Thần Mộ 2
Chương 257: Luyện thể
Thần Nam bùng nổ trong lúc tuyệt vọng như phá kén hóa bướm, hoàn thành một lần biến thân cực kỳ ngoạn mục, thăng hoa vượt hẳn bản thân. Nhưng không thể coi đó là thần hóa mà là ma hóa. Lúc phá kén thoát ra, không phải thần điệp mà là ma điệp.
Một con ma điệp bất mãn vận mệnh, chứa đầy tinh thần phản kháng. Hắn muốn phá tan mọi quy tắc, dẹp hết mọi cấm kị lĩnh vực, thảnh thơi thiên địa.
"Oành."
Tiếng nổ chấn động mọi người trong cự sơn, sấm sét từ hư không bổ mạnh vào hắn. Những tia sét lớn hơn tưởng tượng, lôi quang như kình thiên ngọc trụ, mỗi tia sét chiếm trọn cả sơn cốc, trùm lên cả bọn ma viên, cổ thần, Đại Ma.
Ma viên kêu lên: "Không ổn, Thần Nam tiến vào Thần Vương lĩnh vực, đây là Thần Vương kiếp." Ma thể ngàn trượng lắc lư, cự trảo bổ mạnh lên không, vừa bảo vệ cổ thần vừa định giúp Thần Nam phá tan làn sấm sét kinh nhân.
Thần Nam đang đạt mức Thần Vương sơ khai, từ tiên nhân chi cảnh bước sang Thần Vương lĩnh vực, vượt qua khoảng cách vô số tu giả mộng mị cả đời. Đó không phải may mắn mà do hắn đã kinh qua kinh quá vô số trường sinh tử tẩy lễ, là thành quả thu được từ máu lửa.
Từ khi hắn bước vào chiến đấu, chưa có ngày nào yên ổn sinh hoạt, tựa hồ luôn qua lại giữa sống và chết. Ở Nhân gian, Thiên giới, hắn trải qua sinh tử đại chiến nhiều lần hơn người ta trải qua trong mấy kiếp. Giữa kiếp nạn trùng trùng, hắn tiến từng bước, không có chút nào may mắn.
Hắn không ngừng tích lũy đủ sức mạnh trong tu luyện, trong lúc sinh tử đại chiến với những siêu cấp cao thủ, cảm ngộ Thần Vương cảnh giới trong lúc sống chết mong manh.
Hôm nay đến lúc bùng nổ, tu vi tăng thêm một mức.
Mái tóc màu máu của hắn tung bay cuồng loạn, hai mắt bắn ra hào quang lạnh lùng, quát vang với ma viên: "Không cần, cứ để ta."
Ma viên gầm lên: "Đây không phải trò đùa, Thần Vương kiếp uy lực vô cùng, ngươi thành vương ở Nhân gian lại càng khó đoán. Tình huống này, mười người thành vương chết mất chín, tu vi như ta cũng phải dốc toàn lực."
Thần Nam không chịu được việc mượn sức người khác để thành Thần Vương: "Ta thà chết." Hắn nói như chém đinh chặt sắt.
Cổ thần nói: "Chúng ta lùi hết lại, nếu cần người khác tương trợ, dù thành Thần Vương cũng chỉ là đóa hoa được chăm bón, không chịu thiên phạt thì thà không thành Thần Vương cho xong."
Ma viên bất lực thở dài, bảo vệ cổ thần ra khỏi làn lôi quang. Nạp Lan Nhược Thủy được Long Bảo Bảo hộ tống rút lui, Đại Ma và Tử Kim thần long liếc nhìn hắn rồi cũng nhanh chóng lui ra.
Chỉ có tàn hồn Thần Chiến như ngọn núi đứng yên trên hư không, hai mắt trống rỗng nhìn hắn, thần sắc tường hòa.
Đệ nhất đạo lôi quang tuy khổng lồ nhưng chỉ có tính chất thăm dò, đệ nhị đạo thiên phạt thần quang giáng xuống, ai nấy đều biến sắc, quang trụ được thực chất hóa như chột chống trời từ mây cao nối liền mặt đất, bổ xuống Thần Nam.
Lúc đó hắn lại thực hiện một hành động kinh dị, đưa hai tay lên trời, quang Liệt Không Kiếm và Đại Long đao đi, cởi Huyền Vũ giáp rồi ném ra xa, Hậu Nghệ cung, Thạch Cảm đương, Khốn Thiên tác được tống vào nội thiên địa.
Hắn tay trắng đứng trên chiêu hồn đài, nhìn lội quang giáng xuống rồi hú vang, gầm lên: "Đến đây! Không dựa vào ngoại vật, ngoại hồn, bằng nhục thân, hồn phách, chống lại thiên phạt. Ta sẽ tẩy lễ, thăng hoa trong lôi kiếp."
"Y điên chăng? Sao lại vứt hết bảo vật?" Ma viên tỏ vẻ không hiểu, hết sức nóng ruột.
Cổ thần thở dài một hơi: "Thần Chiến ân nhân từng nói, chân chính truyền nhân của Thần gia, sau khi thần binh nhập thể sẽ công lực đại tăng, trên danh nghĩa là lấy hồn dưỡng hồn, dựa vào bảo vật để đề thăng tu vi, nhưng thực tế không biết bên nào dưỡng bên nào. Cao thủ chân chính đều đi trên con đường tu luyện của mình, không theo bước tiền nhân. Ân nhân tựa hồ yêu cầu cực cao với bản thân…"
"Oành."
Quang trụ quán thông liễu thiên địa, trực tiếp đánh xuống, y phục trên mình Thần Nam tan tành, ngay cả chút tro tàn cũng bị lôi điện cuốn bay.
Lôi điện kinh nhân cỡ này, đừng nói tự thân trải qua mà Huyền giới cao thủ ngoài xa quan sát cũng lạnh mình.
Hành động của Thần Nam càng kỳ quái, hắn không đánh tan thiên lôi mà ngược lại giơ cao hai tay để lôi quang khắp trời chảy vào thân thể.
Hào quang chay vào, theo song cước nhập vào chiêu hồn đài rồi xuống đất. Không hề có thi thể cháy đen xuất hiện như chúng nhân tưởng tượng.
"Bình."
Chiêu hồn đài vỡ tan, mặt đất nứt nẻ, trải về về xa, vết nứt kinh khủng dài tới mười mấy trượng.
"Oành."
Ngoài xa, một ngọn tàn sơn sập xuống hoàn toàn vì vết nứt lan tới. từ mấy hướng khác cũng vang lên tiếng động ầm ầm, mấy đỉnh núi bị vết nứt xé toạc chân nên đổ xuống.
Chiêu hồn đài tan tành, Thần Nam đứng trên không bất động.
"Soẹt."
Lại một tiếng nổ, đệ tam đạo thiên phạt chi quang đáng sợ của Thần Vương kiếp giáng xuống.
Thần Nam vẫn bất động, mặc thiên phạt thần quang chảy vào thân thể, hào quang chói lòa che kín mình hắn, người khác không thể nhìn rõ.
Đại Ma nhíu mày: "Y dùng thiên lôi thoái luyện thân thể nhưng khác nào đù với lửa."
Cổ thần cũng tỏ vẻ lo lắng: "Y đang dùng thần phạt chi quang tẩy lễ, bất kể hậu quả thế nào!"
Ma viên cũng lo lắng vô cùng, thiên phạt hủy diệt Thần Vương vô cùng đáng sợ.
Đương nhiên, thế giới này luôn là phúc họa kề nhau, trong tử cảnh lại nảy sinh cơ.
Thần Vương hoàn toàn bất đồng với các tu giả cầu trường sinh, trong tuyệt cảnh họ cũng có cơ duyên cực lớn, lúc tử vong thiên phạt giáng xuống, thân thể sẽ xuất hiện vô hạn sinh cơ, nếu dẫn đạo hữu hiệu ắt hiệu quả vô cùng.
Nhưng ai nấy đều chọ cách dùng vô hạn sinh mệnh chi năng bổ sung cho bản thân mà đối kháng thiên phạt hoặc tránh thiên phạt.
Thần Nam lại chọn cách cực đoan, dùng thiên lôi thần quang thoái luyện thân thể, bất quá hắn còn dụng ý khác: mượn thần quang trừ đi thần binh chi hồn trong thân thể. Mây hôm nay hắn đã hiểu nhiều việc, hắn không muốn nhập hồn phách như tạc lôi vào thân thể mình mà định trừ dứt hậu hoạn.
Thần binh chỉ nên sử dụng, không thể dung nhập, hắn đi đến quyết định như vậy.
Nhưng sự tính không như ý muốn, quá nhiều việc người ta không thể nắm chắc.
Lôi điện quán thể, hắn liền vận chuyển Thông thiên động địa ma công, để thân thể dung nhập thiên địa, mặc toàn bộ sức mạnh thiên phạt chảy vào rồi tự ra ngoài theo các lỗ chân lông khắp huyệt vị toàn thân.
Luyện thể cũng như rèn sắt, dùng lửa rừng rực tạo ra tinh thiết.
Được lửa rèn giũa rồi tái sinh, để tinh thiết hóa thành thần thiết, đổi lại sức mạnh vô tận, thăng hoa cùng cực.
Hắn là một võ nhân nhưng quăng mấy bảo vật đi rồi cũng không còn binh khí cạnh mình, không thể như tu đạo giả, giao dung với pháp bảo nhập thể. Hiện tại thoái luyện thân thể cũng là rèn thân thể thành thần binh mạnh nhất, thành pháp bảo đỉnh cao.
Nhưng hung hiểm hơn cả tưởng tượng.
Dù hắn tinh thông Thông thiên động địa ma công nhưng không thể thông thiên thật sự, ban đầu còn miễn cưỡng chịu nổi sức mạnh nhập thể. Rồi thân thể phồng lên, sắp nổ tung… hắn mon men bên bờ tử vong.
"Oành."
Đệ tứ đạo thiên lôi bổ xuống, quang trụ mạnh gần như cấm kị thiên lôi của Thiên Quỷ xuất ra đối kháng.
Thiên lôi nhập thể, sắc mặt Thần Nam đỏ lựng, phun ra một ngụm máu, toàn thân như được bơm khí phồng lên, trở thành phù nề, những mạch máu xanh lè hiện rõ, cơ hồ sắp nổ tung bất cứ lúc nào.
"Oành."
Từ thân thể hắn tràn ra sức mạnh kinh hồn, lan đến mấy ngọn núi cạnh đó khiến chúng lắc lư, gần như sụp đổ. Hắn lại thổ huyết. Nhưng cuối cùng cũng qua được đệ tứ đạo thiên lôi.
Thân thể hắn lắc lư, song vẫn đứng yên trên không. Lúc đệ ngũ đạo thiên lôi bô xuống, hắn đưa tay để thiên lôi quán thể, không chống lại hay tránh né như các tu giả đối kháng thiên phạt.
"Phụt."
Mạch máu trên hai tay hắn nứt toác, huyết nhục mơ hồ, thậm chí nhìn rõ cả bạch cốt trắng rợn người lộ ra.Vết thương đáng sợ khiến hắn đau đớn tận cốt tủy, dầu vậy vẫn cố gắng gượng.
"Phụt."
Huyết quản trên hai chân hắn cũng nứt vỡ, toàn bộ cơ nhục chân rách toạc, huyết nhục mơ hồ, bạch cốt lộ ra, thương thế cực kì nghiêm trọng.
Nhưng cũng coi như hắn qua được đệ ngũ đạo thiên phạt thần quang, lúc lôi quan tan đi, Thần Vương lực nhanh chóng tràn ra như tiên nhũ linh dịch, kì diệu vô cùng, nhanh chóng tu bổ thân thể hắn, thoáng chốc đã khôi phục.
Da thịt không còn thương tổn, lấp lánh thần quang kì dị cùng sức sống vô hạn.
Thiên lôi quán thể, thoái luyện thân thể coi như đem thân mạo hiểm để nhục thể cực tận thăng hoa, luyện thành bất hoại chi thể chân chính.
Không để hắn kịp lấy hơi, đệ lục đạo thiên lôi khiến núi non rung chuyển lại bổ xuống.
Đạo cấm kị chi lôi này mạnh hơn đạo trước nhiều, Thần Nam bị đánh bay xuống mặt đất loang lổ, toàn thân đầy máu, thậm chí có chỗ phát ra mùi tanh tưởi, làn da nhăm nhúm, ít nhất cũng có hai chục gióng xương bị đánh gãy.
Hao quang sáng chói vây quanh hắn, thân thể hắn rũ ra mặt đất, không thể động đậy, chỉ còn đôi mắt trong suốt nhìn lên tàn hồn trên không.
Trong sát na nhìn thấy phụ thân, hắn phảng phất có lại sức mạnh, chật vật bò dậy, đệ lục đạo thiên lôi quán thể rồi, hắn liền vận chuyển huyền công mài giũa thân thể, nỗi thống khổ như trong luyện ngục khiến hắn hắn chịu giày vò đáng sợ nhất thế gian.
Huyết nhục nứt toác, xương gãy rời, nỗi khổ này dù là Thần Vương cũng khó chịu nổi.
"Bình."
Thần Nam gục xuống nhưng qua được đệ lục đạo thiên lôi. Thần Vương lực tràn ra, nhanh chóng tu bổ thân thể hắn. Tấm thân gần như phá tan lại phục nguyên.
Nhưng lần này thân thể chưa hồi phục xong, đệ thất đạo cấm kị thiên lôi đã giáng xuống. Hắn bay đi nhưng vẫn cố gượng để thiên lôi quán thể.
Cuồng bạo lôi quang đi qua đâu, núi non bị đánh tan tới đó, đủ thấy nhục thể hắn đang chịu thống khổ thế nào.
Lúc Thần Vương đấu chiến có thể nhấc tay tan nát núi sông, nhưng có ai hiểu lúc họ lên Thần Vương chi cảnh phải chịu thống khổ thế nào?
Đương nhiên, nỗi khổ của Thần Nam còn nghiêm trọng hơn, hắn dẫn đạo thiên lôi nhập thể chứ không tránh đi như phần lớn Thần Vương khác.
"Cắc, cắc."
Huyết nhục mơ hồ, toàn thân vỡ toác, hắn gần như hóa thành tương thịt, gân mạch dứt rồi, ngũ tạng tan nát, huyết nhục toàn thân bầy nhầy.
Nếu thường ngày, chắc hắn đã chết nhưng đang lúc tử vong thiên phạt, cũng là lúc sinh cơ dồi dào khiến hắn còn sống sót.
Đang lúc chịu nỗi khỏ lớn nhất thế gian, hắn cuối cùng cũng qua được đệ thất đạo cấm kị thiên lôi. Vô tận Thần Vương lực lan ra, tu bổ thân thể gần tan hẳn của hắn. Không chỉ Nạp Lan Nhược Thủy khóc thành tiếng mà Đại Ma, cổ thần, ma viên cũng không nỡ nhìn. Hai con rồng liên tục uốn lượn trên không.
Ngoài xa, các Huyền giới cao thủ cũng ngầm run người, nỗi khô đó quả là hình phạt tàn khốc ở địa ngục.
Trên con đường thành cường giả, không có từ may mắn, tất cả phải dùng màu đổi lấy, trải qua những khảo nghiệm người thường không làm nổi.
Lúc bát đạo thiên lôi oanh kích xuống, thân thể hắn chưa phục nguyên lại gần như tan tành, mọi khớp xương rời ra, huyết nhục nhũn nhão. Hắn nằm thẳng đuột dưới đất nhưng vẫn dẫn thiên lôi quán thể.
Khảo nghiệm kinh hồn.
Nếu qua được đệ bát đạo hủy diệt thần quang, sẽ chỉ còn lại một đạo thần phạt!
Lúc đó, Thiên Quỷ đang đối kháng mười tám đạo cấm kị thiên lôi đột nhiên rít lên, đối kháng trên không đến lúc cao điểm. Nhưng nó không muốn tiếp tục mà cười tàn nhẫn, dẫn lôi quang ngút trời chụp xuống Thần Nam.
Đồng thời đệ cửu đạo thiên phạt cũng xuất hiện, gần như cách đệ bát đạo hủy diệt thần quang có tích tắc, gần như không cho hắn cơ hội chuẩn bị. Hiện tại hắn đang dẫn đệ bát đạo thiên lôi vào thân thể, toàn thân đang nát nhừ.
Thiên Quỷ dẫn đạo vô tận lôi quang, hợp cùng đệ cửu đạo hủy diệt thần quang hung hãn bổ xuống chỗ hắn.
Mọi người bên ngoài hô lên kinh hãi.
Ma viên gầm lên: "Đang chết, Thiên Quỷ phản lại."
Đại Ma cũng gầm vang: "Thiên Quỷ phệ biến!"
Ma viên, Đại Ma, Nạp Lan Nhược Thủy, và hai con rồng đều nóng lòng xông lên.
Nhưng lúc đó Thần Nam xảy ra dị biến khiến họ dừng lại.
Hắn định mượn thiên phạt thần uy bức khôi bảo chi hồn rời khỏi thân thể nhưng hiển nhiên đã thất bại. Thần binh chi hồn không bị thiên phạt thần quang kích tan nên không bị hắn bức ra.
Mấy thần binh tàn hồn đột nhiên tự động tiến ra, vây quanh hắn, điên cuồng xoay tít, càng lúc càng nhanh, sau cùng hình thành một màn sáng chặn đứng phía ngoài.
Hắn bị bao phủ bên trong như con ngài ngủ trong kén.
Đồng thời ma ảnh sau lưng hắn xuất hiện, tay trái cầm nhân hình binh khí, đứng sững gần hắn.
Những lần này nó khác hẳn trước đây, uyển chuyển như có linh tính, gầm lên vang vọng với Thiên Quỷ, thanh âm không lớn lắm nhưng khiến quá nửa số người có mặt trong núi gục ngã.
Đồng thời Thần Chiến tàn hồn đứng trên không cũng như bị kích thích, định so cao thấp với ma ảnh, hai mắt bắn ra hào quang.
Một con ma điệp bất mãn vận mệnh, chứa đầy tinh thần phản kháng. Hắn muốn phá tan mọi quy tắc, dẹp hết mọi cấm kị lĩnh vực, thảnh thơi thiên địa.
"Oành."
Tiếng nổ chấn động mọi người trong cự sơn, sấm sét từ hư không bổ mạnh vào hắn. Những tia sét lớn hơn tưởng tượng, lôi quang như kình thiên ngọc trụ, mỗi tia sét chiếm trọn cả sơn cốc, trùm lên cả bọn ma viên, cổ thần, Đại Ma.
Ma viên kêu lên: "Không ổn, Thần Nam tiến vào Thần Vương lĩnh vực, đây là Thần Vương kiếp." Ma thể ngàn trượng lắc lư, cự trảo bổ mạnh lên không, vừa bảo vệ cổ thần vừa định giúp Thần Nam phá tan làn sấm sét kinh nhân.
Thần Nam đang đạt mức Thần Vương sơ khai, từ tiên nhân chi cảnh bước sang Thần Vương lĩnh vực, vượt qua khoảng cách vô số tu giả mộng mị cả đời. Đó không phải may mắn mà do hắn đã kinh qua kinh quá vô số trường sinh tử tẩy lễ, là thành quả thu được từ máu lửa.
Từ khi hắn bước vào chiến đấu, chưa có ngày nào yên ổn sinh hoạt, tựa hồ luôn qua lại giữa sống và chết. Ở Nhân gian, Thiên giới, hắn trải qua sinh tử đại chiến nhiều lần hơn người ta trải qua trong mấy kiếp. Giữa kiếp nạn trùng trùng, hắn tiến từng bước, không có chút nào may mắn.
Hắn không ngừng tích lũy đủ sức mạnh trong tu luyện, trong lúc sinh tử đại chiến với những siêu cấp cao thủ, cảm ngộ Thần Vương cảnh giới trong lúc sống chết mong manh.
Hôm nay đến lúc bùng nổ, tu vi tăng thêm một mức.
Mái tóc màu máu của hắn tung bay cuồng loạn, hai mắt bắn ra hào quang lạnh lùng, quát vang với ma viên: "Không cần, cứ để ta."
Ma viên gầm lên: "Đây không phải trò đùa, Thần Vương kiếp uy lực vô cùng, ngươi thành vương ở Nhân gian lại càng khó đoán. Tình huống này, mười người thành vương chết mất chín, tu vi như ta cũng phải dốc toàn lực."
Thần Nam không chịu được việc mượn sức người khác để thành Thần Vương: "Ta thà chết." Hắn nói như chém đinh chặt sắt.
Cổ thần nói: "Chúng ta lùi hết lại, nếu cần người khác tương trợ, dù thành Thần Vương cũng chỉ là đóa hoa được chăm bón, không chịu thiên phạt thì thà không thành Thần Vương cho xong."
Ma viên bất lực thở dài, bảo vệ cổ thần ra khỏi làn lôi quang. Nạp Lan Nhược Thủy được Long Bảo Bảo hộ tống rút lui, Đại Ma và Tử Kim thần long liếc nhìn hắn rồi cũng nhanh chóng lui ra.
Chỉ có tàn hồn Thần Chiến như ngọn núi đứng yên trên hư không, hai mắt trống rỗng nhìn hắn, thần sắc tường hòa.
Đệ nhất đạo lôi quang tuy khổng lồ nhưng chỉ có tính chất thăm dò, đệ nhị đạo thiên phạt thần quang giáng xuống, ai nấy đều biến sắc, quang trụ được thực chất hóa như chột chống trời từ mây cao nối liền mặt đất, bổ xuống Thần Nam.
Lúc đó hắn lại thực hiện một hành động kinh dị, đưa hai tay lên trời, quang Liệt Không Kiếm và Đại Long đao đi, cởi Huyền Vũ giáp rồi ném ra xa, Hậu Nghệ cung, Thạch Cảm đương, Khốn Thiên tác được tống vào nội thiên địa.
Hắn tay trắng đứng trên chiêu hồn đài, nhìn lội quang giáng xuống rồi hú vang, gầm lên: "Đến đây! Không dựa vào ngoại vật, ngoại hồn, bằng nhục thân, hồn phách, chống lại thiên phạt. Ta sẽ tẩy lễ, thăng hoa trong lôi kiếp."
"Y điên chăng? Sao lại vứt hết bảo vật?" Ma viên tỏ vẻ không hiểu, hết sức nóng ruột.
Cổ thần thở dài một hơi: "Thần Chiến ân nhân từng nói, chân chính truyền nhân của Thần gia, sau khi thần binh nhập thể sẽ công lực đại tăng, trên danh nghĩa là lấy hồn dưỡng hồn, dựa vào bảo vật để đề thăng tu vi, nhưng thực tế không biết bên nào dưỡng bên nào. Cao thủ chân chính đều đi trên con đường tu luyện của mình, không theo bước tiền nhân. Ân nhân tựa hồ yêu cầu cực cao với bản thân…"
"Oành."
Quang trụ quán thông liễu thiên địa, trực tiếp đánh xuống, y phục trên mình Thần Nam tan tành, ngay cả chút tro tàn cũng bị lôi điện cuốn bay.
Lôi điện kinh nhân cỡ này, đừng nói tự thân trải qua mà Huyền giới cao thủ ngoài xa quan sát cũng lạnh mình.
Hành động của Thần Nam càng kỳ quái, hắn không đánh tan thiên lôi mà ngược lại giơ cao hai tay để lôi quang khắp trời chảy vào thân thể.
Hào quang chay vào, theo song cước nhập vào chiêu hồn đài rồi xuống đất. Không hề có thi thể cháy đen xuất hiện như chúng nhân tưởng tượng.
"Bình."
Chiêu hồn đài vỡ tan, mặt đất nứt nẻ, trải về về xa, vết nứt kinh khủng dài tới mười mấy trượng.
"Oành."
Ngoài xa, một ngọn tàn sơn sập xuống hoàn toàn vì vết nứt lan tới. từ mấy hướng khác cũng vang lên tiếng động ầm ầm, mấy đỉnh núi bị vết nứt xé toạc chân nên đổ xuống.
Chiêu hồn đài tan tành, Thần Nam đứng trên không bất động.
"Soẹt."
Lại một tiếng nổ, đệ tam đạo thiên phạt chi quang đáng sợ của Thần Vương kiếp giáng xuống.
Thần Nam vẫn bất động, mặc thiên phạt thần quang chảy vào thân thể, hào quang chói lòa che kín mình hắn, người khác không thể nhìn rõ.
Đại Ma nhíu mày: "Y dùng thiên lôi thoái luyện thân thể nhưng khác nào đù với lửa."
Cổ thần cũng tỏ vẻ lo lắng: "Y đang dùng thần phạt chi quang tẩy lễ, bất kể hậu quả thế nào!"
Ma viên cũng lo lắng vô cùng, thiên phạt hủy diệt Thần Vương vô cùng đáng sợ.
Đương nhiên, thế giới này luôn là phúc họa kề nhau, trong tử cảnh lại nảy sinh cơ.
Thần Vương hoàn toàn bất đồng với các tu giả cầu trường sinh, trong tuyệt cảnh họ cũng có cơ duyên cực lớn, lúc tử vong thiên phạt giáng xuống, thân thể sẽ xuất hiện vô hạn sinh cơ, nếu dẫn đạo hữu hiệu ắt hiệu quả vô cùng.
Nhưng ai nấy đều chọ cách dùng vô hạn sinh mệnh chi năng bổ sung cho bản thân mà đối kháng thiên phạt hoặc tránh thiên phạt.
Thần Nam lại chọn cách cực đoan, dùng thiên lôi thần quang thoái luyện thân thể, bất quá hắn còn dụng ý khác: mượn thần quang trừ đi thần binh chi hồn trong thân thể. Mây hôm nay hắn đã hiểu nhiều việc, hắn không muốn nhập hồn phách như tạc lôi vào thân thể mình mà định trừ dứt hậu hoạn.
Thần binh chỉ nên sử dụng, không thể dung nhập, hắn đi đến quyết định như vậy.
Nhưng sự tính không như ý muốn, quá nhiều việc người ta không thể nắm chắc.
Lôi điện quán thể, hắn liền vận chuyển Thông thiên động địa ma công, để thân thể dung nhập thiên địa, mặc toàn bộ sức mạnh thiên phạt chảy vào rồi tự ra ngoài theo các lỗ chân lông khắp huyệt vị toàn thân.
Luyện thể cũng như rèn sắt, dùng lửa rừng rực tạo ra tinh thiết.
Được lửa rèn giũa rồi tái sinh, để tinh thiết hóa thành thần thiết, đổi lại sức mạnh vô tận, thăng hoa cùng cực.
Hắn là một võ nhân nhưng quăng mấy bảo vật đi rồi cũng không còn binh khí cạnh mình, không thể như tu đạo giả, giao dung với pháp bảo nhập thể. Hiện tại thoái luyện thân thể cũng là rèn thân thể thành thần binh mạnh nhất, thành pháp bảo đỉnh cao.
Nhưng hung hiểm hơn cả tưởng tượng.
Dù hắn tinh thông Thông thiên động địa ma công nhưng không thể thông thiên thật sự, ban đầu còn miễn cưỡng chịu nổi sức mạnh nhập thể. Rồi thân thể phồng lên, sắp nổ tung… hắn mon men bên bờ tử vong.
"Oành."
Đệ tứ đạo thiên lôi bổ xuống, quang trụ mạnh gần như cấm kị thiên lôi của Thiên Quỷ xuất ra đối kháng.
Thiên lôi nhập thể, sắc mặt Thần Nam đỏ lựng, phun ra một ngụm máu, toàn thân như được bơm khí phồng lên, trở thành phù nề, những mạch máu xanh lè hiện rõ, cơ hồ sắp nổ tung bất cứ lúc nào.
"Oành."
Từ thân thể hắn tràn ra sức mạnh kinh hồn, lan đến mấy ngọn núi cạnh đó khiến chúng lắc lư, gần như sụp đổ. Hắn lại thổ huyết. Nhưng cuối cùng cũng qua được đệ tứ đạo thiên lôi.
Thân thể hắn lắc lư, song vẫn đứng yên trên không. Lúc đệ ngũ đạo thiên lôi bô xuống, hắn đưa tay để thiên lôi quán thể, không chống lại hay tránh né như các tu giả đối kháng thiên phạt.
"Phụt."
Mạch máu trên hai tay hắn nứt toác, huyết nhục mơ hồ, thậm chí nhìn rõ cả bạch cốt trắng rợn người lộ ra.Vết thương đáng sợ khiến hắn đau đớn tận cốt tủy, dầu vậy vẫn cố gắng gượng.
"Phụt."
Huyết quản trên hai chân hắn cũng nứt vỡ, toàn bộ cơ nhục chân rách toạc, huyết nhục mơ hồ, bạch cốt lộ ra, thương thế cực kì nghiêm trọng.
Nhưng cũng coi như hắn qua được đệ ngũ đạo thiên phạt thần quang, lúc lôi quan tan đi, Thần Vương lực nhanh chóng tràn ra như tiên nhũ linh dịch, kì diệu vô cùng, nhanh chóng tu bổ thân thể hắn, thoáng chốc đã khôi phục.
Da thịt không còn thương tổn, lấp lánh thần quang kì dị cùng sức sống vô hạn.
Thiên lôi quán thể, thoái luyện thân thể coi như đem thân mạo hiểm để nhục thể cực tận thăng hoa, luyện thành bất hoại chi thể chân chính.
Không để hắn kịp lấy hơi, đệ lục đạo thiên lôi khiến núi non rung chuyển lại bổ xuống.
Đạo cấm kị chi lôi này mạnh hơn đạo trước nhiều, Thần Nam bị đánh bay xuống mặt đất loang lổ, toàn thân đầy máu, thậm chí có chỗ phát ra mùi tanh tưởi, làn da nhăm nhúm, ít nhất cũng có hai chục gióng xương bị đánh gãy.
Hao quang sáng chói vây quanh hắn, thân thể hắn rũ ra mặt đất, không thể động đậy, chỉ còn đôi mắt trong suốt nhìn lên tàn hồn trên không.
Trong sát na nhìn thấy phụ thân, hắn phảng phất có lại sức mạnh, chật vật bò dậy, đệ lục đạo thiên lôi quán thể rồi, hắn liền vận chuyển huyền công mài giũa thân thể, nỗi thống khổ như trong luyện ngục khiến hắn hắn chịu giày vò đáng sợ nhất thế gian.
Huyết nhục nứt toác, xương gãy rời, nỗi khổ này dù là Thần Vương cũng khó chịu nổi.
"Bình."
Thần Nam gục xuống nhưng qua được đệ lục đạo thiên lôi. Thần Vương lực tràn ra, nhanh chóng tu bổ thân thể hắn. Tấm thân gần như phá tan lại phục nguyên.
Nhưng lần này thân thể chưa hồi phục xong, đệ thất đạo cấm kị thiên lôi đã giáng xuống. Hắn bay đi nhưng vẫn cố gượng để thiên lôi quán thể.
Cuồng bạo lôi quang đi qua đâu, núi non bị đánh tan tới đó, đủ thấy nhục thể hắn đang chịu thống khổ thế nào.
Lúc Thần Vương đấu chiến có thể nhấc tay tan nát núi sông, nhưng có ai hiểu lúc họ lên Thần Vương chi cảnh phải chịu thống khổ thế nào?
Đương nhiên, nỗi khổ của Thần Nam còn nghiêm trọng hơn, hắn dẫn đạo thiên lôi nhập thể chứ không tránh đi như phần lớn Thần Vương khác.
"Cắc, cắc."
Huyết nhục mơ hồ, toàn thân vỡ toác, hắn gần như hóa thành tương thịt, gân mạch dứt rồi, ngũ tạng tan nát, huyết nhục toàn thân bầy nhầy.
Nếu thường ngày, chắc hắn đã chết nhưng đang lúc tử vong thiên phạt, cũng là lúc sinh cơ dồi dào khiến hắn còn sống sót.
Đang lúc chịu nỗi khỏ lớn nhất thế gian, hắn cuối cùng cũng qua được đệ thất đạo cấm kị thiên lôi. Vô tận Thần Vương lực lan ra, tu bổ thân thể gần tan hẳn của hắn. Không chỉ Nạp Lan Nhược Thủy khóc thành tiếng mà Đại Ma, cổ thần, ma viên cũng không nỡ nhìn. Hai con rồng liên tục uốn lượn trên không.
Ngoài xa, các Huyền giới cao thủ cũng ngầm run người, nỗi khô đó quả là hình phạt tàn khốc ở địa ngục.
Trên con đường thành cường giả, không có từ may mắn, tất cả phải dùng màu đổi lấy, trải qua những khảo nghiệm người thường không làm nổi.
Lúc bát đạo thiên lôi oanh kích xuống, thân thể hắn chưa phục nguyên lại gần như tan tành, mọi khớp xương rời ra, huyết nhục nhũn nhão. Hắn nằm thẳng đuột dưới đất nhưng vẫn dẫn thiên lôi quán thể.
Khảo nghiệm kinh hồn.
Nếu qua được đệ bát đạo hủy diệt thần quang, sẽ chỉ còn lại một đạo thần phạt!
Lúc đó, Thiên Quỷ đang đối kháng mười tám đạo cấm kị thiên lôi đột nhiên rít lên, đối kháng trên không đến lúc cao điểm. Nhưng nó không muốn tiếp tục mà cười tàn nhẫn, dẫn lôi quang ngút trời chụp xuống Thần Nam.
Đồng thời đệ cửu đạo thiên phạt cũng xuất hiện, gần như cách đệ bát đạo hủy diệt thần quang có tích tắc, gần như không cho hắn cơ hội chuẩn bị. Hiện tại hắn đang dẫn đệ bát đạo thiên lôi vào thân thể, toàn thân đang nát nhừ.
Thiên Quỷ dẫn đạo vô tận lôi quang, hợp cùng đệ cửu đạo hủy diệt thần quang hung hãn bổ xuống chỗ hắn.
Mọi người bên ngoài hô lên kinh hãi.
Ma viên gầm lên: "Đang chết, Thiên Quỷ phản lại."
Đại Ma cũng gầm vang: "Thiên Quỷ phệ biến!"
Ma viên, Đại Ma, Nạp Lan Nhược Thủy, và hai con rồng đều nóng lòng xông lên.
Nhưng lúc đó Thần Nam xảy ra dị biến khiến họ dừng lại.
Hắn định mượn thiên phạt thần uy bức khôi bảo chi hồn rời khỏi thân thể nhưng hiển nhiên đã thất bại. Thần binh chi hồn không bị thiên phạt thần quang kích tan nên không bị hắn bức ra.
Mấy thần binh tàn hồn đột nhiên tự động tiến ra, vây quanh hắn, điên cuồng xoay tít, càng lúc càng nhanh, sau cùng hình thành một màn sáng chặn đứng phía ngoài.
Hắn bị bao phủ bên trong như con ngài ngủ trong kén.
Đồng thời ma ảnh sau lưng hắn xuất hiện, tay trái cầm nhân hình binh khí, đứng sững gần hắn.
Những lần này nó khác hẳn trước đây, uyển chuyển như có linh tính, gầm lên vang vọng với Thiên Quỷ, thanh âm không lớn lắm nhưng khiến quá nửa số người có mặt trong núi gục ngã.
Đồng thời Thần Chiến tàn hồn đứng trên không cũng như bị kích thích, định so cao thấp với ma ảnh, hai mắt bắn ra hào quang.
Tác giả :
Ngô Biển Quân