Thần Tiên Ngươi Đang Làm Gì
Chương 7
Bạch Tử Phi như gió xoáy tiến vào thư phòng, vội vàng lục lọi giá sách, vứt bỏ lung tung, làm cho thư phòng hỗn loạn như bãi chiến trường.
Bạch hồ ly đang mơ màng trong lồng sắt trên án thư nghe thanh âm liền giật mình, hoảng sợ gọi “ oa, thần tiên”
Bạch Tử Phi đang bận rộn “ thần tiên cái đầu ngươi, kêu cũng tới bảy trăm bảy mươi ba lần rồi”
“Ách, thật thế sao?” bạch hồ ly đút cái móng trước vào miệng, tròn mắt nhìn Bạch Tử Phi.
Bạch Tử Phi vừa lúc tìm được gì đó, tiến tới gần lồng sắt “ hồ ly vô dụng, hôm nay lại mất trí nhớ sao? bớt nói nhảm đi, mau ra đây, hôm nay có việc cần ngươi trợ giúp a”
Bạch hồ ly nhảy ra khỏi lồng sắt, vừa rơi xuống đất đã biến thành một tiểu công tử tuấn tú.
Bạch Tử Phi quay người lại, thiếu chút nữa bị giật mình, liễn gõ một cái vào trán hồ ly “ muốn hù chết ta sao? đã nói không cho ngươi được biến thành bộ dạng của ta, nhìn ngươi còn tưởng là ta đang soi gương ah”
Bạch hồ ly mặt ửng đỏ, lúng túng nói “ người ta mất trí nhớ thôi, cũng không cố ý…”
“Biến thành nữ” Bạch Tử Phi tức giận rống to
Bạch hồ ly ủy khuất nói “ ta nhớ rõ ta có tiểu đệ đệ nha…” vừa nói, vừa đưa tay chỉ xuống dưới.
Bạch Tử Phi quả thực sắp bị nó làm cho tức điên rồi, hồ ly này biến thành bộ dáng của hắn, nếu cởi hết quần áo thì chẳng khác gì hắn khỏa thân trước gương…còn có…chịu không nổi ah…
Bạch Tử Phi tức giận cầm cuốn sách đập vào đầu bạch hồ ly “ biến đi, nhanh lên, chậm thêm chút nữa là tên kia không cứu được ah. Ta nhớ rõ thần châm ở đây, mau châm cho hắn, chắc chắn sẽ có tác dụng”
“Thần châm?” Bạch hồ ly nhảy loi choi “ tiên nhân, ngươi muốn giết người? thật ác độc nha, một châm này hạ xuống sẽ thiêu đốt lục phủ ngũ tạng của phàm nhân ah”
Bạch Tử Phi rốt cuộc cũng tìm được một cái hộp đỏ thẫm trên giá sách, trong hộp có băng ngân châm lòe lòe tỏa sáng, cầm lấy cây châm, thản nhiên nói “ phải, chính là muốn thiêu đốt lục phủ ngũ tạng”
“Oa, tiên nhân quá mức khủng bố” bạch hồ ly sợ tới mức thối lui ba bước.
“Bớt nói nhảm đi, mau đi cùng ta” Bạch Tử Phi đưa tay kéo bạch hồ ly, chạy như điên rời khỏi thư phòng.
Các vị công tử Ngôn gia đều đang có mặt ở phòng khách Bạch phủ, Vân Tịnh Thư hôn mê bất tỉnh cũng đã được đưa vào phòng. Ai nấy đều có chút nôn nóng, nhìn thấy Bạch Tử Phi kéo tay một hồ ly chạy ra thì đều giật mình.
Ngôn Sơ Tam sợ nhất là xấu nữ, vội vàng lấy khăn tay bịt mũi, trốn sau lưng Ngôn Sơ Nhất.
Thế nhưng bạch hồ ly vừa vào phòng đã nhìn thấy hắn, hai mắt bừng sáng “ oa, mỹ nhân, ta thích mỹ nhân”
“Mỹ cái đầu ngươi, tập trung lo chính sự trước” Bạch Tử Phi vội kéo hắn lại.
Hồ ly mất trí này thực không ra làm sao, Bạch Tử Phi trong lòng cũng có chút bất an. Vốn muốn dùng phương pháp thi châm để bức độc chữa thương nhưng chuyện này rất nguy hiểm, hơn nữa còn giao cho một hồ ly mất trí cho nên hắn không dám nắm chắc phần thắng.
Huynh đệ Ngôn gia thấy ánh mắt do dự của hắn thì cũng có chút hoài nghi, Ngôn Sơ Nhị lên tiếng hỏi “ Bạch tiểu tử, ngươi thực sự có thể cứu được hắn sao? hắn chính là Vân môn Chu Sa công tử ah”
“Ý của ngươi là, nếu ta không cứu được hắn thì Vân môn sẽ tìm tới ta giết người diệt khẩu? hay hắn là con rể Ngôn gia các ngươi vừa chọn được cho nên không thể để hắn chết?” Bạch Tử Phi mỉa mai.
Ngôn Sơ Nhị nhún vai, từ chối cho ý kiến
“Yên tâm, nếu ta không cứu được hắn thì sẽ một châm cho hắn chết được yên lành, sẽ không cho hắn cơ hội làm hại tới ta” Bạch Tử Phi lắc lắc ngân châm trong tay nói.
Huynh đệ Ngôn gia nhìn thấy ngân châm lóe sáng trong tay hắn thì như hít phải một ngụm khí lạnh.
Bạch Tử Phi cũng không nhiều lời, xoay người đi vào trong phòng
Ngôn Sơ Thất đứng ngay cửa, hắn vừa đi ngang qua thì đưa tay nhẹ kéo lấy góc áo hắn.
Bạch Tử Phi dừng bước.
Ngôn Sơ Thất ngẩng đầu, ánh mắt trong suốt lẳng lặng nhìn hắn
Bạch Tử Phi: “. . . . . .”
Ngôn Sơ Thất: “. . . . . .”
Bạch Tử Phi: “. . . . . . . . . . . .”
Ngôn Sơ Thất: “. . . . . . . . . . . .”
Có chuyện lại không nói, cố tình ra vẻ thâm trầm thật là thống khổ, quá mức thống khổ ah. Hắn không phải là Vân Tịnh Thư có thể cùng nàng mày đi mắt lại, nàng cứ lẳng lặng nhìn hắn không nói một lời làm cho hắn suýt chút nữa là nghẹn chết.
Bạch Tử Phi nhẹ nắm lấy bàn tay àng đang nắm chéo áo của hắn “ yên tâm đi, ngươi không phải tin tưởng ta sao?”
Chỉ một câu này, Ngôn Sơ Thất liền nhẹ nhàng buông chéo áo hắn ra.
Ánh mắt trong veo như nước nhưng lại kiên định như núi.
Bạch Tử Phi nhìn nàng, cảm thấy sắp bị nội thương
Đại tiểu thư, ngươi làm ơn đi, nói một chữ thôi cũng được, đừng có đùa giỡn như vậy nữa, hắn là nam nhân, không phải nữ nhân ah. Ai, người ta làm thần tiên hạ phàm, có thể gặp được nữ nhân tinh linh cổ quái, cả ngày huyên náo vui vẻ, hắn cũng hạ phàm, thế nhưng gặp phải một nữ nhân tiếc chữ hơn vàng ah.
Thời gian gấp rút, không tiện dây dưa, cứu người quan trọng hơn.
Bạch Tử Phi liếc nhìn Ngôn Sơ Thất một cái rồi đi nhanh vào phòng
* * * * * * * * * * **
Trong phòng nồng nặc mùi máu tươi làm bạch hồ ly suýt chút nữa là bỏ chạy.
Bạch hồ ly che mũi “ tiên nhân, mùi máu tươi quá nồng, cái này sẽ làm ta không cẩn thận mà lộ đuôi ra mất”
“Lộ thì lộ đi, ngươi có lộ toàn bộ cũng không ai quản” Bạch Tử Phi đặt sách cổ lên bàn.
“Tiên nhân, ngươi quá ác độc nha” bạch hồ ly mếu máo “ biết rõ người ta hiện tại là nữ, là Như Hoa, còn muốn ta lộ hết toán bộ là sao?”
Bạch Tử Phi trán nổi gân xanh, chỉ tay nói “ mau đem nước nóng lại đây”
Như Hoa hồ ly hai tay ôm ngực, ai oán “ tiên nhân, ngươi thực sự muốn ta tắm rửa sạch sẽ rồi đưa lên giường sao? ô…người ta còn chưa có chuẩn bị tư tưởng, cho nên tiên nhân à, ngươi phải ôn nhu một chút nha…”
Như Hoa hồ ly bày ra tư thế yêu mị.
Bạch Tử Phi rốt cuộc không nhịn được nữa, quơ lấy tấm khăn trải bàn ném lên người Như Hoa hồ ly, phẫn nộ rống to “ mau đi lấy nước tới đây”
Như Hoa bị biểu tình phẫn nộ của hắn làm cho sợ hãi, tiên nhân tức giận quả thực rất nghiêm trọng nha, vội vàng chạy nhanh ra ngoài đem nước nóng đã được nha hoàn chuẩn bị sẵn đi vào.
Bạch Tử Phi ngồi trước giường.
Vân Tịnh Thư nằm hôn mê trên giường, miệng vết thương trước ngực đã trở nên thâm đen, máu đen vẫn không ngừng phun cũng kết thành một mảng lớn. Chu Sa công tử anh tuấn lẫy lừng giờ lại vô cùng chật vật, không mặt tuấn tú không một chút máu, hai mắt nhắm nghiền, môi mỏng cũng trở nên xanh tím.
Như Hoa hồ ly mang nước tới đặt trên ghế, liếc mắt nhìn Vân Tịnh Thư, không ngờ mùi máu tươi nồng nặc làm nó nhịn không được mà muốn ói, dưới váy lập tức hiện ra cái đuôi lông xù to đùng.
“Xong rồi, xong rồi, tiên nhân. Ta lòi đuôi ra rồi” Như Hoa hoảng hồn la lớn
Tuy rằng nó đã tu luyện một ngàn bảy trăm năm nhưng không biết bị thương khi nào mà tình trạng mất trí nhớ thường xuyên lặp đi lặp lại, cho nên dù nó siêng năng tu luyện thì yêu khí cũng không giảm đi. Cho nên khi gặp phải tình cảnh huyết tinh nồng nặc thì yêu khí trên người nó cũng đậm hơn, dễ dàng lộ ra chân thân, không chỉ có lòi đuôi mà ngay cả răng nanh móng vuốt cũng sẽ xuất hiện.
Bạch Tử Phi nhíu mày nhìn Vân Tịnh Thư “ tự mình xử ký đi, không được thì lấy cái đuôi nhét vào thắt lưng á”
Như Hoa hồ ly đơ như cây cơ, có ai từng thấy bạch hồ ly mĩ miều xinh đẹp lại dắt cái đuôi vào thắt lưng chưa?
Nhưng mà người nọ là sống hay chết mà chảy máu nhiều như vậy, còn đen thui nữa chứ, e là tiên nhân cũng không thể cứu được hắn ah.
Như Hoa hồ ly phe phảy cái đuôi, đong đưa cái eo nói “ tiên nhân, người này chắc là trúng độc rất nặng, huyết mạch đã trở nên mơ hồ, tiên nhân còn có thể cứu hắn được sao?”
“Cứu được hay không thì tùy thuộc một châm này” Bạch Tử Phi cầm ngân châm, mắt liếc nhìn sách cổ.
Truyền thuyết kể rằng thần châm được luyện từ trong ánh mắt của Kim Kê Đại Tiên, có thể di chuyển trong huyết mạch, nháy mắt có thể đả thông kỳ kinh bát mạch, nhưng châm này là để cho thần tiên tu luyện, nếu đâm vào trong thân thể phàm nhân, e là sẽ thiêu đốt lục phủ ngũ tạng của hắn ah.
“Oa, tiên nhân, ngươi mà hạ châm xuống, hắn chắc chắn sẽ đi đời nhà ma nha” Như Hoa hồ ly nhìn Vân Tịnh Thư nói “ tiên nhân, hình như ngươi rất hận hắn, hắn là tình địch của ngươi phải không? sợ hắn cướp Sơ Thất tiểu thư đi hả? tiên nhân, ngươi quả thực là ngoan tâm”
Bạch Tử Phi lười dong dài, cẩn thận, chăm chú ngắm nghía ngân châm” hồ ly, ta hiện tại muốn dùng tiên pháp giúp hắn bức độc chữa thương, ngươi ở sau ta, nếu tiên lực của ta không đủ thì người nhất định phải đặt tay vào lưng ta mà hỗ trợ”
“A? Vì cái gì a? Ta mới tu luyện ba ngày, ta không có công lực đâu” Như Hoa hồ ly lại lâm vào mất trí.
Bạch Tử Phi không muốn đôi co với nó, mà thật muốn một châm cho nó đi uống trà cùng Diêm Vương gia cho rồi.
Bạch Tử Phi cầm chắc ngân châm, vận khí, nhanh chóng đâm vào miệng vết thương của Vân Tịnh Thư.
Ngân châm vừa chạm vào miệng vết thương của Vân Tịnh Thư thì lập tức mềm nhũn, giống như ngân trùng lần theo huyết mạch mà bắt đầu xâm nhập vào cơ thể hắn.
“A!” Vân Tịnh Thư đau tới mức la to một tiếng, miệng lại phun ra một ngụm máu to, thiếu chút nữa làm ướt hết người Như Hoa hồ ly, may mắn nó phản ứng nhanh, lập tức nhảy sang một bên, miệng còn la to “ ah, tiên nhân giết người kìa”
Hộc máu!
Bạch Tử Phi thật muốn bóp chết nó.
Nhưng hiện tại là thời khắc mấu chốt! Thần châm đi vào huyết mạch của Vân Tịnh Thư sẽ theo mạch chạy khắp toàn thân hắn, Bạch Tử Phi nhất định phải dùng tiên pháp để khống chế hướng đi của châm, không cho nó xuyên phá màng não của hắn, nếu không thì sẽ uổng công rồi.
Cho nên không thể cùng hồ ly đấu võ mồm. Bạch Tử Phi lấy ra pháp khí ngọc như ý, mặc niệm một câu chú ngữ, tiên lực lập tức tập trung trên đầu ngón tay hắn, từ ngọc như ý bắn ra ngoài.
Nháy mắt kim quang tỏa ra bốn phía, tiên pháp của Bạch Tử Phi chiếu tới đây, thân thể Vân Tịnh Thư giống như trở nên trong suốt, cơ hồ có thể thấy được thần châm đang di chuyển trong cơ thể hắn. Bạch Tử Phi tập trung khống chế thần châm, không cho nó đi về phía trước mà thẳng một đường thông nhập huyết mạch bị trúng độc, giống như là một người dẫn đường…
Phốc —— phốc ——
Máu bầm đen vẫn giống như thác nước phun trào từ miệng vết thương của Vân Tịnh Thư.
Như Hoa hồ ly thấy vậy run sợ, yêu khí càng hiện ra nhiều hơn.
Bạch Tử Phi dùng hết toàn lực khống chế thần châm nhưng rất nhanh tiên lực bắt đầu suy yếu. Hắn vốn chỉ là một tiểu tiên, cho nên tiên pháp cũng có hạ, hơn nữa hắn đã hạ phàm nhiều năm, rất ít khi vận dụng tiên pháp, hơn nữa còn có quy định tiên nhân sau khi hạ phàm chỉ phải hạn chế vận dụng tiên pháp. Cho nên dù hắn cố gắng hết sức thì cũng không chống đỡ nổi nữa.
“Hoa hồ ly, mau tới đây!” Bạch Tử Phi cảm thấy mình không thể gắng gượng được nữa, vội vàng gọi hồ ly
“A? Ách, người ta không phải là Hoa hồ ly, người ta là An hồ ly ah, hay là ngươi gọi ta là hồ ly xinh đẹp đáng yêu cũng được” Như Hoa hồ ly đung đưa cái đuôi
Bạch Tử Phi trán nổi gân xanh “ mau lại đây cho ta, nếu không khi ngươi lại mất trí nhớ, ta sẽ đem ngươi quay về Cửu Mạc sơn”
“A, không cần!” Như Hoa bị uy hiếp vội vàng nhảy đến sau lưng Bạch Tử Phi.
Cửu Mạc Sơn là nơi các vị thần tiên dùng tiên pháp trấn trụ vô số yêu quái, truyền thuyết kể rằng dưới mỗi một hòn đá ở Cửu Mạc sơ đều có một con yêu bị phong ấn, tầng tầng lớp lớp chất chồng lên nhau tạo thành Cửu Mạc sơn. Như Hoa hồ ly vì mất trí nhớ mà bị giam ở Cửu Mạc sơn, oán hận đầy trời, cho nên nó không muốn quay về nơi quỷ quái đó. Dù tiên nhân hay la mắng nó, nhưng vẫn đối với nó rất tốt, dù nó mất trí nhớ cũng không vứt bỏ nó, còn cho nó thức ăn, tìm cách giúp nó phục hồi trí nhớ nữa…
Cho nên nó sẽ không phản bội tiên nhân, sẽ hỗ trợ hắn chữa thương cho Vân công tử.
Bạch Tử Phi ngoan ngoãn nhảy ra sau lưng Bạch Tử Phi, đặt tay lên lưng hắn, yên lặng vận công,
Một dòng khí ấm áp giống như nước suối lập tức tiến vào cơ thể, Bạch Tử Phi nghiến răng, vận dụng tiên pháp.
Suýt chút nữa là không khống chế được thần châm, tiên khí trong tay hắn cũng nhanh chóng di chuyển, thần châm một đường theo huyết mạch thẳng tới ngực của Vân Tịnh Thư, vòng vòng một hồi. Bạch Tử Phi và Như Hoa hồ ly mồ hôi đầm đìa…
Bạch Tử Phi hét lớn một tiếng “ lui”
Phác!
Thần châm bị tiên pháp cưỡng chế, bay ra từ miệng vết thương của Vân Tịnh Thư, ngoan ngoãn quay trở về trong hộp gấm.
“A!”
Vân Tịnh Thư đang hôn mê, cảm thấy lục phủ ngũ tạng nóng như thiêu như đốt, đau đớn vô cùng, nhịn không được quát to một tiếng, lại phun ra một ngụm máu.
Bạch Tử Phi vội vàng đè hắn lại, dùng nước ấm lau rửa miệng vết thương cho hắn, lát sau đã thấy máu đen giảm đi, thay vào đó là màu máu đỏ tươi.
Bạch Tử Phi thở phào một hơi,.
Như Hoa hồ ly sớm đã chịu không được, nó đã dùng hết tất cả công lực để trợ giúp Bạch Tử Phi, cuối cùng còn bị mùi máu nồng nặc đánh tới làm cho yêu khí bộc phát, cuối cùng không chống đỡ nổi nữa mà hiện nguyên hình, té chổng vó trên đất.
Mọi người đợi bên ngoài thấy trong phòng ánh sáng lòe lòe mà Vân Tịnh Thư lại la thảm thiết, không khỏi nóng lòng.
Ngôn Sơ Thất lo lắng áp tai vào cánh cửa.
Bạch Tử Phi dựa người vào thành giường, như cảm giác được nàng lo lắng mà lên tiếng “ đừng lo lắng, tính mạng hắn đã không còn nguy hiểm nữa”
Đám người ngoài cửa thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Bạch Tử Phi cau mày, nàng lo lắng là lo lắng cho Vân Tịnh Thư hay lo lắng cho hắn? thực sự là đoán không ra, lòng dạ nữ nhân…đúng là…
Bạch hồ ly đang mơ màng trong lồng sắt trên án thư nghe thanh âm liền giật mình, hoảng sợ gọi “ oa, thần tiên”
Bạch Tử Phi đang bận rộn “ thần tiên cái đầu ngươi, kêu cũng tới bảy trăm bảy mươi ba lần rồi”
“Ách, thật thế sao?” bạch hồ ly đút cái móng trước vào miệng, tròn mắt nhìn Bạch Tử Phi.
Bạch Tử Phi vừa lúc tìm được gì đó, tiến tới gần lồng sắt “ hồ ly vô dụng, hôm nay lại mất trí nhớ sao? bớt nói nhảm đi, mau ra đây, hôm nay có việc cần ngươi trợ giúp a”
Bạch hồ ly nhảy ra khỏi lồng sắt, vừa rơi xuống đất đã biến thành một tiểu công tử tuấn tú.
Bạch Tử Phi quay người lại, thiếu chút nữa bị giật mình, liễn gõ một cái vào trán hồ ly “ muốn hù chết ta sao? đã nói không cho ngươi được biến thành bộ dạng của ta, nhìn ngươi còn tưởng là ta đang soi gương ah”
Bạch hồ ly mặt ửng đỏ, lúng túng nói “ người ta mất trí nhớ thôi, cũng không cố ý…”
“Biến thành nữ” Bạch Tử Phi tức giận rống to
Bạch hồ ly ủy khuất nói “ ta nhớ rõ ta có tiểu đệ đệ nha…” vừa nói, vừa đưa tay chỉ xuống dưới.
Bạch Tử Phi quả thực sắp bị nó làm cho tức điên rồi, hồ ly này biến thành bộ dáng của hắn, nếu cởi hết quần áo thì chẳng khác gì hắn khỏa thân trước gương…còn có…chịu không nổi ah…
Bạch Tử Phi tức giận cầm cuốn sách đập vào đầu bạch hồ ly “ biến đi, nhanh lên, chậm thêm chút nữa là tên kia không cứu được ah. Ta nhớ rõ thần châm ở đây, mau châm cho hắn, chắc chắn sẽ có tác dụng”
“Thần châm?” Bạch hồ ly nhảy loi choi “ tiên nhân, ngươi muốn giết người? thật ác độc nha, một châm này hạ xuống sẽ thiêu đốt lục phủ ngũ tạng của phàm nhân ah”
Bạch Tử Phi rốt cuộc cũng tìm được một cái hộp đỏ thẫm trên giá sách, trong hộp có băng ngân châm lòe lòe tỏa sáng, cầm lấy cây châm, thản nhiên nói “ phải, chính là muốn thiêu đốt lục phủ ngũ tạng”
“Oa, tiên nhân quá mức khủng bố” bạch hồ ly sợ tới mức thối lui ba bước.
“Bớt nói nhảm đi, mau đi cùng ta” Bạch Tử Phi đưa tay kéo bạch hồ ly, chạy như điên rời khỏi thư phòng.
Các vị công tử Ngôn gia đều đang có mặt ở phòng khách Bạch phủ, Vân Tịnh Thư hôn mê bất tỉnh cũng đã được đưa vào phòng. Ai nấy đều có chút nôn nóng, nhìn thấy Bạch Tử Phi kéo tay một hồ ly chạy ra thì đều giật mình.
Ngôn Sơ Tam sợ nhất là xấu nữ, vội vàng lấy khăn tay bịt mũi, trốn sau lưng Ngôn Sơ Nhất.
Thế nhưng bạch hồ ly vừa vào phòng đã nhìn thấy hắn, hai mắt bừng sáng “ oa, mỹ nhân, ta thích mỹ nhân”
“Mỹ cái đầu ngươi, tập trung lo chính sự trước” Bạch Tử Phi vội kéo hắn lại.
Hồ ly mất trí này thực không ra làm sao, Bạch Tử Phi trong lòng cũng có chút bất an. Vốn muốn dùng phương pháp thi châm để bức độc chữa thương nhưng chuyện này rất nguy hiểm, hơn nữa còn giao cho một hồ ly mất trí cho nên hắn không dám nắm chắc phần thắng.
Huynh đệ Ngôn gia thấy ánh mắt do dự của hắn thì cũng có chút hoài nghi, Ngôn Sơ Nhị lên tiếng hỏi “ Bạch tiểu tử, ngươi thực sự có thể cứu được hắn sao? hắn chính là Vân môn Chu Sa công tử ah”
“Ý của ngươi là, nếu ta không cứu được hắn thì Vân môn sẽ tìm tới ta giết người diệt khẩu? hay hắn là con rể Ngôn gia các ngươi vừa chọn được cho nên không thể để hắn chết?” Bạch Tử Phi mỉa mai.
Ngôn Sơ Nhị nhún vai, từ chối cho ý kiến
“Yên tâm, nếu ta không cứu được hắn thì sẽ một châm cho hắn chết được yên lành, sẽ không cho hắn cơ hội làm hại tới ta” Bạch Tử Phi lắc lắc ngân châm trong tay nói.
Huynh đệ Ngôn gia nhìn thấy ngân châm lóe sáng trong tay hắn thì như hít phải một ngụm khí lạnh.
Bạch Tử Phi cũng không nhiều lời, xoay người đi vào trong phòng
Ngôn Sơ Thất đứng ngay cửa, hắn vừa đi ngang qua thì đưa tay nhẹ kéo lấy góc áo hắn.
Bạch Tử Phi dừng bước.
Ngôn Sơ Thất ngẩng đầu, ánh mắt trong suốt lẳng lặng nhìn hắn
Bạch Tử Phi: “. . . . . .”
Ngôn Sơ Thất: “. . . . . .”
Bạch Tử Phi: “. . . . . . . . . . . .”
Ngôn Sơ Thất: “. . . . . . . . . . . .”
Có chuyện lại không nói, cố tình ra vẻ thâm trầm thật là thống khổ, quá mức thống khổ ah. Hắn không phải là Vân Tịnh Thư có thể cùng nàng mày đi mắt lại, nàng cứ lẳng lặng nhìn hắn không nói một lời làm cho hắn suýt chút nữa là nghẹn chết.
Bạch Tử Phi nhẹ nắm lấy bàn tay àng đang nắm chéo áo của hắn “ yên tâm đi, ngươi không phải tin tưởng ta sao?”
Chỉ một câu này, Ngôn Sơ Thất liền nhẹ nhàng buông chéo áo hắn ra.
Ánh mắt trong veo như nước nhưng lại kiên định như núi.
Bạch Tử Phi nhìn nàng, cảm thấy sắp bị nội thương
Đại tiểu thư, ngươi làm ơn đi, nói một chữ thôi cũng được, đừng có đùa giỡn như vậy nữa, hắn là nam nhân, không phải nữ nhân ah. Ai, người ta làm thần tiên hạ phàm, có thể gặp được nữ nhân tinh linh cổ quái, cả ngày huyên náo vui vẻ, hắn cũng hạ phàm, thế nhưng gặp phải một nữ nhân tiếc chữ hơn vàng ah.
Thời gian gấp rút, không tiện dây dưa, cứu người quan trọng hơn.
Bạch Tử Phi liếc nhìn Ngôn Sơ Thất một cái rồi đi nhanh vào phòng
* * * * * * * * * * **
Trong phòng nồng nặc mùi máu tươi làm bạch hồ ly suýt chút nữa là bỏ chạy.
Bạch hồ ly che mũi “ tiên nhân, mùi máu tươi quá nồng, cái này sẽ làm ta không cẩn thận mà lộ đuôi ra mất”
“Lộ thì lộ đi, ngươi có lộ toàn bộ cũng không ai quản” Bạch Tử Phi đặt sách cổ lên bàn.
“Tiên nhân, ngươi quá ác độc nha” bạch hồ ly mếu máo “ biết rõ người ta hiện tại là nữ, là Như Hoa, còn muốn ta lộ hết toán bộ là sao?”
Bạch Tử Phi trán nổi gân xanh, chỉ tay nói “ mau đem nước nóng lại đây”
Như Hoa hồ ly hai tay ôm ngực, ai oán “ tiên nhân, ngươi thực sự muốn ta tắm rửa sạch sẽ rồi đưa lên giường sao? ô…người ta còn chưa có chuẩn bị tư tưởng, cho nên tiên nhân à, ngươi phải ôn nhu một chút nha…”
Như Hoa hồ ly bày ra tư thế yêu mị.
Bạch Tử Phi rốt cuộc không nhịn được nữa, quơ lấy tấm khăn trải bàn ném lên người Như Hoa hồ ly, phẫn nộ rống to “ mau đi lấy nước tới đây”
Như Hoa bị biểu tình phẫn nộ của hắn làm cho sợ hãi, tiên nhân tức giận quả thực rất nghiêm trọng nha, vội vàng chạy nhanh ra ngoài đem nước nóng đã được nha hoàn chuẩn bị sẵn đi vào.
Bạch Tử Phi ngồi trước giường.
Vân Tịnh Thư nằm hôn mê trên giường, miệng vết thương trước ngực đã trở nên thâm đen, máu đen vẫn không ngừng phun cũng kết thành một mảng lớn. Chu Sa công tử anh tuấn lẫy lừng giờ lại vô cùng chật vật, không mặt tuấn tú không một chút máu, hai mắt nhắm nghiền, môi mỏng cũng trở nên xanh tím.
Như Hoa hồ ly mang nước tới đặt trên ghế, liếc mắt nhìn Vân Tịnh Thư, không ngờ mùi máu tươi nồng nặc làm nó nhịn không được mà muốn ói, dưới váy lập tức hiện ra cái đuôi lông xù to đùng.
“Xong rồi, xong rồi, tiên nhân. Ta lòi đuôi ra rồi” Như Hoa hoảng hồn la lớn
Tuy rằng nó đã tu luyện một ngàn bảy trăm năm nhưng không biết bị thương khi nào mà tình trạng mất trí nhớ thường xuyên lặp đi lặp lại, cho nên dù nó siêng năng tu luyện thì yêu khí cũng không giảm đi. Cho nên khi gặp phải tình cảnh huyết tinh nồng nặc thì yêu khí trên người nó cũng đậm hơn, dễ dàng lộ ra chân thân, không chỉ có lòi đuôi mà ngay cả răng nanh móng vuốt cũng sẽ xuất hiện.
Bạch Tử Phi nhíu mày nhìn Vân Tịnh Thư “ tự mình xử ký đi, không được thì lấy cái đuôi nhét vào thắt lưng á”
Như Hoa hồ ly đơ như cây cơ, có ai từng thấy bạch hồ ly mĩ miều xinh đẹp lại dắt cái đuôi vào thắt lưng chưa?
Nhưng mà người nọ là sống hay chết mà chảy máu nhiều như vậy, còn đen thui nữa chứ, e là tiên nhân cũng không thể cứu được hắn ah.
Như Hoa hồ ly phe phảy cái đuôi, đong đưa cái eo nói “ tiên nhân, người này chắc là trúng độc rất nặng, huyết mạch đã trở nên mơ hồ, tiên nhân còn có thể cứu hắn được sao?”
“Cứu được hay không thì tùy thuộc một châm này” Bạch Tử Phi cầm ngân châm, mắt liếc nhìn sách cổ.
Truyền thuyết kể rằng thần châm được luyện từ trong ánh mắt của Kim Kê Đại Tiên, có thể di chuyển trong huyết mạch, nháy mắt có thể đả thông kỳ kinh bát mạch, nhưng châm này là để cho thần tiên tu luyện, nếu đâm vào trong thân thể phàm nhân, e là sẽ thiêu đốt lục phủ ngũ tạng của hắn ah.
“Oa, tiên nhân, ngươi mà hạ châm xuống, hắn chắc chắn sẽ đi đời nhà ma nha” Như Hoa hồ ly nhìn Vân Tịnh Thư nói “ tiên nhân, hình như ngươi rất hận hắn, hắn là tình địch của ngươi phải không? sợ hắn cướp Sơ Thất tiểu thư đi hả? tiên nhân, ngươi quả thực là ngoan tâm”
Bạch Tử Phi lười dong dài, cẩn thận, chăm chú ngắm nghía ngân châm” hồ ly, ta hiện tại muốn dùng tiên pháp giúp hắn bức độc chữa thương, ngươi ở sau ta, nếu tiên lực của ta không đủ thì người nhất định phải đặt tay vào lưng ta mà hỗ trợ”
“A? Vì cái gì a? Ta mới tu luyện ba ngày, ta không có công lực đâu” Như Hoa hồ ly lại lâm vào mất trí.
Bạch Tử Phi không muốn đôi co với nó, mà thật muốn một châm cho nó đi uống trà cùng Diêm Vương gia cho rồi.
Bạch Tử Phi cầm chắc ngân châm, vận khí, nhanh chóng đâm vào miệng vết thương của Vân Tịnh Thư.
Ngân châm vừa chạm vào miệng vết thương của Vân Tịnh Thư thì lập tức mềm nhũn, giống như ngân trùng lần theo huyết mạch mà bắt đầu xâm nhập vào cơ thể hắn.
“A!” Vân Tịnh Thư đau tới mức la to một tiếng, miệng lại phun ra một ngụm máu to, thiếu chút nữa làm ướt hết người Như Hoa hồ ly, may mắn nó phản ứng nhanh, lập tức nhảy sang một bên, miệng còn la to “ ah, tiên nhân giết người kìa”
Hộc máu!
Bạch Tử Phi thật muốn bóp chết nó.
Nhưng hiện tại là thời khắc mấu chốt! Thần châm đi vào huyết mạch của Vân Tịnh Thư sẽ theo mạch chạy khắp toàn thân hắn, Bạch Tử Phi nhất định phải dùng tiên pháp để khống chế hướng đi của châm, không cho nó xuyên phá màng não của hắn, nếu không thì sẽ uổng công rồi.
Cho nên không thể cùng hồ ly đấu võ mồm. Bạch Tử Phi lấy ra pháp khí ngọc như ý, mặc niệm một câu chú ngữ, tiên lực lập tức tập trung trên đầu ngón tay hắn, từ ngọc như ý bắn ra ngoài.
Nháy mắt kim quang tỏa ra bốn phía, tiên pháp của Bạch Tử Phi chiếu tới đây, thân thể Vân Tịnh Thư giống như trở nên trong suốt, cơ hồ có thể thấy được thần châm đang di chuyển trong cơ thể hắn. Bạch Tử Phi tập trung khống chế thần châm, không cho nó đi về phía trước mà thẳng một đường thông nhập huyết mạch bị trúng độc, giống như là một người dẫn đường…
Phốc —— phốc ——
Máu bầm đen vẫn giống như thác nước phun trào từ miệng vết thương của Vân Tịnh Thư.
Như Hoa hồ ly thấy vậy run sợ, yêu khí càng hiện ra nhiều hơn.
Bạch Tử Phi dùng hết toàn lực khống chế thần châm nhưng rất nhanh tiên lực bắt đầu suy yếu. Hắn vốn chỉ là một tiểu tiên, cho nên tiên pháp cũng có hạ, hơn nữa hắn đã hạ phàm nhiều năm, rất ít khi vận dụng tiên pháp, hơn nữa còn có quy định tiên nhân sau khi hạ phàm chỉ phải hạn chế vận dụng tiên pháp. Cho nên dù hắn cố gắng hết sức thì cũng không chống đỡ nổi nữa.
“Hoa hồ ly, mau tới đây!” Bạch Tử Phi cảm thấy mình không thể gắng gượng được nữa, vội vàng gọi hồ ly
“A? Ách, người ta không phải là Hoa hồ ly, người ta là An hồ ly ah, hay là ngươi gọi ta là hồ ly xinh đẹp đáng yêu cũng được” Như Hoa hồ ly đung đưa cái đuôi
Bạch Tử Phi trán nổi gân xanh “ mau lại đây cho ta, nếu không khi ngươi lại mất trí nhớ, ta sẽ đem ngươi quay về Cửu Mạc sơn”
“A, không cần!” Như Hoa bị uy hiếp vội vàng nhảy đến sau lưng Bạch Tử Phi.
Cửu Mạc Sơn là nơi các vị thần tiên dùng tiên pháp trấn trụ vô số yêu quái, truyền thuyết kể rằng dưới mỗi một hòn đá ở Cửu Mạc sơ đều có một con yêu bị phong ấn, tầng tầng lớp lớp chất chồng lên nhau tạo thành Cửu Mạc sơn. Như Hoa hồ ly vì mất trí nhớ mà bị giam ở Cửu Mạc sơn, oán hận đầy trời, cho nên nó không muốn quay về nơi quỷ quái đó. Dù tiên nhân hay la mắng nó, nhưng vẫn đối với nó rất tốt, dù nó mất trí nhớ cũng không vứt bỏ nó, còn cho nó thức ăn, tìm cách giúp nó phục hồi trí nhớ nữa…
Cho nên nó sẽ không phản bội tiên nhân, sẽ hỗ trợ hắn chữa thương cho Vân công tử.
Bạch Tử Phi ngoan ngoãn nhảy ra sau lưng Bạch Tử Phi, đặt tay lên lưng hắn, yên lặng vận công,
Một dòng khí ấm áp giống như nước suối lập tức tiến vào cơ thể, Bạch Tử Phi nghiến răng, vận dụng tiên pháp.
Suýt chút nữa là không khống chế được thần châm, tiên khí trong tay hắn cũng nhanh chóng di chuyển, thần châm một đường theo huyết mạch thẳng tới ngực của Vân Tịnh Thư, vòng vòng một hồi. Bạch Tử Phi và Như Hoa hồ ly mồ hôi đầm đìa…
Bạch Tử Phi hét lớn một tiếng “ lui”
Phác!
Thần châm bị tiên pháp cưỡng chế, bay ra từ miệng vết thương của Vân Tịnh Thư, ngoan ngoãn quay trở về trong hộp gấm.
“A!”
Vân Tịnh Thư đang hôn mê, cảm thấy lục phủ ngũ tạng nóng như thiêu như đốt, đau đớn vô cùng, nhịn không được quát to một tiếng, lại phun ra một ngụm máu.
Bạch Tử Phi vội vàng đè hắn lại, dùng nước ấm lau rửa miệng vết thương cho hắn, lát sau đã thấy máu đen giảm đi, thay vào đó là màu máu đỏ tươi.
Bạch Tử Phi thở phào một hơi,.
Như Hoa hồ ly sớm đã chịu không được, nó đã dùng hết tất cả công lực để trợ giúp Bạch Tử Phi, cuối cùng còn bị mùi máu nồng nặc đánh tới làm cho yêu khí bộc phát, cuối cùng không chống đỡ nổi nữa mà hiện nguyên hình, té chổng vó trên đất.
Mọi người đợi bên ngoài thấy trong phòng ánh sáng lòe lòe mà Vân Tịnh Thư lại la thảm thiết, không khỏi nóng lòng.
Ngôn Sơ Thất lo lắng áp tai vào cánh cửa.
Bạch Tử Phi dựa người vào thành giường, như cảm giác được nàng lo lắng mà lên tiếng “ đừng lo lắng, tính mạng hắn đã không còn nguy hiểm nữa”
Đám người ngoài cửa thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Bạch Tử Phi cau mày, nàng lo lắng là lo lắng cho Vân Tịnh Thư hay lo lắng cho hắn? thực sự là đoán không ra, lòng dạ nữ nhân…đúng là…
Tác giả :
Vi Lộ Thần Hi