Thần Tài Thê
Chương 3: Tề, Tiền hai phủ hỉ yến, ước chừng xiêm áo bảy ngày
Lúc này, kinh thành cực kỳ náo nhiệt, chợ phía đông xa hoa nhất ngày xuân, làm cho Tiền phủ bao hạ đại bãi yến hội, khách quý các nơi đều tới mỗi ngày như trẩy hội.
Hỉ yến náo nhiệt, thu chừng tiền biếu, hôn lễ lại tiến hành có chút đơn điệu, chỉ biết là trong hỉ yến, Tề, Tiền hai phủ đã tiêu không ít ngân lượng, thuê cửa thành, hạ lệnh trong vòng trăm dặm không cho người lạ mặt tiến vào. Vô số đồ cưới, cùng với kiệu hoa tột đỉnh tinh xảo kia, mang Bảo Bảo ra khỏi kinh thành, đưa đến biệt thự Tề phủ.
Bảo Bảo đội mũ phượng khăn quàng vai, trong lòng cực kỳ không yên.
Hỉ khăn che khuất tầm mắt, thanh âm chúc mừng không dứt bên tai, bốn phía như là có rất nhiều người, nàng không thấy được, chỉ biết bản thân tim đập thật nhanh, mồ hôi lạnh cũng không ngừng tuôn ra, hãn ướt tay nhỏ bé, gắt gao nắm hồng trù váy.
Từ xa có tiếng bước chân truyền đến, nhẹ nhàng liên bước, đi đến bên cạnh nàng rồi dừng lại.
" đợi lát nữa vào sảnh, sẽ bái đường." thanh âm Kim Kim xuyên thấu qua hỉ khăn truyền đến, còn lo lắng sửa sang lại khăn quàng vai, đối hôn lễ này coi trọng cực kỳ.( Nhu Nhi ĩ nhiên rồi! cơ hội kiếm tiền mà sao chị Kim bỏ qua cho được)
" cám ơn đại tỉ." Bảo Bảo nhẹ giọng nói.
Kim Kim cười yếu ớt, cách hỉ khăn, nhỏ giọng hỏi: " sợ hãi sao? "
Bảo Bảo dùng sức gật đầu, mũ phượng thiếu chút nữa bị hoảng xuống dưới.
" đừng sợ, nếu không thấy hắn có tâm, biết hắn sẽ hảo hảo đối đãi muội, ta cũng sẽ không đáp ứng cuộc hôn nhân này."
Kim Kim vi chọn mi, nhìn về phía nam tử vĩ ngạn đứng ở trong đại sảnh, biết hắn khẳng định đã chờ đến không kiên nhẫn.(Nhu Nhi: ý trời ơi,anh Tề Nghiêm nôn cưới vợ vậy sao trời?)
Nam nhân này, thậm chí không chịu chờ trưởng bối Tiền phủ từ Tứ Xuyên trở về nữa! Cũng may hôn sự là nhiều năm trước đính hạ, cha mẹ cũng đều bằng lòng, chỉ phái người trở về, nói hết thảy giao cho Kim Kim xử lý.
Bảo Bảo cắn môi, khắc chế xúc động, toàn thân hư nhuyễn bị đưa vào đại sảnh, trong đầu đã là một đoàn hỗn loạn.
Nàng cũng biết Tề Nghiêm có tâm.
Chính là, tâm hắn, là đặt vào nàng, hay là đặt vào khóa phú quý nàng đeo?
Nếu nàng có thể tìm được biện pháp tháo khóa phú quý xuống, có phải hay không hắn sẽ không thèm cưới nàng?
Đang miên man suy nghĩ, đại tỉ đột nhiên buông tay, tay nhỏ bé lạnh lạnh của nàng, được trao cho Tề Nghiêm, bị hắn gắt gao cầm.
Bảo Bảo chấn động toàn thân, lại bắt đầu không tự chủ được run run, nếu trước khi xuất giá nàng không phải đã uống một bình to thanh tỉnh trà, trong miệng vẫn còn cảm nhận vị đắng, thì chắc nàng đã ngất xỉu nãy giờ rồi.
Ánh mắt sắc bén, cho dù cách một tầng hỉ khăn, vẫn là lợi hại làm cho người ta không thể đối mặt, nàng buông xuống khuôn mặt nhỏ nhắn, phát hiện bàn tay hắn thật to,thật ấm áp nha. ( Nhu Nhi:giờ đang làm lễ mà chị toàn suy nghĩ cái gì đâu không à! =.=)
Nhưng nàng cảm nhận được tay hắn đang siết lấy tay nàng.Có lẽ sự run rẩy của nàng, tựa hồ làm cho hắn thực mất hứng.
Ở giữa huyên náo của mọi người, nàng mơ hồ hoàn thành hết thảy lễ nghi, lại từ bọn nha hoàn vây quanh, đưa vào tân phòng, giống như tiểu oa nhi bị mang lên chiếc giường gỗ điêu khắc lớn.
Vài vị tân khách cũng theo vào tân phòng, miệng la hét lời chúc mừng, còn tranh kính rượu. Bất quá ngại vu biểu tình âm vụ, cùng với sắc mặt không kiên nhẫn của chú rể, không ai dám nháo động phòng, thực thức thời nhanh chóng cáo từ, chỉ sợ lưu lâu một ít, gây trở ngại đêm xuân vô giá.
Vài nha phát mang lên chè, bánh ngọt, rồi sau đó hướng tới chỗ tân nương, chuẩn bị dỡ xuống mũ phượng cùng giá y.
Tề Nghiêm đột nhiên mở miệng.
" Lui ra."
Bọn nha hoàn ngây người trong chốc lát.
" Ách, Tề gia, nô tỳ phải giúp phu nhân thay quần áo."
" Có ta làm được rồi." trong thanh âm thuần hậu thấp trầm, có quyền uy tuyệt đối.
A, Tề gia muốn đích thân giúp tân nương thay quần áo?!
Mọi người sắc mặt đỏ lên, không dám làm trái, vội vàng phúc thân hành lễ, cũng cáo lui rời đi.
Phòng trong vắng vẻ, chỉ còn tiếng Bảo Bảo hít thở hỗn độn. Nàng thu nhanh ti váy, đầu nhỏ cúi ở trước ngực, không dám ngẩng đầu, thân mình lại bắt đầu run lên, giường gỗ điêu khắc lớn bị nàng chấn đắc lắc lắc lắc lắc.
" Nàng lạnh sao?" Tề Nghiêm ninh khởi mày rậm.
A, hắn lại tức giận sao?
Bảo Bảo hít sâu một hơi, miễn cưỡng lắc đầu.
" ta …ta … không có …"
Thanh âm thấp trầm lại lần nữa vang lên.
" Như vậy, nàng run rẩy, chính là bởi vì sợ ta?"
Kia ngữ khí lạnh như băng, làm cho nàng co rúm lại một chút. Tâm đang ở thời điểm bất ổn, hỉ khăn đột nhiên bị vén lên, trong phòng ánh nến lung linh, Tề Nghiêm ánh mắt lợi hại, giống như hai thanh hỏa, nướng chín khuôn mặt phấn nộn của nàng.( Nhu Nhi: mở tiệc BBQ thôi pà kon ơi!!)
Khuôn mặt nam tính gần trong gang tấc, làm cho hô hấp nàng cứng lại, con ngươi đen không đáy yên lặng xem xét nàng, da thịt đoan trang bị hắn cẩn thận xem xét, đều như là có lửa, đã nóng lại nóng thêm.
Nàng đã thành thân, nam nhân trước mắt này, chính là trượng phu của nàng nha…
Bàn tay to ngăm đen, lướt qua hai gò má phấn nộn, ta thô ráp mang đến kích thích khác thường, làm cho nàng cảm thấy có chút tô ngứa, má phấn nháy mắt liền đỏ ửng.
Tay hắn không có dừng lại, tiếp tục đi xuống, rơi xuống cổ nàng, nhanh chóng cởi bỏ giá y.
" A, Tề công tử, xin dừng tay!"( Nhu Nhi: trời ơi,giờ này mà còn kêu Tề công tử là seo? Phải kêu là tướng công nha! *chớp chớp mắt*)
Nàng kinh hoảng thấp kêu, nhưng không ngăn được hắn, cổ áo thêu vòng, không đầy một khắc bị cởi ra, ngay cả mũ phượng đều bị gỡ xuống, tóc nàng đổ xuống đen nhánh, làm cho bộ dáng vô tội của nàng, càng thêm điềm đạm đáng yêu.
Mày rậm một điều,trên khuôn mặt tuấn tú không hiện lên hờn giận.
" Tề công tử? "
Nàng lúc này mới nghĩ đến, hai người đã bái đường thành thân, bản thân phải sửa miệng.
" Ách, phu quân." nàng tinh tế nói nhỏ, cúi đầu, cố gắng thích ứng câu chữ xa lạ, không có phát hiện, trong con ngươi đen thâm u của hắn, hiện lên một tia ngọn lửa ôn nhu.
Tề Nghiêm không có ngừng lại, sau khi cởi bỏ vạt áo nàng, hắn đưa tay chạm vào khóa phú quý hoàng kim nàng đeo trên cổ. Lần này hắn phá lệ cẩn thận nhìn xem, ngắm nghía khóa này đến mấy lần.
Bảo Bảo nhìn bàn tay to của hắn, trong lòng như bị kim châm, truyền đến một trận đau nhợt nhạt.
Cho dù thành thân, hắn để mắt đến trước tiên, vẫn là khóa phú quý này …
Ngay cả đã muốn hạ quyết tâm sẽ làm thê tử của Tề Nghiêm, nhưng mà cứ nghĩ đến hắn cưới nàng vì khóa phú quý, lòng nàng không tự chủ cảm thấy đau đớn
" cái này mở không được? " hắn hỏi, tay ngăm đen chạm vào chốt khóa, mày rậm nhanh ninh.
" không thể."
" thử qua rồi sao?"
Nàng gật đầu.
" khóa chế tác quá mức tinh xảo, một khi đeo vào sẽ không cởi ra được, thợ mở khóa trong kinh thành tất cả đều thúc thủ vô sách. Với lại, đại tỉ nói ổ khóa này rất đẹp, cứ để như vậy cũng không sao."
Kỳ thật, khóa tinh xảo hoa lệ này, là món trang sức xinh đẹp hiếm có, nếu không phải thỉnh thoảng có kẻ xấu mơ ước, dễ dàng đưa tới chuyện phiền toái, cứ như vậy đeo, cũng giống như đeo nữ trang bình thường.
Lúc này, mày rậm ninh càng nhanh, con ngươi đen trung cũng bật ra tức giận. Hắn buông khóa phú quý, xoay người rời giường, cởi bỏ trang phục chú rể trên người, đưa lưng về phía thân ảnh của nàng, càng có vẻ cao lớn nhiếp nhân.
Bảo Bảo nháy mắt, mắt sững sờ nhìn bóng dáng hắn, tuy rằng phát hiện hắn đang tức giận, lại không biết vì sao lại như vậy nha.
Nàng cởi khóa phú quý ra không được, làm cho hắn thực mất hứng sao?
Đợi cho bả vai ngăm đen rộng lớn, và bộ ngực rắn chắc hoàn toàn bại lộ ở dưới ánh nến, Bảo Bảo mới phát hiện rõ ràng, hắn … hắn đang cởi quần áo! ( Nhu Nhi:*chảy nước miếng* thân hình mãnh nam nha!!! *cầm tay Bảo Bảo*: tỉ tỉ,bảo trọng lấy thân,ta chuồn trước đây!)
Ông trời!
Bảo Bảo kinh suyễn một tiếng, tay chân luống cuống trốn vào trong giường lớn, mặt đỏ bừng. Nàng suy nghĩ loạn chuyển, nhớ tới trước khi xuất giá, tam tỉ có nói qua, vợ chồng trong lúc đó sẽ có làm chuyện này.
Nam nhân cùng nữ nhân, thật sự sẽ như vậy thân mật sao? Chính là tưởng tượng, nàng sẽ không thở nổi.
"Ách, phu quân, ta, ta chưa buồn ngủ …nha." Bảo Bảo đáng thương hề hề nói, lui thân vào góc giường, cực lực muốn kéo dài thời gian.
Tề Nghiêm đi trở về bên giường, buông hồng sa trướng xuống, khí lực ngăm đen rắn chắc kia, khắp nơi uẩn mãn lực lượng. Tầm mắt lợi hại trở nên càng nóng, càng nóng, lướt qua da thịt phấn nộn, cùng với thân mình mảnh mai của nàng.
" ta cũng vậy." hắn từ tốn nói, rồi đột nhiên đưa tay, chạm vào mắt cá chân của nàng.
" A!"
Nàng cảm thấy chân mình mềm nhũn, nơi bị hắn chạm vào, nóng như bị lửa đốt.
" A, buông tay! Không, không cần …" nàng vùng vẫy, cố thoát khỏi sự khống chế của hắn.
Tiếng cầu xin còn chưa kịp thoát ra khỏi miệng, giày hồng thêu cùng vớ trắng đã bị ném ra ngoài.
Bảo Bảo hoa dung thất sắc, bị ngã lên chăn mềm, trên da thịt nhu nhuận đã lấm tấm mồ hôi.
"Tề công tử … không, không phải, tướng công, xin cho ta thay quần áo trước, sau đó mới…" nàng thở hào hển cầu xin.
" ta đang giúp nàng." hắn thản nhiên nói.
" giúp ta?"
" thay quần áo."
Bảo Bảo thở dốc vì kinh ngạc.
A, Tề Nghiêm muốn cởi xiêm y của nàng? Cứ như vậy, hắn sẽ … bọn họ sẽ …
"Ách, không được a, cái kia, ánh nến …" nàng cầu xin.
Hắn không để ý tới, hai tay thô ráp lướt qua da thịt mềm mại.
" van cầu chàng." nàng vừa thẹn lại vừa khiếp, không thể kháng cự lại sức lực của hắn, nàng sắp khóc rồi.
Ánh mắt hắn ngưng lại, trên cao nhìn xuống tiểu nữ nhân trong lòng, bộ dáng run run cầu xin của nàng, ngoài ý muốn gợi lên trong nội tâm hắn cảm giác trân quý.
Bàn tay to ngăm đen cởi vòng tai của nàng hướng tới ánh nến. Trong nháy mắt, ánh nến bị dập tắt, căn phòng lâm vào hôn ám, chỉ còn ánh trăng thản nhiên.
Trong bóng đêm thân hình nam tính càng thêm cao lớn khiếp người. Hắn vươn tay, con ngươi đen lóe sáng, giống dã thú đi săn.
" lại đây."
Đầu nhỏ lắc mạnh như muốn làm gãy cần cổ, nói gì cũng không chịu chui đầu vô lưới, tay trắng noãn nhỏ bé còn gắt gao nắm chặt xiêm y.
Hai hàng lông mày hắn nhất ninh, tay không hề nhàn rỗi.
Xoạt …
Hồng giá y cũng bay ra ngoài.
" đại tỉ, cứu ta!"
Bảo Bảo theo bản năng hô to, không ngừng giãy dụa.
Xoạt…
Lại là một tiếng.
Nội y cùng tiết khố đang mặc trên người, nhẹ nhàng rơi xuống giường tháp.
"A, không cần a!"
Nàng bất chấp mọi thứ cố giữ lại xiêm y, thân hình không ngừng lui về phía góc giường. Nhưng ý định bất thành, một lần nữa, nàng bị hắn nắm lấy mắt cá chân,lôi trở về bên hắn.
Bên trong hồng sa trướng Tề Nghiêm đang ở trên giường chơi trò diều hâu bắt gà con. Vài lần Bảo Bảo chui đầu ra khỏi trướng, nghĩ cầu cứu người bên ngoài, nhưng môi hồng nhuận còn chưa kịp thốt lên tiếng kêu lại bị kéo trở vào.
Ép buộc vài lần xuống dưới, hắn không chút nào lưu tình, đem quần áo hai người hoàn toàn bỏ xuống giường,trên thân hình mềm mại Bảo Bảo đáng thương lộ xuân quang, da thịt phấn nộn, thắt lưng mảnh khảnh, hai chân thon dài, toàn bộ lộ ra dưới ánh trăng.
"Nàng còn muốn kêu ai tới cứu nữa không?"
Tề Nghiêm đùa cợt hỏi, hai tròng mắt như có lửa, bàn tay to cẩn thận chạm vào da thịt mềm mại đã đỏ bừng của nàng.
Ô ô, đáng giận, hắn khi dễ nàng nha!
Mấy lần nàng muốn trốn đều bị hắn bắt về, vậy hắn còn hỏi nàng muốn kêu ai cứu nàng để làm gì?
Bảo Bảo thở mệt, nhưng trên da thịt vừa có cảm giác chua xót lại kích thích, khiến nàng một trận run rẩy, nếu không cắn môi, nói không chừng còn có thể phát ra tiếng rên rỉ.
" buông ra … ngô …ta …"
Hắn duyện trụ đầu lưỡi hồng nộn của nàng, nuốt tiếng kinh hô của nàng, bàn tay to ngăm đen lại không chút khách khí, ôn nhu nắm thân mình non mềm, khiến Bảo Bảo run rẩy từng trận.
Bảo Bảo đỏ bừng mặt, lại không chống cự được, toàn thân mềm yếu suy nhuyễn, chỉ có thể thỉnh thoảng thở gấp, thanh âm vừa nhu vừa ngọt, khiến cho người ta mất hồn.
Ánh trăng sáng ngời, khi thân hình tinh tráng trần trụi của hắn triển lộ ở trước mắt nàng, nàng xấu hổ đến cơ hồ không thể hô hấp, nhanh chóng nhắm mắt lại.
Trong từng cái hành động bá đạo của Tề Nghiêm đều có không biết bao nhiêu ôn nhu đối với nàng. Thân mình hắn rắn chắc ngăn chặn mỗi một tấc da thịt của nàng, ở trên người nàng dấy lên những cảm xúc xa lạ.
"Chàng muốn cái gì?" nàng nhỏ giọng hỏi, mơ mơ màng màng cảm giác được, vật nam tính nóng bỏng cứng rắn của hắn đang đặt vào chỗ mềm mại của nàng.Nếu hắn muốn chính là khóa phú quý, vì sao còn đối nàng ôn nhu như vậy?
Dưới ánh trăng, khuôn mặt tuấn tú nghiêm khắc hiện lên một nụ cười mê hoặc. Nụ cười hắn mềm mại hòa khí, hắn không hề lãnh khốc, ngược lại có vẻ tuấn mỹ mê người, nàng nháy mắt nhìn xem đến ngây ngốc. Nguyên lai, hắn cũng biết cười nha!
Nàng cảm thấy trong lòng ấm áp, nỗi sợ hãi từng giọt từng giọt hòa tan …
" ta muốn nàng."
hắn thấp giọng nói, môi nóng phong giam nàng, bá đạo hấp thu ngọt ngào của nàng, xâm nhập chỗ non mềm của nàng.
Như vậy phú quý khóa thì sao? Hắn không phải muốn khóa sao?
Nàng không có cơ hội lại đặt câu hỏi.
Bên trong hồng sa trướng có tiếng rên rỉ yêu kiều của hai con người đang triền miên. Trong phòng hoa chúc ngập tràn xuân ý
Ngày thứ hai, trời còn chưa sáng, nàng đã bị hắn gọi tỉnh.
" rửa mặt chải đầu, chuẩn bị xuất phát."
Tề Nghiêm lãnh đạm nói, xoay người rời đi, ôn nhu của tối hôm qua, đến ban ngày liền nửa điểm cũng không còn.
Bảo Bảo mơ mơ màng màng, nha hoàn hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu dùng bữa, rồi sau đó bị đưa lên xe ngựa.
Hai canh giờ sau, nhờ có gió lạnh thổi vào xe, Bảo Bảo mới hết mơ mơ màng màng mà tỉnh táo thực sự.
Nhà chính của Tề gia không ở kinh thành, mà là ở thành Song Đồng nơi phương bắc, chỗ quanh năm hàn đông lạnh giá, nguyên bản là đất cằn sỏi đá, do Tề gia ở đó đào ra mỏ vàng mới hấp dẫn đám người tụ trấn vì thành. Tề gia ba đời, dựa vào mỏ vàng kinh thương, đem chuyện kinh doanh của thành Song Đồng trở thành thương thành đứng nhất ở phương bắc.
Tề Nghiêm lần này tới kinh thành lần thứ hai, một là vì thương vụ, thứ hai là vì thành thân.
Nàng lui thân mình, tay nắm lại thành nắm nhỏ, mày liễu khinh túc.
Ngô, bất luận nghĩ như thế nào, nàng luôn cảm thấy, hắn lo chuyện thương vụ là chính, cưới nàng chỉ là tiện thể mà thôi.
Phiền não trong chốc lát, nàng lấy trong của hồi môn ra sách để đọc giết thời gian. Hộp đựng sách làm bằng gỗ trầm hương điêu khắc, bốn góc bao bạc trắng, mở hộp ra, bên trong có đến mười bản sách, mỗi bản đều rất đẹp, làm cho người ta yêu thích không buông tay.
Đây là sách gì? Vì sao khi tam tỉ đưa cho nàng, tỉ ấy lại cười đến thần bí cổ quái như vậy?
Nàng tò mò mở ra, tầm mắt đảo qua trang sách, trên trang sách tinh xảo, có cả trai lẫn gái, tất cả đều có đôi có cặp, triền thành ma hoa côn nhi. Đầu nàng cúi sát vào, muốn nhìn cẩn thận chút.
Oanh!
Khuôn mặt mềm mại phấn nộn đỏ lên, mắt nàng như muốn hoa lên.
Oa, đây là, đây là …
Tay nhỏ bé cuống quít đóng bản sách lại, đợi cho khuôn mặt ửng đỏ trở lại bình thường, mới lại chậm rãi mở ra lại, vừa thẹn vừa sợ nhìn bản sách tinh xảo trên tay.
Oanh!
Nàng nhìn hình ảnh trong sách, liên tiếp thở phì phò.
Lúc này nàng mới nhìn cẩn thận, nam nữ trong sách, hoặc ngồi hoặc đứng hoặc nằm, tất cả đều làm 「sự kiện kia」, nàng xấu hổ đến hai gò má đỏ bừng, cơ hồ muốn toát ra lửa.
Ngô, chính là, nàng không nhìn lầm đi? Nam nhân kia, thật sự đem nữ nhân kia đùa nghịch thành tư thế kia? Như vậy sẽ không bị thương sao?
Dựa vào lòng hiếu kì mãnh liệt, nàng áp chế ngượng ngùng, lại lặng lẽ mở sách ra xem tiếp.( Nhu Nhi: ai cũng vậy là sao vậy trời???)
Tề Nghiêm vén màn xe lên, nhìn tiểu thê tử ôm một quyển sách, không ngừng lặp lại động tác trộm ngắm cùng đỏ mặt.
" Đang xem cái gì?" thân hình cao lớn vừa xuất hiện, nguyên bản toa xe rộng rãi lập tức trở nên chật hẹp.
Nàng kinh suyễn một tiếng, tay chân luống cuống muốn đóng sách lại, nhưng lại thất thủ làm rơi sách xuống, trang sách lúc trước được nàng nghiên cứu lâu nhất kia, liền mở ra ở trước mặt hắn.
Một trận yên lặng.
Tề Nghiêm khơi mào mày rậm, nhìn Bảo Bảo đang xấu hổ đến đỏ mặt tía tai, lại nhìn đến đông cung đồ trước mắt.
" cái này ở đâu ra? "
" tam tỉ đưa."
nàng nhỏ giọng nói, hai tay thu gấu váy.
" ta… ta có thể phái người đem sách này trả về." hắn có thể cảm thấy nàng là người con gái không biết xấu hổ hay không?!
" không cần."
" A?"
Bảo Bảo ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn hắn.
" không cần phải trả về, nàng cứ giữ là được." hắn thản nhiên nói, ở chỗ sâu trong con ngươi đen hiện lên ngọn lửa.
Nàng gật đầu, ôm lấy đông cung đồ cất trở vào hộp gỗ.
Bị bắt quả tang lén nhìn đông cung thư, nguyên bản Bảo Bảo nghĩ đến Tề Nghiêm sẽ nổi trận lôi đình, nếu không, ít nhất cũng sẽ quở trách nàng một chút, không nghĩ tới hắn ngay cả mặt mày cũng không một chút nhăn nhó. Vậy là do nàng quá ngượng ngùng, hay là hắn quá mức mạnh bạo?
Đang nghi hoặc, nàng đột nhiên cảm thấy bên hông căng thẳng,) thân hình kiều nhỏ ngã vào vòng tay ôm ấp của hắn.
" phu quân." nàng thấp kêu một tiếng, rõ ràng kinh thấy, Tề Nghiêm không chỉ ôm nàng, bàn tay to còn sờ loạn, chỗ nào cũng không buông tha.
Hắn ninh mi, vẻ mặt không hờn giận.
" như thế nào ăn mặc trang phục mỏng manh như vậy?"
" Ách, ta không lạnh." vừa mới xem sách kia xong, nàng xấu hổ đến toàn thân nóng lên!
"Tuyết rơi rồi, đem áo choàng mặc vào."
Nghe hắn nhắc tới như vậy, nàng mới đột nhiên phát hiện, ngoài cửa sổ tuyết bay tán loạn, tuyết đầu mùa đã xuất hiện, bên trong toa xe ấm áp, bên ngoài lại cực kỳ lạnh.
" Dạ!" nàng gật đầu muốn đứng dậy nhưng hắn không cho phép, tay lại ôm nàng chặt chẽ.
Nhiệt độ cơ thể nam nhân nóng lại ấm, nàng được ủ trong vòng tay hắn, ấm cơ hồ muốn đổ mồ hôi, căn bản không cần áo choàng.
Bảo Bảo có chút cứng ngắc, mắt ngập nước vụng trộm ngắm hắn, trùng hợp bị ánh mắt thâm thúy của hắn nhìn lại. Tim nàng nhảy dựng, lập tức lại cúi đầu tránh hắn.
" còn đau không?" hắn đột nhiên hỏi, hơi thở nóng rực thổi vào tai của nàng.
" A?" nàng bất ngờ đáp.
Tề Nghiêm không trả lời, con ngươi đen đặc xem xét, bàn tay thô ráp, di chuyển đến phía đùi trong của nàng, xoa cơ bắp toan đau.
Lực đạo vừa phải ôn nhu, cơ bắp bị nhức mỏi, tối hôm qua tô ngứa khó nhịn, cùng với cử chỉ của hắn, lại lần nữa trở lại. Nàng cắn môi mềm, mặt hồng hào, đầu nhỏ dùng sức lay động, nói không ra lời.
" ta có làm bị thương nàng không?"
Bảo Bảo dùng sức lắc đầu.
"tối hôm qua nàng nhất định rất đau." hắn từ từ nói.
Bảo Bảo toàn thân xấu hổ thành phấn hồng sắc.
Tối hôm qua, nàng lại ngất đi, lúc này cũng sợ hãi, mà là bởi vì hắn cùng nàng làm chuyện đó…
Nhớ tới đêm qua vô cùng thân thiết, Bảo Bảo liền xấu hổ đến mức muốn đào cái lỗ chui xuống đất, vĩnh viễn không đi ra gặp người.
Nguyên lai, vợ chồng chính là như vậy sao?
Cần cổ của nàng còn có dấu hôn kích tình của hắn. Bên tai của nàng còn nhớ rõ hắn thở dốc. Mắt của nàng, môi của nàng, thân thể của nàng đều bị hắn để lại ấn ký …
Nghĩ đến đây, gáy của nàng lại có chút tô ngứa.
Ách, a, này không phải ảo giác, Tề Nghiêm đang hôn gáy của nàng!
" Ách, phu quân …" nàng kinh hoảng thấp hô, lại muốn trốn, không ngừng lùi lại, nhưng là bất luận trốn chỗ nào, chính là khó thoát khỏi miệng hổ.
Hắn kìm eo nhỏ của nàng, cắn lên da thịt tuyết nộn, dùng lực đạo không nhẹ không nặng, không có lưu lại vết thương nhưng lại làm nàng run run không thôi.
Ô ô, hắn là đói bụng sao? Bằng không vì sao lại cắn nàng nha?
Bảo Bảo lắc lắc thân mình, ngây ngốc muốn tránh ra, hai tay dùng sức đẩy, không thể đẩy hắn ra, bản thân lại mất cân bằng, cả người ngã về phía sau.
Đông!
Đau quá!
Nàng rên một tiếng, cái gáy đánh lên sàn xe, đau choáng đầu hoa mắt.
Bên ngoài xe truyền đến tiếng nam nhân cười khẽ, không biết đã ở bên ngoài nghe bao lâu rồi.
" chủ tử, chúng ta đến nơi rồi, ngài cùng phu nhân muốn đổi địa diểm rồi lại tiếp tục không?"
Lời này vừa nói ra, bên ngoài vang lên tiếng cười, tất cả đều nghe ra ý tại ngôn ngoại, nghĩ đến vợ chồng tân hôn không kiên nhẫn đang ở bên trong xe tình nùng ý mật.
Tề Nghiêm hừ một tiếng, vén màn xe lên, ánh mắt lợi hại đảo qua mọi nơi, tiếng cười nháy mắt biến mất, chỉ còn nam nhân tục tằng đang đứng bên ngoài xe chưa chịu ngừng, lộ vẻ không biết sống chết mà cười.
" chủ tử, quấy rầy sao? " Tư Đồ Mãng nghiêng đầu nhìn Bảo Bảo đang nằm trên sàn, ý cười càng sâu.
" câm miệng." Tề Nghiêm lạnh lùng nói, một tay duỗi ra, đem nàng kéo đứng lên. " té có bị thương không?"
" không có." nàng lắc đầu, khắc chế không sờ cái gáy, lại càng không dám nói bản thân bị ngã thật đau quá.
Hắn mặt không chút thay đổi gật đầu, nhảy ra xe ngựa, sau đó mới xoay người hướng nàng vươn tay ra.
Bảo Bảo cầm vạt váy, thật cẩn thận tiêu sái đến bên cạnh xe, dựa vào cánh tay hắn muốn xuống xe. Nhưng là toa xe thật sự rất cao, nàng thử trong chốc lát, vẫn là đạp không tới, có chút lúng túng, chỉ có thể đáng thương hề hề ngẩng đầu, hướng hắn cầu cứu.
" phu quân, ta …a!"
Không kiên nhẫn nhìn động tác chậm chạp của nàng, Tề Nghiêm vươn đôi tay to lớn của mình ôm lấy eo nhỏ của nàng, bế nàng xuống xe.
Nàng kinh hoảng hô, vội vàng ôm lấy cổ trượng phu, thân thể mềm mại dán vào chặt chẽ, chỉ sợ hắn sẽ buông tay làm nàng té bị thương.
Nhuyễn ngọc ôn hương tựa vào trong lòng khiến Tề Nghiêm hai mắt sáng ngời. Hắn nâng nàng lên cao, thong thả ôm lấy nàng, tuy rằng cách mấy tầng quần áo, nhưng chỗ mềm mại của nàng dán vào nơi cứng rắn của hắn, một tấc tấc đi xuống, quả thực giống như muốn ma sát ra ngọn hỏa dục.
Hai chân vừa rơi xuống đất, Bảo Bảo liền vội vã muốn chạy trốn đi. Hắn cũng không thả người, còn nắm tay nàng chặt chẽ, cũng bất kể nàng có phải hay không xấu hổ đến muốn tránh mặt.
Một màn hấp dẫn này người khác thì nhìn đến mặt đỏ tim đập, còn Quân Mạc Tiếu nhìn thấy gai mắt.
" Gia, người phụ trách ngân hàng tư nhân mấy trấn lân cận đều ở trong phòng chờ."
nàng đi lên phía trước, cố ý bổng đánh uyên ương, còn lạnh lùng liếc tiểu tân nương một cái.
"dùng bữa trước, sau đó để bọn họ đến đại đường." Tề Nghiêm nói, hướng đại môn bước đi.
Bảo Bảo thế này mới phát hiện, xe ngựa sớm tiến vào một cái sân, bọn họ đang đứng trước tòa nhà. Bốn bức tường cao vây xung quang một tòa nhà lớn, trạch nội không có hoa phố, không có lầu các, mỗi kiến trúc đều cao lớn mà cứng rắn.
" hôm nay ở đây nghỉ tạm, ngày mai mới có thể tiếp tục đi." Tư Đồ Mãng chủ động giải thích cho nàng, trên mặt lộ ra nụ cười thân mật.
Nàng mỉm cười lại với hắn, tuy rằng bị Tề Nghiêm dắt đi về phía trước, Bảo Bảo vẫn cố gắng quay đầu đặt câu hỏi.
" chúng ta khi nào sẽ tới thành Song Đồng?"
Quân Mạc Tiếu xen mồm. " nếu đi suốt ngày đêm, ba ngày là có thể tới, chính là lúc này kéo dài, chỉ sợ phải lãng phí thời gian hơn một tuần."
Lúc trước đi lại giữa khinh thành và Song Đồng thành đều là giục xe đi mau, không lãng phí một chút thời gian. Nhưng là lúc này Tề Nghiêm lại hạ lệnh, tốc độ xe không thể quá nhanh, vô duyên cớ hao phí mấy ngày.
Tư Đồ Mãng vươn ngón trỏ hướng nàng lắc lắc. Nàng lại hừ một tiếng, không thèm để ý đến.
Tổng quản, cùng với phần đông nha hoàn, nô tài, biết chủ nhân vừa mới thành thân, đã chuẩn bị chỗ dừng chân này, từ sớm đã xếp thành hàng ngay tại trước cửa chờ đợi.
" Đây là nơi nào? " nàng thấp giọng hỏi trượng phu.
"biệt thự của Tề gia."
" Ngô, ta muốn hỏi, nơi này tên là gì? " trên đường vào cửa, nàng chỉ nhìn thấy, bên cạnh cửa lớn, có vài chữ thư pháp thật to khắc lại hai chữ「 mười sáu 」.
Tề Nghiêm nhìn nàng một cái. " nơi này chính là mười sáu."
" A? "
Mười sáu? Đây là cái gì? Đánh số sao?
Tuy rằng sớm biết, Tề Nghiêm là người thực sự cầu thị, nhưng nàng trăm ngàn lần không nghĩ tới, tình trạng hắn lại nghiêm trọng đến như vậy, thậm chí không muốn đặt tên cho biệt thự, chỉ lấy số đánh dấu.
"Ách, ngôi nhà này không có tên sao?" Bảo Bảo chưa từ bỏ ý định.
" không có."
" như vậy, tòa nhà ở kinh thành là …"
" mười bảy." ( Nhu Nhi: bó tay với anh! =.=)
Hắn trả lời, dời cước bộ, đi vào biệt thự, không hề để ý tới nàng.
Bảo Bảo đứng ở chỗ cũ ngưỡng cao đầu, nhìn hai chữ to trên cạnh cửa thật lâu mà nói không ra lời.
Hỉ yến náo nhiệt, thu chừng tiền biếu, hôn lễ lại tiến hành có chút đơn điệu, chỉ biết là trong hỉ yến, Tề, Tiền hai phủ đã tiêu không ít ngân lượng, thuê cửa thành, hạ lệnh trong vòng trăm dặm không cho người lạ mặt tiến vào. Vô số đồ cưới, cùng với kiệu hoa tột đỉnh tinh xảo kia, mang Bảo Bảo ra khỏi kinh thành, đưa đến biệt thự Tề phủ.
Bảo Bảo đội mũ phượng khăn quàng vai, trong lòng cực kỳ không yên.
Hỉ khăn che khuất tầm mắt, thanh âm chúc mừng không dứt bên tai, bốn phía như là có rất nhiều người, nàng không thấy được, chỉ biết bản thân tim đập thật nhanh, mồ hôi lạnh cũng không ngừng tuôn ra, hãn ướt tay nhỏ bé, gắt gao nắm hồng trù váy.
Từ xa có tiếng bước chân truyền đến, nhẹ nhàng liên bước, đi đến bên cạnh nàng rồi dừng lại.
" đợi lát nữa vào sảnh, sẽ bái đường." thanh âm Kim Kim xuyên thấu qua hỉ khăn truyền đến, còn lo lắng sửa sang lại khăn quàng vai, đối hôn lễ này coi trọng cực kỳ.( Nhu Nhi ĩ nhiên rồi! cơ hội kiếm tiền mà sao chị Kim bỏ qua cho được)
" cám ơn đại tỉ." Bảo Bảo nhẹ giọng nói.
Kim Kim cười yếu ớt, cách hỉ khăn, nhỏ giọng hỏi: " sợ hãi sao? "
Bảo Bảo dùng sức gật đầu, mũ phượng thiếu chút nữa bị hoảng xuống dưới.
" đừng sợ, nếu không thấy hắn có tâm, biết hắn sẽ hảo hảo đối đãi muội, ta cũng sẽ không đáp ứng cuộc hôn nhân này."
Kim Kim vi chọn mi, nhìn về phía nam tử vĩ ngạn đứng ở trong đại sảnh, biết hắn khẳng định đã chờ đến không kiên nhẫn.(Nhu Nhi: ý trời ơi,anh Tề Nghiêm nôn cưới vợ vậy sao trời?)
Nam nhân này, thậm chí không chịu chờ trưởng bối Tiền phủ từ Tứ Xuyên trở về nữa! Cũng may hôn sự là nhiều năm trước đính hạ, cha mẹ cũng đều bằng lòng, chỉ phái người trở về, nói hết thảy giao cho Kim Kim xử lý.
Bảo Bảo cắn môi, khắc chế xúc động, toàn thân hư nhuyễn bị đưa vào đại sảnh, trong đầu đã là một đoàn hỗn loạn.
Nàng cũng biết Tề Nghiêm có tâm.
Chính là, tâm hắn, là đặt vào nàng, hay là đặt vào khóa phú quý nàng đeo?
Nếu nàng có thể tìm được biện pháp tháo khóa phú quý xuống, có phải hay không hắn sẽ không thèm cưới nàng?
Đang miên man suy nghĩ, đại tỉ đột nhiên buông tay, tay nhỏ bé lạnh lạnh của nàng, được trao cho Tề Nghiêm, bị hắn gắt gao cầm.
Bảo Bảo chấn động toàn thân, lại bắt đầu không tự chủ được run run, nếu trước khi xuất giá nàng không phải đã uống một bình to thanh tỉnh trà, trong miệng vẫn còn cảm nhận vị đắng, thì chắc nàng đã ngất xỉu nãy giờ rồi.
Ánh mắt sắc bén, cho dù cách một tầng hỉ khăn, vẫn là lợi hại làm cho người ta không thể đối mặt, nàng buông xuống khuôn mặt nhỏ nhắn, phát hiện bàn tay hắn thật to,thật ấm áp nha. ( Nhu Nhi:giờ đang làm lễ mà chị toàn suy nghĩ cái gì đâu không à! =.=)
Nhưng nàng cảm nhận được tay hắn đang siết lấy tay nàng.Có lẽ sự run rẩy của nàng, tựa hồ làm cho hắn thực mất hứng.
Ở giữa huyên náo của mọi người, nàng mơ hồ hoàn thành hết thảy lễ nghi, lại từ bọn nha hoàn vây quanh, đưa vào tân phòng, giống như tiểu oa nhi bị mang lên chiếc giường gỗ điêu khắc lớn.
Vài vị tân khách cũng theo vào tân phòng, miệng la hét lời chúc mừng, còn tranh kính rượu. Bất quá ngại vu biểu tình âm vụ, cùng với sắc mặt không kiên nhẫn của chú rể, không ai dám nháo động phòng, thực thức thời nhanh chóng cáo từ, chỉ sợ lưu lâu một ít, gây trở ngại đêm xuân vô giá.
Vài nha phát mang lên chè, bánh ngọt, rồi sau đó hướng tới chỗ tân nương, chuẩn bị dỡ xuống mũ phượng cùng giá y.
Tề Nghiêm đột nhiên mở miệng.
" Lui ra."
Bọn nha hoàn ngây người trong chốc lát.
" Ách, Tề gia, nô tỳ phải giúp phu nhân thay quần áo."
" Có ta làm được rồi." trong thanh âm thuần hậu thấp trầm, có quyền uy tuyệt đối.
A, Tề gia muốn đích thân giúp tân nương thay quần áo?!
Mọi người sắc mặt đỏ lên, không dám làm trái, vội vàng phúc thân hành lễ, cũng cáo lui rời đi.
Phòng trong vắng vẻ, chỉ còn tiếng Bảo Bảo hít thở hỗn độn. Nàng thu nhanh ti váy, đầu nhỏ cúi ở trước ngực, không dám ngẩng đầu, thân mình lại bắt đầu run lên, giường gỗ điêu khắc lớn bị nàng chấn đắc lắc lắc lắc lắc.
" Nàng lạnh sao?" Tề Nghiêm ninh khởi mày rậm.
A, hắn lại tức giận sao?
Bảo Bảo hít sâu một hơi, miễn cưỡng lắc đầu.
" ta …ta … không có …"
Thanh âm thấp trầm lại lần nữa vang lên.
" Như vậy, nàng run rẩy, chính là bởi vì sợ ta?"
Kia ngữ khí lạnh như băng, làm cho nàng co rúm lại một chút. Tâm đang ở thời điểm bất ổn, hỉ khăn đột nhiên bị vén lên, trong phòng ánh nến lung linh, Tề Nghiêm ánh mắt lợi hại, giống như hai thanh hỏa, nướng chín khuôn mặt phấn nộn của nàng.( Nhu Nhi: mở tiệc BBQ thôi pà kon ơi!!)
Khuôn mặt nam tính gần trong gang tấc, làm cho hô hấp nàng cứng lại, con ngươi đen không đáy yên lặng xem xét nàng, da thịt đoan trang bị hắn cẩn thận xem xét, đều như là có lửa, đã nóng lại nóng thêm.
Nàng đã thành thân, nam nhân trước mắt này, chính là trượng phu của nàng nha…
Bàn tay to ngăm đen, lướt qua hai gò má phấn nộn, ta thô ráp mang đến kích thích khác thường, làm cho nàng cảm thấy có chút tô ngứa, má phấn nháy mắt liền đỏ ửng.
Tay hắn không có dừng lại, tiếp tục đi xuống, rơi xuống cổ nàng, nhanh chóng cởi bỏ giá y.
" A, Tề công tử, xin dừng tay!"( Nhu Nhi: trời ơi,giờ này mà còn kêu Tề công tử là seo? Phải kêu là tướng công nha! *chớp chớp mắt*)
Nàng kinh hoảng thấp kêu, nhưng không ngăn được hắn, cổ áo thêu vòng, không đầy một khắc bị cởi ra, ngay cả mũ phượng đều bị gỡ xuống, tóc nàng đổ xuống đen nhánh, làm cho bộ dáng vô tội của nàng, càng thêm điềm đạm đáng yêu.
Mày rậm một điều,trên khuôn mặt tuấn tú không hiện lên hờn giận.
" Tề công tử? "
Nàng lúc này mới nghĩ đến, hai người đã bái đường thành thân, bản thân phải sửa miệng.
" Ách, phu quân." nàng tinh tế nói nhỏ, cúi đầu, cố gắng thích ứng câu chữ xa lạ, không có phát hiện, trong con ngươi đen thâm u của hắn, hiện lên một tia ngọn lửa ôn nhu.
Tề Nghiêm không có ngừng lại, sau khi cởi bỏ vạt áo nàng, hắn đưa tay chạm vào khóa phú quý hoàng kim nàng đeo trên cổ. Lần này hắn phá lệ cẩn thận nhìn xem, ngắm nghía khóa này đến mấy lần.
Bảo Bảo nhìn bàn tay to của hắn, trong lòng như bị kim châm, truyền đến một trận đau nhợt nhạt.
Cho dù thành thân, hắn để mắt đến trước tiên, vẫn là khóa phú quý này …
Ngay cả đã muốn hạ quyết tâm sẽ làm thê tử của Tề Nghiêm, nhưng mà cứ nghĩ đến hắn cưới nàng vì khóa phú quý, lòng nàng không tự chủ cảm thấy đau đớn
" cái này mở không được? " hắn hỏi, tay ngăm đen chạm vào chốt khóa, mày rậm nhanh ninh.
" không thể."
" thử qua rồi sao?"
Nàng gật đầu.
" khóa chế tác quá mức tinh xảo, một khi đeo vào sẽ không cởi ra được, thợ mở khóa trong kinh thành tất cả đều thúc thủ vô sách. Với lại, đại tỉ nói ổ khóa này rất đẹp, cứ để như vậy cũng không sao."
Kỳ thật, khóa tinh xảo hoa lệ này, là món trang sức xinh đẹp hiếm có, nếu không phải thỉnh thoảng có kẻ xấu mơ ước, dễ dàng đưa tới chuyện phiền toái, cứ như vậy đeo, cũng giống như đeo nữ trang bình thường.
Lúc này, mày rậm ninh càng nhanh, con ngươi đen trung cũng bật ra tức giận. Hắn buông khóa phú quý, xoay người rời giường, cởi bỏ trang phục chú rể trên người, đưa lưng về phía thân ảnh của nàng, càng có vẻ cao lớn nhiếp nhân.
Bảo Bảo nháy mắt, mắt sững sờ nhìn bóng dáng hắn, tuy rằng phát hiện hắn đang tức giận, lại không biết vì sao lại như vậy nha.
Nàng cởi khóa phú quý ra không được, làm cho hắn thực mất hứng sao?
Đợi cho bả vai ngăm đen rộng lớn, và bộ ngực rắn chắc hoàn toàn bại lộ ở dưới ánh nến, Bảo Bảo mới phát hiện rõ ràng, hắn … hắn đang cởi quần áo! ( Nhu Nhi:*chảy nước miếng* thân hình mãnh nam nha!!! *cầm tay Bảo Bảo*: tỉ tỉ,bảo trọng lấy thân,ta chuồn trước đây!)
Ông trời!
Bảo Bảo kinh suyễn một tiếng, tay chân luống cuống trốn vào trong giường lớn, mặt đỏ bừng. Nàng suy nghĩ loạn chuyển, nhớ tới trước khi xuất giá, tam tỉ có nói qua, vợ chồng trong lúc đó sẽ có làm chuyện này.
Nam nhân cùng nữ nhân, thật sự sẽ như vậy thân mật sao? Chính là tưởng tượng, nàng sẽ không thở nổi.
"Ách, phu quân, ta, ta chưa buồn ngủ …nha." Bảo Bảo đáng thương hề hề nói, lui thân vào góc giường, cực lực muốn kéo dài thời gian.
Tề Nghiêm đi trở về bên giường, buông hồng sa trướng xuống, khí lực ngăm đen rắn chắc kia, khắp nơi uẩn mãn lực lượng. Tầm mắt lợi hại trở nên càng nóng, càng nóng, lướt qua da thịt phấn nộn, cùng với thân mình mảnh mai của nàng.
" ta cũng vậy." hắn từ tốn nói, rồi đột nhiên đưa tay, chạm vào mắt cá chân của nàng.
" A!"
Nàng cảm thấy chân mình mềm nhũn, nơi bị hắn chạm vào, nóng như bị lửa đốt.
" A, buông tay! Không, không cần …" nàng vùng vẫy, cố thoát khỏi sự khống chế của hắn.
Tiếng cầu xin còn chưa kịp thoát ra khỏi miệng, giày hồng thêu cùng vớ trắng đã bị ném ra ngoài.
Bảo Bảo hoa dung thất sắc, bị ngã lên chăn mềm, trên da thịt nhu nhuận đã lấm tấm mồ hôi.
"Tề công tử … không, không phải, tướng công, xin cho ta thay quần áo trước, sau đó mới…" nàng thở hào hển cầu xin.
" ta đang giúp nàng." hắn thản nhiên nói.
" giúp ta?"
" thay quần áo."
Bảo Bảo thở dốc vì kinh ngạc.
A, Tề Nghiêm muốn cởi xiêm y của nàng? Cứ như vậy, hắn sẽ … bọn họ sẽ …
"Ách, không được a, cái kia, ánh nến …" nàng cầu xin.
Hắn không để ý tới, hai tay thô ráp lướt qua da thịt mềm mại.
" van cầu chàng." nàng vừa thẹn lại vừa khiếp, không thể kháng cự lại sức lực của hắn, nàng sắp khóc rồi.
Ánh mắt hắn ngưng lại, trên cao nhìn xuống tiểu nữ nhân trong lòng, bộ dáng run run cầu xin của nàng, ngoài ý muốn gợi lên trong nội tâm hắn cảm giác trân quý.
Bàn tay to ngăm đen cởi vòng tai của nàng hướng tới ánh nến. Trong nháy mắt, ánh nến bị dập tắt, căn phòng lâm vào hôn ám, chỉ còn ánh trăng thản nhiên.
Trong bóng đêm thân hình nam tính càng thêm cao lớn khiếp người. Hắn vươn tay, con ngươi đen lóe sáng, giống dã thú đi săn.
" lại đây."
Đầu nhỏ lắc mạnh như muốn làm gãy cần cổ, nói gì cũng không chịu chui đầu vô lưới, tay trắng noãn nhỏ bé còn gắt gao nắm chặt xiêm y.
Hai hàng lông mày hắn nhất ninh, tay không hề nhàn rỗi.
Xoạt …
Hồng giá y cũng bay ra ngoài.
" đại tỉ, cứu ta!"
Bảo Bảo theo bản năng hô to, không ngừng giãy dụa.
Xoạt…
Lại là một tiếng.
Nội y cùng tiết khố đang mặc trên người, nhẹ nhàng rơi xuống giường tháp.
"A, không cần a!"
Nàng bất chấp mọi thứ cố giữ lại xiêm y, thân hình không ngừng lui về phía góc giường. Nhưng ý định bất thành, một lần nữa, nàng bị hắn nắm lấy mắt cá chân,lôi trở về bên hắn.
Bên trong hồng sa trướng Tề Nghiêm đang ở trên giường chơi trò diều hâu bắt gà con. Vài lần Bảo Bảo chui đầu ra khỏi trướng, nghĩ cầu cứu người bên ngoài, nhưng môi hồng nhuận còn chưa kịp thốt lên tiếng kêu lại bị kéo trở vào.
Ép buộc vài lần xuống dưới, hắn không chút nào lưu tình, đem quần áo hai người hoàn toàn bỏ xuống giường,trên thân hình mềm mại Bảo Bảo đáng thương lộ xuân quang, da thịt phấn nộn, thắt lưng mảnh khảnh, hai chân thon dài, toàn bộ lộ ra dưới ánh trăng.
"Nàng còn muốn kêu ai tới cứu nữa không?"
Tề Nghiêm đùa cợt hỏi, hai tròng mắt như có lửa, bàn tay to cẩn thận chạm vào da thịt mềm mại đã đỏ bừng của nàng.
Ô ô, đáng giận, hắn khi dễ nàng nha!
Mấy lần nàng muốn trốn đều bị hắn bắt về, vậy hắn còn hỏi nàng muốn kêu ai cứu nàng để làm gì?
Bảo Bảo thở mệt, nhưng trên da thịt vừa có cảm giác chua xót lại kích thích, khiến nàng một trận run rẩy, nếu không cắn môi, nói không chừng còn có thể phát ra tiếng rên rỉ.
" buông ra … ngô …ta …"
Hắn duyện trụ đầu lưỡi hồng nộn của nàng, nuốt tiếng kinh hô của nàng, bàn tay to ngăm đen lại không chút khách khí, ôn nhu nắm thân mình non mềm, khiến Bảo Bảo run rẩy từng trận.
Bảo Bảo đỏ bừng mặt, lại không chống cự được, toàn thân mềm yếu suy nhuyễn, chỉ có thể thỉnh thoảng thở gấp, thanh âm vừa nhu vừa ngọt, khiến cho người ta mất hồn.
Ánh trăng sáng ngời, khi thân hình tinh tráng trần trụi của hắn triển lộ ở trước mắt nàng, nàng xấu hổ đến cơ hồ không thể hô hấp, nhanh chóng nhắm mắt lại.
Trong từng cái hành động bá đạo của Tề Nghiêm đều có không biết bao nhiêu ôn nhu đối với nàng. Thân mình hắn rắn chắc ngăn chặn mỗi một tấc da thịt của nàng, ở trên người nàng dấy lên những cảm xúc xa lạ.
"Chàng muốn cái gì?" nàng nhỏ giọng hỏi, mơ mơ màng màng cảm giác được, vật nam tính nóng bỏng cứng rắn của hắn đang đặt vào chỗ mềm mại của nàng.Nếu hắn muốn chính là khóa phú quý, vì sao còn đối nàng ôn nhu như vậy?
Dưới ánh trăng, khuôn mặt tuấn tú nghiêm khắc hiện lên một nụ cười mê hoặc. Nụ cười hắn mềm mại hòa khí, hắn không hề lãnh khốc, ngược lại có vẻ tuấn mỹ mê người, nàng nháy mắt nhìn xem đến ngây ngốc. Nguyên lai, hắn cũng biết cười nha!
Nàng cảm thấy trong lòng ấm áp, nỗi sợ hãi từng giọt từng giọt hòa tan …
" ta muốn nàng."
hắn thấp giọng nói, môi nóng phong giam nàng, bá đạo hấp thu ngọt ngào của nàng, xâm nhập chỗ non mềm của nàng.
Như vậy phú quý khóa thì sao? Hắn không phải muốn khóa sao?
Nàng không có cơ hội lại đặt câu hỏi.
Bên trong hồng sa trướng có tiếng rên rỉ yêu kiều của hai con người đang triền miên. Trong phòng hoa chúc ngập tràn xuân ý
Ngày thứ hai, trời còn chưa sáng, nàng đã bị hắn gọi tỉnh.
" rửa mặt chải đầu, chuẩn bị xuất phát."
Tề Nghiêm lãnh đạm nói, xoay người rời đi, ôn nhu của tối hôm qua, đến ban ngày liền nửa điểm cũng không còn.
Bảo Bảo mơ mơ màng màng, nha hoàn hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu dùng bữa, rồi sau đó bị đưa lên xe ngựa.
Hai canh giờ sau, nhờ có gió lạnh thổi vào xe, Bảo Bảo mới hết mơ mơ màng màng mà tỉnh táo thực sự.
Nhà chính của Tề gia không ở kinh thành, mà là ở thành Song Đồng nơi phương bắc, chỗ quanh năm hàn đông lạnh giá, nguyên bản là đất cằn sỏi đá, do Tề gia ở đó đào ra mỏ vàng mới hấp dẫn đám người tụ trấn vì thành. Tề gia ba đời, dựa vào mỏ vàng kinh thương, đem chuyện kinh doanh của thành Song Đồng trở thành thương thành đứng nhất ở phương bắc.
Tề Nghiêm lần này tới kinh thành lần thứ hai, một là vì thương vụ, thứ hai là vì thành thân.
Nàng lui thân mình, tay nắm lại thành nắm nhỏ, mày liễu khinh túc.
Ngô, bất luận nghĩ như thế nào, nàng luôn cảm thấy, hắn lo chuyện thương vụ là chính, cưới nàng chỉ là tiện thể mà thôi.
Phiền não trong chốc lát, nàng lấy trong của hồi môn ra sách để đọc giết thời gian. Hộp đựng sách làm bằng gỗ trầm hương điêu khắc, bốn góc bao bạc trắng, mở hộp ra, bên trong có đến mười bản sách, mỗi bản đều rất đẹp, làm cho người ta yêu thích không buông tay.
Đây là sách gì? Vì sao khi tam tỉ đưa cho nàng, tỉ ấy lại cười đến thần bí cổ quái như vậy?
Nàng tò mò mở ra, tầm mắt đảo qua trang sách, trên trang sách tinh xảo, có cả trai lẫn gái, tất cả đều có đôi có cặp, triền thành ma hoa côn nhi. Đầu nàng cúi sát vào, muốn nhìn cẩn thận chút.
Oanh!
Khuôn mặt mềm mại phấn nộn đỏ lên, mắt nàng như muốn hoa lên.
Oa, đây là, đây là …
Tay nhỏ bé cuống quít đóng bản sách lại, đợi cho khuôn mặt ửng đỏ trở lại bình thường, mới lại chậm rãi mở ra lại, vừa thẹn vừa sợ nhìn bản sách tinh xảo trên tay.
Oanh!
Nàng nhìn hình ảnh trong sách, liên tiếp thở phì phò.
Lúc này nàng mới nhìn cẩn thận, nam nữ trong sách, hoặc ngồi hoặc đứng hoặc nằm, tất cả đều làm 「sự kiện kia」, nàng xấu hổ đến hai gò má đỏ bừng, cơ hồ muốn toát ra lửa.
Ngô, chính là, nàng không nhìn lầm đi? Nam nhân kia, thật sự đem nữ nhân kia đùa nghịch thành tư thế kia? Như vậy sẽ không bị thương sao?
Dựa vào lòng hiếu kì mãnh liệt, nàng áp chế ngượng ngùng, lại lặng lẽ mở sách ra xem tiếp.( Nhu Nhi: ai cũng vậy là sao vậy trời???)
Tề Nghiêm vén màn xe lên, nhìn tiểu thê tử ôm một quyển sách, không ngừng lặp lại động tác trộm ngắm cùng đỏ mặt.
" Đang xem cái gì?" thân hình cao lớn vừa xuất hiện, nguyên bản toa xe rộng rãi lập tức trở nên chật hẹp.
Nàng kinh suyễn một tiếng, tay chân luống cuống muốn đóng sách lại, nhưng lại thất thủ làm rơi sách xuống, trang sách lúc trước được nàng nghiên cứu lâu nhất kia, liền mở ra ở trước mặt hắn.
Một trận yên lặng.
Tề Nghiêm khơi mào mày rậm, nhìn Bảo Bảo đang xấu hổ đến đỏ mặt tía tai, lại nhìn đến đông cung đồ trước mắt.
" cái này ở đâu ra? "
" tam tỉ đưa."
nàng nhỏ giọng nói, hai tay thu gấu váy.
" ta… ta có thể phái người đem sách này trả về." hắn có thể cảm thấy nàng là người con gái không biết xấu hổ hay không?!
" không cần."
" A?"
Bảo Bảo ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn hắn.
" không cần phải trả về, nàng cứ giữ là được." hắn thản nhiên nói, ở chỗ sâu trong con ngươi đen hiện lên ngọn lửa.
Nàng gật đầu, ôm lấy đông cung đồ cất trở vào hộp gỗ.
Bị bắt quả tang lén nhìn đông cung thư, nguyên bản Bảo Bảo nghĩ đến Tề Nghiêm sẽ nổi trận lôi đình, nếu không, ít nhất cũng sẽ quở trách nàng một chút, không nghĩ tới hắn ngay cả mặt mày cũng không một chút nhăn nhó. Vậy là do nàng quá ngượng ngùng, hay là hắn quá mức mạnh bạo?
Đang nghi hoặc, nàng đột nhiên cảm thấy bên hông căng thẳng,) thân hình kiều nhỏ ngã vào vòng tay ôm ấp của hắn.
" phu quân." nàng thấp kêu một tiếng, rõ ràng kinh thấy, Tề Nghiêm không chỉ ôm nàng, bàn tay to còn sờ loạn, chỗ nào cũng không buông tha.
Hắn ninh mi, vẻ mặt không hờn giận.
" như thế nào ăn mặc trang phục mỏng manh như vậy?"
" Ách, ta không lạnh." vừa mới xem sách kia xong, nàng xấu hổ đến toàn thân nóng lên!
"Tuyết rơi rồi, đem áo choàng mặc vào."
Nghe hắn nhắc tới như vậy, nàng mới đột nhiên phát hiện, ngoài cửa sổ tuyết bay tán loạn, tuyết đầu mùa đã xuất hiện, bên trong toa xe ấm áp, bên ngoài lại cực kỳ lạnh.
" Dạ!" nàng gật đầu muốn đứng dậy nhưng hắn không cho phép, tay lại ôm nàng chặt chẽ.
Nhiệt độ cơ thể nam nhân nóng lại ấm, nàng được ủ trong vòng tay hắn, ấm cơ hồ muốn đổ mồ hôi, căn bản không cần áo choàng.
Bảo Bảo có chút cứng ngắc, mắt ngập nước vụng trộm ngắm hắn, trùng hợp bị ánh mắt thâm thúy của hắn nhìn lại. Tim nàng nhảy dựng, lập tức lại cúi đầu tránh hắn.
" còn đau không?" hắn đột nhiên hỏi, hơi thở nóng rực thổi vào tai của nàng.
" A?" nàng bất ngờ đáp.
Tề Nghiêm không trả lời, con ngươi đen đặc xem xét, bàn tay thô ráp, di chuyển đến phía đùi trong của nàng, xoa cơ bắp toan đau.
Lực đạo vừa phải ôn nhu, cơ bắp bị nhức mỏi, tối hôm qua tô ngứa khó nhịn, cùng với cử chỉ của hắn, lại lần nữa trở lại. Nàng cắn môi mềm, mặt hồng hào, đầu nhỏ dùng sức lay động, nói không ra lời.
" ta có làm bị thương nàng không?"
Bảo Bảo dùng sức lắc đầu.
"tối hôm qua nàng nhất định rất đau." hắn từ từ nói.
Bảo Bảo toàn thân xấu hổ thành phấn hồng sắc.
Tối hôm qua, nàng lại ngất đi, lúc này cũng sợ hãi, mà là bởi vì hắn cùng nàng làm chuyện đó…
Nhớ tới đêm qua vô cùng thân thiết, Bảo Bảo liền xấu hổ đến mức muốn đào cái lỗ chui xuống đất, vĩnh viễn không đi ra gặp người.
Nguyên lai, vợ chồng chính là như vậy sao?
Cần cổ của nàng còn có dấu hôn kích tình của hắn. Bên tai của nàng còn nhớ rõ hắn thở dốc. Mắt của nàng, môi của nàng, thân thể của nàng đều bị hắn để lại ấn ký …
Nghĩ đến đây, gáy của nàng lại có chút tô ngứa.
Ách, a, này không phải ảo giác, Tề Nghiêm đang hôn gáy của nàng!
" Ách, phu quân …" nàng kinh hoảng thấp hô, lại muốn trốn, không ngừng lùi lại, nhưng là bất luận trốn chỗ nào, chính là khó thoát khỏi miệng hổ.
Hắn kìm eo nhỏ của nàng, cắn lên da thịt tuyết nộn, dùng lực đạo không nhẹ không nặng, không có lưu lại vết thương nhưng lại làm nàng run run không thôi.
Ô ô, hắn là đói bụng sao? Bằng không vì sao lại cắn nàng nha?
Bảo Bảo lắc lắc thân mình, ngây ngốc muốn tránh ra, hai tay dùng sức đẩy, không thể đẩy hắn ra, bản thân lại mất cân bằng, cả người ngã về phía sau.
Đông!
Đau quá!
Nàng rên một tiếng, cái gáy đánh lên sàn xe, đau choáng đầu hoa mắt.
Bên ngoài xe truyền đến tiếng nam nhân cười khẽ, không biết đã ở bên ngoài nghe bao lâu rồi.
" chủ tử, chúng ta đến nơi rồi, ngài cùng phu nhân muốn đổi địa diểm rồi lại tiếp tục không?"
Lời này vừa nói ra, bên ngoài vang lên tiếng cười, tất cả đều nghe ra ý tại ngôn ngoại, nghĩ đến vợ chồng tân hôn không kiên nhẫn đang ở bên trong xe tình nùng ý mật.
Tề Nghiêm hừ một tiếng, vén màn xe lên, ánh mắt lợi hại đảo qua mọi nơi, tiếng cười nháy mắt biến mất, chỉ còn nam nhân tục tằng đang đứng bên ngoài xe chưa chịu ngừng, lộ vẻ không biết sống chết mà cười.
" chủ tử, quấy rầy sao? " Tư Đồ Mãng nghiêng đầu nhìn Bảo Bảo đang nằm trên sàn, ý cười càng sâu.
" câm miệng." Tề Nghiêm lạnh lùng nói, một tay duỗi ra, đem nàng kéo đứng lên. " té có bị thương không?"
" không có." nàng lắc đầu, khắc chế không sờ cái gáy, lại càng không dám nói bản thân bị ngã thật đau quá.
Hắn mặt không chút thay đổi gật đầu, nhảy ra xe ngựa, sau đó mới xoay người hướng nàng vươn tay ra.
Bảo Bảo cầm vạt váy, thật cẩn thận tiêu sái đến bên cạnh xe, dựa vào cánh tay hắn muốn xuống xe. Nhưng là toa xe thật sự rất cao, nàng thử trong chốc lát, vẫn là đạp không tới, có chút lúng túng, chỉ có thể đáng thương hề hề ngẩng đầu, hướng hắn cầu cứu.
" phu quân, ta …a!"
Không kiên nhẫn nhìn động tác chậm chạp của nàng, Tề Nghiêm vươn đôi tay to lớn của mình ôm lấy eo nhỏ của nàng, bế nàng xuống xe.
Nàng kinh hoảng hô, vội vàng ôm lấy cổ trượng phu, thân thể mềm mại dán vào chặt chẽ, chỉ sợ hắn sẽ buông tay làm nàng té bị thương.
Nhuyễn ngọc ôn hương tựa vào trong lòng khiến Tề Nghiêm hai mắt sáng ngời. Hắn nâng nàng lên cao, thong thả ôm lấy nàng, tuy rằng cách mấy tầng quần áo, nhưng chỗ mềm mại của nàng dán vào nơi cứng rắn của hắn, một tấc tấc đi xuống, quả thực giống như muốn ma sát ra ngọn hỏa dục.
Hai chân vừa rơi xuống đất, Bảo Bảo liền vội vã muốn chạy trốn đi. Hắn cũng không thả người, còn nắm tay nàng chặt chẽ, cũng bất kể nàng có phải hay không xấu hổ đến muốn tránh mặt.
Một màn hấp dẫn này người khác thì nhìn đến mặt đỏ tim đập, còn Quân Mạc Tiếu nhìn thấy gai mắt.
" Gia, người phụ trách ngân hàng tư nhân mấy trấn lân cận đều ở trong phòng chờ."
nàng đi lên phía trước, cố ý bổng đánh uyên ương, còn lạnh lùng liếc tiểu tân nương một cái.
"dùng bữa trước, sau đó để bọn họ đến đại đường." Tề Nghiêm nói, hướng đại môn bước đi.
Bảo Bảo thế này mới phát hiện, xe ngựa sớm tiến vào một cái sân, bọn họ đang đứng trước tòa nhà. Bốn bức tường cao vây xung quang một tòa nhà lớn, trạch nội không có hoa phố, không có lầu các, mỗi kiến trúc đều cao lớn mà cứng rắn.
" hôm nay ở đây nghỉ tạm, ngày mai mới có thể tiếp tục đi." Tư Đồ Mãng chủ động giải thích cho nàng, trên mặt lộ ra nụ cười thân mật.
Nàng mỉm cười lại với hắn, tuy rằng bị Tề Nghiêm dắt đi về phía trước, Bảo Bảo vẫn cố gắng quay đầu đặt câu hỏi.
" chúng ta khi nào sẽ tới thành Song Đồng?"
Quân Mạc Tiếu xen mồm. " nếu đi suốt ngày đêm, ba ngày là có thể tới, chính là lúc này kéo dài, chỉ sợ phải lãng phí thời gian hơn một tuần."
Lúc trước đi lại giữa khinh thành và Song Đồng thành đều là giục xe đi mau, không lãng phí một chút thời gian. Nhưng là lúc này Tề Nghiêm lại hạ lệnh, tốc độ xe không thể quá nhanh, vô duyên cớ hao phí mấy ngày.
Tư Đồ Mãng vươn ngón trỏ hướng nàng lắc lắc. Nàng lại hừ một tiếng, không thèm để ý đến.
Tổng quản, cùng với phần đông nha hoàn, nô tài, biết chủ nhân vừa mới thành thân, đã chuẩn bị chỗ dừng chân này, từ sớm đã xếp thành hàng ngay tại trước cửa chờ đợi.
" Đây là nơi nào? " nàng thấp giọng hỏi trượng phu.
"biệt thự của Tề gia."
" Ngô, ta muốn hỏi, nơi này tên là gì? " trên đường vào cửa, nàng chỉ nhìn thấy, bên cạnh cửa lớn, có vài chữ thư pháp thật to khắc lại hai chữ「 mười sáu 」.
Tề Nghiêm nhìn nàng một cái. " nơi này chính là mười sáu."
" A? "
Mười sáu? Đây là cái gì? Đánh số sao?
Tuy rằng sớm biết, Tề Nghiêm là người thực sự cầu thị, nhưng nàng trăm ngàn lần không nghĩ tới, tình trạng hắn lại nghiêm trọng đến như vậy, thậm chí không muốn đặt tên cho biệt thự, chỉ lấy số đánh dấu.
"Ách, ngôi nhà này không có tên sao?" Bảo Bảo chưa từ bỏ ý định.
" không có."
" như vậy, tòa nhà ở kinh thành là …"
" mười bảy." ( Nhu Nhi: bó tay với anh! =.=)
Hắn trả lời, dời cước bộ, đi vào biệt thự, không hề để ý tới nàng.
Bảo Bảo đứng ở chỗ cũ ngưỡng cao đầu, nhìn hai chữ to trên cạnh cửa thật lâu mà nói không ra lời.
Tác giả :
Điển Tâm