Thần Tượng Là Hoàng Tử, Tiểu Thư Là Công Chúa
Chương 19: Giải cứu { 1 }
Vào nữa đêm, nó tỉnh dậy thầm nghĩ có thể chạy trốn nhưng không được, bọn Thiên Long canh gác quá chặt chẻ, đành chờ bạn bè của mình đến cứu, người nó mong muốn nhiều nhất chính là hắn, hắn có quan tâm lo lắng sợ nó chết hay không? đó là câu hỏi được đặt ra trong đầu nó hiện giờ Ánh nắng của buổi sáng chiếu rọi xuống mặt đất, từng giọt sương trên tán lá cây rơi tích tách, trước cổng nhà tụi nó, một đám ký giả bu quanh làm náo loạn cả khu phố, phải công nhận rằng họ như yêu quái từ phương nào bay tới chỉ trong một đêm đã tìm ra được nhà của tụi nó ở đâu
Tim của nhàn và tụi hắn đang đập thình thịch tưởng như cử động nhẹ một xíu là có thể xuống uống trà với vương ca ca ở âm tàu địa phủ, còn Trân nhà ta thì sao? thì sao?.... thì rất điềm tỉnh chứ sao, bàn tay thon dài của cô lướt trên bàn phím, màn hình loptop hiện ra hàng loạt con số trải dài mà vẫn chưa tìm được điểm dừng
- Chuẩn bị 2 tỷ chưa - Khánh An hỏi
- Chưa - Nhàn bình thản trả lời
- Cô tính đi nộp mạng cho bang Thiên Long à - hắn lạnh lùng nói
- Mấy anh đi cứu Thùy rồi cần chi hai tỷ cho vướng víu, chỉ cần một túi đen đầy giấy trắng được làm giống một cọc tiền là được - Nhàn
- Cái đó không vướng víu à - Đạt
- Ý bạn nói tôi không có tiền - Nhàn nói, ngữ khí có chút tức giận
- Mọi người có thể chuồn ra cửa sau, hãy đeo cái này lên lỗ tai - Trân chen vào ngừng cuộc cải vả rồi lấy từ trong túi ra sáu cái tai nghe không dây thoại phân phát cho mọi người
- Cửa sau nào? - Đạt nhận lấy ngu ngơ hỏi, không lẻ nhà của ba cô gái này còn có cửa sau?
- Nhà chúng tôi có thiết lập một cái cửa nữa, để tôi dẫn đường - Nhàn nói rồi đứng dậy đi vào hướng phòng ăn, tụi hắn cũng đi theo
- Nhớ đeo vào tai đó - Trân nói với theo nhắc nhở
- Biết rồi - năm người đồng thanh
Bây giờ là 7 giờ, từ nhà nó đến công viên cũng mất nữa tiếng, còn tới rừng tràm mất một tiếng rưỡi, phải nhanh lên mới được, không thì sẽ không giữ được nó mất
Trân tiếp tục công việc cao cả của mình, thật ồn ào, bọn ký giả chết tiệt, Trân cao giọng nói:
- Dì Sương, nhờ dì kêu mấy chú vệ sĩ ra giải quyết đám ruồi bu ngoài cửa dùm con được không ạ
- Dạ được thưa tiểu thư - quản gia Sương lễ phép nói
Tay Trân vừa lướt trên bàn phím vừa nói: " Nhàn, khi nào mày đứng trước cửa công viên Thảo Cầm Viên rồi tao phân công tiếp"
" Um " Nhàn nói
Trân dơ tay ấn chiếc nút trên tay nghe " Ông biết rừng tràm trên đường QQ ở đâu chứ Bảo "
" Biết chứ " Bảo trả lời
" Đến đó đi tôi sẽ nói việc mấy người cần làm " Trân
Không khí bên ngoài thật lạnh, nó không để ý cái khí lạnh cứ pha phả vào làn da trắng không tì vết của nó, cử động một chút, cơn đau truyền từ lưng đến, thật đau thật rát, cảm giác như hàng ngàn con dao đang đâm vào lưng, nó trằn trọc suốt một liền, ngủ cũng không được, thức cũng không xong
Cánh cửa lại lần nữa hé mở, lần này không phải ba cô gái mà chỉ có một cô bước vào, trên tay cầm theo chiếc roi da quen thuộc mà ngày hôm qua nó được thưởng thức độ dày mỏng của chiếc roi ấy, nó cười khinh khỉnh, đợi đấy, tôi mà thoát ra được là tôi sẽ hành cô sống không bằng chết, tôi sẽ khắc ghi mãi trong lòng chữ THƠ này
- Mày khỏe chưa con quỷ - Thơ dần dần tiến lại gần nó hỏi
- Còn sống - Thùy trả lời một câu không đầu không đuôi
- Vây ta chơi tiếp nhá - Thơ quất mạnh chiếc roi xuống sàn
- Mày có giỏi thì đánh tay đôi với tao, chứ đừng có chơi ba cái trò bỉ ỏi này - Thùy nhìn quanh người toàn là dây xích
- Giỏi, mạnh miệng, nhét miếng vải vào miệng nó cho tao - Thơ ra lệnh cho một tên đàn em, tên đó nghe theo cầm miếng vải trắng bóp miệng nó nhét vào, không còn sức kháng cự, nó đành để người ta muốn làm gì thì làm
- Chơi trò này hoài cũng chán nhỉ * Thơ đưa tay lên miệng ra vẻ suy tư * à có rồi, cho tụi bây con nhỏ này, muốn làm gì cũng được - nhỏ đi lại ghế chủ đặt cái bàn tọa xuống nhìn nó chầm chầm
Ba tên đàn em lại gần nó cười dâm đãng......
" Reng reng... " chuông điện thoại của thơ vang lên, nhỏ bắt máy
" Thưa cô chủ, cá đã cắn câu " bên kia vang vọng tiếng nói
" Có cớm không? " thơ hỏi
" Dạ không, chỉ có một cô gái cầm túi đen ra khỏi nhà và ba đứa con trai nào đó "
" um " Thơ nói xong gập máy, cô đã đoán trước thế nào cũng cho người tới cứu con hồ ly này, mà mấy người đó là ai thì cô chưa biết
Tim của nhàn và tụi hắn đang đập thình thịch tưởng như cử động nhẹ một xíu là có thể xuống uống trà với vương ca ca ở âm tàu địa phủ, còn Trân nhà ta thì sao? thì sao?.... thì rất điềm tỉnh chứ sao, bàn tay thon dài của cô lướt trên bàn phím, màn hình loptop hiện ra hàng loạt con số trải dài mà vẫn chưa tìm được điểm dừng
- Chuẩn bị 2 tỷ chưa - Khánh An hỏi
- Chưa - Nhàn bình thản trả lời
- Cô tính đi nộp mạng cho bang Thiên Long à - hắn lạnh lùng nói
- Mấy anh đi cứu Thùy rồi cần chi hai tỷ cho vướng víu, chỉ cần một túi đen đầy giấy trắng được làm giống một cọc tiền là được - Nhàn
- Cái đó không vướng víu à - Đạt
- Ý bạn nói tôi không có tiền - Nhàn nói, ngữ khí có chút tức giận
- Mọi người có thể chuồn ra cửa sau, hãy đeo cái này lên lỗ tai - Trân chen vào ngừng cuộc cải vả rồi lấy từ trong túi ra sáu cái tai nghe không dây thoại phân phát cho mọi người
- Cửa sau nào? - Đạt nhận lấy ngu ngơ hỏi, không lẻ nhà của ba cô gái này còn có cửa sau?
- Nhà chúng tôi có thiết lập một cái cửa nữa, để tôi dẫn đường - Nhàn nói rồi đứng dậy đi vào hướng phòng ăn, tụi hắn cũng đi theo
- Nhớ đeo vào tai đó - Trân nói với theo nhắc nhở
- Biết rồi - năm người đồng thanh
Bây giờ là 7 giờ, từ nhà nó đến công viên cũng mất nữa tiếng, còn tới rừng tràm mất một tiếng rưỡi, phải nhanh lên mới được, không thì sẽ không giữ được nó mất
Trân tiếp tục công việc cao cả của mình, thật ồn ào, bọn ký giả chết tiệt, Trân cao giọng nói:
- Dì Sương, nhờ dì kêu mấy chú vệ sĩ ra giải quyết đám ruồi bu ngoài cửa dùm con được không ạ
- Dạ được thưa tiểu thư - quản gia Sương lễ phép nói
Tay Trân vừa lướt trên bàn phím vừa nói: " Nhàn, khi nào mày đứng trước cửa công viên Thảo Cầm Viên rồi tao phân công tiếp"
" Um " Nhàn nói
Trân dơ tay ấn chiếc nút trên tay nghe " Ông biết rừng tràm trên đường QQ ở đâu chứ Bảo "
" Biết chứ " Bảo trả lời
" Đến đó đi tôi sẽ nói việc mấy người cần làm " Trân
Không khí bên ngoài thật lạnh, nó không để ý cái khí lạnh cứ pha phả vào làn da trắng không tì vết của nó, cử động một chút, cơn đau truyền từ lưng đến, thật đau thật rát, cảm giác như hàng ngàn con dao đang đâm vào lưng, nó trằn trọc suốt một liền, ngủ cũng không được, thức cũng không xong
Cánh cửa lại lần nữa hé mở, lần này không phải ba cô gái mà chỉ có một cô bước vào, trên tay cầm theo chiếc roi da quen thuộc mà ngày hôm qua nó được thưởng thức độ dày mỏng của chiếc roi ấy, nó cười khinh khỉnh, đợi đấy, tôi mà thoát ra được là tôi sẽ hành cô sống không bằng chết, tôi sẽ khắc ghi mãi trong lòng chữ THƠ này
- Mày khỏe chưa con quỷ - Thơ dần dần tiến lại gần nó hỏi
- Còn sống - Thùy trả lời một câu không đầu không đuôi
- Vây ta chơi tiếp nhá - Thơ quất mạnh chiếc roi xuống sàn
- Mày có giỏi thì đánh tay đôi với tao, chứ đừng có chơi ba cái trò bỉ ỏi này - Thùy nhìn quanh người toàn là dây xích
- Giỏi, mạnh miệng, nhét miếng vải vào miệng nó cho tao - Thơ ra lệnh cho một tên đàn em, tên đó nghe theo cầm miếng vải trắng bóp miệng nó nhét vào, không còn sức kháng cự, nó đành để người ta muốn làm gì thì làm
- Chơi trò này hoài cũng chán nhỉ * Thơ đưa tay lên miệng ra vẻ suy tư * à có rồi, cho tụi bây con nhỏ này, muốn làm gì cũng được - nhỏ đi lại ghế chủ đặt cái bàn tọa xuống nhìn nó chầm chầm
Ba tên đàn em lại gần nó cười dâm đãng......
" Reng reng... " chuông điện thoại của thơ vang lên, nhỏ bắt máy
" Thưa cô chủ, cá đã cắn câu " bên kia vang vọng tiếng nói
" Có cớm không? " thơ hỏi
" Dạ không, chỉ có một cô gái cầm túi đen ra khỏi nhà và ba đứa con trai nào đó "
" um " Thơ nói xong gập máy, cô đã đoán trước thế nào cũng cho người tới cứu con hồ ly này, mà mấy người đó là ai thì cô chưa biết
Tác giả :
Ngọc Thùy