Thần Mộc Cào Hoài Không Hết
Chương 35: Lục Hợp
“Sư đệ, ngươi mua nguyên liệu luyện khí mắc như vậy làm cái gì?” Mạnh Hổ nhìn cục sắt tối đen trong tay Mạc Thiên Liêu, rất là khó hiểu.
Đá Thông Minh thật ra cũng không quý lắm, muốn luyện chế những thứ trên bảo khí đều cần nó, mà Hiên Viên thiết kia không giống. Nghe đồn Hiên Viên thiết chính là nguyên liệu luyện chế thần khí Hiên Viên kiếm thời Thượng Cổ, thiết thạch bán theo cân, giá có thể so với tinh thạch thượng đẳng. Mạc Thiên Liêu một hơi mua một ngàn cân Hiên Viên thiết.
“Quáng thạch Hiên Viên thiết này, một khối lớn bằng nắm tay chỉ có thể luyện ra chút thép nhỏ như vậy,” Mạc Thiên Liêu diễn tả nhỏ bằng một móng tay cái,“Muốn gom thành một kiện đồ vật, chí ít phải một ngàn cân.” Cái này là trong tình huống luyện hư cực kỳ ít, nếu là luyện khí sư tay nghề không tốt, một ngàn cân đại khái chỉ đủ làm chủy thủ.
Mạnh Hổ há miệng thở dốc, hắn không phải muốn hỏi cái này a!
Tâm tình Mạc Thiên Liêu tốt, khó có được kiên nhẫn giảng giải luyện khí gì đó cho người, kết quả đại sư huynh này tựa hồ không hiểu lắm, chỉ đành lắc lắc đầu, nhấc chân hướng phòng đấu giá.
Phòng đấu giá Lục Hợp phường, liền gọi phòng đấu giá Lục Hợp, chính là phòng đấu giá lớn nhất trong chính đạo. Phòng đấu giá này được ba đại tông môn cùng nhau quản chế, giá cả vừa phải, an toàn tin cậy. Bởi vì là phòng đấu giá lớn, đối với những thứ bán đấu giá đương nhiên sẽ cẩn thận phân loại, không thu bảo vật không đủ phẩm chất. Bởi vậy, không giống như mấy phòng đấu giá nhỏ hai ba ngày mở một lần, phòng đấu giá Lục Hợp này là bảy ngày mới mở một lần.
Phòng đấu giá nằm ở trung tâm thành Thông Thiên, hình tròn cao tới vài chục trượng có tường vây quanh, dùng Hắc Kim thạch đúc thành, cao ngất trong mây. Cửa vào to lớn do hai con rồng được khắc thừ hắc ngọc uốn lượn bảo vệ xung quanh, hình rồng kia khắc rất tinh xảo, sống động, nhìn kỹ, vảy trên người rồng chính là một trận đồ phiền phức.
“Chợ đấu giá ngày mai mở cửa, quý khách có thể xem có thứ ngài cần hay không.” Người hầu đứng ở cạnh cửa cười cười nhìn Mạc Thiên Liêu ý bảo xem bức tường bên kia.
Chỉ thấy bên phải cửa lớn, trên vách tường tối đen, có đầy chữ viết bằng cát vàng. Loại cát vàng này viết lên, xong rồi còn có thể lau đi viết lại.
Ngoại trừ ba kiện bảo vật then chốt nhất, thì những thứ khác đều được viết ra. Linh khí thượng phẩm, đan dược cấp cao, linh thảo ngàn năm, nguyên liệu quý hiếm, nhiều vô số, người xem tâm thần kích động. Chỉ là, mặt trên không có đá Lạc Tinh.
“Trong ba kiện then chốt ấy, có nguyên liệu luyện khí không?” Mạc Thiên Liêu hỏi người hầu kia.
“Cụ thể tiểu nhân không biết, nhưng mà, mấy ngày trước đây quả thật có thu được nguyên liệu luyện khí rất là hiếm có, không biết lần này có thể bán hay không.” Người hầu che miệng thần thần bí bí nói, thanh âm lại không thấp, người xung quang đều vểnh tai nghe, cả đám đều bị câu đủ mùi vị.
Mạc Thiên Liêu gật đầu, dẫn đại sư huynh rời khỏi đám người.
“Sư đệ, không bằng chúng ta đi quán tu sĩ bày bên kia xem xem.” Mạnh Hổ thấy chỗ đó không có thứ sư đệ nhà mình muốn, liền đề nghị.
“Chỗ đó càng không có, ngày mai phòng đấu giá mở cửa, chúng ta đi so vận may.” Mạc Thiên Liêu không lưu tâm, trực tiếp đi vào một tửu lâu, đã có nguyên liệu luyện khí quý hiếm, thì hắn liền đi xem thử xem, cho dù không phải là đá Lạc Tinh, thì có nguyên liệu thay thế cũng được rồi.
Bên trong tửu lâu vắng tanh, chỉ có vài bàn có mấy người uống trà học đòi văn vẻ. Trong chính đạo, tu sĩ trên trúc cơ, đa số đều thích ăn Tích cốc đan, như vậy có thể tiết kiệm thời gian dùng để tu luyện, mà đến Tích cốc kỳ liền lại càng không ăn.
Công pháp truyền thống trong chính đạo cho rằng, tu hành cần phải khắc chế tâm tính. Ngũ sắc làm mắt mù, ngũ âm khiến tai điếc, ngũ vị làm miệng thèm, chính đạo cho rằng, muốn thanh tâm quả dục, không thể sa vào mấy thứ ngoài thân.
Mà quy tắc trong ma đạo lại không giống, chú ý là tùy tâm sở dục. Làm người thì có năm dục vọng, bản tính con người là trời ban cho, áp chế ngược lại khiến tâm người phát cuồng, thà rằng ôm ấp Đạo mình, còn hơn vất vả thuyết minh cả đời*. chủ tâm kiên định, đại đạo sẽ thành.
*Nguyên văn: Đa ngôn số cùng, bất như thủ trung
Câu này nằm trong Đạo Đức Kinh, câu trong bản edit được lấy từ bản dịch của Nhân Tử Nguyễn Văn Thọ.
Ở điểm này, Mạc Thiên Liêu vẫn tán thưởng Ma đạo. Cầu tiên vấn đạo, vốn là tranh mệnh với trời, nói cái gì mà khắc chế tâm tính. Tu tiên vốn cần một lòng tin mạnh hơn phàm nhân gấp mấy lần, mới có thể tài năng vượt qua gian nan hiểm trở trên đường tu tiên, mà lòng tin của bản thân chính là một loại dục vọng. Người trong chính đạo giả mù sa mưa, nói là muốn trách trời thương dân, nhưng chuyện xấu xa ngấm ngầm làm chẳng kém ma đạo là bao.
Mạc Thiên Liêu gọi một bàn thức ăn ngon:“Tiểu nhị, có cá suối nước lạnh không?”
“Quý khách nói là loại cá sinh sống trong suối băng thượng đẳng sao?” Tửu lâu này quanh năm kẻ đến người đi, tiểu nhị đương nhiên cũng có kiến thức rộng rãi,“Nếu là cái kia, quán nhỏ này quả thật không có, nhưng mà có một loại cá chỉ có độc trong hồ băng duy nhất bên ngoài thành Thông Thiên, quý khách muốn nếm thử không?”
Mạc Thiên Liêu gật đầu, trả đủ linh thạch, còn khiến chủ quán nướng một con dê núi sừng cong. Mấy người ở bàn bên kia nhìn qua thấy bàn bên này bày đầy mâm lớn mâm nhỏ, rất là khinh thường, chỉ trỏ chế nhạo những tên không có khí phách này.
“Thật sự là thô bỉ không chịu nổi.” Một tu sĩ trẻ tuổi một thân áo bào gấm trắng khinh thường bĩu môi.
“Phỏng chừng là môn phái nhỏ, chưa thấy qua việc đời bao giờ.” Một tu sĩ áo lam khác thấp giọng nói.
Người ở bàn này, một là lão ma đầu thần hồn cường đại, hai Yêu tu tai thính mắt tinh, đương nhiên nghe thấy rõ ràng thấu đáo. Nhưng mà, Mạc Thiên Liêu vốn dĩ da mặt dày, đối với mấy lời tầm xàm bá láp này căn bản chẳng thèm để ý, đợi cá hồ băng lên bàn rồi, liền chuyên tâm lọc xương cá cho mèo nhà mình, đặt thịt cá đã lọc xong rồi vào trong chén nhỏ hàn ngọc.
Ngửi được mùi cá, cái đầu nhỏ trắng lộ ra từ tà áo, hít ngửi, nhảy lên bàn ưu nhã lười biếng duỗi eo, lúc này mới kéo chén ngọc đến trước mặt, chậm rãi bắt đầu ăn.
Mạc Thiên Liêu thò tay xoa xoa chân trái của mèo nhỏ, xoay xoay vòng tay màu lam kia. Ngày hôm trước mới nhớ ra, lúc trước hắn có khắc một pháp trận che dấu hơi thở lên vòng tay này, có thể che lấp mùi yêu thú trên người Mạc Tiểu Trảo, chỉ cần không dùng thần thức cẩn thận nghiệm xem, người khác sẽ cho rằng đây chỉ là một con mèo bình thường.
Bởi vì làm Ma Tôn kiêu ngạo nhiều năm, cũng không sợ ai tới cướp yêu thú của hắn, ngược lại quên mất pháp trận này.
Mạnh Hổ quay đầu trừng mắt nhìn nhóm người kia, áp lực của tu sĩ kim đan vừa đảo qua, vài tên chỉ có tu vi trúc cơ lập tức thành thật. Mới vừa rồi chỉ chú ý đám người này quê mùa, nào ngờ tu vi lại cao như vậy, đắc tội không nổi. Áp lực cao cấp thật lâu vẫn không tiêu tan, mấy tên lắm mồm hồi nãy ra một đầu mồ hôi, chỉ đành đứng lên chuẩn bị chịu tội với tiền bối vị này.
Lúc này, dê núi sừng cong đã nướng xong lên bàn, thơm nức bốn phía, áp lực trên người mọi người lập tức biến mất, vị tiền bối Kim Đan đang ôm chặt toàn bộ dê nướng, vung đũa ăn ngấu nghiến.
“……” Mấy tu sĩ đang nâng chân lên lại rụt trở về, ném linh thạch tính tiền, xoay người đi ngay. Cứ ngồi đó nữa, bọn họ sợ nhịn không được lại nói ra điều gì không phải mất.
Một người hai thú tại ở Lục Hợp phường ăn uống vui chơi cả ngày, mãi cho đến ngày hôm sau phòng đấu giá mở cửa.
Phòng đấu giá Lục Hợp an bài chỗ ngồi dựa theo tu vi của khách. Tu sĩ trúc cơ dù cho có tiền cỡ nào, chỉ có thể mua được thẻ gỗ màu đỏ ngồi trong đại sảnh. Thẻ gỗ của kim đan vi màu vàng, ngồi ở tầng hai; thẻ gỗ nguyên anh là màu lam, ngồi ở tại tầng ba, cứ như vậy mà xếp.
Thẻ vào không mắc, đều cùng một giá, dù có tiền mà tu vi không đủ, thì cũng đừng mơ ngồi phòng trang nhã.
Chen lấn trong đám người, có một người chậm rãi đi tới, trường bào tuyết trắng dệt từ loại tơ tốt nhất, tóc dài như mực xõa xuống, trên đầu chỉ cài một cây trâm lưu ly óng ánh trong suốt, lụa mỏng che mặt, không thấy rõ tướng mạo, chỉ lộ ra một đôi mắt lạnh lùng trong trẻo, đẹp đến mức làm người ta nghẹt thở.
Mỹ nhân giương mắt, khí thế mạnh mẽ nháy mắt tứ tán ra.
Cả đám đang xếp hàng đều đồng loạt tránh qua, người hầu trước cửa đưa khay đựng thẻ bài ra, ngón tay thon dài đảo qua trên mặt khay, thẻ gỗ màu trắng thuộc về tu sĩ hóa thần sáng lên, nhảy vào trong tay. Đúng là tu sĩ hóa thần!
Mọi người ngược lại hít một ngụm khí lạnh, lại không dám nhìn nhiều, người hầu cung kính thỉnh người vào nhã gian tầng thứ tư, người ở phía sau mới nhẹ nhàng thở ra. Mỹ nhân chậm rãi đi vào, phía sau có hai người hầu thân hình cao lớn, Mạc Thiên Liêu cùng Mạnh Hổ.
Bởi vì nguyên liệu muốn mua quá mức quý trọng, để tu sĩ trúc cơ như Mạc Thiên Liêu đến mua quả thật cực kỳ chói mắt, cho nên liền để sư tôn đến.
Nhã gian tầng bốn chỉ có ba phòng, bên trong rộng rãi vô cùng.
Giường mềm rộng rãi đặt ở giữa phòng, bàn thấp tạo ra từ tinh thạch, bày linh quả, linh trà tinh xảo, bên giường mềm có một viên cầu trong suốt, thường thường có ánh sáng lóe qua.
“Chân nhân coi trọng cái gì, chỉ cần đặt một tay lên cầu tinh thạch này, dùng thần niệm báo giá là được rồi.” Người hầu cười cười giải thích cách gọi giá, Thanh Đồng không kiên nhẫn phất tay, đuổi người đi.
Đợi người hầu rời đi, mỹ nhân liền tháo mạng che mặt xuống, lười biếng dựa trên giường mềm. Mạnh Hổ dạo một vòng quanh trong phòng, toàn bộ phòng trừ giường mềm kia thì không có ghế dựa khác, liền đến gần bên cạnh sư tôn, muốn ngồi bên rìa giường, lập tức bị một bàn tay đập ngã xuống đất, biến thành hổ mập, ấm ức nằm bên chỗ đặt chân.
Mạc Thiên Liêu rất là thông cảm nhìn đại sư huynh bị đánh, đi qua ngồi chỗ bàn đặt chân, cực kỳ tự nhiên tựa vào người hổ ta.
Tác giả có lời muốn nói: Vở kịch nhỏ:
[ Lục Hợp kỳ văn chuyên san tháng ba ]
Bìa trong: Trong Lục Hợp phường có tuyệt thế mỹ nhân kinh hiện [ kèm theo bức tranh lụa mỏng che mặt]
Phỏng vấn: Bí tịch làm giàu của phòng đấu giá Lục Hợp — mánh lới càng lớn bán được càng tốt
Ảnh chụp phố: Hai người một mèo, ăn tướng thô bỉ, môn phái nhỏ rất khó phát triển.
Thợ Mộc: Loại này tạp chí nông thôn này, chất lượng quá kém
Sư tôn: Thật như thế [ cầm tuần san biến thành giấy vụn]
Thợ Mộc:……
Đá Thông Minh thật ra cũng không quý lắm, muốn luyện chế những thứ trên bảo khí đều cần nó, mà Hiên Viên thiết kia không giống. Nghe đồn Hiên Viên thiết chính là nguyên liệu luyện chế thần khí Hiên Viên kiếm thời Thượng Cổ, thiết thạch bán theo cân, giá có thể so với tinh thạch thượng đẳng. Mạc Thiên Liêu một hơi mua một ngàn cân Hiên Viên thiết.
“Quáng thạch Hiên Viên thiết này, một khối lớn bằng nắm tay chỉ có thể luyện ra chút thép nhỏ như vậy,” Mạc Thiên Liêu diễn tả nhỏ bằng một móng tay cái,“Muốn gom thành một kiện đồ vật, chí ít phải một ngàn cân.” Cái này là trong tình huống luyện hư cực kỳ ít, nếu là luyện khí sư tay nghề không tốt, một ngàn cân đại khái chỉ đủ làm chủy thủ.
Mạnh Hổ há miệng thở dốc, hắn không phải muốn hỏi cái này a!
Tâm tình Mạc Thiên Liêu tốt, khó có được kiên nhẫn giảng giải luyện khí gì đó cho người, kết quả đại sư huynh này tựa hồ không hiểu lắm, chỉ đành lắc lắc đầu, nhấc chân hướng phòng đấu giá.
Phòng đấu giá Lục Hợp phường, liền gọi phòng đấu giá Lục Hợp, chính là phòng đấu giá lớn nhất trong chính đạo. Phòng đấu giá này được ba đại tông môn cùng nhau quản chế, giá cả vừa phải, an toàn tin cậy. Bởi vì là phòng đấu giá lớn, đối với những thứ bán đấu giá đương nhiên sẽ cẩn thận phân loại, không thu bảo vật không đủ phẩm chất. Bởi vậy, không giống như mấy phòng đấu giá nhỏ hai ba ngày mở một lần, phòng đấu giá Lục Hợp này là bảy ngày mới mở một lần.
Phòng đấu giá nằm ở trung tâm thành Thông Thiên, hình tròn cao tới vài chục trượng có tường vây quanh, dùng Hắc Kim thạch đúc thành, cao ngất trong mây. Cửa vào to lớn do hai con rồng được khắc thừ hắc ngọc uốn lượn bảo vệ xung quanh, hình rồng kia khắc rất tinh xảo, sống động, nhìn kỹ, vảy trên người rồng chính là một trận đồ phiền phức.
“Chợ đấu giá ngày mai mở cửa, quý khách có thể xem có thứ ngài cần hay không.” Người hầu đứng ở cạnh cửa cười cười nhìn Mạc Thiên Liêu ý bảo xem bức tường bên kia.
Chỉ thấy bên phải cửa lớn, trên vách tường tối đen, có đầy chữ viết bằng cát vàng. Loại cát vàng này viết lên, xong rồi còn có thể lau đi viết lại.
Ngoại trừ ba kiện bảo vật then chốt nhất, thì những thứ khác đều được viết ra. Linh khí thượng phẩm, đan dược cấp cao, linh thảo ngàn năm, nguyên liệu quý hiếm, nhiều vô số, người xem tâm thần kích động. Chỉ là, mặt trên không có đá Lạc Tinh.
“Trong ba kiện then chốt ấy, có nguyên liệu luyện khí không?” Mạc Thiên Liêu hỏi người hầu kia.
“Cụ thể tiểu nhân không biết, nhưng mà, mấy ngày trước đây quả thật có thu được nguyên liệu luyện khí rất là hiếm có, không biết lần này có thể bán hay không.” Người hầu che miệng thần thần bí bí nói, thanh âm lại không thấp, người xung quang đều vểnh tai nghe, cả đám đều bị câu đủ mùi vị.
Mạc Thiên Liêu gật đầu, dẫn đại sư huynh rời khỏi đám người.
“Sư đệ, không bằng chúng ta đi quán tu sĩ bày bên kia xem xem.” Mạnh Hổ thấy chỗ đó không có thứ sư đệ nhà mình muốn, liền đề nghị.
“Chỗ đó càng không có, ngày mai phòng đấu giá mở cửa, chúng ta đi so vận may.” Mạc Thiên Liêu không lưu tâm, trực tiếp đi vào một tửu lâu, đã có nguyên liệu luyện khí quý hiếm, thì hắn liền đi xem thử xem, cho dù không phải là đá Lạc Tinh, thì có nguyên liệu thay thế cũng được rồi.
Bên trong tửu lâu vắng tanh, chỉ có vài bàn có mấy người uống trà học đòi văn vẻ. Trong chính đạo, tu sĩ trên trúc cơ, đa số đều thích ăn Tích cốc đan, như vậy có thể tiết kiệm thời gian dùng để tu luyện, mà đến Tích cốc kỳ liền lại càng không ăn.
Công pháp truyền thống trong chính đạo cho rằng, tu hành cần phải khắc chế tâm tính. Ngũ sắc làm mắt mù, ngũ âm khiến tai điếc, ngũ vị làm miệng thèm, chính đạo cho rằng, muốn thanh tâm quả dục, không thể sa vào mấy thứ ngoài thân.
Mà quy tắc trong ma đạo lại không giống, chú ý là tùy tâm sở dục. Làm người thì có năm dục vọng, bản tính con người là trời ban cho, áp chế ngược lại khiến tâm người phát cuồng, thà rằng ôm ấp Đạo mình, còn hơn vất vả thuyết minh cả đời*. chủ tâm kiên định, đại đạo sẽ thành.
*Nguyên văn: Đa ngôn số cùng, bất như thủ trung
Câu này nằm trong Đạo Đức Kinh, câu trong bản edit được lấy từ bản dịch của Nhân Tử Nguyễn Văn Thọ.
Ở điểm này, Mạc Thiên Liêu vẫn tán thưởng Ma đạo. Cầu tiên vấn đạo, vốn là tranh mệnh với trời, nói cái gì mà khắc chế tâm tính. Tu tiên vốn cần một lòng tin mạnh hơn phàm nhân gấp mấy lần, mới có thể tài năng vượt qua gian nan hiểm trở trên đường tu tiên, mà lòng tin của bản thân chính là một loại dục vọng. Người trong chính đạo giả mù sa mưa, nói là muốn trách trời thương dân, nhưng chuyện xấu xa ngấm ngầm làm chẳng kém ma đạo là bao.
Mạc Thiên Liêu gọi một bàn thức ăn ngon:“Tiểu nhị, có cá suối nước lạnh không?”
“Quý khách nói là loại cá sinh sống trong suối băng thượng đẳng sao?” Tửu lâu này quanh năm kẻ đến người đi, tiểu nhị đương nhiên cũng có kiến thức rộng rãi,“Nếu là cái kia, quán nhỏ này quả thật không có, nhưng mà có một loại cá chỉ có độc trong hồ băng duy nhất bên ngoài thành Thông Thiên, quý khách muốn nếm thử không?”
Mạc Thiên Liêu gật đầu, trả đủ linh thạch, còn khiến chủ quán nướng một con dê núi sừng cong. Mấy người ở bàn bên kia nhìn qua thấy bàn bên này bày đầy mâm lớn mâm nhỏ, rất là khinh thường, chỉ trỏ chế nhạo những tên không có khí phách này.
“Thật sự là thô bỉ không chịu nổi.” Một tu sĩ trẻ tuổi một thân áo bào gấm trắng khinh thường bĩu môi.
“Phỏng chừng là môn phái nhỏ, chưa thấy qua việc đời bao giờ.” Một tu sĩ áo lam khác thấp giọng nói.
Người ở bàn này, một là lão ma đầu thần hồn cường đại, hai Yêu tu tai thính mắt tinh, đương nhiên nghe thấy rõ ràng thấu đáo. Nhưng mà, Mạc Thiên Liêu vốn dĩ da mặt dày, đối với mấy lời tầm xàm bá láp này căn bản chẳng thèm để ý, đợi cá hồ băng lên bàn rồi, liền chuyên tâm lọc xương cá cho mèo nhà mình, đặt thịt cá đã lọc xong rồi vào trong chén nhỏ hàn ngọc.
Ngửi được mùi cá, cái đầu nhỏ trắng lộ ra từ tà áo, hít ngửi, nhảy lên bàn ưu nhã lười biếng duỗi eo, lúc này mới kéo chén ngọc đến trước mặt, chậm rãi bắt đầu ăn.
Mạc Thiên Liêu thò tay xoa xoa chân trái của mèo nhỏ, xoay xoay vòng tay màu lam kia. Ngày hôm trước mới nhớ ra, lúc trước hắn có khắc một pháp trận che dấu hơi thở lên vòng tay này, có thể che lấp mùi yêu thú trên người Mạc Tiểu Trảo, chỉ cần không dùng thần thức cẩn thận nghiệm xem, người khác sẽ cho rằng đây chỉ là một con mèo bình thường.
Bởi vì làm Ma Tôn kiêu ngạo nhiều năm, cũng không sợ ai tới cướp yêu thú của hắn, ngược lại quên mất pháp trận này.
Mạnh Hổ quay đầu trừng mắt nhìn nhóm người kia, áp lực của tu sĩ kim đan vừa đảo qua, vài tên chỉ có tu vi trúc cơ lập tức thành thật. Mới vừa rồi chỉ chú ý đám người này quê mùa, nào ngờ tu vi lại cao như vậy, đắc tội không nổi. Áp lực cao cấp thật lâu vẫn không tiêu tan, mấy tên lắm mồm hồi nãy ra một đầu mồ hôi, chỉ đành đứng lên chuẩn bị chịu tội với tiền bối vị này.
Lúc này, dê núi sừng cong đã nướng xong lên bàn, thơm nức bốn phía, áp lực trên người mọi người lập tức biến mất, vị tiền bối Kim Đan đang ôm chặt toàn bộ dê nướng, vung đũa ăn ngấu nghiến.
“……” Mấy tu sĩ đang nâng chân lên lại rụt trở về, ném linh thạch tính tiền, xoay người đi ngay. Cứ ngồi đó nữa, bọn họ sợ nhịn không được lại nói ra điều gì không phải mất.
Một người hai thú tại ở Lục Hợp phường ăn uống vui chơi cả ngày, mãi cho đến ngày hôm sau phòng đấu giá mở cửa.
Phòng đấu giá Lục Hợp an bài chỗ ngồi dựa theo tu vi của khách. Tu sĩ trúc cơ dù cho có tiền cỡ nào, chỉ có thể mua được thẻ gỗ màu đỏ ngồi trong đại sảnh. Thẻ gỗ của kim đan vi màu vàng, ngồi ở tầng hai; thẻ gỗ nguyên anh là màu lam, ngồi ở tại tầng ba, cứ như vậy mà xếp.
Thẻ vào không mắc, đều cùng một giá, dù có tiền mà tu vi không đủ, thì cũng đừng mơ ngồi phòng trang nhã.
Chen lấn trong đám người, có một người chậm rãi đi tới, trường bào tuyết trắng dệt từ loại tơ tốt nhất, tóc dài như mực xõa xuống, trên đầu chỉ cài một cây trâm lưu ly óng ánh trong suốt, lụa mỏng che mặt, không thấy rõ tướng mạo, chỉ lộ ra một đôi mắt lạnh lùng trong trẻo, đẹp đến mức làm người ta nghẹt thở.
Mỹ nhân giương mắt, khí thế mạnh mẽ nháy mắt tứ tán ra.
Cả đám đang xếp hàng đều đồng loạt tránh qua, người hầu trước cửa đưa khay đựng thẻ bài ra, ngón tay thon dài đảo qua trên mặt khay, thẻ gỗ màu trắng thuộc về tu sĩ hóa thần sáng lên, nhảy vào trong tay. Đúng là tu sĩ hóa thần!
Mọi người ngược lại hít một ngụm khí lạnh, lại không dám nhìn nhiều, người hầu cung kính thỉnh người vào nhã gian tầng thứ tư, người ở phía sau mới nhẹ nhàng thở ra. Mỹ nhân chậm rãi đi vào, phía sau có hai người hầu thân hình cao lớn, Mạc Thiên Liêu cùng Mạnh Hổ.
Bởi vì nguyên liệu muốn mua quá mức quý trọng, để tu sĩ trúc cơ như Mạc Thiên Liêu đến mua quả thật cực kỳ chói mắt, cho nên liền để sư tôn đến.
Nhã gian tầng bốn chỉ có ba phòng, bên trong rộng rãi vô cùng.
Giường mềm rộng rãi đặt ở giữa phòng, bàn thấp tạo ra từ tinh thạch, bày linh quả, linh trà tinh xảo, bên giường mềm có một viên cầu trong suốt, thường thường có ánh sáng lóe qua.
“Chân nhân coi trọng cái gì, chỉ cần đặt một tay lên cầu tinh thạch này, dùng thần niệm báo giá là được rồi.” Người hầu cười cười giải thích cách gọi giá, Thanh Đồng không kiên nhẫn phất tay, đuổi người đi.
Đợi người hầu rời đi, mỹ nhân liền tháo mạng che mặt xuống, lười biếng dựa trên giường mềm. Mạnh Hổ dạo một vòng quanh trong phòng, toàn bộ phòng trừ giường mềm kia thì không có ghế dựa khác, liền đến gần bên cạnh sư tôn, muốn ngồi bên rìa giường, lập tức bị một bàn tay đập ngã xuống đất, biến thành hổ mập, ấm ức nằm bên chỗ đặt chân.
Mạc Thiên Liêu rất là thông cảm nhìn đại sư huynh bị đánh, đi qua ngồi chỗ bàn đặt chân, cực kỳ tự nhiên tựa vào người hổ ta.
Tác giả có lời muốn nói: Vở kịch nhỏ:
[ Lục Hợp kỳ văn chuyên san tháng ba ]
Bìa trong: Trong Lục Hợp phường có tuyệt thế mỹ nhân kinh hiện [ kèm theo bức tranh lụa mỏng che mặt]
Phỏng vấn: Bí tịch làm giàu của phòng đấu giá Lục Hợp — mánh lới càng lớn bán được càng tốt
Ảnh chụp phố: Hai người một mèo, ăn tướng thô bỉ, môn phái nhỏ rất khó phát triển.
Thợ Mộc: Loại này tạp chí nông thôn này, chất lượng quá kém
Sư tôn: Thật như thế [ cầm tuần san biến thành giấy vụn]
Thợ Mộc:……
Tác giả :
Lục Dã Thiên Hạc