Thần Tiên Đạo Hệ Thống
Chương 1: Tử vong cùng được chọn
“…..”
Trong bóng tối mơ hồ, một thiếu niên mặt mũi khá tuấn tú đang nằm bất động không biết sống chết, mà thực tế là chết rồi.
“Ưm… m..mình bị gì vậy nè ???”
Thiếu niên ngồi dậy nhìn xung quanh mình không khỏi cảm khái nói.
“… Oách, đau đau.”
Cậu chạm vào đầu mình bỗng dưng xuất hiện cảm giác nhói ở đầu.
“Haizz… chắc là chết mất rồi, tỉ lệ sống đâu có cao khi bị xe tông cơ chứ.”
Thiếu niên dường như nhớ ra cái gì sau đó thở dài.
Trước khi thiếu niên qua đời.
Sáng sớm tinh mơ, trong một thành phố đông đúc tấp nập người qua lại, cậu thiếu niên khoác trên mình bộ đồng học sinh bình thường, áo trắng sơ-mi quần tây xanh đen,
mà kì nghỉ hè sắp tới và thời tiết càng ngày càng gay gắt.
“Haizz… nóng quá.”
Thiếu niên chịu đựng cơn nóng hành hạ mình mà cảm thán.
“Ôi, Phi Linh.”
Một giọng nói trong trẻo cất lên hướng về chàng thiếu niên. Cậu trai trẻ này tên Phi Linh.
“Ô, Eri cậu làm gì thế không đến trường à ?”
Phi Linh quay lại, một cô gái với mái tóc dài ngang lưng, làn da trắng nõn, khuôn mặt nhìn xinh xắn, tóc đen mang theo dòng máu người Nhật truyền thống, đúng cô gái là người Nhật, mang đồng phục có phù hiệu giống hệt Phi Linh. Cô tên Eri Kousaki.
“Mồ, cậu làm như cậu không đi học ấy, cứ ở đó đi từ từ.”
Eri Kousaki bất mãn nói.
“Chứ không phải cậu nói tôi phải đợi cậu đến trường cùng sao, haizz… 17 tuổi tới nơi rồi còn không trưởng thành một chút được sao.”
“Teehee…”
Eri Kousaki cười nói.
Eri Kousaki là bạn thuở nhỏ của Phi Linh, khi cậu chuyển đến Nhật bản lúc 6 tuổi, cô là người đã tiếp cận cậu và giúp đỡ cậu rất nhiều, nhất là về khoản ngôn ngữ.
Còn về phần Phi Linh, cậu khá dễ gần, cậu là thiên tài trong lĩnh vực học tập lẫn võ nghệ, cậu đã đoạt vài cái cúp vàng trong các giải thế giới về võ thuật. Cậu có một bí mật mà cậu không mún nói với ai là cậu đã từng được luân hồi sang một đời mới.
Còn giờ hai người họ đang trên đường đến trường như mọi ngày.
Đến một đoạn đường đông xe qua lại, Eri Kousaki nhìn lại đồng hồ của mình, cô thấy cũng không trễ lắm và muốn mua một số thứ.
“Này, mình muốn đi mua vài món đồ, muốn đi chung không?”
Eri Kousaki quay sang hỏi Phi Linh.
“Hừm, cậu nói muốn đi học chung mà thế thì đi mua đồ chung luôn đi dù sao cũng chưa tới giờ.”
Phi Linh suy nghĩ thoáng rồi nói.
Eri Kousaki nghe được mỉm cười rồi chạy tới trước đúng lúc đèn xanh hiện lên.
“Này, nhanh lên cậu không theo nhanh là tôi bỏ lại đấy.”
“Rồi rồi.”
Đột nhiên có một chiếc xe màu đen chạy vượt đèn đỏ chạy thẳng hướng về phía Eri Kousaki.
Phi Linh nhìn thấy đồng tử co rụt, lập tức phóng tới vị trí của Eri Kousaki. Lúc này, tốc độ chiếc xe khoảng 60 km/h mà khoảng cách tới Eri Kousaki chỉ vào khoảng 10 m Phi Linh thì chạy tới cô còn 4 m. Ngay khi cậu vừa chạm tới người cô thì chiếc xe chỉ còn cách họ nửa mét. Eri Kousaki cũng nhận ra chiếc xe và hành động của Phi Linh.
Khung cảnh lúc ấy cứ như ngưng đọng lại.
“Haizz… cậu đâu cần phải như vậy.”
Eri Kousaki thầm nghĩ. Do cô đã có cảm tình với Phi Linh trong những tháng ngày ở chung với nhau tính ra thì hơn 10 năm rồi.
Nàng cười với vẻ mặt hạnh phúc và thỏa mãn trước mặt Phi Linh vì Phi Linh cố xông lên để cứu nàng.
“Haizz… có vẻ nhưng mình đến chậm 1 giây rồi.”
Phi Linh thầm than. Do cậu chạy tới Eri Kousaki thì thấy biểu của Eri Kousaki tràn ngập ấm áp. Cậu cũng hiểu đó là ý gì.
Ầm….
Tiếng va cham thật lớn.
Và hiện trường đã được xác lập, nhưng đáng lạ là chỉ có mình Phi Linh nằm trên mặt đất với vết thương trên đầu phần cánh tay bị gãy do chỉ rướng nửa thân vào chỉ xe.
---------
Hiện tại.
“Hey ít ra cũng phải để ta cùng Eri nắm tay nhau đi xuống chứ sao lại chỉ có mình mình.”
Phi Linh ức chế than. Cậu không hề biết là chỉ có mình cậu chết trong vụ tai nạn đó.
“Mà đây là đâu đừng nói là âm phủ nha, hừm, trông không giống lắm nhỉ, toàn bóng tối không có lấy một tên chèo thuyền gì gì đưa hồn qua sông hay thằng đầu trâu mặt ngựa gì đến kéo mình đi nhỉ.”
Phi Linh thắc mắc nói.
“Haizz… không biết giờ nàng như thế nào có được đưa đến bệnh viện kịp thời không.”
Phi Linh không khỏi khuôn mặt Eri Kousaki mỉm cười hạnh phúc lúc ấy.
“Ư…Ư… giá như mình nhanh hơn nữa không phải để nàng phải bị tổn thương rồi.”
Đột nhiên dòng lệ trên hai hàng mi cậu chảy xuống. Thực tế thì cậu cũng thấy Eri Kousaki hạnh phúc nhưng cậu muốn nàng sống không bị thương. Cậu nào biết nếu cô bé Eri Kousaki ấy nếu như được cậu cứu vừa kịp lúc mà cậu thì ra đi thì cô nàng cũng tan biến trên thực tại. Nói là bốc hơi thì đúng hơn, không còn tồn tại, không biết đến sự hiện diện của nàng. Mà đối với Phi Linh thì tình cảm dành cho Eri Kousaki đều tồn tại trong thâm tâm cậu không hề biến mất, tình cảm dung đắp hơn 10 năm đâu phải ngắn.
“Chết thật, không lẽ cứ ngồi chờ đợi trong vô vọng như vậy sao, mình nhớ lần trước mình luân hồi cũng đâu có cái cảnh này.”
Phi Linh lau nước mắt của mình sau đó bực dộc nói.
Lần luân hồi trước cậu là chuyên gia về võ thuật nên kiếp này cậu có những thành tựu vượt trội nhờ nó. Ngoài ra, do cậu luân hồi mà vẫn giữ ký ức nên tinh thần lực của cậu sớm siêu việt người thường. Điều đó giúp cậu có khả năng học tập và tư duy rất nhanh và linh hoạt ( văn võ song toàn ấy). Kiếp này cậu đã trau dồi kiến thức rất nhiều, y học, dược học, toán học, vật lí, hóa học, thiên văn, quân sự, chế tạo máy,… cậu đã nhồi cả mớ kiến thức vào đầu từ lúc 1 tuổi. ( lúc đó ảnh biết nói rồi). Bất cứ một bộ môn cậu học cậu cũng không thua bất kỳ 1 giáo sư của bộ môn đó.
Nói có vẻ phi lý nhưng thực tế nắm giữ tinh thần lực 2 kiếp khiến điều đó dễ dàng. Tiện thể thì cậu cũng là 1 Otaku không thừa nhận bởi chính mình ( mà, không làm quá và không cdsht ấy).
Quay lại chuyện chính, trong lúc đang ngồi đó thờ thẩn thì trước mặt Phi Linh xuất hiện 1 điểm sáng.
“Hửm ???.... Ách.”
Lúc cậu để ý thì điểm sáng càng lúc càng tỏa sáng làm cậu chói mắt và hoảng hốt mà thốt lên.
Trong điểm sáng đó dần xuất hiện một bóng người. Phi Linh dần mở mắt ra do ánh sáng chói lóa làm cậu không thấy đường và nhắm mắt lại. Cậu nhìn thấy bóng người đó, một nhân ảnh quen thuộc. Đồng tử cậu co rụt lại khi thấy bóng người này. Đúng, là nàng, là Eri Kousaki, người bạn thuở nhỏ của cậu.
“Này này, không phải mình nhìn nhầm chứ, sao Eri lại phát sáng rồi mặc trang phục trắng. Cứ như thiên sứ ấy mà hình như thiếu đôi cánh nhỉ.”
Phi Linh tỏ vẻ bất ngờ và thầm nghĩ.
“Bộ không có gì để hỏi sao mà cậu ngẩn người ra thế ?”
Eri Kousaki mở mắt ra, hai con mắt sáng long lanh thanh khiết, đôi môi mỏng mấp mấy hỏi.
“Ừm, bất ngờ thì có đấy, cậu trông đẹp như tiên nữ giáng trần ấy, mà sao cậu lại xuất hiện ở đây ? Đừng nói là cậu nhớ tôi rồi không chịu vào bệnh viện rồi theo tôi đánh nhé.”
Phi Linh suy nghĩ thoáng sau đó nói đùa.
“…”
Eri Kousaki nghe vậy, mặt chợt có chút đỏ ửng, nói không ra lời. Tình cảm của cô dành cho Phi Linh không phải không tồn tại, nó là thực không phải giả, chỉ là cô bé không phải người của thế giới đó.
“Ồ, sao không nói gì thế ? Mà đây là đâu không phải địa ngục chớ Eri-san~”
Phát hiện mặt Eri Kousaki đỏ lên, Phi Linh nhanh trí chuyển chủ đề.
“À, suýt nữa quên. Chào mừng đến với Chủ không gian, giới thiệu lại một lần nữa ta là Sáng Thế Chi Thần, người quản lý không gian này, cậu là người được chọn để làm Chủ của các vị diện, và dĩ nhiên nếu cậu cố gắng cậu sẽ có được phần thưởng từ ta. Fufu…”
Eri Kousaki trờ lại bình thường dáng vẻ yêu kiều hoạt bát, có chút chí cao khí thế nói, sau đó kết thúc với nụ cười thần bí.
“Ừm… có chút bất ngờ đấy. Khi người bạn thân của mình là thần mà mình không hề hay biết gì. Thế cậu giải thích sao về cái phương thức để kế tục cái ngai vị kia, và còn cái phần thưởng của cậu là gì ?”
Như mong đợi của một có kinh nghiệm từ một đời người. Phi Linh không mấy bất ngờ lắm với những gì cô bạn thuở nhỏ của mình vừa nói.
Trong bóng tối mơ hồ, một thiếu niên mặt mũi khá tuấn tú đang nằm bất động không biết sống chết, mà thực tế là chết rồi.
“Ưm… m..mình bị gì vậy nè ???”
Thiếu niên ngồi dậy nhìn xung quanh mình không khỏi cảm khái nói.
“… Oách, đau đau.”
Cậu chạm vào đầu mình bỗng dưng xuất hiện cảm giác nhói ở đầu.
“Haizz… chắc là chết mất rồi, tỉ lệ sống đâu có cao khi bị xe tông cơ chứ.”
Thiếu niên dường như nhớ ra cái gì sau đó thở dài.
Trước khi thiếu niên qua đời.
Sáng sớm tinh mơ, trong một thành phố đông đúc tấp nập người qua lại, cậu thiếu niên khoác trên mình bộ đồng học sinh bình thường, áo trắng sơ-mi quần tây xanh đen,
mà kì nghỉ hè sắp tới và thời tiết càng ngày càng gay gắt.
“Haizz… nóng quá.”
Thiếu niên chịu đựng cơn nóng hành hạ mình mà cảm thán.
“Ôi, Phi Linh.”
Một giọng nói trong trẻo cất lên hướng về chàng thiếu niên. Cậu trai trẻ này tên Phi Linh.
“Ô, Eri cậu làm gì thế không đến trường à ?”
Phi Linh quay lại, một cô gái với mái tóc dài ngang lưng, làn da trắng nõn, khuôn mặt nhìn xinh xắn, tóc đen mang theo dòng máu người Nhật truyền thống, đúng cô gái là người Nhật, mang đồng phục có phù hiệu giống hệt Phi Linh. Cô tên Eri Kousaki.
“Mồ, cậu làm như cậu không đi học ấy, cứ ở đó đi từ từ.”
Eri Kousaki bất mãn nói.
“Chứ không phải cậu nói tôi phải đợi cậu đến trường cùng sao, haizz… 17 tuổi tới nơi rồi còn không trưởng thành một chút được sao.”
“Teehee…”
Eri Kousaki cười nói.
Eri Kousaki là bạn thuở nhỏ của Phi Linh, khi cậu chuyển đến Nhật bản lúc 6 tuổi, cô là người đã tiếp cận cậu và giúp đỡ cậu rất nhiều, nhất là về khoản ngôn ngữ.
Còn về phần Phi Linh, cậu khá dễ gần, cậu là thiên tài trong lĩnh vực học tập lẫn võ nghệ, cậu đã đoạt vài cái cúp vàng trong các giải thế giới về võ thuật. Cậu có một bí mật mà cậu không mún nói với ai là cậu đã từng được luân hồi sang một đời mới.
Còn giờ hai người họ đang trên đường đến trường như mọi ngày.
Đến một đoạn đường đông xe qua lại, Eri Kousaki nhìn lại đồng hồ của mình, cô thấy cũng không trễ lắm và muốn mua một số thứ.
“Này, mình muốn đi mua vài món đồ, muốn đi chung không?”
Eri Kousaki quay sang hỏi Phi Linh.
“Hừm, cậu nói muốn đi học chung mà thế thì đi mua đồ chung luôn đi dù sao cũng chưa tới giờ.”
Phi Linh suy nghĩ thoáng rồi nói.
Eri Kousaki nghe được mỉm cười rồi chạy tới trước đúng lúc đèn xanh hiện lên.
“Này, nhanh lên cậu không theo nhanh là tôi bỏ lại đấy.”
“Rồi rồi.”
Đột nhiên có một chiếc xe màu đen chạy vượt đèn đỏ chạy thẳng hướng về phía Eri Kousaki.
Phi Linh nhìn thấy đồng tử co rụt, lập tức phóng tới vị trí của Eri Kousaki. Lúc này, tốc độ chiếc xe khoảng 60 km/h mà khoảng cách tới Eri Kousaki chỉ vào khoảng 10 m Phi Linh thì chạy tới cô còn 4 m. Ngay khi cậu vừa chạm tới người cô thì chiếc xe chỉ còn cách họ nửa mét. Eri Kousaki cũng nhận ra chiếc xe và hành động của Phi Linh.
Khung cảnh lúc ấy cứ như ngưng đọng lại.
“Haizz… cậu đâu cần phải như vậy.”
Eri Kousaki thầm nghĩ. Do cô đã có cảm tình với Phi Linh trong những tháng ngày ở chung với nhau tính ra thì hơn 10 năm rồi.
Nàng cười với vẻ mặt hạnh phúc và thỏa mãn trước mặt Phi Linh vì Phi Linh cố xông lên để cứu nàng.
“Haizz… có vẻ nhưng mình đến chậm 1 giây rồi.”
Phi Linh thầm than. Do cậu chạy tới Eri Kousaki thì thấy biểu của Eri Kousaki tràn ngập ấm áp. Cậu cũng hiểu đó là ý gì.
Ầm….
Tiếng va cham thật lớn.
Và hiện trường đã được xác lập, nhưng đáng lạ là chỉ có mình Phi Linh nằm trên mặt đất với vết thương trên đầu phần cánh tay bị gãy do chỉ rướng nửa thân vào chỉ xe.
---------
Hiện tại.
“Hey ít ra cũng phải để ta cùng Eri nắm tay nhau đi xuống chứ sao lại chỉ có mình mình.”
Phi Linh ức chế than. Cậu không hề biết là chỉ có mình cậu chết trong vụ tai nạn đó.
“Mà đây là đâu đừng nói là âm phủ nha, hừm, trông không giống lắm nhỉ, toàn bóng tối không có lấy một tên chèo thuyền gì gì đưa hồn qua sông hay thằng đầu trâu mặt ngựa gì đến kéo mình đi nhỉ.”
Phi Linh thắc mắc nói.
“Haizz… không biết giờ nàng như thế nào có được đưa đến bệnh viện kịp thời không.”
Phi Linh không khỏi khuôn mặt Eri Kousaki mỉm cười hạnh phúc lúc ấy.
“Ư…Ư… giá như mình nhanh hơn nữa không phải để nàng phải bị tổn thương rồi.”
Đột nhiên dòng lệ trên hai hàng mi cậu chảy xuống. Thực tế thì cậu cũng thấy Eri Kousaki hạnh phúc nhưng cậu muốn nàng sống không bị thương. Cậu nào biết nếu cô bé Eri Kousaki ấy nếu như được cậu cứu vừa kịp lúc mà cậu thì ra đi thì cô nàng cũng tan biến trên thực tại. Nói là bốc hơi thì đúng hơn, không còn tồn tại, không biết đến sự hiện diện của nàng. Mà đối với Phi Linh thì tình cảm dành cho Eri Kousaki đều tồn tại trong thâm tâm cậu không hề biến mất, tình cảm dung đắp hơn 10 năm đâu phải ngắn.
“Chết thật, không lẽ cứ ngồi chờ đợi trong vô vọng như vậy sao, mình nhớ lần trước mình luân hồi cũng đâu có cái cảnh này.”
Phi Linh lau nước mắt của mình sau đó bực dộc nói.
Lần luân hồi trước cậu là chuyên gia về võ thuật nên kiếp này cậu có những thành tựu vượt trội nhờ nó. Ngoài ra, do cậu luân hồi mà vẫn giữ ký ức nên tinh thần lực của cậu sớm siêu việt người thường. Điều đó giúp cậu có khả năng học tập và tư duy rất nhanh và linh hoạt ( văn võ song toàn ấy). Kiếp này cậu đã trau dồi kiến thức rất nhiều, y học, dược học, toán học, vật lí, hóa học, thiên văn, quân sự, chế tạo máy,… cậu đã nhồi cả mớ kiến thức vào đầu từ lúc 1 tuổi. ( lúc đó ảnh biết nói rồi). Bất cứ một bộ môn cậu học cậu cũng không thua bất kỳ 1 giáo sư của bộ môn đó.
Nói có vẻ phi lý nhưng thực tế nắm giữ tinh thần lực 2 kiếp khiến điều đó dễ dàng. Tiện thể thì cậu cũng là 1 Otaku không thừa nhận bởi chính mình ( mà, không làm quá và không cdsht ấy).
Quay lại chuyện chính, trong lúc đang ngồi đó thờ thẩn thì trước mặt Phi Linh xuất hiện 1 điểm sáng.
“Hửm ???.... Ách.”
Lúc cậu để ý thì điểm sáng càng lúc càng tỏa sáng làm cậu chói mắt và hoảng hốt mà thốt lên.
Trong điểm sáng đó dần xuất hiện một bóng người. Phi Linh dần mở mắt ra do ánh sáng chói lóa làm cậu không thấy đường và nhắm mắt lại. Cậu nhìn thấy bóng người đó, một nhân ảnh quen thuộc. Đồng tử cậu co rụt lại khi thấy bóng người này. Đúng, là nàng, là Eri Kousaki, người bạn thuở nhỏ của cậu.
“Này này, không phải mình nhìn nhầm chứ, sao Eri lại phát sáng rồi mặc trang phục trắng. Cứ như thiên sứ ấy mà hình như thiếu đôi cánh nhỉ.”
Phi Linh tỏ vẻ bất ngờ và thầm nghĩ.
“Bộ không có gì để hỏi sao mà cậu ngẩn người ra thế ?”
Eri Kousaki mở mắt ra, hai con mắt sáng long lanh thanh khiết, đôi môi mỏng mấp mấy hỏi.
“Ừm, bất ngờ thì có đấy, cậu trông đẹp như tiên nữ giáng trần ấy, mà sao cậu lại xuất hiện ở đây ? Đừng nói là cậu nhớ tôi rồi không chịu vào bệnh viện rồi theo tôi đánh nhé.”
Phi Linh suy nghĩ thoáng sau đó nói đùa.
“…”
Eri Kousaki nghe vậy, mặt chợt có chút đỏ ửng, nói không ra lời. Tình cảm của cô dành cho Phi Linh không phải không tồn tại, nó là thực không phải giả, chỉ là cô bé không phải người của thế giới đó.
“Ồ, sao không nói gì thế ? Mà đây là đâu không phải địa ngục chớ Eri-san~”
Phát hiện mặt Eri Kousaki đỏ lên, Phi Linh nhanh trí chuyển chủ đề.
“À, suýt nữa quên. Chào mừng đến với Chủ không gian, giới thiệu lại một lần nữa ta là Sáng Thế Chi Thần, người quản lý không gian này, cậu là người được chọn để làm Chủ của các vị diện, và dĩ nhiên nếu cậu cố gắng cậu sẽ có được phần thưởng từ ta. Fufu…”
Eri Kousaki trờ lại bình thường dáng vẻ yêu kiều hoạt bát, có chút chí cao khí thế nói, sau đó kết thúc với nụ cười thần bí.
“Ừm… có chút bất ngờ đấy. Khi người bạn thân của mình là thần mà mình không hề hay biết gì. Thế cậu giải thích sao về cái phương thức để kế tục cái ngai vị kia, và còn cái phần thưởng của cậu là gì ?”
Như mong đợi của một có kinh nghiệm từ một đời người. Phi Linh không mấy bất ngờ lắm với những gì cô bạn thuở nhỏ của mình vừa nói.
Tác giả :
Tiến Đạt