Thần Lộ
Chương 34: Kế hoạch thâm sâu (4)
- Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
Đám người lập tức quỳ xuống hành lễ
Đỗ Băng Tâm tươi cười tiến lại hành lễ
- Hoàng thượng cát tường.
Diệp Thần nhíu mày, có chút khó chịu. Lúc đầu hắn có nghe nói là sao khi uống dược hoàn mặc dù làm người trẻ lại nhưng lại khiến bản thân xú khí huân thiên, giờ chính mình cảm nhận cũng thấy một trận ác tâm. Chẳng lẽ có được tuổi trẻ lại khiến bản thân thúi không ai gần? Vậy thì đại giới này có chút lớn. Nhưng lại nhìn Đỗ Băng Tâm vốn trung niên, bây giờ lại như thiếu nữ mười tám, trong lòng lại kiên định. Chỉ cần còn sống, cái gì cũng không đáng kể.
- Tất cả bình thân
- Tạ ơn Hoàng Thượng
Diệp Thần nhìn về phía một lão giả ở phía sau, chính là thái y ngày hôm qua đến chẩn bệnh cho Đỗ Băng Tâm, Tôn Minh
- Tôn thái y, ngươi hôm qua đến đây có phải tìm cách giải quyết vấn đề của Hoàng Hậu chăng?
- Hạ thần ngu dốt, không biết được cách giải quyết, hoàng thượng hãy tìm người tài khác.
Mặt Diệp Thần lập tức đen lại, cả giận nói
- Ngươi là thái y, còn là Trưởng thái y trong cung, là cả nước chọn ra kẻ có y thuật mạnh nhất. Ngươi nói tìm người tài khác? Ngươi tìm cho trẫm xem, tìm không được là khi quân, ngươi lấy đầu ra mà bồi.
- Thần... Hoàng thượng, thần...
Tôn Minh sắc mặt trắng nhợt, ấp úng không nói ra lời. Diệp Thần nhếch miệng, nói
- Làm sao? Không làm được? Không làm được nói ra mất mặt không?
- Thần, vi thần hổ thẹn.
Đám người im lặng không tiếng động, sợ làm Diệp Thần không vui lại chuyển hướng trị tội thì xong. Đỗ Băng Tâm nhẹ nhàng tiến lên
- Hoàng thượng, đừng tức giận hại thân thể, thần thiếp đã tìm kẻ dâng thuốc đến, hắn là có cách giải quyết. Hắn nói mùi này là do uống dược hoàn vào, cơ thể bài tiết chất độc, chỉ cần ngâm trong linh tuyền là có thế giải quyết triệt để.
- Kẻ dâng thuốc ở đâu, ta có chuyện muốn hỏi hắn.
Trương Toàn không cần ai nhắc nhở, lập tức chỉnh lại quần áo tiến đến trước mặt Diệp Thần hành lễ
- Thảo dân Trương Toàn thỉnh an Hoàng Thượng,Hoàng hậu nương nương, chúc Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, chúc nương nương thiên tuế.
Diệp Thần không kìm được mà hỏi lại
- Loại thần dược đó, ngươi có còn?
- Thảo dân....
Diệp Thần khoát tay, chặn lời Trương Toàn
- Ta biết thần dược trân quý, ta sẽ thưởng cho ngươi chức quan tam phẩm, ngươi thấy xứng đáng không? Ta biết ngươi hiến thần dược vì muốn làm ăn được thuận lợi, vậy ta liền miễn thuế cho tất cả những hàng hóa do ngươi bán ra. Thế nào, phần thưởng này hấp dẫn chứ?
Diệp Thần biết thương nhân chú trọng nhất lợi ích, việc có lợi là làm. Hắn đánh vào tâm lí ấy mà cho ra một món lợi kếch xù mà không một tên thương nhân nào có thể từ chối được. Còn chút lợi ích này với kẻ nắm giữ cả một vương quốc như hắn chỉ là chút lòng thành.
Trương Toàn run lên, mừng đến không nói rõ ràng
- Còn... còn, thần dược... còn một viên đang ở đây.
Nói xong, Trương Toàn đưa tay vào ngực, lấy ra một bình ngọc giống hệt lúc giao cho Đỗ Băng Tâm cung kính đưa tới tay Diệp Thần
Diệp Thần nhận lấy, tuy trong lòng kích động hận không thể ngay lập tức nuốt vào nhưng ngoài mặt vẫn lạnh nhạt như thường mà hỏi
- Thần dược có hay không cách dùng đặc biệt
- Dạ không, chỉ cần uống trực tiếp là được ạ
Diệp Thần nghe thế không kìm nén nữa lập tức nuốt xuống. Hắn cũng không biết, bản thân đang tiến gần đến vòng tay của tử thần
Đám người lập tức quỳ xuống hành lễ
Đỗ Băng Tâm tươi cười tiến lại hành lễ
- Hoàng thượng cát tường.
Diệp Thần nhíu mày, có chút khó chịu. Lúc đầu hắn có nghe nói là sao khi uống dược hoàn mặc dù làm người trẻ lại nhưng lại khiến bản thân xú khí huân thiên, giờ chính mình cảm nhận cũng thấy một trận ác tâm. Chẳng lẽ có được tuổi trẻ lại khiến bản thân thúi không ai gần? Vậy thì đại giới này có chút lớn. Nhưng lại nhìn Đỗ Băng Tâm vốn trung niên, bây giờ lại như thiếu nữ mười tám, trong lòng lại kiên định. Chỉ cần còn sống, cái gì cũng không đáng kể.
- Tất cả bình thân
- Tạ ơn Hoàng Thượng
Diệp Thần nhìn về phía một lão giả ở phía sau, chính là thái y ngày hôm qua đến chẩn bệnh cho Đỗ Băng Tâm, Tôn Minh
- Tôn thái y, ngươi hôm qua đến đây có phải tìm cách giải quyết vấn đề của Hoàng Hậu chăng?
- Hạ thần ngu dốt, không biết được cách giải quyết, hoàng thượng hãy tìm người tài khác.
Mặt Diệp Thần lập tức đen lại, cả giận nói
- Ngươi là thái y, còn là Trưởng thái y trong cung, là cả nước chọn ra kẻ có y thuật mạnh nhất. Ngươi nói tìm người tài khác? Ngươi tìm cho trẫm xem, tìm không được là khi quân, ngươi lấy đầu ra mà bồi.
- Thần... Hoàng thượng, thần...
Tôn Minh sắc mặt trắng nhợt, ấp úng không nói ra lời. Diệp Thần nhếch miệng, nói
- Làm sao? Không làm được? Không làm được nói ra mất mặt không?
- Thần, vi thần hổ thẹn.
Đám người im lặng không tiếng động, sợ làm Diệp Thần không vui lại chuyển hướng trị tội thì xong. Đỗ Băng Tâm nhẹ nhàng tiến lên
- Hoàng thượng, đừng tức giận hại thân thể, thần thiếp đã tìm kẻ dâng thuốc đến, hắn là có cách giải quyết. Hắn nói mùi này là do uống dược hoàn vào, cơ thể bài tiết chất độc, chỉ cần ngâm trong linh tuyền là có thế giải quyết triệt để.
- Kẻ dâng thuốc ở đâu, ta có chuyện muốn hỏi hắn.
Trương Toàn không cần ai nhắc nhở, lập tức chỉnh lại quần áo tiến đến trước mặt Diệp Thần hành lễ
- Thảo dân Trương Toàn thỉnh an Hoàng Thượng,Hoàng hậu nương nương, chúc Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, chúc nương nương thiên tuế.
Diệp Thần không kìm được mà hỏi lại
- Loại thần dược đó, ngươi có còn?
- Thảo dân....
Diệp Thần khoát tay, chặn lời Trương Toàn
- Ta biết thần dược trân quý, ta sẽ thưởng cho ngươi chức quan tam phẩm, ngươi thấy xứng đáng không? Ta biết ngươi hiến thần dược vì muốn làm ăn được thuận lợi, vậy ta liền miễn thuế cho tất cả những hàng hóa do ngươi bán ra. Thế nào, phần thưởng này hấp dẫn chứ?
Diệp Thần biết thương nhân chú trọng nhất lợi ích, việc có lợi là làm. Hắn đánh vào tâm lí ấy mà cho ra một món lợi kếch xù mà không một tên thương nhân nào có thể từ chối được. Còn chút lợi ích này với kẻ nắm giữ cả một vương quốc như hắn chỉ là chút lòng thành.
Trương Toàn run lên, mừng đến không nói rõ ràng
- Còn... còn, thần dược... còn một viên đang ở đây.
Nói xong, Trương Toàn đưa tay vào ngực, lấy ra một bình ngọc giống hệt lúc giao cho Đỗ Băng Tâm cung kính đưa tới tay Diệp Thần
Diệp Thần nhận lấy, tuy trong lòng kích động hận không thể ngay lập tức nuốt vào nhưng ngoài mặt vẫn lạnh nhạt như thường mà hỏi
- Thần dược có hay không cách dùng đặc biệt
- Dạ không, chỉ cần uống trực tiếp là được ạ
Diệp Thần nghe thế không kìm nén nữa lập tức nuốt xuống. Hắn cũng không biết, bản thân đang tiến gần đến vòng tay của tử thần
Tác giả :
Nguyễn Ngọc Long