Thần Vương Độc Phi: Thiên Tài Luyện Đan Sư
Chương 101: Gặp Nam Cung Ngộ
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Lăng Kỳ Tuyết vẫn là lần đầu tiên gặp phải tình huống như thế, sau khi đi mấy vòng, bắt đầu cẩn thận nhớ lại từng ly từng tý nàng tiến vào.
Nàng một đường đi bên trái, ở trong căn phòng này không gặp phải Nam Cung Ngộ, nói rõ Nam Cung Ngộ đi không phải là con đường này.
Cho dù hắn có đi đường này hay không, nhiệm vụ chủ yếu bây giờ của nàng là tìm đường ra.
Nàng có thể đi đến đây, nói rõ gian phòng này có cửa, hôm nay không nhìn thấy, rất có thể là có một loại cấm chế hoặc là ảo tưởng.
Rất nhiều cường giả chuyên dùng cấm chế hoặc là chế tạo ảo tưởng để tạo thành quấy nhiễu cho kẻ địch, đời trước cấp bậc của Lăng Kỳ Tuyết đạt tới Nguyên Vương hậu kỳ, cũng có thể chế tạo ra một số cấm chế đơn giản, nhưng nàng còn chưa từng chế tạo ra qua ảo tưởng, trừ phi là dùng kẻ địch để nàng nghiên chế độc dược.
Một đường đi đến đây, nàng không cảm thấy trong không khí có độc, cho dù có độc, trước đó nàng cũng đã dùng thuốc giải có thể giải bách độc, tuyệt đối không thể trúng chiêu, ảo tưởng cơ bản có thể loại bỏ.
Loại bỏ ảo tưởng, cũng chỉ còn lại một cấm chế này rồi.
Nàng nhất định là đi vào trong cấm chế.
Cấm chế này như một khí cầu to lớn, nàng đặt mình vào trong khí cầu, chỉ cần tìm được biện pháp phá cấm chế, là có thể đi ra khỏi nơi này, trừ phi cường giả thiết kế nơi này không thiết kế cửa cấm chế, nhưng dù thế nào cũng không thể ngồi chờ chết, phải thử một lần.
Lăng Kỳ Tuyết bắt đầu đi về phía bức tường, đưa hai tay ra muốn chạm vào bức tường, một đường dùng phương thức lần mò để tìm được điểm phá bỏ.
Mới chạm vào bức tường, cảm giác lạnh như băng làm nàng hoảng sợ lập tức rụt tay trở về, đổi thành Ngũ Hành Kiếm, nhưng không rút ra, mà trực tiếp dùng vỏ kiếm lướt ở trên bức tường.
Nhưng mà Ngũ Hành Kiếm mới chạm vào bức tường, bức tường phát ra một tia sáng màu vàng, ngay sau đó Lăng Kỳ Tuyết cảm giác như là xuyên qua một tầng sóng nước, trong nháy mắt cảnh tượng trước mắt xảy ra biến hóa.
Vốn là trong căn phòng trống rỗng đột nhiên có thêm một giá sách, trên giá sách đặt vài cuốn sách.
Giống gian phòng lúc đầu, gian phòng này không có cửa ra cũng không có cửa sổ.
Vốn Lăng Kỳ Tuyết còn muốn tìm cửa lần nữa, thấy giá sách thì đi qua, rút ra một cuốn, hai mắt tùy ý nhìn.
Không nhìn thì không biết, nhưng nhìn lại giật mình!
Chữ viết trên cuốn sách này nàng hoàn toàn xem không hiểu, nhưng bên trong bổ sung một chút tranh họa nên nàng xem hiểu, cuốn sách này ước chừng là giảng thích một số nội dung về mặt trồng trọt dược liệu.
Vừa nuôi ma thú, vừa trồng dược liệu, Lăng Kỳ Tuyết không chỉ tò mò thân phận của cường giả này là gì, không phải là một vị luyện đan sư bí ẩn Thần cấp chứ.
Đạo tặc không đi uổng công, mặc dù trên ý nghĩa nàng không phải thật sự là đạo tặc.
Hai mắt giảo hoạt đầy trí tuệ của Lăng Kỳ Tuyết xoay một cái, vừa động ý niệm, cả giá sách biến mất tại chỗ, trong thần thức, hỗn độn không gian của nàng có thêm một giá sách nhỏ.
Có hỗn độn không gian thật là tốt!
Nhiều đồ hơn nữa cũng có thể chứa nổi!
Trong phòng không có giá sách, nắm Ngũ Hành Kiếm trong tay lần nữa, lại tìm cửa ra vào lần nữa.
Lần này nàng không có thuận lợi như vậy, đi tới đi lui tìm kiếm mấy vòng, đều vẫn lởn vởn ngay tại chỗ.
Chẳng lẽ là nghĩ sai rồi?
Ngũ Hành Kiếm không được, Lăng Kỳ Tuyết dùng thần thức ngưng tụ thành một đường, trực tiếp công kích cấm chế.
"Ầm!" Đột nhiên trên bức tường lay động ra từng tia sóng, như là một viên đá ném vào mặt hồ tĩnh lặng, nổi ra từng gợn sóng.
Lăng Kỳ Tuyết vui mừng tăng thần thức công kích, sau đó muốn đâm mạnh vào giữa gợn sóng.
Cái cảm giác xuyên qua sóng nước thoáng qua rồi biến mất, Lăng Kỳ Tuyết lại đi đến một căn phòng.
Trong phòng lại là một giá sách, chỉ là kích thước lớn hơn cái trước một chút, Lăng Kỳ Tuyết tiện tay lấy một quyển, nhìn bên trong vẫn là phương pháp về trồng trọt dược liệu, ngay lập tức ném giá sách vào trong hỗn độn không gian.
Chỉ là, lần này Lăng Kỳ Tuyết không dám sử dụng thần thức công kích mà sử dụng Ngũ Hành Kiếm, đều không thể phá vỡ cấm chế, cuối cùng giày vò đến mệt mỏi, mới từ trong hỗn độn không gian lấy ra một ghế dựa, nằm nghiêng ở trên nhàn nhã ăn thịt nướng của ma thú.
Trong hỗn độn không gian không thể để thức ăn, nếu không sẽ biến chất, Lăng Kỳ Tuyết đặt tất cả đồ ăn ở trong nạp giới, những đồ khác đều đặt ở hỗn độn không gian.
Sau khi ăn uống no đủ, Lăng Kỳ Tuyết nghỉ ngơi một lát, thu lại ghế dựa rồi đứng ở trước bức tường, suy nghĩ cấm chế này.
Cấm chế thứ nhất là dùng Ngũ Hành Kiếm, cũng chính là có liên quan với thuộc tính Kim.
Thứ hai là tinh thần lực, cái thứ ba, có phải là năm loại thuộc tính nguyên khí trừ Kim hay không?
Lăng Kỳ Tuyết thử nâng đất, hai giá sách ở chỗ này đều nói về nuôi trồng dược liệu, chắc cường giả có giác ngộ rất lớn với nguyên khí thuộc tính Thổ.
Chỉ là, Lăng Kỳ Tuyết thất thủ, nguyên lực Thổ đánh vào bức tường như là đánh vào trong tầng mây, mềm nhũn, lực lượng bị biến tan.
Lăng Kỳ Tuyết quyết định đổi nguyên lực thuộc tính Mộc.
Nguyên lực màu xanh lục mới ra tay, còn chưa đánh vào bức tường, bức tường đột nhiên bị vỡ thành một cái hố, ngay sau đó một người tiến vào.
Người này chính là Nam Cung Ngộ!
Nam Cung Ngộ cảnh giác nhìn Lăng Kỳ Tuyết, làm sao nàng lại tìm được chỗ này, lão tổ chỉ nói cho hắn chỗ này, chẳng lẽ nàng một đường theo dõi hắn tiến vào, nhưng mà một chút cảm giác hắn cũng không biết, nếu thật sự theo dõi hắn đi vào, thực lực của Lăng Kỳ Tuyết cũng quá đáng sợ!
Trong khoảng thời gian này Lăng Kỳ Tuyết chính là đầu gió mạnh mẽ, cả Giáo La Thành đều nghị luận đích nữ dòng chính Lăng gia Lăng Kỳ Tuyết là kinh tài tuyệt diễm cỡ nào, Lăng Kỳ Tuyết có thể lấy một địch một trăm, ngộ nhỡ nàng cho là hắn đã lấy được bảo bối gì, muốn cướp của hắn, thậm chí nổi lên sát tâm, hắn lấy cái gì để ứng phó, sẽ không phải dùng đến bùa cứu mạng mà lão tổ cho hắn chứ!
Lăng Kỳ Tuyết cũng không hiểu nhìn Nam Cung Ngộ, không phải bọn họ đi chung một con đường, tại sao lại gặp nhau ở trong phòng này.
Nàng to gan làm một giả thiết, tất cả gian phòng ở đây đều dùng cấm chế hư ảo, chỉ cần mở cấm chế ra, là có thể tùy ý bước vào bất kỳ một gian phòng nào, thậm chí, bản thân ở đây cũng chỉ là một phòng to lớn.
Nàng đạt được một số cuốn sách, Nam Cung ngộ sẽ được bảo bối gì?
Lăng Kỳ Tuyết theo phản xạ nhìn về phía nạp giới của Nam Cung Ngộ, nhưng trừ phi chủ nhân của nạp giới chết hoặc là không thiết kế cấm chế huyết mạch, nếu không thì không thể thấy được.
Lăng Kỳ Tuyết thu ánh mắt lại, dù sao nàng đến đây cũng thu hoạch được hai giá sách sách, cũng coi như là không uổng công chuyến này, lại muốn xem Nam Cung Ngộ làm gì thôi.
Nam Cung ngộ bất chấp cười hì hì, cố gắng nặn ra một nụ cười nhìn không bị cứng ngắc, cố gắng dùng giọng nói thân thiện nhất nói với Lăng Kỳ Tuyết: "Cái đó, Lăng đại tiểu thư, chúng ta vào bên trong là vì bảo vật, không phải là tranh giành ngươi chết ta sống, chúng ta thương lượng được không?"
"Thương lượng cái gì?"
Thật ra thì Nam Cung Ngộ chuyển động mí mắt, Lăng Kỳ Tuyết cũng biết là hắn đang nghĩ gì, chỉ là, vẫn muốn nghe xem hắn nói cái gì.
"Nếu không chúng ta cùng tìm kiếm bảo vật, lấy được bảo bối thì chia đôi?" Hắn còn muốn thêm một câu: Ngươi có thể không giết ta sau khi lấy được bảo bối được không, nhưng nghĩ lại, có lẽ nàng không có tâm tư như thế, nếu hắn đường đột nói ra, chẳng phải là có vẻ mình rất vô dụng sao. . . . . .
Lăng Kỳ Tuyết vẫn là lần đầu tiên gặp phải tình huống như thế, sau khi đi mấy vòng, bắt đầu cẩn thận nhớ lại từng ly từng tý nàng tiến vào.
Nàng một đường đi bên trái, ở trong căn phòng này không gặp phải Nam Cung Ngộ, nói rõ Nam Cung Ngộ đi không phải là con đường này.
Cho dù hắn có đi đường này hay không, nhiệm vụ chủ yếu bây giờ của nàng là tìm đường ra.
Nàng có thể đi đến đây, nói rõ gian phòng này có cửa, hôm nay không nhìn thấy, rất có thể là có một loại cấm chế hoặc là ảo tưởng.
Rất nhiều cường giả chuyên dùng cấm chế hoặc là chế tạo ảo tưởng để tạo thành quấy nhiễu cho kẻ địch, đời trước cấp bậc của Lăng Kỳ Tuyết đạt tới Nguyên Vương hậu kỳ, cũng có thể chế tạo ra một số cấm chế đơn giản, nhưng nàng còn chưa từng chế tạo ra qua ảo tưởng, trừ phi là dùng kẻ địch để nàng nghiên chế độc dược.
Một đường đi đến đây, nàng không cảm thấy trong không khí có độc, cho dù có độc, trước đó nàng cũng đã dùng thuốc giải có thể giải bách độc, tuyệt đối không thể trúng chiêu, ảo tưởng cơ bản có thể loại bỏ.
Loại bỏ ảo tưởng, cũng chỉ còn lại một cấm chế này rồi.
Nàng nhất định là đi vào trong cấm chế.
Cấm chế này như một khí cầu to lớn, nàng đặt mình vào trong khí cầu, chỉ cần tìm được biện pháp phá cấm chế, là có thể đi ra khỏi nơi này, trừ phi cường giả thiết kế nơi này không thiết kế cửa cấm chế, nhưng dù thế nào cũng không thể ngồi chờ chết, phải thử một lần.
Lăng Kỳ Tuyết bắt đầu đi về phía bức tường, đưa hai tay ra muốn chạm vào bức tường, một đường dùng phương thức lần mò để tìm được điểm phá bỏ.
Mới chạm vào bức tường, cảm giác lạnh như băng làm nàng hoảng sợ lập tức rụt tay trở về, đổi thành Ngũ Hành Kiếm, nhưng không rút ra, mà trực tiếp dùng vỏ kiếm lướt ở trên bức tường.
Nhưng mà Ngũ Hành Kiếm mới chạm vào bức tường, bức tường phát ra một tia sáng màu vàng, ngay sau đó Lăng Kỳ Tuyết cảm giác như là xuyên qua một tầng sóng nước, trong nháy mắt cảnh tượng trước mắt xảy ra biến hóa.
Vốn là trong căn phòng trống rỗng đột nhiên có thêm một giá sách, trên giá sách đặt vài cuốn sách.
Giống gian phòng lúc đầu, gian phòng này không có cửa ra cũng không có cửa sổ.
Vốn Lăng Kỳ Tuyết còn muốn tìm cửa lần nữa, thấy giá sách thì đi qua, rút ra một cuốn, hai mắt tùy ý nhìn.
Không nhìn thì không biết, nhưng nhìn lại giật mình!
Chữ viết trên cuốn sách này nàng hoàn toàn xem không hiểu, nhưng bên trong bổ sung một chút tranh họa nên nàng xem hiểu, cuốn sách này ước chừng là giảng thích một số nội dung về mặt trồng trọt dược liệu.
Vừa nuôi ma thú, vừa trồng dược liệu, Lăng Kỳ Tuyết không chỉ tò mò thân phận của cường giả này là gì, không phải là một vị luyện đan sư bí ẩn Thần cấp chứ.
Đạo tặc không đi uổng công, mặc dù trên ý nghĩa nàng không phải thật sự là đạo tặc.
Hai mắt giảo hoạt đầy trí tuệ của Lăng Kỳ Tuyết xoay một cái, vừa động ý niệm, cả giá sách biến mất tại chỗ, trong thần thức, hỗn độn không gian của nàng có thêm một giá sách nhỏ.
Có hỗn độn không gian thật là tốt!
Nhiều đồ hơn nữa cũng có thể chứa nổi!
Trong phòng không có giá sách, nắm Ngũ Hành Kiếm trong tay lần nữa, lại tìm cửa ra vào lần nữa.
Lần này nàng không có thuận lợi như vậy, đi tới đi lui tìm kiếm mấy vòng, đều vẫn lởn vởn ngay tại chỗ.
Chẳng lẽ là nghĩ sai rồi?
Ngũ Hành Kiếm không được, Lăng Kỳ Tuyết dùng thần thức ngưng tụ thành một đường, trực tiếp công kích cấm chế.
"Ầm!" Đột nhiên trên bức tường lay động ra từng tia sóng, như là một viên đá ném vào mặt hồ tĩnh lặng, nổi ra từng gợn sóng.
Lăng Kỳ Tuyết vui mừng tăng thần thức công kích, sau đó muốn đâm mạnh vào giữa gợn sóng.
Cái cảm giác xuyên qua sóng nước thoáng qua rồi biến mất, Lăng Kỳ Tuyết lại đi đến một căn phòng.
Trong phòng lại là một giá sách, chỉ là kích thước lớn hơn cái trước một chút, Lăng Kỳ Tuyết tiện tay lấy một quyển, nhìn bên trong vẫn là phương pháp về trồng trọt dược liệu, ngay lập tức ném giá sách vào trong hỗn độn không gian.
Chỉ là, lần này Lăng Kỳ Tuyết không dám sử dụng thần thức công kích mà sử dụng Ngũ Hành Kiếm, đều không thể phá vỡ cấm chế, cuối cùng giày vò đến mệt mỏi, mới từ trong hỗn độn không gian lấy ra một ghế dựa, nằm nghiêng ở trên nhàn nhã ăn thịt nướng của ma thú.
Trong hỗn độn không gian không thể để thức ăn, nếu không sẽ biến chất, Lăng Kỳ Tuyết đặt tất cả đồ ăn ở trong nạp giới, những đồ khác đều đặt ở hỗn độn không gian.
Sau khi ăn uống no đủ, Lăng Kỳ Tuyết nghỉ ngơi một lát, thu lại ghế dựa rồi đứng ở trước bức tường, suy nghĩ cấm chế này.
Cấm chế thứ nhất là dùng Ngũ Hành Kiếm, cũng chính là có liên quan với thuộc tính Kim.
Thứ hai là tinh thần lực, cái thứ ba, có phải là năm loại thuộc tính nguyên khí trừ Kim hay không?
Lăng Kỳ Tuyết thử nâng đất, hai giá sách ở chỗ này đều nói về nuôi trồng dược liệu, chắc cường giả có giác ngộ rất lớn với nguyên khí thuộc tính Thổ.
Chỉ là, Lăng Kỳ Tuyết thất thủ, nguyên lực Thổ đánh vào bức tường như là đánh vào trong tầng mây, mềm nhũn, lực lượng bị biến tan.
Lăng Kỳ Tuyết quyết định đổi nguyên lực thuộc tính Mộc.
Nguyên lực màu xanh lục mới ra tay, còn chưa đánh vào bức tường, bức tường đột nhiên bị vỡ thành một cái hố, ngay sau đó một người tiến vào.
Người này chính là Nam Cung Ngộ!
Nam Cung Ngộ cảnh giác nhìn Lăng Kỳ Tuyết, làm sao nàng lại tìm được chỗ này, lão tổ chỉ nói cho hắn chỗ này, chẳng lẽ nàng một đường theo dõi hắn tiến vào, nhưng mà một chút cảm giác hắn cũng không biết, nếu thật sự theo dõi hắn đi vào, thực lực của Lăng Kỳ Tuyết cũng quá đáng sợ!
Trong khoảng thời gian này Lăng Kỳ Tuyết chính là đầu gió mạnh mẽ, cả Giáo La Thành đều nghị luận đích nữ dòng chính Lăng gia Lăng Kỳ Tuyết là kinh tài tuyệt diễm cỡ nào, Lăng Kỳ Tuyết có thể lấy một địch một trăm, ngộ nhỡ nàng cho là hắn đã lấy được bảo bối gì, muốn cướp của hắn, thậm chí nổi lên sát tâm, hắn lấy cái gì để ứng phó, sẽ không phải dùng đến bùa cứu mạng mà lão tổ cho hắn chứ!
Lăng Kỳ Tuyết cũng không hiểu nhìn Nam Cung Ngộ, không phải bọn họ đi chung một con đường, tại sao lại gặp nhau ở trong phòng này.
Nàng to gan làm một giả thiết, tất cả gian phòng ở đây đều dùng cấm chế hư ảo, chỉ cần mở cấm chế ra, là có thể tùy ý bước vào bất kỳ một gian phòng nào, thậm chí, bản thân ở đây cũng chỉ là một phòng to lớn.
Nàng đạt được một số cuốn sách, Nam Cung ngộ sẽ được bảo bối gì?
Lăng Kỳ Tuyết theo phản xạ nhìn về phía nạp giới của Nam Cung Ngộ, nhưng trừ phi chủ nhân của nạp giới chết hoặc là không thiết kế cấm chế huyết mạch, nếu không thì không thể thấy được.
Lăng Kỳ Tuyết thu ánh mắt lại, dù sao nàng đến đây cũng thu hoạch được hai giá sách sách, cũng coi như là không uổng công chuyến này, lại muốn xem Nam Cung Ngộ làm gì thôi.
Nam Cung ngộ bất chấp cười hì hì, cố gắng nặn ra một nụ cười nhìn không bị cứng ngắc, cố gắng dùng giọng nói thân thiện nhất nói với Lăng Kỳ Tuyết: "Cái đó, Lăng đại tiểu thư, chúng ta vào bên trong là vì bảo vật, không phải là tranh giành ngươi chết ta sống, chúng ta thương lượng được không?"
"Thương lượng cái gì?"
Thật ra thì Nam Cung Ngộ chuyển động mí mắt, Lăng Kỳ Tuyết cũng biết là hắn đang nghĩ gì, chỉ là, vẫn muốn nghe xem hắn nói cái gì.
"Nếu không chúng ta cùng tìm kiếm bảo vật, lấy được bảo bối thì chia đôi?" Hắn còn muốn thêm một câu: Ngươi có thể không giết ta sau khi lấy được bảo bối được không, nhưng nghĩ lại, có lẽ nàng không có tâm tư như thế, nếu hắn đường đột nói ra, chẳng phải là có vẻ mình rất vô dụng sao. . . . . .
Tác giả :
Dạ Phong Yêu