[Thần Ma Hệ Liệt] – Bộ 1 – Trọng Quang
Chương 31
Minh Tôn tuy rằng thương nhớ Long thần Đông Hải, nhưng cũng chỉ là hứng thú nhất thời. Nếu bản thân mình hiện tại không có bản lĩnh thu phục được y, cũng không nên làm trước khi suy nghĩ, vậy liền ở trong chốn núi sâu sông rộng này tu luyện, cũng có chút tự tại đắc ý.
Bởi vì nhân gian không có ma khí, chỉ có linh khí nhàn nhạt. Cho nên Minh Tôn không tu luyện Thiên Ma đại pháp, mà là một bộ Thiên pháp Thần giới năm đó Trọng Quang hạ trong tâm trí hắn.
Hắn sinh ra từ quả Huyền thiên, lại mang trong mình một nửa huyết mạch của Thần đế Trọng Quang, luyện bộ tiên pháp Thần giới này, cũng là làm ít được nhiều, hiệu quả cực nhanh.
Thời gian trôi nhanh, đảo mắt đã qua năm mươi năm. Minh Tôn ở trong núi thanh tịnh, công pháp có chút thành tựu, thân hình cũng khôi phục dáng vẻ của thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi. Hơn nữa bởi vì thần lực lớn mạnh, ma lực của hắn cũng khôi phục lại bảy tám phầm.
Trong lòng hắn tính toán, lúc này đi đến Thiên giới, coi như không thành vấn đề. Cho dù gặp chuyện gì khó giải quyết, lấy công lực của hắn cũng có thể thoát thân ra. Huống chi hắn là đi tìm lão tử, cũng không phải đi đánh nhau (xác định là không?).
Minh Tôn lúc này cũng không còn giống như lúc mới đến nhân gian nữa. Trong núi có vô số yêu tinh linh thú, còn có vài vị tiên tu hành thành công, mấy năm nay hắn đã sớm nghe được tính danh cùng lai lịch của Long thần Đông Hải, thế mới biết lúc trước mình thật sự không biết gì cả. Nhưng là nghĩ đến Thần long chí tôn chí uy, cao lớn xinh đẹp kia, lại thực sự khiến hắn động tâm. Nếu có cơ hội lại gặp được, Minh Tôn nghĩ vẫn muốn thử một lần, xem có thể đóng gói Thần long mang về Ma giới được hay không. (Quả nhiên là gan to trời sinh…)
Bất quá lúc này Minh Tôn đang chuẩn bị đi Thiên đình, còn chưa có tâm tư đánh chủ ý lên Thần long kia. Nhưng bên trong rõ ràng là có thiên ý, thứ gọi là duyên phận này, có khi không phải ngươi muốn cầu là có. Nhưng khi ngươi để tất cả thuận theo tự nhiên thì, nó lại xuất hiện.
Ngày hôm đó Minh Tôn xuất hiện từ trong chỗ tối, nhảy ra khỏi sơn động, đứng trên đỉnh núi lười biếng vặn vẹo thắt lưng, xoay xoay cổ, đang cân nhắc xem buổi tối sẽ ăn cái gì, đột nhiên thấy ở đằng xa cách mấy ngàn dặm mây đen che khuất mặt trời, cuồn cuộn kéo về đây, trong mây thỉnh thoảng truyền ra mấy tiếng rồng ngâm.
Minh Tôn nheo hai mắt lại, tầm mắt lợi hại xuyên qua không gian xa xôi, thẳng tắp nhìn thấy tình cảnh trong đám mây đen.
Chỉ thấy một cự long màu vàng đang chiến đấu với hai con hắc giao xấu xí dữ tợn. Trong đó một con hắc giao còn có hai đầu, một cái đầu liên tục phun ra một loại sương mù nào đó, khói đặc cuồn cuộn, hẳn là có kịch độc. Thần long màu vàng giống như trúng độc, sức mạnh cường đại không thể phát huy hoàn toàn, thân rồng xinh đẹp bị cắn xé ra vô số vết thương. Tuy vậy hai hắc giao kia cũng bị thương rất nặng.
Minh Tôn nhận ra Thần long màu vàng kia đúng là Long thần Đông Hải lần trước hắn gặp được, cũng là hậu duệ cuối cùng trên đời này của Thần long Thượng cổ.
Hắn không chút do dự, phóng người lên, nhanh chóng bay về phía đám mây đen kia.
Ngay lập tức hắn đã đuổi đến chiến trường, gọi một đạo thiên lôi đến bắn về phía hắc giao hai đầu. Hắc giao hai đầu vừa vặn bị đánh trúng, phát ra một tiếng kêu thê thảm, thân thể bị đánh bùm bùm cháy đen.
Nhưng bản lĩnh của hắc giao này cũng rất cao. Dưới thiên lôi đến từ thần lực của Minh Tôn mà vẫn có thể tiếp tục chống đỡ được.
Gương mặt Minh Tôn không chút thay đổi lại giơ tay lên.
Hắc giao hai đầu kia phát ra từng hồi tiếng gầm giận dữ, đôi mắt vàng sậm u oán ngoan độc hung hăng trừng mắt liếc nhìn Minh Tônmột cái, đột nhiên phun ra một luồng sương đen, thừa dịp khói đen cuồn cuộn liền bỏ đồng bạn lại chạy trốn.
Lúc này một con hắc giao khác dưới tình huống một chọi một không phải là đối thủ của Thần long, đã bị Thần long cắn một hơi bảy tấc, phát ra từng tiếng rên rỉ, kiên trì không được liền mất đi sức sống.
Thần long bỏ lại hắc giao đã chết, liếc mắt nhìn Minh Tôn một cái, bỗng nhiên thân mình trầm xuống, rơi xuống mặt đất.
Minh Tôn vốn định đuổi theo hắc giao hai đầu kia. Diệt cỏ tận gốc, luôn luôn là quy luật của Ma giới. Hắn vì cứu Ngao Liên đã lộ mặt trước hắc giao kia, mặc dù không sợ đối phương còn thế lực nào đứng sau đến trả thù, nhưng lại tổn thương Ngao Liên nặng như thế, Minh Tôn rất là căm tức.
Phải biết rằng cự long màu vàng xinh đẹp tao nhã này chính là Thần long hắn thèm nhỏ dãi đã lâu. Hắn còn chưa kịp xuống tay, đã bị kẻ khác đả thương.
Nhớ tới phong tư ngày đó của Ngao Liên, trong lòng Minh Tôn thật giống như có một thứ kỳ quái muốn chui ra, trong lòng ngứa ngáy, tê tê, mang theo tưởng niệm cùng chờ mong, cảm giác vô cùng tuyệt vời.
Bởi vậy đối với hắc giao dám thương tổn Thần Long, hơn nữa còn là một con hắc giao xấu xí ghê tởm như vậy, Mình Tôn thầm nghĩ chém chết nó dưới đao.(hắn còn chưa kịp rút đao thì tên kia đã bỏ chạy)
Nhưng cự long đột nhiên rơi xuống khiến cho hắn cả kinh, buông tha việc đuổi giết, lập tức đuổi theo xuống dưới. Bất quá hắn cũng không quên phất tay thu xác chết của con hắc giao kia vào không gian trong vòng tay của mình.
Thần long ngã từ trên trời ở độ cao mấy ngàn trượng xuống, thân rồng thật lớn dần dần thu nhỏ lại ở giữa không trung, cuối cùng phát ra một luồng kim quang mỏng manh, hóa thành thân người.
Mắt thấy cự long sắp rơi mạnh xuống đất, cho dù là Thần long thân thể mạnh mẽ cũng không chịu nổi, Minh Tôn vội vàng niệm pháp quyết, hóa ra một đám mây trong không trung, trước khi Ngao Liên chạm mặt đất liền kịp thời bao lấy y.
Minh Tôn từ giữa không trung bay xuống, ôm lấy người đang lơ lửng gần mặt đất.
Nhìn gương mặt hôn mê tái nhợt của Ngao Liên, Minh Tôn nhẹ nhàng đưa tay lau đi long huyết vương bên khóe môi y.
“Thật sự là một Thần long từ bi.”
Thân thể nguyên hình của Thần long rất lớn, độ cứng rắn mạnh hơn khi ở hình người mấy chục lần, nếu rơi xuống đất, thương thế cũng sẽ nhẹ hơn nhiều. Nhưng bởi vì khối lượng khổng lồ này, nhất định sẽ tạo ra một cái hố lớn đường kính mấy trăm dặm, sinh linh hoảng sợ cùng hoa cỏ cây cối trong núi sâu, đều sẽ bị chết oan chết uổng.
Tấm lòng từ bi của Ngao Liên, khiến cho y ngay trước khi hôn mê đã dùng một chút sức mạnh cuối cùng còn lại hóa thành hình người, như thế có thể giảm bớt vô số thương vong, nhưng lại sẽ khiến y ngã xuống tan xương nát thịt.
Minh Tôn cảm thấy trong lòng mình sinh ra một cảm giác kỳ quái. Lần đầu tiên hắn cảm nhận được một loại khí chất có thể gọi là ‘Cao quý’.
Thiện lương thì đại đa số người tu tiên đều có được, nhưng từ ‘Cao quý’ này không phải ai cũng xứng đáng.
Thân là hậu duệ cuối cùng của Thần long Thượng cổ, Ngao Liên có tư cách ngạo thị thiên hạ, không cần để ý đến những sinh linh cấp thấp. Nhưng y không có làm như vậy. Hành động cuối cùng của y là theo bản năng, không chỉ là biểu hiện của thiện lương cùng từ bi, cũng lộ ra một loại khí chất cao quý. Đó là thiên tính cao ngạo, đứng trên thiên hạ mà long tộc khác không thể có được.
Minh Tôn nhìn Thần long trong lòng đang thống khổ hôn mê, trong lòng có một loại cảm giác gì đó phá đất chui ra.
Trong một thời không xa xôi mà thần bí nào đó, Thần đế Trọng Quang đang lười biếng ngủ ngon bỗng nhiên mở hai mắt ra, ‘A’ một tiếng.
Bởi vì nhân gian không có ma khí, chỉ có linh khí nhàn nhạt. Cho nên Minh Tôn không tu luyện Thiên Ma đại pháp, mà là một bộ Thiên pháp Thần giới năm đó Trọng Quang hạ trong tâm trí hắn.
Hắn sinh ra từ quả Huyền thiên, lại mang trong mình một nửa huyết mạch của Thần đế Trọng Quang, luyện bộ tiên pháp Thần giới này, cũng là làm ít được nhiều, hiệu quả cực nhanh.
Thời gian trôi nhanh, đảo mắt đã qua năm mươi năm. Minh Tôn ở trong núi thanh tịnh, công pháp có chút thành tựu, thân hình cũng khôi phục dáng vẻ của thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi. Hơn nữa bởi vì thần lực lớn mạnh, ma lực của hắn cũng khôi phục lại bảy tám phầm.
Trong lòng hắn tính toán, lúc này đi đến Thiên giới, coi như không thành vấn đề. Cho dù gặp chuyện gì khó giải quyết, lấy công lực của hắn cũng có thể thoát thân ra. Huống chi hắn là đi tìm lão tử, cũng không phải đi đánh nhau (xác định là không?).
Minh Tôn lúc này cũng không còn giống như lúc mới đến nhân gian nữa. Trong núi có vô số yêu tinh linh thú, còn có vài vị tiên tu hành thành công, mấy năm nay hắn đã sớm nghe được tính danh cùng lai lịch của Long thần Đông Hải, thế mới biết lúc trước mình thật sự không biết gì cả. Nhưng là nghĩ đến Thần long chí tôn chí uy, cao lớn xinh đẹp kia, lại thực sự khiến hắn động tâm. Nếu có cơ hội lại gặp được, Minh Tôn nghĩ vẫn muốn thử một lần, xem có thể đóng gói Thần long mang về Ma giới được hay không. (Quả nhiên là gan to trời sinh…)
Bất quá lúc này Minh Tôn đang chuẩn bị đi Thiên đình, còn chưa có tâm tư đánh chủ ý lên Thần long kia. Nhưng bên trong rõ ràng là có thiên ý, thứ gọi là duyên phận này, có khi không phải ngươi muốn cầu là có. Nhưng khi ngươi để tất cả thuận theo tự nhiên thì, nó lại xuất hiện.
Ngày hôm đó Minh Tôn xuất hiện từ trong chỗ tối, nhảy ra khỏi sơn động, đứng trên đỉnh núi lười biếng vặn vẹo thắt lưng, xoay xoay cổ, đang cân nhắc xem buổi tối sẽ ăn cái gì, đột nhiên thấy ở đằng xa cách mấy ngàn dặm mây đen che khuất mặt trời, cuồn cuộn kéo về đây, trong mây thỉnh thoảng truyền ra mấy tiếng rồng ngâm.
Minh Tôn nheo hai mắt lại, tầm mắt lợi hại xuyên qua không gian xa xôi, thẳng tắp nhìn thấy tình cảnh trong đám mây đen.
Chỉ thấy một cự long màu vàng đang chiến đấu với hai con hắc giao xấu xí dữ tợn. Trong đó một con hắc giao còn có hai đầu, một cái đầu liên tục phun ra một loại sương mù nào đó, khói đặc cuồn cuộn, hẳn là có kịch độc. Thần long màu vàng giống như trúng độc, sức mạnh cường đại không thể phát huy hoàn toàn, thân rồng xinh đẹp bị cắn xé ra vô số vết thương. Tuy vậy hai hắc giao kia cũng bị thương rất nặng.
Minh Tôn nhận ra Thần long màu vàng kia đúng là Long thần Đông Hải lần trước hắn gặp được, cũng là hậu duệ cuối cùng trên đời này của Thần long Thượng cổ.
Hắn không chút do dự, phóng người lên, nhanh chóng bay về phía đám mây đen kia.
Ngay lập tức hắn đã đuổi đến chiến trường, gọi một đạo thiên lôi đến bắn về phía hắc giao hai đầu. Hắc giao hai đầu vừa vặn bị đánh trúng, phát ra một tiếng kêu thê thảm, thân thể bị đánh bùm bùm cháy đen.
Nhưng bản lĩnh của hắc giao này cũng rất cao. Dưới thiên lôi đến từ thần lực của Minh Tôn mà vẫn có thể tiếp tục chống đỡ được.
Gương mặt Minh Tôn không chút thay đổi lại giơ tay lên.
Hắc giao hai đầu kia phát ra từng hồi tiếng gầm giận dữ, đôi mắt vàng sậm u oán ngoan độc hung hăng trừng mắt liếc nhìn Minh Tônmột cái, đột nhiên phun ra một luồng sương đen, thừa dịp khói đen cuồn cuộn liền bỏ đồng bạn lại chạy trốn.
Lúc này một con hắc giao khác dưới tình huống một chọi một không phải là đối thủ của Thần long, đã bị Thần long cắn một hơi bảy tấc, phát ra từng tiếng rên rỉ, kiên trì không được liền mất đi sức sống.
Thần long bỏ lại hắc giao đã chết, liếc mắt nhìn Minh Tôn một cái, bỗng nhiên thân mình trầm xuống, rơi xuống mặt đất.
Minh Tôn vốn định đuổi theo hắc giao hai đầu kia. Diệt cỏ tận gốc, luôn luôn là quy luật của Ma giới. Hắn vì cứu Ngao Liên đã lộ mặt trước hắc giao kia, mặc dù không sợ đối phương còn thế lực nào đứng sau đến trả thù, nhưng lại tổn thương Ngao Liên nặng như thế, Minh Tôn rất là căm tức.
Phải biết rằng cự long màu vàng xinh đẹp tao nhã này chính là Thần long hắn thèm nhỏ dãi đã lâu. Hắn còn chưa kịp xuống tay, đã bị kẻ khác đả thương.
Nhớ tới phong tư ngày đó của Ngao Liên, trong lòng Minh Tôn thật giống như có một thứ kỳ quái muốn chui ra, trong lòng ngứa ngáy, tê tê, mang theo tưởng niệm cùng chờ mong, cảm giác vô cùng tuyệt vời.
Bởi vậy đối với hắc giao dám thương tổn Thần Long, hơn nữa còn là một con hắc giao xấu xí ghê tởm như vậy, Mình Tôn thầm nghĩ chém chết nó dưới đao.(hắn còn chưa kịp rút đao thì tên kia đã bỏ chạy)
Nhưng cự long đột nhiên rơi xuống khiến cho hắn cả kinh, buông tha việc đuổi giết, lập tức đuổi theo xuống dưới. Bất quá hắn cũng không quên phất tay thu xác chết của con hắc giao kia vào không gian trong vòng tay của mình.
Thần long ngã từ trên trời ở độ cao mấy ngàn trượng xuống, thân rồng thật lớn dần dần thu nhỏ lại ở giữa không trung, cuối cùng phát ra một luồng kim quang mỏng manh, hóa thành thân người.
Mắt thấy cự long sắp rơi mạnh xuống đất, cho dù là Thần long thân thể mạnh mẽ cũng không chịu nổi, Minh Tôn vội vàng niệm pháp quyết, hóa ra một đám mây trong không trung, trước khi Ngao Liên chạm mặt đất liền kịp thời bao lấy y.
Minh Tôn từ giữa không trung bay xuống, ôm lấy người đang lơ lửng gần mặt đất.
Nhìn gương mặt hôn mê tái nhợt của Ngao Liên, Minh Tôn nhẹ nhàng đưa tay lau đi long huyết vương bên khóe môi y.
“Thật sự là một Thần long từ bi.”
Thân thể nguyên hình của Thần long rất lớn, độ cứng rắn mạnh hơn khi ở hình người mấy chục lần, nếu rơi xuống đất, thương thế cũng sẽ nhẹ hơn nhiều. Nhưng bởi vì khối lượng khổng lồ này, nhất định sẽ tạo ra một cái hố lớn đường kính mấy trăm dặm, sinh linh hoảng sợ cùng hoa cỏ cây cối trong núi sâu, đều sẽ bị chết oan chết uổng.
Tấm lòng từ bi của Ngao Liên, khiến cho y ngay trước khi hôn mê đã dùng một chút sức mạnh cuối cùng còn lại hóa thành hình người, như thế có thể giảm bớt vô số thương vong, nhưng lại sẽ khiến y ngã xuống tan xương nát thịt.
Minh Tôn cảm thấy trong lòng mình sinh ra một cảm giác kỳ quái. Lần đầu tiên hắn cảm nhận được một loại khí chất có thể gọi là ‘Cao quý’.
Thiện lương thì đại đa số người tu tiên đều có được, nhưng từ ‘Cao quý’ này không phải ai cũng xứng đáng.
Thân là hậu duệ cuối cùng của Thần long Thượng cổ, Ngao Liên có tư cách ngạo thị thiên hạ, không cần để ý đến những sinh linh cấp thấp. Nhưng y không có làm như vậy. Hành động cuối cùng của y là theo bản năng, không chỉ là biểu hiện của thiện lương cùng từ bi, cũng lộ ra một loại khí chất cao quý. Đó là thiên tính cao ngạo, đứng trên thiên hạ mà long tộc khác không thể có được.
Minh Tôn nhìn Thần long trong lòng đang thống khổ hôn mê, trong lòng có một loại cảm giác gì đó phá đất chui ra.
Trong một thời không xa xôi mà thần bí nào đó, Thần đế Trọng Quang đang lười biếng ngủ ngon bỗng nhiên mở hai mắt ra, ‘A’ một tiếng.
Tác giả :
Thập Thế