Thần Võ Chiến Vương
Chương 188: Tự Đâm Mình Một Đao
Trước đó Bạch Linh vẫn ồn ào muốn đánh nhau cùng yêu thú thần cấp, đương nhiên sẽ không sợ mấy Thần du cảnh hậu kỳ của Phi Long bang này.
Tiếng hổ gầm còn chưa hoàn toàn biến mất thì một vệt tia chớp màu trắng xẹt qua, sáu tên hộ pháp của Phi Long bang đã bị mất mạng tại chỗ.
Hơn nữa nguyên nhân cái chết đều tương đồng với nhau, trước ngực đều bị một trảo sắc bén chụp đến nát bét, đều có thể nhìn thấy được nội tạng ở bên trong.
Lần này, Phi Long bang chủ còn kích động hơn so với lúc nhi tử bị chém giết.
Phi Long bang có thể thống trị một phương chính là bởi vì hắn đã tụ tập được sáu Thần Du cảnh hậu kỳ này, kết quả lại đồng thời bị giết chết, khiến cho hắn không thể chấp nhận được.
Thực lực của Phi Long bang sẽ hạ thấp đi rất nhiều.
Có điều giữ lại núi xanh không lo gì không có củi đốt.
Phi Long bang chủ nghĩ mình là núi xanh, chỉ cần hắn còn sống sót thì dựa vào thực lực hậu kỳ đỉnh cao vẫn có thể trọng chấn bang phái như cũ.
Tiền đề là hắn phải còn sống sót mới được!
Bạch Linh đi tới trước người hắn, từng bước ép sát, con ngươi màu đỏ tươi khiến cho người ta bất an, dù như thế nào đi nữa thì sát khí lạnh lẽo kia cũng không sánh nổi được với loại hung tàn của thú loại nguyên thủy này.
Phi Long bang chủ nắm chặt đại đao trong tay, hết sức chăm chú, hai mắt không dám nháy lấy một cái.
Đột nhiên, Bạch Linh chộp về phía hắn.
Đại đao của hắn cũng không chậm trễ một chút nào mà chém tới, nhưng cũng không chém trúng đối phương, ngược lại cái cổ của hắn còn bị răng nanh cắn vào.
Thân thể của Phi Long bang chủ giãy dụa mấy lần, sau đó ngã xuống đất không dậy nổi.
Từ lúc Bạch Hổ bắt đầu ra tay, toàn bộ quá trình chỉ xảy ra trong vòng một phút, lực lượng nòng cốt của Phi Long bang, toàn bộ bảy tên Thần Du cảnh hậu kỳ đều tử vong!
Giang Thần rơi xuống trước mặt Thương Mộc thủ lĩnh, nói:
- Ngươi thấy không, Phi Long bang sắp sụp đổ, mà một đao này của ngươi, nếu như không đâm vào thì thật là tốt.
Trước ngực Thương Mộc thủ lĩnh có một cây đao cắm vào, muốn bao nhiêu buồn cười có bấy nhiêu buồn cười.
Đặc biệt là lời này của Giang Thần lại càng khiến cho tâm tình của hắn đầy đủ ngũ vị tạp trần, không biết nên nói cái gì cho phải.
Lúc này, những người còn lại của Phi Long bang tỉnh lại, đều phát hiện ra phía sau lưng của từng người đã bị mồ hôi lạnh làm cho ướt nhẹp.
Bọn họ vẫn nhiều người như cũ, có tới hơn một nghìn.
Nhưng mà ở thế giới này, nhiều người cũng không nhất định sẽ có tác dụng.
Đặc biệt là Bạch Linh, chỉ cần hơi áp sát bọn họ thì đã doạ cho vật cưỡi của bọn họ táng đảm.
- Chạy mau!
Hơn ngàn người hợp lực không nhất định có thể giết chết được Giang Thần hoặc là Bạch Linh, thế nhưng nếu đồng thời chạy trốn, Giang Thần cũng không thể diệt sạch bọn họ, còn ai sẽ chết, như vậy chỉ có thể tự trách mình xui xẻo.
- Phi Long bang, xong rồi.
Nhìn Phi Long bang chật vật mà chạy, đám người Dương Giai hiểu rõ điểm ấy.
Lực lượng mạnh nhất của Phi Long bang đều chết ở chỗ này, tất nhiên sẽ bị những thế lực khác trong Thương Mộc bộ lạc vây quét, chia cắt của cải mà Phi Long bang đã tích lũy những năm này.
Tất cả những thứ này, vẻn vẹn chỉ bởi vì một thiếu niên không tới hai mươi tuổi làm ra.
- Chuyện ngày hôm nay, coi như là cảm ơn ân ngươi dẫn ta đi ra khỏi rừng rậm.
Giang Thần nhìn về phía Trương Quyên, nở nụ cười rát ôn hòa, khiến cho người ta có cảm giác ấm áp như gió xuân, so với phong mang bức người vừa nãy hoàn toàn khác nhau.
- Chuyện này...
Trương Quyên muốn nói, chỉ là dẫn đường, sao có thể so với đại ân ngày hôm nay cơ chứ? Chỉ là khi nàng ngẩng đầu nhìn lên khuôn mặt của Giang Thần, chỉ cảm thấy tim mình đập mạnh một hồi, gò má ửng đỏ, không nói ra lời.
- Đây chính là báo đáp mà người tốt nên nhận được.
Chỉ là Dương Giai lại vui mừng không ngớt, ngày hôm qua nàng và bốn người khác không muốn dẫn đường cho Giang Thần, nhưng mà Trương Quyên lại cố ý giúp hắn. Cho nên lúc này mới có chuyện ngày hôm nay.
Cẩn thận ngẫm lại, Giang Thần biết bay, còn cần các nàng dẫn đường hay sao?
Nhất định là biết các nàng gặp phải khó khăn, cho nên hiện thân trợ giúp trước, thử thách tâm địa các nàng xem có phải là thiện lương hay không.
Ở trong mắt của nàng đã bắt đầu thần thoại hóa Giang Thần.
- Khục khục khục.
Bỗng nhiên, Thương Mộc thủ lĩnh ho khan kịch liệt, dược hiệu linh đan của Giang Thần đã qua, tử thần đang đến gần hắn.
Hiện tại Phi Long bang đã không còn tồn tại nữa, Thương Mộc bộ lạc đã an toàn, Thương Mộc thủ lĩnh và con cái của hắn đều cảm giác như là đang nằm mơ.
Thế nhưng một đao này là Thương Mộc thủ lĩnh tự hắn đâm vào ngực mình, không trách được người khác.
Vừa nãy chỉ cần hắn như những người khác, đứng ở phía sau, nhìn Giang Thần đại triển thần uy là được rồi.
- Kiếm hiệp! Van cầu ngươi, cứu phụ thân của ta!
Nữ nhi của Thương Mộc thủ lĩnh rất là thông minh, xông lại quỳ gối xuống trước mặt của Giang Thần rồi nói.
Đặc biệt là nữ tử mập mạp kia, khóc đến tan nát cõi lòng.
Một khi Thương Mộc thủ lĩnh chết đi, địa vị của bọn họ ở bộ lạc cũng sẽ xuống dốc không phanh.
Đương nhiên, Giang Thần vẫn nghiêng về khả năng bọn hắn xuất phát từ lòng hiếu thuận, không nỡ lòng để phụ thân chết đi.
Còn có cứu người hay không, hắn vẫn còn đang suy nghĩ.
Nữ tử mập bỗng nhiên dập đầu với Trương Quyên, nói:
- Quyên tỷ, van cầu ngươi, để vị kiếm hiệp này ra tay đi, trước đây là ta không đúng, không nên đố kỵ với ngươi.
Trương Quyên ra vẻ khó khăn, nàng và Giang Thần cũng không nói được mấy câu, không biết nên mở miệng ra sao.
Nàng vốn là người mềm lòng, nhìn thấy người khác cầu xin, lại thấy dáng vẻ của Thương Mộc thủ lĩnh, cho nên cũng hi vọng Giang Thần ra tay.
- Cái kia...
Nàng đang muốn mở miệng thì lại phát hiện ra mình còn không biết tên của Giang Thần.
- Ta tên là Giang Thần.
- Giang Thần sư huynh, có thể cứu được thủ lĩnh hay không?
Trương Quyên nói.
- Nếu ngươi mở miệng, không thành vấn đề.
Giang Thần nhún vai một cái, đi tới trước mặt của Thương Mộc thủ lĩnh.
Một câu nói tức thì khiến cho tất cả nữ nhân ở đây đỏ mắt.
Biểu hiện mạnh mẽ của Giang Thần còn đang rõ ràng ở trước mắt, hiện giờ lại sủng ái Trương Quyên như vậy làm cho trong lòng người ta rất phức tạp.
- Thật là hối hận...
Dương Giai thầm la to ở trong lòng, nếu như ngày hôm qua nàng cũng biểu hiện ôn nhu đi một chút, không chừng cũng sẽ có sự khác biệt.
- Hối hận sao?
Giang Thần nhìn Thương Mộc thủ lĩnh sống dở chết dở, nói.
Dường như Thương Mộc thủ lĩnh cũng cảm giác mình rất buồn cười, khóe miệng miễn cưỡng nở một nụ cười, nói:
- Thiếu hiệp, nếu như ngươi sớm nói mình trâu bò như vậy thì ta cũng không cần làm như vậy rồi.
Nghe thấy hắn nói như thế, Giang Thần không nhịn được nở nụ cười.
- Tuy rằng ngươi sợ hãi Phi Long bang, có điều vừa nãy ngươi việc nghĩa chẳng từ nan tự đâm mình một đao, dựa vào điểm ấy ta sẽ cứu ngươi một lần. Chỉ là sau khi ta đi, không phải ngươi sẽ lại ra tay với một nhà Trương Quyên đó chứ?
Giang Thần nói.
- Sẽ không, đương nhiên là không rồi.
Các cao tầng của bộ lạc vội vàng lắc đầu, nguyên nhân Phi Long bang bị diệt cũng là bởi vì công tử bột muốn cướp Trương Quyên đi, kết quả lại rơi vào kết cục như thế, còn ai dám làm vậy nữa nha!
- Được thôi.
Giang Thần thi triển y thuật, dễ dàng chữa khỏi cho Thương Mộc thủ lĩnh.
Sau khi làm xong tất cả những thứ này, Giang Thần cũng định rời đi.
- Giang Thần sư huynh, chúng ta còn có cơ hội gặp lại không?
Biết được điểm ấy, Trương Quyên sốt sắng nói.
Chỉ mới biết họ tên của nhau, ở trên mảnh đại lục rộng lớn này, một lần phân ly có khả năng chính là vĩnh biệt.
- Nếu có duyên sẽ gặp lại, nếu sau này gặp phải khó khăn gì thì cứ tới Thiên Đạo môn Hỏa Vực tìm ta.
Giang Thần nói.
Biết được tin tức này, Trương Quyên đại hỉ không thôi, nàng vội vàng ghi nhớ năm chữ Thiên Đạo môn Hỏa Vực vào trong lòng, mãi mãi cũng sẽ không quên.
- Bạch Linh!
Giang Thần khẽ mỉm cười, giương cánh bay cao, Bạch Linh theo sát ở phía sau, mở cánh ra, dùng tốc độ không thua với tốc độ của hắn chạy theo hắn.
- Thực sự là tiêu sái!
Dương Giai không kìm lòng được kêu lên thành tiếng, chẳng biết vì sao sự đố kỵ trong lòng nàng đối với Trương Quyên lại đột nhiên biến mất.
Bởi vì dùng sự ưu tú của Giang Thần, nữ nhân bên cạnh sẽ rất bất phàm, không phải là người mà các nàng có thể so sánh.
Thấy vẻ mặt của Trương Quyên, nàng cũng rõ điểm này, có điều không giống như Dương Giai, trong mắt của nàng không phải là chấp nhận số mệnh, trái lại còn để lộ ra vẻ kiên định.
Tiếng hổ gầm còn chưa hoàn toàn biến mất thì một vệt tia chớp màu trắng xẹt qua, sáu tên hộ pháp của Phi Long bang đã bị mất mạng tại chỗ.
Hơn nữa nguyên nhân cái chết đều tương đồng với nhau, trước ngực đều bị một trảo sắc bén chụp đến nát bét, đều có thể nhìn thấy được nội tạng ở bên trong.
Lần này, Phi Long bang chủ còn kích động hơn so với lúc nhi tử bị chém giết.
Phi Long bang có thể thống trị một phương chính là bởi vì hắn đã tụ tập được sáu Thần Du cảnh hậu kỳ này, kết quả lại đồng thời bị giết chết, khiến cho hắn không thể chấp nhận được.
Thực lực của Phi Long bang sẽ hạ thấp đi rất nhiều.
Có điều giữ lại núi xanh không lo gì không có củi đốt.
Phi Long bang chủ nghĩ mình là núi xanh, chỉ cần hắn còn sống sót thì dựa vào thực lực hậu kỳ đỉnh cao vẫn có thể trọng chấn bang phái như cũ.
Tiền đề là hắn phải còn sống sót mới được!
Bạch Linh đi tới trước người hắn, từng bước ép sát, con ngươi màu đỏ tươi khiến cho người ta bất an, dù như thế nào đi nữa thì sát khí lạnh lẽo kia cũng không sánh nổi được với loại hung tàn của thú loại nguyên thủy này.
Phi Long bang chủ nắm chặt đại đao trong tay, hết sức chăm chú, hai mắt không dám nháy lấy một cái.
Đột nhiên, Bạch Linh chộp về phía hắn.
Đại đao của hắn cũng không chậm trễ một chút nào mà chém tới, nhưng cũng không chém trúng đối phương, ngược lại cái cổ của hắn còn bị răng nanh cắn vào.
Thân thể của Phi Long bang chủ giãy dụa mấy lần, sau đó ngã xuống đất không dậy nổi.
Từ lúc Bạch Hổ bắt đầu ra tay, toàn bộ quá trình chỉ xảy ra trong vòng một phút, lực lượng nòng cốt của Phi Long bang, toàn bộ bảy tên Thần Du cảnh hậu kỳ đều tử vong!
Giang Thần rơi xuống trước mặt Thương Mộc thủ lĩnh, nói:
- Ngươi thấy không, Phi Long bang sắp sụp đổ, mà một đao này của ngươi, nếu như không đâm vào thì thật là tốt.
Trước ngực Thương Mộc thủ lĩnh có một cây đao cắm vào, muốn bao nhiêu buồn cười có bấy nhiêu buồn cười.
Đặc biệt là lời này của Giang Thần lại càng khiến cho tâm tình của hắn đầy đủ ngũ vị tạp trần, không biết nên nói cái gì cho phải.
Lúc này, những người còn lại của Phi Long bang tỉnh lại, đều phát hiện ra phía sau lưng của từng người đã bị mồ hôi lạnh làm cho ướt nhẹp.
Bọn họ vẫn nhiều người như cũ, có tới hơn một nghìn.
Nhưng mà ở thế giới này, nhiều người cũng không nhất định sẽ có tác dụng.
Đặc biệt là Bạch Linh, chỉ cần hơi áp sát bọn họ thì đã doạ cho vật cưỡi của bọn họ táng đảm.
- Chạy mau!
Hơn ngàn người hợp lực không nhất định có thể giết chết được Giang Thần hoặc là Bạch Linh, thế nhưng nếu đồng thời chạy trốn, Giang Thần cũng không thể diệt sạch bọn họ, còn ai sẽ chết, như vậy chỉ có thể tự trách mình xui xẻo.
- Phi Long bang, xong rồi.
Nhìn Phi Long bang chật vật mà chạy, đám người Dương Giai hiểu rõ điểm ấy.
Lực lượng mạnh nhất của Phi Long bang đều chết ở chỗ này, tất nhiên sẽ bị những thế lực khác trong Thương Mộc bộ lạc vây quét, chia cắt của cải mà Phi Long bang đã tích lũy những năm này.
Tất cả những thứ này, vẻn vẹn chỉ bởi vì một thiếu niên không tới hai mươi tuổi làm ra.
- Chuyện ngày hôm nay, coi như là cảm ơn ân ngươi dẫn ta đi ra khỏi rừng rậm.
Giang Thần nhìn về phía Trương Quyên, nở nụ cười rát ôn hòa, khiến cho người ta có cảm giác ấm áp như gió xuân, so với phong mang bức người vừa nãy hoàn toàn khác nhau.
- Chuyện này...
Trương Quyên muốn nói, chỉ là dẫn đường, sao có thể so với đại ân ngày hôm nay cơ chứ? Chỉ là khi nàng ngẩng đầu nhìn lên khuôn mặt của Giang Thần, chỉ cảm thấy tim mình đập mạnh một hồi, gò má ửng đỏ, không nói ra lời.
- Đây chính là báo đáp mà người tốt nên nhận được.
Chỉ là Dương Giai lại vui mừng không ngớt, ngày hôm qua nàng và bốn người khác không muốn dẫn đường cho Giang Thần, nhưng mà Trương Quyên lại cố ý giúp hắn. Cho nên lúc này mới có chuyện ngày hôm nay.
Cẩn thận ngẫm lại, Giang Thần biết bay, còn cần các nàng dẫn đường hay sao?
Nhất định là biết các nàng gặp phải khó khăn, cho nên hiện thân trợ giúp trước, thử thách tâm địa các nàng xem có phải là thiện lương hay không.
Ở trong mắt của nàng đã bắt đầu thần thoại hóa Giang Thần.
- Khục khục khục.
Bỗng nhiên, Thương Mộc thủ lĩnh ho khan kịch liệt, dược hiệu linh đan của Giang Thần đã qua, tử thần đang đến gần hắn.
Hiện tại Phi Long bang đã không còn tồn tại nữa, Thương Mộc bộ lạc đã an toàn, Thương Mộc thủ lĩnh và con cái của hắn đều cảm giác như là đang nằm mơ.
Thế nhưng một đao này là Thương Mộc thủ lĩnh tự hắn đâm vào ngực mình, không trách được người khác.
Vừa nãy chỉ cần hắn như những người khác, đứng ở phía sau, nhìn Giang Thần đại triển thần uy là được rồi.
- Kiếm hiệp! Van cầu ngươi, cứu phụ thân của ta!
Nữ nhi của Thương Mộc thủ lĩnh rất là thông minh, xông lại quỳ gối xuống trước mặt của Giang Thần rồi nói.
Đặc biệt là nữ tử mập mạp kia, khóc đến tan nát cõi lòng.
Một khi Thương Mộc thủ lĩnh chết đi, địa vị của bọn họ ở bộ lạc cũng sẽ xuống dốc không phanh.
Đương nhiên, Giang Thần vẫn nghiêng về khả năng bọn hắn xuất phát từ lòng hiếu thuận, không nỡ lòng để phụ thân chết đi.
Còn có cứu người hay không, hắn vẫn còn đang suy nghĩ.
Nữ tử mập bỗng nhiên dập đầu với Trương Quyên, nói:
- Quyên tỷ, van cầu ngươi, để vị kiếm hiệp này ra tay đi, trước đây là ta không đúng, không nên đố kỵ với ngươi.
Trương Quyên ra vẻ khó khăn, nàng và Giang Thần cũng không nói được mấy câu, không biết nên mở miệng ra sao.
Nàng vốn là người mềm lòng, nhìn thấy người khác cầu xin, lại thấy dáng vẻ của Thương Mộc thủ lĩnh, cho nên cũng hi vọng Giang Thần ra tay.
- Cái kia...
Nàng đang muốn mở miệng thì lại phát hiện ra mình còn không biết tên của Giang Thần.
- Ta tên là Giang Thần.
- Giang Thần sư huynh, có thể cứu được thủ lĩnh hay không?
Trương Quyên nói.
- Nếu ngươi mở miệng, không thành vấn đề.
Giang Thần nhún vai một cái, đi tới trước mặt của Thương Mộc thủ lĩnh.
Một câu nói tức thì khiến cho tất cả nữ nhân ở đây đỏ mắt.
Biểu hiện mạnh mẽ của Giang Thần còn đang rõ ràng ở trước mắt, hiện giờ lại sủng ái Trương Quyên như vậy làm cho trong lòng người ta rất phức tạp.
- Thật là hối hận...
Dương Giai thầm la to ở trong lòng, nếu như ngày hôm qua nàng cũng biểu hiện ôn nhu đi một chút, không chừng cũng sẽ có sự khác biệt.
- Hối hận sao?
Giang Thần nhìn Thương Mộc thủ lĩnh sống dở chết dở, nói.
Dường như Thương Mộc thủ lĩnh cũng cảm giác mình rất buồn cười, khóe miệng miễn cưỡng nở một nụ cười, nói:
- Thiếu hiệp, nếu như ngươi sớm nói mình trâu bò như vậy thì ta cũng không cần làm như vậy rồi.
Nghe thấy hắn nói như thế, Giang Thần không nhịn được nở nụ cười.
- Tuy rằng ngươi sợ hãi Phi Long bang, có điều vừa nãy ngươi việc nghĩa chẳng từ nan tự đâm mình một đao, dựa vào điểm ấy ta sẽ cứu ngươi một lần. Chỉ là sau khi ta đi, không phải ngươi sẽ lại ra tay với một nhà Trương Quyên đó chứ?
Giang Thần nói.
- Sẽ không, đương nhiên là không rồi.
Các cao tầng của bộ lạc vội vàng lắc đầu, nguyên nhân Phi Long bang bị diệt cũng là bởi vì công tử bột muốn cướp Trương Quyên đi, kết quả lại rơi vào kết cục như thế, còn ai dám làm vậy nữa nha!
- Được thôi.
Giang Thần thi triển y thuật, dễ dàng chữa khỏi cho Thương Mộc thủ lĩnh.
Sau khi làm xong tất cả những thứ này, Giang Thần cũng định rời đi.
- Giang Thần sư huynh, chúng ta còn có cơ hội gặp lại không?
Biết được điểm ấy, Trương Quyên sốt sắng nói.
Chỉ mới biết họ tên của nhau, ở trên mảnh đại lục rộng lớn này, một lần phân ly có khả năng chính là vĩnh biệt.
- Nếu có duyên sẽ gặp lại, nếu sau này gặp phải khó khăn gì thì cứ tới Thiên Đạo môn Hỏa Vực tìm ta.
Giang Thần nói.
Biết được tin tức này, Trương Quyên đại hỉ không thôi, nàng vội vàng ghi nhớ năm chữ Thiên Đạo môn Hỏa Vực vào trong lòng, mãi mãi cũng sẽ không quên.
- Bạch Linh!
Giang Thần khẽ mỉm cười, giương cánh bay cao, Bạch Linh theo sát ở phía sau, mở cánh ra, dùng tốc độ không thua với tốc độ của hắn chạy theo hắn.
- Thực sự là tiêu sái!
Dương Giai không kìm lòng được kêu lên thành tiếng, chẳng biết vì sao sự đố kỵ trong lòng nàng đối với Trương Quyên lại đột nhiên biến mất.
Bởi vì dùng sự ưu tú của Giang Thần, nữ nhân bên cạnh sẽ rất bất phàm, không phải là người mà các nàng có thể so sánh.
Thấy vẻ mặt của Trương Quyên, nàng cũng rõ điểm này, có điều không giống như Dương Giai, trong mắt của nàng không phải là chấp nhận số mệnh, trái lại còn để lộ ra vẻ kiên định.
Tác giả :
Trương Mục Chi