Thần Mộc Cào Hoài Không Hết
Chương 8: Ngủ ngon
Dẫn khí nhập thể dễ dàng nhất là vào giờ tý lúc linh khí ôn hòa nhất, cho nên bố trí cấm chế xong, Mạc Thiên Liêu liền ngồi trước bàn, cầm lấy sổ sách nhìn.
Mèo nhỏ trong lòng tỉnh ngủ, từ vạt áo lộ ra cái đầu tuyết trắng, nhập nhèm nhìn thoáng qua những thứ ở trên bàn, há miệng ngáp một cái.
Mạc Thiên Liêu cúi đầu, định hôn một cái, thế nhưng chỗ vạt áo mở có hơi thấp, với không tới, đành phải từ bỏ:“Móng Nhỏ tỉnh rồi hả, có đói bụng không?”
Mèo nhỏ cào lấy áo, tạch tạch hai bước nhảy lên đến trên vai hắn, cúi đầu ngó sổ sách trong tay Mạc Thiên Liêu.
“ Tục vụ trong Ốc Thanh Động thật sự rối loạn.” Mạc Thiên Liêu nghiêng đầu dùng lỗ tai cọ cọ mèo nhỏ.
Mèo nhỏ nâng chân sau lên đá đá lỗ tai, rối loạn chỗ nào, sao bổn tọa không thấy?
Mạc Thiên Liêu cũng không trông cậy cục bông nhỏ kia sẽ trả lời cái gì, bắt đầu đọc sổ sách nhanh như gió. Vài đệ tử đời thứ hai cho rằng mang đến nhiều sổ sách như vậy sẽ khiến hắn luống cuống tay chân, nhưng đối với Mạc Thiên Liêu có Thần hồn được Hóa Thần mà nói, không đáng kể chút nào.
Thần hồn luyện tới Hóa Thần, một ngày đọc vạn quyển, ngó qua không bao giờ quên.
Không đến một canh giờ, Mạc Thiên Liêu đã nhìn hết chồng sách chất đầy bàn.
Tổng thể mà nói, cũng không hẳn lộn xộn lắm, ít nhất ai làm cái gì vẫn tương đối rõ ràng, chẳng qua, phân công cũng không thỏa đáng lắm, rất nhiều giai đoạn mạp mờ không rõ, cũng không thiếu lỗ hổng.
Ví dụ như mục phân phối đồ mỗi tháng này, phần của Ốc Thanh Động mỗi tháng đều do Chấp Sự Đường bên tông chủ trực tiếp đưa tới cho động chủ, lại do các đệ tử đứng đầu đến lĩnh rồi phát cho mỗi cá nhân bên dưới. Trong này có thể có rất nhiều mờ ám, cũng không thể cam đoan công bằng.
Chậm rãi khép sổ sách lại, muốn làm như thế nào trong lòng đã có tính toán hết, xem sắc trời đã muộn, Mạc Thiên Liêu lười biếng duỗi eo:“Móng Nhỏ này, chúng ta đi ngủ thôi.”
Nói rồi liền ôm mèo nhỏ bước lại giường, nghỉ ngơi trước một lát, dưỡng đủ tinh thần đợi đến giờ tý tu luyện cho tốt.
“Meo!” Cục lông màu trắng dùng sức chui ra khỏi lòng Mạc Thiên Liêu, xoay người nhảy xuống giường, hoàn toàn chẳng có ý muốn ngủ cùng giường với hắn..
Một tay Mạc Thiên Liêu chống đầu, nhìn mèo nhỏ ngồi xổm trên mặt đất:“Không muốn ngủ thì đi chơi đi, đừng ăn bậy.”
Chung quanh trái phải viện này có cấm chế, mèo cũng không chạy được, Mạc Thiên Liêu liền yên tâm đi ngủ.
Mèo trắng nhỏ nhảy lên song cửa, quay đầu nhìn Mạc Thiên Liêu ngủ say, giật giật lỗ tai, xoay người nhảy ra ngoài, xuyên qua cấm chế trong sân không hề bị trở ngại gì, đi về hướng chủ điện cung Thanh Ninh.
Cung Thanh Ninh vào ban đêm đều thắp đèn Lưu Ly, ánh sáng từ huyền tinh thạch phát ra chiếu vào bức tường thủy tinh rồi phản xạ ngược lại, toàn bộ cung điện đều sáng lên giống như một tòa Thuỷ Tinh cung, thật là đẹp mắt.
Mèo trắng nhỏ nhảy lên bậc thang, một vầng sáng trắng tỏa ra nháy mắt hóa thành một nam tử thân hình cao gầy, quần áo trắng bạc trên người phát ra tia sáng, từng bước từng bước một bước lên bậc thang.
Cửa cung không đợi người đến gần đã tự mở ra, đèn đuốc trong phòng sáng rực như ban ngày, chiếu rọi dung nhan tuyệt thế vô song, chính là chủ nhân cung điện này, Thanh Đồng.
“Động chủ.” Vào trong nội điện, có vài thị mặc quần áo màu trắng tiến lên, đồng loạt hành lễ, có người nâng xiêm y, có người bưng đèn, có người cầm lược ngọc.
Thanh Đồng chân nhân nâng tay, tùy ý để thị nữ cởi áo ngoài cho y, thay bằng áo lụa mềm, gỡ ngọc quan tinh xảo trên đầu xuống, dùng lược làm từ ngọc lung linh tám cạnh chảy đầu. Tóc dài như mực, chải một lượt, suông vô cùng.
Bàn tay trắng nõn đến gần như trong suốt chậm rãi nâng lên, ý bảo mọi người lui xuống. Nhóm thị nữ nhanh chóng biến mất cũng giống như lúc đến.
Thanh Đồng nhẹ nhàng giương tay trái lên, tay áo rộng mềm mại thuận thế trượt xuống, lộ ra bao cổ tay rộng ba khoảng ngón, bao chặt lấy cổ tay ngọc. Bảo thạch màu lam sẫm phát sáng rực rỡ, hoa văn màu bạc bên ngoài vừa phức tạp vừa tráng lệ, đẹp không sao tả xiết, nếu để vài nữ tu kia nhìn thấy, sợ là dù có tốn hơn vạn linh thạch cũng có người nguyện ý mua.
Người nọ làm gì cũng chỉ chú ý đến tác dụng thực sự, đa số đồ đều rất xấu xí, chỉ có làm cho y, mới có thể tỉ mỉ khắc gọt. Thế nhân đều nói tay nghề Đoán Thiên tôn giả cao siêu nhưng mà mắt thẩm mỹ quá tệ, lại không biết, thực ra hắn là đại sư tạo hình tốt nhất, chỉ là mấy người nọ không đáng hắn phí tâm tư mà thôi.
Chậm rãi buông tay xuống, tay áo rộng buông, che khuất cảnh đẹp bên trong, nhấc chân, xuyên qua nội điện tầng tầng lụa thả, hướng về phòng ngủ.
Phòng ngủ rộng lớn chìm trong bóng tối, nhưng cái này không ảnh hưởng đến tầm mắt Thanh Đồng chút nào, y không nhanh không chậm bước đến chiếc giường rộng rãi, giường mềm mại nháy mắt ôm lấy mỹ nhân cao gầy. Y rốt cuộc cũng đã tìm được người ấy, có thể yên tâm ngủ rồi.
Trăng treo giữa trời, đêm vào giờ tý.
Mạc Thiên Liêu mở mắt ra, phỏng đoán giờ giấc một chút, định khi nào rảnh rỗi sẽ tạo pháp khí tính thời gian, cách tính thời gian cổ lỗ sỉ như vậy thật khó chịu.
Khoanh chân ngồi trên giường, lấy linh thạch vốn không nhiều trong vòng tay chứa đồ ra đặt ở bên chân. Nơi này linh khí đầy đủ, theo lý thuyết dẫn khí dùng linh khí rất nhiều, không chừng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chi bằng chuẩn bị tốt mọi đường. Dẫn khí không thành sẽ thương tổn gân mạch, phải nghỉ ngơi một tháng mới có thể dẫn khí lần hai, cho nên tốt nhất là một lần thành công.
Tay trái ở trên, ngón giữa ấn vào giữa lòng bàn tay phải, tay phải ở dưới, ngón giữa ấn vào ngón giữa tay trái, hai tay tạo thành hình búp sen chưa nở, đợi linh khí nhập thể, quá trình trao đổi giữa hai bên cũng không diễn ra quá nhanh.
Hai mắt hơi khép, trước mắt lại không là bóng đêm. Thần hồn mạnh mẽ có thể nhìn thấy rõ ràng linh khí lưu động quanh mình, đỏ cam vàng xanh lam, linh khí ngũ sắc xoay quanh nhảy múa.
Thiên chi đạo, tổn hại có thừa mà bổ không đủ, nhân chi đạo, tổn hại không đủ mà bổ có thừa. Đạo pháp tự nhiên, thuận thiên ý, biết thiên mệnh, lấy cái thiên địa có thừa để bổ cái mà bản thân không đủ.
Thân thể Mạc Thiên Liêu khác với thường nhân, không thể mở rộng linh căn hấp thu linh khí, cần phải làm theo lời [ Nhiên Mộc Quyết], trước lấy linh căn thảo mộc của bản thân hấp thu linh khí hệ Mộc nhập thể, sau đó dẫn hệ Hỏa vào đan điền.
Xem bản thân như thảo mộc, cây bất tẫn, đứng giữa trời đất, linh khí hệ Mộc đều có thể vì ta sở dụng. Chỉ thấy vô số linh khí màu xanh, xoay quanh mình Mạc Thiên Liêu, thử thăm dò, sau đó giống như suối nhỏ chảy chậm tìm được khe núi, nháy mắt từ bốn phương tám hướng vọt tới.
Linh khí hệ mộc, dạt dào sức sống, tưới lên tứ chi bách hài*, Mạc Thiên Liêu chỉ cảm thấy chính mình giống như một cây non đang hấp thu hơi nước, dưới linh khí tràn đầy, tứ chi từ từ giãn ra, khớp xương cả người rung động. Cẩn thận khống chế tuần hoàn giữa hai tay, linh khí dựa theo điều khiển của ngón tay dạo chơi toàn thân, tốc độ càng lúc càng nhanh, đợi đến lúc nhanh cực hạn, trong nháy mắt hai tay hợp lại.
*bách hài = trăm xương
Trăm sông nhập biển, linh tụ vạn vật. Mạc Thiên Liêu chợt mở mắt ra, ánh sáng xanh xanh mờ mờ, dẫn khí đại thành.
Chậm rãi thu công, trong mắt Mạc Thiên Liêu tràn đầy kinh hỉ, dù tư chất có tốt, hấp thu linh khí cũng sẽ gặp khó khăn, cho dù thiên linh căn, gân mạch rộng lớn, cũng sẽ gặp phải trở ngại là thân thể máu thịt bình thường, nhưng có thần mộc làm thân thể, máu thịt cũng có thể hấp thu linh khí.
Nếu người có đan linh căn dùng cành trúc vừa nhỏ vừa mảnh để hút linh khí, thiên linh căn là dùng ống trúc thô, thì Mạc Thiên Liêu chính là cầm gốc trúc trực tiếp hút linh khí luôn.
Dẫn khí hệ Mộc thành công, Mạc Thiên Liêu thở ra một hơi, sau đó tới hệ Hỏa.
Người thường có song linh căn, phải cần hai loại linh khí đồng thời nhập thể, còn phải đề phòng hai loại linh khí va chạm lẫn nhau, Mạc Thiên Liêu vốn là không phải là song linh căn thật, hoàn toàn có thể tách ra dẫn từng hệ một. Thần hồn bên trong thân thể, mộc trung hỏa trong đan điền chỉ có ánh sáng như đom đóm, mỏng manh nhảy nhót.
Hai tay tách ra, một trên một dưới tạo thành thể bảo vệ, hộ ở đan điền, gợi linh khí màu đỏ ra. Không đợi Mạc Thiên Liêu niệm động pháp quyết, mộc trung hỏa đã hưng phấn nhảy dựng lên, xoay chuyển một vòng trong đan điền, một lốc xoáy linh khí cực kỳ nhỏ nháy mắt hình thành, linh khí hệ Hỏa tức khắc bị lốc xoáy cuốn vào, cuồn cuộn không ngừng dũng mãnh tràn vào đan điền.
“A…..” Mạc Thiên Liêu nhịn không được thét lớn một tiếng, chỉ cảm thấy có ngọn lửa thật nhỏ từ khắp nơi trong thân thể hội tụ ở đan điền, trong quá trình chuyển động thiêu đốt gân mạch hắn. Đau đớn nóng rực giằng co một lát, kinh mạch dần dần thích ứng với nhiệt độ này, ngược lại cảm giác rất là thoải mái.
Giống như là dùng nước ấm ngâm chân như vậy, mới đầu nóng đến nhe răng nhếch miệng, sau khi thích ứng rồi, thì thoải mái cực kỳ.
Đợi đến khi đan điền rốt cuộc không thể tiếp nhận thêm linh khí nữa, Mạc Thiên Liêu lập tức ngừng hấp thu, từ từ thở ra một ngụm khí trắng. Mộc trung hỏa trong đan điền dường như lớn lên lên một vòng, có lẽ là ăn no, lười biếng không thèm động.
Mạc Thiên Liêu phù phù một tiếng nằm ngã ra giường, mệt không thể động đậy. Mới vừa rồi hắn phát hiện, mộc trung hỏa không chỉ có một nhúm ở đan điền, mà ẩn náu trong mỗi tấc máu thịt, nhưng hắn chỉ có thể sử dụng lửa trong đan điền. Bởi vậy, cần phải không ngừng tu luyện, đưa những ngọn lửa nho nhỏ này ra.
Dẫn khí thành công, một đêm ngủ ngon.
Mỹ nhân trong cung Thanh Ninh, xoay người trên chiếc giường mềm mại, đôi mắt đẹp chậm rãi mở ra.
Ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào trong, rọi xuống lông mi thật dài tạo thành bóng xòe ra như tán quạt, đôi môi mỏng nhạt màu khẽ cong lên:“Đáng chết.”
Ngồi dậy, đi xuống giường, mở cửa sổ ra, xa xa nhìn thấy tiểu viện Thiên Điện, linh khí ngừng hội tụ. Một tay Thanh Đồng đỡ lấy cửa sổ, nhẹ nhàng xoay người đi ra ngoài, nháy mắt hóa thành mèo trắng nhỏ, hòa vào trong bóng đêm.
Người trên giường đang say sưa mộng đẹp, mèo trắng nhỏ nhảy lên giường, nâng móng đẩy đẩy đầy ghét bỏ.
“Ừm……” Mạc Thiên Liêu hừ một tiếng, hai tay buông lỏng ra chút.
Cục bông nhỏ chậm rãi cúi đầu, chui nhanh vào tới khuỷu tay thật chặt, cảm giác không thoải mái, nâng móng gỡ tà áo Mạc Thiên Liêu ra, để lộ áo trong mềm mại, lúc này mới vừa lòng nằm sấp xuống.
“Móng Nhỏ……” trong giấc ngủ Mạc Thiên Liêu, cảm giác cái gì đó bông bông mềm mại tựa sát vào, lập tức nhếch môi cười, ôm sát cục lông nhỏ vào lòng.
“Ngốc chết.” Mèo nhỏ bĩu môi, lại cọ cọ đầu vào mớ râu trên cằm, an tâm khép lại hai mắt.
Tác giả có lời muốn nói: Vở kịch nhỏ:
Thợ Mộc: Sư tôn nửa đêm bò lên giường đồ đệ là có ý gì?
Sư tôn: Bổn tọa là tới nhìn ngươi tu luyện như thế nào
Thợ Mộc: Rất phiền toái, có muốn ta tới phòng người tu luyện không [ ánh mắt thành khẩn ]
Sư tôn:……[ giương vuốt, tát bay ]
Mèo nhỏ trong lòng tỉnh ngủ, từ vạt áo lộ ra cái đầu tuyết trắng, nhập nhèm nhìn thoáng qua những thứ ở trên bàn, há miệng ngáp một cái.
Mạc Thiên Liêu cúi đầu, định hôn một cái, thế nhưng chỗ vạt áo mở có hơi thấp, với không tới, đành phải từ bỏ:“Móng Nhỏ tỉnh rồi hả, có đói bụng không?”
Mèo nhỏ cào lấy áo, tạch tạch hai bước nhảy lên đến trên vai hắn, cúi đầu ngó sổ sách trong tay Mạc Thiên Liêu.
“ Tục vụ trong Ốc Thanh Động thật sự rối loạn.” Mạc Thiên Liêu nghiêng đầu dùng lỗ tai cọ cọ mèo nhỏ.
Mèo nhỏ nâng chân sau lên đá đá lỗ tai, rối loạn chỗ nào, sao bổn tọa không thấy?
Mạc Thiên Liêu cũng không trông cậy cục bông nhỏ kia sẽ trả lời cái gì, bắt đầu đọc sổ sách nhanh như gió. Vài đệ tử đời thứ hai cho rằng mang đến nhiều sổ sách như vậy sẽ khiến hắn luống cuống tay chân, nhưng đối với Mạc Thiên Liêu có Thần hồn được Hóa Thần mà nói, không đáng kể chút nào.
Thần hồn luyện tới Hóa Thần, một ngày đọc vạn quyển, ngó qua không bao giờ quên.
Không đến một canh giờ, Mạc Thiên Liêu đã nhìn hết chồng sách chất đầy bàn.
Tổng thể mà nói, cũng không hẳn lộn xộn lắm, ít nhất ai làm cái gì vẫn tương đối rõ ràng, chẳng qua, phân công cũng không thỏa đáng lắm, rất nhiều giai đoạn mạp mờ không rõ, cũng không thiếu lỗ hổng.
Ví dụ như mục phân phối đồ mỗi tháng này, phần của Ốc Thanh Động mỗi tháng đều do Chấp Sự Đường bên tông chủ trực tiếp đưa tới cho động chủ, lại do các đệ tử đứng đầu đến lĩnh rồi phát cho mỗi cá nhân bên dưới. Trong này có thể có rất nhiều mờ ám, cũng không thể cam đoan công bằng.
Chậm rãi khép sổ sách lại, muốn làm như thế nào trong lòng đã có tính toán hết, xem sắc trời đã muộn, Mạc Thiên Liêu lười biếng duỗi eo:“Móng Nhỏ này, chúng ta đi ngủ thôi.”
Nói rồi liền ôm mèo nhỏ bước lại giường, nghỉ ngơi trước một lát, dưỡng đủ tinh thần đợi đến giờ tý tu luyện cho tốt.
“Meo!” Cục lông màu trắng dùng sức chui ra khỏi lòng Mạc Thiên Liêu, xoay người nhảy xuống giường, hoàn toàn chẳng có ý muốn ngủ cùng giường với hắn..
Một tay Mạc Thiên Liêu chống đầu, nhìn mèo nhỏ ngồi xổm trên mặt đất:“Không muốn ngủ thì đi chơi đi, đừng ăn bậy.”
Chung quanh trái phải viện này có cấm chế, mèo cũng không chạy được, Mạc Thiên Liêu liền yên tâm đi ngủ.
Mèo trắng nhỏ nhảy lên song cửa, quay đầu nhìn Mạc Thiên Liêu ngủ say, giật giật lỗ tai, xoay người nhảy ra ngoài, xuyên qua cấm chế trong sân không hề bị trở ngại gì, đi về hướng chủ điện cung Thanh Ninh.
Cung Thanh Ninh vào ban đêm đều thắp đèn Lưu Ly, ánh sáng từ huyền tinh thạch phát ra chiếu vào bức tường thủy tinh rồi phản xạ ngược lại, toàn bộ cung điện đều sáng lên giống như một tòa Thuỷ Tinh cung, thật là đẹp mắt.
Mèo trắng nhỏ nhảy lên bậc thang, một vầng sáng trắng tỏa ra nháy mắt hóa thành một nam tử thân hình cao gầy, quần áo trắng bạc trên người phát ra tia sáng, từng bước từng bước một bước lên bậc thang.
Cửa cung không đợi người đến gần đã tự mở ra, đèn đuốc trong phòng sáng rực như ban ngày, chiếu rọi dung nhan tuyệt thế vô song, chính là chủ nhân cung điện này, Thanh Đồng.
“Động chủ.” Vào trong nội điện, có vài thị mặc quần áo màu trắng tiến lên, đồng loạt hành lễ, có người nâng xiêm y, có người bưng đèn, có người cầm lược ngọc.
Thanh Đồng chân nhân nâng tay, tùy ý để thị nữ cởi áo ngoài cho y, thay bằng áo lụa mềm, gỡ ngọc quan tinh xảo trên đầu xuống, dùng lược làm từ ngọc lung linh tám cạnh chảy đầu. Tóc dài như mực, chải một lượt, suông vô cùng.
Bàn tay trắng nõn đến gần như trong suốt chậm rãi nâng lên, ý bảo mọi người lui xuống. Nhóm thị nữ nhanh chóng biến mất cũng giống như lúc đến.
Thanh Đồng nhẹ nhàng giương tay trái lên, tay áo rộng mềm mại thuận thế trượt xuống, lộ ra bao cổ tay rộng ba khoảng ngón, bao chặt lấy cổ tay ngọc. Bảo thạch màu lam sẫm phát sáng rực rỡ, hoa văn màu bạc bên ngoài vừa phức tạp vừa tráng lệ, đẹp không sao tả xiết, nếu để vài nữ tu kia nhìn thấy, sợ là dù có tốn hơn vạn linh thạch cũng có người nguyện ý mua.
Người nọ làm gì cũng chỉ chú ý đến tác dụng thực sự, đa số đồ đều rất xấu xí, chỉ có làm cho y, mới có thể tỉ mỉ khắc gọt. Thế nhân đều nói tay nghề Đoán Thiên tôn giả cao siêu nhưng mà mắt thẩm mỹ quá tệ, lại không biết, thực ra hắn là đại sư tạo hình tốt nhất, chỉ là mấy người nọ không đáng hắn phí tâm tư mà thôi.
Chậm rãi buông tay xuống, tay áo rộng buông, che khuất cảnh đẹp bên trong, nhấc chân, xuyên qua nội điện tầng tầng lụa thả, hướng về phòng ngủ.
Phòng ngủ rộng lớn chìm trong bóng tối, nhưng cái này không ảnh hưởng đến tầm mắt Thanh Đồng chút nào, y không nhanh không chậm bước đến chiếc giường rộng rãi, giường mềm mại nháy mắt ôm lấy mỹ nhân cao gầy. Y rốt cuộc cũng đã tìm được người ấy, có thể yên tâm ngủ rồi.
Trăng treo giữa trời, đêm vào giờ tý.
Mạc Thiên Liêu mở mắt ra, phỏng đoán giờ giấc một chút, định khi nào rảnh rỗi sẽ tạo pháp khí tính thời gian, cách tính thời gian cổ lỗ sỉ như vậy thật khó chịu.
Khoanh chân ngồi trên giường, lấy linh thạch vốn không nhiều trong vòng tay chứa đồ ra đặt ở bên chân. Nơi này linh khí đầy đủ, theo lý thuyết dẫn khí dùng linh khí rất nhiều, không chừng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chi bằng chuẩn bị tốt mọi đường. Dẫn khí không thành sẽ thương tổn gân mạch, phải nghỉ ngơi một tháng mới có thể dẫn khí lần hai, cho nên tốt nhất là một lần thành công.
Tay trái ở trên, ngón giữa ấn vào giữa lòng bàn tay phải, tay phải ở dưới, ngón giữa ấn vào ngón giữa tay trái, hai tay tạo thành hình búp sen chưa nở, đợi linh khí nhập thể, quá trình trao đổi giữa hai bên cũng không diễn ra quá nhanh.
Hai mắt hơi khép, trước mắt lại không là bóng đêm. Thần hồn mạnh mẽ có thể nhìn thấy rõ ràng linh khí lưu động quanh mình, đỏ cam vàng xanh lam, linh khí ngũ sắc xoay quanh nhảy múa.
Thiên chi đạo, tổn hại có thừa mà bổ không đủ, nhân chi đạo, tổn hại không đủ mà bổ có thừa. Đạo pháp tự nhiên, thuận thiên ý, biết thiên mệnh, lấy cái thiên địa có thừa để bổ cái mà bản thân không đủ.
Thân thể Mạc Thiên Liêu khác với thường nhân, không thể mở rộng linh căn hấp thu linh khí, cần phải làm theo lời [ Nhiên Mộc Quyết], trước lấy linh căn thảo mộc của bản thân hấp thu linh khí hệ Mộc nhập thể, sau đó dẫn hệ Hỏa vào đan điền.
Xem bản thân như thảo mộc, cây bất tẫn, đứng giữa trời đất, linh khí hệ Mộc đều có thể vì ta sở dụng. Chỉ thấy vô số linh khí màu xanh, xoay quanh mình Mạc Thiên Liêu, thử thăm dò, sau đó giống như suối nhỏ chảy chậm tìm được khe núi, nháy mắt từ bốn phương tám hướng vọt tới.
Linh khí hệ mộc, dạt dào sức sống, tưới lên tứ chi bách hài*, Mạc Thiên Liêu chỉ cảm thấy chính mình giống như một cây non đang hấp thu hơi nước, dưới linh khí tràn đầy, tứ chi từ từ giãn ra, khớp xương cả người rung động. Cẩn thận khống chế tuần hoàn giữa hai tay, linh khí dựa theo điều khiển của ngón tay dạo chơi toàn thân, tốc độ càng lúc càng nhanh, đợi đến lúc nhanh cực hạn, trong nháy mắt hai tay hợp lại.
*bách hài = trăm xương
Trăm sông nhập biển, linh tụ vạn vật. Mạc Thiên Liêu chợt mở mắt ra, ánh sáng xanh xanh mờ mờ, dẫn khí đại thành.
Chậm rãi thu công, trong mắt Mạc Thiên Liêu tràn đầy kinh hỉ, dù tư chất có tốt, hấp thu linh khí cũng sẽ gặp khó khăn, cho dù thiên linh căn, gân mạch rộng lớn, cũng sẽ gặp phải trở ngại là thân thể máu thịt bình thường, nhưng có thần mộc làm thân thể, máu thịt cũng có thể hấp thu linh khí.
Nếu người có đan linh căn dùng cành trúc vừa nhỏ vừa mảnh để hút linh khí, thiên linh căn là dùng ống trúc thô, thì Mạc Thiên Liêu chính là cầm gốc trúc trực tiếp hút linh khí luôn.
Dẫn khí hệ Mộc thành công, Mạc Thiên Liêu thở ra một hơi, sau đó tới hệ Hỏa.
Người thường có song linh căn, phải cần hai loại linh khí đồng thời nhập thể, còn phải đề phòng hai loại linh khí va chạm lẫn nhau, Mạc Thiên Liêu vốn là không phải là song linh căn thật, hoàn toàn có thể tách ra dẫn từng hệ một. Thần hồn bên trong thân thể, mộc trung hỏa trong đan điền chỉ có ánh sáng như đom đóm, mỏng manh nhảy nhót.
Hai tay tách ra, một trên một dưới tạo thành thể bảo vệ, hộ ở đan điền, gợi linh khí màu đỏ ra. Không đợi Mạc Thiên Liêu niệm động pháp quyết, mộc trung hỏa đã hưng phấn nhảy dựng lên, xoay chuyển một vòng trong đan điền, một lốc xoáy linh khí cực kỳ nhỏ nháy mắt hình thành, linh khí hệ Hỏa tức khắc bị lốc xoáy cuốn vào, cuồn cuộn không ngừng dũng mãnh tràn vào đan điền.
“A…..” Mạc Thiên Liêu nhịn không được thét lớn một tiếng, chỉ cảm thấy có ngọn lửa thật nhỏ từ khắp nơi trong thân thể hội tụ ở đan điền, trong quá trình chuyển động thiêu đốt gân mạch hắn. Đau đớn nóng rực giằng co một lát, kinh mạch dần dần thích ứng với nhiệt độ này, ngược lại cảm giác rất là thoải mái.
Giống như là dùng nước ấm ngâm chân như vậy, mới đầu nóng đến nhe răng nhếch miệng, sau khi thích ứng rồi, thì thoải mái cực kỳ.
Đợi đến khi đan điền rốt cuộc không thể tiếp nhận thêm linh khí nữa, Mạc Thiên Liêu lập tức ngừng hấp thu, từ từ thở ra một ngụm khí trắng. Mộc trung hỏa trong đan điền dường như lớn lên lên một vòng, có lẽ là ăn no, lười biếng không thèm động.
Mạc Thiên Liêu phù phù một tiếng nằm ngã ra giường, mệt không thể động đậy. Mới vừa rồi hắn phát hiện, mộc trung hỏa không chỉ có một nhúm ở đan điền, mà ẩn náu trong mỗi tấc máu thịt, nhưng hắn chỉ có thể sử dụng lửa trong đan điền. Bởi vậy, cần phải không ngừng tu luyện, đưa những ngọn lửa nho nhỏ này ra.
Dẫn khí thành công, một đêm ngủ ngon.
Mỹ nhân trong cung Thanh Ninh, xoay người trên chiếc giường mềm mại, đôi mắt đẹp chậm rãi mở ra.
Ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào trong, rọi xuống lông mi thật dài tạo thành bóng xòe ra như tán quạt, đôi môi mỏng nhạt màu khẽ cong lên:“Đáng chết.”
Ngồi dậy, đi xuống giường, mở cửa sổ ra, xa xa nhìn thấy tiểu viện Thiên Điện, linh khí ngừng hội tụ. Một tay Thanh Đồng đỡ lấy cửa sổ, nhẹ nhàng xoay người đi ra ngoài, nháy mắt hóa thành mèo trắng nhỏ, hòa vào trong bóng đêm.
Người trên giường đang say sưa mộng đẹp, mèo trắng nhỏ nhảy lên giường, nâng móng đẩy đẩy đầy ghét bỏ.
“Ừm……” Mạc Thiên Liêu hừ một tiếng, hai tay buông lỏng ra chút.
Cục bông nhỏ chậm rãi cúi đầu, chui nhanh vào tới khuỷu tay thật chặt, cảm giác không thoải mái, nâng móng gỡ tà áo Mạc Thiên Liêu ra, để lộ áo trong mềm mại, lúc này mới vừa lòng nằm sấp xuống.
“Móng Nhỏ……” trong giấc ngủ Mạc Thiên Liêu, cảm giác cái gì đó bông bông mềm mại tựa sát vào, lập tức nhếch môi cười, ôm sát cục lông nhỏ vào lòng.
“Ngốc chết.” Mèo nhỏ bĩu môi, lại cọ cọ đầu vào mớ râu trên cằm, an tâm khép lại hai mắt.
Tác giả có lời muốn nói: Vở kịch nhỏ:
Thợ Mộc: Sư tôn nửa đêm bò lên giường đồ đệ là có ý gì?
Sư tôn: Bổn tọa là tới nhìn ngươi tu luyện như thế nào
Thợ Mộc: Rất phiền toái, có muốn ta tới phòng người tu luyện không [ ánh mắt thành khẩn ]
Sư tôn:……[ giương vuốt, tát bay ]
Tác giả :
Lục Dã Thiên Hạc