Thần Ma Thiên Tôn
Chương 221: Vu oan giá họa
Ngay khi Đoan Mộc Linh Nhi nhìn thấy Ninh Tiểu Xuyên bị Đoan Mộc Cơ Sương lôi vào trong phòng liền biết đại sự không ổn. Mặc dù Ninh Tiểu Xuyên là cầm thú, nhưng khẳng định không phải là đối thủ của ả hồ ly tinh dâm đãng Đoan Mộc Cơ Sương này.
Nàng đang định chạy vào phòng cứu Ninh Tiểu Xuyên ra, miễn cho hắn cũng biến thành đồ chơi dưới váy của Đoan Mộc Cơ Sương…
Ầm...
Cửa phòng đột nhiên bị đụng nát, chia năm xẻ bảy.
Ninh Tiểu Xuyên bộ dáng kinh hoàng từ trong phòng chạy ra, y phục trên người tán loạn. Vừa đáp xuống mặt đất đã kêu lên:
- Đi mau!
Ninh Tiểu Xuyên chưa từng bao giờ thất kinh như thế, quả thật giống như gặp phải mãnh thú Hồng Hoang, mũi chân đạp mạnh một cái, phóng lên tường đào tẩu.
Đoan Mộc Cơ Sương, trên người mặc một kiện thiếp thân nội y nguyệt bạch sắc, lộ ra nguyên cái lưng trần, cùng với mảng lớn da thịt trắng noãn trước ngực, hai chân thon dài ngọc nhuận, bộ dáng gợi cảm thướt tha đi tới. Nàng cứ ăn mặc mát mẻ như vậy, đứng ở trên lầu các, liếc nhìn về phía Đoan Mộc Linh Nhi, cười nói:
- Thân thể vị công tử này quả thật quá hoàn mỹ! Nam nhân tốt như thế, ngươi lại dám để hắn xuất hiện trước mặt ta, ngươi quá không cẩn thận rồi! Ha hả… ta nhất định sẽ đoạt của ngươi!
- Tiện nhân!
Đoan Mộc Linh Nhi mắng lại một tiếng, sau đó liền trực tiếp rời đi.
o0o
Ninh Tiểu Xuyên phản hồi Lăng Khí Các, thở dài một hơi, đem áo bào tán loạn chỉnh lại, dùng thắt lưng buộc chặt.
- Quá kinh hiểm!
Ninh Tiểu Xuyên vận chuyển Huyền Khí trong cơ thể, Huyền Khí vận chuyển suốt 18 chu thiên, nhiệt hỏa trong cơ thể mới bình ổn lại.
Ầm...
Đoan Mộc Linh Nhi một cước đá tung cửa phòng, đi vào, cười lạnh nhìn Ninh Tiểu Xuyên, nói:
- Hiện tại ngươi đã biết nàng là tiện nhân rồi chứ? Chẳng qua, biểu hiện của ngươi hôm nay quả thật là ngoài dự liệu của ta!
- Phải không?
Đoan Mộc Linh Nhi nói:
- Ngươi là nam nhân đầu tiên bị Đoan Mộc Cơ Sương lôi vào phòng mà còn có thể trốn ra. Không tệ a! Phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa a! Hiện tại ta đã có chút tin tưởng, ngươi không có làm ra chuyện không bằng cầm thú đối với Vô Tình quỷ sứ!
- Ngươi vốn nên sớm tin tưởng ta mới đúng!
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Bất quá, tỷ tỷ ngươi thật có chút quá đáng… Lẽ nào cha ngươi không quản giáo nàng sao? Mặc cho nàng loạn đến như vậy?
Đoan Mộc Linh Nhi nói:
- Rất nhiều người anh hùng cả đời, cũng không thể quản tốt con gái của mình. Hơn nữa, nơi này là Ma Môn, những chuyện càng không chịu nổi hơn nữa cũng có thể phát sinh. Lâu dần, cũng chỉ đành nhìn nhưng không thể trách! Đoan Mộc Cơ Sương đã để mắt tới ngươi, bản thân ngươi tự giải quyết cho tốt đi!
Nói xong lời này, Đoan Mộc Linh Nhi liền trực tiếp rời đi.
Ninh Tiểu Xuyên nhìn theo bóng lưng nàng rời đi, cười nhạt một tiếng, căn bản không đem lời nói của nàng đặt trong lòng. Hắn lấy từ trong lòng ngực ra một kiện y phục của bé gái, lóng nga lóng ngóng mặc cho Tiểu Huyền thú.
Bộ y phục này là Ninh Tiểu Xuyên trong lúc nguy hiểm, từ trong phòng Đoan Mộc Cơ Sương mang ra. Bên trên còn mang theo hương vị son phấn nhàn nhạt, mặc trên người Tiểu Huyền thú, mặc dù hơi rộng một chút, thế nhưng cũng coi như miễn cưỡng vừa vặn.
Tiểu Huyền thú nhấp nháy cặp mắt, ánh mắt tròn xoe, nói:
- Cha, ta còn chưa có tên a!
Ninh Tiểu Xuyên biết nàng không thể sửa miệng, cũng chỉ đành không miễn cưỡng nàng nữa, trầm tư trong chốc lát, nói:
- Vậy gọi ngươi là Tiểu Linh Nhi đi!
- Vì sao lại gọi là Tiểu Linh Nhi?
Nàng nghiêng đầu, tò mò hỏi.
- Bởi vì mẹ ngươi tên là Linh Nhi, ngươi là con gái nàng, tự nhiên tên Tiểu Linh Nhi!
- Ừm! Cha, ta đói bụng!
Ánh mắt Tiểu Linh Nhi tội nghiệp nhìn chằm chằm Ninh Tiểu Xuyên.
Ninh Tiểu Xuyên vỗ vỗ nhẹ đầu nàng, nói:
- Ngươi đi ngủ trước đi! Đến lúc tỉnh dậy, ta tìm mẹ ngươi cho ngươi bú sữa!
- Ta không bú sữa! Ta muốn ăn cỏ!
Tiểu Linh Nhi nghiêm trang nói, ánh mắt nhìn chằm chằm túi Càn Khôn của Ninh Tiểu Xuyên.
- Ngươi muốn ăn Huyền dược?
Ninh Tiểu Xuyên mở túi Càn Khôn ra, bên trong bắn ra quang hoa chói mắt, dược hương của hơn mười loại Huyền dược từ trong phát ra, tràn ngập cả căn phòng.
Tiểu Linh Nhi cực kỳ hưng phấn, thân hình chập chững đi tới, từ trong hơn mười loại Huyền dược, chọn ra một gốc Huyền dược Lục phẩm phẩm cấp cao nhất, nhét vào trong miệng, dùng hai hàm răng tuyết trắng nhai nát.
- Nàng còn nhỏ như vậy, không ngờ lại biết phân biệt phẩm cấp Huyền dược, lẽ nào đây là thiên phú của nàng?
Trong lòng Ninh Tiểu Xuyên thầm nghĩ.
Rất nhanh, một gốc Huyền dược Lục phẩm dược lực kinh người đã bị nàng ăn xong.
Trên người của nàng tràn ngập một tầng quang huy nhàn nhạt, vị trí mi tâm lóe lên một điểm quang mang sáng ngời.
Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện, tại mi tâm của nàng giống như là lơ lửng một ngôi sao tử sắc, ở trên trán nàng chậm rãi chuyển động. Ngoài mặt khỏa ngôi sao kia có từng ngọn từng ngọn sơn lĩnh khổng lồ, hải dương mênh mông, dòng sông ba đào cuộn trào mãnh liệt… Quả thật tựa như một cái thế giới khổng lồ.
Ninh Tiểu Xuyên nhìn chằm chằm mi tâm của nàng, cũng bị hình ảnh vừa xuất hiện dọa cho khiếp sợ, đang muốn vận chuyển Huyền Khí đến hai mắt, nhìn rõ ràng khỏa ngôi sao kia. Đột nhiên, quang điểm tại mi tâm nàng chợt tiêu thất.
- Tiểu Linh Nhi, ngươi ăn một gốc Huyền dược nữa đi!
Ninh Tiểu Xuyên nói. Hắn nghĩ, nàng ăn Huyền dược nữa, quang điểm tại mi tâm hẳn là sẽ xuất hiện lần nữa.
- Ăn no rồi! Tiểu Linh Nhi buồn ngủ!
Nói xong lời này, nàng liền nhắm hai mắt lại, nằm lên trên giường ngủ luôn.
Ninh Tiểu Xuyên nhìn nàng chằm chằm, thở dài một tiếng, như thế nào trong lúc bất chợt đã biến thành vú em rồi?
Hắn chỉ đành thu hồi túi Càn Khôn lại, chuẩn bị bắt đầu tu luyện.
Ninh Tiểu Xuyên đã tu luyện thành công Thiên Địa Huyền Khí tầng thứ bảy, tốc độ hấp thu Huyền Khí đạt tới gấp 64 lần bình thường, loại tốc độ hấp thu Huyền Khí này có thể so với Võ Tôn!
Một khi vận chuyển Huyền Khí, bên trong võ đạo tâm cung sẽ xuất hiện một vòng xoáy lớn, điên cuồng hấp thu Huyền Khí.
Trong lúc Ninh Tiểu Xuyên đang tu luyện, một nàng nữ tử thân thể ôn nhu thon thả chợt đi vào phòng của hắn, trên người chỉ mặc một bộ nội y thiếp thân, chỉ đủ che lại những bộ vị quan trọng nhất trên thân thể. Thế nhưng, hai ngọn ngọc phong tuyết trắng no đủ trước ngực, lại khiến cho kiện nội y kia chặt cứng, giống như sắp sửa nhảy ra ngoài.
Hai chân của nàng trắng noãn, cũng không có mang giày, tựa như bảy tấc kim liên, đạp trên mặt đất, ngay cả một tia thanh âm cũng không phát ra.
Ninh Tiểu Xuyên có tâm thần cảm ứng, lập tức thu liễm Huyền Khí, ánh mắt mở ra, nói:
- Đoan Mộc Cơ Sương!
- Ha ha… công tử, đêm khuya tịch mịch, có thể cùng ta tâm sự không?
Đoan Mộc Cơ Sương tựa như một ả hồ ly xinh đẹp nửa đêm xuất hiện trong phòng, trên người mang theo u hương mê người, trực tiếp nhào vào trong lòng Ninh Tiểu Xuyên. Một đôi cánh tay ngọc mảnh khảnh ôm lấy cổ Ninh Tiểu Xuyên, một cặp môi đỏ mọng khêu gợi vùi vào trước ngực Ninh Tiểu Xuyên.
- Đoan Mộc cô nương, nếu ngươi không lập tức rời khỏi phòng của ta, vậy cũng đừng trách ta không khách khí với ngươi!
Ninh Tiểu Xuyên lạnh lùng nói.
- Đến đây! Ngươi không khách khí với ta đi! Ngươi chà đạp ta đi!
Hai bàn tay Đoan Mộc Cơ Sương nhanh chóng cởi bỏ dây lưng của Ninh Tiểu Xuyên, một đôi ngọc thủ mảnh khảnh ôn nhu tới cực điểm.
Ninh Tiểu Xuyên đối với loại nữ nhân này không có một tia hảo cảm nào, ánh mắt trầm xuống, tại vị trí trước ngực chợt bay ra 180 đạo kiếm khí, hướng về phía nàng chém tới.
Soạt!
Tu vi của Đoan Mộc Cơ Sương cũng là Thoát Tục tầng thứ ba, nhìn thấy kiếm khí chém tới, trong mắt lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Nàng không ngờ tới Ninh Tiểu Xuyên lại không biết tình thú như vậy, đây là nam nhân đầu tiên hạ độc thủ với nàng như vậy.
Tuy rằng vô cùng kinh ngạc, nhưng thân pháp của nàng cũng không chậm chút nào, thân thể khẽ bay lên, tựa như một mỹ xà nữ, quấn đến sau lưng Ninh Tiểu Xuyên, thuận tay đem trường bào trên người Ninh Tiểu Xuyên cởi ra luôn.
Trên người Ninh Tiểu Xuyên chỉ mặc một cái áo sát người, lòng bàn tay bắn ra từng đạo thiểm điện, ngưng tụ thành một khối thiểm điện cầu sáng ngời.
- Grào...
Sau khi thiểm điện cầu bay ra, liền hóa thành một đầu Thiểm Điện Thần Thú trợn mắt dữ tợn, một móng vuốt đã xé nát Thần Thông do Đoan Mộc Cơ Sương đánh ra, chấn cho nàng bay rớt ra ngoài. Thân thể trắng noãn đều bị thiểm điện bao trùm, lưu động từng tia từng tia điện lưu.
- Nam nhân mà bản cô nương muốn chiếm, cho tới bây giờ còn chưa từng có người nòa chiếm được. Ngươi quả thật chính là muốn chết!
Đoan Mộc Cơ Sương tương đối phẫn nộ, ngưng tụ ra một thanh Huyền Khí kiếm, hóa thành một đạo nhân ảnh thon thả, thi triển ra Thần Thông kiếm đạo.
Kiếm khí hóa thành 360 khối lân phiến vô cùng sắc bén, phát ra tiếng rít gió rợn người.
Ninh Tiểu Xuyên vỗ ra một chưởng, đánh ra lôi điện ngập trời, đem kiếm khí kia chấn nát, đánh lên trên người Đoan Mộc Cơ Sương, đánh bay nàng ra khỏi phòng, đụng nát bức tường ngoài sân, thân thể chật vật ngã nhào vào trong lớp tuyết.
Ninh Tiểu Xuyên bước một bước ra khỏi phòng, nhìn chằm chằm Đoan Mộc Cơ Sương ngã trên mặt tuyết, nói:
- Làm người, cần phải có tự trọng!
Khóe môi Đoan Mộc Cơ Sương chảy ra một tia máu, ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm Ninh Tiểu Xuyên, trong lòng phát thệ, nhất định phải khiến cho hắn sống không bằng chết.
Vụt...
Trong bầu trời đêm, đột nhiên một thanh băng kiếm phá không bay tới, phát ra tiếng rít gió chói tay.
Phốc!
Thanh băng kiếm đâm thẳng xuống, đem Đoan Mộc Cơ Sương đóng đinh trên mặt đất. Kiếm phong đã đâm thủng trái tim của nàng, tiên huyết như suối từ trong vết thương chảy ra.
Đoan Mộc Cơ Sương liền cứ như vậy mà chết!
Biến cố nhanh chóng như thế, ngay cả Ninh Tiểu Xuyên cũng trở tay không kịp.
- Người nào?
Ninh Tiểu Xuyên đột nhiên phóng vọt lên, đứng trên tường vây, hướng về phía trong trời đêm nhìn ra.
Đạo băng kiếm vừa rồi kia, chính là từ bên ngoài Lăng Khí Các bay vào!
Bịch bịch…
Phía dưới chợt vang lên một tràng tiếng bước chân của một đám người.
Mấy trăm gã Võ giả Ma Môn cầm đuốc, phóng vọt vào Lăng Khí Các, bao vây Ninh Tiểu Xuyên lại.
Lâm Chí Vinh từ trong đám người đi ra, ánh mắt kinh hãi nhìn chằm chằm Đoan Mộc Cơ Sương ngã trong vũng máu, đỡ nàng lên, ôm vào trong ngực:
- Cơ Sương! Cơ Sương! Nàng… nàng đừng chết!
Trong mắt Lâm Chí Vinh tràn đầy thần sắc tức giận, nhìn chằm chằm Ninh Tiểu Xuyên, nói:
- Ngươi là ai? Vì sao lại giết nàng?
Đám Võ giả Ma Môn kia cũng đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm Ninh Tiểu Xuyên, đều muốn rút chiến đao ra, bộ dáng như muốn đem Ninh Tiểu Xuyên ra thiên đao vạn quả.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Còn ngươi là ai?
- Ta là trượng phu của nàng! Ngươi còn dám hỏi ta là ai? Giết người thì đền mạng, ngày hôm nay ta sẽ bầm ngươi thành trăm mảnh, báo thù cho thê tử ta!
Lâm Chí Vinh nói.
- Hóa ra ngươi chính là Thiếu chủ Vô Sinh Đạo! Hắc hắc…
Chẳng biết tại sao, trong lòng Ninh Tiểu Xuyên rất muốn phá lên cười, nói:
- Ngươi tới thật đúng là vừa vặn! Đoan Mộc Cơ Sương vừa mới bị đóng đinh, ngươi liền vọt vào tới! Vừa rồi lúc thê tử ngươi câu dẫn ta, tại sao ngươi lại không xông vào? Ta như thế nào lại cảm thấy, nàng chính là bị ngươi giết chết vậy?
Đoan Mộc Linh Nhi và Tử Trụy Nhi cũng đều chạy tới.
- Lâm Chí Vinh, ngươi dựa vào cái gì dẫn người xông vào Lăng Khí Các của ta? Hả? Đoan Mộc Cơ Sương như thế nào lại chết?
Đoan Mộc Linh Nhi kinh dị nói.
Lâm Chí Vinh cười lạnh một tiếng, nói:
- Nàng chính là chết trong tay gã nam nhân do ngươi mang về! Đoan Mộc Linh Nhi, cái chết của tỷ tỷ ngươi, ngươi phải gánh một nửa trách nhiệm!
Đoan Mộc Linh Nhi liếc nhìn về phía Ninh Tiểu Xuyên, lại liếc nhìn Đoan Mộc Cơ Sương nửa lõa lồ trên mặt đất một cái, trong lòng thầm nghĩ:
- Lẽ nào Đoan Mộc Cơ Sương thật sự đi tìm Ninh Tiểu Xuyên, muốn câu dẫn hắn, thế nhưng lại bị Ninh Tiểu Xuyên giết chết?
Loại khả năng này cũng không phải là không có!
Đoan Mộc Linh Nhi nhìn thấy trước ngực Ninh Tiểu Xuyên còn có một dấu son môi, cũng không mặc áo khoác, lại càng khẳng định suy đoán của mình.
Ninh Tiểu Xuyên chính là tự tìm đường chết a! Cho dù Đoan Mộc Cơ Sương có đáng chết như thế nào đi nữa, thế nhưng, nàng dù sao cũng là con gái của Đạo chủ Phệ Huyết Đạo, là người có thể tùy tiện giết loạn hay sao?
Ninh Tiểu Xuyên tĩnh táo nói:
- Người không phải bị ta giết chết!
- Còn dám giảo biện! Thật đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà!
Ánh mắt Lâm Chí Vinh lộ ra thần sắc âm trầm, thi triển công pháp Vô Sinh Quyết, sau lưng xuất hiện một tòa bảo luân xoay tròn, trong nháy mắt liền rơi xuống trước người Ninh Tiểu Xuyên, mang theo sát ý nồng đậm, chém bảo luân về phía hắn.
Lâm Chí Vinh chính là nhân tài mới quật khởi của Ma Môn, tu vi đạt tới Thoát Tục tầng thứ tư, trong thế hệ trẻ Ma Môn, gần như khó gặp địch thủ. Hắn cho rằng, muốn giết Ninh Tiểu Xuyên quả thật là chuyện vô cùng dễ dàng!
Đoan Mộc Cơ Sương quả thật là chết dưới băng kiếm do Lâm Chí Vinh đánh ra!
Từ lâu Lâm Chí Vinh đã sớm muốn giết Đoan Mộc Cơ Sương, chỉ là mãi vẫn tìm không được cơ hội.
Bởi vì Đoan Mộc Cơ Sương chính là cháu gái của Ma Đế, cho dù nàng có phóng đãng đến đâu đi nữa, Lâm Chí Vinh cũng không dám ra tay với nàng.
Tối nay rốt cuộc cũng bị hắn tìm được cơ hội! Hiện tại, chỉ cần giết Ninh Tiểu Xuyên diệt khẩu, như vậy là có thể đem tất cả trách nhiệm đều đổ lên trên người Ninh Tiểu Xuyên!
Nghĩ đến đây, sát ý trong mắt Lâm Chí Vinh lại càng đậm hơn.
Nàng đang định chạy vào phòng cứu Ninh Tiểu Xuyên ra, miễn cho hắn cũng biến thành đồ chơi dưới váy của Đoan Mộc Cơ Sương…
Ầm...
Cửa phòng đột nhiên bị đụng nát, chia năm xẻ bảy.
Ninh Tiểu Xuyên bộ dáng kinh hoàng từ trong phòng chạy ra, y phục trên người tán loạn. Vừa đáp xuống mặt đất đã kêu lên:
- Đi mau!
Ninh Tiểu Xuyên chưa từng bao giờ thất kinh như thế, quả thật giống như gặp phải mãnh thú Hồng Hoang, mũi chân đạp mạnh một cái, phóng lên tường đào tẩu.
Đoan Mộc Cơ Sương, trên người mặc một kiện thiếp thân nội y nguyệt bạch sắc, lộ ra nguyên cái lưng trần, cùng với mảng lớn da thịt trắng noãn trước ngực, hai chân thon dài ngọc nhuận, bộ dáng gợi cảm thướt tha đi tới. Nàng cứ ăn mặc mát mẻ như vậy, đứng ở trên lầu các, liếc nhìn về phía Đoan Mộc Linh Nhi, cười nói:
- Thân thể vị công tử này quả thật quá hoàn mỹ! Nam nhân tốt như thế, ngươi lại dám để hắn xuất hiện trước mặt ta, ngươi quá không cẩn thận rồi! Ha hả… ta nhất định sẽ đoạt của ngươi!
- Tiện nhân!
Đoan Mộc Linh Nhi mắng lại một tiếng, sau đó liền trực tiếp rời đi.
o0o
Ninh Tiểu Xuyên phản hồi Lăng Khí Các, thở dài một hơi, đem áo bào tán loạn chỉnh lại, dùng thắt lưng buộc chặt.
- Quá kinh hiểm!
Ninh Tiểu Xuyên vận chuyển Huyền Khí trong cơ thể, Huyền Khí vận chuyển suốt 18 chu thiên, nhiệt hỏa trong cơ thể mới bình ổn lại.
Ầm...
Đoan Mộc Linh Nhi một cước đá tung cửa phòng, đi vào, cười lạnh nhìn Ninh Tiểu Xuyên, nói:
- Hiện tại ngươi đã biết nàng là tiện nhân rồi chứ? Chẳng qua, biểu hiện của ngươi hôm nay quả thật là ngoài dự liệu của ta!
- Phải không?
Đoan Mộc Linh Nhi nói:
- Ngươi là nam nhân đầu tiên bị Đoan Mộc Cơ Sương lôi vào phòng mà còn có thể trốn ra. Không tệ a! Phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa a! Hiện tại ta đã có chút tin tưởng, ngươi không có làm ra chuyện không bằng cầm thú đối với Vô Tình quỷ sứ!
- Ngươi vốn nên sớm tin tưởng ta mới đúng!
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Bất quá, tỷ tỷ ngươi thật có chút quá đáng… Lẽ nào cha ngươi không quản giáo nàng sao? Mặc cho nàng loạn đến như vậy?
Đoan Mộc Linh Nhi nói:
- Rất nhiều người anh hùng cả đời, cũng không thể quản tốt con gái của mình. Hơn nữa, nơi này là Ma Môn, những chuyện càng không chịu nổi hơn nữa cũng có thể phát sinh. Lâu dần, cũng chỉ đành nhìn nhưng không thể trách! Đoan Mộc Cơ Sương đã để mắt tới ngươi, bản thân ngươi tự giải quyết cho tốt đi!
Nói xong lời này, Đoan Mộc Linh Nhi liền trực tiếp rời đi.
Ninh Tiểu Xuyên nhìn theo bóng lưng nàng rời đi, cười nhạt một tiếng, căn bản không đem lời nói của nàng đặt trong lòng. Hắn lấy từ trong lòng ngực ra một kiện y phục của bé gái, lóng nga lóng ngóng mặc cho Tiểu Huyền thú.
Bộ y phục này là Ninh Tiểu Xuyên trong lúc nguy hiểm, từ trong phòng Đoan Mộc Cơ Sương mang ra. Bên trên còn mang theo hương vị son phấn nhàn nhạt, mặc trên người Tiểu Huyền thú, mặc dù hơi rộng một chút, thế nhưng cũng coi như miễn cưỡng vừa vặn.
Tiểu Huyền thú nhấp nháy cặp mắt, ánh mắt tròn xoe, nói:
- Cha, ta còn chưa có tên a!
Ninh Tiểu Xuyên biết nàng không thể sửa miệng, cũng chỉ đành không miễn cưỡng nàng nữa, trầm tư trong chốc lát, nói:
- Vậy gọi ngươi là Tiểu Linh Nhi đi!
- Vì sao lại gọi là Tiểu Linh Nhi?
Nàng nghiêng đầu, tò mò hỏi.
- Bởi vì mẹ ngươi tên là Linh Nhi, ngươi là con gái nàng, tự nhiên tên Tiểu Linh Nhi!
- Ừm! Cha, ta đói bụng!
Ánh mắt Tiểu Linh Nhi tội nghiệp nhìn chằm chằm Ninh Tiểu Xuyên.
Ninh Tiểu Xuyên vỗ vỗ nhẹ đầu nàng, nói:
- Ngươi đi ngủ trước đi! Đến lúc tỉnh dậy, ta tìm mẹ ngươi cho ngươi bú sữa!
- Ta không bú sữa! Ta muốn ăn cỏ!
Tiểu Linh Nhi nghiêm trang nói, ánh mắt nhìn chằm chằm túi Càn Khôn của Ninh Tiểu Xuyên.
- Ngươi muốn ăn Huyền dược?
Ninh Tiểu Xuyên mở túi Càn Khôn ra, bên trong bắn ra quang hoa chói mắt, dược hương của hơn mười loại Huyền dược từ trong phát ra, tràn ngập cả căn phòng.
Tiểu Linh Nhi cực kỳ hưng phấn, thân hình chập chững đi tới, từ trong hơn mười loại Huyền dược, chọn ra một gốc Huyền dược Lục phẩm phẩm cấp cao nhất, nhét vào trong miệng, dùng hai hàm răng tuyết trắng nhai nát.
- Nàng còn nhỏ như vậy, không ngờ lại biết phân biệt phẩm cấp Huyền dược, lẽ nào đây là thiên phú của nàng?
Trong lòng Ninh Tiểu Xuyên thầm nghĩ.
Rất nhanh, một gốc Huyền dược Lục phẩm dược lực kinh người đã bị nàng ăn xong.
Trên người của nàng tràn ngập một tầng quang huy nhàn nhạt, vị trí mi tâm lóe lên một điểm quang mang sáng ngời.
Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện, tại mi tâm của nàng giống như là lơ lửng một ngôi sao tử sắc, ở trên trán nàng chậm rãi chuyển động. Ngoài mặt khỏa ngôi sao kia có từng ngọn từng ngọn sơn lĩnh khổng lồ, hải dương mênh mông, dòng sông ba đào cuộn trào mãnh liệt… Quả thật tựa như một cái thế giới khổng lồ.
Ninh Tiểu Xuyên nhìn chằm chằm mi tâm của nàng, cũng bị hình ảnh vừa xuất hiện dọa cho khiếp sợ, đang muốn vận chuyển Huyền Khí đến hai mắt, nhìn rõ ràng khỏa ngôi sao kia. Đột nhiên, quang điểm tại mi tâm nàng chợt tiêu thất.
- Tiểu Linh Nhi, ngươi ăn một gốc Huyền dược nữa đi!
Ninh Tiểu Xuyên nói. Hắn nghĩ, nàng ăn Huyền dược nữa, quang điểm tại mi tâm hẳn là sẽ xuất hiện lần nữa.
- Ăn no rồi! Tiểu Linh Nhi buồn ngủ!
Nói xong lời này, nàng liền nhắm hai mắt lại, nằm lên trên giường ngủ luôn.
Ninh Tiểu Xuyên nhìn nàng chằm chằm, thở dài một tiếng, như thế nào trong lúc bất chợt đã biến thành vú em rồi?
Hắn chỉ đành thu hồi túi Càn Khôn lại, chuẩn bị bắt đầu tu luyện.
Ninh Tiểu Xuyên đã tu luyện thành công Thiên Địa Huyền Khí tầng thứ bảy, tốc độ hấp thu Huyền Khí đạt tới gấp 64 lần bình thường, loại tốc độ hấp thu Huyền Khí này có thể so với Võ Tôn!
Một khi vận chuyển Huyền Khí, bên trong võ đạo tâm cung sẽ xuất hiện một vòng xoáy lớn, điên cuồng hấp thu Huyền Khí.
Trong lúc Ninh Tiểu Xuyên đang tu luyện, một nàng nữ tử thân thể ôn nhu thon thả chợt đi vào phòng của hắn, trên người chỉ mặc một bộ nội y thiếp thân, chỉ đủ che lại những bộ vị quan trọng nhất trên thân thể. Thế nhưng, hai ngọn ngọc phong tuyết trắng no đủ trước ngực, lại khiến cho kiện nội y kia chặt cứng, giống như sắp sửa nhảy ra ngoài.
Hai chân của nàng trắng noãn, cũng không có mang giày, tựa như bảy tấc kim liên, đạp trên mặt đất, ngay cả một tia thanh âm cũng không phát ra.
Ninh Tiểu Xuyên có tâm thần cảm ứng, lập tức thu liễm Huyền Khí, ánh mắt mở ra, nói:
- Đoan Mộc Cơ Sương!
- Ha ha… công tử, đêm khuya tịch mịch, có thể cùng ta tâm sự không?
Đoan Mộc Cơ Sương tựa như một ả hồ ly xinh đẹp nửa đêm xuất hiện trong phòng, trên người mang theo u hương mê người, trực tiếp nhào vào trong lòng Ninh Tiểu Xuyên. Một đôi cánh tay ngọc mảnh khảnh ôm lấy cổ Ninh Tiểu Xuyên, một cặp môi đỏ mọng khêu gợi vùi vào trước ngực Ninh Tiểu Xuyên.
- Đoan Mộc cô nương, nếu ngươi không lập tức rời khỏi phòng của ta, vậy cũng đừng trách ta không khách khí với ngươi!
Ninh Tiểu Xuyên lạnh lùng nói.
- Đến đây! Ngươi không khách khí với ta đi! Ngươi chà đạp ta đi!
Hai bàn tay Đoan Mộc Cơ Sương nhanh chóng cởi bỏ dây lưng của Ninh Tiểu Xuyên, một đôi ngọc thủ mảnh khảnh ôn nhu tới cực điểm.
Ninh Tiểu Xuyên đối với loại nữ nhân này không có một tia hảo cảm nào, ánh mắt trầm xuống, tại vị trí trước ngực chợt bay ra 180 đạo kiếm khí, hướng về phía nàng chém tới.
Soạt!
Tu vi của Đoan Mộc Cơ Sương cũng là Thoát Tục tầng thứ ba, nhìn thấy kiếm khí chém tới, trong mắt lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Nàng không ngờ tới Ninh Tiểu Xuyên lại không biết tình thú như vậy, đây là nam nhân đầu tiên hạ độc thủ với nàng như vậy.
Tuy rằng vô cùng kinh ngạc, nhưng thân pháp của nàng cũng không chậm chút nào, thân thể khẽ bay lên, tựa như một mỹ xà nữ, quấn đến sau lưng Ninh Tiểu Xuyên, thuận tay đem trường bào trên người Ninh Tiểu Xuyên cởi ra luôn.
Trên người Ninh Tiểu Xuyên chỉ mặc một cái áo sát người, lòng bàn tay bắn ra từng đạo thiểm điện, ngưng tụ thành một khối thiểm điện cầu sáng ngời.
- Grào...
Sau khi thiểm điện cầu bay ra, liền hóa thành một đầu Thiểm Điện Thần Thú trợn mắt dữ tợn, một móng vuốt đã xé nát Thần Thông do Đoan Mộc Cơ Sương đánh ra, chấn cho nàng bay rớt ra ngoài. Thân thể trắng noãn đều bị thiểm điện bao trùm, lưu động từng tia từng tia điện lưu.
- Nam nhân mà bản cô nương muốn chiếm, cho tới bây giờ còn chưa từng có người nòa chiếm được. Ngươi quả thật chính là muốn chết!
Đoan Mộc Cơ Sương tương đối phẫn nộ, ngưng tụ ra một thanh Huyền Khí kiếm, hóa thành một đạo nhân ảnh thon thả, thi triển ra Thần Thông kiếm đạo.
Kiếm khí hóa thành 360 khối lân phiến vô cùng sắc bén, phát ra tiếng rít gió rợn người.
Ninh Tiểu Xuyên vỗ ra một chưởng, đánh ra lôi điện ngập trời, đem kiếm khí kia chấn nát, đánh lên trên người Đoan Mộc Cơ Sương, đánh bay nàng ra khỏi phòng, đụng nát bức tường ngoài sân, thân thể chật vật ngã nhào vào trong lớp tuyết.
Ninh Tiểu Xuyên bước một bước ra khỏi phòng, nhìn chằm chằm Đoan Mộc Cơ Sương ngã trên mặt tuyết, nói:
- Làm người, cần phải có tự trọng!
Khóe môi Đoan Mộc Cơ Sương chảy ra một tia máu, ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm Ninh Tiểu Xuyên, trong lòng phát thệ, nhất định phải khiến cho hắn sống không bằng chết.
Vụt...
Trong bầu trời đêm, đột nhiên một thanh băng kiếm phá không bay tới, phát ra tiếng rít gió chói tay.
Phốc!
Thanh băng kiếm đâm thẳng xuống, đem Đoan Mộc Cơ Sương đóng đinh trên mặt đất. Kiếm phong đã đâm thủng trái tim của nàng, tiên huyết như suối từ trong vết thương chảy ra.
Đoan Mộc Cơ Sương liền cứ như vậy mà chết!
Biến cố nhanh chóng như thế, ngay cả Ninh Tiểu Xuyên cũng trở tay không kịp.
- Người nào?
Ninh Tiểu Xuyên đột nhiên phóng vọt lên, đứng trên tường vây, hướng về phía trong trời đêm nhìn ra.
Đạo băng kiếm vừa rồi kia, chính là từ bên ngoài Lăng Khí Các bay vào!
Bịch bịch…
Phía dưới chợt vang lên một tràng tiếng bước chân của một đám người.
Mấy trăm gã Võ giả Ma Môn cầm đuốc, phóng vọt vào Lăng Khí Các, bao vây Ninh Tiểu Xuyên lại.
Lâm Chí Vinh từ trong đám người đi ra, ánh mắt kinh hãi nhìn chằm chằm Đoan Mộc Cơ Sương ngã trong vũng máu, đỡ nàng lên, ôm vào trong ngực:
- Cơ Sương! Cơ Sương! Nàng… nàng đừng chết!
Trong mắt Lâm Chí Vinh tràn đầy thần sắc tức giận, nhìn chằm chằm Ninh Tiểu Xuyên, nói:
- Ngươi là ai? Vì sao lại giết nàng?
Đám Võ giả Ma Môn kia cũng đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm Ninh Tiểu Xuyên, đều muốn rút chiến đao ra, bộ dáng như muốn đem Ninh Tiểu Xuyên ra thiên đao vạn quả.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Còn ngươi là ai?
- Ta là trượng phu của nàng! Ngươi còn dám hỏi ta là ai? Giết người thì đền mạng, ngày hôm nay ta sẽ bầm ngươi thành trăm mảnh, báo thù cho thê tử ta!
Lâm Chí Vinh nói.
- Hóa ra ngươi chính là Thiếu chủ Vô Sinh Đạo! Hắc hắc…
Chẳng biết tại sao, trong lòng Ninh Tiểu Xuyên rất muốn phá lên cười, nói:
- Ngươi tới thật đúng là vừa vặn! Đoan Mộc Cơ Sương vừa mới bị đóng đinh, ngươi liền vọt vào tới! Vừa rồi lúc thê tử ngươi câu dẫn ta, tại sao ngươi lại không xông vào? Ta như thế nào lại cảm thấy, nàng chính là bị ngươi giết chết vậy?
Đoan Mộc Linh Nhi và Tử Trụy Nhi cũng đều chạy tới.
- Lâm Chí Vinh, ngươi dựa vào cái gì dẫn người xông vào Lăng Khí Các của ta? Hả? Đoan Mộc Cơ Sương như thế nào lại chết?
Đoan Mộc Linh Nhi kinh dị nói.
Lâm Chí Vinh cười lạnh một tiếng, nói:
- Nàng chính là chết trong tay gã nam nhân do ngươi mang về! Đoan Mộc Linh Nhi, cái chết của tỷ tỷ ngươi, ngươi phải gánh một nửa trách nhiệm!
Đoan Mộc Linh Nhi liếc nhìn về phía Ninh Tiểu Xuyên, lại liếc nhìn Đoan Mộc Cơ Sương nửa lõa lồ trên mặt đất một cái, trong lòng thầm nghĩ:
- Lẽ nào Đoan Mộc Cơ Sương thật sự đi tìm Ninh Tiểu Xuyên, muốn câu dẫn hắn, thế nhưng lại bị Ninh Tiểu Xuyên giết chết?
Loại khả năng này cũng không phải là không có!
Đoan Mộc Linh Nhi nhìn thấy trước ngực Ninh Tiểu Xuyên còn có một dấu son môi, cũng không mặc áo khoác, lại càng khẳng định suy đoán của mình.
Ninh Tiểu Xuyên chính là tự tìm đường chết a! Cho dù Đoan Mộc Cơ Sương có đáng chết như thế nào đi nữa, thế nhưng, nàng dù sao cũng là con gái của Đạo chủ Phệ Huyết Đạo, là người có thể tùy tiện giết loạn hay sao?
Ninh Tiểu Xuyên tĩnh táo nói:
- Người không phải bị ta giết chết!
- Còn dám giảo biện! Thật đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà!
Ánh mắt Lâm Chí Vinh lộ ra thần sắc âm trầm, thi triển công pháp Vô Sinh Quyết, sau lưng xuất hiện một tòa bảo luân xoay tròn, trong nháy mắt liền rơi xuống trước người Ninh Tiểu Xuyên, mang theo sát ý nồng đậm, chém bảo luân về phía hắn.
Lâm Chí Vinh chính là nhân tài mới quật khởi của Ma Môn, tu vi đạt tới Thoát Tục tầng thứ tư, trong thế hệ trẻ Ma Môn, gần như khó gặp địch thủ. Hắn cho rằng, muốn giết Ninh Tiểu Xuyên quả thật là chuyện vô cùng dễ dàng!
Đoan Mộc Cơ Sương quả thật là chết dưới băng kiếm do Lâm Chí Vinh đánh ra!
Từ lâu Lâm Chí Vinh đã sớm muốn giết Đoan Mộc Cơ Sương, chỉ là mãi vẫn tìm không được cơ hội.
Bởi vì Đoan Mộc Cơ Sương chính là cháu gái của Ma Đế, cho dù nàng có phóng đãng đến đâu đi nữa, Lâm Chí Vinh cũng không dám ra tay với nàng.
Tối nay rốt cuộc cũng bị hắn tìm được cơ hội! Hiện tại, chỉ cần giết Ninh Tiểu Xuyên diệt khẩu, như vậy là có thể đem tất cả trách nhiệm đều đổ lên trên người Ninh Tiểu Xuyên!
Nghĩ đến đây, sát ý trong mắt Lâm Chí Vinh lại càng đậm hơn.
Tác giả :
Cửu Đương Gia