Thần Mộ
Chương 140: Dữ thần ma đối thoại
Thần Nam trấn áp cơn giận dữ trong lòng, dần dần bình tĩnh trở lại. Có một số chuyện biết chắc là không có kết quả, không có cách nào truy cứu, hắn không dám làm những điều vô nghĩa. Lúc này thực lực đại diện cho tất cả. Hắn không thể biện bác và làm những việc quá khích. Hắn lạnh lùng nói: "Nếu như tôi nói gì đó với ông, ông có thể lại mất đi bản tính, rơi vào tình trạng điên cuồng."
"Không thể nào! Ta đã phong ấn tất cả những kí ức sợ hãi, đáng sợ trong lòng lại rồi." Giọng Vô Danh Thần ma có chút nuối tiếc pha lẫn đau buồn. Thần Nam kinh ngạc vô cùng. Rốt cuộc là điều gì khiến cho Thần Ma cảm thấy sợ hãi?
Vô Danh Thần ma dường như thấy được những nghi ngờ của hắn, buồn bã nói: "Ta cũng không biết là điều gì, chỉ có một chút ấn tượng mơ hồ, căn bản không thể nào nhớ ra được. Từ trước tới giờ ta không hề biết trong quá khứ xa xăm rốt cuộc đã xảy ra những gì. Tuy nhiên mỗi lần nhớ tới, mỗi lần người ta nhắc tới là ta lại bất giác muốn đi nghiên cứu về những ký ức mơ hồ đó, nhưng đều không thành công. Chỉ cần tiếp cận với những ký ức đó là ta lại bị mất đi bản tính, rơi vào tình trạng điên cuồng. Bây giờ thì được rồi, miền ký ức đó đã bị ta phong ấn rồi, không thể lại xảy ra chuyện gì nữa."
Thần Nam kinh ngạc, không kìm được bật hỏi: "Đó rốt cuộc là cảm giác gì? Tại sao ông lại có ấn tượng mơ hồ, lại không thể rõ ràng nhớ về những ký ức trong quá khứ? Ông từng nói rằng, thời gian ông đánh mất đi bản tính càng ngày càng dài, thời gian tỉnh táo càng ngày càng ngắn, có phải là do miền ký ức mơ hồ đó hay không?"
Vô Danh Thần ma lắc đầu, than: "Bình thường việc đánh mất đi bản tính và miền ký ức mơ hồ kia không có quan hệ gì. Vấn đề là tinh thần của ta càng ngày càng hỗn loạn. Còn về miền ký ức mơ hồ kia, ta thường cảm thấy thật lạ kỳ. Trong quá khứ xa xôi nhất định đã xảy ra một chuyện vô cùng lớn, dường như bao hàm cả một bí mật kinh thiên. Nhưng ta quả thật không thể nào nắm bắt được những thông tin mà miền ký ức mơ hồ đó chứa đựng. Ta có một cảm giác, dường như có kẻ nào đó giở thủ đoạn với linh hồn của ta, xóa sạch đi một số ký ức quan trọng nào đó. Ta nghĩ đã là nguyên nhân chủ yếu nhất khiến ta không thể nhớ được những chuyện trước kia"
"Cái gì? Có người giở thủ đoạn với ông, xóa sạch đi một số ký ức trong linh hồn ông?" Thần Nam kêu lên kinh ngạc. Có người đã giở thủ đoạn với một Thần ma hùng mạnh thời xa xưa, điều này khiến người ta khó mà tưởng tượng được!
"Đúng thế! Đây hoàn toàn là một thứ trực giác bản năng. Ngươi chắc cũng có thứ cảm giác mơ hồ này đúng không? Không thể đoán biết, không thể chứng minh, nhưng lại là sự thật!"
"Ta đã từng có cảm giác này." Thần Nam gật đầu nói. Lần này tới vùng đất chết, hắn đã dựa vào trực giác cảm thấy có thể sẽ xảy ra điều gì đó. Hắn tin vào thứ trực giác mà Vô Danh Thần ma nói.
Vô Danh Thần ma tiếp tục nói: "Tất cả những thứ này đều là trực giác bản năng, sự thật rốt cuộc là như thế nào, ta cũng không biết. Tuy nhiên có thể khẳng định rằng, có người đã tạo ra một số phong ấn trên người ta, biết bao nhiêu thần thông của ta đều không thể nào sử dụng được, bây giờ chỉ có thể dựa vào sức mạnh chân tay mà thôi. Rốt cuộc là kẻ nào đã giở những thủ đoạn này với ta? Ta từ trước tới nay không hề biết, đây là điều đau khổ nhất!"
Thần Nam vô cùng kinh ngạc, vô cùng thương cảm với ông ta. Võ công tuyệt đỉnh tới mức Thần ma thì đã làm sao, suy cho cùng cũng là một kẻ bị người ta thao túng khống chế. Tuy nhiên người đứng đằng sau lưng quả thật rất đáng sợ. Vô Danh Thần ma một kẻ có sức mạnh thông thiên có thể tung hoành khắp thiên hạ, nhưng suy cho cùng ...
"Ông có biết bí mật thần ma một vạn năm trước không? Ông có biết tại sao mình lại ở vùng đất chết này không?" Thần Nam kiên trì hỏi. Hắn rất muốn biết những chuyện của một vạn năm trước.
"Những chuyện của vạn năm trước ta không biết, khẳng định đã có người xóa sạch nó đi trong ký ức của ta rồi. Những ký ức còn lưu lại chỉ có thể khiến cho ta phát cuồng, căn bản không thể nào lấy được những thông tin có ích. Vừa nãy ta đã phong ấn hoàn toàn nó rồi. Ta không biết tại sao mình lại ở nơi này. Đây là nơi bắt đầu những ký ức chủ yếu của ta, dường như tất cả những ký ức của ta đều bắt đầu từ nơi này." Vẻ mặt Vô Danh Thần ma lộ ra vẻ đau khổ, không biết mình là ai, không biết mình tới từ đâu, quá khứ của mình ông ta không hề biết một chút nào.
"Tại sao ông không rời khỏi nơi này?"
Vô Danh Thần ma ngẩng mặt lên trời, hồng quang của con mắt duy nhất có chút tối đi, ánh mắt dần trở nên vô hồn. Phải rất lâu sau ông mới định thần lại, thở dài nói: "Ta không thể rời khỏi nơi này. Linh hồn ta lúc nào cũng nhắc nhở ta, nơi này cần ta bảo vệ, tuyệt đối không thể để cho bất cứ một ai đặt chân tới. Trong vòng một trăm dặm bất cứ một kẻ cường mạnh nào nếu như muốn uy hiếp nơi đây ta đều phải tìm cách hủy diệt. Ta vĩnh viễn phải bảo vệ nơi này, cho tới khi nào thế giời này hủy diệt"
"Ông không biết ông đang bảo vệ thứ gì, vẫn kiên trì như vậy, ông cảm thấy có ý nghĩa gì không?"
"Ngươi không hiểu! Tiềm thức nói với ta rằng, cho dù ta chết đi cũng không thể để cho ai xâm phạm tới nơi này. Cho dù có những ngày ta có đánh mất đi bản tính thì ý thức tiềm tàng của ta cũng đang điều khiển con người ta, tuần tra bảo vệ vùng đất chết này!"
Thần Nam dần dần hiểu ra. Ngày hôm đó Vô Danh Thần ma cưỡi ma khí cuồn cuộn không hiểu sao xuất hiện trên bầu trời Thần Phong học viện có thể là do chịu sự chi phối của tiềm thức, đi tập kích giết Tiểu Long một kẻ hùng mạnh thành công tiến hóa thành Lục Giai thần thú.
Hắn đột nhiên nhớ tới hàng nghìn vạn bộ xương trong vùng đất chết. Vùng đất ngập tràn xương trắng đáng sợ như vậy, không biết có bao nhiêu kẻ hùng mạnh đã chôn xác ở nơi đây, hắn cảm giác giọng mình có chút run run, nói: "Hàng nghìn hàng vạn bộ xương ở vùng đất chết này là do ông tạo ra hay sao?"
Vô Danh Thần ma lắc đầu nói: "Chỉ có một phần rất ít là xương của những kẻ hùng mạnh do ta giết thôi, còn lại đã tồn tại ở đây từ trước khi ta tới nơi này!"
"Cái gì?" Thần Nam vô cùng kinh ngạc, vội vàng hỏi: "Ông nơi đây lúc nào? Được bao lâu rồi?"
"Khoảng vài nghìn năm rồi, có lẽ đã gần một vạn năm. Thời gian đã quá lâu rồi, ta đã không còn nhớ rõ nữa!"
Thần Nam giật mình. Nơi này chính là di tích của vạn năm trước, nơi này đích thực có ẩn giấu một bí mật kinh thiên.
"Lẽ nào đây là một trong những bãi chiến trường ác liệt của vạn năm trước?" Thần Nam nói một mình. Hắn mơ hồ nhìn Vô Danh Thần ma nói: "Hàng nghìn năm nay ông ở đây rốt cuộc đã ngăn cản được những người nào? Rốt cuộc những người nào muốn xông vào đây?"
"Tuyệt địa bốn phía được bao bọc bởi Khốn Thiên đại trận. Bình thường, nó vận chuyển dựa vào lực của các vì sao, không có ai có thể tự do ra vào. Hàng trăm năm, trận sẽ mở ra một lần, thời gian khoảng hơn một trăm ngày. Sau một trăm ngày, đại trận dần dần khởi động, xung quanh hình thành một cản lực rất mạnh, cho tới khi đại trận vận chuyển hoàn toàn, sẽ che giấu đi vùng đất chết này. Thế giới bên ngoài không thể nào tìm ra được. Khi tuyệt địa được mở ra, những kẻ xông vào nơi này đều là những kẻ hùng mạnh tuyệt đỉnh, có những tiên thần của tiên thần giới, cũng có rất nhiều kẻ tu luyện của những loài khác. Ngoài những người của tiên thần giới ra, những kẻ khác đều là những kẻ hiếu kỳ mà xông vào đây, những thần tiên khác thì quá nửa là vô tình mà đi vào đây."
Thần Nam trong lòng hỗn loạn. Những thông tin mà hôm nay có được thật đáng kinh ngạc. Hắn dường như nắm bắt dược điều gì, nhưng suy nghĩ một hồi lâu lại như chẳng có gì.
Vô Danh Thần ma không có kẻ thù rõ ràng. Phàm là những cao thủ tuyệt đỉnh vượt qua cấp sáu, nhân lúc Khốn Thiên đại trận mở ra, đi vào phạm vi một trăm dặm đều bị ông ta tấn công!
Thần Nam có chút khó hiểu, không kìm nổi hỏi: "Lần trước ta từng bước vào vùng đất chết này, tại sao ông lại không giết ta?"
"Ngươi nói chính là ba tháng trước đúng không? Lúc đó Khốn Thiên đại trận vừa mới dừng lại, ta vẫn còn đang ngủ say. Lúc đó ta đã cảm nhận được một luồng khí mơ hồ, nhưng khi đó ta vừa mới tỉnh lại, vì vậy không thể thấy rõ những vết tích của ngươi."
Thần Nam nghe xong toát mồ hôi hột. Lúc đó hắn đã quá lỗ mãng. Thông qua những lời nói của Vô Danh Thần ma, bí mật của vùng đất chết dần dần hé mở. Hắn đã hiểu được một chút về vùng đất này.
Sau đó Thần Nam hỏi tới vấn đề quan trọng nhất, nói: "Sơn động ở nơi sâu nhất trong sơn cốc, lúc nào cũng tuôn ra ma khí cuồn cuộn, ở đó rốt cuộc là có thứ gì?"
Vô Danh Thần Ma lắc đầu, nói: "Nơi đó vô cùng kỳ quái, dường như có một Khốn Thiên đại trận loại nhỏ, lúc nào cũng chuyển động, vĩnh viễn không ngừng nghỉ. Không có một ai có thể vào nơi sâu nhất trong sơn động, cho dù là ta cũng không biết bên trong đó có thứ gì?"
"Ông... ông cũng không thể nào vào được nơi sâu nhất đó?" Cho dù là chỉ là một tin đáng lạ cũng đủ để làm hắn đờ đẫn, nhưng lần này hắn thật sự kinh ngạc. Sau khi hơi bình tĩnh lại hắn nói: "Nơi đó phải là nơi mà ông cần bảo vệ không?"
"Không phải! Ta căn bản không biết ta phải bảo vệ thứ gì, nhưng ta cam tâm tình nguyện ở lại đây, bởi vì tiềm thức nhắc nhỏ ta rằng nó đáng để ta dùng tính mệnh bảo vệ. trong vùng sơn cốc này. Chỉ có ma động sâu không nhìn thấy đáy đó là khiến ta bất an. Nó khiến cho trong lòng ta bất giác nổi lên sự thù địch, nếu như không phải có một Khốn Thiên đại trận đặt ở bên trong, ta sớm đã vào và hủy diệt tất cả những gì ở trong đó rồi. Nơi đó không có thứ ta cần phải bảo vệ, nhưng đó quả thật là một nơi rất đáng sợ, bên trong có thể có một sự vật thần bí nào đó chưa được biết tới!"
Vô Danh Thần ma giống như rơi vào cõi mộng, lẩm bẩm: "Ta không biết... Trong sơn cốc này trước sau luôn có hai luồng sức mạnh níu kéo lấy ta. Một khiến ta cảm thấy thân thiết vô cùng, dường như là người thân ta, nhưng ta trước sau đều không nắm bắt được nó, tìm không ra nơi khởi nguồn của nó là ở đâu. Một luồng sức mạnh khác khiến ta căm ghét, thậm chí cảm thấy có chút sợ hãi, nó ẩn nấp trong nơi sâu nhất của ma động..."
Thần Nam suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng lắc đầu thở dài. Hai nguồn sức mạnh đó không phải là thứ hắn có thể tìm hiểu được. Sức mạnh khiến Vô Danh Thần ma cảm thấy sợ hãi có lẽ tới từ nhân gian! Trước mắt việc quan trọng nhất mà hắn cần tìm hiểu chính là câu đố về việc hắn sống lại!
"Không thể nào! Ta đã phong ấn tất cả những kí ức sợ hãi, đáng sợ trong lòng lại rồi." Giọng Vô Danh Thần ma có chút nuối tiếc pha lẫn đau buồn. Thần Nam kinh ngạc vô cùng. Rốt cuộc là điều gì khiến cho Thần Ma cảm thấy sợ hãi?
Vô Danh Thần ma dường như thấy được những nghi ngờ của hắn, buồn bã nói: "Ta cũng không biết là điều gì, chỉ có một chút ấn tượng mơ hồ, căn bản không thể nào nhớ ra được. Từ trước tới giờ ta không hề biết trong quá khứ xa xăm rốt cuộc đã xảy ra những gì. Tuy nhiên mỗi lần nhớ tới, mỗi lần người ta nhắc tới là ta lại bất giác muốn đi nghiên cứu về những ký ức mơ hồ đó, nhưng đều không thành công. Chỉ cần tiếp cận với những ký ức đó là ta lại bị mất đi bản tính, rơi vào tình trạng điên cuồng. Bây giờ thì được rồi, miền ký ức đó đã bị ta phong ấn rồi, không thể lại xảy ra chuyện gì nữa."
Thần Nam kinh ngạc, không kìm được bật hỏi: "Đó rốt cuộc là cảm giác gì? Tại sao ông lại có ấn tượng mơ hồ, lại không thể rõ ràng nhớ về những ký ức trong quá khứ? Ông từng nói rằng, thời gian ông đánh mất đi bản tính càng ngày càng dài, thời gian tỉnh táo càng ngày càng ngắn, có phải là do miền ký ức mơ hồ đó hay không?"
Vô Danh Thần ma lắc đầu, than: "Bình thường việc đánh mất đi bản tính và miền ký ức mơ hồ kia không có quan hệ gì. Vấn đề là tinh thần của ta càng ngày càng hỗn loạn. Còn về miền ký ức mơ hồ kia, ta thường cảm thấy thật lạ kỳ. Trong quá khứ xa xôi nhất định đã xảy ra một chuyện vô cùng lớn, dường như bao hàm cả một bí mật kinh thiên. Nhưng ta quả thật không thể nào nắm bắt được những thông tin mà miền ký ức mơ hồ đó chứa đựng. Ta có một cảm giác, dường như có kẻ nào đó giở thủ đoạn với linh hồn của ta, xóa sạch đi một số ký ức quan trọng nào đó. Ta nghĩ đã là nguyên nhân chủ yếu nhất khiến ta không thể nhớ được những chuyện trước kia"
"Cái gì? Có người giở thủ đoạn với ông, xóa sạch đi một số ký ức trong linh hồn ông?" Thần Nam kêu lên kinh ngạc. Có người đã giở thủ đoạn với một Thần ma hùng mạnh thời xa xưa, điều này khiến người ta khó mà tưởng tượng được!
"Đúng thế! Đây hoàn toàn là một thứ trực giác bản năng. Ngươi chắc cũng có thứ cảm giác mơ hồ này đúng không? Không thể đoán biết, không thể chứng minh, nhưng lại là sự thật!"
"Ta đã từng có cảm giác này." Thần Nam gật đầu nói. Lần này tới vùng đất chết, hắn đã dựa vào trực giác cảm thấy có thể sẽ xảy ra điều gì đó. Hắn tin vào thứ trực giác mà Vô Danh Thần ma nói.
Vô Danh Thần ma tiếp tục nói: "Tất cả những thứ này đều là trực giác bản năng, sự thật rốt cuộc là như thế nào, ta cũng không biết. Tuy nhiên có thể khẳng định rằng, có người đã tạo ra một số phong ấn trên người ta, biết bao nhiêu thần thông của ta đều không thể nào sử dụng được, bây giờ chỉ có thể dựa vào sức mạnh chân tay mà thôi. Rốt cuộc là kẻ nào đã giở những thủ đoạn này với ta? Ta từ trước tới nay không hề biết, đây là điều đau khổ nhất!"
Thần Nam vô cùng kinh ngạc, vô cùng thương cảm với ông ta. Võ công tuyệt đỉnh tới mức Thần ma thì đã làm sao, suy cho cùng cũng là một kẻ bị người ta thao túng khống chế. Tuy nhiên người đứng đằng sau lưng quả thật rất đáng sợ. Vô Danh Thần ma một kẻ có sức mạnh thông thiên có thể tung hoành khắp thiên hạ, nhưng suy cho cùng ...
"Ông có biết bí mật thần ma một vạn năm trước không? Ông có biết tại sao mình lại ở vùng đất chết này không?" Thần Nam kiên trì hỏi. Hắn rất muốn biết những chuyện của một vạn năm trước.
"Những chuyện của vạn năm trước ta không biết, khẳng định đã có người xóa sạch nó đi trong ký ức của ta rồi. Những ký ức còn lưu lại chỉ có thể khiến cho ta phát cuồng, căn bản không thể nào lấy được những thông tin có ích. Vừa nãy ta đã phong ấn hoàn toàn nó rồi. Ta không biết tại sao mình lại ở nơi này. Đây là nơi bắt đầu những ký ức chủ yếu của ta, dường như tất cả những ký ức của ta đều bắt đầu từ nơi này." Vẻ mặt Vô Danh Thần ma lộ ra vẻ đau khổ, không biết mình là ai, không biết mình tới từ đâu, quá khứ của mình ông ta không hề biết một chút nào.
"Tại sao ông không rời khỏi nơi này?"
Vô Danh Thần ma ngẩng mặt lên trời, hồng quang của con mắt duy nhất có chút tối đi, ánh mắt dần trở nên vô hồn. Phải rất lâu sau ông mới định thần lại, thở dài nói: "Ta không thể rời khỏi nơi này. Linh hồn ta lúc nào cũng nhắc nhở ta, nơi này cần ta bảo vệ, tuyệt đối không thể để cho bất cứ một ai đặt chân tới. Trong vòng một trăm dặm bất cứ một kẻ cường mạnh nào nếu như muốn uy hiếp nơi đây ta đều phải tìm cách hủy diệt. Ta vĩnh viễn phải bảo vệ nơi này, cho tới khi nào thế giời này hủy diệt"
"Ông không biết ông đang bảo vệ thứ gì, vẫn kiên trì như vậy, ông cảm thấy có ý nghĩa gì không?"
"Ngươi không hiểu! Tiềm thức nói với ta rằng, cho dù ta chết đi cũng không thể để cho ai xâm phạm tới nơi này. Cho dù có những ngày ta có đánh mất đi bản tính thì ý thức tiềm tàng của ta cũng đang điều khiển con người ta, tuần tra bảo vệ vùng đất chết này!"
Thần Nam dần dần hiểu ra. Ngày hôm đó Vô Danh Thần ma cưỡi ma khí cuồn cuộn không hiểu sao xuất hiện trên bầu trời Thần Phong học viện có thể là do chịu sự chi phối của tiềm thức, đi tập kích giết Tiểu Long một kẻ hùng mạnh thành công tiến hóa thành Lục Giai thần thú.
Hắn đột nhiên nhớ tới hàng nghìn vạn bộ xương trong vùng đất chết. Vùng đất ngập tràn xương trắng đáng sợ như vậy, không biết có bao nhiêu kẻ hùng mạnh đã chôn xác ở nơi đây, hắn cảm giác giọng mình có chút run run, nói: "Hàng nghìn hàng vạn bộ xương ở vùng đất chết này là do ông tạo ra hay sao?"
Vô Danh Thần ma lắc đầu nói: "Chỉ có một phần rất ít là xương của những kẻ hùng mạnh do ta giết thôi, còn lại đã tồn tại ở đây từ trước khi ta tới nơi này!"
"Cái gì?" Thần Nam vô cùng kinh ngạc, vội vàng hỏi: "Ông nơi đây lúc nào? Được bao lâu rồi?"
"Khoảng vài nghìn năm rồi, có lẽ đã gần một vạn năm. Thời gian đã quá lâu rồi, ta đã không còn nhớ rõ nữa!"
Thần Nam giật mình. Nơi này chính là di tích của vạn năm trước, nơi này đích thực có ẩn giấu một bí mật kinh thiên.
"Lẽ nào đây là một trong những bãi chiến trường ác liệt của vạn năm trước?" Thần Nam nói một mình. Hắn mơ hồ nhìn Vô Danh Thần ma nói: "Hàng nghìn năm nay ông ở đây rốt cuộc đã ngăn cản được những người nào? Rốt cuộc những người nào muốn xông vào đây?"
"Tuyệt địa bốn phía được bao bọc bởi Khốn Thiên đại trận. Bình thường, nó vận chuyển dựa vào lực của các vì sao, không có ai có thể tự do ra vào. Hàng trăm năm, trận sẽ mở ra một lần, thời gian khoảng hơn một trăm ngày. Sau một trăm ngày, đại trận dần dần khởi động, xung quanh hình thành một cản lực rất mạnh, cho tới khi đại trận vận chuyển hoàn toàn, sẽ che giấu đi vùng đất chết này. Thế giới bên ngoài không thể nào tìm ra được. Khi tuyệt địa được mở ra, những kẻ xông vào nơi này đều là những kẻ hùng mạnh tuyệt đỉnh, có những tiên thần của tiên thần giới, cũng có rất nhiều kẻ tu luyện của những loài khác. Ngoài những người của tiên thần giới ra, những kẻ khác đều là những kẻ hiếu kỳ mà xông vào đây, những thần tiên khác thì quá nửa là vô tình mà đi vào đây."
Thần Nam trong lòng hỗn loạn. Những thông tin mà hôm nay có được thật đáng kinh ngạc. Hắn dường như nắm bắt dược điều gì, nhưng suy nghĩ một hồi lâu lại như chẳng có gì.
Vô Danh Thần ma không có kẻ thù rõ ràng. Phàm là những cao thủ tuyệt đỉnh vượt qua cấp sáu, nhân lúc Khốn Thiên đại trận mở ra, đi vào phạm vi một trăm dặm đều bị ông ta tấn công!
Thần Nam có chút khó hiểu, không kìm nổi hỏi: "Lần trước ta từng bước vào vùng đất chết này, tại sao ông lại không giết ta?"
"Ngươi nói chính là ba tháng trước đúng không? Lúc đó Khốn Thiên đại trận vừa mới dừng lại, ta vẫn còn đang ngủ say. Lúc đó ta đã cảm nhận được một luồng khí mơ hồ, nhưng khi đó ta vừa mới tỉnh lại, vì vậy không thể thấy rõ những vết tích của ngươi."
Thần Nam nghe xong toát mồ hôi hột. Lúc đó hắn đã quá lỗ mãng. Thông qua những lời nói của Vô Danh Thần ma, bí mật của vùng đất chết dần dần hé mở. Hắn đã hiểu được một chút về vùng đất này.
Sau đó Thần Nam hỏi tới vấn đề quan trọng nhất, nói: "Sơn động ở nơi sâu nhất trong sơn cốc, lúc nào cũng tuôn ra ma khí cuồn cuộn, ở đó rốt cuộc là có thứ gì?"
Vô Danh Thần Ma lắc đầu, nói: "Nơi đó vô cùng kỳ quái, dường như có một Khốn Thiên đại trận loại nhỏ, lúc nào cũng chuyển động, vĩnh viễn không ngừng nghỉ. Không có một ai có thể vào nơi sâu nhất trong sơn động, cho dù là ta cũng không biết bên trong đó có thứ gì?"
"Ông... ông cũng không thể nào vào được nơi sâu nhất đó?" Cho dù là chỉ là một tin đáng lạ cũng đủ để làm hắn đờ đẫn, nhưng lần này hắn thật sự kinh ngạc. Sau khi hơi bình tĩnh lại hắn nói: "Nơi đó phải là nơi mà ông cần bảo vệ không?"
"Không phải! Ta căn bản không biết ta phải bảo vệ thứ gì, nhưng ta cam tâm tình nguyện ở lại đây, bởi vì tiềm thức nhắc nhỏ ta rằng nó đáng để ta dùng tính mệnh bảo vệ. trong vùng sơn cốc này. Chỉ có ma động sâu không nhìn thấy đáy đó là khiến ta bất an. Nó khiến cho trong lòng ta bất giác nổi lên sự thù địch, nếu như không phải có một Khốn Thiên đại trận đặt ở bên trong, ta sớm đã vào và hủy diệt tất cả những gì ở trong đó rồi. Nơi đó không có thứ ta cần phải bảo vệ, nhưng đó quả thật là một nơi rất đáng sợ, bên trong có thể có một sự vật thần bí nào đó chưa được biết tới!"
Vô Danh Thần ma giống như rơi vào cõi mộng, lẩm bẩm: "Ta không biết... Trong sơn cốc này trước sau luôn có hai luồng sức mạnh níu kéo lấy ta. Một khiến ta cảm thấy thân thiết vô cùng, dường như là người thân ta, nhưng ta trước sau đều không nắm bắt được nó, tìm không ra nơi khởi nguồn của nó là ở đâu. Một luồng sức mạnh khác khiến ta căm ghét, thậm chí cảm thấy có chút sợ hãi, nó ẩn nấp trong nơi sâu nhất của ma động..."
Thần Nam suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng lắc đầu thở dài. Hai nguồn sức mạnh đó không phải là thứ hắn có thể tìm hiểu được. Sức mạnh khiến Vô Danh Thần ma cảm thấy sợ hãi có lẽ tới từ nhân gian! Trước mắt việc quan trọng nhất mà hắn cần tìm hiểu chính là câu đố về việc hắn sống lại!
Tác giả :
Ngô Biển Quân