Thần Võ Chiến Vương
Chương 13: Bạch Thủy Thành
- Đó là tên Linh đan sư rác rưởi kia sao?
Giang Thần từng có được linh đan của tên Linh đan sư kia luyện chế. Thứ này đặt ở Thiên vực, nếu như dám lấy linh đan như vậy ra để báo cáo, kết quả nhất định sẽ là hai tay đều bị cắt đứt.
Chính là bởi vì có phần khinh bỉ này cho nên Giang Thần không chờ đợi mà trực tiếp đi tới ngoài cửa chính. Lúc này hắn vừa vặn nghe được tiếng nói chuyện ở bên trong.
- Phu nhân, kỳ thực còn có một biện pháp, nếu như đồng ý, thậm chí ta có thể luyện chế linh đan miễn phí.
Giọng nói của vị Linh đan sư kia nghe qua dường như còn rất trẻ.
- Ồ? Là gì?
Âm thanh của Cao Nguyệt khiến cho Giang Thần nghĩ đến vẻ mặt mừng rỡ của mẫu thân.
Phụ thân không có mặt ở đây, ở phương diện quản sự, mẫu thân này của hắn vẫn quá là ngây thơ.
Hắn có thể đoán ra được yêu cầu của tên Linh đan sư này sẽ rất là quá đáng.
Cho dù đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng sau khi nghe xong, Giang Thần vẫn không nhịn được tức giận.
- Phong Lý Kiếm đã không có ở đây, ta thấy phu nhân một mình trong phòng cũng cô quạnh, ta đồng ý ra sức...
Ngữ khí của tên Linh đan sư này rất là hạ lưu, sau đó càng dùng tiếng cười phóng đãng kia để biểu đạt ra ý của mình.
Phong Lý Kiếm, là tên gọi của phụ thân hắn.
- Làm càn!
Trước khi Cao Nguyệt động thủ, Giang Thần đã phá cửa mà vào, hắn cũng không muốn mẫu thân lãng phí sinh mệnh để đối phó với một tên như vậy.
Hắn liếc mắt nhìn tên Linh đan sư này, đây là một người thanh niên chừng hai mươi tuổi, tướng mạo rất bình thường, ăn mặc rất đáng chú ý, đáng tiếc khí chất của bản thân không đủ, nhìn qua không ra ngô ra khoai. Đặc biệt là trên mặt còn mang theo nụ cười rất là bỉ ổi.
- Ngươi là ai?
Hắn nhìn thấy Giang Thần phá cửa mà vào, không chỉ không hoang mang, mà còn rất là tức giận.
- Thần nhi...
Cao Nguyệt lo lắng nói.
- Phạm thúc, vả miệng hắn cho ta!
- Vâng!
Phạm Đồ từ phía sau hắn đi lên phía trước.
- Ngươi không được làm loạn, ta là Linh đan sư a.
Thanh niên kia sợ hết hồn, vội vã tự báo thân phận.
- Thế thì sao chứ?
Ngoại trừ tầng thân phận Linh đan sư này ra, cảnh giới của người này chỉ là Ngưng khí cảnh cửu trọng thiên mà thôi.
- Đắc tội với Linh đan sư, ngươi có biết sẽ có kết cục gì không? Không chỉ có Đông viện không có linh đan, thậm chí có khả năng sẽ làm liên lụy đến Giang phủ các ngươi cũng không có linh đan a!
Thanh niên kia chỉ lo Giang Thần không biết tình huống, bản thân sẽ bị chịu đòn. Cho nên hắn dùng tốc độ nhanh nhất để nhanh chóng nói ra thế cục hiện tại.
Nói xong, hắn hất cằm lên, chờ Giang Thần đến nhận sai với mình.
- Ngươi đã quá để ý tới mình, sỉ nhục mẫu thân của ta, không ai có thể cứu được ngươi, Phạm thúc, không cần phải chú ý tới hắn.
Lần này bất kể là tên Linh đan sư này nói cái gì, Phạm thúc sẽ không dừng lại.
- Thần nhi, không nên vọng động.
Cao Nguyệt đi tới bên cạnh hắn, chỉ lo hắn làm ra việc ngốc nghếch.
- Mẫu thân, trong lòng con có nắm chắc.
- Dám sỉ nhục chủ mẫu của ta, ngươi thật không biết trời cao đất rộng.
Phạm Đồ cười gằn nắm lấy bả vai của tên Linh đan sư này, bàn tay lớn điên cuồng đánh lên trên mặt của hắn. Lực lượng Tụ nguyên cảnh không phải là thứ mà Ngưng khí cảnh có thể chịu đựng được, cả khuôn mặt của hắn trong nháy mắt đã bị đánh cho sưng vù.
- Ngươi xong rồi, Giang phủ các ngươi xong rồi!
Người thanh niên kia bị đánh mà vẫn còn kêu gào.
- Ngươi nên lo lắng cho chính mình thì hơn.
- Ngươi còn muốn làm cái gì nữa?
Linh đan sư giật mình một cái, chẳng lẽ Giang Thần còn muốn làm chuyện càng quá đáng hơn nữa hay sao?
- Ngươi đi tới phủ chúng ta, lại dám sỉ nhục mẫu thân của ta, ngươi cho rằng chỉ như vậy đã có thể dễ dàng kết thúc hay sao? Phạm thúc, bẻ gẫy cánh tay của hắn, ném hắn ra ngoài cho ta.
- Ngươi dám!
Linh đan sư quát lên.
- Có gì mà không dám cơ chứ?
Giang Thần cười gằn hỏi rồi ngược lại.
Phạm Đồ đang muốn động thủ, thế nhưng không nghĩ tới Giang Thần lại kêu lên:
- Chờ một chút.
Vẻ mặt thanh niên kia có chút vui mừng, cho rằng Giang Thần đã chịu lui bước.
- Mang đi ra ngoài xử trí, đừng làm cho mẫu thân ta không vui.
- Đã hiểu.
Phạm Đồ đưa tên thanh niên này ra như xách một con gà con, cũng không lâu sau, tiếng kêu thảm thiết như cõi lòng tan nát nương theo tiếng gãy xương vang lên.
- Thiếu chủ, tên kia đã ngất rồi.
Phạm Đồ đi vào trong phòng.
- Ném ra ngoài, để hắn tự sinh tự diệt.
- Được rồi.
Trong lòng Cao Nguyệt cũng rất giận dữ, chỉ là nàng lại lo lắng tới hậu quả khi làm như vậy, nàng nói:
- Giang Thần, sư phụ của hắn là Linh đan đại sư, nếu như hắn ta truy cứu thì sẽ rất phiền phức.
- Yên tâm đi, tất cả đã có con, mẫu thân cứ nghỉ ngơi thật tốt, chuẩn bị cho tết tới đi.
Giang Thần trấn an mẫu thân mình.
- Nhưng mà...
Cao Nguyệt thực sự không yên lòng, không nói tới chuyện này thì hiện tại thế cục của Đông viện cũng đã rất tồi tệ rồi.
- Trước đây không có đám linh đan này cũng còn tốt, nhưng mà Đông viện không có nguồn thu vào nào khác nữa.
Những năm này thu vào của Đông viện rất cao, chỉ có điều cũng phải nộp lên trong phủ, không có tích trữ lại bao nhiêu, đây cũng là một trong những hậu quả của việc thu thuế không cao.
- Mẫu thân, có phải trong phủ đã có dược liệu, chỉ thiếu một Linh đan sư hay không?
Giang Thần hỏi.
Nghe hắn vừa hỏi như vậy, hai mắt Cao Nguyệt sáng lên, nói:
- Chẳng lẽ lão gia gia râu bạc kia cũng biết luyện đan hay sao
Giang Thần nở nụ cười rất là xán lạn.
...
Sau năm ngày.
Bạch Thủy thành, ở Thập vạn đại sơn cũng là một nhân vật rất mạnh mẽ, so với Giang phủ ở Nam phong lĩnh cũng không phân cao thấp.
Chỉ có điều cả tòa thành cũng không phải là thống nhất, là do thế lực khắp nơi thành lập mà thành, không thể đoàn kết tạo thành một cỗ thế lực rất lớn. Cho nên mới có chênh lệch rất lớn với Giang phủ.
Lúc này, ở trong tòa thành này có hai người đang bởi vì Giang Thần mà nổi giận.
Một là Linh đan đại sư Tào Trình Hoa có tiếng trong Thập vạn đại sơn, vẻ mặt hắn rất âm trầm, đệ tử Tiêu Hải thì đang quỳ gối trước mặt hắn khóc ròng, hai cánh tay vô lực buông thõng xuống.
- Sư phụ, người phải làm chủ cho con a. Tên thiếu gia Giang phủ kia thực sự rất bá đạo, một lời không hợp đã đánh con thành như vậy! Khi con tỉnh lại đã nằm ở bên trong tuyết, nếu không phải con tỉnh lại sớm, có khả năng đã bị đông cứng tới chết rồi.
Tào Trình Hoa trầm mặc một hồi, hỏi:
- Thực sự là vô duyên vô cớ ra tay hay sao? Con không có luyện đan sai đó chứ?
- Tuyệt đối không có, tỷ lệ thành công khi đệ tử luyện chế Tụ khí đan gần như là trăm phần trăm, điểm ấy Giang phủ đều biết được.
- Con cũng không ỷ vào thân phận Linh đan sư để lừa gạt người ta đó chứ?
Tào Trình Hoa lại nói.
- Sư phụ!
Tiêu Hải khóc rống lên, hét lớn một tiếng:
- Đúng là Giang phủ kiêng kỵ Linh đan sư a. Thế nhưng tên thiếu gia Giang gia kia động thủ trước. Con nói mình là Linh đan sư, kết quả hắn lại gọi người ta tới vả miệng. Con nói đắc tội với Linh đan sư sẽ mang đến phiền phức cho Giang Thần. Kết quả hắn ta lại sai người ta bẻ gẫy hai tay của con, sao con có thể ỷ thế hiếp người cơ chứ.
- Xem ra Giang phủ đúng là dã tâm bành trướng a.
Tào Trình Hoa hừ lạnh một tiếng, hắn không đau lòng vì chuyện của Tiêu Hải, chỉ là người khác như vậy là không để Linh đan sư vào mắt. Càng không để người sư phụ này như hắn vào trong mắt, chuyện này khiến cho hắn rất là tức giận.
- Sắp tới tết rồi, đến lúc đó chúng ta sẽ đi bái phỏng Giang phủ.
Tào Trình Hoa nói.
- Tạ ơn sư phụ.
Tào Trình Hoa biết lời này là có ý gì, tinh thần lập tức phấn chấn, hận ngày tết không thể lập tức tới.
Tào Trình Hoa nói:
- Tay của con cũng không tính là bị phế, bôi thuốc vào là có thể lành lặn, nhưng trong vòng ba tháng lại không thể làm việc.
- Sư phụ, tổn thất ba tháng này, con muốn Giang phủ phải bồi thường gấp mười lần.
- Không thành vấn đề.
...
Một mặt khác, Tô gia Bạch Thủy thành.
Tô đại tiểu thư bế quan tu luyện mấy tháng đã xuất quan, sau đó nàng ngay lập tức hỏi dò việc thông gia cùng Giang phủ, muốn biết đối phương có ký tên vào giấy từ hôn hay không.
Kết quả đáp án nhận được làm cho nàng lập tức giận dữ.
- Hưu thư? Bỏ ta? Nói ta không tài không đức? Không tôn kính trưởng bối! Ta nhổ vào, hay cho Giang phủ nhà các ngươi. Đã biến thành như vậy rồi mà vẫn còn dám càn rỡ như vậy, Phong Lý Kiếm bị nhốt ở bên dưới Hắc Long uyên, Giang phủ đã không còn ai chống đỡ nữa rồi!
- Chờ đó, Giang Thần, ta muốn làm cho ngươi đẹp mặt sau tết a!
Tô đại tiểu thư không thể vừa tết đã chạy đến Giang phủ, nhưng nàng có thể nhờ bằng hữu của nàng đi tới đó một chuyến cho hả giận.
- Đợi tới lúc ta bái được danh sư, ta muốn Giang phủ các ngươi có hối hận cũng không kịp!
Tô đại tiểu thư xé tan phong hưu thư do Giang Thần tự tay viết viết.
Giang Thần từng có được linh đan của tên Linh đan sư kia luyện chế. Thứ này đặt ở Thiên vực, nếu như dám lấy linh đan như vậy ra để báo cáo, kết quả nhất định sẽ là hai tay đều bị cắt đứt.
Chính là bởi vì có phần khinh bỉ này cho nên Giang Thần không chờ đợi mà trực tiếp đi tới ngoài cửa chính. Lúc này hắn vừa vặn nghe được tiếng nói chuyện ở bên trong.
- Phu nhân, kỳ thực còn có một biện pháp, nếu như đồng ý, thậm chí ta có thể luyện chế linh đan miễn phí.
Giọng nói của vị Linh đan sư kia nghe qua dường như còn rất trẻ.
- Ồ? Là gì?
Âm thanh của Cao Nguyệt khiến cho Giang Thần nghĩ đến vẻ mặt mừng rỡ của mẫu thân.
Phụ thân không có mặt ở đây, ở phương diện quản sự, mẫu thân này của hắn vẫn quá là ngây thơ.
Hắn có thể đoán ra được yêu cầu của tên Linh đan sư này sẽ rất là quá đáng.
Cho dù đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng sau khi nghe xong, Giang Thần vẫn không nhịn được tức giận.
- Phong Lý Kiếm đã không có ở đây, ta thấy phu nhân một mình trong phòng cũng cô quạnh, ta đồng ý ra sức...
Ngữ khí của tên Linh đan sư này rất là hạ lưu, sau đó càng dùng tiếng cười phóng đãng kia để biểu đạt ra ý của mình.
Phong Lý Kiếm, là tên gọi của phụ thân hắn.
- Làm càn!
Trước khi Cao Nguyệt động thủ, Giang Thần đã phá cửa mà vào, hắn cũng không muốn mẫu thân lãng phí sinh mệnh để đối phó với một tên như vậy.
Hắn liếc mắt nhìn tên Linh đan sư này, đây là một người thanh niên chừng hai mươi tuổi, tướng mạo rất bình thường, ăn mặc rất đáng chú ý, đáng tiếc khí chất của bản thân không đủ, nhìn qua không ra ngô ra khoai. Đặc biệt là trên mặt còn mang theo nụ cười rất là bỉ ổi.
- Ngươi là ai?
Hắn nhìn thấy Giang Thần phá cửa mà vào, không chỉ không hoang mang, mà còn rất là tức giận.
- Thần nhi...
Cao Nguyệt lo lắng nói.
- Phạm thúc, vả miệng hắn cho ta!
- Vâng!
Phạm Đồ từ phía sau hắn đi lên phía trước.
- Ngươi không được làm loạn, ta là Linh đan sư a.
Thanh niên kia sợ hết hồn, vội vã tự báo thân phận.
- Thế thì sao chứ?
Ngoại trừ tầng thân phận Linh đan sư này ra, cảnh giới của người này chỉ là Ngưng khí cảnh cửu trọng thiên mà thôi.
- Đắc tội với Linh đan sư, ngươi có biết sẽ có kết cục gì không? Không chỉ có Đông viện không có linh đan, thậm chí có khả năng sẽ làm liên lụy đến Giang phủ các ngươi cũng không có linh đan a!
Thanh niên kia chỉ lo Giang Thần không biết tình huống, bản thân sẽ bị chịu đòn. Cho nên hắn dùng tốc độ nhanh nhất để nhanh chóng nói ra thế cục hiện tại.
Nói xong, hắn hất cằm lên, chờ Giang Thần đến nhận sai với mình.
- Ngươi đã quá để ý tới mình, sỉ nhục mẫu thân của ta, không ai có thể cứu được ngươi, Phạm thúc, không cần phải chú ý tới hắn.
Lần này bất kể là tên Linh đan sư này nói cái gì, Phạm thúc sẽ không dừng lại.
- Thần nhi, không nên vọng động.
Cao Nguyệt đi tới bên cạnh hắn, chỉ lo hắn làm ra việc ngốc nghếch.
- Mẫu thân, trong lòng con có nắm chắc.
- Dám sỉ nhục chủ mẫu của ta, ngươi thật không biết trời cao đất rộng.
Phạm Đồ cười gằn nắm lấy bả vai của tên Linh đan sư này, bàn tay lớn điên cuồng đánh lên trên mặt của hắn. Lực lượng Tụ nguyên cảnh không phải là thứ mà Ngưng khí cảnh có thể chịu đựng được, cả khuôn mặt của hắn trong nháy mắt đã bị đánh cho sưng vù.
- Ngươi xong rồi, Giang phủ các ngươi xong rồi!
Người thanh niên kia bị đánh mà vẫn còn kêu gào.
- Ngươi nên lo lắng cho chính mình thì hơn.
- Ngươi còn muốn làm cái gì nữa?
Linh đan sư giật mình một cái, chẳng lẽ Giang Thần còn muốn làm chuyện càng quá đáng hơn nữa hay sao?
- Ngươi đi tới phủ chúng ta, lại dám sỉ nhục mẫu thân của ta, ngươi cho rằng chỉ như vậy đã có thể dễ dàng kết thúc hay sao? Phạm thúc, bẻ gẫy cánh tay của hắn, ném hắn ra ngoài cho ta.
- Ngươi dám!
Linh đan sư quát lên.
- Có gì mà không dám cơ chứ?
Giang Thần cười gằn hỏi rồi ngược lại.
Phạm Đồ đang muốn động thủ, thế nhưng không nghĩ tới Giang Thần lại kêu lên:
- Chờ một chút.
Vẻ mặt thanh niên kia có chút vui mừng, cho rằng Giang Thần đã chịu lui bước.
- Mang đi ra ngoài xử trí, đừng làm cho mẫu thân ta không vui.
- Đã hiểu.
Phạm Đồ đưa tên thanh niên này ra như xách một con gà con, cũng không lâu sau, tiếng kêu thảm thiết như cõi lòng tan nát nương theo tiếng gãy xương vang lên.
- Thiếu chủ, tên kia đã ngất rồi.
Phạm Đồ đi vào trong phòng.
- Ném ra ngoài, để hắn tự sinh tự diệt.
- Được rồi.
Trong lòng Cao Nguyệt cũng rất giận dữ, chỉ là nàng lại lo lắng tới hậu quả khi làm như vậy, nàng nói:
- Giang Thần, sư phụ của hắn là Linh đan đại sư, nếu như hắn ta truy cứu thì sẽ rất phiền phức.
- Yên tâm đi, tất cả đã có con, mẫu thân cứ nghỉ ngơi thật tốt, chuẩn bị cho tết tới đi.
Giang Thần trấn an mẫu thân mình.
- Nhưng mà...
Cao Nguyệt thực sự không yên lòng, không nói tới chuyện này thì hiện tại thế cục của Đông viện cũng đã rất tồi tệ rồi.
- Trước đây không có đám linh đan này cũng còn tốt, nhưng mà Đông viện không có nguồn thu vào nào khác nữa.
Những năm này thu vào của Đông viện rất cao, chỉ có điều cũng phải nộp lên trong phủ, không có tích trữ lại bao nhiêu, đây cũng là một trong những hậu quả của việc thu thuế không cao.
- Mẫu thân, có phải trong phủ đã có dược liệu, chỉ thiếu một Linh đan sư hay không?
Giang Thần hỏi.
Nghe hắn vừa hỏi như vậy, hai mắt Cao Nguyệt sáng lên, nói:
- Chẳng lẽ lão gia gia râu bạc kia cũng biết luyện đan hay sao
Giang Thần nở nụ cười rất là xán lạn.
...
Sau năm ngày.
Bạch Thủy thành, ở Thập vạn đại sơn cũng là một nhân vật rất mạnh mẽ, so với Giang phủ ở Nam phong lĩnh cũng không phân cao thấp.
Chỉ có điều cả tòa thành cũng không phải là thống nhất, là do thế lực khắp nơi thành lập mà thành, không thể đoàn kết tạo thành một cỗ thế lực rất lớn. Cho nên mới có chênh lệch rất lớn với Giang phủ.
Lúc này, ở trong tòa thành này có hai người đang bởi vì Giang Thần mà nổi giận.
Một là Linh đan đại sư Tào Trình Hoa có tiếng trong Thập vạn đại sơn, vẻ mặt hắn rất âm trầm, đệ tử Tiêu Hải thì đang quỳ gối trước mặt hắn khóc ròng, hai cánh tay vô lực buông thõng xuống.
- Sư phụ, người phải làm chủ cho con a. Tên thiếu gia Giang phủ kia thực sự rất bá đạo, một lời không hợp đã đánh con thành như vậy! Khi con tỉnh lại đã nằm ở bên trong tuyết, nếu không phải con tỉnh lại sớm, có khả năng đã bị đông cứng tới chết rồi.
Tào Trình Hoa trầm mặc một hồi, hỏi:
- Thực sự là vô duyên vô cớ ra tay hay sao? Con không có luyện đan sai đó chứ?
- Tuyệt đối không có, tỷ lệ thành công khi đệ tử luyện chế Tụ khí đan gần như là trăm phần trăm, điểm ấy Giang phủ đều biết được.
- Con cũng không ỷ vào thân phận Linh đan sư để lừa gạt người ta đó chứ?
Tào Trình Hoa lại nói.
- Sư phụ!
Tiêu Hải khóc rống lên, hét lớn một tiếng:
- Đúng là Giang phủ kiêng kỵ Linh đan sư a. Thế nhưng tên thiếu gia Giang gia kia động thủ trước. Con nói mình là Linh đan sư, kết quả hắn lại gọi người ta tới vả miệng. Con nói đắc tội với Linh đan sư sẽ mang đến phiền phức cho Giang Thần. Kết quả hắn ta lại sai người ta bẻ gẫy hai tay của con, sao con có thể ỷ thế hiếp người cơ chứ.
- Xem ra Giang phủ đúng là dã tâm bành trướng a.
Tào Trình Hoa hừ lạnh một tiếng, hắn không đau lòng vì chuyện của Tiêu Hải, chỉ là người khác như vậy là không để Linh đan sư vào mắt. Càng không để người sư phụ này như hắn vào trong mắt, chuyện này khiến cho hắn rất là tức giận.
- Sắp tới tết rồi, đến lúc đó chúng ta sẽ đi bái phỏng Giang phủ.
Tào Trình Hoa nói.
- Tạ ơn sư phụ.
Tào Trình Hoa biết lời này là có ý gì, tinh thần lập tức phấn chấn, hận ngày tết không thể lập tức tới.
Tào Trình Hoa nói:
- Tay của con cũng không tính là bị phế, bôi thuốc vào là có thể lành lặn, nhưng trong vòng ba tháng lại không thể làm việc.
- Sư phụ, tổn thất ba tháng này, con muốn Giang phủ phải bồi thường gấp mười lần.
- Không thành vấn đề.
...
Một mặt khác, Tô gia Bạch Thủy thành.
Tô đại tiểu thư bế quan tu luyện mấy tháng đã xuất quan, sau đó nàng ngay lập tức hỏi dò việc thông gia cùng Giang phủ, muốn biết đối phương có ký tên vào giấy từ hôn hay không.
Kết quả đáp án nhận được làm cho nàng lập tức giận dữ.
- Hưu thư? Bỏ ta? Nói ta không tài không đức? Không tôn kính trưởng bối! Ta nhổ vào, hay cho Giang phủ nhà các ngươi. Đã biến thành như vậy rồi mà vẫn còn dám càn rỡ như vậy, Phong Lý Kiếm bị nhốt ở bên dưới Hắc Long uyên, Giang phủ đã không còn ai chống đỡ nữa rồi!
- Chờ đó, Giang Thần, ta muốn làm cho ngươi đẹp mặt sau tết a!
Tô đại tiểu thư không thể vừa tết đã chạy đến Giang phủ, nhưng nàng có thể nhờ bằng hữu của nàng đi tới đó một chuyến cho hả giận.
- Đợi tới lúc ta bái được danh sư, ta muốn Giang phủ các ngươi có hối hận cũng không kịp!
Tô đại tiểu thư xé tan phong hưu thư do Giang Thần tự tay viết viết.
Tác giả :
Trương Mục Chi