Thần Thần Ngự Kim Long
Chương 4: Đột Nhiên Trở Lại Đêm Trước Giải Phóng
Trứng luộc nước trà đã trở thành công cụ làm giàu mới, địa vị giang hồ không gì sánh bằng.
Đây gọi là...
Đào tiên ngàn năm, nào so được với trứng luộc nước trà.
Ăn một trái trứng luộc nước trà, sống lâu trăm tuổi.
Công tử, trứng của chàng luộc nước trà của chàng! Không, là trứng của chàng luộc nước trà.
*Trứng này có hai nghĩa, một là trứng gà, hai là trứng... người lol
...
Cái giả thiết này có tính tượng hình ghê!
Thần Thần đột nhiên lắc đầu nguầy nguậy, cố không nghĩ tới trứng luộc nước trà nữa.
Nàng quyết định đổi đề tài.
"Phải rồi, thầy giáo Giả không chịu dạy học nghiêm túc, ta có thể tới chỗ viện trưởng tố cáo thầy ấy không?" Dám phạt nàng đóng một trăm lượng bạc, sao nàng có thể cho qua như thế.
Lan Tâm khẽ á một tiếng, nói với Thần Thần: "Thầy giáo Giả là thầy giáo nổi danh nhất vùng chúng ta, người ta tranh nhau đến bể đầu để vào học viện gặp ngài ấy đấy ạ."
Thần Thần nhíu mày, trong mắt rặt nỗi ngờ hoặc, "Thầy ấy ưu tú vậy sao?"
Lan Tâm nói như chuyện đương nhiên: "Ngài ấy đẹp trai."
Trần Thần Thần: "..."
Nông cạn, thật quá đỗi nông cạn! Thần Thần đau đớn khôn xiết, "Tố chất tiên quyết để trở thành thầy giáo chẳng lẽ không phải là học rộng hiểu nhiều, tài trí hơn người à?"
Lan Tâm nói: "Thầy giáo Giả từng đỗ Trạng Nguyên."
Trần Thần Thần: "..."
Chẳng lẽ Trạng Nguyên nơi này cũng tràn lan như sinh viên thời hiện đại?
Không phát hiện mặt Thần Thần biến sắc, Lan Tâm tiếp tục khen ngợi thầy giáo Giả, "Không chỉ có đại tiểu thư nhà họ Hoa ái mộ ngài ấy mà ngay cả quận chúa phủ Thừa Thân vương cũng yêu thầy giáo Giả say đắm, nhiều lần muốn vào học viện học."
Trần Thần Thần: "..."
Hoa Từ thôi không tính, làm vậy mới hợp với thiết lập nhân vật của cô ta, nhưng quận chúa phủ Thừa Thân vương... sao cũng bị mù vậy?
"Vậy sao quận chúa không tới?" Đường đường là quận chúa, nếu muốn vào học viện Duyệt Lai hẳn là chuyện dễ như trở bàn tay chứ?
Lan Tâm nói: "Thứ nhất là vì Thừa Thân vương không đồng ý, tuy nói người có khả năng vào học viện Duyệt Lai không sang cũng giàu, nhưng chuyện quận chúa công khai tới học ở học viện khiến Thừa Thân vương cảm thấy thân phận bị hạ thấp. Thứ hai là vì học viện Duyệt Lai chỉ tuyển tám học sinh, vì ông chủ thấy đó là con số may mắn."
Trần Thần Thần: "..."
Vậy sao ông ta không đặt tên là học viện Phát Phát luôn đi? Thêm câu khẩu hiệu là, chỉ với giá 888 có thể mang thầy giáo tuấn tú về nhà nữa.
*"Phát" đồng âm với số tám.
...
Thần Thần thật bái phục trí tưởng tượng của mình. Nhân tiện nhắc tới ông chủ tập đoàn Duyệt Lai, Thần Thần bất giác muốn biết nhiều hơn, "Ông chủ học viện Duyệt Lai là ai thế?"
Lan Tâm nhíu mày nghĩ ngợi một lát rồi đáp, "Ông chủ học viện Duyệt Lai rất thần bí, người từng gặp ông ta rất ít. Mọi người chỉ biết ông ta họ Doãn, hay được gọi là ông chủ Doãn. À phải rồi, nhắc tới ông chủ Doãn thì phải kể tới chuyện gió trăng của ông ta mới được."
Thần Thần thấy tò mò ngay, "Sao? Kể nghe xem nào."
"Nhiều năm trước, ở vùng Giang Nam có một nhà giàu họ Kim, giàu có hệt như nhà họ Tiền thời nay. Phương thị, vợ ông chủ Kim, là người đẹp nổi tiếng Giang Nam, tiếc là ông chủ Kim yểu mệnh, thành thân với Phương thị chẳng được mấy năm đã qua đời. Phương thị không có con cái nên ông chủ Kim đã để lại toàn bộ gia sản cho thị." Lan Tâm nói tới đây thì dừng lại một chút rồi mới tiếp tục, "Phương thị kia trẻ trung xinh đẹp, lại được thừa kế một đống tài sản, rất nhanh đã có tin đồn thị không tuân thủ nữ tắc, mà tình nhân của thị chính là ông chủ Doãn bây giờ."
Thần Thần ngạc nhiên đến há hốc miệng, không ngờ ông chủ lớn trâu bò lại bám váy quả phụ để phất lên.
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó, ông chủ Doãn mở khách sạn Duyệt Lai đầu tiên, rồi đến cái thứ hai, thứ ba, bây giờ còn mở cả học viện."
"Vậy... Phương thị kia thì sao?"
Lan Tâm thở dài thườn thượt, lắc đầu nói: "Không biết ạ, cơ ngơi của nhà họ Kim đã bỏ hoang từ lâu, nhưng nghe nói ông chủ Doãn vẫn chưa có vợ."
Đồ Sở Khanh! Đúng là đồ Sở Khanh! Lừa tiền lừa tình xong xuôi còn không cho người ta danh phận! Khó trách lại thuê loại người như thầy giáo Giả tới dạy học!
Lúc Thần Thần còn đang mắng thầm ông chủ Doãn thì xe ngựa đã dừng lại trước cổng nhà họ Trần. Được Lan Tâm đỡ xuống xe, Thần Thần bèn về thẳng phòng nghỉ ngơi. Trong thời gian đó, Trần phu nhân có tới thăm nàng một lần, thấy nàng không sao mới yên tâm rời đi.
Buổi trưa ăn quá no khiến bây giờ Thần Thần vẫn thấy lưng lửng dạ, thế nên bữa tối chỉ ăn qua loa rồi buông đũa.
Sau khi mặt trời xuống núi, Thần Thần cùng Huệ Chất Lan Tâm Huệ Tâm Lan Chất đi dạo vài vòng trong sân rồi về ngủ sớm.
Hôm nay có quá nhiều chuyện xảy ra, nàng cần thời gian để tiêu hóa mọi chuyện.
Không biết ngày mai tỉnh lại liệu nàng có quay lại phim trường hay không?
Phải rồi, bây giờ nàng vẫn chưa biết nhà mình làm nghề gì.
Nhà họ Trần bán tranh chữ cổ, đương nhiên, họ còn bán cả tranh và thư pháp của danh nhân nổi tiếng đương thời. Trần lão gia rất yêu thích nghề này, tối nào ông cũng mở cánh cửa bí mật đằng sau thư phòng của mình, đi vào gian mật thất chứa tranh chữ.
Trần lão gia rút cuộn tranh chữ từ vỏ đựng bằng gấm ra, đêm nay ông định thưởng thức ba bức họa của Mèo Meo Meo.
Dựa vào ghế bành, Trần lão gia uống một ngụm rượu hoa điêu, thoả mãn híp mắt.
Mèo Meo Meo là họa sĩ nổi tiếng nhất Thịnh Ninh vài năm gần đây, bức tranh Mỹ nhân dưới trăng của hắn giờ còn cao giá hơn cả bút tích của Phạm Đại Hiền.
Trần lão gia nhìn đoá hoa quỳnh nở rộ dưới trăng trong bức tranh, ánh mắt hiện lên vẻ tán thưởng. Mèo Meo Meo không hổ là người duy nhất trong vòng trăm năm trở lại đây có hy vọng vượt qua Phạm Đại Hiền, quả là vẽ không tồi. Tiếc là ngày mai phải bán bức tranh này cho cái loại trưởng giả học làm sang như Đồ lão gia, thật là đáng tiếc.
Trần lão gia xem tới mê mẩn, đến nỗi không phát hiện ra mình đã hất đổ giá nến. Giá nến đổ xuống vỏ đựng tranh bằng vải gấm, mùi khét cuối cùng cũng khiến Trần lão gia thấy khó chịu mà hít hà, "Mùi gì thế?"
Trần lão gia quay đầu nhìn xung quanh. Trông thấy vỏ đựng tranh đang bốc cháy trên bàn, bỗng kinh hãi kêu lên, "Nước, nước!"
Trần lão gia quýnh quáng, ngặt nỗi cửa mật thất đang khóa, người bên ngoài hoàn toàn không nghe thấy động tĩnh trong phòng, càng... không tìm được cửa vào.
Trần lão gia hoảng tới độ mồ hôi đầm đìa, vội bỏ bức Mỹ nhân dưới trăng đang cầm trên tay xuống, tiện tay cầm bầu rượu hoa điêu hất vào vỏ đựng tranh. "Phụt" một tiếng, ngọn lửa bốc lên hừng hực, ngay lúc đó, bức Mỹ nhân dưới trăng mà Trần lão gia vừa bỏ xuống cũng cháy thành tro gần hết.
"Aaaaa! Mỹ nhân dưới trăng của ta!" Trần lão gia ôm mặt thét chói tai, bức này, bức này ngày mai phải bán cho Đồ lão gia mà!
Trần lão gia đau lòng khôn kể, nhưng trong phòng toàn là vật dễ cháy, thế lửa đã khó dập, ngọn lửa nhanh chóng lan sang ngăn tủ đựng tranh chữ của Trần lão gia. Trần lão gia bất chấp mọi thứ, chạy như bay ra khỏi mật thất để gọi người hầu vào dập lửa.
Toàn bộ phủ họ Trần đều nháo nhào vì tai ương bất ngờ xảy đến. Mí mắt Thần Thần giật giật, nàng mở mắt ra hỏi trong cơn ngái ngủ, "Lan Tâm, sao thế?"
Lan Tâm gác đêm vội đi tới mép giường Thần Thần, sắc mặt cô nàng trông hơi nhợt nhạt dưới ánh trăng, "Tiểu thư, nghe nói thư phòng của lão gia bị cháy."
"Cái gì?!" Thần Thần nhảy dựng khỏi giường, "Cháy? Chúng ta mau tới đó phụ dập lửa đi."
Thần Thần nói xong luống cuống xỏ giày vào, khoác đại một chiếc áo rồi đi ra ngoài, Lan Tâm muốn cản cũng không được.
Khi nàng hớt ha hớt hải chạy tới thư phòng, thế lửa về cơ bản đã được khống chế, Trần lão gia và Trần phu nhân đều ở trong sân. Trần phu nhân đang che miệng đứng một bên còn Trần lão gia mặt xám như tro nhìn đống đồ cháy đen dưới đất, dáng vẻ đó... còn nghiêm trọng hơn cả khi nhìn bài vị tổ tiên.
"Cha, cha không sao chứ?" Thần Thần đi tới trước mặt Trần lão gia, lo lắng hỏi.
Trần phu nhân òa khóc nức nở, sắc mặt Trần lão gia tái nhợt hẳn nhưng lại lặng thinh.
Thần Thần ngồi xổm xuống, nhìn cái đống đen thui chất thành núi dưới đất, hỏi Trần lão gia: "Cha, đây là gì thế?"
Trần lão gia từ từ quay sang, khoé mắt đẫm lệ, "Đây, chính là toàn bộ gia sản nhà chúng ta."
Trần Thần Thần: "..."
Đừng nói là... ngân phiếu cháy sạch rồi chứ?
Suy nghĩ này quá kinh dị, Thần Thần vội vã vứt nó ra khỏi đầu. Có tiếng người chạy rầm rập tới, là người hầu mang mấy bức tranh chữ trong phòng ra, "Lão gia, chỉ còn lại mấy bức này."
Thần Thần nghe tiếng động liền quay đầu lại, thấy người hầu ôm mấy bức tranh trong tay, dường như đã biết cái đống đen thui dưới đất là gì.
Hóa ra là tro cốt của... tranh.
"Cha, cháy thì cũng đã cháy, cha không sao là tốt rồi." Thần Thần đặt tay lên vai Trần lão gia, nhẹ nhàng an ủi ông.
Nhưng Trần lão gia không nghĩ thoáng được thế, "Đây là toàn bộ gia sản của nhà họ Trần chúng ta! Ta đã dồn hết của cải để mua tranh chữ, bây giờ, bây giờ chỉ một mồi lửa đã..."
Trần lão gia nghẹn ngào không nói nên lời.
Thần Thần cuối cùng cũng vỡ lẽ, hóa ra mấy bức tranh này không phải là đồ sưu tầm của Trần lão gia, mà là... gia sản nhà họ?!
Ầu...nâu!!!!!
Thần Thần quả thật muốn thét chói tai, nàng mới xuyên tới đây có một ngày thôi! Một ngày thôi! Mới được làm người giàu có một ngày! Một ngày thôi! Ông trời mới đó mà đã đánh cho nàng trở lại nguyên hình sao!
Đừng có đùa kiểu đó chứ!
Trần lão gia nhìn cái đống đen thui dưới đất, khóc không thành tiếng, "Mỹ nhân dưới trăng của ta, ngày mai biết lấy gì bán cho Đồ lão gia đây..."
Thần Thần buồn bã sụt sịt mũi, "Đành không bán nữa vậy."
"Nhưng mà, nhưng mà cha đã nhận bạc rồi!"
Khóe miệng Thần Thần giật giật, "Vậy chúng ta trả bạc lại cho ông ấy đi."
"Bạc, bạc cha đã dùng để mua bức Nắng sớm của Mèo Meo Meo!" Vốn định mua bức Nắng sớm làm quà sinh nhật cho Thần Thần, ai ngờ bây giờ... lệ tràn khoé mi.
Thần Thần thấy ngạt thở, "Vậy, vậy bức Nắng sớm đâu?"
Trần lão gia chỉ một cục đen thui khác dưới đất.
...
Dưới ánh trăng lạnh lẽo, Trần lão gia và Thần Thần ngồi xổm trong sân, im lặng nhìn nhau, nước mắt rơi như mưa.
Đây gọi là...
Đào tiên ngàn năm, nào so được với trứng luộc nước trà.
Ăn một trái trứng luộc nước trà, sống lâu trăm tuổi.
Công tử, trứng của chàng luộc nước trà của chàng! Không, là trứng của chàng luộc nước trà.
*Trứng này có hai nghĩa, một là trứng gà, hai là trứng... người lol
...
Cái giả thiết này có tính tượng hình ghê!
Thần Thần đột nhiên lắc đầu nguầy nguậy, cố không nghĩ tới trứng luộc nước trà nữa.
Nàng quyết định đổi đề tài.
"Phải rồi, thầy giáo Giả không chịu dạy học nghiêm túc, ta có thể tới chỗ viện trưởng tố cáo thầy ấy không?" Dám phạt nàng đóng một trăm lượng bạc, sao nàng có thể cho qua như thế.
Lan Tâm khẽ á một tiếng, nói với Thần Thần: "Thầy giáo Giả là thầy giáo nổi danh nhất vùng chúng ta, người ta tranh nhau đến bể đầu để vào học viện gặp ngài ấy đấy ạ."
Thần Thần nhíu mày, trong mắt rặt nỗi ngờ hoặc, "Thầy ấy ưu tú vậy sao?"
Lan Tâm nói như chuyện đương nhiên: "Ngài ấy đẹp trai."
Trần Thần Thần: "..."
Nông cạn, thật quá đỗi nông cạn! Thần Thần đau đớn khôn xiết, "Tố chất tiên quyết để trở thành thầy giáo chẳng lẽ không phải là học rộng hiểu nhiều, tài trí hơn người à?"
Lan Tâm nói: "Thầy giáo Giả từng đỗ Trạng Nguyên."
Trần Thần Thần: "..."
Chẳng lẽ Trạng Nguyên nơi này cũng tràn lan như sinh viên thời hiện đại?
Không phát hiện mặt Thần Thần biến sắc, Lan Tâm tiếp tục khen ngợi thầy giáo Giả, "Không chỉ có đại tiểu thư nhà họ Hoa ái mộ ngài ấy mà ngay cả quận chúa phủ Thừa Thân vương cũng yêu thầy giáo Giả say đắm, nhiều lần muốn vào học viện học."
Trần Thần Thần: "..."
Hoa Từ thôi không tính, làm vậy mới hợp với thiết lập nhân vật của cô ta, nhưng quận chúa phủ Thừa Thân vương... sao cũng bị mù vậy?
"Vậy sao quận chúa không tới?" Đường đường là quận chúa, nếu muốn vào học viện Duyệt Lai hẳn là chuyện dễ như trở bàn tay chứ?
Lan Tâm nói: "Thứ nhất là vì Thừa Thân vương không đồng ý, tuy nói người có khả năng vào học viện Duyệt Lai không sang cũng giàu, nhưng chuyện quận chúa công khai tới học ở học viện khiến Thừa Thân vương cảm thấy thân phận bị hạ thấp. Thứ hai là vì học viện Duyệt Lai chỉ tuyển tám học sinh, vì ông chủ thấy đó là con số may mắn."
Trần Thần Thần: "..."
Vậy sao ông ta không đặt tên là học viện Phát Phát luôn đi? Thêm câu khẩu hiệu là, chỉ với giá 888 có thể mang thầy giáo tuấn tú về nhà nữa.
*"Phát" đồng âm với số tám.
...
Thần Thần thật bái phục trí tưởng tượng của mình. Nhân tiện nhắc tới ông chủ tập đoàn Duyệt Lai, Thần Thần bất giác muốn biết nhiều hơn, "Ông chủ học viện Duyệt Lai là ai thế?"
Lan Tâm nhíu mày nghĩ ngợi một lát rồi đáp, "Ông chủ học viện Duyệt Lai rất thần bí, người từng gặp ông ta rất ít. Mọi người chỉ biết ông ta họ Doãn, hay được gọi là ông chủ Doãn. À phải rồi, nhắc tới ông chủ Doãn thì phải kể tới chuyện gió trăng của ông ta mới được."
Thần Thần thấy tò mò ngay, "Sao? Kể nghe xem nào."
"Nhiều năm trước, ở vùng Giang Nam có một nhà giàu họ Kim, giàu có hệt như nhà họ Tiền thời nay. Phương thị, vợ ông chủ Kim, là người đẹp nổi tiếng Giang Nam, tiếc là ông chủ Kim yểu mệnh, thành thân với Phương thị chẳng được mấy năm đã qua đời. Phương thị không có con cái nên ông chủ Kim đã để lại toàn bộ gia sản cho thị." Lan Tâm nói tới đây thì dừng lại một chút rồi mới tiếp tục, "Phương thị kia trẻ trung xinh đẹp, lại được thừa kế một đống tài sản, rất nhanh đã có tin đồn thị không tuân thủ nữ tắc, mà tình nhân của thị chính là ông chủ Doãn bây giờ."
Thần Thần ngạc nhiên đến há hốc miệng, không ngờ ông chủ lớn trâu bò lại bám váy quả phụ để phất lên.
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó, ông chủ Doãn mở khách sạn Duyệt Lai đầu tiên, rồi đến cái thứ hai, thứ ba, bây giờ còn mở cả học viện."
"Vậy... Phương thị kia thì sao?"
Lan Tâm thở dài thườn thượt, lắc đầu nói: "Không biết ạ, cơ ngơi của nhà họ Kim đã bỏ hoang từ lâu, nhưng nghe nói ông chủ Doãn vẫn chưa có vợ."
Đồ Sở Khanh! Đúng là đồ Sở Khanh! Lừa tiền lừa tình xong xuôi còn không cho người ta danh phận! Khó trách lại thuê loại người như thầy giáo Giả tới dạy học!
Lúc Thần Thần còn đang mắng thầm ông chủ Doãn thì xe ngựa đã dừng lại trước cổng nhà họ Trần. Được Lan Tâm đỡ xuống xe, Thần Thần bèn về thẳng phòng nghỉ ngơi. Trong thời gian đó, Trần phu nhân có tới thăm nàng một lần, thấy nàng không sao mới yên tâm rời đi.
Buổi trưa ăn quá no khiến bây giờ Thần Thần vẫn thấy lưng lửng dạ, thế nên bữa tối chỉ ăn qua loa rồi buông đũa.
Sau khi mặt trời xuống núi, Thần Thần cùng Huệ Chất Lan Tâm Huệ Tâm Lan Chất đi dạo vài vòng trong sân rồi về ngủ sớm.
Hôm nay có quá nhiều chuyện xảy ra, nàng cần thời gian để tiêu hóa mọi chuyện.
Không biết ngày mai tỉnh lại liệu nàng có quay lại phim trường hay không?
Phải rồi, bây giờ nàng vẫn chưa biết nhà mình làm nghề gì.
Nhà họ Trần bán tranh chữ cổ, đương nhiên, họ còn bán cả tranh và thư pháp của danh nhân nổi tiếng đương thời. Trần lão gia rất yêu thích nghề này, tối nào ông cũng mở cánh cửa bí mật đằng sau thư phòng của mình, đi vào gian mật thất chứa tranh chữ.
Trần lão gia rút cuộn tranh chữ từ vỏ đựng bằng gấm ra, đêm nay ông định thưởng thức ba bức họa của Mèo Meo Meo.
Dựa vào ghế bành, Trần lão gia uống một ngụm rượu hoa điêu, thoả mãn híp mắt.
Mèo Meo Meo là họa sĩ nổi tiếng nhất Thịnh Ninh vài năm gần đây, bức tranh Mỹ nhân dưới trăng của hắn giờ còn cao giá hơn cả bút tích của Phạm Đại Hiền.
Trần lão gia nhìn đoá hoa quỳnh nở rộ dưới trăng trong bức tranh, ánh mắt hiện lên vẻ tán thưởng. Mèo Meo Meo không hổ là người duy nhất trong vòng trăm năm trở lại đây có hy vọng vượt qua Phạm Đại Hiền, quả là vẽ không tồi. Tiếc là ngày mai phải bán bức tranh này cho cái loại trưởng giả học làm sang như Đồ lão gia, thật là đáng tiếc.
Trần lão gia xem tới mê mẩn, đến nỗi không phát hiện ra mình đã hất đổ giá nến. Giá nến đổ xuống vỏ đựng tranh bằng vải gấm, mùi khét cuối cùng cũng khiến Trần lão gia thấy khó chịu mà hít hà, "Mùi gì thế?"
Trần lão gia quay đầu nhìn xung quanh. Trông thấy vỏ đựng tranh đang bốc cháy trên bàn, bỗng kinh hãi kêu lên, "Nước, nước!"
Trần lão gia quýnh quáng, ngặt nỗi cửa mật thất đang khóa, người bên ngoài hoàn toàn không nghe thấy động tĩnh trong phòng, càng... không tìm được cửa vào.
Trần lão gia hoảng tới độ mồ hôi đầm đìa, vội bỏ bức Mỹ nhân dưới trăng đang cầm trên tay xuống, tiện tay cầm bầu rượu hoa điêu hất vào vỏ đựng tranh. "Phụt" một tiếng, ngọn lửa bốc lên hừng hực, ngay lúc đó, bức Mỹ nhân dưới trăng mà Trần lão gia vừa bỏ xuống cũng cháy thành tro gần hết.
"Aaaaa! Mỹ nhân dưới trăng của ta!" Trần lão gia ôm mặt thét chói tai, bức này, bức này ngày mai phải bán cho Đồ lão gia mà!
Trần lão gia đau lòng khôn kể, nhưng trong phòng toàn là vật dễ cháy, thế lửa đã khó dập, ngọn lửa nhanh chóng lan sang ngăn tủ đựng tranh chữ của Trần lão gia. Trần lão gia bất chấp mọi thứ, chạy như bay ra khỏi mật thất để gọi người hầu vào dập lửa.
Toàn bộ phủ họ Trần đều nháo nhào vì tai ương bất ngờ xảy đến. Mí mắt Thần Thần giật giật, nàng mở mắt ra hỏi trong cơn ngái ngủ, "Lan Tâm, sao thế?"
Lan Tâm gác đêm vội đi tới mép giường Thần Thần, sắc mặt cô nàng trông hơi nhợt nhạt dưới ánh trăng, "Tiểu thư, nghe nói thư phòng của lão gia bị cháy."
"Cái gì?!" Thần Thần nhảy dựng khỏi giường, "Cháy? Chúng ta mau tới đó phụ dập lửa đi."
Thần Thần nói xong luống cuống xỏ giày vào, khoác đại một chiếc áo rồi đi ra ngoài, Lan Tâm muốn cản cũng không được.
Khi nàng hớt ha hớt hải chạy tới thư phòng, thế lửa về cơ bản đã được khống chế, Trần lão gia và Trần phu nhân đều ở trong sân. Trần phu nhân đang che miệng đứng một bên còn Trần lão gia mặt xám như tro nhìn đống đồ cháy đen dưới đất, dáng vẻ đó... còn nghiêm trọng hơn cả khi nhìn bài vị tổ tiên.
"Cha, cha không sao chứ?" Thần Thần đi tới trước mặt Trần lão gia, lo lắng hỏi.
Trần phu nhân òa khóc nức nở, sắc mặt Trần lão gia tái nhợt hẳn nhưng lại lặng thinh.
Thần Thần ngồi xổm xuống, nhìn cái đống đen thui chất thành núi dưới đất, hỏi Trần lão gia: "Cha, đây là gì thế?"
Trần lão gia từ từ quay sang, khoé mắt đẫm lệ, "Đây, chính là toàn bộ gia sản nhà chúng ta."
Trần Thần Thần: "..."
Đừng nói là... ngân phiếu cháy sạch rồi chứ?
Suy nghĩ này quá kinh dị, Thần Thần vội vã vứt nó ra khỏi đầu. Có tiếng người chạy rầm rập tới, là người hầu mang mấy bức tranh chữ trong phòng ra, "Lão gia, chỉ còn lại mấy bức này."
Thần Thần nghe tiếng động liền quay đầu lại, thấy người hầu ôm mấy bức tranh trong tay, dường như đã biết cái đống đen thui dưới đất là gì.
Hóa ra là tro cốt của... tranh.
"Cha, cháy thì cũng đã cháy, cha không sao là tốt rồi." Thần Thần đặt tay lên vai Trần lão gia, nhẹ nhàng an ủi ông.
Nhưng Trần lão gia không nghĩ thoáng được thế, "Đây là toàn bộ gia sản của nhà họ Trần chúng ta! Ta đã dồn hết của cải để mua tranh chữ, bây giờ, bây giờ chỉ một mồi lửa đã..."
Trần lão gia nghẹn ngào không nói nên lời.
Thần Thần cuối cùng cũng vỡ lẽ, hóa ra mấy bức tranh này không phải là đồ sưu tầm của Trần lão gia, mà là... gia sản nhà họ?!
Ầu...nâu!!!!!
Thần Thần quả thật muốn thét chói tai, nàng mới xuyên tới đây có một ngày thôi! Một ngày thôi! Mới được làm người giàu có một ngày! Một ngày thôi! Ông trời mới đó mà đã đánh cho nàng trở lại nguyên hình sao!
Đừng có đùa kiểu đó chứ!
Trần lão gia nhìn cái đống đen thui dưới đất, khóc không thành tiếng, "Mỹ nhân dưới trăng của ta, ngày mai biết lấy gì bán cho Đồ lão gia đây..."
Thần Thần buồn bã sụt sịt mũi, "Đành không bán nữa vậy."
"Nhưng mà, nhưng mà cha đã nhận bạc rồi!"
Khóe miệng Thần Thần giật giật, "Vậy chúng ta trả bạc lại cho ông ấy đi."
"Bạc, bạc cha đã dùng để mua bức Nắng sớm của Mèo Meo Meo!" Vốn định mua bức Nắng sớm làm quà sinh nhật cho Thần Thần, ai ngờ bây giờ... lệ tràn khoé mi.
Thần Thần thấy ngạt thở, "Vậy, vậy bức Nắng sớm đâu?"
Trần lão gia chỉ một cục đen thui khác dưới đất.
...
Dưới ánh trăng lạnh lẽo, Trần lão gia và Thần Thần ngồi xổm trong sân, im lặng nhìn nhau, nước mắt rơi như mưa.
Tác giả :
Bản Lật Tử