Thần Võ Chiến Vương
Chương 48: Kiếm Ý
Nữ tử trừng mắt nhìn Hồng Phi Vũ một chút, ánh mắt rơi vào trên người Giang Thần, cũng có chút khó chịu, nói:
- Ngươi cách xa đệ đệ ta ra một chút!
- Cái gì?
Giang Thần có chút nghi hoặc không rõ, nếu như Hồng Phi Vũ là một nữ tử, như vậy hắn còn hiểu rõ ý tứ của lời này.
Chỉ là hắn không biết, bởi vì những năm này Hồng Phi Vũ kết giao với đám hồ cẩu bằng hữu cho nên Hồng Hựu Quân cũng cho rằng hắn cũng đến lừa gạt đệ đệ nhà mình, muốn mò được chỗ tốt.
- Tỷ tỷ, Giang Thần không phải là loại người như vậy. Khi hắn ở Vũ thần sơn đã từng chỉ điểm kiếm thuật cho Cao Nguyệt tỷ, không tin tỷ cứ đi hỏi tỷ ấy mà xem.
Hồng Phi Vũ vội vã thanh minh.
Hồng Hựu Quân và Cao Nguyệt có quan hệ không tệ, đây cũng là nguyên nhân mà Hồng Phi Vũ gọi Cao Nguyệt là tỷ, mà không phải là quận chúa.
- Hắn chỉ điểm cho Cao Nguyệt?
Hồng Hựu Quân hoàn toàn không tin, thiên phú kiếm thuật của Cao Nguyệt ngay cả nàng cũng không bằng. Thiếu niên ở trước mắt này trông quá bình thường không có gì lạ, sao có thể có thành tựu gì lớn cơ chứ?
- Vừa vặn ta cũng sử dụng kiếm, không bằng chúng ta đến thử một lần xem sao.
Hồng Hựu Quân nói.
Lần này đến phiên Hồng Phi Vũ trợn mắt há hốc mồm, hắn đã từng thấy Giang Thần ra tay, cho nên biết tỷ tỷ mình không phải là đối thủ.
Lời nói của hắn hiển nhiên đã bị tỷ tỷ hiểu lầm thành chỉ điểm cho Cao Nguyệt, như vậy trình độ thuật nhất định sẽ cực cao.
- Tỷ, cảnh giới của tỷ so với người ta cao hơn a.
Hồng Phi Vũ nói.
Hồng Hựu Quân là Tụ nguyên cảnh trung kỳ viên mãn, chỉ có điều nàng không tin cách nói này, nàng cả giận nói:
- Thậm chí ngay cả tỷ tỷ mà ngươi cũng lừa gạt sao? Nếu không quản giáo, ngươi vẫn sẽ lăn lộn với đám người không ra gì này.
- Ngươi, hiện tại lập tức rời khỏi Hồng gia chúng ta!
Hồng Hựu Quân chỉ vào Giang Thần, dùng giọng không thể kháng cự quát lên.
Giang Thần nói:
- Có thiên phú côn thuật của đệ đệ ngươi vô cùng tốt.
- Cái gì?
Hồng Hựu Quân và Hồng Phi Vũ đều không hiểu ý tứ trong lời này.
- Ngươi đối xử với đệ đệ ngươi như thế, hắn chỉ có thể vĩnh viễn xuống dốc, thậm chí ngay cả chính mình cũng hoài nghi. Cho nên người tỷ tỷ như ngươi, rất không hợp cách
- Ta không cần ngươi dạy dỗ!
Nếu như thân phận của Giang Thần không tầm thường thì Hồng Hựu Quân còn có thể nghe lọt tai. Nhưng nàng chỉ cảm thấy lời nói của Giang Thần rất là chói tai.
- Ta để ngươi đi, ngươi không đi, vậy ta sẽ tự mình động thủ.
Trong đôi mắt hạnh của Hồng Hựu Quân hiện lên vẻ lạnh lẽo, kiếm vừa ra khỏi vỏ, hàn quang đã bắn ra bốn phía, là linh kiếm!
Nếu như Giang Thần dùng thiết kiếm để che, tuyệt đối sẽ bị chém đứt. Cho nên hắn không thể không lấy ra Xích tiêu kiếm.
- Linh kiếm?
Lần này Hồng Hựu Quân đã có chút tin lời nói của đệ đệ mình.
Đặc biệt là tay trái Giang Thần cầm kiếm, chân nguyên lặng lẽ vận chuyển theo Loa toàn thức, từng bước ép sát, kiếm thế sắc bén.
- Ngừng tay!
Hồng Hựu Quân bị đánh cho cánh tay tê dại, linh kiếm trong tay vẫn đang không ngừng run run.
- Giang Thần, thì ra ngươi ẩn giấu thực lực a!
Tim của Hồng Phi Vũ như trùng xuống, mừng rỡ không thôi, kích động nói:
- Ngươi nắm giữ kiếm điểm sao? Giống như Dương Kiến Uy kia sao?
- Đúng thế.
Giang Thần không chỉ nắm giữ kiếm điểm, chỉ có điều hắn không có nói ra thực lực thật sự của mình.
Nghe vậy, Hồng Phi Vũ rất là hưng phấn, hắn không có một chút hảo cảm nào với Dương Kiến Uy, hiện tại lại có một bằng hữu mạnh hơn đối phương, đương nhiên hắn cảm thấy rất là hãnh diện.
- Xem ra quả thực ngươi không giống những người trước đây a.
Hồng Hựu Quân đã có cái nhìn mới về hắn, nàng hỏi:
- Ngươi vừa mới nói, có thể trình độ của đệ đệ ta ở côn thuật không tồi sao?
Chỉ cần có đủ thực lực, như vậy nói gì thì người khác cũng thấy lọt tai.
- Hai tay của đệ đệ ngươi dài quá đầu gối, đây là ưu thế rất lớn, coi như thiên phú không đủ thì ưu thế thân thể sẽ rất lớn.
Thì ra, Giang Thần nói nhiều như vậy với Hồng Phi Vũ cũng không phải là đồng tình hoặc là thương hại đối phương, mà là căn cứ vào hai tay của hắn để nói ra.
Hai tay dài quá đầu gối, là đặc thù của tất cả đại sư thương côn trong Thánh vực.
Hồng Hựu Quân chần chờ một lúc, lại gật đầu với đệ đệ mình một cái.
Được tỷ tỷ ra hiệu, Hồng Phi Vũ kích động cầm lấy trường côn, cũng không biết nên làm như thế nào.
- Chỉ dựa vào cảm giác của mình, toàn lực đánh một côn về phía ta!
Giang Thần nói.
- Được!
Hồng Phi Vũ hét lớn một tiếng, vung côn ra vọt tới.
Trường côn mang theo tiếng xé gió ác liệt, sau khi Giang Thần tránh thoát đập vào trên mặt đất, đánh nát tảng đá.
- Thế nào?
Hồng Phi Vũ thấp thỏm bất an, vẻ mặt rất là chờ mong, trong mắt hiện ra khát vọng.
Hồng Hựu Quân cũng như vậy, nàng rất quan tâm đệ đệ mình, chỉ là thiếu phương pháp và sự kiên trì.
Điều khiến cho trong lòng hai người có chút không ổn đó là khuôn mặt của Giang Thần rất âm trầm.
- Ta biết...
Hồng Phi Vũ thất lạc cúi thấp đầu.
- Ha ha, lừa ngươi chơi thôi, thiên phú của ngươi rất tốt.
Giang Thần bỗng nhiên cười nói.
- Có thật không?
Hồng Phi Vũ sắp rơi lệ, cả người như muốn nhảy lên.
- Tốt ở chỗ nào?
Hồng Hựu Quân không phải dễ gạt như vậy, nàng muốn nghe xem Giang Thần nói thế nào.
- Côn pháp nhìn qua, không phải hung mãnh ngốc nghếch như vậy. Trên thực tế kỹ xảo côn pháp ngay cả kiếm đạo cũng không bằng, nếu như vừa nãy đệ đệ ngươi sử dụng man lực đập về phía ta, như vậy đã nói rõ có điểm không thích hợp.
- Nhưng mà, khi hắn ra côn theo bản năng lại tách hai tay ra, nắm vào hai điểm vàng trên côn. Ngươi phải biết, đây là lần thứ nhất hắn dùng côn, không ngờ lại có thể lấy phương thức này ra côn.
Giang Thần nói rất có lý có cứ, vẻ hoài nghi của Hồng Hựu Quân giảm bớt đi không ít, trên mặt hiện ra nụ cười vui mừng.
- Phi Vũ, hiện giờ ta sẽ lập tức đi tìm phụ thân, tìm một sư phụ côn bổng tốt nhất cho đệ.
Hồng Hựu Quân nói xong, lập tức rời đi.
- Được!
Hồng Phi Vũ rất hưng phấn và kích động, rốt cuộc hắn đã tìm được võ học phù hợp với chính mình, không còn là rác rưởi trong miệng người khác nữa.
Tất cả những thứ này đều là công của Giang Thần.
- Mặc dù côn pháp là chú ý kỹ xảo, chỉ có điều nếu như phối hợp với công pháp hùng hồn. Khi đó luyện thành chân nguyên mạnh mẽ, như vậy mới là có lợi.
Giang Thần nói.
Giang Thần muốn truyền Thái Cực hoàn cho hắn, đáng tiếc kinh mạch của Hồng Phi Vũ không chịu được nổi.
- Đợi hắn tới Thần du cảnh đi, có thể đạt được thành tựu hay không thì phải xem nỗ lực của bản thân hắn a.
Giang Thần chỉ vạch ra cho hắn một con đường, sau đó đi thế nào thì phải xem nỗ lực của bản thân hắn.
Lúc chạng vạng, Giang Thần mượn một thanh trường đao ở trong Hồng phủ, lần nữa đi tới Vũ thần sơn.
Ban đêm Vũ thần sơn đã yên tĩnh hơn không ít, trở thành Thánh địa của tình nhân hẹn hò, cũng có người giống như Giang Thần vậy, đêm khuya chạy đến cảm ngộ kiếm ý.
Ở phía dưới vết kiếm thứ nhất trong Song Thần quảng trường có hơn mười người ngồi xếp bằng, nương theo hít thở đều đều. Mỗi người đều cố gắng làm cho linh hồn thành công dung hợp với kiếm ý.
Chuyện này liên quan đến thiên phú.
Người có thiên phú tốt, có thể thuận lợi dung hợp kiếm ý, tăng cường kiếm đạo của mình, nhưng nếu là người kém cỏi, cái gì cũng sẽ không cảm nhận được.
Giang Thần không quan tâm tới những người khác, ban ngày trong đám người ồn ào mà hắn cũng có thể có giác ngộ được thì lúc này càng không cần phải nói.
Không bị bên ngoài quấy rầy, kiếm ý từ vết kiếm thứ nhất đã dùng tốc độ cực kỳ nhanh bị Giang Thần hấp thu.
Rất nhanh, ở trên người hắn đã hiện ra một tầng kiếm khí mơ mơ hồ hồ.
Mô hình kiếm ý đang hướng về phía kiếm ý thành thục mà bước vào.
Trong mắt các kiếm khách xung quanh hiện lên vẻ ước ao, bọn họ biết ý biểu hiện như bây giờ của Giang Thần là do đã tìm hiểu được tới kiếm ý.
Một lúc lâu sau, Giang Thần mở mắt ra, nở nụ cười thoả mãn.
Mô hình kiếm ý đã chuyển biến thành kiếm ý thành thục!
Chỉ có điều. Có một điểm đáng tiếc chính là, Giang Thần phát hiện ra hai vết kiếm khác đã không thỏa mãn được mình nữa.
Điều này là bởi vì cực hạn của ba vết kiếm cũng chỉ là kiếm ý.
- Cũng được, làm người không thể quá tham lam a.
Giang Thần nghĩ đến một đao có thể bổ mặt đất và núi ban ngày, sau đó hắn nắm trường đao lên trên tay phải, đi về phía vết đao kia.
- Ngươi cách xa đệ đệ ta ra một chút!
- Cái gì?
Giang Thần có chút nghi hoặc không rõ, nếu như Hồng Phi Vũ là một nữ tử, như vậy hắn còn hiểu rõ ý tứ của lời này.
Chỉ là hắn không biết, bởi vì những năm này Hồng Phi Vũ kết giao với đám hồ cẩu bằng hữu cho nên Hồng Hựu Quân cũng cho rằng hắn cũng đến lừa gạt đệ đệ nhà mình, muốn mò được chỗ tốt.
- Tỷ tỷ, Giang Thần không phải là loại người như vậy. Khi hắn ở Vũ thần sơn đã từng chỉ điểm kiếm thuật cho Cao Nguyệt tỷ, không tin tỷ cứ đi hỏi tỷ ấy mà xem.
Hồng Phi Vũ vội vã thanh minh.
Hồng Hựu Quân và Cao Nguyệt có quan hệ không tệ, đây cũng là nguyên nhân mà Hồng Phi Vũ gọi Cao Nguyệt là tỷ, mà không phải là quận chúa.
- Hắn chỉ điểm cho Cao Nguyệt?
Hồng Hựu Quân hoàn toàn không tin, thiên phú kiếm thuật của Cao Nguyệt ngay cả nàng cũng không bằng. Thiếu niên ở trước mắt này trông quá bình thường không có gì lạ, sao có thể có thành tựu gì lớn cơ chứ?
- Vừa vặn ta cũng sử dụng kiếm, không bằng chúng ta đến thử một lần xem sao.
Hồng Hựu Quân nói.
Lần này đến phiên Hồng Phi Vũ trợn mắt há hốc mồm, hắn đã từng thấy Giang Thần ra tay, cho nên biết tỷ tỷ mình không phải là đối thủ.
Lời nói của hắn hiển nhiên đã bị tỷ tỷ hiểu lầm thành chỉ điểm cho Cao Nguyệt, như vậy trình độ thuật nhất định sẽ cực cao.
- Tỷ, cảnh giới của tỷ so với người ta cao hơn a.
Hồng Phi Vũ nói.
Hồng Hựu Quân là Tụ nguyên cảnh trung kỳ viên mãn, chỉ có điều nàng không tin cách nói này, nàng cả giận nói:
- Thậm chí ngay cả tỷ tỷ mà ngươi cũng lừa gạt sao? Nếu không quản giáo, ngươi vẫn sẽ lăn lộn với đám người không ra gì này.
- Ngươi, hiện tại lập tức rời khỏi Hồng gia chúng ta!
Hồng Hựu Quân chỉ vào Giang Thần, dùng giọng không thể kháng cự quát lên.
Giang Thần nói:
- Có thiên phú côn thuật của đệ đệ ngươi vô cùng tốt.
- Cái gì?
Hồng Hựu Quân và Hồng Phi Vũ đều không hiểu ý tứ trong lời này.
- Ngươi đối xử với đệ đệ ngươi như thế, hắn chỉ có thể vĩnh viễn xuống dốc, thậm chí ngay cả chính mình cũng hoài nghi. Cho nên người tỷ tỷ như ngươi, rất không hợp cách
- Ta không cần ngươi dạy dỗ!
Nếu như thân phận của Giang Thần không tầm thường thì Hồng Hựu Quân còn có thể nghe lọt tai. Nhưng nàng chỉ cảm thấy lời nói của Giang Thần rất là chói tai.
- Ta để ngươi đi, ngươi không đi, vậy ta sẽ tự mình động thủ.
Trong đôi mắt hạnh của Hồng Hựu Quân hiện lên vẻ lạnh lẽo, kiếm vừa ra khỏi vỏ, hàn quang đã bắn ra bốn phía, là linh kiếm!
Nếu như Giang Thần dùng thiết kiếm để che, tuyệt đối sẽ bị chém đứt. Cho nên hắn không thể không lấy ra Xích tiêu kiếm.
- Linh kiếm?
Lần này Hồng Hựu Quân đã có chút tin lời nói của đệ đệ mình.
Đặc biệt là tay trái Giang Thần cầm kiếm, chân nguyên lặng lẽ vận chuyển theo Loa toàn thức, từng bước ép sát, kiếm thế sắc bén.
- Ngừng tay!
Hồng Hựu Quân bị đánh cho cánh tay tê dại, linh kiếm trong tay vẫn đang không ngừng run run.
- Giang Thần, thì ra ngươi ẩn giấu thực lực a!
Tim của Hồng Phi Vũ như trùng xuống, mừng rỡ không thôi, kích động nói:
- Ngươi nắm giữ kiếm điểm sao? Giống như Dương Kiến Uy kia sao?
- Đúng thế.
Giang Thần không chỉ nắm giữ kiếm điểm, chỉ có điều hắn không có nói ra thực lực thật sự của mình.
Nghe vậy, Hồng Phi Vũ rất là hưng phấn, hắn không có một chút hảo cảm nào với Dương Kiến Uy, hiện tại lại có một bằng hữu mạnh hơn đối phương, đương nhiên hắn cảm thấy rất là hãnh diện.
- Xem ra quả thực ngươi không giống những người trước đây a.
Hồng Hựu Quân đã có cái nhìn mới về hắn, nàng hỏi:
- Ngươi vừa mới nói, có thể trình độ của đệ đệ ta ở côn thuật không tồi sao?
Chỉ cần có đủ thực lực, như vậy nói gì thì người khác cũng thấy lọt tai.
- Hai tay của đệ đệ ngươi dài quá đầu gối, đây là ưu thế rất lớn, coi như thiên phú không đủ thì ưu thế thân thể sẽ rất lớn.
Thì ra, Giang Thần nói nhiều như vậy với Hồng Phi Vũ cũng không phải là đồng tình hoặc là thương hại đối phương, mà là căn cứ vào hai tay của hắn để nói ra.
Hai tay dài quá đầu gối, là đặc thù của tất cả đại sư thương côn trong Thánh vực.
Hồng Hựu Quân chần chờ một lúc, lại gật đầu với đệ đệ mình một cái.
Được tỷ tỷ ra hiệu, Hồng Phi Vũ kích động cầm lấy trường côn, cũng không biết nên làm như thế nào.
- Chỉ dựa vào cảm giác của mình, toàn lực đánh một côn về phía ta!
Giang Thần nói.
- Được!
Hồng Phi Vũ hét lớn một tiếng, vung côn ra vọt tới.
Trường côn mang theo tiếng xé gió ác liệt, sau khi Giang Thần tránh thoát đập vào trên mặt đất, đánh nát tảng đá.
- Thế nào?
Hồng Phi Vũ thấp thỏm bất an, vẻ mặt rất là chờ mong, trong mắt hiện ra khát vọng.
Hồng Hựu Quân cũng như vậy, nàng rất quan tâm đệ đệ mình, chỉ là thiếu phương pháp và sự kiên trì.
Điều khiến cho trong lòng hai người có chút không ổn đó là khuôn mặt của Giang Thần rất âm trầm.
- Ta biết...
Hồng Phi Vũ thất lạc cúi thấp đầu.
- Ha ha, lừa ngươi chơi thôi, thiên phú của ngươi rất tốt.
Giang Thần bỗng nhiên cười nói.
- Có thật không?
Hồng Phi Vũ sắp rơi lệ, cả người như muốn nhảy lên.
- Tốt ở chỗ nào?
Hồng Hựu Quân không phải dễ gạt như vậy, nàng muốn nghe xem Giang Thần nói thế nào.
- Côn pháp nhìn qua, không phải hung mãnh ngốc nghếch như vậy. Trên thực tế kỹ xảo côn pháp ngay cả kiếm đạo cũng không bằng, nếu như vừa nãy đệ đệ ngươi sử dụng man lực đập về phía ta, như vậy đã nói rõ có điểm không thích hợp.
- Nhưng mà, khi hắn ra côn theo bản năng lại tách hai tay ra, nắm vào hai điểm vàng trên côn. Ngươi phải biết, đây là lần thứ nhất hắn dùng côn, không ngờ lại có thể lấy phương thức này ra côn.
Giang Thần nói rất có lý có cứ, vẻ hoài nghi của Hồng Hựu Quân giảm bớt đi không ít, trên mặt hiện ra nụ cười vui mừng.
- Phi Vũ, hiện giờ ta sẽ lập tức đi tìm phụ thân, tìm một sư phụ côn bổng tốt nhất cho đệ.
Hồng Hựu Quân nói xong, lập tức rời đi.
- Được!
Hồng Phi Vũ rất hưng phấn và kích động, rốt cuộc hắn đã tìm được võ học phù hợp với chính mình, không còn là rác rưởi trong miệng người khác nữa.
Tất cả những thứ này đều là công của Giang Thần.
- Mặc dù côn pháp là chú ý kỹ xảo, chỉ có điều nếu như phối hợp với công pháp hùng hồn. Khi đó luyện thành chân nguyên mạnh mẽ, như vậy mới là có lợi.
Giang Thần nói.
Giang Thần muốn truyền Thái Cực hoàn cho hắn, đáng tiếc kinh mạch của Hồng Phi Vũ không chịu được nổi.
- Đợi hắn tới Thần du cảnh đi, có thể đạt được thành tựu hay không thì phải xem nỗ lực của bản thân hắn a.
Giang Thần chỉ vạch ra cho hắn một con đường, sau đó đi thế nào thì phải xem nỗ lực của bản thân hắn.
Lúc chạng vạng, Giang Thần mượn một thanh trường đao ở trong Hồng phủ, lần nữa đi tới Vũ thần sơn.
Ban đêm Vũ thần sơn đã yên tĩnh hơn không ít, trở thành Thánh địa của tình nhân hẹn hò, cũng có người giống như Giang Thần vậy, đêm khuya chạy đến cảm ngộ kiếm ý.
Ở phía dưới vết kiếm thứ nhất trong Song Thần quảng trường có hơn mười người ngồi xếp bằng, nương theo hít thở đều đều. Mỗi người đều cố gắng làm cho linh hồn thành công dung hợp với kiếm ý.
Chuyện này liên quan đến thiên phú.
Người có thiên phú tốt, có thể thuận lợi dung hợp kiếm ý, tăng cường kiếm đạo của mình, nhưng nếu là người kém cỏi, cái gì cũng sẽ không cảm nhận được.
Giang Thần không quan tâm tới những người khác, ban ngày trong đám người ồn ào mà hắn cũng có thể có giác ngộ được thì lúc này càng không cần phải nói.
Không bị bên ngoài quấy rầy, kiếm ý từ vết kiếm thứ nhất đã dùng tốc độ cực kỳ nhanh bị Giang Thần hấp thu.
Rất nhanh, ở trên người hắn đã hiện ra một tầng kiếm khí mơ mơ hồ hồ.
Mô hình kiếm ý đang hướng về phía kiếm ý thành thục mà bước vào.
Trong mắt các kiếm khách xung quanh hiện lên vẻ ước ao, bọn họ biết ý biểu hiện như bây giờ của Giang Thần là do đã tìm hiểu được tới kiếm ý.
Một lúc lâu sau, Giang Thần mở mắt ra, nở nụ cười thoả mãn.
Mô hình kiếm ý đã chuyển biến thành kiếm ý thành thục!
Chỉ có điều. Có một điểm đáng tiếc chính là, Giang Thần phát hiện ra hai vết kiếm khác đã không thỏa mãn được mình nữa.
Điều này là bởi vì cực hạn của ba vết kiếm cũng chỉ là kiếm ý.
- Cũng được, làm người không thể quá tham lam a.
Giang Thần nghĩ đến một đao có thể bổ mặt đất và núi ban ngày, sau đó hắn nắm trường đao lên trên tay phải, đi về phía vết đao kia.
Tác giả :
Trương Mục Chi