Thần Mộc Cào Hoài Không Hết
Chương 66: Y Bát
Cái mầm nho nhỏ này, chính là thần hồn Mạc Thiên Liêu ngưng tụ mà thành, chỉ có hai phiến lá trụi lủi, phát ra ánh sáng màu lục mỏng manh. Mèo nhỏ nâng vuốt, vỗ vỗ phiến lá xanh biếc kia, phiến lá liền thoáng hợp nhau, bao lấy cái chân mềm mềm bông bông kia.
Mèo nhỏ vươn đầu lưỡi ra, liếm liếm lá non kia. Thanh Đồng có thể cảm giác được đây là thần hồn Mạc Thiên Liêu, tuy rằng rất muốn cào, nhưng lại sợ cào đứt, chỉ có thể dè chừng đụng vào.
Thần hồn thu thành chồi, quả thật cực kỳ yếu ớt, nhưng cũng cực kỳ mẫn cảm, đầu lưỡi mang theo gai ngược liếm trên chồi, giống như trực tiếp liếm xuống linh hồn, khiến Mạc Thiên Liêu run rẩy không thôi. Có tâm muốn nói vài ba câu với mèo nhà mình, nhưng hiện tại là trạng thái thần hồn, không mở miệng được.
Thái Thủy phát hiện cơ hội lấy công chuộc tội, ném quả Văn Ngọc xuống biến thành hai cành đồi mồi dài, quấn quanh trên người mầm cây, hé ra cái miệng nhỏ nhắn, nói ra suy nghĩ trong lòng chủ nhân.
“Cút đi!” Thái Thủy quang quác nói.
Mèo nhỏ sửng sốt một chút, yên lặng xồ ra móng vuốt sắc bén.
“Thái Thủy, bổn tọa nói ngươi đó!” Thái Thủy cực kỳ trung thành nói hết lời chủ nhân trong tâm trí ra, một lời cũng không giấu, thoạt nhìn giống như một con rắn điên, nói xong hướng đầu qua một bên,“Chủ nhân, đừng nói như vậy, không có tui, anh cũng không cách nào nói chuyện được.”
Thanh Đồng ngồi ngồi xuống, nhàn nhã liếm móng vuốt, nhìn con rắn kia tự quyết định.
“Ngươi ngậm miệng!”
“Tốt chủ nhân, tui không nói, anh nói.”
“Bảo bối, đừng lo lắng, đợi hóa thần kỳ kia đi, chúng ta liền ra ngoài rừng cây ha.”
“Meo…..” Thanh Đồng đi qua, đẩy thần khí thoạt nhìn như một đống phân kia ra, còn bản thân nằm xuống bên cạnh cái mầm, cuộn thành một quả cầu, miễn cưỡng ngáp một cái.
Trong thân cây rơi vào một mảnh yên tĩnh, Mạc Thiên Liêu cũng không vội nói chuyện, lẳng lặng hưởng thụ cảm giác thần hồn bị lông mèo bao lấy, tựa như trần truồng trên một cái bụng lông vô tận, tốt đẹp đến mức khiến người lệ nóng hoen mi.
“Rõ ràng nhìn thấy một bóng dáng lóe qua, sao lại không thấy nữa.” Bên ngoài cây truyền đến thanh âm đệ tử Lưu Vân Tông.
“Qua hướng bên kia tìm đi, người nọ tất nhiên là dùng bảo khí gì để chạy trốn!” Một giọng nói dường như đã nghe ở đâu đó theo sát phía sau.
“Đinh phong chủ, sao ngài lại đến đây?”
Phong chủ Lưu Vân Tông, cũng giống như lãnh sự chưởng quản phúc địa Ốc Vân Tông, nhiều người có năng lực xuất chúng hoặc là tu vi cao thâm có thể chưởng quản một nơi. Nếu là họ Đinh, hẳn là cùng một nhà với Đinh Tử Kim?
Đợi một lát, tiếng bước chân xa dần, người nói chuyện lúc trước kia đã trở lại, chạm trán với một đệ tử đang tìm kiếm khác.
“Thế nào?”
“Trưởng lão đang dùng thần thức kiểm tra, Đinh phong chủ cầm bảo khí tìm kiếm vật sống, không cần chúng ta.”
Hai đệ tử ngồi xuống bên cạnh Mạc Thiên Liêu nhàn hạ, trong đó một người dựa vào thân cây hắn ngáp:“Cây Văn Ngọc đã bao nhiêu năm không bị trộm qua, trận pháp kia nghe nói là mật trận bất truyền của Đoán Thiên tôn giả, sao lại để người ta dễ dàng phá giải như vậy?”
Mèo nhỏ dùng chân sau đá đá lỗ tai, khinh thường liếc liếc nhìn chồi xanh.
Mạc Thiên Liêu lắc lắc phiến lá, cái loại trận pháp trăm ngàn chỗ hở này, sao lại có thể là do hắn bày trí được? Bên trong này chỉ có sát trận cùng hưởng trận, tựa như dùng linh lực kéo ra vô số sợi tơ, chạm đến một cái sẽ dẫn phát sát chiêu, hơn nữa thông tri trưởng lão, trong mắt Mạc Thiên Liêu là đơn giản thô bạo, không hề có kỹ thuật đáng nói. Nếu là để hắn bố trí pháp trận bảo vệ cái cây này, tất nhiên sẽ dùng sát trận chồng lên khốn trận, càng quan trọng hơn là phải bố trí một ảo trận ở chung quanh cây, để người nhìn lầm phương hướng của cây, lúc tới trộm đồ thì sẽ chạm đến trận pháp.
Lúc tính toán trận này, Mạc Thiên Liêu liền đặc biệt chú ý có ảo trận hay không, kết quả là không có, toàn bộ trận pháp giống như từ lồng sắt biến thành hàng rào trúc, ở trước mặt hắn thùng rỗng kêu to.
“Có lẽ là người nọ cũng là truyền nhân của Đoán Thiên tôn giả?” Người khác lên tiếng, lập tức hai người đều nở nụ cười, thế gian này nào có nhiều truyền nhân tôn giả đến như vậy, ngay cả Đinh phong chủ này của bọn họ cũng không biết là thật hay là giả.
Lúc hai người nhắc tới Đinh phong chủ này, một cây một mèo cũng không thể nói chuyện, liền vểnh tai nghe tin tức.
Vị Đinh phong chủ này tên là Đinh Tử Ngọc, tu vi là nguyên anh trung kỳ, bởi vì lúc trước có hiến cho tông chủ một bảo khí tìm kiếm yêu thú, cống hiến thật lớn, lại giúp tông môn bố trí các loại trận pháp thủ hộ, ban đầu Lưu Vân Tông không hề coi trong pháp trận khắp, giờ khắp nơi đều là pháp trận cấm chế, đều là bút tích vị Đinh Tử Ngọc này. Thời gian trước, tông chủ đặc biệt đề bạt gã làm phong chủ, ngay cả đích huynh Đinh Tử Kim của gã, cũng chưa từng có vinh quang như thế này.
Bởi vì đỉnh núi Lưu Vân Tông, không nhiều như phúc địa Ốc Vân Tông, đỉnh núi quan trọng không đủ mười, đa số đều là trưởng lão hóa thần kỳ trông coi, chỉ có số ít phong chủ là nguyên anh kỳ, có năng lực hơn người hoặc là cống hiến đặc thù mới có thể được ngợi khen như này. Có thể nghĩ, Đinh Tử Ngọc kia ở Lưu Vân Tông có mặt mũi như thế nào. Cũng khó trách Đinh Tử Kim sốt ruột muốn đá Lạc Tinh như thế.
“Đinh phong chủ vậy mà là truyền nhân Đoán Thiên tôn giả đó!” Hai người nói chuyện phiếm nói đến hai chữ Đoán Thiên, ngữ khí cực kỳ sùng kính.
“Ây, ai ngờ bị đưa đi làm đồ chơi, có thể được lọt vào mắt xanh của Đoán Thiên tôn giả, đem y bát truyền cho gã.”
“Đúng vậy,” Người khác phụ họa một câu, nhìn trái nhìn phải, lập tức thấp giọng nói,“Ngươi nói, Đoán Thiên tôn giả có hay không cùng Đinh Tử Ngọc……”
“Há há, cái đó cũng khó nói, bằng không tại sao lại dạy cho gã nhiều thứ như vậy, ngay cả trận pháp Ma cung đều nói cho hắn?”
“Đúng là sắc đẹp hại người……”
Hai người nhìn thấy canh giờ không sớm, không dám ở lâu, liền vỗ vỗ mông đi, tiếp tục giả vờ tìm kiếm.
Trong thân cây, mèo nhỏ trắng tuyết đã giơ móng vuốt lên với chồi xanh mềm mềm.
Mạc Thiên Liêu nhanh chóng giương hai phiến lá lên cầu xin tha thứ, trời đất chứng giám, hắn ngay cả Đinh Tử Ngọc là ai cũng không nhớ rõ! Khi nào có chuyện hắn truyền y bát cho gã, khi nào lại cùng một chân với gã cơ chứ, chính cả Đoán Thiên tôn giả hắn cũng còn không biết?
Đợi một canh giờ, người Lưu Vân Tông bắt đầu đi tra địa phương khác, Mạc Thiên Liêu cảm giác được hơi thở của hóa thần trưởng lão kia còn chưa tán đi, cường đại thần thức đảo qua người hắn một lần rồi lại một lần. Đợi đến lúc thần thức kia không còn ở trên người hắn, liền nâng rễ cây lên, dịch về hướng ven rừng một chút. Trăng sáng sao thưa, một thân cây trụi lủi không lông không lá chậm rãi di chuyển dưới ánh trăng.
“Tên trộm vô sỉ, trốn đi nơi nào?” Trưởng lão Lưu Vân Tông táo bạo xoay quanh trong hư không, dùng cường đại thần thức đảo qua từng tấc từng tấc, kiểm tra từng vật sống trong rừng, nhưng cái gì cũng không có phát hiện. Chẳng lẽ còn có thể chui vào đất hay sao?
Đợi cho trưởng lão kia khó thở hổn hển rời đi báo với tông chủ, cũng thông tri kiểm tra khách nhân nào không ở trong phòng mình ở tông môn. Mạc Thiên Liêu lập tức hiện thân đi ra, lấy phi kiếm chuẩn bị bay đi, lại nhịn không được thét lớn một tiếng. Trên người còn có thương, sợ là bay không nhanh.
“Hử?” Trưởng lão còn chưa đi xa tựa hồ cảm ứng được thứ gì, nhanh chóng vòng lại. Mạc Thiên Liêu cả kinh, mạnh mẽ vận dụng linh lực, một ngụm máu tươi nhất thời tràn lên, bị hắn cường ép nuốt xuống, quyết không thể lưu lại vết máu.
Thanh Đồng hừ một tiếng, bắt lấy áo hắn, hóa thành một luồng sáng nhanh chóng bay đi, ngay lập tức liền về tới tiểu viện của bọn họ, tốc độ cực nhanh, căn bản không có bị kia trưởng lão nhìn thấy một tia mảy may nào.
“A……” Trở lại trong viện, Mạc Thiên Liêu nhẹ nhàng thở ra, rốt cuộc chống đỡ không nổi, phun ra một búng máu nằm xụi lơ dưới đất.
Thanh Đồng tóm áo kéo hắn về trên giường, lấy một viên đan dược nhét vào miệng hắn.
Mạc Thiên Liêu nuốt xuống đan dược, nháy mắt mấy cái:“Bảo bối, em cho ta ăn dược gì thế?”
“Không biết.” Thanh Đồng mở to một đôi mắt lưu ly nhạt màu nhìn hắn.
“……” Mạc Thiên Liêu bất đắc dĩ, tóm lại đan dược Thiên Lang đưa cho Thanh Đồng không có độc dược, lại gần hôn hôn ánh mắt xinh đẹp kia,“Mắt biến sắc.”
“Hở?” Thanh Đồng nháy mắt mấy cái, mắt lưu ly thoắt cái đã biến thành mắt đen.
Hôm nay là ngày đầu đại hội ba phái, sẽ có đại điển long trọng, bọn họ đều phải tham gia. May mà thương này không tính là nặng, Mạc Thiên Liêu điều tức một lát, ngực không không còn đau nữa, có thể hành tẩu, liền đứng dậy đi theo.
Thái Thủy vẫn ở trạng thái một cái giỏ, bọc một quả Văn Ngọc chậm rãi bước theo xa xa.
Mạc Thiên Liêu quay đầu, không nói một lời nhìn nó.
Thái Thủy run run, lấy quả Văn Ngọc trong lòng ra đưa cho Mạc Thiên Liêu, đợi hắn lấy, liền biến thành miệng rộng:“Ừ thì, chủ nhân à, tối hôm qua cũng không phải tại tui, không phải tui chỉ là nghĩ nên trộm nhiều quả cho mèo nhà chúng ta thôi sao! Ăn càng nhiều quả Văn Ngọc, thần hồn y lại càng củng cố, úi da, nóng nóng nóng!”
Miệng rộng bị đốt, lập tức bay vòng quanh phòng, thật vất vả dập tắt lửa, thấy chủ nhân lại muốn thiêu nó, lập tức trốn đến bên cạnh Thanh Đồng, còn chưa há mồm, liền bị đông lạnh thành đóng băng.
Tác giả có lời muốn nói: Vở kịch nhỏ:
Đinh Tử Ngọc: Ngô là truyền nhân Đoán Thiên tôn giả
Đinh Tử Kim: Phi, là nhân tình Đoán Thiên tôn giả
Móng Nhỏ: Nói, hai ngươi đến cùng quan hệ gì
Thợ Mộc: Mẹ nó thằng này là ai vậy?
Mèo nhỏ vươn đầu lưỡi ra, liếm liếm lá non kia. Thanh Đồng có thể cảm giác được đây là thần hồn Mạc Thiên Liêu, tuy rằng rất muốn cào, nhưng lại sợ cào đứt, chỉ có thể dè chừng đụng vào.
Thần hồn thu thành chồi, quả thật cực kỳ yếu ớt, nhưng cũng cực kỳ mẫn cảm, đầu lưỡi mang theo gai ngược liếm trên chồi, giống như trực tiếp liếm xuống linh hồn, khiến Mạc Thiên Liêu run rẩy không thôi. Có tâm muốn nói vài ba câu với mèo nhà mình, nhưng hiện tại là trạng thái thần hồn, không mở miệng được.
Thái Thủy phát hiện cơ hội lấy công chuộc tội, ném quả Văn Ngọc xuống biến thành hai cành đồi mồi dài, quấn quanh trên người mầm cây, hé ra cái miệng nhỏ nhắn, nói ra suy nghĩ trong lòng chủ nhân.
“Cút đi!” Thái Thủy quang quác nói.
Mèo nhỏ sửng sốt một chút, yên lặng xồ ra móng vuốt sắc bén.
“Thái Thủy, bổn tọa nói ngươi đó!” Thái Thủy cực kỳ trung thành nói hết lời chủ nhân trong tâm trí ra, một lời cũng không giấu, thoạt nhìn giống như một con rắn điên, nói xong hướng đầu qua một bên,“Chủ nhân, đừng nói như vậy, không có tui, anh cũng không cách nào nói chuyện được.”
Thanh Đồng ngồi ngồi xuống, nhàn nhã liếm móng vuốt, nhìn con rắn kia tự quyết định.
“Ngươi ngậm miệng!”
“Tốt chủ nhân, tui không nói, anh nói.”
“Bảo bối, đừng lo lắng, đợi hóa thần kỳ kia đi, chúng ta liền ra ngoài rừng cây ha.”
“Meo…..” Thanh Đồng đi qua, đẩy thần khí thoạt nhìn như một đống phân kia ra, còn bản thân nằm xuống bên cạnh cái mầm, cuộn thành một quả cầu, miễn cưỡng ngáp một cái.
Trong thân cây rơi vào một mảnh yên tĩnh, Mạc Thiên Liêu cũng không vội nói chuyện, lẳng lặng hưởng thụ cảm giác thần hồn bị lông mèo bao lấy, tựa như trần truồng trên một cái bụng lông vô tận, tốt đẹp đến mức khiến người lệ nóng hoen mi.
“Rõ ràng nhìn thấy một bóng dáng lóe qua, sao lại không thấy nữa.” Bên ngoài cây truyền đến thanh âm đệ tử Lưu Vân Tông.
“Qua hướng bên kia tìm đi, người nọ tất nhiên là dùng bảo khí gì để chạy trốn!” Một giọng nói dường như đã nghe ở đâu đó theo sát phía sau.
“Đinh phong chủ, sao ngài lại đến đây?”
Phong chủ Lưu Vân Tông, cũng giống như lãnh sự chưởng quản phúc địa Ốc Vân Tông, nhiều người có năng lực xuất chúng hoặc là tu vi cao thâm có thể chưởng quản một nơi. Nếu là họ Đinh, hẳn là cùng một nhà với Đinh Tử Kim?
Đợi một lát, tiếng bước chân xa dần, người nói chuyện lúc trước kia đã trở lại, chạm trán với một đệ tử đang tìm kiếm khác.
“Thế nào?”
“Trưởng lão đang dùng thần thức kiểm tra, Đinh phong chủ cầm bảo khí tìm kiếm vật sống, không cần chúng ta.”
Hai đệ tử ngồi xuống bên cạnh Mạc Thiên Liêu nhàn hạ, trong đó một người dựa vào thân cây hắn ngáp:“Cây Văn Ngọc đã bao nhiêu năm không bị trộm qua, trận pháp kia nghe nói là mật trận bất truyền của Đoán Thiên tôn giả, sao lại để người ta dễ dàng phá giải như vậy?”
Mèo nhỏ dùng chân sau đá đá lỗ tai, khinh thường liếc liếc nhìn chồi xanh.
Mạc Thiên Liêu lắc lắc phiến lá, cái loại trận pháp trăm ngàn chỗ hở này, sao lại có thể là do hắn bày trí được? Bên trong này chỉ có sát trận cùng hưởng trận, tựa như dùng linh lực kéo ra vô số sợi tơ, chạm đến một cái sẽ dẫn phát sát chiêu, hơn nữa thông tri trưởng lão, trong mắt Mạc Thiên Liêu là đơn giản thô bạo, không hề có kỹ thuật đáng nói. Nếu là để hắn bố trí pháp trận bảo vệ cái cây này, tất nhiên sẽ dùng sát trận chồng lên khốn trận, càng quan trọng hơn là phải bố trí một ảo trận ở chung quanh cây, để người nhìn lầm phương hướng của cây, lúc tới trộm đồ thì sẽ chạm đến trận pháp.
Lúc tính toán trận này, Mạc Thiên Liêu liền đặc biệt chú ý có ảo trận hay không, kết quả là không có, toàn bộ trận pháp giống như từ lồng sắt biến thành hàng rào trúc, ở trước mặt hắn thùng rỗng kêu to.
“Có lẽ là người nọ cũng là truyền nhân của Đoán Thiên tôn giả?” Người khác lên tiếng, lập tức hai người đều nở nụ cười, thế gian này nào có nhiều truyền nhân tôn giả đến như vậy, ngay cả Đinh phong chủ này của bọn họ cũng không biết là thật hay là giả.
Lúc hai người nhắc tới Đinh phong chủ này, một cây một mèo cũng không thể nói chuyện, liền vểnh tai nghe tin tức.
Vị Đinh phong chủ này tên là Đinh Tử Ngọc, tu vi là nguyên anh trung kỳ, bởi vì lúc trước có hiến cho tông chủ một bảo khí tìm kiếm yêu thú, cống hiến thật lớn, lại giúp tông môn bố trí các loại trận pháp thủ hộ, ban đầu Lưu Vân Tông không hề coi trong pháp trận khắp, giờ khắp nơi đều là pháp trận cấm chế, đều là bút tích vị Đinh Tử Ngọc này. Thời gian trước, tông chủ đặc biệt đề bạt gã làm phong chủ, ngay cả đích huynh Đinh Tử Kim của gã, cũng chưa từng có vinh quang như thế này.
Bởi vì đỉnh núi Lưu Vân Tông, không nhiều như phúc địa Ốc Vân Tông, đỉnh núi quan trọng không đủ mười, đa số đều là trưởng lão hóa thần kỳ trông coi, chỉ có số ít phong chủ là nguyên anh kỳ, có năng lực hơn người hoặc là cống hiến đặc thù mới có thể được ngợi khen như này. Có thể nghĩ, Đinh Tử Ngọc kia ở Lưu Vân Tông có mặt mũi như thế nào. Cũng khó trách Đinh Tử Kim sốt ruột muốn đá Lạc Tinh như thế.
“Đinh phong chủ vậy mà là truyền nhân Đoán Thiên tôn giả đó!” Hai người nói chuyện phiếm nói đến hai chữ Đoán Thiên, ngữ khí cực kỳ sùng kính.
“Ây, ai ngờ bị đưa đi làm đồ chơi, có thể được lọt vào mắt xanh của Đoán Thiên tôn giả, đem y bát truyền cho gã.”
“Đúng vậy,” Người khác phụ họa một câu, nhìn trái nhìn phải, lập tức thấp giọng nói,“Ngươi nói, Đoán Thiên tôn giả có hay không cùng Đinh Tử Ngọc……”
“Há há, cái đó cũng khó nói, bằng không tại sao lại dạy cho gã nhiều thứ như vậy, ngay cả trận pháp Ma cung đều nói cho hắn?”
“Đúng là sắc đẹp hại người……”
Hai người nhìn thấy canh giờ không sớm, không dám ở lâu, liền vỗ vỗ mông đi, tiếp tục giả vờ tìm kiếm.
Trong thân cây, mèo nhỏ trắng tuyết đã giơ móng vuốt lên với chồi xanh mềm mềm.
Mạc Thiên Liêu nhanh chóng giương hai phiến lá lên cầu xin tha thứ, trời đất chứng giám, hắn ngay cả Đinh Tử Ngọc là ai cũng không nhớ rõ! Khi nào có chuyện hắn truyền y bát cho gã, khi nào lại cùng một chân với gã cơ chứ, chính cả Đoán Thiên tôn giả hắn cũng còn không biết?
Đợi một canh giờ, người Lưu Vân Tông bắt đầu đi tra địa phương khác, Mạc Thiên Liêu cảm giác được hơi thở của hóa thần trưởng lão kia còn chưa tán đi, cường đại thần thức đảo qua người hắn một lần rồi lại một lần. Đợi đến lúc thần thức kia không còn ở trên người hắn, liền nâng rễ cây lên, dịch về hướng ven rừng một chút. Trăng sáng sao thưa, một thân cây trụi lủi không lông không lá chậm rãi di chuyển dưới ánh trăng.
“Tên trộm vô sỉ, trốn đi nơi nào?” Trưởng lão Lưu Vân Tông táo bạo xoay quanh trong hư không, dùng cường đại thần thức đảo qua từng tấc từng tấc, kiểm tra từng vật sống trong rừng, nhưng cái gì cũng không có phát hiện. Chẳng lẽ còn có thể chui vào đất hay sao?
Đợi cho trưởng lão kia khó thở hổn hển rời đi báo với tông chủ, cũng thông tri kiểm tra khách nhân nào không ở trong phòng mình ở tông môn. Mạc Thiên Liêu lập tức hiện thân đi ra, lấy phi kiếm chuẩn bị bay đi, lại nhịn không được thét lớn một tiếng. Trên người còn có thương, sợ là bay không nhanh.
“Hử?” Trưởng lão còn chưa đi xa tựa hồ cảm ứng được thứ gì, nhanh chóng vòng lại. Mạc Thiên Liêu cả kinh, mạnh mẽ vận dụng linh lực, một ngụm máu tươi nhất thời tràn lên, bị hắn cường ép nuốt xuống, quyết không thể lưu lại vết máu.
Thanh Đồng hừ một tiếng, bắt lấy áo hắn, hóa thành một luồng sáng nhanh chóng bay đi, ngay lập tức liền về tới tiểu viện của bọn họ, tốc độ cực nhanh, căn bản không có bị kia trưởng lão nhìn thấy một tia mảy may nào.
“A……” Trở lại trong viện, Mạc Thiên Liêu nhẹ nhàng thở ra, rốt cuộc chống đỡ không nổi, phun ra một búng máu nằm xụi lơ dưới đất.
Thanh Đồng tóm áo kéo hắn về trên giường, lấy một viên đan dược nhét vào miệng hắn.
Mạc Thiên Liêu nuốt xuống đan dược, nháy mắt mấy cái:“Bảo bối, em cho ta ăn dược gì thế?”
“Không biết.” Thanh Đồng mở to một đôi mắt lưu ly nhạt màu nhìn hắn.
“……” Mạc Thiên Liêu bất đắc dĩ, tóm lại đan dược Thiên Lang đưa cho Thanh Đồng không có độc dược, lại gần hôn hôn ánh mắt xinh đẹp kia,“Mắt biến sắc.”
“Hở?” Thanh Đồng nháy mắt mấy cái, mắt lưu ly thoắt cái đã biến thành mắt đen.
Hôm nay là ngày đầu đại hội ba phái, sẽ có đại điển long trọng, bọn họ đều phải tham gia. May mà thương này không tính là nặng, Mạc Thiên Liêu điều tức một lát, ngực không không còn đau nữa, có thể hành tẩu, liền đứng dậy đi theo.
Thái Thủy vẫn ở trạng thái một cái giỏ, bọc một quả Văn Ngọc chậm rãi bước theo xa xa.
Mạc Thiên Liêu quay đầu, không nói một lời nhìn nó.
Thái Thủy run run, lấy quả Văn Ngọc trong lòng ra đưa cho Mạc Thiên Liêu, đợi hắn lấy, liền biến thành miệng rộng:“Ừ thì, chủ nhân à, tối hôm qua cũng không phải tại tui, không phải tui chỉ là nghĩ nên trộm nhiều quả cho mèo nhà chúng ta thôi sao! Ăn càng nhiều quả Văn Ngọc, thần hồn y lại càng củng cố, úi da, nóng nóng nóng!”
Miệng rộng bị đốt, lập tức bay vòng quanh phòng, thật vất vả dập tắt lửa, thấy chủ nhân lại muốn thiêu nó, lập tức trốn đến bên cạnh Thanh Đồng, còn chưa há mồm, liền bị đông lạnh thành đóng băng.
Tác giả có lời muốn nói: Vở kịch nhỏ:
Đinh Tử Ngọc: Ngô là truyền nhân Đoán Thiên tôn giả
Đinh Tử Kim: Phi, là nhân tình Đoán Thiên tôn giả
Móng Nhỏ: Nói, hai ngươi đến cùng quan hệ gì
Thợ Mộc: Mẹ nó thằng này là ai vậy?
Tác giả :
Lục Dã Thiên Hạc