Thần Vô Chi Tế
Chương 32: Bắt đầu nảy sinh
Edit: bé Na
Bạch Hân hình như đã biết bọn họ đang nói ra suy nghĩ của mình, hơn mười phút sau mới quay trở vào quán. Nụ cười mỉm hiển lộ bên môi như một thói quen, làm cho dù là Thiên Lý cũng phải cảm thấy người này rất bí hiểm.
So với bọn Mèo Lười, Đu Đủ mà nói, sự kiện Bạch Hân rời hội trước kia, đối với Thiên Lý lại càng thêm mù mờ– chỉ là ngẫu nhiên nghe người ta nhắc qua thôi. Bạch Hân gặp phải cái gì mà hậu quả phong lưu, quá trình cùng chân tướng sự tình lại là như thế nào, Thiên Lý tất nhiên hoàn toàn không biết gì cả.
Ly Ca cũng không nói chuyện không có căn cứ, bởi vậy Thiên Lý thập phần tin tưởng lời nói của cô. Thời gian Thiên Lý gia nhập Ánh Sáng mặc dù ngắn, kinh nghiệm tuy ít, nhưng ở phương diện cảm tình với công hội, tuyệt đối không bại bởi bất kì ai. Thiên Lý đối với những nhân vật truyền kỳ một tay xây dựng lên Ánh Sáng, cũng có một loại tình cảm sùng kính giống với Ly Ca.
Thanh Dạ, Trà Trà, Cá Chết, Bạch Hân, Khả Nhạc…… Cùng với một số người khác cuối cùng mình vẫn không có duyên được gặp gỡ.
Nếu là anh ấy, có lẽ sẽ không có vấn đề gì……
Thiên Lý yên lặng nhìn chăm chú vào Bạch Hân, tựa hồ đã muốn quên đi sự tình xấu hổ nho nhỏ trước đó.
Có một số việc…… Tiếp tục lảng tránh cũng vô dụng, ngày nào đó chung quy cũng sẽ đến.
Chuyện mình cảm thấy rất nghiêm trọng, có lẽ ở trong mắt những người khác, có lẽ ở sự thật khách quan trước mặt, cũng không quan trọng như vậy……
Mọi người chắc sẽ không làm ra chuyện gì nghiêm trọng.
Mọi người chắc sẽ quên đi rất nhanh, sau đó sẽ bình thản tiếp tục trò chơi cuộc sống.
Nhất định sẽ quên đi rất nhanh……
Thiên Lý vẫn quanh quẩn với những suy nghĩ đó.
“Đã sắp sáu giờ hơn rồi.” Bạch Hân nhìn đồng hồ,“Thôi, hôm nay dừng ở đây…… Đu Đủ, Cửu Cửu, bài tập của các cậu sắp xong hết chưa?”
“Cũng gần xong rồi, ai cha~” Đu Đủ thập phần vui vẻ, rầm rầm đóng mấy quyển sách cất vào túi,“Về nhà viết thêm hai tháng nhật kí, là tất cả đều ok.”
“Tốt lắm, như vậy……”
“Thu dọn rồi trở về chứ?” Mèo Lười trưng cầu ý kiến mọi người.
“Ăn xong cơm chiều rồi hãy đi.” Bạch Hân mỉm cười,“Nếu các cậu đều nguyện ý ở lại đây.”
“Di…… Ý tứ của Bạch lão đại là muốn mời khách sao?”
“Nói đến mời khách mới bắt đầu gọi anh ‘Bạch lão đại’ hả? A Cửu ~” Bạch Hân tà tà liếc mắt nhìn cô nhóc một cái.
“Không nha, người ta vẫn rất là hâm mộ Bạch lão đại anh đó~ ha ha ha ha a……”
“Gì cũng nói được.” Bạch Hân lắc đầu cười.
“Bạch lão đại……” Đu Đủ giống như lấy lòng chầm chậm tiến lên, nhỏ giọng nói,“Nhớ mua nhiều một chút nha……”
“Tôi biết cậu là Đại vương ăn khỏe.”
Bạch Hân thập phần lý giải ý tứ của Đu Đủ. Nhân viên cửa hàng đứng phía sau chủ động hỏi:
“Tiên sinh, xin hỏi tôi giúp gì được cho ngài?”
“Ừ……” Bạch Hân ngẩng đầu nhìn thực đơn được dán bên tường, nhẹ nhàng đó,“Mấy món này, toàn bộ.”
“A……? Toàn bộ?”
Nhân viên cửa hàng có vẻ có chút kinh ngạc.
“Đúng vậy.” Bạch Hân mỉm cười giải thích,“Mấy món gì đó, từ trên xuống dưới, mỗi loại một phần.”
“…… Vâng. Cảm phiền ngài chờ một chút.”
Chưa bao giờ gặp được vị khách đặc thù lại hào phóng như vậy. Nhìn kỹ lại, vị khách này bộ dạng cũng rất đẹp mắt……
Lập tức, từ nhân viên cửa hàng đến các khách hàng nữ ngồi xung quanh, ánh mắt tất cả đều tập trung trên người Bạch Hân.
Bạch Hân không chút phật lòng. Quay đầu, gọi:
“Đu Đủ, còn không mau đến mang đồ về, sẽ không có phần của cậu đâu.”
“Đi ngay……!”
Đu Đủ nhảy dựng lên, chạy đến trước quẩy.
Người xung quanh cùng đợi bữa tối của bọn họ. Rốt cục chỉ cần Bạch Hân khẳng khái vung vạt áo là đã thoát khỏi danh hiệu vô sỉ, đào hoa trước đó…… Trong mắt mỗi người tâm tình đều rất khoái trá.
“Cư nhiên lại ở chỗ này gặp được các anh…… Đu Đủ đầu gỗ, anh Vân……!”
Cô gái có giọng nói trong trẻo độc đáo vang lên trong quán.
Đu Đủ đang chuẩn bị đưa một miếng gà nướng vào miệng, lại nghe thấy thanh âm đó, cậu lập tức cả kinh nói:
“Quả Quả?”
“Thiên Lý…… chị Ly Ca, chị Cửu Cửu, anh Mèo……” Quả Quả cũng có vài phần kinh ngạc, sau đó cô nhóc lập tức ý thức được vấn đề, không khỏi oán giận nói,“Thì ra mọi người đi chơi lại không rủ em…… Quá đáng mà.”
“Thật ra, sự tình là như vầy……”
Mèo Lười đứng lên, ở bên tai cô bé nói nói mấy câu.
“Cái gì…… Chép bài tập?”
Quả Quả sửng sốt một chút, không khỏi đem ánh mắt chuyển qua trên người Đu Đủ, dùng ánh mắt “Nhất định là anh” đánh giá từ trên xuống dưới.
Đu Đủ bị cô nhóc nhìn cả người không được tự nhiên.
“Hehe…… Mình thật muốn đi mách lẻo với anh Luật.” Quả Quả tặc lưỡi cười.
“Không cần a…… đại tiểu thư Quả Quả –” Đu Đủ giữ chặt cánh tay của cô,“Để anh mời em ăn cơm được không?”
“Bạn học Đu Đủ ra cửa không mang theo ví tiền, đây là cậu đang chuẩn bị mượn hoa hiến phật sao?” Bạch Hân cười gượng.
Đu Đủ dây dưa với Quả Quả một trận, bỗng nhiên chú ý tới một cô nhóc đứng phía sau Quả Quả, ánh mắt nhất thời sáng ngời.
“Quả Quả…… là bạn em hả?”
“Đúng vậy.”
“Có thể giới thiệu cho anh không?” Đu Đủ vẻ mặt ngu ngốc nói.
“Được rồi, hừ, bây giờ sẽ chính thức giới thiệu với mọi người.” Quả Quả tươi cười sáng lạn, đem một cô gái so với cô nhóc cao hơn nửa cái đầu kéo đến trước mặt,“Người này, chính là thành viên mới của Ánh Sáng, Linh Linh.”
“A –??” Toàn thể ồ lên,“Là Linh Linh trong hội chúng ta sao?”
“Lần đầu gặp mặt…… Xin chào mọi người.” Cô gái từ bỏ dáng vẻ trầm mặc phía trước, thực trong sáng mỉm cười. Nụ cười này càng làm cho cô thêm phần thanh tú đáng yêu.
“Này này…… Một nữ sinh rất được đó.”
“Lần tụ hội trước em có việc không đến được, thật sự rất xin lỗi……”
“Không sao, không sao.” Đu Đủ vội vàng nói,“Cái kia cũng không nhất định bắt tất cả mọi người phải tham gia.”
“Vâng.” Linh Linh gật gật đầu, hỏi,“Anh là…… Đu Đủ?”
“A, đúng, anh chính là Đu Đủ. Hắc hắc……”
“Anh ta chính là tên Đu Đủ đầu gỗ duy nhất còn lại trên thế gian.”
“Con nhóc kia, em câm miệng.” Đu Đủ trừng mắt nhìn Quả Quả một cái, sau đó lại tiếp tục ôn hòa hỏi,“Linh Linh em bao nhiêu tuổi rồi? Đang học ở đâu vậy?”
“Em sắp mười tám, hiện đang học cấp 3.”
“A…… Chắc là cùng tuổi với Thiên Lý rồi.”
“Đu Đủ này……” Quả Quả đứng bên cạnh nói mát,“Nếu anh vẫn nhìn chằm chằm người ta như vậy, em sẽ đi nói cho bà xã Tiểu Ngọc của anh đó……”
“Ai mà chẳng yêu thích cái đẹp, em không thể đối xử với anh như vậy nha……”
“Hừ hừ hừ……”
Mèo Lười xen mồm nói:“Anh có chút tò mò…… Quả Quả từ lúc nào quen biết với Linh Linh vậy?”
“Lần trước khi đi tìm anh Luật, cùng tán gẫu với chị ấy trong trò chơi, cảm thấy có thể làm bạn, cho nên hôm nay em hẹn chị ý đi chơi.”
“Hai cô nhóc hẹn hò, rất quỷ dị……” Mèo Lười cảm khái nói.
“No.” Quả Quả bĩu môi nói,“Theo ý em, một đám nam sinh hẹn hò mới càng quỷ dị hơn?”
Bạch Hân hình như đã biết bọn họ đang nói ra suy nghĩ của mình, hơn mười phút sau mới quay trở vào quán. Nụ cười mỉm hiển lộ bên môi như một thói quen, làm cho dù là Thiên Lý cũng phải cảm thấy người này rất bí hiểm.
So với bọn Mèo Lười, Đu Đủ mà nói, sự kiện Bạch Hân rời hội trước kia, đối với Thiên Lý lại càng thêm mù mờ– chỉ là ngẫu nhiên nghe người ta nhắc qua thôi. Bạch Hân gặp phải cái gì mà hậu quả phong lưu, quá trình cùng chân tướng sự tình lại là như thế nào, Thiên Lý tất nhiên hoàn toàn không biết gì cả.
Ly Ca cũng không nói chuyện không có căn cứ, bởi vậy Thiên Lý thập phần tin tưởng lời nói của cô. Thời gian Thiên Lý gia nhập Ánh Sáng mặc dù ngắn, kinh nghiệm tuy ít, nhưng ở phương diện cảm tình với công hội, tuyệt đối không bại bởi bất kì ai. Thiên Lý đối với những nhân vật truyền kỳ một tay xây dựng lên Ánh Sáng, cũng có một loại tình cảm sùng kính giống với Ly Ca.
Thanh Dạ, Trà Trà, Cá Chết, Bạch Hân, Khả Nhạc…… Cùng với một số người khác cuối cùng mình vẫn không có duyên được gặp gỡ.
Nếu là anh ấy, có lẽ sẽ không có vấn đề gì……
Thiên Lý yên lặng nhìn chăm chú vào Bạch Hân, tựa hồ đã muốn quên đi sự tình xấu hổ nho nhỏ trước đó.
Có một số việc…… Tiếp tục lảng tránh cũng vô dụng, ngày nào đó chung quy cũng sẽ đến.
Chuyện mình cảm thấy rất nghiêm trọng, có lẽ ở trong mắt những người khác, có lẽ ở sự thật khách quan trước mặt, cũng không quan trọng như vậy……
Mọi người chắc sẽ không làm ra chuyện gì nghiêm trọng.
Mọi người chắc sẽ quên đi rất nhanh, sau đó sẽ bình thản tiếp tục trò chơi cuộc sống.
Nhất định sẽ quên đi rất nhanh……
Thiên Lý vẫn quanh quẩn với những suy nghĩ đó.
“Đã sắp sáu giờ hơn rồi.” Bạch Hân nhìn đồng hồ,“Thôi, hôm nay dừng ở đây…… Đu Đủ, Cửu Cửu, bài tập của các cậu sắp xong hết chưa?”
“Cũng gần xong rồi, ai cha~” Đu Đủ thập phần vui vẻ, rầm rầm đóng mấy quyển sách cất vào túi,“Về nhà viết thêm hai tháng nhật kí, là tất cả đều ok.”
“Tốt lắm, như vậy……”
“Thu dọn rồi trở về chứ?” Mèo Lười trưng cầu ý kiến mọi người.
“Ăn xong cơm chiều rồi hãy đi.” Bạch Hân mỉm cười,“Nếu các cậu đều nguyện ý ở lại đây.”
“Di…… Ý tứ của Bạch lão đại là muốn mời khách sao?”
“Nói đến mời khách mới bắt đầu gọi anh ‘Bạch lão đại’ hả? A Cửu ~” Bạch Hân tà tà liếc mắt nhìn cô nhóc một cái.
“Không nha, người ta vẫn rất là hâm mộ Bạch lão đại anh đó~ ha ha ha ha a……”
“Gì cũng nói được.” Bạch Hân lắc đầu cười.
“Bạch lão đại……” Đu Đủ giống như lấy lòng chầm chậm tiến lên, nhỏ giọng nói,“Nhớ mua nhiều một chút nha……”
“Tôi biết cậu là Đại vương ăn khỏe.”
Bạch Hân thập phần lý giải ý tứ của Đu Đủ. Nhân viên cửa hàng đứng phía sau chủ động hỏi:
“Tiên sinh, xin hỏi tôi giúp gì được cho ngài?”
“Ừ……” Bạch Hân ngẩng đầu nhìn thực đơn được dán bên tường, nhẹ nhàng đó,“Mấy món này, toàn bộ.”
“A……? Toàn bộ?”
Nhân viên cửa hàng có vẻ có chút kinh ngạc.
“Đúng vậy.” Bạch Hân mỉm cười giải thích,“Mấy món gì đó, từ trên xuống dưới, mỗi loại một phần.”
“…… Vâng. Cảm phiền ngài chờ một chút.”
Chưa bao giờ gặp được vị khách đặc thù lại hào phóng như vậy. Nhìn kỹ lại, vị khách này bộ dạng cũng rất đẹp mắt……
Lập tức, từ nhân viên cửa hàng đến các khách hàng nữ ngồi xung quanh, ánh mắt tất cả đều tập trung trên người Bạch Hân.
Bạch Hân không chút phật lòng. Quay đầu, gọi:
“Đu Đủ, còn không mau đến mang đồ về, sẽ không có phần của cậu đâu.”
“Đi ngay……!”
Đu Đủ nhảy dựng lên, chạy đến trước quẩy.
Người xung quanh cùng đợi bữa tối của bọn họ. Rốt cục chỉ cần Bạch Hân khẳng khái vung vạt áo là đã thoát khỏi danh hiệu vô sỉ, đào hoa trước đó…… Trong mắt mỗi người tâm tình đều rất khoái trá.
“Cư nhiên lại ở chỗ này gặp được các anh…… Đu Đủ đầu gỗ, anh Vân……!”
Cô gái có giọng nói trong trẻo độc đáo vang lên trong quán.
Đu Đủ đang chuẩn bị đưa một miếng gà nướng vào miệng, lại nghe thấy thanh âm đó, cậu lập tức cả kinh nói:
“Quả Quả?”
“Thiên Lý…… chị Ly Ca, chị Cửu Cửu, anh Mèo……” Quả Quả cũng có vài phần kinh ngạc, sau đó cô nhóc lập tức ý thức được vấn đề, không khỏi oán giận nói,“Thì ra mọi người đi chơi lại không rủ em…… Quá đáng mà.”
“Thật ra, sự tình là như vầy……”
Mèo Lười đứng lên, ở bên tai cô bé nói nói mấy câu.
“Cái gì…… Chép bài tập?”
Quả Quả sửng sốt một chút, không khỏi đem ánh mắt chuyển qua trên người Đu Đủ, dùng ánh mắt “Nhất định là anh” đánh giá từ trên xuống dưới.
Đu Đủ bị cô nhóc nhìn cả người không được tự nhiên.
“Hehe…… Mình thật muốn đi mách lẻo với anh Luật.” Quả Quả tặc lưỡi cười.
“Không cần a…… đại tiểu thư Quả Quả –” Đu Đủ giữ chặt cánh tay của cô,“Để anh mời em ăn cơm được không?”
“Bạn học Đu Đủ ra cửa không mang theo ví tiền, đây là cậu đang chuẩn bị mượn hoa hiến phật sao?” Bạch Hân cười gượng.
Đu Đủ dây dưa với Quả Quả một trận, bỗng nhiên chú ý tới một cô nhóc đứng phía sau Quả Quả, ánh mắt nhất thời sáng ngời.
“Quả Quả…… là bạn em hả?”
“Đúng vậy.”
“Có thể giới thiệu cho anh không?” Đu Đủ vẻ mặt ngu ngốc nói.
“Được rồi, hừ, bây giờ sẽ chính thức giới thiệu với mọi người.” Quả Quả tươi cười sáng lạn, đem một cô gái so với cô nhóc cao hơn nửa cái đầu kéo đến trước mặt,“Người này, chính là thành viên mới của Ánh Sáng, Linh Linh.”
“A –??” Toàn thể ồ lên,“Là Linh Linh trong hội chúng ta sao?”
“Lần đầu gặp mặt…… Xin chào mọi người.” Cô gái từ bỏ dáng vẻ trầm mặc phía trước, thực trong sáng mỉm cười. Nụ cười này càng làm cho cô thêm phần thanh tú đáng yêu.
“Này này…… Một nữ sinh rất được đó.”
“Lần tụ hội trước em có việc không đến được, thật sự rất xin lỗi……”
“Không sao, không sao.” Đu Đủ vội vàng nói,“Cái kia cũng không nhất định bắt tất cả mọi người phải tham gia.”
“Vâng.” Linh Linh gật gật đầu, hỏi,“Anh là…… Đu Đủ?”
“A, đúng, anh chính là Đu Đủ. Hắc hắc……”
“Anh ta chính là tên Đu Đủ đầu gỗ duy nhất còn lại trên thế gian.”
“Con nhóc kia, em câm miệng.” Đu Đủ trừng mắt nhìn Quả Quả một cái, sau đó lại tiếp tục ôn hòa hỏi,“Linh Linh em bao nhiêu tuổi rồi? Đang học ở đâu vậy?”
“Em sắp mười tám, hiện đang học cấp 3.”
“A…… Chắc là cùng tuổi với Thiên Lý rồi.”
“Đu Đủ này……” Quả Quả đứng bên cạnh nói mát,“Nếu anh vẫn nhìn chằm chằm người ta như vậy, em sẽ đi nói cho bà xã Tiểu Ngọc của anh đó……”
“Ai mà chẳng yêu thích cái đẹp, em không thể đối xử với anh như vậy nha……”
“Hừ hừ hừ……”
Mèo Lười xen mồm nói:“Anh có chút tò mò…… Quả Quả từ lúc nào quen biết với Linh Linh vậy?”
“Lần trước khi đi tìm anh Luật, cùng tán gẫu với chị ấy trong trò chơi, cảm thấy có thể làm bạn, cho nên hôm nay em hẹn chị ý đi chơi.”
“Hai cô nhóc hẹn hò, rất quỷ dị……” Mèo Lười cảm khái nói.
“No.” Quả Quả bĩu môi nói,“Theo ý em, một đám nam sinh hẹn hò mới càng quỷ dị hơn?”
Tác giả :
Nhã Kỉ