[Thần Ma Hệ Liệt] – Bộ 1 – Trọng Quang
Chương 16
Trọng Quang cũng phát hiện ra ý đồ của Giác Sắc, mặt không khỏi biến sắc, ngay lập tức xông tới.
Nhưng rốt cuộc hắn vẫn chậm một bước, chỉ thấy ma trận kia đột nhiên tản ra một luồng sáng vàng sậm, toàn bộ mặt đất không ngừng rung lên, gió lốc điên cuồng thổi tung trời đất, bầu trời như muốn vỡ ra.
Trọng Quang chỉ kịp mở lá chắn bằng thần lực ra, cảm thấy luồng sáng vàng kia biến thành màu đỏ, không gian vặn vẹo, sóng nhiệt xông tới, một tiếng nổ vang quanh quẩn khắp chiến trường cổ.
Từ khi Trọng Quang xử lý xong Cự Thái, đến Giác Sắc tự nổ tung, tổng cộng chỉ mất thời gian ba khắc, nhưng đối với Thần Ma mà nói, cũng đã đủ để làm ra rất nhiều việc.
Khi Trọng Quang mở mắt ra một lần nữa, chỉ thấy vùng đất trong phạm vi hơn một ngàn dặm đã bị đục thành một cái hố to, không gian xung quanh chiến trường cổ vẫn không ngừng chấn động, gió lốc bão táp, đất đá mù trời.
Một thế hệ Ma Tôn tự nổ quả nhiên không giống bình thường. Cho dù Trọng Quang là Thần đế thượng cổ, nhưng bị bất ngờ không kịp đề phòng, cũng bị ảnh hưởng không nhẹ.
Hắn đã cảm ứng được ma hồn của Giác Sắc đã rơi xuống và bị thiêu cháy, hoàn toàn biến mất trên thế gian này, nhưng khí tức của Ma Hoàng cũng không thấy đâu.
Trọng Quang có chút sốt ruột, lập tức bay lên không trung triển khai thần thức, thăm dò toàn bộ chiến trường cổ một lần.
Hắn bay về phía cực Tây, trong nháy mắt đã đến đó.
Nơi đó tuy rằng không có lốc, nhưng nơi nơi đều là đá lạ mọc san sát. Mỗi tảng đá này đều mang theo một luồng khí nóng rực, có thể đốt cháy da thịt bất kỳ tiên ma bình thường nào chạm đến.
Ở giữa đám quái thạch dưới chân, Ma Hoàng Trường Đình dựa lên khối đá lớn, hôn mê bất tỉnh.
Trọng Quang phóng thẳng xuống, đi đến bên cạnh Ma Hoàng. Chỉ thấy hai mắt Ma Hoàng nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt, mái tóc dài tản ra bốn phía, ẩn ẩn tản ra mạt sáng âm u màu xanh tím, đôi môi mỏng đỏ tươi như máu, hô hấp như có như không.
Trọng Quang đưa mắt nhìn quanh bốn phía, vẫn chưa phát hiện ra trận pháp bẫy rập nào.
Hắn tiến lên nhẹ nhàng nâng tay, khi đầu ngón tay còn một khoảng cách nhỏ nữa là chạm đến gương mặt Ma Hoàng thì, đột nhiên gương mặt Ma Hoàng phiếm ra một tầng kim quang, môi đỏ mọng phun ra tiếng kêu đau đớn như có như không.
Trọng Quang chỉ cảm thấy linh lực ở đầu ngón tay mình không thể khống chế chảy về phía Ma Hoàng, một cỗ linh quang dọc theo huyệt Nhân Trung của Ma Hoàng chảy vào, chậm rãi tập trung về đan điền của y.
Tay phải của Ma Hoàng đang đặt trên người đột nhiên nâng lên, đập xuống mặt đất, mãnh liệt đánh xuống tạo thành một dấu tay thật sâu.
Trọng Quang cả kinh, ngón tay lui về phía sau một chút. Nhưng Ma Hoàng nhắm chặt hai mắt, lại liên tục đánh xuống hai chưởng, mặt đất dưới tay cứng rắn như đá lập tức vỡ thành bốn năm mảnh, tạo ra một cái hố to đường kính hai thước.
Trọng Quang vẫn chưa cảm giác được bất cứ dao động ma lực nào, có thể thấy được Ma Hoàng thuần túy là dùng thể lực tạo ra.
Từ miệng Ma Hoàng tràn ra tiếng ngâm khẽ đau đớn, thân thể đột nhiên rung lên nhè nhẹ, phần bụng dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được trướng dần lên, cao cao hở ra.
Phong ấn bị phá!
Cái bụng to tròn kia rung động kịch liệt, thai nhi trong bụng giống như muốn phá bụng để chui ra.
Trọng Quang không khỏi kinh hãi.
Lúc này Ma Hoàng cũng không còn ma lực trong người, nếu để cho thai nhi kia phá bụng chui ra, cho dù thân thể của Ma Hoàng mạnh mẽ, e rằng cũng sẽ bị trọng thương khó khỏi.
Trọng Quang đột nhiên có chút do dự.
Nếu để cho thai nhi sinh ra như thế, thân thể bản thể của Ma Hoàng cũng sẽ bị thương, nguyên thần sợ rằng cũng sẽ bị tổn hại lớn, không biết phải điều dưỡng bao nhiêu năm mới có thể khôi phục. Mà cho dù khôi phục, chỉ sợ công lực cũng không còn được như năm đó. Đây với Thần giới mà nói là một chuyện tốt.
Nhưng Trọng Quang không hiểu vì sao, cũng không nhẫn tâm nhìn Ma Hoàng phải chịu đại giới thảm thiết như thế để sinh ra thai nhi trong bụng.
Hắn còn đang do dự, bỗng nhiên lại nghe thấy một tiếng kêu đau đớn phát ra từ ***g ngực của Ma Hoàng, sau đó tiếng thở dộc dồn dập truyền đến. Ngay sau đó, Ma Hoàng thần trí không rõ bỗng nhiên duỗi tay trái ra, nắm chặt tay Trọng Quang.
Trọng Quang hơi hơi chấn động, nhưng không có gạt ra.
Ma Hoàng dùng sức rất lớn, tay phải bên người cào vào khoảng không, nhưng mặt đất bên phải y đã bị đánh thành hố to, xung quanh đều vỡ nát thành bụi phấn, không còn gì để cho y cào bắt nữa.
Từ sâu trong cổ họng của Ma Hoàng phát ra tiếng rên rỉ đau đớn, thân thể hơi chuyển động, hai hàng lông mày nhíu chặt, lông mi cong dày cũng biến thành màu xanh tím, không ngừng run rẩy.
Trọng Quang biết lúc này y không có ma lực hộ thân, đau đớn cảm nhận được đương nhiên còn cường liệt hơn gấp trăm lần so với khi ở trong tẩm điện, trong lòng không khỏi căng thẳng, lại có cảm giác đau lòng lo lắng.
Ma Hoàng đột nhiên thì thầm nho nhỏ đứt quãng, giọng nói run rẩy mà tràn ngập đau đớn, giống lời nguyền ma trên chiến trường cổ từ xưa đã hiểm ác lại tràn ngập cô tịch mà yếu đuối.
“Ngô đứng đầu Ma giới, đứng đầu vạn ma… Bất tử bất diệt… Cô tịch suốt đời…”
Tiếp đó y lại phát ra một tiếng rên, toàn bộ thân thể căng cứng, cái trán rịn ra một tầng mồ hôi lạnh màu vàng u ám, gương mặt vặn vẹo.
“Ngô không sợ… Không sợ vạn vật, duy ngã… Độc tôn…”
Không biết là trong lúc hôn mê rơi vào ảo cảnh như thế nào. Ma Hoàng phun ra từng lời giống như nguyền rủa, đâm vào trong lòng Trọng Quang.
Giờ này khắc này, thân hình Ma Hoàng tuy rằng quỷ dị, trạng thái không tốt, nhưng giống như mang theo sức hút vô cùng mạnh mẽ. Mà ngay cả mái tóc tản ra màu tím xanh u ám kia, giống như đang sống mà nhiễm lên một tầng sắc thái cô tịch cùng đau đớn.
Cả người y đều toát ra một cỗ màu đen hoặc bi thương hoặc đau đớn, hoặc tàn khốc hoặc ẩn nhẫn, hoặc kiệt ngạo hoặc thâm trầm. Loại màu đen này, giống như một loại hơi thở hấp dẫn, chậm rãi ăn mòn không gian bốn phía, làm cho không người nào có thể trốn thoát, cam tâm tình nguyện đắm chìm.
Ma vật, từ xưa đến nay nổi tiếng lợi dụng mê hoặc lòng người, dụ dỗ người sa đọa. Đây là bản năng trong bản năng, thiên phú trong thiên phú của bọn chúng. Mà năng lực càng cao, địa vị càng quý, loại năng lực này càng mạnh, càng khiến cho không người nào có thể kháng cự.
Trước đó bởi vì Trọng Quang là Thần đế có thực lực ngang bằng với y, không bị ảnh hưởng từ sức hấp dẫn của y. Ma Hoàng cũng tự giữ thân phận, vẫn luôn thu liễm loại khí tức này. Cho dù là lúc ở trên giường mây mưa thất thường, Ma Hoàng cũng không phát ra, lại càng không nguyện dùng loại thủ đoạn này để dụ dỗ Trọng Quang (nếu như vị trí trên dưới của hai người đảo ngược, nói không chừng Ma Hoàng cũng sẽ nguyện ý).
Nhưng lúc này y thân chịu trọng thương, ma lực giảm dần, ý thức lại rơi vào hôn mê, loại khí tức nhiếp hồn người khác này liền không kiêng nể gì mà triển khai.
Tim Trọng Quang đập như trống, thân không thể động, miệng khô khốc, nhưng so sánh với lần trước ở trong Thiên Ma cung, càng có thể cảm nhận được *** bắt đầu xuất hiện.
Tuy rằng lý trí vẫn biết tình huống này không đúng, tự bản thân hẳn là nên tương đối rõ ràng, thậm chí thần thức của hắn còn có thể trấn định mà tìm hiểu tình trạng thân thể hiện tại của Ma Hoàng cùng với mức độ tổn thương, nhưng ý thức giống như đã tự do tách khỏi thân thể, không có cách nào tránh khỏi mà cảm thấy thân thể nóng lên, tình không do mình.
Ngay khi hắn gần như không thể khắc chế được, tay trái Ma Hoàng đột nhiên căng cứng, khí lực cực lớn, lại nắm lấy bàn tay đã được rèn luyện trong không biết mấy ngàn năm, mấy triệu năm trong vũ trụ hỗn độn của Trọng Quang đến mức đau nhức.
Cùng lúc đó, Ma Hoàng đột nhiên ưỡn ngực, hé môi phát ra một tiếng gầm nhẹ, tay phải giơ lên cao, hung hăng đánh xuống bụng của chính mình.
Nhưng rốt cuộc hắn vẫn chậm một bước, chỉ thấy ma trận kia đột nhiên tản ra một luồng sáng vàng sậm, toàn bộ mặt đất không ngừng rung lên, gió lốc điên cuồng thổi tung trời đất, bầu trời như muốn vỡ ra.
Trọng Quang chỉ kịp mở lá chắn bằng thần lực ra, cảm thấy luồng sáng vàng kia biến thành màu đỏ, không gian vặn vẹo, sóng nhiệt xông tới, một tiếng nổ vang quanh quẩn khắp chiến trường cổ.
Từ khi Trọng Quang xử lý xong Cự Thái, đến Giác Sắc tự nổ tung, tổng cộng chỉ mất thời gian ba khắc, nhưng đối với Thần Ma mà nói, cũng đã đủ để làm ra rất nhiều việc.
Khi Trọng Quang mở mắt ra một lần nữa, chỉ thấy vùng đất trong phạm vi hơn một ngàn dặm đã bị đục thành một cái hố to, không gian xung quanh chiến trường cổ vẫn không ngừng chấn động, gió lốc bão táp, đất đá mù trời.
Một thế hệ Ma Tôn tự nổ quả nhiên không giống bình thường. Cho dù Trọng Quang là Thần đế thượng cổ, nhưng bị bất ngờ không kịp đề phòng, cũng bị ảnh hưởng không nhẹ.
Hắn đã cảm ứng được ma hồn của Giác Sắc đã rơi xuống và bị thiêu cháy, hoàn toàn biến mất trên thế gian này, nhưng khí tức của Ma Hoàng cũng không thấy đâu.
Trọng Quang có chút sốt ruột, lập tức bay lên không trung triển khai thần thức, thăm dò toàn bộ chiến trường cổ một lần.
Hắn bay về phía cực Tây, trong nháy mắt đã đến đó.
Nơi đó tuy rằng không có lốc, nhưng nơi nơi đều là đá lạ mọc san sát. Mỗi tảng đá này đều mang theo một luồng khí nóng rực, có thể đốt cháy da thịt bất kỳ tiên ma bình thường nào chạm đến.
Ở giữa đám quái thạch dưới chân, Ma Hoàng Trường Đình dựa lên khối đá lớn, hôn mê bất tỉnh.
Trọng Quang phóng thẳng xuống, đi đến bên cạnh Ma Hoàng. Chỉ thấy hai mắt Ma Hoàng nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt, mái tóc dài tản ra bốn phía, ẩn ẩn tản ra mạt sáng âm u màu xanh tím, đôi môi mỏng đỏ tươi như máu, hô hấp như có như không.
Trọng Quang đưa mắt nhìn quanh bốn phía, vẫn chưa phát hiện ra trận pháp bẫy rập nào.
Hắn tiến lên nhẹ nhàng nâng tay, khi đầu ngón tay còn một khoảng cách nhỏ nữa là chạm đến gương mặt Ma Hoàng thì, đột nhiên gương mặt Ma Hoàng phiếm ra một tầng kim quang, môi đỏ mọng phun ra tiếng kêu đau đớn như có như không.
Trọng Quang chỉ cảm thấy linh lực ở đầu ngón tay mình không thể khống chế chảy về phía Ma Hoàng, một cỗ linh quang dọc theo huyệt Nhân Trung của Ma Hoàng chảy vào, chậm rãi tập trung về đan điền của y.
Tay phải của Ma Hoàng đang đặt trên người đột nhiên nâng lên, đập xuống mặt đất, mãnh liệt đánh xuống tạo thành một dấu tay thật sâu.
Trọng Quang cả kinh, ngón tay lui về phía sau một chút. Nhưng Ma Hoàng nhắm chặt hai mắt, lại liên tục đánh xuống hai chưởng, mặt đất dưới tay cứng rắn như đá lập tức vỡ thành bốn năm mảnh, tạo ra một cái hố to đường kính hai thước.
Trọng Quang vẫn chưa cảm giác được bất cứ dao động ma lực nào, có thể thấy được Ma Hoàng thuần túy là dùng thể lực tạo ra.
Từ miệng Ma Hoàng tràn ra tiếng ngâm khẽ đau đớn, thân thể đột nhiên rung lên nhè nhẹ, phần bụng dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được trướng dần lên, cao cao hở ra.
Phong ấn bị phá!
Cái bụng to tròn kia rung động kịch liệt, thai nhi trong bụng giống như muốn phá bụng để chui ra.
Trọng Quang không khỏi kinh hãi.
Lúc này Ma Hoàng cũng không còn ma lực trong người, nếu để cho thai nhi kia phá bụng chui ra, cho dù thân thể của Ma Hoàng mạnh mẽ, e rằng cũng sẽ bị trọng thương khó khỏi.
Trọng Quang đột nhiên có chút do dự.
Nếu để cho thai nhi sinh ra như thế, thân thể bản thể của Ma Hoàng cũng sẽ bị thương, nguyên thần sợ rằng cũng sẽ bị tổn hại lớn, không biết phải điều dưỡng bao nhiêu năm mới có thể khôi phục. Mà cho dù khôi phục, chỉ sợ công lực cũng không còn được như năm đó. Đây với Thần giới mà nói là một chuyện tốt.
Nhưng Trọng Quang không hiểu vì sao, cũng không nhẫn tâm nhìn Ma Hoàng phải chịu đại giới thảm thiết như thế để sinh ra thai nhi trong bụng.
Hắn còn đang do dự, bỗng nhiên lại nghe thấy một tiếng kêu đau đớn phát ra từ ***g ngực của Ma Hoàng, sau đó tiếng thở dộc dồn dập truyền đến. Ngay sau đó, Ma Hoàng thần trí không rõ bỗng nhiên duỗi tay trái ra, nắm chặt tay Trọng Quang.
Trọng Quang hơi hơi chấn động, nhưng không có gạt ra.
Ma Hoàng dùng sức rất lớn, tay phải bên người cào vào khoảng không, nhưng mặt đất bên phải y đã bị đánh thành hố to, xung quanh đều vỡ nát thành bụi phấn, không còn gì để cho y cào bắt nữa.
Từ sâu trong cổ họng của Ma Hoàng phát ra tiếng rên rỉ đau đớn, thân thể hơi chuyển động, hai hàng lông mày nhíu chặt, lông mi cong dày cũng biến thành màu xanh tím, không ngừng run rẩy.
Trọng Quang biết lúc này y không có ma lực hộ thân, đau đớn cảm nhận được đương nhiên còn cường liệt hơn gấp trăm lần so với khi ở trong tẩm điện, trong lòng không khỏi căng thẳng, lại có cảm giác đau lòng lo lắng.
Ma Hoàng đột nhiên thì thầm nho nhỏ đứt quãng, giọng nói run rẩy mà tràn ngập đau đớn, giống lời nguyền ma trên chiến trường cổ từ xưa đã hiểm ác lại tràn ngập cô tịch mà yếu đuối.
“Ngô đứng đầu Ma giới, đứng đầu vạn ma… Bất tử bất diệt… Cô tịch suốt đời…”
Tiếp đó y lại phát ra một tiếng rên, toàn bộ thân thể căng cứng, cái trán rịn ra một tầng mồ hôi lạnh màu vàng u ám, gương mặt vặn vẹo.
“Ngô không sợ… Không sợ vạn vật, duy ngã… Độc tôn…”
Không biết là trong lúc hôn mê rơi vào ảo cảnh như thế nào. Ma Hoàng phun ra từng lời giống như nguyền rủa, đâm vào trong lòng Trọng Quang.
Giờ này khắc này, thân hình Ma Hoàng tuy rằng quỷ dị, trạng thái không tốt, nhưng giống như mang theo sức hút vô cùng mạnh mẽ. Mà ngay cả mái tóc tản ra màu tím xanh u ám kia, giống như đang sống mà nhiễm lên một tầng sắc thái cô tịch cùng đau đớn.
Cả người y đều toát ra một cỗ màu đen hoặc bi thương hoặc đau đớn, hoặc tàn khốc hoặc ẩn nhẫn, hoặc kiệt ngạo hoặc thâm trầm. Loại màu đen này, giống như một loại hơi thở hấp dẫn, chậm rãi ăn mòn không gian bốn phía, làm cho không người nào có thể trốn thoát, cam tâm tình nguyện đắm chìm.
Ma vật, từ xưa đến nay nổi tiếng lợi dụng mê hoặc lòng người, dụ dỗ người sa đọa. Đây là bản năng trong bản năng, thiên phú trong thiên phú của bọn chúng. Mà năng lực càng cao, địa vị càng quý, loại năng lực này càng mạnh, càng khiến cho không người nào có thể kháng cự.
Trước đó bởi vì Trọng Quang là Thần đế có thực lực ngang bằng với y, không bị ảnh hưởng từ sức hấp dẫn của y. Ma Hoàng cũng tự giữ thân phận, vẫn luôn thu liễm loại khí tức này. Cho dù là lúc ở trên giường mây mưa thất thường, Ma Hoàng cũng không phát ra, lại càng không nguyện dùng loại thủ đoạn này để dụ dỗ Trọng Quang (nếu như vị trí trên dưới của hai người đảo ngược, nói không chừng Ma Hoàng cũng sẽ nguyện ý).
Nhưng lúc này y thân chịu trọng thương, ma lực giảm dần, ý thức lại rơi vào hôn mê, loại khí tức nhiếp hồn người khác này liền không kiêng nể gì mà triển khai.
Tim Trọng Quang đập như trống, thân không thể động, miệng khô khốc, nhưng so sánh với lần trước ở trong Thiên Ma cung, càng có thể cảm nhận được *** bắt đầu xuất hiện.
Tuy rằng lý trí vẫn biết tình huống này không đúng, tự bản thân hẳn là nên tương đối rõ ràng, thậm chí thần thức của hắn còn có thể trấn định mà tìm hiểu tình trạng thân thể hiện tại của Ma Hoàng cùng với mức độ tổn thương, nhưng ý thức giống như đã tự do tách khỏi thân thể, không có cách nào tránh khỏi mà cảm thấy thân thể nóng lên, tình không do mình.
Ngay khi hắn gần như không thể khắc chế được, tay trái Ma Hoàng đột nhiên căng cứng, khí lực cực lớn, lại nắm lấy bàn tay đã được rèn luyện trong không biết mấy ngàn năm, mấy triệu năm trong vũ trụ hỗn độn của Trọng Quang đến mức đau nhức.
Cùng lúc đó, Ma Hoàng đột nhiên ưỡn ngực, hé môi phát ra một tiếng gầm nhẹ, tay phải giơ lên cao, hung hăng đánh xuống bụng của chính mình.
Tác giả :
Thập Thế