Thần Ma Cũng Phải Thi Tốt Nghiệp
Chương 11: Quỷ Ảnh ( 1 )
"Sao anh lại dẫn em đi hẻm nhỏ? Đáng sợ quá!"
"Là em nói (1) có tập mới, nên em muốn nhanh về nhà xem. Đi đường này gần nhất rồi."
"Nhưng em thấy nó u ám thế nào ấy, không phải anh cố ý chứ?"
Mặc dù cô gái cảm thấy bạn trai mình có âm mưu, nhưng bị kẹt trong con đường đen thui quá khủng khiếp này, nên dù trách mắng cũng ôm chặt cánh tay bạn trai. Cô chỉ mong nhanh chóng ra khỏi con hẻm, chỉ có ánh sáng mờ mờ từ vài cây đèn đường nhỏ. Bạn trai thấy người yêu thân mật rất đắc ý, quả nhiên có bạn gái thì nên hẹn hò xem phim kinh dị, hoặc dẫn vào mấy chỗ âm u đáng sợ sẽ gia tăng tình cảm.
Toàn bộ con hẻm, ngoài những ánh đèn vừa sáng vừa tối kia, thì không thấy bóng người nào cả. Không gian yên tĩnh, tiếng bước chân càng thêm rõ ràng, không khí càng thêm đáng sợ. Giống như có thứ gì đó đang đi sau lưng mình, muốn quay đầu nhìn nhưng lại không dám. Nghe nói buổi tối đi trên đường, nếu phía sau có người gọi, tuyệt đối không được quay đầu lại. Nếu không, "khu quỷ đăng"(2) trên vai sẽ tắt, thì lúc đó ma quỷ có thể giết chết bạn.
"Meo ~~"
"Á á ~~"
Một con mèo hoang ở đâu nhảy ra, làm cô gái giật mình hét lớn, nhào vào lòng bạn trai. Làm bạn trai sung sướng cười ha hả.
"Chỉ là con mèo thôi mà, em nhát gan quá đi! Ha ha ~~" - Bạn trai cười ha hả, phản ứng của bạn gái khi sợ hãi thật đáng yêu.
"Anh còn cười, anh cố ý đi đường này dọa em sợ phải không?" - Cô gái tức giận đánh bạn trai vài cái. Cảm giác mông bị sờ soạng, cho rằng bạn trai đang lợi dụng mình nên càng tức giận: "Em đang giận mà anh còn làm thế à?"
"Được rồi, được rồi, anh không cười nữa. Em đừng giận nữa." - Bạn trai dỗ dành người yêu.
"Không phải em nói chuyện đó, em đang nói.....anh sờ...mô..mông em."
Bạn trai nhìn cô gái, nét mặt vô tội, giơ hai tay: "Tay anh chỉ đặt ở eo em, sao có thể sờ mông em được?"
"Nơi này không có ai, không phải anh chẳng lẽ ma!" - Bởi vì quá giận, nên cô gái nói rất mạnh miệng.
Ban ngày không nhắc người, ban đêm đừng gọi quỷ.
"Buổi tối em đừng nói lung tung, anh chỉ cố ý ôm eo em một chút thôi. Được rồi, em đừng giận nữa, không phải muốn về nhà để xem phim sao?" - Bạn gái cúi đầu, vuốt tóc người yêu dỗ dành.
"Em cũng không muốn cãi nhau với anh, em muốn nhanh về nhà." - Cô gái tức giận bỏ đi trước, bạn trai cũng hết cách đành bước theo sau.
Con hẻm nhỏ lại trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân của hai người, bộp bộp bộp.....
"A Thành, nếu anh còn làm vậy nữa em sẽ giận thật đấy." - Đi được một lúc thì cô gái lại phát cáu,dừng lại trừng mắt nhìn bạn trai
"Em lại làm sao vậy?" - Người yêu lại bất ngờ nổi giận, bạn trai cũng bực theo.
"Anh sờ lưng em làm gì?"
"Tay của anh bị em kéo, anh làm sao sờ lưng em được? Tay anh đâu có dài tới mức đó."
Bạn trai thấy thần kinh của người yêu hơi có vấn đề, cũng bắt đầu lo lắng. Hai người đứng nhìn nhau, cô gái nghe bạn trai nói xong cũng suy nghĩ một chút, thấy có gì đó rất lạ. Hai người đang nắm tay nhau, bạn trai không thể nào sờ lưng của cô được. Vậy...nơi này ngoài hai người họ ra, thì còn có ai nữa?
"A Thành, lại có người....sờ...sờ lưng....em nữa nè." - Giọng nói cô gái bắt đầu nghẹn ngào, trong mắt bắt đầu ngấn lệ. Lúc này, cô đang đứng đối diện với bạn trai, vậy thì ai sờ lưng cô? Đây là chuyện gì?
Bạn trai cũng bị người yêu hù, nghe cô ấy nói cũng sởn gai ốc. Bởi vì, hắn không nhìn thấy ai sau lưng người yêu cả.
"Em đừng nói nữa, sau lưng em đâu có ai." - Bạn trai không tin mấy chuyện quỷ thần, có thể người yêu quá sợ hãi nên bắt đầu có ảo giác.
"Chúng ta đi nhanh chút." - Bạn trai kéo tay người yêu đi tiếp. Cái hẻm nhỏ này thật sự quái dị, người ta thường nói chỉ là tự mình dọa mình.
Cô gái cũng hi vọng đấy chỉ là ảo giác, nhưng hai người nắm tay nhau càng đi về phía trước, thì phía sau tiếng bước chân càng lúc càng gần. Trong mắt họ, ngoài cái bóng họ in trên đường còn có thêm một cái bóng nữa. Mà, cái bóng ấy càng lúc càng dài, sắp tới gần họ.
Bạn trai cảm thấy như ai đó có âm mưu theo dõi muốn quấy rối họ, là thanh niên cứng nên phải đứng ra bảo vệ người yêu, đó mới chính là đạo lý. Bạn trai bạo dạn quay đầu lại hét to: "Là ai đang ở phía sau?"
Nhưng, khi hắn quay đầu lại không thấy ai cả, vẫn là một vùng tăm tối không thấy rõ thứ gì.
Cô gái kéo ống tay áo bạn trai, gần như sắp khóc: "A Thành, cái bóng...nó...nó vẫn còn in trên...đường kìa."
Bạn trai cúi đầu nhìn, trên mặt đường vẫn có ba cái bóng, hắn cũng bắt đầu hoảng sợ. Cảm giác như xung quanh có một thứ gì đó rất kinh khủng bao trùm.
"Chạy mau!" - Bạn trai kéo tay người yêu chạy thẳng về phía trước. Chỉ cần ra khỏi con hẻm này là đến nhà, lúc đó sẽ không có chuyện gì nữa.
Cô gái đã bậc khóc vì sợ hãi, bọn họ đang đụng phải "thứ" gì vậy? Cô hoàn toàn không dám nghĩ nữa, chỉ mong nhanh chóng về nhà.
Nhưng cái bóng trên mặt đường cũng bắt đầu chạy theo bọn họ, tiếp theo nó vươn hai cánh tay, túm chặt cổ chân hai người, họ bị ngã. Hai người ngã xuống đất, muốn đứng dậy chạy tiếp, thì bị cái bóng đó liền túm chặt cổ họng họ. Trong hẻm nhỏ vang lên vài tiếng thét, rồi cả hai bị từ từ bị kéo vào trong bóng tối.
[Quán bar]
"Chết tiệt!" - Trọng Dạ mệt mỏi nằm nhoài trên quầy bar, trên tay cầm một chai rượu, tâm trạng hỏng bét.
"Sao ngươi không lo kiếm điểm, lại chạy đến chỗ ta mượn rượu giải sầu. Pháp lực còn lại bao nhiêu?" - Nguyệt cười, gác hai lên quầy bar, nhìn Trọng Dạ đang buồn rầu. Nhìn hắn chẳng có vẻ lo lắng cho bạn bè gì cả.
Với sự xem thường của Nguyệt, Trọng Dạ giơ ngón tay giữa(3). Trên đầu ngón tay còn bắn ra một ít lửa, Nguyệt lập tức nín cười, đứng thẳng.
"Thì ra, ngươi chỉ còn lại chút xíu pháp lực vậy thôi á! Ha ha ~~~, ta thật muốn nói cho người khác biết."
"Ngươi muốn chết à! Dám tiết lộ thông tin với mấy tên thần tiên đang muốn chỉnh ta, thì ta liền tuyệt giao với ngươi. Dù sao, vẫn còn đủ lửa để châm thuốc đó!" - Trọng Dạ khinh bỉ, nhướng mày nhìn Nguyệt. Không biết từ lúc nào, nàng đã ngậm một điếu thuốc trong miệng, dùng ngọn lửa nhỏ trên đầu ngón tay châm thuốc. So với em họ nghiện thuốc như ăn kẹo kia, thì nàng lâu lâu mới hút một chút thôi.
Trong đêm đầu tiên dọn qua nhà A Tư Lam, sáng sớm thức dậy Trọng Dạ liền kích động. Vừa tỉnh ngủ, nàng giống như cương thi từ trên giường ngồi thẳng lên, chính nàng cũng giật mình. Trọng Dạ không biết mình đã ngủ say từ lúc nào, nàng là thần tiên mà cũng cần ngủ sao? Tiếp theo, Trọng Dạ phát hiện, nàng chỉ còn một chút pháp lực, chỉ có thể đốt lên ngọn lửa nhỏ. Cứ như bị người ta đạp từ thiên đàng rơi thẳng xuống địa ngục.
Trọng Dạ chưa từng nghĩ đến sẽ biến thành phàm nhân, không có tý sức mạnh, sẽ mệt, sẽ đói bụng. Ngày tháng trước đây, nàng toàn đứng trên cao, chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày té xuống. Với lại, Trọng Dạ còn không biết thế nào gọi là "làm việc tốt", càng làm thì càng hỏng, bị trừ điểm muốn khóc thét. Thế tiêu chuẩn có thể coi nó "việc tốt", là cái giống gì?
Đó là lý do, suốt hai ngày Trọng Dạ lúc nào cũng buồn bực, mà ở nhân giới người nàng có thể nói chuyện chỉ có mỗi Nguyện Nhi Thần. Nàng chạy đến quán bar, muốn hỏi Nguyệt xem nên làm gì để gọi là "việc tốt". Dù sao, hắn ở nhân gian đã lâu, thế mà hắn chỉ toàn lo cười.
"Ngươi không có lòng tốt thì thôi, còn cười trên sự đau khổ của người khác. Bạn bè thế đó hả?" - Trọng Dạ hận không thể lấy thuốc châm vào cái gương mặt yêu nghiệt kia.
"Nhưng ngươi là loại người toàn gây họa, muốn ngươi đi làm việc tốt quả thật còn khó hơn lên trời. Không đúng, lên trời không khó. Mà nói chung là, ta thấy ngươi nên học cánh làm phàm nhân một thời gian đi."
"Ai thèm làm phàm nhân, học hỏi cái đếch gì chứ! Bà đây phải về Thiên giới, Thiên giới!" - Trọng Dạ đập bàn, hét lên.
Những người đi ngang quầy bar, đều nhìn Trọng Dạ với ánh mắt khác thường. Nguyệt cười giải thích vì nàng uống say, mọi người tỏ ra hiểu chuyện nên rời đi.
"Ngươi vẫn cứ nghĩ như vậy thì làm sao được. Ngươi chưa từng có lòng muốn tìm hiểu con người, biết người khác cần gì. Vậy thì làm sao có thể làm việc tốt được chứ." - Nguyệt không cười nữa, bắt đầu giảng kinh.
"Vậy thì ta đi tới nhà Thần Tài, hốt một mớ tiền quyên góp cho những khu vực bị thiên tai thì sao?" - Trọng Dạ cảm thấy, đây cũng là một việc tốt.
"Ngươi còn dám nhắc tới Thần Tài! Lần trước, ngươi nói với Kim Hâm là Phong Thần thích xem cầu vồng bảy màu hoàn chỉnh, kết quả thằng ngố kia bị Phong Thần truy sát. Ngươi cũng biết Phong Thần có quan hệ với Thải Hồng Tiên Tử(5) mà, ngươi còn cố ý chơi Kim Hâm." - Ý của Nguyệt rất rõ ràng, dù chờ đến tám năm hay mười năm Trọng Dạ cũng không ngóc đầu lên nổi. Trừ khi cô ấy chịu bỏ cái tính thích đùa cợt người khác.
"Ai bảo hắn đưa tiền còn keo kiệt! Hơn nữa, điều này cũng chứng tỏ hắn không hiểu rõ Phong Thần tỷ tỷ, không thể đến với nhau. Ta là đang giúp hắn, đừng lảng phí thêm thời gian."
"Cứ tìm lý do biện hộ cho sai lầm của mình. Phải rồi, cô bé đi cùng ngươi đâu rồi?"
"Ngươi nói A Tư Lam? Ta cũng quên mất cô bé , để ta hỏi xem." - Trọng Dạ quá chú ý đến những ngày tháng chó chết này, nên quên luôn người bạn mới hay đi cùng mình. Không biết hôm nay cô bé có uống rượu hay không.
Thực ra thì, trước khi Trọng Dạ uống đến say xỉn, A Tư Lam đã rời khỏi quán bar, chạy qua siêu thị mua vài lon càfe. A Tư Lam biết rõ bản thân nên tránh xa rượu của con người, nếu say thêm vài lần chắc sẽ bại lộ thân phận, không phải là chuyện tốt. Vì Trọng Dạ và Nguyệt nói chuyện quá hăng, nên Nguyệt cũng quên nói cho cô ấy biết A Tư Lam đã chạy ra ngoài mua đồ. Hắn tưởng cô bé sẽ lập tức trở lại.
Còn bên siêu thị, khi A Tư Lam đứng xếp hàng ở quầy thu ngân chuẩn bị trả tiền, thì có một người đàn ông chen ngang, đặt cái rổ đựng một đống thứ lên quầy.
[Công chúa, hành động chen hàng ở nhân loại là hành vi xấu. Ngài tuyệt đối không được nhịn.] - Giọng nói của Ma Thư lại vang lên nhắc nhở.
A Tư Lam liền khều khều người đàn ông trước mặt, hắn bực mình quay đầu lại. Nhìn thấy phía sau lưng chỉ là một cô bé yếu đuối, cũng không thèm để ý.
"Này, anh vừa chen ngang đó." - Nét mặt A Tư Lam vẫn ngây thơ, nhắc nhở người ta.
"Thế thì sao? Ông đây trước giờ là thế đó. Mày, mày làm được gì ông, ha ha~~" - Người đàn ông cười, ánh mắt thật bẩn thỉu.
"Vậy thì tôi sẽ đánh anh."
A Tư Lam giơ nắm đấm nhỏ bé lên, đấm thẳng vào mặt người đàn ông. Sức mạnh quá lớn, làm người đàn ông bay thẳng ra ngoài, té xuống đất, còn trượt dài cả một đoạn. Nhân viên thu ngân trợn mắt há hốc, nhìn chuyện vừa xảy ra. A Tư Lam cầm hai lon cafe tiến lên đưa cho thu ngân, nở nụ cười trong sáng vô hại.
"Tổng cộng là 16 tệ."
"Đây, cảm ơn."
Nhìn cô gái hiền lành, lễ phép bước ra khỏi siêu thị. Nhân viên thu ngân có chút không dám tin, người vừa động thủ kia có phải là cô ấy hay không?
"Ê, kêu mày đi mua đồ ăn thôi cũng chậm như vậy! Sao mày lại che mặt?" - Một người đàn ông ngồi ở trong xe van(4), đạp một cước vào người đang che mặt vừa về tới.
"Đại ca, lúc nãy ở trong siêu thị em đụng phải một con nhỏ quái lắm. Bị nó đấm một phát liền bay thẳng ra ngoài."
"Cái gì mà con nhỏ quái dị! Đồ vô tích sự!"
"Đại ca, anh xem. Chính là nó, cái con nhỏ tóc dài ấy!"
"Đi."
Người được gọi là đại ca vẩy tay, cả đám người trên xe liền bước xuống, đi thẳng đến chỗ A Tư Lam. Bọn họ có năm người, nhưng không ai để ý rằng có một cái bóng thứ sáu in trên đất.
----------------
(1) Người đến từ Mặt Trăng: một bộ phim của truyền hình Hà Bắc.
(2) Khu quỷ đăng: ừh thì nó là một ngọn lửa nhỏ nằm trên bả vai, có thể làm ma quỷ tránh xa. (Đừng hỏi, thật sự mình không nhớ đã từng xem hay chưa)
(3) Giơ ngón tay giữ: ký hiệu của chữ F*
(4) Xe Van: ở VN gọi là xe 7 -16 chỗ ^^! Mình thì ko rành xe, gg ra thế nào để thế đó.
(5): Thải Hồng Tiên Tử: tiên nữ cầu vồng.
"Là em nói (1) có tập mới, nên em muốn nhanh về nhà xem. Đi đường này gần nhất rồi."
"Nhưng em thấy nó u ám thế nào ấy, không phải anh cố ý chứ?"
Mặc dù cô gái cảm thấy bạn trai mình có âm mưu, nhưng bị kẹt trong con đường đen thui quá khủng khiếp này, nên dù trách mắng cũng ôm chặt cánh tay bạn trai. Cô chỉ mong nhanh chóng ra khỏi con hẻm, chỉ có ánh sáng mờ mờ từ vài cây đèn đường nhỏ. Bạn trai thấy người yêu thân mật rất đắc ý, quả nhiên có bạn gái thì nên hẹn hò xem phim kinh dị, hoặc dẫn vào mấy chỗ âm u đáng sợ sẽ gia tăng tình cảm.
Toàn bộ con hẻm, ngoài những ánh đèn vừa sáng vừa tối kia, thì không thấy bóng người nào cả. Không gian yên tĩnh, tiếng bước chân càng thêm rõ ràng, không khí càng thêm đáng sợ. Giống như có thứ gì đó đang đi sau lưng mình, muốn quay đầu nhìn nhưng lại không dám. Nghe nói buổi tối đi trên đường, nếu phía sau có người gọi, tuyệt đối không được quay đầu lại. Nếu không, "khu quỷ đăng"(2) trên vai sẽ tắt, thì lúc đó ma quỷ có thể giết chết bạn.
"Meo ~~"
"Á á ~~"
Một con mèo hoang ở đâu nhảy ra, làm cô gái giật mình hét lớn, nhào vào lòng bạn trai. Làm bạn trai sung sướng cười ha hả.
"Chỉ là con mèo thôi mà, em nhát gan quá đi! Ha ha ~~" - Bạn trai cười ha hả, phản ứng của bạn gái khi sợ hãi thật đáng yêu.
"Anh còn cười, anh cố ý đi đường này dọa em sợ phải không?" - Cô gái tức giận đánh bạn trai vài cái. Cảm giác mông bị sờ soạng, cho rằng bạn trai đang lợi dụng mình nên càng tức giận: "Em đang giận mà anh còn làm thế à?"
"Được rồi, được rồi, anh không cười nữa. Em đừng giận nữa." - Bạn trai dỗ dành người yêu.
"Không phải em nói chuyện đó, em đang nói.....anh sờ...mô..mông em."
Bạn trai nhìn cô gái, nét mặt vô tội, giơ hai tay: "Tay anh chỉ đặt ở eo em, sao có thể sờ mông em được?"
"Nơi này không có ai, không phải anh chẳng lẽ ma!" - Bởi vì quá giận, nên cô gái nói rất mạnh miệng.
Ban ngày không nhắc người, ban đêm đừng gọi quỷ.
"Buổi tối em đừng nói lung tung, anh chỉ cố ý ôm eo em một chút thôi. Được rồi, em đừng giận nữa, không phải muốn về nhà để xem phim sao?" - Bạn gái cúi đầu, vuốt tóc người yêu dỗ dành.
"Em cũng không muốn cãi nhau với anh, em muốn nhanh về nhà." - Cô gái tức giận bỏ đi trước, bạn trai cũng hết cách đành bước theo sau.
Con hẻm nhỏ lại trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân của hai người, bộp bộp bộp.....
"A Thành, nếu anh còn làm vậy nữa em sẽ giận thật đấy." - Đi được một lúc thì cô gái lại phát cáu,dừng lại trừng mắt nhìn bạn trai
"Em lại làm sao vậy?" - Người yêu lại bất ngờ nổi giận, bạn trai cũng bực theo.
"Anh sờ lưng em làm gì?"
"Tay của anh bị em kéo, anh làm sao sờ lưng em được? Tay anh đâu có dài tới mức đó."
Bạn trai thấy thần kinh của người yêu hơi có vấn đề, cũng bắt đầu lo lắng. Hai người đứng nhìn nhau, cô gái nghe bạn trai nói xong cũng suy nghĩ một chút, thấy có gì đó rất lạ. Hai người đang nắm tay nhau, bạn trai không thể nào sờ lưng của cô được. Vậy...nơi này ngoài hai người họ ra, thì còn có ai nữa?
"A Thành, lại có người....sờ...sờ lưng....em nữa nè." - Giọng nói cô gái bắt đầu nghẹn ngào, trong mắt bắt đầu ngấn lệ. Lúc này, cô đang đứng đối diện với bạn trai, vậy thì ai sờ lưng cô? Đây là chuyện gì?
Bạn trai cũng bị người yêu hù, nghe cô ấy nói cũng sởn gai ốc. Bởi vì, hắn không nhìn thấy ai sau lưng người yêu cả.
"Em đừng nói nữa, sau lưng em đâu có ai." - Bạn trai không tin mấy chuyện quỷ thần, có thể người yêu quá sợ hãi nên bắt đầu có ảo giác.
"Chúng ta đi nhanh chút." - Bạn trai kéo tay người yêu đi tiếp. Cái hẻm nhỏ này thật sự quái dị, người ta thường nói chỉ là tự mình dọa mình.
Cô gái cũng hi vọng đấy chỉ là ảo giác, nhưng hai người nắm tay nhau càng đi về phía trước, thì phía sau tiếng bước chân càng lúc càng gần. Trong mắt họ, ngoài cái bóng họ in trên đường còn có thêm một cái bóng nữa. Mà, cái bóng ấy càng lúc càng dài, sắp tới gần họ.
Bạn trai cảm thấy như ai đó có âm mưu theo dõi muốn quấy rối họ, là thanh niên cứng nên phải đứng ra bảo vệ người yêu, đó mới chính là đạo lý. Bạn trai bạo dạn quay đầu lại hét to: "Là ai đang ở phía sau?"
Nhưng, khi hắn quay đầu lại không thấy ai cả, vẫn là một vùng tăm tối không thấy rõ thứ gì.
Cô gái kéo ống tay áo bạn trai, gần như sắp khóc: "A Thành, cái bóng...nó...nó vẫn còn in trên...đường kìa."
Bạn trai cúi đầu nhìn, trên mặt đường vẫn có ba cái bóng, hắn cũng bắt đầu hoảng sợ. Cảm giác như xung quanh có một thứ gì đó rất kinh khủng bao trùm.
"Chạy mau!" - Bạn trai kéo tay người yêu chạy thẳng về phía trước. Chỉ cần ra khỏi con hẻm này là đến nhà, lúc đó sẽ không có chuyện gì nữa.
Cô gái đã bậc khóc vì sợ hãi, bọn họ đang đụng phải "thứ" gì vậy? Cô hoàn toàn không dám nghĩ nữa, chỉ mong nhanh chóng về nhà.
Nhưng cái bóng trên mặt đường cũng bắt đầu chạy theo bọn họ, tiếp theo nó vươn hai cánh tay, túm chặt cổ chân hai người, họ bị ngã. Hai người ngã xuống đất, muốn đứng dậy chạy tiếp, thì bị cái bóng đó liền túm chặt cổ họng họ. Trong hẻm nhỏ vang lên vài tiếng thét, rồi cả hai bị từ từ bị kéo vào trong bóng tối.
[Quán bar]
"Chết tiệt!" - Trọng Dạ mệt mỏi nằm nhoài trên quầy bar, trên tay cầm một chai rượu, tâm trạng hỏng bét.
"Sao ngươi không lo kiếm điểm, lại chạy đến chỗ ta mượn rượu giải sầu. Pháp lực còn lại bao nhiêu?" - Nguyệt cười, gác hai lên quầy bar, nhìn Trọng Dạ đang buồn rầu. Nhìn hắn chẳng có vẻ lo lắng cho bạn bè gì cả.
Với sự xem thường của Nguyệt, Trọng Dạ giơ ngón tay giữa(3). Trên đầu ngón tay còn bắn ra một ít lửa, Nguyệt lập tức nín cười, đứng thẳng.
"Thì ra, ngươi chỉ còn lại chút xíu pháp lực vậy thôi á! Ha ha ~~~, ta thật muốn nói cho người khác biết."
"Ngươi muốn chết à! Dám tiết lộ thông tin với mấy tên thần tiên đang muốn chỉnh ta, thì ta liền tuyệt giao với ngươi. Dù sao, vẫn còn đủ lửa để châm thuốc đó!" - Trọng Dạ khinh bỉ, nhướng mày nhìn Nguyệt. Không biết từ lúc nào, nàng đã ngậm một điếu thuốc trong miệng, dùng ngọn lửa nhỏ trên đầu ngón tay châm thuốc. So với em họ nghiện thuốc như ăn kẹo kia, thì nàng lâu lâu mới hút một chút thôi.
Trong đêm đầu tiên dọn qua nhà A Tư Lam, sáng sớm thức dậy Trọng Dạ liền kích động. Vừa tỉnh ngủ, nàng giống như cương thi từ trên giường ngồi thẳng lên, chính nàng cũng giật mình. Trọng Dạ không biết mình đã ngủ say từ lúc nào, nàng là thần tiên mà cũng cần ngủ sao? Tiếp theo, Trọng Dạ phát hiện, nàng chỉ còn một chút pháp lực, chỉ có thể đốt lên ngọn lửa nhỏ. Cứ như bị người ta đạp từ thiên đàng rơi thẳng xuống địa ngục.
Trọng Dạ chưa từng nghĩ đến sẽ biến thành phàm nhân, không có tý sức mạnh, sẽ mệt, sẽ đói bụng. Ngày tháng trước đây, nàng toàn đứng trên cao, chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày té xuống. Với lại, Trọng Dạ còn không biết thế nào gọi là "làm việc tốt", càng làm thì càng hỏng, bị trừ điểm muốn khóc thét. Thế tiêu chuẩn có thể coi nó "việc tốt", là cái giống gì?
Đó là lý do, suốt hai ngày Trọng Dạ lúc nào cũng buồn bực, mà ở nhân giới người nàng có thể nói chuyện chỉ có mỗi Nguyện Nhi Thần. Nàng chạy đến quán bar, muốn hỏi Nguyệt xem nên làm gì để gọi là "việc tốt". Dù sao, hắn ở nhân gian đã lâu, thế mà hắn chỉ toàn lo cười.
"Ngươi không có lòng tốt thì thôi, còn cười trên sự đau khổ của người khác. Bạn bè thế đó hả?" - Trọng Dạ hận không thể lấy thuốc châm vào cái gương mặt yêu nghiệt kia.
"Nhưng ngươi là loại người toàn gây họa, muốn ngươi đi làm việc tốt quả thật còn khó hơn lên trời. Không đúng, lên trời không khó. Mà nói chung là, ta thấy ngươi nên học cánh làm phàm nhân một thời gian đi."
"Ai thèm làm phàm nhân, học hỏi cái đếch gì chứ! Bà đây phải về Thiên giới, Thiên giới!" - Trọng Dạ đập bàn, hét lên.
Những người đi ngang quầy bar, đều nhìn Trọng Dạ với ánh mắt khác thường. Nguyệt cười giải thích vì nàng uống say, mọi người tỏ ra hiểu chuyện nên rời đi.
"Ngươi vẫn cứ nghĩ như vậy thì làm sao được. Ngươi chưa từng có lòng muốn tìm hiểu con người, biết người khác cần gì. Vậy thì làm sao có thể làm việc tốt được chứ." - Nguyệt không cười nữa, bắt đầu giảng kinh.
"Vậy thì ta đi tới nhà Thần Tài, hốt một mớ tiền quyên góp cho những khu vực bị thiên tai thì sao?" - Trọng Dạ cảm thấy, đây cũng là một việc tốt.
"Ngươi còn dám nhắc tới Thần Tài! Lần trước, ngươi nói với Kim Hâm là Phong Thần thích xem cầu vồng bảy màu hoàn chỉnh, kết quả thằng ngố kia bị Phong Thần truy sát. Ngươi cũng biết Phong Thần có quan hệ với Thải Hồng Tiên Tử(5) mà, ngươi còn cố ý chơi Kim Hâm." - Ý của Nguyệt rất rõ ràng, dù chờ đến tám năm hay mười năm Trọng Dạ cũng không ngóc đầu lên nổi. Trừ khi cô ấy chịu bỏ cái tính thích đùa cợt người khác.
"Ai bảo hắn đưa tiền còn keo kiệt! Hơn nữa, điều này cũng chứng tỏ hắn không hiểu rõ Phong Thần tỷ tỷ, không thể đến với nhau. Ta là đang giúp hắn, đừng lảng phí thêm thời gian."
"Cứ tìm lý do biện hộ cho sai lầm của mình. Phải rồi, cô bé đi cùng ngươi đâu rồi?"
"Ngươi nói A Tư Lam? Ta cũng quên mất cô bé , để ta hỏi xem." - Trọng Dạ quá chú ý đến những ngày tháng chó chết này, nên quên luôn người bạn mới hay đi cùng mình. Không biết hôm nay cô bé có uống rượu hay không.
Thực ra thì, trước khi Trọng Dạ uống đến say xỉn, A Tư Lam đã rời khỏi quán bar, chạy qua siêu thị mua vài lon càfe. A Tư Lam biết rõ bản thân nên tránh xa rượu của con người, nếu say thêm vài lần chắc sẽ bại lộ thân phận, không phải là chuyện tốt. Vì Trọng Dạ và Nguyệt nói chuyện quá hăng, nên Nguyệt cũng quên nói cho cô ấy biết A Tư Lam đã chạy ra ngoài mua đồ. Hắn tưởng cô bé sẽ lập tức trở lại.
Còn bên siêu thị, khi A Tư Lam đứng xếp hàng ở quầy thu ngân chuẩn bị trả tiền, thì có một người đàn ông chen ngang, đặt cái rổ đựng một đống thứ lên quầy.
[Công chúa, hành động chen hàng ở nhân loại là hành vi xấu. Ngài tuyệt đối không được nhịn.] - Giọng nói của Ma Thư lại vang lên nhắc nhở.
A Tư Lam liền khều khều người đàn ông trước mặt, hắn bực mình quay đầu lại. Nhìn thấy phía sau lưng chỉ là một cô bé yếu đuối, cũng không thèm để ý.
"Này, anh vừa chen ngang đó." - Nét mặt A Tư Lam vẫn ngây thơ, nhắc nhở người ta.
"Thế thì sao? Ông đây trước giờ là thế đó. Mày, mày làm được gì ông, ha ha~~" - Người đàn ông cười, ánh mắt thật bẩn thỉu.
"Vậy thì tôi sẽ đánh anh."
A Tư Lam giơ nắm đấm nhỏ bé lên, đấm thẳng vào mặt người đàn ông. Sức mạnh quá lớn, làm người đàn ông bay thẳng ra ngoài, té xuống đất, còn trượt dài cả một đoạn. Nhân viên thu ngân trợn mắt há hốc, nhìn chuyện vừa xảy ra. A Tư Lam cầm hai lon cafe tiến lên đưa cho thu ngân, nở nụ cười trong sáng vô hại.
"Tổng cộng là 16 tệ."
"Đây, cảm ơn."
Nhìn cô gái hiền lành, lễ phép bước ra khỏi siêu thị. Nhân viên thu ngân có chút không dám tin, người vừa động thủ kia có phải là cô ấy hay không?
"Ê, kêu mày đi mua đồ ăn thôi cũng chậm như vậy! Sao mày lại che mặt?" - Một người đàn ông ngồi ở trong xe van(4), đạp một cước vào người đang che mặt vừa về tới.
"Đại ca, lúc nãy ở trong siêu thị em đụng phải một con nhỏ quái lắm. Bị nó đấm một phát liền bay thẳng ra ngoài."
"Cái gì mà con nhỏ quái dị! Đồ vô tích sự!"
"Đại ca, anh xem. Chính là nó, cái con nhỏ tóc dài ấy!"
"Đi."
Người được gọi là đại ca vẩy tay, cả đám người trên xe liền bước xuống, đi thẳng đến chỗ A Tư Lam. Bọn họ có năm người, nhưng không ai để ý rằng có một cái bóng thứ sáu in trên đất.
----------------
(1) Người đến từ Mặt Trăng: một bộ phim của truyền hình Hà Bắc.
(2) Khu quỷ đăng: ừh thì nó là một ngọn lửa nhỏ nằm trên bả vai, có thể làm ma quỷ tránh xa. (Đừng hỏi, thật sự mình không nhớ đã từng xem hay chưa)
(3) Giơ ngón tay giữ: ký hiệu của chữ F*
(4) Xe Van: ở VN gọi là xe 7 -16 chỗ ^^! Mình thì ko rành xe, gg ra thế nào để thế đó.
(5): Thải Hồng Tiên Tử: tiên nữ cầu vồng.
Tác giả :
Lạc Tiểu Hạt