Thần Võ Chiến Vương
Chương 93: Bảo Tàng
Trong một quãng thời gian sau đó, thủ lĩnh Huyết Bức lại thử phát động tập kích, nhưng đều bị Giang Thần hóa giải.
Cuối cùng, thủ lĩnh Huyết Bức không cam lòng rời đi, mà đám Huyết Bức cũng nhanh chóng tản đi
- Huyết Bức đã lui lại.
Mọi người thở phào một hơi, một lần nữa châm đuốc lên, lúc này bọn họ nhìn thấy khắp khu vực bọn họ đứng đều là thi thể của Huyết Bức, còn có mấy cỗ thi thể của nhân loại.
- Mau rời khỏi này.
Bốn chi đội ngũ không muốn đợi ở chỗ này một khắc nào nữa, cả đám tiến lên mấy trăm thước rồi mới dừng lại nghỉ ngơi.
- Cũng còn may có đệ tử Thiên Đạo môn, nếu không lần này đã thảm rồi.
- Đúng vậy, thần thức như vậy cũng quá là lợi hại rồi!
- Trước đó ta còn trách oan hắn, không có dấu ấn của đệ tử Phù Không đảo thì hắn cũng có thể ung dung vẽ ra địa đồ.
Nghe thấy mấy đạo âm thanh này, vẻ mặt của Cao Thần Dật và Sở Lạc lập tức trở nên lúng túng, mỗi một câu nói của những người này đều giống như đang bạt tai lên trên mặt hai người vậy.
Biểu hiện trên mặt của Cao Thần Dật biến hóa bất định, trong mắt hiện ra vẻ không phục. Nếu như không phải Giang Thần cứu hắn một mạng, nói không chừng hắn còn có thể lên tiếng phản bác những người này.
Đồng thời, Sở Lạc rất lúng túng, tuy nhiên nàng cũng không nghĩ tới việc đi tới xin lỗi hoặc là cảm ơn Giang Thần. Mà giả vờ như cái gì cũng chưa từng xảy ra mà chỉ đi ở trong đội ngũ của mình.
- Xem ra điều kiện xét duyệt lên trên hai bảng công tử, mỹ nhân này cần phải nghiêm khắc thêm một chút.
Mãi đến khi đội trưởng Đao Kiếm bang nói ra lời này, Cao Thần Dật và Sở Lạc đã ngồi không yên được nữa.
- Ngươi có ý gì?
Cao Thần Dật lạnh lùng nói.
Đội trưởng của Đao Kiếm bang tên là Vạn Lệ, là một vị hán tử trung niên, vóc người cao lớn, mặt không trắng nõn giống như Cao Thần Dật. Râu đen dọc theo cằm đến dưới lỗ tai của hắn, lông mày rậm mắt to, trên người mặc giáp da bình thường.
Người như vậy, Cao Thần Dật không để vào mắt, thế nhưng hắn lại không nghĩ tới đối phương lại dám trào phúng mình.
Vạn Lệ không nhiều lời với hắn mà đi tới trước người Giang Thần, nghiêm túc nói:
- Đa tạ ân cứu mạng vừa nãy.
Rất nhiều người ở đây đều thiếu một tiếng cảm ơn với Giang Thần, đặc biệt là Sở Lạc và Cao Thần Dật.
So sánh giữa mọi người với nhau, mọi người cho rằng vừa nãy Vạn Lệ hắn trào phúng không có gì là không đúng.
- Ta mở miệng mời hắn hỗ trợ, hắn nói thế nào chứ? Nếu không phải ta cơ trí thì đã sớm chết ở trong tay thủ lĩnh Huyết Bức rồi. Lúc này còn muốn ta cảm ơn hắn sao?
- Đúng vậy, ỷ vào thần thức ghê gớm mà đã muốn người khác cầu mình?
Cao Thần Dật và Sở Lạc trước sau mở miệng, ở trong miệng của hai người, dường như chuyện địa đồ ban đầu hoàn toàn không có, hoàn toàn là do Giang Thần không đúng trước.
Mặc dù nói vô liêm sỉ, thế nhưng quả thực vừa nãy Giang Thần đã từ chối hai người cầu viện, cho nên đứng ở vị trí bọn hắn cũng không cảm thấy chuyện này có gì là quá đáng cả.
Lúc này, đội viên của Đao Kiếm bang chạy tới, vội vàng nói:
- Không được rồi, không phải là Huyết Bức chạy trốn! Là đi tìm viện binh, lại có thêm năm đầu thủ lĩnh Huyết Bức!
- Cái gì?
Vừa nói xong, tất cả mọi người như chim sợ cành cong, liên tục đứng dậy.
- Lại đây.
Vạn Lệ bắt chuyện với đội hữu của hắn, hắn ở ngay bên người của Giang Thần.
Cao Thần Dật và Sở Lạc đang muốn giở lại trò cũ, chỉ có điều vừa mới đi được một nửa thì Vạn Lệ kia đã nói:
- Không phải vừa nãy các ngươi rất trâu bò sao? Hiện giờ lại còn không biết ngại chạy tới nơi này nương nhờ?
Cao Thần Dật và Sở Lạc nghiến răng nghiến lợi, xấu hổ không biết nên nói cái gì cho phải.
- Vì lời nói của hai người các ngươi, ta sẽ không nhắc nhở của ngươi nữa.
Giang Thần nói.
Lần này, đội viên bên Cao Thần Dật và Sở Lạc sửng sốt, bọn họ liên tục cướp trước một bước chen tới đây, ngăn cách hai người ở phía ngoài cùng.
- Các ngươi?
Cao Thần Dật phẫn nộ, hắn có thể tưởng tượng ra được tình cảnh bây giờ của mình, hắn nhìn về phía Giang Thần, nói:
- Vừa nãy là ta không đúng, không cần thiết phải làm tuyệt tình như vậy chứ?
- Đúng vậy, Giang Thần, chúng ta đều là đệ tử của thập đại thế lực cơ mà.
Sở Lạc lập tức mở miệng, thỉnh thoảng nhìn về phía sau xung quanh, chỉ lo Huyết Bức đánh tới.
- Ha ha ha ha.
Chỉ là, điều mà mọi người không nghĩ tới chính là, đội viên Đao Kiếm bang lúc trước nói Huyết Bức sắp tới lại ôm bụng cười to.
- Thật là biết điều, thực sự sắc mặt của các ngươi biến hóa rất nhanh đó.
Vẻ mặt lo lắng vừa nãy của Vạn Lệ thay đổi, vẻ mặt hiện lên nụ cười trào phúng.
Tới lúc này mà không nghe động tĩnh Huyết Bức vung cánh lên, rõ ràng đây là do Đao Kiếm bang cố ý báo sai.
Mục đích, đương nhiên là muốn nhìn bộ mặt thật của Cao Thần Dật và Sở Lạc.
Khuôn mặt của Cao Thần Dật và Sở Lạc dữ tợn, lúc này coi như là đội viên của bọn hắn thì cũng đã nhìn bọn hắn với ánh mắt khác xưa.
- Được rồi, Đao Kiếm bang chúng ta chỉ muốn đùa một chút với các vị mà thôi, không cần để ở trong lòng.
Vạn Lệ phất phất tay, mang theo đội viên trở lại chỗ cũ, trước khi rời khỏi còn ném cho Giang Thần một ánh mắt.
Vừa nãy hắn làm như vậy, đương nhiên là hả giận thay cho Giang Thần.
Giang Thần dựa vào thần thức đã phát hiện ra không có Huyết Bức, hắn biết thời biết thế, cho nên cũng cố ý làm khó dễ Cao Thần Dật và Sở Lạc.
- Đao Kiếm bang quả nhiên không phải là người bình thường, thủ đoạn chỉnh người cũng đều lợi hại như vậy.
Mạnh Hạo thở dài nói.
- Không nhất định đã có ý tốt.
Giang Thần nói.
Đổi lại là những người khác, như vậy sẽ rất cảm kích đối với cách làm hả giận của Vạn Lệ.
Chỉ có điều cân nhắc đến thế cục bây giờ, Giang Thần cảm thấy Vạn Lệ đang triệt để làm xấu quan hệ của hắn và hai người Cao Thần Dật, Sở Lạc, để cho ba đội ngũ đối địch với nhau.
Dù sao, Giang Thần và Sở Lạc đều là đệ tử của thập đại thế lực, mà Cao Thần Dật cũng là nhân vật trên Công tử bảng, nếu như ba chi đội ngũ liên thủ, Đao Kiếm bang sẽ rất bị động.
Như bây giờ vậy, ba chi đội ngũ không thể liên thủ với nhau được nữa.
Chỉ có điều, Giang Thần cũng không có dự định liên thủ cùng Cao Thần Dật hoặc là Sở Lạc, huống chi đội ngũ của Đại Tề quốc lại là do Sa Ưng quyết định.
Sau khi nghỉ ngơi tốt, bốn chi đội ngũ tiếp tục tiến lên.
- Đến rồi!
Trải qua một ngày chạy đi, rốt cục ba đội ngũ đã đi tới lối đi kia.
Một cái động đen kịt xuất hiện ở dưới chân của mọi người.
Sa Ưng cầm cây đuốc trong tay ném xuống phía dưới, dưới ánh lửa yếu ớt, có thể nhìn thấy cái động này không phải là vuông góc xuống phía dưới, cây đuốc lăn mấy lần, rốt cuộc đã biến mất ở trước mắt của mọi người.
- Đây chính là nơi sụp xuống, cách mặt đất chừng hai mươi thước, sau đây là một sườn dốc rất dài, không gian phía dưới rất nhỏ, rất nhiều nơi chỉ có thể để cho một người bò qua mà thôi.
Ngô Phàm nói.
Dù sao cũng là do lún mới xuất hiện đường nối, cho nên không thể là con đường có thể ung dung đi qua được.
- Vậy chúng ta đi xuống từng nhóm hay sao?
Có người đề nghị.
- Chúng ta đi trước!
Bốn chi đội ngũ gần như mở miệng cùng lúc, dù sao đây là tầm bảo mà. Người đánh trận đầu người có lẽ sẽ có nguy hiểm nhất định, nhưng cũng có thể có được bảo vật tốt nhất.
Sau một phen tranh chấp, bốn chi đội ngũ ai cũng không chịu nhường ai.
Chỉ có điều cuối cùng vẫn có người nghĩ ra biện pháp, bốn chi đội ngũ phân biệt phái mấy người xuống, như vậy ai cũng không có ý kiến gì được.
- Chúng ta sẽ xuống cuối cùng.
Giang Thần nhỏ giọng nói.
- Tại sao?
Văn Tâm có chút không hiểu nói.
Bảo tàng đang ở trước mặt, người xuống cuối cùng chẳng phải sẽ tay không mà về hay sao?
- Tin tưởng vào ta.
Giang Thần không nhiều lời, hiện giờ hắn chỉ hoài nghi, còn chưa được chứng thực.
Ở trên người ba cái bản đồ sống như Ngô Phàm và những người khác, Giang Thần cảm giác được một tia tử khí!
Đồng thời, hắn nhớ tới thanh chủy thủ của Ngô Phàm.
Dùng ánh mắt của linh khí sư xem ra, đây chính là một cái linh khí rất tốt.
Thế nhưng vấn đề ở chỗ, nếu như một cái linh khí đặt ở trong quáng động quá lâu thì năng lượng của bản thân sẽ trôi đi, sẽ từ từ trở nên lu mờ ảm đạm.
Không thể vừa xuất thế đã giống như thanh chủy thủ kia vậy, bảo quang bắn ra bốn phía.
- Có lẽ phía dưới đường nối có bảo vật, thế nhưng tuyệt đối sẽ không dễ có được như vậy.
Cuối cùng, thủ lĩnh Huyết Bức không cam lòng rời đi, mà đám Huyết Bức cũng nhanh chóng tản đi
- Huyết Bức đã lui lại.
Mọi người thở phào một hơi, một lần nữa châm đuốc lên, lúc này bọn họ nhìn thấy khắp khu vực bọn họ đứng đều là thi thể của Huyết Bức, còn có mấy cỗ thi thể của nhân loại.
- Mau rời khỏi này.
Bốn chi đội ngũ không muốn đợi ở chỗ này một khắc nào nữa, cả đám tiến lên mấy trăm thước rồi mới dừng lại nghỉ ngơi.
- Cũng còn may có đệ tử Thiên Đạo môn, nếu không lần này đã thảm rồi.
- Đúng vậy, thần thức như vậy cũng quá là lợi hại rồi!
- Trước đó ta còn trách oan hắn, không có dấu ấn của đệ tử Phù Không đảo thì hắn cũng có thể ung dung vẽ ra địa đồ.
Nghe thấy mấy đạo âm thanh này, vẻ mặt của Cao Thần Dật và Sở Lạc lập tức trở nên lúng túng, mỗi một câu nói của những người này đều giống như đang bạt tai lên trên mặt hai người vậy.
Biểu hiện trên mặt của Cao Thần Dật biến hóa bất định, trong mắt hiện ra vẻ không phục. Nếu như không phải Giang Thần cứu hắn một mạng, nói không chừng hắn còn có thể lên tiếng phản bác những người này.
Đồng thời, Sở Lạc rất lúng túng, tuy nhiên nàng cũng không nghĩ tới việc đi tới xin lỗi hoặc là cảm ơn Giang Thần. Mà giả vờ như cái gì cũng chưa từng xảy ra mà chỉ đi ở trong đội ngũ của mình.
- Xem ra điều kiện xét duyệt lên trên hai bảng công tử, mỹ nhân này cần phải nghiêm khắc thêm một chút.
Mãi đến khi đội trưởng Đao Kiếm bang nói ra lời này, Cao Thần Dật và Sở Lạc đã ngồi không yên được nữa.
- Ngươi có ý gì?
Cao Thần Dật lạnh lùng nói.
Đội trưởng của Đao Kiếm bang tên là Vạn Lệ, là một vị hán tử trung niên, vóc người cao lớn, mặt không trắng nõn giống như Cao Thần Dật. Râu đen dọc theo cằm đến dưới lỗ tai của hắn, lông mày rậm mắt to, trên người mặc giáp da bình thường.
Người như vậy, Cao Thần Dật không để vào mắt, thế nhưng hắn lại không nghĩ tới đối phương lại dám trào phúng mình.
Vạn Lệ không nhiều lời với hắn mà đi tới trước người Giang Thần, nghiêm túc nói:
- Đa tạ ân cứu mạng vừa nãy.
Rất nhiều người ở đây đều thiếu một tiếng cảm ơn với Giang Thần, đặc biệt là Sở Lạc và Cao Thần Dật.
So sánh giữa mọi người với nhau, mọi người cho rằng vừa nãy Vạn Lệ hắn trào phúng không có gì là không đúng.
- Ta mở miệng mời hắn hỗ trợ, hắn nói thế nào chứ? Nếu không phải ta cơ trí thì đã sớm chết ở trong tay thủ lĩnh Huyết Bức rồi. Lúc này còn muốn ta cảm ơn hắn sao?
- Đúng vậy, ỷ vào thần thức ghê gớm mà đã muốn người khác cầu mình?
Cao Thần Dật và Sở Lạc trước sau mở miệng, ở trong miệng của hai người, dường như chuyện địa đồ ban đầu hoàn toàn không có, hoàn toàn là do Giang Thần không đúng trước.
Mặc dù nói vô liêm sỉ, thế nhưng quả thực vừa nãy Giang Thần đã từ chối hai người cầu viện, cho nên đứng ở vị trí bọn hắn cũng không cảm thấy chuyện này có gì là quá đáng cả.
Lúc này, đội viên của Đao Kiếm bang chạy tới, vội vàng nói:
- Không được rồi, không phải là Huyết Bức chạy trốn! Là đi tìm viện binh, lại có thêm năm đầu thủ lĩnh Huyết Bức!
- Cái gì?
Vừa nói xong, tất cả mọi người như chim sợ cành cong, liên tục đứng dậy.
- Lại đây.
Vạn Lệ bắt chuyện với đội hữu của hắn, hắn ở ngay bên người của Giang Thần.
Cao Thần Dật và Sở Lạc đang muốn giở lại trò cũ, chỉ có điều vừa mới đi được một nửa thì Vạn Lệ kia đã nói:
- Không phải vừa nãy các ngươi rất trâu bò sao? Hiện giờ lại còn không biết ngại chạy tới nơi này nương nhờ?
Cao Thần Dật và Sở Lạc nghiến răng nghiến lợi, xấu hổ không biết nên nói cái gì cho phải.
- Vì lời nói của hai người các ngươi, ta sẽ không nhắc nhở của ngươi nữa.
Giang Thần nói.
Lần này, đội viên bên Cao Thần Dật và Sở Lạc sửng sốt, bọn họ liên tục cướp trước một bước chen tới đây, ngăn cách hai người ở phía ngoài cùng.
- Các ngươi?
Cao Thần Dật phẫn nộ, hắn có thể tưởng tượng ra được tình cảnh bây giờ của mình, hắn nhìn về phía Giang Thần, nói:
- Vừa nãy là ta không đúng, không cần thiết phải làm tuyệt tình như vậy chứ?
- Đúng vậy, Giang Thần, chúng ta đều là đệ tử của thập đại thế lực cơ mà.
Sở Lạc lập tức mở miệng, thỉnh thoảng nhìn về phía sau xung quanh, chỉ lo Huyết Bức đánh tới.
- Ha ha ha ha.
Chỉ là, điều mà mọi người không nghĩ tới chính là, đội viên Đao Kiếm bang lúc trước nói Huyết Bức sắp tới lại ôm bụng cười to.
- Thật là biết điều, thực sự sắc mặt của các ngươi biến hóa rất nhanh đó.
Vẻ mặt lo lắng vừa nãy của Vạn Lệ thay đổi, vẻ mặt hiện lên nụ cười trào phúng.
Tới lúc này mà không nghe động tĩnh Huyết Bức vung cánh lên, rõ ràng đây là do Đao Kiếm bang cố ý báo sai.
Mục đích, đương nhiên là muốn nhìn bộ mặt thật của Cao Thần Dật và Sở Lạc.
Khuôn mặt của Cao Thần Dật và Sở Lạc dữ tợn, lúc này coi như là đội viên của bọn hắn thì cũng đã nhìn bọn hắn với ánh mắt khác xưa.
- Được rồi, Đao Kiếm bang chúng ta chỉ muốn đùa một chút với các vị mà thôi, không cần để ở trong lòng.
Vạn Lệ phất phất tay, mang theo đội viên trở lại chỗ cũ, trước khi rời khỏi còn ném cho Giang Thần một ánh mắt.
Vừa nãy hắn làm như vậy, đương nhiên là hả giận thay cho Giang Thần.
Giang Thần dựa vào thần thức đã phát hiện ra không có Huyết Bức, hắn biết thời biết thế, cho nên cũng cố ý làm khó dễ Cao Thần Dật và Sở Lạc.
- Đao Kiếm bang quả nhiên không phải là người bình thường, thủ đoạn chỉnh người cũng đều lợi hại như vậy.
Mạnh Hạo thở dài nói.
- Không nhất định đã có ý tốt.
Giang Thần nói.
Đổi lại là những người khác, như vậy sẽ rất cảm kích đối với cách làm hả giận của Vạn Lệ.
Chỉ có điều cân nhắc đến thế cục bây giờ, Giang Thần cảm thấy Vạn Lệ đang triệt để làm xấu quan hệ của hắn và hai người Cao Thần Dật, Sở Lạc, để cho ba đội ngũ đối địch với nhau.
Dù sao, Giang Thần và Sở Lạc đều là đệ tử của thập đại thế lực, mà Cao Thần Dật cũng là nhân vật trên Công tử bảng, nếu như ba chi đội ngũ liên thủ, Đao Kiếm bang sẽ rất bị động.
Như bây giờ vậy, ba chi đội ngũ không thể liên thủ với nhau được nữa.
Chỉ có điều, Giang Thần cũng không có dự định liên thủ cùng Cao Thần Dật hoặc là Sở Lạc, huống chi đội ngũ của Đại Tề quốc lại là do Sa Ưng quyết định.
Sau khi nghỉ ngơi tốt, bốn chi đội ngũ tiếp tục tiến lên.
- Đến rồi!
Trải qua một ngày chạy đi, rốt cục ba đội ngũ đã đi tới lối đi kia.
Một cái động đen kịt xuất hiện ở dưới chân của mọi người.
Sa Ưng cầm cây đuốc trong tay ném xuống phía dưới, dưới ánh lửa yếu ớt, có thể nhìn thấy cái động này không phải là vuông góc xuống phía dưới, cây đuốc lăn mấy lần, rốt cuộc đã biến mất ở trước mắt của mọi người.
- Đây chính là nơi sụp xuống, cách mặt đất chừng hai mươi thước, sau đây là một sườn dốc rất dài, không gian phía dưới rất nhỏ, rất nhiều nơi chỉ có thể để cho một người bò qua mà thôi.
Ngô Phàm nói.
Dù sao cũng là do lún mới xuất hiện đường nối, cho nên không thể là con đường có thể ung dung đi qua được.
- Vậy chúng ta đi xuống từng nhóm hay sao?
Có người đề nghị.
- Chúng ta đi trước!
Bốn chi đội ngũ gần như mở miệng cùng lúc, dù sao đây là tầm bảo mà. Người đánh trận đầu người có lẽ sẽ có nguy hiểm nhất định, nhưng cũng có thể có được bảo vật tốt nhất.
Sau một phen tranh chấp, bốn chi đội ngũ ai cũng không chịu nhường ai.
Chỉ có điều cuối cùng vẫn có người nghĩ ra biện pháp, bốn chi đội ngũ phân biệt phái mấy người xuống, như vậy ai cũng không có ý kiến gì được.
- Chúng ta sẽ xuống cuối cùng.
Giang Thần nhỏ giọng nói.
- Tại sao?
Văn Tâm có chút không hiểu nói.
Bảo tàng đang ở trước mặt, người xuống cuối cùng chẳng phải sẽ tay không mà về hay sao?
- Tin tưởng vào ta.
Giang Thần không nhiều lời, hiện giờ hắn chỉ hoài nghi, còn chưa được chứng thực.
Ở trên người ba cái bản đồ sống như Ngô Phàm và những người khác, Giang Thần cảm giác được một tia tử khí!
Đồng thời, hắn nhớ tới thanh chủy thủ của Ngô Phàm.
Dùng ánh mắt của linh khí sư xem ra, đây chính là một cái linh khí rất tốt.
Thế nhưng vấn đề ở chỗ, nếu như một cái linh khí đặt ở trong quáng động quá lâu thì năng lượng của bản thân sẽ trôi đi, sẽ từ từ trở nên lu mờ ảm đạm.
Không thể vừa xuất thế đã giống như thanh chủy thủ kia vậy, bảo quang bắn ra bốn phía.
- Có lẽ phía dưới đường nối có bảo vật, thế nhưng tuyệt đối sẽ không dễ có được như vậy.
Tác giả :
Trương Mục Chi