Thần Nghèo Phù Hộ
Chương 14
29
Mấy con ứng thanh trùng (1) không tìm được vật chủ bò ra khỏi hốc đá, đua nhau tiếng được tiếng mất nhại lại lời Lâm Phục, đủ loại giọng già trẻ gái trai.
“Vậy nghĩa là, anh đang yêu đương với thần tiên…”
“Yêu đương với thần tiên…”
“Yêu đương với…”
“Yêu đương…”
Từ khiến người ta thổn thức nhất bị lặp lại năm lần, ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt ngậm cười của Lâm Phục, má Tô Cùng đỏ như lửa đốt, cúi đầu định ngăn mấy con ứng thanh trùng, “Mấy đứa đừng nhái anh ấy.”
“Mấy đứa đừng nhái anh ấy…”
“Đừng nhái anh ấy…
“Nhái anh ấy…”
“Nhái…”
Tô Cùng không dám nói gì nữa: …
Lâm Phục cười vừa dịu dàng vừa kinh ngạc, nhìn cảnh tượng trước mắt.
Chờ đàn ứng thanh trùng bay xa Lâm Phục mới lên tiếng, hỏi câu đã dày vò anh suốt cả đêm: “Em vẫn chưa nói cho anh biết… Tại sao trước đây lại biết anh?”
Trong lúc Tô Cùng còn im lặng, Lâm Phục bước tới, tiến gần cậu hơn, hạ giọng đoán: “Chẳng lẽ, em hạ phàm vì anh?”
Ngoài dự đoán, Tô Cùng gật nhẹ đầu, như cậu bé phạm lỗi, căng thẳng bồn chồn nắm khóa dây kéo trên áo, giọng nhỏ như muỗi kêu, nhưng với Lâm Phục lại chẳng gì sét đánh ngang tai, “Là vì anh… Trước khi hạ phàm, tôi đã xem số mệnh của anh.”
Tô Cùng hít sâu rồi nói tiếp: “Anh sinh ra trong gia đình thương nhân, tuổi nhỏ phú quý, về sau gia đạo sa sút, gia tàn mất trắng, cả đời lang bạt kỳ hồ, không chốn nương thân, khốn cùng chán nản, cô độc đến già…”
Lâm Phục hoàn hồn lại, chỉ chỉ vào mình, cười không dám tin, “Mệnh của anh đó sao?”
“Phải.” Tô Cùng cắn răng, cuối cùng cũng nói ra, “Tôi là thần nghèo, thật ra tôi hạ phàm là để giúp anh thuận theo ý trời, biến anh thành người nghèo khổ…”
Khoảng tĩnh mịch dài, gió cuồn cuộn trên sân thượng gào thét bên tai, tiếng bệ bệ chốc chốc lại vọng đến trong gió.
Không biết bao lâu, Lâm Phục mới liếm liếm đôi môi bị gió thổi khô khốc, tiến một bước lại gần Tô Cùng, giữa hai người không còn chút cự ly nào, rồi, giọng nói trầm tĩnh của Lâm Phục vang lên trên đầu Tô Cùng, chỉ ba chữ, nhưng rất kiên định, “Anh không sợ.”
Mắt Tô Cùng ửng đỏ, như bị đầu bút lông thấm đẫm mực đỏ điểm nhẹ nơi đuôi mắt, rồi màu mực lan tỏa.
Ngón cái Lâm Phục lau lau dưới mắt Tô Cùng, khẽ cười, nói: “Đừng khóc, cùng lắm sau ngày ngày ngày anh ăn cải trắng xào, gom tiền mua vịt nướng cho em, nhân lúc anh còn có tiền, anh phải mua giường mới cho em ngay… Hôm qua em ngủ ở đâu?”
“Tôi trải chăn xuống sàn…” Tô Cùng lau mạnh lên mắt, lắc đầu nói: “Anh sẽ không nghèo đâu, công ty của ba mẹ anh lẽ ra phải phá sản từ lâu rồi, nhưng khi đó tôi hạ phàm gặp anh, đây là lần đầu tôi xuống trần làm nhiệm vụ nên muốn làm tốt một chút, cho nên tôi lén quan sát anh rất lâu, nhưng càng ngày lại càng thích, thích…”
Lâm Phục lập tức bắt được trọng điểm: “Thích gì?”
Tô Cùng xấu hổ xua tay, đổi đề tài, “Nói chung tôi không nỡ thấy anh nghèo khổ cực nhọc cả đời, nhưng lại không có cách nào khác, tuy tôi là thần, nhưng cũng không phải vạn năng, số mệnh trong trời đất là do tự đất trời hình thành, bọn tôi làm thần cũng chỉ có thể dẫn đường khống chế nó mà thôi, không thể tiêu diệt, cho nên… Tôi chuyển hướng số mệnh vốn sẽ vận vào anh lên người mình, nhưng do ép buộc mệnh số chảy ngược lên tôi bị phản lực mạnh quá mức, cho nên còn xui xẻo hơn số mệnh ban đầu của anh…”
“… Cho nên…” Mắt Lâm Phục ửng đỏ, “Em đang chịu đựng những thứ này thay anh?”
… Kẻ xui xẻo trời sinh nghèo khổ, vốn dĩ phải là mình sao?
Lâm Phục nhớ đến khi vừa gặp Tô Cùng, bé con gầy gò nhỏ xíu, bị xe tông lăn mấy vòng, quần rách một lỗ to, ngồi xổm xuống đất nhặt tiền xu, khi về nhà còn không có quần để thay, để chân trần quấn trong chăn vá quần…
Người đó lẽ ra phải là mình sao?
Lâm Phục chìm sâu trong lần ray rứt nghiêm trọng nhất đời, nặng nề đến không thở nổi…
“Anh đừng lo cho tôi.” Tô Cùng thấy sắc mặt Lâm Phục không được ổn thì vội giải thích: “Thọ mệnh của tôi là vô hạn, nghèo mấy chục năm căn bản chẳng đáng vào đâu, tôi vốn định chờ anh chết sẽ về thiên đình, ở trên thiên đình tôi không phải chịu khổ, muốn ăn vịt nướng là có vịt nướng, muốn ăn… gà nướng là có gà nướng, nhưng anh là người phàm, chỉ có không đến trăm năm để sống, cho nên tôi muốn anh được sống vui vẻ…”
Chưa nói hết câu Lâm Phục đã ôm ghì lấy cậu, anh ôm rất chặt, như chỉ hận không thể bóp nát Tô Cùng khảm chặt vào máu thịt của mình.
“Xin lỗi.” Lâm Phục run rẩy nói, có thứ gì ấm nóng rơi vào cổ Tô Cùng, vỡ tung thành bọt nước, “Cảm ơn tất cả mọi thứ em đã làm cho anh…”
“Không sao.” Tô Cùng vui đến thấp thỏm, ôm lại Lâm Phục, ngẫm nghĩ chốc lát khuôn mặt nho nhỏ ngẩng lên nghiêm túc nói: “Tôi là thần tiên, làm chút chuyện này không đáng gì cả.”
Tiếng bệ bệ kêu xa xa không ngừng vọng đến, cuối cùng cũng xua tan tầng mây phủ trên cả thành phố, mặt trời hé lộ nửa bên mặt, ánh nắng cố gắng chiếu xuyên cụm mây, thật dịu dàng.
Đất trời càng lúc càng sáng, tiếng bệ bệ ngày một to, ngày một gần, đột nhiên, con gì đó trông như cáo đập cánh bay đến mái nhà khu chung cư bên cạnh, đắc chí kêu to về phía mặt trời.
Trên núi Cô Phùng, có loài thú tên bệ bệ, hình dáng như cáo có cánh, tiếng như hồng hạc, gặp phải nó thì biết thiên hạ hạn hán.
Dưới ánh nắng sáng như rắc phấn vàng, Tô Cùng lo lắng nhấn mạnh: “Tôi là thần nghèo…”
“Ừm.” Lâm Phục ôm chặt cậu không buông, như sợ mình chỉ lơ là một giây thôi Tô Cùng sẽ bay về thiên đình mất.
Thần nghèo bé buồn bã rũ mắt, ánh sáng xuyên qua tầng mây rắc lên hàng mi cậu thành vệt bóng yên lặng trên gò má, “Cho nên ai cũng ghét bọn tôi, thần nghèo ngoài khiến người ta nghèo khổ thì không còn tác dụng gì khác, rất vô dụng, lại không may mắn nên trước đây tôi không dám nói với anh… Nếu anh ghét tôi thì cứ nói thẳng là được, sau này tôi sẽ cách anh thật xa, chỉ len lén nhìn anh như trước đây là đủ rồi…”
“Ghét?” Lâm Phục khẽ cười hỏi lại, như nghe được câu đùa hoang đường lắm, anh lùi lại một chút, một tay kiềm chặt eo Tô Cùng, tay kia giữ cổ cậu, nói từng chữ bằng chất giọng thành kính như cầu nguyện với thần linh: “Anh yêu em.”
Thình thịch, thình thịch.
Trái tim của thần linh đập mạnh.
Một giây sau, Tô Cùng nhận được nụ hôn cháy bỏng của Lâm Phục, tất cả hổ thẹn, cảm kích, đau lòng, yêu thương khiến nụ hôn này triền miên, dịu dàng mà sâu nặng.
Đất trời bỗng tĩnh lặng.
Giây sau nữa, bộ vest đắt giá của sếp Lâm cũng thật lặng lẽ mà bục chỉ.
(1) Một loại yêu quái, sống kí sinh trong bụng người, khi vật chủ nói chuyện, trong bụng sẽ có tiếng nhại lại, càng ngày càng to.
Mấy con ứng thanh trùng (1) không tìm được vật chủ bò ra khỏi hốc đá, đua nhau tiếng được tiếng mất nhại lại lời Lâm Phục, đủ loại giọng già trẻ gái trai.
“Vậy nghĩa là, anh đang yêu đương với thần tiên…”
“Yêu đương với thần tiên…”
“Yêu đương với…”
“Yêu đương…”
Từ khiến người ta thổn thức nhất bị lặp lại năm lần, ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt ngậm cười của Lâm Phục, má Tô Cùng đỏ như lửa đốt, cúi đầu định ngăn mấy con ứng thanh trùng, “Mấy đứa đừng nhái anh ấy.”
“Mấy đứa đừng nhái anh ấy…”
“Đừng nhái anh ấy…
“Nhái anh ấy…”
“Nhái…”
Tô Cùng không dám nói gì nữa: …
Lâm Phục cười vừa dịu dàng vừa kinh ngạc, nhìn cảnh tượng trước mắt.
Chờ đàn ứng thanh trùng bay xa Lâm Phục mới lên tiếng, hỏi câu đã dày vò anh suốt cả đêm: “Em vẫn chưa nói cho anh biết… Tại sao trước đây lại biết anh?”
Trong lúc Tô Cùng còn im lặng, Lâm Phục bước tới, tiến gần cậu hơn, hạ giọng đoán: “Chẳng lẽ, em hạ phàm vì anh?”
Ngoài dự đoán, Tô Cùng gật nhẹ đầu, như cậu bé phạm lỗi, căng thẳng bồn chồn nắm khóa dây kéo trên áo, giọng nhỏ như muỗi kêu, nhưng với Lâm Phục lại chẳng gì sét đánh ngang tai, “Là vì anh… Trước khi hạ phàm, tôi đã xem số mệnh của anh.”
Tô Cùng hít sâu rồi nói tiếp: “Anh sinh ra trong gia đình thương nhân, tuổi nhỏ phú quý, về sau gia đạo sa sút, gia tàn mất trắng, cả đời lang bạt kỳ hồ, không chốn nương thân, khốn cùng chán nản, cô độc đến già…”
Lâm Phục hoàn hồn lại, chỉ chỉ vào mình, cười không dám tin, “Mệnh của anh đó sao?”
“Phải.” Tô Cùng cắn răng, cuối cùng cũng nói ra, “Tôi là thần nghèo, thật ra tôi hạ phàm là để giúp anh thuận theo ý trời, biến anh thành người nghèo khổ…”
Khoảng tĩnh mịch dài, gió cuồn cuộn trên sân thượng gào thét bên tai, tiếng bệ bệ chốc chốc lại vọng đến trong gió.
Không biết bao lâu, Lâm Phục mới liếm liếm đôi môi bị gió thổi khô khốc, tiến một bước lại gần Tô Cùng, giữa hai người không còn chút cự ly nào, rồi, giọng nói trầm tĩnh của Lâm Phục vang lên trên đầu Tô Cùng, chỉ ba chữ, nhưng rất kiên định, “Anh không sợ.”
Mắt Tô Cùng ửng đỏ, như bị đầu bút lông thấm đẫm mực đỏ điểm nhẹ nơi đuôi mắt, rồi màu mực lan tỏa.
Ngón cái Lâm Phục lau lau dưới mắt Tô Cùng, khẽ cười, nói: “Đừng khóc, cùng lắm sau ngày ngày ngày anh ăn cải trắng xào, gom tiền mua vịt nướng cho em, nhân lúc anh còn có tiền, anh phải mua giường mới cho em ngay… Hôm qua em ngủ ở đâu?”
“Tôi trải chăn xuống sàn…” Tô Cùng lau mạnh lên mắt, lắc đầu nói: “Anh sẽ không nghèo đâu, công ty của ba mẹ anh lẽ ra phải phá sản từ lâu rồi, nhưng khi đó tôi hạ phàm gặp anh, đây là lần đầu tôi xuống trần làm nhiệm vụ nên muốn làm tốt một chút, cho nên tôi lén quan sát anh rất lâu, nhưng càng ngày lại càng thích, thích…”
Lâm Phục lập tức bắt được trọng điểm: “Thích gì?”
Tô Cùng xấu hổ xua tay, đổi đề tài, “Nói chung tôi không nỡ thấy anh nghèo khổ cực nhọc cả đời, nhưng lại không có cách nào khác, tuy tôi là thần, nhưng cũng không phải vạn năng, số mệnh trong trời đất là do tự đất trời hình thành, bọn tôi làm thần cũng chỉ có thể dẫn đường khống chế nó mà thôi, không thể tiêu diệt, cho nên… Tôi chuyển hướng số mệnh vốn sẽ vận vào anh lên người mình, nhưng do ép buộc mệnh số chảy ngược lên tôi bị phản lực mạnh quá mức, cho nên còn xui xẻo hơn số mệnh ban đầu của anh…”
“… Cho nên…” Mắt Lâm Phục ửng đỏ, “Em đang chịu đựng những thứ này thay anh?”
… Kẻ xui xẻo trời sinh nghèo khổ, vốn dĩ phải là mình sao?
Lâm Phục nhớ đến khi vừa gặp Tô Cùng, bé con gầy gò nhỏ xíu, bị xe tông lăn mấy vòng, quần rách một lỗ to, ngồi xổm xuống đất nhặt tiền xu, khi về nhà còn không có quần để thay, để chân trần quấn trong chăn vá quần…
Người đó lẽ ra phải là mình sao?
Lâm Phục chìm sâu trong lần ray rứt nghiêm trọng nhất đời, nặng nề đến không thở nổi…
“Anh đừng lo cho tôi.” Tô Cùng thấy sắc mặt Lâm Phục không được ổn thì vội giải thích: “Thọ mệnh của tôi là vô hạn, nghèo mấy chục năm căn bản chẳng đáng vào đâu, tôi vốn định chờ anh chết sẽ về thiên đình, ở trên thiên đình tôi không phải chịu khổ, muốn ăn vịt nướng là có vịt nướng, muốn ăn… gà nướng là có gà nướng, nhưng anh là người phàm, chỉ có không đến trăm năm để sống, cho nên tôi muốn anh được sống vui vẻ…”
Chưa nói hết câu Lâm Phục đã ôm ghì lấy cậu, anh ôm rất chặt, như chỉ hận không thể bóp nát Tô Cùng khảm chặt vào máu thịt của mình.
“Xin lỗi.” Lâm Phục run rẩy nói, có thứ gì ấm nóng rơi vào cổ Tô Cùng, vỡ tung thành bọt nước, “Cảm ơn tất cả mọi thứ em đã làm cho anh…”
“Không sao.” Tô Cùng vui đến thấp thỏm, ôm lại Lâm Phục, ngẫm nghĩ chốc lát khuôn mặt nho nhỏ ngẩng lên nghiêm túc nói: “Tôi là thần tiên, làm chút chuyện này không đáng gì cả.”
Tiếng bệ bệ kêu xa xa không ngừng vọng đến, cuối cùng cũng xua tan tầng mây phủ trên cả thành phố, mặt trời hé lộ nửa bên mặt, ánh nắng cố gắng chiếu xuyên cụm mây, thật dịu dàng.
Đất trời càng lúc càng sáng, tiếng bệ bệ ngày một to, ngày một gần, đột nhiên, con gì đó trông như cáo đập cánh bay đến mái nhà khu chung cư bên cạnh, đắc chí kêu to về phía mặt trời.
Trên núi Cô Phùng, có loài thú tên bệ bệ, hình dáng như cáo có cánh, tiếng như hồng hạc, gặp phải nó thì biết thiên hạ hạn hán.
Dưới ánh nắng sáng như rắc phấn vàng, Tô Cùng lo lắng nhấn mạnh: “Tôi là thần nghèo…”
“Ừm.” Lâm Phục ôm chặt cậu không buông, như sợ mình chỉ lơ là một giây thôi Tô Cùng sẽ bay về thiên đình mất.
Thần nghèo bé buồn bã rũ mắt, ánh sáng xuyên qua tầng mây rắc lên hàng mi cậu thành vệt bóng yên lặng trên gò má, “Cho nên ai cũng ghét bọn tôi, thần nghèo ngoài khiến người ta nghèo khổ thì không còn tác dụng gì khác, rất vô dụng, lại không may mắn nên trước đây tôi không dám nói với anh… Nếu anh ghét tôi thì cứ nói thẳng là được, sau này tôi sẽ cách anh thật xa, chỉ len lén nhìn anh như trước đây là đủ rồi…”
“Ghét?” Lâm Phục khẽ cười hỏi lại, như nghe được câu đùa hoang đường lắm, anh lùi lại một chút, một tay kiềm chặt eo Tô Cùng, tay kia giữ cổ cậu, nói từng chữ bằng chất giọng thành kính như cầu nguyện với thần linh: “Anh yêu em.”
Thình thịch, thình thịch.
Trái tim của thần linh đập mạnh.
Một giây sau, Tô Cùng nhận được nụ hôn cháy bỏng của Lâm Phục, tất cả hổ thẹn, cảm kích, đau lòng, yêu thương khiến nụ hôn này triền miên, dịu dàng mà sâu nặng.
Đất trời bỗng tĩnh lặng.
Giây sau nữa, bộ vest đắt giá của sếp Lâm cũng thật lặng lẽ mà bục chỉ.
(1) Một loại yêu quái, sống kí sinh trong bụng người, khi vật chủ nói chuyện, trong bụng sẽ có tiếng nhại lại, càng ngày càng to.
Tác giả :
Lữ Thiên Dật