!
Quả nhiên, ở trong lồng ngực của sát thủ tìm ra một miếng ngọc khắc chữ ở trên.
Ngọc màu xanh lục, tỏa ra khí tức cổ xưa.
"Là cái này sao?" Đông Phương Linh Thiên hỏi.
Lăng Kỳ Tuyết không xác định: "Ngươi để thử lên người một chút."
Hắn giúp nàng lấy được bảo vật, thì tha thứ thô lỗ mới vừa rồi đi, chính xác mà nói, nếu không phải ở đây không có người có thể giúp nàng thử có bảo vật khắc chữ trên ngọc, nàng mới không cần để ý đến hắn.
Tiểu nữ tử co được dãn được, chuyện mới vừa rồi coi như là nàng chịu thiệt!
Lăng Kỳ Tuyết không có phát hiện nàng cực kỳ hẹp hòi với Đông Phương Linh Thiên, lại rất khoan dung, nàng vẫn cho là đây là bởi vì Đông Phương Linh Thiên là bằng hữu của nàng.
Đông Phương Linh Thiên nắm ngọc trong tay, Lăng Kỳ Tuyết thi triển tinh thần lực, cảm ứng được đầu của hắn ở đâu.
Không đúng, nếu ngọc có thể che giấu tinh thần lực, thì sẽ không cảm giác được đầu của hắn ở đâu.
Lăng Kỳ Tuyết nói: "Ngươi thử để nó ở ngực một chút?"
Tên sát thủ kia cũng đặt ngọc ở chỗ ngực, có phải vị trí đặt vào có vấn đề hay không?
Đông Phương Linh Thiên làm theo, nhưng Lăng Kỳ Tuyết vẫn cảm ứng được đầu của hắn ở đâu: "Vẫn tìm thấy!"
Có thể không phải miếng ngọc này.
Đông Phương Linh Thiên ở trên người sát thủ sờ soạng mấy lần, không tìm được những thứ đồ khác nữa.
Lăng Kỳ Tuyết đành phải ấm ức gọi Hỏa Xà ra, thiêu hủy hai cỗ thi thể của sát thủ, buồn bực đi về biệt viện nhỏ.
Tạm thời nàng vẫn chưa tìm được chỗ thích hợp hơn biệt viện nhỏ để ở, ngày khác lúc đi đưa cho Đông Phương Linh Thiên thêm chút tiền thuê là được, hắn không thích kim tệ thì lấy đan dược thay thế, hoặc là những bảo vật khác cũng được.
Trở lại biệt viện nhỏ, Lăng Kỳ Tuyết vẫn buồn chán ngồi lên trên đại sảnh, nghĩ không ra vì sao sát thủ có thể che giấu tinh thần lực, chẳng lẽ là tu luyện công pháp lợi hại?
Đông Phương Linh Thiên lại để miếng ngọc vào trong tay của nàng: "Thử một chút?"
"Đều đã kiểm tra xong nhưng không phải cái này, còn thử làm gì, vứt đi!"
"Ngươi rỉ máu thử một chút?" Đông Phương Linh Thiên nói.
Hai mắt của Lăng Kỳ Tuyết tỏa sáng, đúng nha, mới vừa rồi sao lại quên mất điểm quan trọng nhất!
Tất cả bảo vật phải nhận chủ mới có thể bảo vệ chủ nhân, không kịp chờ đợi cắt đứt ngón tay, nhỏ một giọt ở phía trên ngọc, ngọc màu xanh lục phát ra một đóa hoa máu đỏ tươi xinh đẹp. . . . . .
Cho dù dùng Hỏa Xà Thuỷ Độn thì quan trọng là lượng nguyên khí chống đỡ rất nhiều, Lăng Kỳ Tuyết đành phải nuốt một viên Phục Nguyên Đan vào, lấy Ngũ Hành Kiếm ra, nhảy lên, hạ xuống công pháp Lạc Nguyệt Phi Hoa đâm về phía sát thủ, tận lực giảm bớt sử dụng nguyên khí.
Đồng thời ngưng tụ tinh thần lực thành đường thẳng, công kích vào thức hải của sát thủ.
Nhưng lại bị bắn ngược trở về, trên người tên sát thủ này có một bảo vật có thể che giấu tinh thần lực!
Lăng Kỳ Tuyết còn đang nhớ lại làm thế nào để tránh thoát công kích của sát thủ thì lập tức tinh thần tỉnh táo lại, nếu có thể thu vật tốt như vậy vào tay, về sau gặp phải cao thủ cấp bậc Nguyên Tôn, nàng sẽ không phải sợ nữa rồi!
Ngũ Hành Kiếm trong tay múa ra hoa cả mắt, kiếm khí giống như là không cần tiền đâm về phía sát thủ.
Sát thủ ngẩn ra, cảm giác kiếm thế của Lăng Kỳ Tuyết trong lúc bất chợt trở nên mãnh liệt không ít.
Sát thủ cười lạnh, cho là như vậy thì có thể tránh được một kiếp sao, nghĩ hay lắm!
Hắn ngưng tụ nguyên khí ở trên trường kiếm càng cường đại hơn, một thanh cự kiếm Kình Thiên đứng ở trước mặt Lăng Kỳ Tuyết, mũi kiếm chỉ thẳng vào mặt của nàng.
Sao Diệt Nguyên Tán còn chưa phát huy hiệu quả vậy! Lăng Kỳ Tuyết ở trong lòng nói lảm nhảm.
Lăng Kỳ Tuyết thề sau này trở về nhất định phải cải tạo lại chút độc dược! Hiệu quả chậm như vậy!
Mới oán giận Diệt Nguyên Tán hãm hại, cự kiếm của sát thủ đột nhiên như là bị trùng tử vô hình gặm cắn, một chút xíu thức ăn bị gặm nhỏ đi, cuối cùng Hỏa Nguyên Khí quanh quẩn ở trên trường kiếm tan biến trong vô hình, chỉ còn lại một thanh trường kiếm xem ra chất lượng cũng không tệ, mà gương mặt của sát thủ không thể tưởng tượng nổi mềm nhũn ngồi trên trên đất.
Dược hiệu a dược hiệu, rốt cuộc cũng phát huy!
Lăng Kỳ Tuyết gọi thẳng vạn tuế!
Khuôn mặt thanh lệ bởi vì đánh nhau chảy ra không ít mồ hôi, không chút nào không ảnh hưởng đến khuôn mặt xinh đẹp của nàng.
Sát thủ bị tinh thần lực của Lăng Kỳ Tuyết giết chết trước, bởi vì một khi tinh thần lực của hắn khôi phục, nàng sẽ phải đánh một trận nữa.
Tháo nạp giới của hắn xuống, dùng tinh thần lực quét qua toàn thân hắn một lần, lấy được không ít đồ tốt.
Lăng Kỳ Tuyết sẽ tháo nạp giới của sát thủ trúng độc chết xuống, lại phát hiện tinh thần lực không thể nhập vào quanh người của hắn.
Do dự, có muốn tìm kiếm hay không!
Lăng Kỳ Tuyết rối rắm!
Tìm đi, đây chính là một thần khí đó!
Bàn tay trắng nõn mò vào trong y phục của sát thủ.
Mới đưa qua, còn chưa đến gần y phục của sát thủ, đã nghe thấy một tiếng hét.
"Ngươi làm gì ở đây?"
Chỗ rẽ của hẻm nhỏ, Đông Phương Linh Thiên dựng lông mày lên, trợn mắt thật lớn, rất tức giận hét lên.
"Ngươi đến vừa đúng lúc, giúp ta làm một việc." Lăng Kỳ Tuyết không có cảm thấy nàng đang làm chuyện kinh hãi thế tục chút nào, dùng giọng nói bây giờ rất tốt nói với Đông Phương Linh Thiên, thậm chí bởi vì ở lúc thấy được Đông Phương Linh Thiên thì cảm thấy như cứu tinh đến, lịch sự tao nhã trên mặt nhỏ nở một nụ cười rực rỡ.
Nàng làm sao mà nghĩ đến Đông Phương Linh Thiên tức đến bể phổi rồi!
Lại không biết xấu hổ mà cười, nàng có biết hắn sắp nổi điên hay không!
Buổi sáng có chuyện đi ra ngoài một chuyến, trở lại quản gia nói cho hắn biết Lăng Kỳ Tuyết ra cửa, hắn một đường đi theo hỏi thăm chỉ sợ nàng gặp nguy hiểm.
Ai ngờ đi đến đây ngược lại thấy nàng bình an, nhưng cũng thấy được nàng đang sờ y phục của một nam nhân xa lạ.
Có biết chuyện ngượng ngùng gì hay không!
Đông Phương Linh Thiên ở trong lòng tặng thêm một câu: Muốn sờ cũng chỉ có thể sờ ta!
( Tiểu yêu cười trộm, tiểu Thiên Thiên a, ngươi cũng không biết ngượng ngùng sao!)
Những nỗi lòng này Lăng Kỳ Tuyết cũng không biết, dưới mắt Lăng Kỳ Tuyết chỉ có một việc đầy trong đầu, đó chính là bảo vật có thể che giấu tinh thần lực ở chỗ nào.
"Theo ta trở về!" Đông Phương Linh Thiên không vui nói.
Lăng Kỳ Tuyết cũng không tình nguyện, đây là cái giọng nói gì, như nàng là vật sở hữu của hắn vậy.
"Này có giúp hay không, không giúp tự ta tìm!"
Nghe thấy chữ tìm, Đông Phương Linh Thiên nháy mắt đã chạy đến trước mặt của Lăng Kỳ Tuyết như là một trận gió: "Ngươi có biết xấu hổ hay không?"
Lời nói vừa hét lên, ngay lập tức Đông Phương Linh Thiên hối hận, bởi vì lúc này nụ cười còn rực rỡ ở bên môi của Lăng Kỳ Tuyết lập tức cứng nhắc, ngay sau đó vẻ mặt trầm xuống, tỏa ra một hơi thở lạnh lùng trong trẻo.
Thời gian biết Lăng Kỳ Tuyết không lâu lắm, Đông Phương Linh Thiên lại có thể cẩn thận cảm thấy nàng tức giận.
Nàng không phải loại người tùy tiện đó, nếu không ban đầu nàng đã gả cho Nam Cung Kình rồi.
Đông Phương Linh Thiên càng nghĩ càng hối hận, có lẽ nàng thật sự là có lời khó nói?
"Tìm cái gì, ta đến giúp ngươi!" Đông Phương Linh Thiên vội la lên.
"Không cần, vẫn để tự ta!" Lăng Kỳ Tuyết nói xong cắn răng một cái, đành phải lấy Ngũ Hành Kiếm ở tay, một kiếm bới móc y phục của sát thủ.
"Đợi đã nào...!" Đông Phương Linh Thiên kịp thời ngăn Lăng Kỳ Tuyết lại, đồng thời đưa tay che ánh mắt của nàng.
Lăng Kỳ Tuyết không có giãy giụa, nàng thật sự là không muốn đi sờ thân thể của một nam nhân xa lạ, cảm giác buồn nôn chán ghét!
Quả nhiên, ở trong lồng ngực của sát thủ tìm ra một miếng ngọc khắc chữ ở trên.
Ngọc màu xanh lục, tỏa ra khí tức cổ xưa.
"Là cái này sao?" Đông Phương Linh Thiên hỏi.
Lăng Kỳ Tuyết không xác định: "Ngươi để thử lên người một chút."
Hắn giúp nàng lấy được bảo vật, thì tha thứ thô lỗ mới vừa rồi đi, chính xác mà nói, nếu không phải ở đây không có người có thể giúp nàng thử có bảo vật khắc chữ trên ngọc, nàng mới không cần để ý đến hắn.
Tiểu nữ tử co được dãn được, chuyện mới vừa rồi coi như là nàng chịu thiệt!
Lăng Kỳ Tuyết không có phát hiện nàng cực kỳ hẹp hòi với Đông Phương Linh Thiên, lại rất khoan dung, nàng vẫn cho là đây là bởi vì Đông Phương Linh Thiên là bằng hữu của nàng.
Đông Phương Linh Thiên nắm ngọc trong tay, Lăng Kỳ Tuyết thi triển tinh thần lực, cảm ứng được đầu của hắn ở đâu.
Không đúng, nếu ngọc có thể che giấu tinh thần lực, thì sẽ không cảm giác được đầu của hắn ở đâu.
Lăng Kỳ Tuyết nói: "Ngươi thử để nó ở ngực một chút?"
Tên sát thủ kia cũng đặt ngọc ở chỗ ngực, có phải vị trí đặt vào có vấn đề hay không?
Đông Phương Linh Thiên làm theo, nhưng Lăng Kỳ Tuyết vẫn cảm ứng được đầu của hắn ở đâu: "Vẫn tìm thấy!"
Có thể không phải miếng ngọc này.
Đông Phương Linh Thiên ở trên người sát thủ sờ soạng mấy lần, không tìm được những thứ đồ khác nữa.
Lăng Kỳ Tuyết đành phải ấm ức gọi Hỏa Xà ra, thiêu hủy hai cỗ thi thể của sát thủ, buồn bực đi về biệt viện nhỏ.
Tạm thời nàng vẫn chưa tìm được chỗ thích hợp hơn biệt viện nhỏ để ở, ngày khác lúc đi đưa cho Đông Phương Linh Thiên thêm chút tiền thuê là được, hắn không thích kim tệ thì lấy đan dược thay thế, hoặc là những bảo vật khác cũng được.
Trở lại biệt viện nhỏ, Lăng Kỳ Tuyết vẫn buồn chán ngồi lên trên đại sảnh, nghĩ không ra vì sao sát thủ có thể che giấu tinh thần lực, chẳng lẽ là tu luyện công pháp lợi hại?
Đông Phương Linh Thiên lại để miếng ngọc vào trong tay của nàng: "Thử một chút?"
"Đều đã kiểm tra xong nhưng không phải cái này, còn thử làm gì, vứt đi!"
"Ngươi rỉ máu thử một chút?" Đông Phương Linh Thiên nói.
Hai mắt của Lăng Kỳ Tuyết tỏa sáng, đúng nha, mới vừa rồi sao lại quên mất điểm quan trọng nhất!
Tất cả bảo vật phải nhận chủ mới có thể bảo vệ chủ nhân, không kịp chờ đợi cắt đứt ngón tay, nhỏ một giọt ở phía trên ngọc, ngọc màu xanh lục phát ra một đóa hoa máu đỏ tươi xinh đẹp. . . . . .
Tác giả :
Dạ Phong Yêu