Thần Vô Chi Tế
Chương 27: Chỉ có mây mới hiểu
Edit: bé Na
Lúc rời biệt thự, đã là mười giờ. Quả Quả được xe nhà mình đến đón. Những nữ sinh còn lại, thì được các nam sinh đi cùng đường chịu trách nhiệm đưa về nhà.
Lắc lư trên tàu điện hơn nửa giờ mới trở lại phạm vi nội thành, mọi người nói lời từ biệt, rồi chia ra đi những con đường khác nhau.
Thanh Dạ cùng Bạch Hân cùng đi một đường. Luật, Thiên Lý cùng Đu Đủ đi một đường khác.
Đèn đường sáng ngời, ngã tư đường yên tĩnh. Ba cô bé đi phía trước thấp giọng lặng lẽ nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng cười khanh khách. Dư vị sau khi tụ hội, giống như còn lưu lại trong không khí.
Bạch Hân châm một điếu thuốc.
“Lão Thanh…… Sao không cùng Luật phó hội trở về?”
“Mẹ tôi có việc bảo trở về nhà một chuyến.” Thanh Dạ trả lời,“Chắc là ngày mai muốn đi thăm bà nội.”
“Uh, bà sức khỏe thế nào rồi?”
“Rất tốt.” Thanh Dạ mỉm cười gật đầu,“Nhưng mà mỗi lần gặp tôi, câu đầu tiên nói sẽ là‘Vũ Trạch cháu nên cưới vợ đi’.”
“Phốc…… Vậy cậu trả lời thế nào?”
“Còn có thể trả lời thế nào…… Mẹ tôi mỗi lần đều đỡ lời‘Vũ Trạch còn nhỏ, chưa đến tuổi lấy vợ’.”
“Cáp…… Như vậy mà cũng được á?”
“Không sao hết.” Thanh Dạ thản nhiên nói,“Bà nội đã không còn cảm giác thời gian trôi qua. Bà đã không còn nhớ rõ tôi bao nhiêu tuổi, cho dù hôm nay có nói cho bà, sau vài ngày nữa bà cũng sẽ quên đi thôi. Cả nhà tôi chỉ hy vọng bà có thể sống tốt. Nếu lúc này giải thích với bà, tôi chỉ có thể yêu nam giới, chỉ sợ bà cũng không thể hiểu được.”
“Nếu không thể giải thích, vậy thì đừng giải thích nữa sẽ thỏa đáng hơn.” Bạch Hân hiểu được rồi gật gật đầu.
Thanh Dạ muốn chấm dứt đề tài này, ánh mắt hướng theo phương xa.
“Nói tiếp, Lão Bạch…… Từ sau khi cậu rời khỏi Thần Vô, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt.”
“Bởi vì tôi bận nhiều nhiều việc quá.”
“Cậu luôn bận rộn.” Thanh Dạ cười.
“Lần này là thật, gần đây lại có thêm mấy đứa to đầu mà dại đến gây phiền toái.” Khi Bạch Hân nói lời này, khóe miệng mang theo ý cười, nhìn bộ dáng không ra một chút phiền não.
Cho dù nói cái gì, người này có lẽ đều luôn đeo lên mặt biểu tình như vậy– có vài phần ngả ngớn cười cợt, có vài phần phong lưu đào hoa. Từ trước kia đến bây giờ, chưa từng thay đổi.
Thanh Dạ nhớ tới có người đã từng nói, Bạch Hân cùng mình, ở một điểm nào đó rất giống nhau.
“Lão Thanh, lấy không?”
Bạch Hân đưa hộp thuốc lá qua. Thanh Dạ khoát tay, xin miễn.
“Đang cai thuốc.”
“Cai thuốc?” Bạch Hân cười,“Là người cùng nhà đề nghị hả?”
“Xem như là đề nghị của tôi. Hai người cùng nhau cai.”
“Ai……” Bạch Hân có vài phần cảm khái ai oán nói,“Người đang yêu thật tốt……”
“Thôi đi. Nếu cậu thực sự muốn tìm tình yêu, đã sớm cùng người yêu tình chàng ý thiếp, làm sao còn rảnh rỗi tới tham gia tụ hội cùng chúng tôi?”
Bạch Hân cúi đầu cười cười, từ chối cho ý kiến.
“Vũ Trạch, tôi muốn quay lại công hội chơi mấy ngày.”
“Sao vậy?” Thanh Dạ có điểm ngoài ý muốn,“Người đầu tiên rời hội lại đối với trò chơi sinh ra hứng thú mới?”
“Xem như là thế.” Bạch Hân như là nhớ tới điều gì, nghiền ngẫm nói,“Tôi phát hiện mình đang cảm thấy hứng thú với điều gì đó.”
“Là điều gì?”
“Trái tim.”
“Tim?”
“Trái tim của mấy đứa nhỏ.” Bạch Hân mỉm cười nói,“Chấp nhất yêu thương một cái công hội ảo trong trò chơi, đem đánh đồng lý tưởng cùng sự thật. Chấp niệm đơn thuần của mấy đứa nó, chỉ sợ so với mấy lão nhân chúng ta ngày đó còn sâu đậm hơn …… Cảm tình mãnh liệt như vậy, bỗng nhiên làm cho tôi rất hứng thú đi tìm hiểu.”
“Như vậy, cậu không lo lắng phải nhận lại trách nhiệm của mình? Đem chuyện phân hội giao cho Tuyết Phong sau đó biệt tích mất hút một hơi, sẽ không phải là vì bảo toàn hình tượng của công hội chứ?”
“Đương nhiên không phải, còn vì thành quả nghiên cứu của tôi……” Bạch Hân thả một ngụm khói thuốc cuối cùng,“Thừa dịp còn chút nhiệt tình tuổi trẻ kiếm được nhiều thành tích, hơn nữa ở nước ngoài……”
“Ở nước ngoài có người yêu của cậu?”
“Có thì tốt rồi.” Bạch Hân cười gian,“Tôi sẽ lập tức chạy tới bên nàng, không bao giờ quản mấy tên chán ghét bên cạnh nữa.”
“Đồng chí Mạc Vân Khinh, phó giáo sư trẻ tuổi nhất của đại học S, là người gương mẫu điển hình, ở trong trò chơi lại là ác nhân nổi tiếng.” Thanh Dạ nở nụ cười,“Thân phận này của cậu, nói ra sẽ có mấy ai tin?”
“Ai ai, đừng nói nhảm, tôi ở trong trường học rất được hoan nghênh đó.”
“Đó là bởi vì cậu đem bản tính thực sự che dấu quá tốt.”
“Lão Đại, Bạch đại ca, hai anh đang nói gì vậy? Sao có vẻ vui vẻ thế.”
“Không có việc gì.” Thanh Dạ cười xua tay, thuận tiện hỏi,“Các em, sau khi tốt nghiệp muốn vào trường đại học nào?”
Ba cô bé không hẹn mà cùng nói:“Đương nhiên là trường S.”
“Nhìn thấy chưa.” Bạch Hân giơ một tay ra vẫy vẫy, tỏ vẻ bất đắc dĩ,“Trong hội những người nguyện ý như vậy thật đúng là không ít. Tương lai cuộc sống của tôi có thể đoán trước được tốt đẹp nha……”
“Khi bọn nó thấy cậu đứng bục giảng nghiêm trang, nhất định sẽ cười đến chết ngất thì thôi.”
“……”
“Lão Bạch, cậu cũng sắp 26 rồi phải không? Vẫn là đừng nên chơi đùa nữa, chọn được đối tượng thích hợp thì hãy nghiêm túc đi.”
“Này…… Tôi trước nay đều đúng mực.”
Bạch Hân mỉm cười, ý tứ hàm xúc khó hiểu.
Trên một con đường khác, Thiên Lý cùng Luật, hai người sóng vai đi. Đu Đủ, Ly Ca cùng Vân Nhi ba người đi ở phía trước.
“Thật ra không cần đặc biệt tiễn chị.” Ly Ca mỉm cười nói,“Chị cũng là người trưởng thành rồi.”
“Không quan hệ, dù sao cũng tiện đường thôi.” Đu Đủ hắc hắc cười,“Mà người ta miễn phí bảo tiêu cũng không cần sao?”
“Nhưng mà chị lại muốn đến siêu thị mua đồ thì mới gọi cậu cơ.”
“Hả?”
“Giúp chị mang vác mấy thứ.” Ly Ca thực đứng đắn nói,“Vóc dáng lớn như vậy, nhất định có thể khiêng đến mấy túi gạo ý chứ?”
“Ha ha……” Vân Nhi bên cạnh cười gập cả bụng.
“…… Anh Luật à.”
Thiên Lý vẫn rất im lặng, lúc này lại mở miệng.
“Ừ?”
“Có chút việc…… Em muốn nói với anh.”
“Em nói đi.”
Thiên Lý nói vậy nhưng vẫn không quay đầu, mà lại cúi đầu càng thấp. Những lời muốn nói, cũng chậm chạp không nói ra.
“Em đang nhìn gì vậy?” Chu Luật đùa một chút nói,“Làm rơi tờ 100 ngàn hả?”
“Không phải……”
Tính cách của Thiên Lý có vẻ hướng nội, là một đứa nhỏ rất im lặng, rất dịu dàng, ngoan ngoãn. Từ trước đến giờ, Chu Luật chỉ thấy cậu nhóc tức giận một lần– chính là khi mình rời khỏi Cách Lãng Địch Á.
Chu Luật rất thích đứa nhỏ này. Nhìn bộ dáng cậu nhóc buồn bực không vui, cũng không khỏi đau lòng.
“Sao vậy, tụ hội không vui?”
“Rất vui vẻ.” Thiên Lý nhẹ nhàng nói,“Nhưng mà em……”
“Phó hội, Thiên Lý ~” Vân Nhi xoay người, nói,“Về đến nhà em rồi, cám ơn các anh đã đưa em về. Đương nhiên cũng cám ơn Đu Đủ cùng chị Ly Ca.”
“Ừ, em lên đi. Ngủ ngon.”
Chu Luật gật gật đầu.
Tiễn bước Vân Nhi, Thiên Lý cũng không muốn tiếp tục lời lúc nãy cậu muốn nói. Cậu cứ như vậy mà buồn rầu, không hé răng, Chu Luật sờ sờ đầu của cậu, thở dài.
Hy vọng…… Thật sự không có chuyện gì.
————————
Lời của tác giả: Thượng bộ đến đây là chấm dứt.
[Đúng vậy… Nhưng chỉ là thượng bộ thôi, không phải toàn văn |||]
Vì thế tui tính nghỉ ngơi một, hai ngày rồi lại tiếp tục… Nhìn ra xa:-”
Gần đây đang trong kì thực tập, cuộc sống cũng bận rộn hơn nhiều
Không thể viết văn tới nửa đêm, thật sự rất buồn bực …
Lúc rời biệt thự, đã là mười giờ. Quả Quả được xe nhà mình đến đón. Những nữ sinh còn lại, thì được các nam sinh đi cùng đường chịu trách nhiệm đưa về nhà.
Lắc lư trên tàu điện hơn nửa giờ mới trở lại phạm vi nội thành, mọi người nói lời từ biệt, rồi chia ra đi những con đường khác nhau.
Thanh Dạ cùng Bạch Hân cùng đi một đường. Luật, Thiên Lý cùng Đu Đủ đi một đường khác.
Đèn đường sáng ngời, ngã tư đường yên tĩnh. Ba cô bé đi phía trước thấp giọng lặng lẽ nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng cười khanh khách. Dư vị sau khi tụ hội, giống như còn lưu lại trong không khí.
Bạch Hân châm một điếu thuốc.
“Lão Thanh…… Sao không cùng Luật phó hội trở về?”
“Mẹ tôi có việc bảo trở về nhà một chuyến.” Thanh Dạ trả lời,“Chắc là ngày mai muốn đi thăm bà nội.”
“Uh, bà sức khỏe thế nào rồi?”
“Rất tốt.” Thanh Dạ mỉm cười gật đầu,“Nhưng mà mỗi lần gặp tôi, câu đầu tiên nói sẽ là‘Vũ Trạch cháu nên cưới vợ đi’.”
“Phốc…… Vậy cậu trả lời thế nào?”
“Còn có thể trả lời thế nào…… Mẹ tôi mỗi lần đều đỡ lời‘Vũ Trạch còn nhỏ, chưa đến tuổi lấy vợ’.”
“Cáp…… Như vậy mà cũng được á?”
“Không sao hết.” Thanh Dạ thản nhiên nói,“Bà nội đã không còn cảm giác thời gian trôi qua. Bà đã không còn nhớ rõ tôi bao nhiêu tuổi, cho dù hôm nay có nói cho bà, sau vài ngày nữa bà cũng sẽ quên đi thôi. Cả nhà tôi chỉ hy vọng bà có thể sống tốt. Nếu lúc này giải thích với bà, tôi chỉ có thể yêu nam giới, chỉ sợ bà cũng không thể hiểu được.”
“Nếu không thể giải thích, vậy thì đừng giải thích nữa sẽ thỏa đáng hơn.” Bạch Hân hiểu được rồi gật gật đầu.
Thanh Dạ muốn chấm dứt đề tài này, ánh mắt hướng theo phương xa.
“Nói tiếp, Lão Bạch…… Từ sau khi cậu rời khỏi Thần Vô, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt.”
“Bởi vì tôi bận nhiều nhiều việc quá.”
“Cậu luôn bận rộn.” Thanh Dạ cười.
“Lần này là thật, gần đây lại có thêm mấy đứa to đầu mà dại đến gây phiền toái.” Khi Bạch Hân nói lời này, khóe miệng mang theo ý cười, nhìn bộ dáng không ra một chút phiền não.
Cho dù nói cái gì, người này có lẽ đều luôn đeo lên mặt biểu tình như vậy– có vài phần ngả ngớn cười cợt, có vài phần phong lưu đào hoa. Từ trước kia đến bây giờ, chưa từng thay đổi.
Thanh Dạ nhớ tới có người đã từng nói, Bạch Hân cùng mình, ở một điểm nào đó rất giống nhau.
“Lão Thanh, lấy không?”
Bạch Hân đưa hộp thuốc lá qua. Thanh Dạ khoát tay, xin miễn.
“Đang cai thuốc.”
“Cai thuốc?” Bạch Hân cười,“Là người cùng nhà đề nghị hả?”
“Xem như là đề nghị của tôi. Hai người cùng nhau cai.”
“Ai……” Bạch Hân có vài phần cảm khái ai oán nói,“Người đang yêu thật tốt……”
“Thôi đi. Nếu cậu thực sự muốn tìm tình yêu, đã sớm cùng người yêu tình chàng ý thiếp, làm sao còn rảnh rỗi tới tham gia tụ hội cùng chúng tôi?”
Bạch Hân cúi đầu cười cười, từ chối cho ý kiến.
“Vũ Trạch, tôi muốn quay lại công hội chơi mấy ngày.”
“Sao vậy?” Thanh Dạ có điểm ngoài ý muốn,“Người đầu tiên rời hội lại đối với trò chơi sinh ra hứng thú mới?”
“Xem như là thế.” Bạch Hân như là nhớ tới điều gì, nghiền ngẫm nói,“Tôi phát hiện mình đang cảm thấy hứng thú với điều gì đó.”
“Là điều gì?”
“Trái tim.”
“Tim?”
“Trái tim của mấy đứa nhỏ.” Bạch Hân mỉm cười nói,“Chấp nhất yêu thương một cái công hội ảo trong trò chơi, đem đánh đồng lý tưởng cùng sự thật. Chấp niệm đơn thuần của mấy đứa nó, chỉ sợ so với mấy lão nhân chúng ta ngày đó còn sâu đậm hơn …… Cảm tình mãnh liệt như vậy, bỗng nhiên làm cho tôi rất hứng thú đi tìm hiểu.”
“Như vậy, cậu không lo lắng phải nhận lại trách nhiệm của mình? Đem chuyện phân hội giao cho Tuyết Phong sau đó biệt tích mất hút một hơi, sẽ không phải là vì bảo toàn hình tượng của công hội chứ?”
“Đương nhiên không phải, còn vì thành quả nghiên cứu của tôi……” Bạch Hân thả một ngụm khói thuốc cuối cùng,“Thừa dịp còn chút nhiệt tình tuổi trẻ kiếm được nhiều thành tích, hơn nữa ở nước ngoài……”
“Ở nước ngoài có người yêu của cậu?”
“Có thì tốt rồi.” Bạch Hân cười gian,“Tôi sẽ lập tức chạy tới bên nàng, không bao giờ quản mấy tên chán ghét bên cạnh nữa.”
“Đồng chí Mạc Vân Khinh, phó giáo sư trẻ tuổi nhất của đại học S, là người gương mẫu điển hình, ở trong trò chơi lại là ác nhân nổi tiếng.” Thanh Dạ nở nụ cười,“Thân phận này của cậu, nói ra sẽ có mấy ai tin?”
“Ai ai, đừng nói nhảm, tôi ở trong trường học rất được hoan nghênh đó.”
“Đó là bởi vì cậu đem bản tính thực sự che dấu quá tốt.”
“Lão Đại, Bạch đại ca, hai anh đang nói gì vậy? Sao có vẻ vui vẻ thế.”
“Không có việc gì.” Thanh Dạ cười xua tay, thuận tiện hỏi,“Các em, sau khi tốt nghiệp muốn vào trường đại học nào?”
Ba cô bé không hẹn mà cùng nói:“Đương nhiên là trường S.”
“Nhìn thấy chưa.” Bạch Hân giơ một tay ra vẫy vẫy, tỏ vẻ bất đắc dĩ,“Trong hội những người nguyện ý như vậy thật đúng là không ít. Tương lai cuộc sống của tôi có thể đoán trước được tốt đẹp nha……”
“Khi bọn nó thấy cậu đứng bục giảng nghiêm trang, nhất định sẽ cười đến chết ngất thì thôi.”
“……”
“Lão Bạch, cậu cũng sắp 26 rồi phải không? Vẫn là đừng nên chơi đùa nữa, chọn được đối tượng thích hợp thì hãy nghiêm túc đi.”
“Này…… Tôi trước nay đều đúng mực.”
Bạch Hân mỉm cười, ý tứ hàm xúc khó hiểu.
Trên một con đường khác, Thiên Lý cùng Luật, hai người sóng vai đi. Đu Đủ, Ly Ca cùng Vân Nhi ba người đi ở phía trước.
“Thật ra không cần đặc biệt tiễn chị.” Ly Ca mỉm cười nói,“Chị cũng là người trưởng thành rồi.”
“Không quan hệ, dù sao cũng tiện đường thôi.” Đu Đủ hắc hắc cười,“Mà người ta miễn phí bảo tiêu cũng không cần sao?”
“Nhưng mà chị lại muốn đến siêu thị mua đồ thì mới gọi cậu cơ.”
“Hả?”
“Giúp chị mang vác mấy thứ.” Ly Ca thực đứng đắn nói,“Vóc dáng lớn như vậy, nhất định có thể khiêng đến mấy túi gạo ý chứ?”
“Ha ha……” Vân Nhi bên cạnh cười gập cả bụng.
“…… Anh Luật à.”
Thiên Lý vẫn rất im lặng, lúc này lại mở miệng.
“Ừ?”
“Có chút việc…… Em muốn nói với anh.”
“Em nói đi.”
Thiên Lý nói vậy nhưng vẫn không quay đầu, mà lại cúi đầu càng thấp. Những lời muốn nói, cũng chậm chạp không nói ra.
“Em đang nhìn gì vậy?” Chu Luật đùa một chút nói,“Làm rơi tờ 100 ngàn hả?”
“Không phải……”
Tính cách của Thiên Lý có vẻ hướng nội, là một đứa nhỏ rất im lặng, rất dịu dàng, ngoan ngoãn. Từ trước đến giờ, Chu Luật chỉ thấy cậu nhóc tức giận một lần– chính là khi mình rời khỏi Cách Lãng Địch Á.
Chu Luật rất thích đứa nhỏ này. Nhìn bộ dáng cậu nhóc buồn bực không vui, cũng không khỏi đau lòng.
“Sao vậy, tụ hội không vui?”
“Rất vui vẻ.” Thiên Lý nhẹ nhàng nói,“Nhưng mà em……”
“Phó hội, Thiên Lý ~” Vân Nhi xoay người, nói,“Về đến nhà em rồi, cám ơn các anh đã đưa em về. Đương nhiên cũng cám ơn Đu Đủ cùng chị Ly Ca.”
“Ừ, em lên đi. Ngủ ngon.”
Chu Luật gật gật đầu.
Tiễn bước Vân Nhi, Thiên Lý cũng không muốn tiếp tục lời lúc nãy cậu muốn nói. Cậu cứ như vậy mà buồn rầu, không hé răng, Chu Luật sờ sờ đầu của cậu, thở dài.
Hy vọng…… Thật sự không có chuyện gì.
————————
Lời của tác giả: Thượng bộ đến đây là chấm dứt.
[Đúng vậy… Nhưng chỉ là thượng bộ thôi, không phải toàn văn |||]
Vì thế tui tính nghỉ ngơi một, hai ngày rồi lại tiếp tục… Nhìn ra xa:-”
Gần đây đang trong kì thực tập, cuộc sống cũng bận rộn hơn nhiều
Không thể viết văn tới nửa đêm, thật sự rất buồn bực …
Tác giả :
Nhã Kỉ