Thần Võ Chiến Vương
Chương 119: Phó Chưởng Giáo
Mạnh Hạo và Văn Tâm đi tới đan lâu, cầu kiến Dược trưởng lão.
Thế nhưng hai người cũng không phải là đệ tử nội môn, thậm chí Mạnh Hạo còn không phải là đệ tử Thiên Đạo môn. Đương nhiên Thái Thượng trưởng lão không phải ai muốn gặp là có thể gặp được.
Cũng may Mạnh Hạo nhìn thấy một bóng người quen thuộc ở đan lâu, là ái đồ Tiêu Tiêu của Dược trưởng lão. Hắn lập tức mang Văn Tâm đi qua, nói rõ ý đồ đến đây.
- Các ngươi muốn gặp sư phụ ta? Giang Thần có chuyện sao?
Hiển nhiên Tiêu Tiêu bị tin tức này làm cho kinh ngạc, không kịp chuẩn bị, tiếp theo nàng cười xì một tiếng, hỏi:
- Giang Thần có chết thì có quan hệ gì tới ta chứ?
Điều này làm cho hai người rất là lo lắng, con ngươi của Văn Tâm đảo một vòng, nói:
- Giang Thần tinh thông linh đan thuật, còn có ước định linh đan cùng Dược trưởng lão. Nếu như Giang Thần chết đi, đối với toàn bộ Thiên Đạo môn mà nói cũng là một tổn thất rất lớn!
Câu phía trước, Tiêu Tiêu không nghe lọt tai, nhưng câu sau lại làm nàng lưu ý.
Cho dù không muốn thừa nhận, thế nhưng quả thực cống hiến của Giang Thần đối với Thiên Đạo môn rất lớn.
Lúc này ở Tân Nghênh điện của Đan lâu, Dược trưởng lão đang tiếp kiến sứ giả của thập đại tông môn khác. Trong những người này có Thái Thượng trưởng lão của những môn phái khác, hoặc là Phó chưởng giáo. Ở trong Hỏa vực đều là cường giả hiển hách, bây giờ đang vì linh đan của Giang Thần mà tới.
Hoàn linh đan đã tạo ra cơn sốt ở trong Hỏa vực, những môn phái khác cũng muốn đến chia một chén canh. Đương nhiên không hi vọng có được phương pháp luyện đan, nhưng phải nắm được quyền tiêu thụ ở trong khu vực của mình.
Tất cả vinh quang của Tiêu Tiêu đều đến từ Thiên Đạo môn, đương nhiên sẽ hi vọng Thiên Đạo môn cường thịnh.
- Các ngươi chờ đó.
Tiêu Tiêu nói một câu, sau đó đi tới trước cửa Tân Nghênh điện.
Tân Nghênh điện có trận pháp, ngăn cách tất cả thần thức, bởi vì bên trong có đại nhân vật thương lượng chuyện quan trọng.
- Sư phụ!
Tiêu Tiêu ở ngoài cửa hét lớn.
- Tiêu Tiêu, có chuyện gì vậy?
Âm thanh của Dược trưởng lão từ bên trong truyền đến.
- Con có việc quan trọng bẩm báo.
Cửa lớn của Tân Nghênh điện từ từ mở ra, thân thể Tiêu Tiêu đột nhiên cứng đờ, mấy cỗ khí tức mạnh mẽ đan xen vào nhau, từ bên trong cửa đi ra, giống như cự thú, khiến cho nàng đứng ở cửa mũi chịu sào.
- Đồ đệ này của ta mới là Tụ nguyên cảnh, không chịu nổi uy thế của các vị đâu.
Mãi đến khi thanh âm của Dược trưởng lão vang lên thì cảm giác khiến cho người ta nghẹt thở mới biến mất.
Tiêu Tiêu đi vào bên trong điện, nhìn thấy người ngồi trên ghế, bất luận là nam hay nữ đều bất động như núi.
- Sư phụ, Giang Thần xảy ra vấn đề rồi, rất có thể sẽ chết.
Tiêu Tiêu không dám nhìn nữa mà đi tới bên người sư phụ rồi nói nhỏ.
Âm thanh của nàng rất nhỏ, thế nhưng người ở đây là nhân vật thế nào cơ chứ? Tự nhiên nghe được rất rõ ràng.
Nghe thấy hai chữ Giang Thần, Dược trưởng lão đứng ngồi không yên, mang theo ánh mắt áy náy nhìn về phía người ở chỗ này. Sau đó theo Tiêu Tiêu rời đi.
- Dược trưởng lão luôn luôn thận trọng, làm sao lại vì Giang Thần này mà thất thố như thế chứ?
- Giang Thần này là ai? Là đồ đệ hay là tử tôn của hắn?
- Giang Thần, ta đã nghe nói qua, là người bị Hắc Long thành cướp đoạt Thần mạch, hiện tại đang là đệ tử nội môn.
- Trước đó ta mua tình báo có quan hệ tới ba loại linh đan từ Thiên Cơ các, Thiên Cơ các nói là xuất phát từ tay của một tên đệ tử nội môn Thiên Đạo môn.
- Xem ra tám phần mười là người này!
- Cùng đi lên xem một chút!
Cường giả bên trong điện nghị luận sôi nổi, điều quỷ dị chính là, không có bất kỳ thanh âm gì phát ra, đều là thông qua thần thức để giao lưu.
Dược trưởng lão nhìn thấy Mạnh Hạo và Văn Tâm, hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì, hắn cau mày.
Sau đó hắn dẫn người chạy tới Lưu Vân phong, nhìn thấy Giang Thần bị các trưởng lão vây quanh.
Chuyện này so với trong tưởng tượng của hắn còn nghiêm trọng hơn, hắn gọi một đệ tử đang xem trò vui. Sau khi biết đám người Phù Nham chết, vẻ mặt hắn trở nên nghiêm túc.
Mạnh Hạo và Văn Tâm nhận ra được sát cơ của những trưởng lão kia, vội la lên:
- Dược trưởng lão, nhanh ra tay đi.
- Không được.
Dược trưởng lão lắc lắc đầu nói.
- Tại sao vậy? Sư phụ.
Ngay cả Tiêu Tiêu cũng cảm thấy kinh ngạc, những trưởng lão vây công Giang Thần chỉ là trưởng lão phổ thông, không có cách nào sánh vai cùng Thái Thượng trưởng lão.
Dược trưởng lão hiểu rõ tại sao, bởi vì sau lưng những trưởng lão này có Ninh Hạo Thiên!
- Giang Thần quá bốc đồng, cũng chọn không đúng thời điểm. Ninh Hạo Thiên đột phá cảnh giới, trở thành Thông thiên cảnh trẻ nhất Hỏa vực, đã được bổ nhiệm làm Phó chưởng giáo, hiện tại những trưởng lão này đều đang nóng lòng biểu hiện.
Dược trưởng lão nói.
- Cái gì? Ninh Hạo Thiên đã là Thông thiên cảnh?
- Phó chưởng giáo?
Đám người Văn Tâm cả kinh, tin tức này quả thực là ác mộng.
- Hiện nay chỉ có trưởng lão biết được, vẫn chưa công bố ra. Giang Thần sát hại Phù Nham, phạm phải môn quy, ta có thể bảo đảm hắn không chết, nhưng mà, rất có thể hắn sẽ phải chịu trừng phạt nghiêm khắc, thậm chí là trục xuất khỏi môn phái.
Dược trưởng lão nói.
Lúc này, chiến đấu đã bắt đầu.
Mười một tên trưởng lão Thần du cảnh đồng thời động thủ, toàn lực ứng phó, sợ bị người khác đoạt công đầu.
Vừa ra tay, khắp nơi đều là tia sáng chói mắt và cầu vồng.
Ánh kiếm, ánh đao, ấn màu vàng, ngọc châu...
Mỗi một kiện linh khí đều có chứa lực lượng đáng sợ của Thần du cảnh.
Chỉ vẻn vẹn là Tụ nguyên cảnh như Giang Thần thì chắc chắn sẽ phải chết.
Dược trưởng lão cũng định xuất thủ cứu người.
Không nghĩ tới lại đột nhiên xảy ra dị biến, sách nhỏ trong tay Giang Thần có phật quang vạn trượng bắn ra, một vị thiên thần giáng lâm, bao phủ lên trên người hắn.
Thiên thần vung tay lên, đánh về phía linh khí đang công kích đến.
Đùng đùng đùng đùng!
Tất cả linh khí bị phá nát, cực quang lóe lên, linh khí hóa thành ánh sao lấp lánh, sau đó biến mất.
- A! Lưu ly kiếm của ta!
- Kim cương ấn của ta! Kim cương ấn của ta! Đây là linh khí bản mệnh mà ta đã phải bỏ ra vô số tâm huyết mới tế luyện được thành công đó!
- Ta liều mạng với ngươi! Linh lung châu là toàn bộ gia sản của ta, ngươi lại phá huỷ nó!
Tất cả trưởng lão phát ra tiếng hét thảm, linh khí yêu quý bị hủy, bọn họ chỉ cảm thấy trái tim đang chảy máu.
Các đệ tử xung quanh nhìn thấy vậy cũng đau lòng.
Linh khí mà Thần Du cảnh sử dụng ít nhất cũng là cấp bốn trở lên.
Chỉ có điều, các trưởng lão khổ sở phẫn nộ, thế nhưng không dám làm xằng làm bậy. Bởi vì thiên thần Giang Thần gọi ra quá đáng sợ, ai biết sau khi bọn họ tới gần có thể bị đập nát hay không.
A!
Đột nhiên, tiếng kêu thảm thiết từ phía Lưu Vân phong truyền đến.
Hóa ra vừa rồi, Đại tướng quân đã đại khai sát giới, đã chém giết hai tên trưởng lão!
- Thật sự, thật sự giết chết trưởng lão sao?
Mọi người kinh ngạc liên tục thốt lên.
Trước đó Giang Thần nói ai ngăn đường hắn sẽ chết, mọi người còn tưởng rằng là hắn đang khoác lác, bây giờ mới biết sát tâm của hắn lớn tới bao nhiêu.
- Giết!
Giang Thần biết đã lớn chuyện, thế nhưng hắn vẫn không định thu tay lại, mà vẫn muốn giết chết Lý Thấm.
Nhận được mệnh lệnh, Đại tướng quân càng thêm hung tàn, năm tên trưởng lão còn lại trong Lưu Vân phong tan rã, chỉ có thể mang theo Lý Thấm trốn đông trốn tây mà thôi.
Nhưng mà, Đại tướng quân thực sự quá lợi hại.
Bọn họ nhảy lên trên nóc nhà thì Đại tướng quân sẽ vọt thẳng làm cho đống phòng ốc vỡ nát.
Nhảy lên trên vách đá, Đại tướng quân lại đạp lên mặt đá đánh tới.
Trong khoảng thời gian ngắn, tiếng nổ vang không ngừng vang lên trên Lưu Vân phong, nơi này đã hoàn toàn thay đổi, giống như cả ngọn núi sắp sụp đổ.
Lúc này, cổ thụ ngàn năm vẫn đang hừng hực thiêu đốt như cũ.
- Người ở phía trên đang làm gì vậy? Nhanh tru diệt kẻ này!
Các trưởng lão phía dưới lớn tiếng oán hận nói.
Chư vị trưởng lão trên không trung có nỗi khổ mà không nói ra được.
- Các ngươi, ai dám tới đây?
Giang Thần khiêu khích.
- Giang Thần, ngươi lạm sát người vô tội, sát hại trưởng lão, tội ác tày trời, không có cách nào tha thứ được. Hôm nay, chắc chắn ngươi sẽ phải chết!
Một tên trưởng lão lạnh lùng nói.
- Chư vị, tạo thành Sát kiếm trận!
Mười một tên trưởng lão thi triển trận pháp, chính là trận pháp do Thiên Đạo môn sáng tạo ra.
Lực lượng của mười một người hợp nhất, hóa thành một thanh kiếm lớn, giống như lưu tinh bay về phía Giang Thần.
- Thật là đáng sợ! Chiêu này có thể chặt đứt sông lớn đó!
Mười một tên Thần du cảnh hợp lực rất đáng sợ, Tụ nguyên cảnh chỉ nghĩ cũng đã cảm thấy tê cả da đầu.
Giang Thần hét dài một tiếng, Càn Khôn Huyền Hỏa đăng thả ra lửa nóng vô cùng vô tận, gia trì ở trên người của thiên thần.
Được ngọn lửa hừng hực giúp đỡ, càng ngày càng không thể cản được thiên thần, đối mặt với Sát kiếm không sợ hãi mà còn đánh ra một chưởng.
Một chưởng này, giống như đám mấy cháy hừng hực, đập mạnh lên trên Sát kiếm.
Ầm!
Động tĩnh hủy thiên diệt địa vang lên, sát kiếm vỡ nát, mười một tên trưởng lão bị đánh bay về mỗi một phương hướng, bốn tên trưởng lão trong đó khí tuyệt bỏ mình, năm tên còn lại bị trọng thương.
- Ai tới kẻ đó chết.
Giang Thần chẳng khác nào sát thần, ánh mắt đảo qua, càng không có ai dám lên tiếng. Những đệ tử cười trên sự đau khổ của người khác đã sinh ra lòng hoảng sợ đối với Giang Thần.
Lúc này, toàn trường yên tĩnh.
Trên Lưu Vân phong, trong lòng Lý Thấm xuất hiện cảm giác hối hận.
Thế nhưng hai người cũng không phải là đệ tử nội môn, thậm chí Mạnh Hạo còn không phải là đệ tử Thiên Đạo môn. Đương nhiên Thái Thượng trưởng lão không phải ai muốn gặp là có thể gặp được.
Cũng may Mạnh Hạo nhìn thấy một bóng người quen thuộc ở đan lâu, là ái đồ Tiêu Tiêu của Dược trưởng lão. Hắn lập tức mang Văn Tâm đi qua, nói rõ ý đồ đến đây.
- Các ngươi muốn gặp sư phụ ta? Giang Thần có chuyện sao?
Hiển nhiên Tiêu Tiêu bị tin tức này làm cho kinh ngạc, không kịp chuẩn bị, tiếp theo nàng cười xì một tiếng, hỏi:
- Giang Thần có chết thì có quan hệ gì tới ta chứ?
Điều này làm cho hai người rất là lo lắng, con ngươi của Văn Tâm đảo một vòng, nói:
- Giang Thần tinh thông linh đan thuật, còn có ước định linh đan cùng Dược trưởng lão. Nếu như Giang Thần chết đi, đối với toàn bộ Thiên Đạo môn mà nói cũng là một tổn thất rất lớn!
Câu phía trước, Tiêu Tiêu không nghe lọt tai, nhưng câu sau lại làm nàng lưu ý.
Cho dù không muốn thừa nhận, thế nhưng quả thực cống hiến của Giang Thần đối với Thiên Đạo môn rất lớn.
Lúc này ở Tân Nghênh điện của Đan lâu, Dược trưởng lão đang tiếp kiến sứ giả của thập đại tông môn khác. Trong những người này có Thái Thượng trưởng lão của những môn phái khác, hoặc là Phó chưởng giáo. Ở trong Hỏa vực đều là cường giả hiển hách, bây giờ đang vì linh đan của Giang Thần mà tới.
Hoàn linh đan đã tạo ra cơn sốt ở trong Hỏa vực, những môn phái khác cũng muốn đến chia một chén canh. Đương nhiên không hi vọng có được phương pháp luyện đan, nhưng phải nắm được quyền tiêu thụ ở trong khu vực của mình.
Tất cả vinh quang của Tiêu Tiêu đều đến từ Thiên Đạo môn, đương nhiên sẽ hi vọng Thiên Đạo môn cường thịnh.
- Các ngươi chờ đó.
Tiêu Tiêu nói một câu, sau đó đi tới trước cửa Tân Nghênh điện.
Tân Nghênh điện có trận pháp, ngăn cách tất cả thần thức, bởi vì bên trong có đại nhân vật thương lượng chuyện quan trọng.
- Sư phụ!
Tiêu Tiêu ở ngoài cửa hét lớn.
- Tiêu Tiêu, có chuyện gì vậy?
Âm thanh của Dược trưởng lão từ bên trong truyền đến.
- Con có việc quan trọng bẩm báo.
Cửa lớn của Tân Nghênh điện từ từ mở ra, thân thể Tiêu Tiêu đột nhiên cứng đờ, mấy cỗ khí tức mạnh mẽ đan xen vào nhau, từ bên trong cửa đi ra, giống như cự thú, khiến cho nàng đứng ở cửa mũi chịu sào.
- Đồ đệ này của ta mới là Tụ nguyên cảnh, không chịu nổi uy thế của các vị đâu.
Mãi đến khi thanh âm của Dược trưởng lão vang lên thì cảm giác khiến cho người ta nghẹt thở mới biến mất.
Tiêu Tiêu đi vào bên trong điện, nhìn thấy người ngồi trên ghế, bất luận là nam hay nữ đều bất động như núi.
- Sư phụ, Giang Thần xảy ra vấn đề rồi, rất có thể sẽ chết.
Tiêu Tiêu không dám nhìn nữa mà đi tới bên người sư phụ rồi nói nhỏ.
Âm thanh của nàng rất nhỏ, thế nhưng người ở đây là nhân vật thế nào cơ chứ? Tự nhiên nghe được rất rõ ràng.
Nghe thấy hai chữ Giang Thần, Dược trưởng lão đứng ngồi không yên, mang theo ánh mắt áy náy nhìn về phía người ở chỗ này. Sau đó theo Tiêu Tiêu rời đi.
- Dược trưởng lão luôn luôn thận trọng, làm sao lại vì Giang Thần này mà thất thố như thế chứ?
- Giang Thần này là ai? Là đồ đệ hay là tử tôn của hắn?
- Giang Thần, ta đã nghe nói qua, là người bị Hắc Long thành cướp đoạt Thần mạch, hiện tại đang là đệ tử nội môn.
- Trước đó ta mua tình báo có quan hệ tới ba loại linh đan từ Thiên Cơ các, Thiên Cơ các nói là xuất phát từ tay của một tên đệ tử nội môn Thiên Đạo môn.
- Xem ra tám phần mười là người này!
- Cùng đi lên xem một chút!
Cường giả bên trong điện nghị luận sôi nổi, điều quỷ dị chính là, không có bất kỳ thanh âm gì phát ra, đều là thông qua thần thức để giao lưu.
Dược trưởng lão nhìn thấy Mạnh Hạo và Văn Tâm, hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì, hắn cau mày.
Sau đó hắn dẫn người chạy tới Lưu Vân phong, nhìn thấy Giang Thần bị các trưởng lão vây quanh.
Chuyện này so với trong tưởng tượng của hắn còn nghiêm trọng hơn, hắn gọi một đệ tử đang xem trò vui. Sau khi biết đám người Phù Nham chết, vẻ mặt hắn trở nên nghiêm túc.
Mạnh Hạo và Văn Tâm nhận ra được sát cơ của những trưởng lão kia, vội la lên:
- Dược trưởng lão, nhanh ra tay đi.
- Không được.
Dược trưởng lão lắc lắc đầu nói.
- Tại sao vậy? Sư phụ.
Ngay cả Tiêu Tiêu cũng cảm thấy kinh ngạc, những trưởng lão vây công Giang Thần chỉ là trưởng lão phổ thông, không có cách nào sánh vai cùng Thái Thượng trưởng lão.
Dược trưởng lão hiểu rõ tại sao, bởi vì sau lưng những trưởng lão này có Ninh Hạo Thiên!
- Giang Thần quá bốc đồng, cũng chọn không đúng thời điểm. Ninh Hạo Thiên đột phá cảnh giới, trở thành Thông thiên cảnh trẻ nhất Hỏa vực, đã được bổ nhiệm làm Phó chưởng giáo, hiện tại những trưởng lão này đều đang nóng lòng biểu hiện.
Dược trưởng lão nói.
- Cái gì? Ninh Hạo Thiên đã là Thông thiên cảnh?
- Phó chưởng giáo?
Đám người Văn Tâm cả kinh, tin tức này quả thực là ác mộng.
- Hiện nay chỉ có trưởng lão biết được, vẫn chưa công bố ra. Giang Thần sát hại Phù Nham, phạm phải môn quy, ta có thể bảo đảm hắn không chết, nhưng mà, rất có thể hắn sẽ phải chịu trừng phạt nghiêm khắc, thậm chí là trục xuất khỏi môn phái.
Dược trưởng lão nói.
Lúc này, chiến đấu đã bắt đầu.
Mười một tên trưởng lão Thần du cảnh đồng thời động thủ, toàn lực ứng phó, sợ bị người khác đoạt công đầu.
Vừa ra tay, khắp nơi đều là tia sáng chói mắt và cầu vồng.
Ánh kiếm, ánh đao, ấn màu vàng, ngọc châu...
Mỗi một kiện linh khí đều có chứa lực lượng đáng sợ của Thần du cảnh.
Chỉ vẻn vẹn là Tụ nguyên cảnh như Giang Thần thì chắc chắn sẽ phải chết.
Dược trưởng lão cũng định xuất thủ cứu người.
Không nghĩ tới lại đột nhiên xảy ra dị biến, sách nhỏ trong tay Giang Thần có phật quang vạn trượng bắn ra, một vị thiên thần giáng lâm, bao phủ lên trên người hắn.
Thiên thần vung tay lên, đánh về phía linh khí đang công kích đến.
Đùng đùng đùng đùng!
Tất cả linh khí bị phá nát, cực quang lóe lên, linh khí hóa thành ánh sao lấp lánh, sau đó biến mất.
- A! Lưu ly kiếm của ta!
- Kim cương ấn của ta! Kim cương ấn của ta! Đây là linh khí bản mệnh mà ta đã phải bỏ ra vô số tâm huyết mới tế luyện được thành công đó!
- Ta liều mạng với ngươi! Linh lung châu là toàn bộ gia sản của ta, ngươi lại phá huỷ nó!
Tất cả trưởng lão phát ra tiếng hét thảm, linh khí yêu quý bị hủy, bọn họ chỉ cảm thấy trái tim đang chảy máu.
Các đệ tử xung quanh nhìn thấy vậy cũng đau lòng.
Linh khí mà Thần Du cảnh sử dụng ít nhất cũng là cấp bốn trở lên.
Chỉ có điều, các trưởng lão khổ sở phẫn nộ, thế nhưng không dám làm xằng làm bậy. Bởi vì thiên thần Giang Thần gọi ra quá đáng sợ, ai biết sau khi bọn họ tới gần có thể bị đập nát hay không.
A!
Đột nhiên, tiếng kêu thảm thiết từ phía Lưu Vân phong truyền đến.
Hóa ra vừa rồi, Đại tướng quân đã đại khai sát giới, đã chém giết hai tên trưởng lão!
- Thật sự, thật sự giết chết trưởng lão sao?
Mọi người kinh ngạc liên tục thốt lên.
Trước đó Giang Thần nói ai ngăn đường hắn sẽ chết, mọi người còn tưởng rằng là hắn đang khoác lác, bây giờ mới biết sát tâm của hắn lớn tới bao nhiêu.
- Giết!
Giang Thần biết đã lớn chuyện, thế nhưng hắn vẫn không định thu tay lại, mà vẫn muốn giết chết Lý Thấm.
Nhận được mệnh lệnh, Đại tướng quân càng thêm hung tàn, năm tên trưởng lão còn lại trong Lưu Vân phong tan rã, chỉ có thể mang theo Lý Thấm trốn đông trốn tây mà thôi.
Nhưng mà, Đại tướng quân thực sự quá lợi hại.
Bọn họ nhảy lên trên nóc nhà thì Đại tướng quân sẽ vọt thẳng làm cho đống phòng ốc vỡ nát.
Nhảy lên trên vách đá, Đại tướng quân lại đạp lên mặt đá đánh tới.
Trong khoảng thời gian ngắn, tiếng nổ vang không ngừng vang lên trên Lưu Vân phong, nơi này đã hoàn toàn thay đổi, giống như cả ngọn núi sắp sụp đổ.
Lúc này, cổ thụ ngàn năm vẫn đang hừng hực thiêu đốt như cũ.
- Người ở phía trên đang làm gì vậy? Nhanh tru diệt kẻ này!
Các trưởng lão phía dưới lớn tiếng oán hận nói.
Chư vị trưởng lão trên không trung có nỗi khổ mà không nói ra được.
- Các ngươi, ai dám tới đây?
Giang Thần khiêu khích.
- Giang Thần, ngươi lạm sát người vô tội, sát hại trưởng lão, tội ác tày trời, không có cách nào tha thứ được. Hôm nay, chắc chắn ngươi sẽ phải chết!
Một tên trưởng lão lạnh lùng nói.
- Chư vị, tạo thành Sát kiếm trận!
Mười một tên trưởng lão thi triển trận pháp, chính là trận pháp do Thiên Đạo môn sáng tạo ra.
Lực lượng của mười một người hợp nhất, hóa thành một thanh kiếm lớn, giống như lưu tinh bay về phía Giang Thần.
- Thật là đáng sợ! Chiêu này có thể chặt đứt sông lớn đó!
Mười một tên Thần du cảnh hợp lực rất đáng sợ, Tụ nguyên cảnh chỉ nghĩ cũng đã cảm thấy tê cả da đầu.
Giang Thần hét dài một tiếng, Càn Khôn Huyền Hỏa đăng thả ra lửa nóng vô cùng vô tận, gia trì ở trên người của thiên thần.
Được ngọn lửa hừng hực giúp đỡ, càng ngày càng không thể cản được thiên thần, đối mặt với Sát kiếm không sợ hãi mà còn đánh ra một chưởng.
Một chưởng này, giống như đám mấy cháy hừng hực, đập mạnh lên trên Sát kiếm.
Ầm!
Động tĩnh hủy thiên diệt địa vang lên, sát kiếm vỡ nát, mười một tên trưởng lão bị đánh bay về mỗi một phương hướng, bốn tên trưởng lão trong đó khí tuyệt bỏ mình, năm tên còn lại bị trọng thương.
- Ai tới kẻ đó chết.
Giang Thần chẳng khác nào sát thần, ánh mắt đảo qua, càng không có ai dám lên tiếng. Những đệ tử cười trên sự đau khổ của người khác đã sinh ra lòng hoảng sợ đối với Giang Thần.
Lúc này, toàn trường yên tĩnh.
Trên Lưu Vân phong, trong lòng Lý Thấm xuất hiện cảm giác hối hận.
Tác giả :
Trương Mục Chi