[Thần Ma Hệ Liệt] – Bộ 1 – Trọng Quang
Chương 20
Khe hở không gian ở chiến trường cổ vô cùng hỗn loạn nguy hiểm, nhưng thần ma có thể vào trong chiến trường cổ chém giết rồi đi ra, cũng sẽ không e ngại mấy thứ này.
Trọng Quang triển khai lá chắn, mang theo Ma Hoàng cùng nhi tử không có chút trở ngại đi xuyên ra ngoài.
Bàn anh lúc đầu cảm thấy vô cùng hứng thú với không gian hỗn độn này, nhìn một ngôi sao băng bay lướt qua người mình rồi lập tức rít gào bay đi, nhìn một đám sao nhỏ phát nổ, nhìn từng đợt gió lốc sấm sét ầm vang, cơn lốc trào dâng hủy diệt trời đất, nó liền hưng phấn mà cười khanh khách không ngừng.
Nhưng ‘phong cảnh’ dù có đẹp đẽ đến đâu nhìn lâu cũng thấy nhàm chán. Vì thế sau đó nó rất nhanh đã dời lực chú ý đi, hết sức tập trung kéo kéo mái tóc tím của Ma Hoàng.
Khi bàn anh mới sinh ra có một mái tóc màu đen nhánh, một tầng ngắn ngủn, đầu nhỏ tròn vo, nhìn qua giống như lông xù. Nhưng chỉ một lát sau tóc trên đầu nó gặp gió liền dài ra, lúc này đã chạm đến bả vai, màu sắc cũng biến dần từ đen sang đỏ.
Bàn anh cầm lấy mái tóc dài màu xanh tím của Ma Hoàng, lại nhìn mái tóc màu đỏ rũ xuống trên vai mình, lại quay đầu nhìn mái tóc đen như mực phấp phới sau lưng Trọng Quang, trong hai mắt hiện lên chút hoang mang.
Rõ ràng là nó đang nghĩ, vì sao màu sắc của một nhà ba người bọn họ lại không giống nhau chứ?
Lúc này Trọng Quang không có thì giờ để ý đến nó. Hắn đang do dự là ôm Ma Hoàng cùng nhi tử quay về Ma giới, hay là quay về nơi của mình?
Nhìn thoáng qua Ma Hoàng đang hôn mê bất tỉnh trong ngực mình, Trọng Quang rốt cuộc vẫn quyết định quay về Ma giới thì tốt hơn.
Trận chiến bên ngoài Thiên Ma cung đã kết thúc.
Ma hồn của Cự Thái cùng Giác Sắc rơi xuống và bị thiêu cháy, chúng ma đều có thể cảm nhận được. Phần lớn phản quân này đều là tâm phúc của hai vị Ma Tôn, trên người đều có dấu vết của bọn hắn, bởi vậy cảm giác càng thêm rõ ràng.
Thủ hạ của Ma Hoàng không chỉ có ba vị Ma Tôn, còn có rất nhiều Ma tướng Ma hầu khác. Trong đám ma này thì theo hai vị Ma Tôn phản loạn chỉ có một số nhỏ, đại bộ phận đều trung tâm với Ma Hoàng. Chỉ là phần lớn lãnh thổ và đất phong của bọn họ đều rời xa thành của Ma Hoàng, đến khi biết được tin tức, phản loạn đã dừng lại.
Hô Nỗ là Đệ nhất Ma tướng của Ma Hoàng, đóng ở Thiên Ma cung, là Ma tướng hoàng kim. Cự Thái cùng Giác Sắc rơi xuống rồi bị thiêu cháy hắn là người đầu tiên cảm ứng được, lập tức phát động phản công, đám phản quân này không có thống lĩnh khống chế không còn lòng dạ chiến đấu nữa, đầu hàng liền đầu hàng, chạy trốn liền chạy trốn.
Khi Trọng Quang mang theo Ma Hoàng quay về, nơi này đã được Hỗ Nô khống chế vô cùng tốt.
Trên người Trọng Quang mang theo lệnh bài Ma Hoàng cho hắn, nối thẳng đến phòng ngủ của Ma Hoàng trên Thiên Ma cung. Khung cảnh nơi này vẫn y nguyên như khi bọn họ rời đi.
Trọng Quang sử dụng thuật pháp khôi phục giường lại như cũ, nhẹ nhàng đặt Ma Hoàng lên trên.
Tinh thần của bàn anh rất mạnh mẽ, bay trong khe hở không gian lâu như vậy cũng không thấy mệt mỏi, lập tức tò mò đi đến bên giường.
Có lẽ là vì trở lại Thiên Ma cung dưa thừa ma lực. Ma Hoàng vừa tiến vào nơi này, ma lực trong cơ thể liền ẩn ẩn bắt đầu phát động, chậm rãi có dấu hiệu ngưng tụ.
Y rên rỉ một tiếng, mở hai mắt ra.
Trọng Quang cúi đầu nhìn y.
Ma Hoàng có chút ngượng ngùng cười nhẹ nhàng, cố hết sức ngồi dậy. Cánh tay thon dài nhẹ nhàng bắn ra, chiếc đỉnh lớn trong phòng vù vù một tiếng, dâng lên một mùi hương thơm ngát, cũng từ từ chuyển động.
“Phu quân, phiền ngươi lấy giúp ta một viên đan dược ở trong Thiên Ma đỉnh.”
Trọng Quang liếc nhìn Ma Hoàng một cái, nói thầm: Sao Đại diễn mê huyễn thuật vẫn chưa biến mất chứ?
Một khi người thi thuật đạt được mong muốn, Đại diễn mê huyễn thuật bình thường sẽ biến mất. Trừ phi người chịu thuật có linh lực cực kỳ thấp, khó có thể tự áp chế, mới có thể luôn chìm đắm trong đó không thể kiềm chế được.
Nguyện vọng của Trọng Quang khi thi thuật là hy vọng Ma Hoàng phối hợp sinh hạ hài tử, hiện tại nguyện vọng này đã được thực hiện, lẽ ra Ma Hoàng hẳn là đã thoát khỏi ảo cảnh mới đúng, Trọng Quang cũng đã chuẩn bị rất tốt để trở mặt với y. Ai ngờ nhìn bộ dáng Ma Hoàng dường như vẫn còn sa vào trong đó, chẳng lẽ là cảnh giới hiện tại của y bị hao tổn, ma lực thấp đi?
Trọng Quang nhất thời không thể nghĩ rõ ràng. Hắn đứng dậy đi đến bên Thiên Ma đỉnh, thấy vật này lại có sinh mệnh, chóp đỉnh nhọn nhọn đầy thần khí.
Nếu đỉnh này đã có sinh mệnh, nghe thấy phân phó vừa rồi của chủ nhân, đợi Trọng Quang đi đến trước mặt, liền tự động mở phần chóp đỉnh ra.
Trọng Quang thấy bên trong đặt lần lượt hai mươi mốt viên ma đan, tản ra ma lực nồng đậm.
Hắn đưa tay vào lấy ra hai viên, trở lại bên giường, đưa cho Ma Hoàng.
Ma Hoàng nói:
“Một là đủ rồi.”
Trọng Quang đáp:
“Ăn nhiều một chút cũng không sao, có lợi cho việc hồi phục thân thể ngươi.”
Ánh mắt của hắn sắc bén, liếc một cái liền nhìn ra dược hiệu của ma đan này.
Ma Hoàng cúi đầu cười, dịu ngoan nói:
“Tự nhiên nghe theo phân phó của phu quân.”
Y một hơi ăn vào hai viên ma đan, khoanh chân lại, nhắm mắt ngồi im.
Bàn anh nằm sấp trên giường, nghiêng đầu nhìn y, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập vẻ tò mò.
Trọng Quang giơ tay về phía nó:
“Lại đây, đừng quấy rầy… cha ngươi.”
Hắn thật sự do dự hẳn là nên để cho đứa nhỏ gọi Ma Hoàng hai tiếng ‘mẫu thân’, nhưng hắn chung quy cảm thấy không nói nên lời a.
Bàn anh cọ cọ tiến vào trong ngực Trọng Quang, ngây ngô a a nha nha cười với hắn.
Trọng Quang ôm hài tử mềm mại béo mập chắc nịch này, đột nhiên trong lòng tràn ra một loại tình cảm phức tạp vừa ấm áp vừa thỏa mãn.
Đây là nhi tử của hắn a…
Trọng Quang chưa bao giờ giống như giờ khắc này, khắc sâu cảm nhận được chuyện hắn có nhi tử là thật.
Hắn còn đang cảm động, bàn anh đã bắt đầu không thành thật, ngao ô một tiếng cắn lên vạt áo trước ngực hắn.
Trọng Quang:
“…”
Bàn anh:
“…”
Trọng Quang cùng nhi tử hai mặt nhìn nhau, mặt không đổi sắc nói:
“Ngươi muốn làm cái gì?”
Bàn anh giương một đôi mắt to đầy mong chờ nhìn phụ thân: Ta muốn bú sữa mẹ!
Trọng Quang im lặng xách nhi tử lên, nói:
“Ngươi không cần bú sữa mẹ, biết không!”
Bàn anh ủy khuất mà mếu máo, lã chã chực khóc.
Trọng Quang xoay thân mình mập mạp của nó qua, chỉ vào người đang nhắm mắt ngồi kia, nói:
“Cho dù ngươi muốn uống, cũng phải tìm y, biết không?”
Hai mắt bàn anh sáng lên:
“Ô nha.”
Hiểu rồi.
Trọng Quang rất vừa lòng, đột nhiên nhớ tới nhi tử còn chưa có tên, nói:
“Từ hôm nay trở đi, tên của ngươi là… Ừm, trước tiên đặt cho ngươi một chữ ‘Minh’ đi.”
Hài tử này sinh ra từ quả Huyền thiên, chính là u ám trong một ngày, số mệnh đã được định từ trước. Vả lại chữ ‘Minh’ lại chỉ nơi u ám, mà kẻ sinh ra trên chiến trường cổ, cũng hợp với ý này.
Bàn anh mới chỉ được đặt một nửa tên, cảm thấy rất không vừa lòng, lông mày còn thưa thớt cau lại, quay đầu không thèm để ý đến phụ thân.
“Ngươi đứa nhỏ này, tính tình thật lớn, lại rất giống y.”
Trọng Quang thầm thở dài, quay đầu nhìn Ma Hoàng đang vận công chữa thương.
Có ma đan cực phẩm kia giúp đỡ, lại nhớ đến Thiên Ma cung ma lực dày đặc này, nói vậy chỉ ít ngày nữa Ma Hoàng liền có thể khôi phục công lực. Chờ công lực của y khôi phục rồi, cũng sắp phá vỡ được Đại diễn mê huyễn thuật, đến lúc đó nếu y nhớ ra… e rằng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mình.
Giờ này khắc này, đúng là thời cơ tốt để rời đi.
Nhưng không hiểu vì sao, Trọng Quang nhìn gương mặt trầm mị anh tuấn của y, đột nhiên tâm sinh do dự.
Trọng Quang triển khai lá chắn, mang theo Ma Hoàng cùng nhi tử không có chút trở ngại đi xuyên ra ngoài.
Bàn anh lúc đầu cảm thấy vô cùng hứng thú với không gian hỗn độn này, nhìn một ngôi sao băng bay lướt qua người mình rồi lập tức rít gào bay đi, nhìn một đám sao nhỏ phát nổ, nhìn từng đợt gió lốc sấm sét ầm vang, cơn lốc trào dâng hủy diệt trời đất, nó liền hưng phấn mà cười khanh khách không ngừng.
Nhưng ‘phong cảnh’ dù có đẹp đẽ đến đâu nhìn lâu cũng thấy nhàm chán. Vì thế sau đó nó rất nhanh đã dời lực chú ý đi, hết sức tập trung kéo kéo mái tóc tím của Ma Hoàng.
Khi bàn anh mới sinh ra có một mái tóc màu đen nhánh, một tầng ngắn ngủn, đầu nhỏ tròn vo, nhìn qua giống như lông xù. Nhưng chỉ một lát sau tóc trên đầu nó gặp gió liền dài ra, lúc này đã chạm đến bả vai, màu sắc cũng biến dần từ đen sang đỏ.
Bàn anh cầm lấy mái tóc dài màu xanh tím của Ma Hoàng, lại nhìn mái tóc màu đỏ rũ xuống trên vai mình, lại quay đầu nhìn mái tóc đen như mực phấp phới sau lưng Trọng Quang, trong hai mắt hiện lên chút hoang mang.
Rõ ràng là nó đang nghĩ, vì sao màu sắc của một nhà ba người bọn họ lại không giống nhau chứ?
Lúc này Trọng Quang không có thì giờ để ý đến nó. Hắn đang do dự là ôm Ma Hoàng cùng nhi tử quay về Ma giới, hay là quay về nơi của mình?
Nhìn thoáng qua Ma Hoàng đang hôn mê bất tỉnh trong ngực mình, Trọng Quang rốt cuộc vẫn quyết định quay về Ma giới thì tốt hơn.
Trận chiến bên ngoài Thiên Ma cung đã kết thúc.
Ma hồn của Cự Thái cùng Giác Sắc rơi xuống và bị thiêu cháy, chúng ma đều có thể cảm nhận được. Phần lớn phản quân này đều là tâm phúc của hai vị Ma Tôn, trên người đều có dấu vết của bọn hắn, bởi vậy cảm giác càng thêm rõ ràng.
Thủ hạ của Ma Hoàng không chỉ có ba vị Ma Tôn, còn có rất nhiều Ma tướng Ma hầu khác. Trong đám ma này thì theo hai vị Ma Tôn phản loạn chỉ có một số nhỏ, đại bộ phận đều trung tâm với Ma Hoàng. Chỉ là phần lớn lãnh thổ và đất phong của bọn họ đều rời xa thành của Ma Hoàng, đến khi biết được tin tức, phản loạn đã dừng lại.
Hô Nỗ là Đệ nhất Ma tướng của Ma Hoàng, đóng ở Thiên Ma cung, là Ma tướng hoàng kim. Cự Thái cùng Giác Sắc rơi xuống rồi bị thiêu cháy hắn là người đầu tiên cảm ứng được, lập tức phát động phản công, đám phản quân này không có thống lĩnh khống chế không còn lòng dạ chiến đấu nữa, đầu hàng liền đầu hàng, chạy trốn liền chạy trốn.
Khi Trọng Quang mang theo Ma Hoàng quay về, nơi này đã được Hỗ Nô khống chế vô cùng tốt.
Trên người Trọng Quang mang theo lệnh bài Ma Hoàng cho hắn, nối thẳng đến phòng ngủ của Ma Hoàng trên Thiên Ma cung. Khung cảnh nơi này vẫn y nguyên như khi bọn họ rời đi.
Trọng Quang sử dụng thuật pháp khôi phục giường lại như cũ, nhẹ nhàng đặt Ma Hoàng lên trên.
Tinh thần của bàn anh rất mạnh mẽ, bay trong khe hở không gian lâu như vậy cũng không thấy mệt mỏi, lập tức tò mò đi đến bên giường.
Có lẽ là vì trở lại Thiên Ma cung dưa thừa ma lực. Ma Hoàng vừa tiến vào nơi này, ma lực trong cơ thể liền ẩn ẩn bắt đầu phát động, chậm rãi có dấu hiệu ngưng tụ.
Y rên rỉ một tiếng, mở hai mắt ra.
Trọng Quang cúi đầu nhìn y.
Ma Hoàng có chút ngượng ngùng cười nhẹ nhàng, cố hết sức ngồi dậy. Cánh tay thon dài nhẹ nhàng bắn ra, chiếc đỉnh lớn trong phòng vù vù một tiếng, dâng lên một mùi hương thơm ngát, cũng từ từ chuyển động.
“Phu quân, phiền ngươi lấy giúp ta một viên đan dược ở trong Thiên Ma đỉnh.”
Trọng Quang liếc nhìn Ma Hoàng một cái, nói thầm: Sao Đại diễn mê huyễn thuật vẫn chưa biến mất chứ?
Một khi người thi thuật đạt được mong muốn, Đại diễn mê huyễn thuật bình thường sẽ biến mất. Trừ phi người chịu thuật có linh lực cực kỳ thấp, khó có thể tự áp chế, mới có thể luôn chìm đắm trong đó không thể kiềm chế được.
Nguyện vọng của Trọng Quang khi thi thuật là hy vọng Ma Hoàng phối hợp sinh hạ hài tử, hiện tại nguyện vọng này đã được thực hiện, lẽ ra Ma Hoàng hẳn là đã thoát khỏi ảo cảnh mới đúng, Trọng Quang cũng đã chuẩn bị rất tốt để trở mặt với y. Ai ngờ nhìn bộ dáng Ma Hoàng dường như vẫn còn sa vào trong đó, chẳng lẽ là cảnh giới hiện tại của y bị hao tổn, ma lực thấp đi?
Trọng Quang nhất thời không thể nghĩ rõ ràng. Hắn đứng dậy đi đến bên Thiên Ma đỉnh, thấy vật này lại có sinh mệnh, chóp đỉnh nhọn nhọn đầy thần khí.
Nếu đỉnh này đã có sinh mệnh, nghe thấy phân phó vừa rồi của chủ nhân, đợi Trọng Quang đi đến trước mặt, liền tự động mở phần chóp đỉnh ra.
Trọng Quang thấy bên trong đặt lần lượt hai mươi mốt viên ma đan, tản ra ma lực nồng đậm.
Hắn đưa tay vào lấy ra hai viên, trở lại bên giường, đưa cho Ma Hoàng.
Ma Hoàng nói:
“Một là đủ rồi.”
Trọng Quang đáp:
“Ăn nhiều một chút cũng không sao, có lợi cho việc hồi phục thân thể ngươi.”
Ánh mắt của hắn sắc bén, liếc một cái liền nhìn ra dược hiệu của ma đan này.
Ma Hoàng cúi đầu cười, dịu ngoan nói:
“Tự nhiên nghe theo phân phó của phu quân.”
Y một hơi ăn vào hai viên ma đan, khoanh chân lại, nhắm mắt ngồi im.
Bàn anh nằm sấp trên giường, nghiêng đầu nhìn y, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập vẻ tò mò.
Trọng Quang giơ tay về phía nó:
“Lại đây, đừng quấy rầy… cha ngươi.”
Hắn thật sự do dự hẳn là nên để cho đứa nhỏ gọi Ma Hoàng hai tiếng ‘mẫu thân’, nhưng hắn chung quy cảm thấy không nói nên lời a.
Bàn anh cọ cọ tiến vào trong ngực Trọng Quang, ngây ngô a a nha nha cười với hắn.
Trọng Quang ôm hài tử mềm mại béo mập chắc nịch này, đột nhiên trong lòng tràn ra một loại tình cảm phức tạp vừa ấm áp vừa thỏa mãn.
Đây là nhi tử của hắn a…
Trọng Quang chưa bao giờ giống như giờ khắc này, khắc sâu cảm nhận được chuyện hắn có nhi tử là thật.
Hắn còn đang cảm động, bàn anh đã bắt đầu không thành thật, ngao ô một tiếng cắn lên vạt áo trước ngực hắn.
Trọng Quang:
“…”
Bàn anh:
“…”
Trọng Quang cùng nhi tử hai mặt nhìn nhau, mặt không đổi sắc nói:
“Ngươi muốn làm cái gì?”
Bàn anh giương một đôi mắt to đầy mong chờ nhìn phụ thân: Ta muốn bú sữa mẹ!
Trọng Quang im lặng xách nhi tử lên, nói:
“Ngươi không cần bú sữa mẹ, biết không!”
Bàn anh ủy khuất mà mếu máo, lã chã chực khóc.
Trọng Quang xoay thân mình mập mạp của nó qua, chỉ vào người đang nhắm mắt ngồi kia, nói:
“Cho dù ngươi muốn uống, cũng phải tìm y, biết không?”
Hai mắt bàn anh sáng lên:
“Ô nha.”
Hiểu rồi.
Trọng Quang rất vừa lòng, đột nhiên nhớ tới nhi tử còn chưa có tên, nói:
“Từ hôm nay trở đi, tên của ngươi là… Ừm, trước tiên đặt cho ngươi một chữ ‘Minh’ đi.”
Hài tử này sinh ra từ quả Huyền thiên, chính là u ám trong một ngày, số mệnh đã được định từ trước. Vả lại chữ ‘Minh’ lại chỉ nơi u ám, mà kẻ sinh ra trên chiến trường cổ, cũng hợp với ý này.
Bàn anh mới chỉ được đặt một nửa tên, cảm thấy rất không vừa lòng, lông mày còn thưa thớt cau lại, quay đầu không thèm để ý đến phụ thân.
“Ngươi đứa nhỏ này, tính tình thật lớn, lại rất giống y.”
Trọng Quang thầm thở dài, quay đầu nhìn Ma Hoàng đang vận công chữa thương.
Có ma đan cực phẩm kia giúp đỡ, lại nhớ đến Thiên Ma cung ma lực dày đặc này, nói vậy chỉ ít ngày nữa Ma Hoàng liền có thể khôi phục công lực. Chờ công lực của y khôi phục rồi, cũng sắp phá vỡ được Đại diễn mê huyễn thuật, đến lúc đó nếu y nhớ ra… e rằng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mình.
Giờ này khắc này, đúng là thời cơ tốt để rời đi.
Nhưng không hiểu vì sao, Trọng Quang nhìn gương mặt trầm mị anh tuấn của y, đột nhiên tâm sinh do dự.
Tác giả :
Thập Thế