Thần Võ Chiến Vương
Chương 134: Tam hoàng tử
Chết rồi!
Không ngờ Lý Thấm đã thật sự chết rồi!
Cho dù nói là sinh tử quyết đấu, thế nhưng thiên tài như Lý Thấm, nói chết là chết, như vậy không khỏi quá lãng phí?
Kỳ thực rất nhiều người đến xem náo nhiệt đều ôm một loại tâm thái nhìn xem Thiên Đạo môn sẽ thu xếp như thế nào.
Lý Thấm nắm giữ nửa bước Phong chi tiểu đạo.
Giang Thần nắm giữ Thần mạch.
Thiên Đạo môn thật sự cam lòng để một vị trong đó ngã xuống sao?
Cũng không ngờ đến, Thiên Đạo môn lại thật sự không ra tay, tùy ý để Lý Thấm chết vào dưới kiếm của Giang Thần.
Thế nhưng, đệ tử Thiên Đạo môn nhớ tới lời nói ngày đó Tô Tú Y đã nói.
Cũng là bởi vì người người đều cho rằng Lý Thấm là thiên tài, nên quý trọng, cho nên mới làm cho Lý Thấm không để ý tới môn quy, làm ác, xông vào tộc địa của đồng môn đệ tử hành hung!
Môn quy, nàng căn bản không để vào mắt.
Đệ tử như vậy không giết, sau này làm trưởng lão sẽ trở thành tấm gương của người khác, sẽ mang đến mầm họa rất lớn cho Thiên Đạo môn.
Bán trưởng lão An Ngọc kêu lên một tiếng, tiếp lấy thi thể của đồ đệ, tránh cho Lý Thấm rơi thành thịt nát.
Nàng phá vỡ sự trầm mặc, trên bầu trời bùng nổ ra từng trận tiếng kinh ngạc.
Giang Thần đã có biểu hiện mạnh mẽ, đánh vào mặt những người đã không coi trọng hắn.
Vẻ mặt đệ tử chân truyền Đường Ly của Thiên Đạo môn rất khó coi, hắn là một trong những người không coi trọng Giang Thần, hiện tại hắn chỉ cảm thấy mặt rất đau rát.
- Truyền nhân kiếm đạo, quả nhiên không tầm thường!
- Không, sự giúp đỡ của kiếm đạo đối với hắn không lớn bằng công pháp huyền bí!
- Đúng vậy! Có thể tự do bay lượn trên bầu trời, hơn nữa một kiếm cuối cùng rất sắc bén, rất không tầm thường.
- Lại là một vị thiên tài quật khởi!
Không ít người đã nhìn Giang Thần với cặp mắt khác xưa, muốn kết bạn cùng hắn, nhưng nhìn thấy hắn ở trên thuyền phi hành, đang muốn rời khỏi nơi này.
Hôm nay Giang Thần tới đây là để giết Lý Thấm.
Người đã giết, không cần thiết phải ở lại.
- Chậm đã!
Bỗng nhiên, trên lâu thuyền truyền đến âm thanh thô lỗ của Tam hoàng tử.
Bởi lâu thuyền ở trên cao nhất, không ít người đều phải ngẩng đầu lên nhìn Tam hoàng tử đang đứng ở trên boong thuyền.
- Giang Thần, tên người như thế này đúng không? Ta cảm thấy rất hứng thú đối với công pháp huyền bí phi hành của ngươi, ngươi có bằng lòng hiến cho ta hay không? Ta tất có trọng thưởng!
Hắn không có chút khách khí nào, uy phong lẫm liệt, đầu tiên là hiến cho, sau đó là trọng thương. Nói như là vinh dự của Giang Thần vậy.
Có điều lời này đã nhắc nhở người ở chỗ này.
Người cảm thấy hứng thú đối với Thần dực phi thăng quyết của Giang Thần cũng không chỉ có mình Tam hoàng tử.
- Ta không cần bất cứ người nào thưởng.
Giang Thần bình tĩnh nói.
- Vậy ngươi định hiến miễn phí cho ta?
Tam hoàng tử cười to nói.
Nghe vậy, mọi người không còn gì để nói, Tam hoàng tử này có lẽ đã hiểu rõ mà còn giả bộ hồ đồ, hay là hắn ta thật sự không nghe ra được?
Rõ ràng Giang Thần đã từ chối, hơn nữa là từ chối rất khó chịu.
Tam hoàng tử kịp phản ứng lại, cũng không trách hắn trì độn, thực sự hắn không ngờ tới Giang Thần dám từ chối mình như vậy.
- Ngươi xem thường ta? Ngươi biết ta là ai không?
Tam hoàng tử nói.
- Không biết, cũng không muốn biết.
Ngay cả một chút mặt mũi Giang Thần cũng không cho, thuyền phi hành chạy đi về phía Xích tiêu phong.
- Muốn chạy sao? Tiện dân nhà ngươi, cho rằng giết chết Lý Thấm đã rất đáng gờm sao? Nói cho ngươi biết, một quyền của ta là có thể đập chết Lý Thấm! Còn nữa, ngươi đến từ Thập vạn đại sơn đúng không, ngươi có tin ta một câu nói đã đủ để khiến cho cả nhà ngươi bị diệt hay không!
Tam hoàng tử rất tức giận, trong mắt ứa ra lửa giận.
Lời nói như vậy xuất phát từ trong miệng của Tam hoàng tử, mọi người âm thầm lắc đầu, không cảm thấy kinh ngạc.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao vừa nãy Tam hoàng tử mạo phạm Lý Thấm mà không ai dám đi tới ngăn cản.
- Ngươi biết tại sao Lý Thấm chết không? Chính là đi tới Thập vạn đại sơn ta, muốn làm chuyện ngươi định làm.
Có điều, câu trả lời của Giang Thần đã làm cho người ta khiếp sợ.
Nếu như không nghe lầm, Giang Thần đang đe dọa Tam hoàng tử?
Hắn đang nói cho Tam hoàng tử biết, nếu như dám ra tay đối với gia tộc hắn thì hắn sẽ không chút lưu tình chém giết đối phương.
Tam hoàng tử nở nụ cười dữ tợn, hành động kế tiếp khiến cho người ta không tưởng tượng ra được nổi.
Hắn đột nhiên lấy ra một cái linh cung, lắp lên trên mũi tên do huyền thiết chế thành, bắn về phía Giang Thần.
Hắn muốn ở trên địa bàn của Thiên Đạo môn bắn chết đệ tử nội môn!
Cũng may Giang Thần tu luyện công pháp huyền bí, đúng lúc né qua một bên. Mũi mũi tên kia bắn trúng thuyền phi hành của hắn, làm nó đột nhiên nổ tung, cả chiếc thuyền đã trở nên tan nát.
- Tam hoàng tử! Ngươi không đặt Thiên Đạo môn ta vào trong mắt sao?
- Lại dám giết đệ tử Thiên Đạo môn ta?
- Đáng hận, không đặt Thiên Đạo môn ta vào mắt sao?
Các đệ tử Thiên Đạo môn cùng giận dữ, không quản bọn họ nhìn Giang Thần thế nào, nhưng hành vi của Tam hoàng tử đang làm nhục Thiên Đạo môn.
- Ha ha ha ha, đây là giáo huấn cho hắn! Ta chính là hoàng tử, đại diện cho hoàng quyền vô thượng, tiện dân này lại dám chống đối ta, chết không hết tội!
Tam hoàng tử không quan tâm, lại lắp một mũi tên lên trên dây cung, nhắm ngay Giang Thần ở trên không trung.
Thế nhưng ngay một khắc hắn muốn buông lỏng ngón tay, lâu thuyền đột nhiên chấn động, bị cỗ lực lượng vô hình bóp chặt.
- Ai? Ai lớn mật như vậy, không coi hoàng quyền để vào mắt sao?
Chân Tam hoàng tử mất thăng bằng, mũi tên không biết bắn đi đâu, hắn phẫn nộ kêu to.
- Giang Thần...
Chợt, một đạo âm thanh mang theo vẻ thống khổ đã hấp dẫn lực chú ý của tất cả mọi người.
Bên trong đệ tử Giang phủ đến trợ trận giúp Giang Thần, Giang Lộ, cũng chính là biểu tỷ của Giang Thần, lúc này trên lồng ngực có một mũi tên cắm vào.
Tất cả xảy ra quá nhanh, chính Giang Lộ cũng không phản ứng kịp, lại nghĩ đến mũi tên này sẽ nổ tung, nàng sợ đến mức hoa dung thất sắc.
Tim của Giang Thần nhảy thình thịch, cũng may mũi tên không nổ tung, có lẽ mũi tên này của Tam hoàng tử còn chưa súc lực mà đã bắn ra.
Giang Thần vội vã xông tới, bẻ gãy mũi tên, lại cho Giang Lộ ăn vào linh đan hộ tâm.
- Chỉ thiếu chút nữa là tới tim.
Giang Thần hít vào một ngụm khí lạnh, suýt chút nữa biểu tỷ của hắn đã chết ở trước mặt hắn.
Lần nữa ngẩng đầu lên, sát ý vô cùng trộn lẫn với kiếm khí từ trên người hắn toả ra.
- Được! Đây chính là kết cục ngươi mạo phạm bản vương!
Tam hoàng tử còn rất là đắc ý.
Giang Thần hận không thể đi tới giết chết hắn, thế nhưng Giang Lộ cần mình, cho nên hắn phải cố nén lửa giận cứu người.
Lúc này, lâu thuyền của Tam hoàng tử như món đồ chơi bị người khổng lồ nắm trong tay, sắp bị bóp nát, thân thuyền bắt đầu rạn nứt.
- Thiên Đạo môn! Dừng tay!
Trưởng lão Hoàng gia trên thuyền quát to.
- Để lại một tay, bằng không thì chết.
Không có trưởng lão đứng ra, âm thanh tràn ngập uy nghiêm từ trên bầu trời vang lên.
- Cái gì? Có bản lĩnh thì cứ tới chém đi...
Tam hoàng tử kêu gào nói.
Thế nhưng câu phía sau lại bị một tên lão giả Thông thiên cảnh ở phía sau hắn ngăn lại.
Lão giả cắn răng một cái, vung kiếm chặt đứt cánh tay trái.
- Được chưa?
Lão giả bỏ cánh tay cụt lại lâu thuyền, lớn tiếng hỏi.
Lực lượng vô hình mới rút khỏi lâu thuyền.
Một cánh tay của Thông thiên cảnh, đánh đổi này đã rất lớn rồi.
- Làm gì vậy, thực sự là mất mặt của bản vương.
Tam hoàng tử bất mãn nói thầm một câu, nhưng cũng thu liễm lại rất nhiều, hắn đã ý thức được thế cuộc.
- Đi thôi, Thiên Đạo môn này thật là khiến cho người ta thất vọng, chúng ta đi.
Hắn ra lệnh một tiếng, lâu thuyền thay đổi phương hướng, muốn rời khỏi nơi này.
Giữa lúc tất cả mọi người đều cho rằng chuyện này sẽ kết thúc, một bóng người lại cản ở đầu thuyền, là Giang Thần!
Trong tay hắn cầm một cái mũi tên gãy dính đầy máu tươi, Đường Lộ phía dưới đã được cứu trị, đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng cũng rơi vào trong hôn mê.
- Sao? Muốn báo thù sao?
Tam hoàng tử chế giễu nói.
- Nếu như không phải ngươi được sinh ra ở Hoàng gia thì bằng vào trí não ngu xuẩn như ngươi không biết đã sớm chết bao nhiêu lần rồi! Còn có mặt mũi ở đây hô to gọi nhỏ sao, ngươi nhớ kỹ cho ta, kẻ nào đả thương tộc nhân của ta, giết không tha!
Giang Thần lạnh lùng nói.
Ở trước mặt hắn, ánh mắt của Tam hoàng tử cực kỳ oán độc, câu cuối cùng lại khiến cho hắn bật cười.
- Ngươi muốn giết ta như thế nào? Toàn bộ Thiên Đạo môn các ngươi cũng không dám giết ta!
- Khi ta có thể giết ngươi, ngươi sẽ là một cỗ tử thi.
Tam hoàng tử đứng trong mười vị trí đầu trên Tân hỏa bảng, hiện tại Giang Thần còn không phải là đối thủ của hắn.
Thế nhưng, hắn sẽ đối xử với đối phương như với Lý Thấm vậy, truy đuổi cảnh giới vô thượng, lại dùng một kiếm chém giết sau!
Không ngờ Lý Thấm đã thật sự chết rồi!
Cho dù nói là sinh tử quyết đấu, thế nhưng thiên tài như Lý Thấm, nói chết là chết, như vậy không khỏi quá lãng phí?
Kỳ thực rất nhiều người đến xem náo nhiệt đều ôm một loại tâm thái nhìn xem Thiên Đạo môn sẽ thu xếp như thế nào.
Lý Thấm nắm giữ nửa bước Phong chi tiểu đạo.
Giang Thần nắm giữ Thần mạch.
Thiên Đạo môn thật sự cam lòng để một vị trong đó ngã xuống sao?
Cũng không ngờ đến, Thiên Đạo môn lại thật sự không ra tay, tùy ý để Lý Thấm chết vào dưới kiếm của Giang Thần.
Thế nhưng, đệ tử Thiên Đạo môn nhớ tới lời nói ngày đó Tô Tú Y đã nói.
Cũng là bởi vì người người đều cho rằng Lý Thấm là thiên tài, nên quý trọng, cho nên mới làm cho Lý Thấm không để ý tới môn quy, làm ác, xông vào tộc địa của đồng môn đệ tử hành hung!
Môn quy, nàng căn bản không để vào mắt.
Đệ tử như vậy không giết, sau này làm trưởng lão sẽ trở thành tấm gương của người khác, sẽ mang đến mầm họa rất lớn cho Thiên Đạo môn.
Bán trưởng lão An Ngọc kêu lên một tiếng, tiếp lấy thi thể của đồ đệ, tránh cho Lý Thấm rơi thành thịt nát.
Nàng phá vỡ sự trầm mặc, trên bầu trời bùng nổ ra từng trận tiếng kinh ngạc.
Giang Thần đã có biểu hiện mạnh mẽ, đánh vào mặt những người đã không coi trọng hắn.
Vẻ mặt đệ tử chân truyền Đường Ly của Thiên Đạo môn rất khó coi, hắn là một trong những người không coi trọng Giang Thần, hiện tại hắn chỉ cảm thấy mặt rất đau rát.
- Truyền nhân kiếm đạo, quả nhiên không tầm thường!
- Không, sự giúp đỡ của kiếm đạo đối với hắn không lớn bằng công pháp huyền bí!
- Đúng vậy! Có thể tự do bay lượn trên bầu trời, hơn nữa một kiếm cuối cùng rất sắc bén, rất không tầm thường.
- Lại là một vị thiên tài quật khởi!
Không ít người đã nhìn Giang Thần với cặp mắt khác xưa, muốn kết bạn cùng hắn, nhưng nhìn thấy hắn ở trên thuyền phi hành, đang muốn rời khỏi nơi này.
Hôm nay Giang Thần tới đây là để giết Lý Thấm.
Người đã giết, không cần thiết phải ở lại.
- Chậm đã!
Bỗng nhiên, trên lâu thuyền truyền đến âm thanh thô lỗ của Tam hoàng tử.
Bởi lâu thuyền ở trên cao nhất, không ít người đều phải ngẩng đầu lên nhìn Tam hoàng tử đang đứng ở trên boong thuyền.
- Giang Thần, tên người như thế này đúng không? Ta cảm thấy rất hứng thú đối với công pháp huyền bí phi hành của ngươi, ngươi có bằng lòng hiến cho ta hay không? Ta tất có trọng thưởng!
Hắn không có chút khách khí nào, uy phong lẫm liệt, đầu tiên là hiến cho, sau đó là trọng thương. Nói như là vinh dự của Giang Thần vậy.
Có điều lời này đã nhắc nhở người ở chỗ này.
Người cảm thấy hứng thú đối với Thần dực phi thăng quyết của Giang Thần cũng không chỉ có mình Tam hoàng tử.
- Ta không cần bất cứ người nào thưởng.
Giang Thần bình tĩnh nói.
- Vậy ngươi định hiến miễn phí cho ta?
Tam hoàng tử cười to nói.
Nghe vậy, mọi người không còn gì để nói, Tam hoàng tử này có lẽ đã hiểu rõ mà còn giả bộ hồ đồ, hay là hắn ta thật sự không nghe ra được?
Rõ ràng Giang Thần đã từ chối, hơn nữa là từ chối rất khó chịu.
Tam hoàng tử kịp phản ứng lại, cũng không trách hắn trì độn, thực sự hắn không ngờ tới Giang Thần dám từ chối mình như vậy.
- Ngươi xem thường ta? Ngươi biết ta là ai không?
Tam hoàng tử nói.
- Không biết, cũng không muốn biết.
Ngay cả một chút mặt mũi Giang Thần cũng không cho, thuyền phi hành chạy đi về phía Xích tiêu phong.
- Muốn chạy sao? Tiện dân nhà ngươi, cho rằng giết chết Lý Thấm đã rất đáng gờm sao? Nói cho ngươi biết, một quyền của ta là có thể đập chết Lý Thấm! Còn nữa, ngươi đến từ Thập vạn đại sơn đúng không, ngươi có tin ta một câu nói đã đủ để khiến cho cả nhà ngươi bị diệt hay không!
Tam hoàng tử rất tức giận, trong mắt ứa ra lửa giận.
Lời nói như vậy xuất phát từ trong miệng của Tam hoàng tử, mọi người âm thầm lắc đầu, không cảm thấy kinh ngạc.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao vừa nãy Tam hoàng tử mạo phạm Lý Thấm mà không ai dám đi tới ngăn cản.
- Ngươi biết tại sao Lý Thấm chết không? Chính là đi tới Thập vạn đại sơn ta, muốn làm chuyện ngươi định làm.
Có điều, câu trả lời của Giang Thần đã làm cho người ta khiếp sợ.
Nếu như không nghe lầm, Giang Thần đang đe dọa Tam hoàng tử?
Hắn đang nói cho Tam hoàng tử biết, nếu như dám ra tay đối với gia tộc hắn thì hắn sẽ không chút lưu tình chém giết đối phương.
Tam hoàng tử nở nụ cười dữ tợn, hành động kế tiếp khiến cho người ta không tưởng tượng ra được nổi.
Hắn đột nhiên lấy ra một cái linh cung, lắp lên trên mũi tên do huyền thiết chế thành, bắn về phía Giang Thần.
Hắn muốn ở trên địa bàn của Thiên Đạo môn bắn chết đệ tử nội môn!
Cũng may Giang Thần tu luyện công pháp huyền bí, đúng lúc né qua một bên. Mũi mũi tên kia bắn trúng thuyền phi hành của hắn, làm nó đột nhiên nổ tung, cả chiếc thuyền đã trở nên tan nát.
- Tam hoàng tử! Ngươi không đặt Thiên Đạo môn ta vào trong mắt sao?
- Lại dám giết đệ tử Thiên Đạo môn ta?
- Đáng hận, không đặt Thiên Đạo môn ta vào mắt sao?
Các đệ tử Thiên Đạo môn cùng giận dữ, không quản bọn họ nhìn Giang Thần thế nào, nhưng hành vi của Tam hoàng tử đang làm nhục Thiên Đạo môn.
- Ha ha ha ha, đây là giáo huấn cho hắn! Ta chính là hoàng tử, đại diện cho hoàng quyền vô thượng, tiện dân này lại dám chống đối ta, chết không hết tội!
Tam hoàng tử không quan tâm, lại lắp một mũi tên lên trên dây cung, nhắm ngay Giang Thần ở trên không trung.
Thế nhưng ngay một khắc hắn muốn buông lỏng ngón tay, lâu thuyền đột nhiên chấn động, bị cỗ lực lượng vô hình bóp chặt.
- Ai? Ai lớn mật như vậy, không coi hoàng quyền để vào mắt sao?
Chân Tam hoàng tử mất thăng bằng, mũi tên không biết bắn đi đâu, hắn phẫn nộ kêu to.
- Giang Thần...
Chợt, một đạo âm thanh mang theo vẻ thống khổ đã hấp dẫn lực chú ý của tất cả mọi người.
Bên trong đệ tử Giang phủ đến trợ trận giúp Giang Thần, Giang Lộ, cũng chính là biểu tỷ của Giang Thần, lúc này trên lồng ngực có một mũi tên cắm vào.
Tất cả xảy ra quá nhanh, chính Giang Lộ cũng không phản ứng kịp, lại nghĩ đến mũi tên này sẽ nổ tung, nàng sợ đến mức hoa dung thất sắc.
Tim của Giang Thần nhảy thình thịch, cũng may mũi tên không nổ tung, có lẽ mũi tên này của Tam hoàng tử còn chưa súc lực mà đã bắn ra.
Giang Thần vội vã xông tới, bẻ gãy mũi tên, lại cho Giang Lộ ăn vào linh đan hộ tâm.
- Chỉ thiếu chút nữa là tới tim.
Giang Thần hít vào một ngụm khí lạnh, suýt chút nữa biểu tỷ của hắn đã chết ở trước mặt hắn.
Lần nữa ngẩng đầu lên, sát ý vô cùng trộn lẫn với kiếm khí từ trên người hắn toả ra.
- Được! Đây chính là kết cục ngươi mạo phạm bản vương!
Tam hoàng tử còn rất là đắc ý.
Giang Thần hận không thể đi tới giết chết hắn, thế nhưng Giang Lộ cần mình, cho nên hắn phải cố nén lửa giận cứu người.
Lúc này, lâu thuyền của Tam hoàng tử như món đồ chơi bị người khổng lồ nắm trong tay, sắp bị bóp nát, thân thuyền bắt đầu rạn nứt.
- Thiên Đạo môn! Dừng tay!
Trưởng lão Hoàng gia trên thuyền quát to.
- Để lại một tay, bằng không thì chết.
Không có trưởng lão đứng ra, âm thanh tràn ngập uy nghiêm từ trên bầu trời vang lên.
- Cái gì? Có bản lĩnh thì cứ tới chém đi...
Tam hoàng tử kêu gào nói.
Thế nhưng câu phía sau lại bị một tên lão giả Thông thiên cảnh ở phía sau hắn ngăn lại.
Lão giả cắn răng một cái, vung kiếm chặt đứt cánh tay trái.
- Được chưa?
Lão giả bỏ cánh tay cụt lại lâu thuyền, lớn tiếng hỏi.
Lực lượng vô hình mới rút khỏi lâu thuyền.
Một cánh tay của Thông thiên cảnh, đánh đổi này đã rất lớn rồi.
- Làm gì vậy, thực sự là mất mặt của bản vương.
Tam hoàng tử bất mãn nói thầm một câu, nhưng cũng thu liễm lại rất nhiều, hắn đã ý thức được thế cuộc.
- Đi thôi, Thiên Đạo môn này thật là khiến cho người ta thất vọng, chúng ta đi.
Hắn ra lệnh một tiếng, lâu thuyền thay đổi phương hướng, muốn rời khỏi nơi này.
Giữa lúc tất cả mọi người đều cho rằng chuyện này sẽ kết thúc, một bóng người lại cản ở đầu thuyền, là Giang Thần!
Trong tay hắn cầm một cái mũi tên gãy dính đầy máu tươi, Đường Lộ phía dưới đã được cứu trị, đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng cũng rơi vào trong hôn mê.
- Sao? Muốn báo thù sao?
Tam hoàng tử chế giễu nói.
- Nếu như không phải ngươi được sinh ra ở Hoàng gia thì bằng vào trí não ngu xuẩn như ngươi không biết đã sớm chết bao nhiêu lần rồi! Còn có mặt mũi ở đây hô to gọi nhỏ sao, ngươi nhớ kỹ cho ta, kẻ nào đả thương tộc nhân của ta, giết không tha!
Giang Thần lạnh lùng nói.
Ở trước mặt hắn, ánh mắt của Tam hoàng tử cực kỳ oán độc, câu cuối cùng lại khiến cho hắn bật cười.
- Ngươi muốn giết ta như thế nào? Toàn bộ Thiên Đạo môn các ngươi cũng không dám giết ta!
- Khi ta có thể giết ngươi, ngươi sẽ là một cỗ tử thi.
Tam hoàng tử đứng trong mười vị trí đầu trên Tân hỏa bảng, hiện tại Giang Thần còn không phải là đối thủ của hắn.
Thế nhưng, hắn sẽ đối xử với đối phương như với Lý Thấm vậy, truy đuổi cảnh giới vô thượng, lại dùng một kiếm chém giết sau!
Tác giả :
Trương Mục Chi