Thần Tượng Nữ Phụ
Chương 58: Lòng một mảnh rối bời
Tà Uyển Như cùng Ngộ Ái đi tới phòng y tế, đứng từ xa thấy được một nữ nhân đang tức tối bước ra khỏi cửa.
Cả hai quay đầu nhìn nhau, chuyện lạ xảy ra a.
Đặc sản của trường chính là phòng y tế thần thánh này, là cấm địa của nam nhân ngoại trừ Mạc Quân Nguyệt, là thiên đường của nữ sinh (thiên đường của một thành phần nhỏ thôi). Nữ nhân đi ra khỏi căn phòng này không phải là ửng đỏ si mê thì là vặn vẹo vì đau eo. Nhưng chuyện có người tức tối, Tà Uyển Như và Ngộ Ái thật sự được mở mang tầm mắt.
“Tớ cảm thấy có gì đó không ổn, hay là đừng vào?” Tà Uyển Như nhát gan nói.
“Sao lại không chứ, lâu lâu mới có chuyện quái dị như vậy.” Ngộ Ái hô hô cười đểu.
Ngộ Ái chạy tới chỉnh trang y phục, liền mở cửa phòng y tế.
Nam nhân tuấn mỹ ngồi bên cạnh cửa sổ, màu trắng tinh khiết của áo khoác khiến cho hắn càng thêm chói lóa, thanh nhã. Người khác nhìn vào chắc hẳn sẽ tưởng nam nhân trước mắt là một người dịu dàng, ân cần, trong lòng Tà Uyển Như thầm phỉ nhổ.
“Có chuyện gì nữa đây?” Mạc Quân Nguyệt day day trán, vẻ mặt khó chuyện hỏi.
Tà Uyển Như lẫn Ngộ Ái đơ mặt, vụ này thật sự mới a.
Trước giờ Mạc Quân Nguyệt luôn đối xử nhiệt tình với nữ giới, bất kể là xấu hay đẹp. Thái độ thờ ơ này thật khiến người khác nghi ngờ.
“Em... em muốn lấy vài viên thuốc sắt ạ.” Ngộ Ái hoàn hồn, lúng túng đáp lại.
“Uh, ở tủ kia, tự lấy đi.” Mạc Quân Nguyệt phất phất tay vô cùng tùy ý, mắt lại tiếp tục dán vào điện thoại.
Tà Uyển Như khiêu mi nhìn Mạc Quân Nguyệt, không hiểu sao lại nghĩ tới Lộ Lộ, vội vàng lắc đầu.
Không thể nào,làm sao một nam nhân như thế có thể thay đổi vì người khác chứ?
“Tà Uyển Như.” Mạc Quân Nguyệt bất ngờ gọi tên cô.
Tà Uyển Như giật mình “Dạ?”
“Cô... có được Lộ Lộ mời tham dự sinh nhật không?” vẻ mặt Mạc Quân Nguyệt có chút đắn đó, cuối cùng cũng buột miệng hỏi.
Tà Uyển Như mém sặc nước miếng, lí do Mạc Quân Nguyệt trở thành thế này là vì vụ đó sao?
Ngộ Ái đảo mắt sang Tà Uyển Như, trong lòng rối bời vô cùng. Lộ Lộ mà Mạc Quân Nguyệt nhắc tới là ai? Tà Uyển Như biết người đó sao?
“Có...?” Tà Uyển Như khó hiểu nhìn Mạc Quân Nguyệt, nam nhân này...
Mạc Quân Nguyệt khẽ siết chặt tay, đôi mắt mơ hồ buồn bực, hắn biết Lộ Lộ làm chuyện này là việc hiển nhiên, cô ghét hắn như vậy mà. Nhưng trong lòng hắn vẫn phảng phất một mảng khó chịu.
Chẳng lẽ Mạc Quân Nguyệt đã thật sự làm sai rồi? Khiến cho Lộ Lộ chán ghét, người mà hắn luôn yêu...
Hả?
Hắn vừa suy nghĩ điều kì quái gì vậy?
Yêu sao? Nữ nhân đối với Mạc Quân Nguyệt chỉ là công cụ tiết dục, những chuyện yêu đương nam nữ chỉ là điều phiền toái, nhảm nhí.
Tà Uyển Như cùng Ngộ Ái để lại không gian cho Mạc Quân Nguyệt, dù sao hắn ta cũng coi hai cô như không khí.
Tà Uyển Như quay đầu nhìn Mạc Quân Nguyệt một lần nữa, cảm giác hắn thật đáng thương. Người đời luôn coi hắn là tay chơi, một kẻ phong lưu đào hoa, nhưng khi Mạc Quân Nguyệt đối mặt với ái tình thật sự lại trở nên mù quáng không biết gì cứ như một trang giấy trắng.
Hẳn là Tà Uyển Như sẽ không đồng cảm với Mạc Quân Nguyệt nếu cô biết được trong chính văn của tiểu thuyết chính Mạc Quân Nguyệt đã lấy cô ra làm đồ chơi, hành hạ quấy nhiễu không ngừng. Bất quá bây giờ mọi thứ đã khác, hắn bị quay cuồng trong cảm xúc của mình, giữa trái tim và lí trí của hắn.
Ái tình là hạnh phúc của cuộc đời một người, cũng là liều thuốc độc mạnh nhất thế gian.
Mạc Quân Nguyệt không muốn nhìn thấy vẻ mặt chán ghét của Lộ Lộ đối xử với hắn, nhưng...
“Khoan đã, Tà Uyển Như...” hắn bật dậy, bộ dạng cực kì lưỡng lự.
“Chuyện gì?” Tà Uyển Như đổ mồ hôi, người này tính cách quá bất thường đi!
“Về chuyện sinh nhật... coi như là vì tình cảm thầy trò nên cô hãy giúp tôi đi. Vào ngày sinh nhật của Lộ Lộ mong cô đưa quà của tôi mang đến đưa cho cô ấy, dù cô ấy quăng hay không cũng chẳng sao.” Mạc Quân Nguyệt nói xong lại trĩu nặng u sầu, cảm giác này không dễ chịu tí nào.
Hẳn là Lộ Lộ cũng sẽ vứt món quà của hắn đi...
“Ặc... em biết rồi.” Tà Uyển Như bị mớ thông tin này làm cho đầu óc choáng váng.
Lộ Lộ à, dù trong sự nghiệp hay chuyện tình cảm, em đều khiến người khác kinh ngạc đáng kể a.
Ngộ Ái đứng một bên nghiến răng, trong lòng ghen tức vô cùng. Chưa từng có một nữ nhân nào được Mạc Quân Nguyệt đối xử khác biệt như vậy. Rốt cuộc con hồ ly Lộ Lộ là ai? Dám đánh chủ ý lên Mạc Quân Nguyệt, còn đùa giỡn tình cảm của người khác, ả ta chắc chắn không phải loại người tốt đẹp gì.
Gương mặt non nớt, xinh đẹp của Ngộ Ái trở nên vặn vẹo, đố kị, hoàn toàn không giống với vẻ nhiệt tình, năng động trước đây.
Một mầm mống tai họa mới lại mọc lên.
Tà Uyển Như cũng không phát hiện thay đổi này của người bạn thân.
Cả hai quay đầu nhìn nhau, chuyện lạ xảy ra a.
Đặc sản của trường chính là phòng y tế thần thánh này, là cấm địa của nam nhân ngoại trừ Mạc Quân Nguyệt, là thiên đường của nữ sinh (thiên đường của một thành phần nhỏ thôi). Nữ nhân đi ra khỏi căn phòng này không phải là ửng đỏ si mê thì là vặn vẹo vì đau eo. Nhưng chuyện có người tức tối, Tà Uyển Như và Ngộ Ái thật sự được mở mang tầm mắt.
“Tớ cảm thấy có gì đó không ổn, hay là đừng vào?” Tà Uyển Như nhát gan nói.
“Sao lại không chứ, lâu lâu mới có chuyện quái dị như vậy.” Ngộ Ái hô hô cười đểu.
Ngộ Ái chạy tới chỉnh trang y phục, liền mở cửa phòng y tế.
Nam nhân tuấn mỹ ngồi bên cạnh cửa sổ, màu trắng tinh khiết của áo khoác khiến cho hắn càng thêm chói lóa, thanh nhã. Người khác nhìn vào chắc hẳn sẽ tưởng nam nhân trước mắt là một người dịu dàng, ân cần, trong lòng Tà Uyển Như thầm phỉ nhổ.
“Có chuyện gì nữa đây?” Mạc Quân Nguyệt day day trán, vẻ mặt khó chuyện hỏi.
Tà Uyển Như lẫn Ngộ Ái đơ mặt, vụ này thật sự mới a.
Trước giờ Mạc Quân Nguyệt luôn đối xử nhiệt tình với nữ giới, bất kể là xấu hay đẹp. Thái độ thờ ơ này thật khiến người khác nghi ngờ.
“Em... em muốn lấy vài viên thuốc sắt ạ.” Ngộ Ái hoàn hồn, lúng túng đáp lại.
“Uh, ở tủ kia, tự lấy đi.” Mạc Quân Nguyệt phất phất tay vô cùng tùy ý, mắt lại tiếp tục dán vào điện thoại.
Tà Uyển Như khiêu mi nhìn Mạc Quân Nguyệt, không hiểu sao lại nghĩ tới Lộ Lộ, vội vàng lắc đầu.
Không thể nào,làm sao một nam nhân như thế có thể thay đổi vì người khác chứ?
“Tà Uyển Như.” Mạc Quân Nguyệt bất ngờ gọi tên cô.
Tà Uyển Như giật mình “Dạ?”
“Cô... có được Lộ Lộ mời tham dự sinh nhật không?” vẻ mặt Mạc Quân Nguyệt có chút đắn đó, cuối cùng cũng buột miệng hỏi.
Tà Uyển Như mém sặc nước miếng, lí do Mạc Quân Nguyệt trở thành thế này là vì vụ đó sao?
Ngộ Ái đảo mắt sang Tà Uyển Như, trong lòng rối bời vô cùng. Lộ Lộ mà Mạc Quân Nguyệt nhắc tới là ai? Tà Uyển Như biết người đó sao?
“Có...?” Tà Uyển Như khó hiểu nhìn Mạc Quân Nguyệt, nam nhân này...
Mạc Quân Nguyệt khẽ siết chặt tay, đôi mắt mơ hồ buồn bực, hắn biết Lộ Lộ làm chuyện này là việc hiển nhiên, cô ghét hắn như vậy mà. Nhưng trong lòng hắn vẫn phảng phất một mảng khó chịu.
Chẳng lẽ Mạc Quân Nguyệt đã thật sự làm sai rồi? Khiến cho Lộ Lộ chán ghét, người mà hắn luôn yêu...
Hả?
Hắn vừa suy nghĩ điều kì quái gì vậy?
Yêu sao? Nữ nhân đối với Mạc Quân Nguyệt chỉ là công cụ tiết dục, những chuyện yêu đương nam nữ chỉ là điều phiền toái, nhảm nhí.
Tà Uyển Như cùng Ngộ Ái để lại không gian cho Mạc Quân Nguyệt, dù sao hắn ta cũng coi hai cô như không khí.
Tà Uyển Như quay đầu nhìn Mạc Quân Nguyệt một lần nữa, cảm giác hắn thật đáng thương. Người đời luôn coi hắn là tay chơi, một kẻ phong lưu đào hoa, nhưng khi Mạc Quân Nguyệt đối mặt với ái tình thật sự lại trở nên mù quáng không biết gì cứ như một trang giấy trắng.
Hẳn là Tà Uyển Như sẽ không đồng cảm với Mạc Quân Nguyệt nếu cô biết được trong chính văn của tiểu thuyết chính Mạc Quân Nguyệt đã lấy cô ra làm đồ chơi, hành hạ quấy nhiễu không ngừng. Bất quá bây giờ mọi thứ đã khác, hắn bị quay cuồng trong cảm xúc của mình, giữa trái tim và lí trí của hắn.
Ái tình là hạnh phúc của cuộc đời một người, cũng là liều thuốc độc mạnh nhất thế gian.
Mạc Quân Nguyệt không muốn nhìn thấy vẻ mặt chán ghét của Lộ Lộ đối xử với hắn, nhưng...
“Khoan đã, Tà Uyển Như...” hắn bật dậy, bộ dạng cực kì lưỡng lự.
“Chuyện gì?” Tà Uyển Như đổ mồ hôi, người này tính cách quá bất thường đi!
“Về chuyện sinh nhật... coi như là vì tình cảm thầy trò nên cô hãy giúp tôi đi. Vào ngày sinh nhật của Lộ Lộ mong cô đưa quà của tôi mang đến đưa cho cô ấy, dù cô ấy quăng hay không cũng chẳng sao.” Mạc Quân Nguyệt nói xong lại trĩu nặng u sầu, cảm giác này không dễ chịu tí nào.
Hẳn là Lộ Lộ cũng sẽ vứt món quà của hắn đi...
“Ặc... em biết rồi.” Tà Uyển Như bị mớ thông tin này làm cho đầu óc choáng váng.
Lộ Lộ à, dù trong sự nghiệp hay chuyện tình cảm, em đều khiến người khác kinh ngạc đáng kể a.
Ngộ Ái đứng một bên nghiến răng, trong lòng ghen tức vô cùng. Chưa từng có một nữ nhân nào được Mạc Quân Nguyệt đối xử khác biệt như vậy. Rốt cuộc con hồ ly Lộ Lộ là ai? Dám đánh chủ ý lên Mạc Quân Nguyệt, còn đùa giỡn tình cảm của người khác, ả ta chắc chắn không phải loại người tốt đẹp gì.
Gương mặt non nớt, xinh đẹp của Ngộ Ái trở nên vặn vẹo, đố kị, hoàn toàn không giống với vẻ nhiệt tình, năng động trước đây.
Một mầm mống tai họa mới lại mọc lên.
Tà Uyển Như cũng không phát hiện thay đổi này của người bạn thân.
Tác giả :
Tori Đường