Thần Huyết
Chương 2
Đúng là sau mỗi lần hồi sinh nàng càng ngày càng nhỏ mà.
Mở mắt ra nhìn thấy thân hình bé xíu bàn tay mũm mĩm đoán mình tầm 3 tuổi, một cô gái trẻ bưng một chén thuốc bước vào vội vàng.
-Tâm nhi, con tỉnh lại rồi, con sốt mấy ngày nay làm mẹ vô cùng lo lắng.--- Khuôn mặt xinh đẹp của nữ nhân kia đầy nước mắt với vẻ xót xa.
-Tỉnh lại là tốt, cả 3 người chúng ta sẽ về Lạc Uyên Cốc yên tâm mà sống ko sợ chia cắt.---Lau đi nước mắt người phụ nữ gương mặt ánh lên hy vọng.
-Tâm nhi ngoan tỉnh rồi. --- Một chàng traI anh tuấn anh tuấn, quần áo gọn gàng, phong độ, đĩnh đạc bước đến nắm lấy bàn tay mũm mĩm.
-Cha con mấy ngày nay rất lo lắng mất ăn mất ngủ. Là mẹ không tốt ko trông coi con cẩn thận để con té xuống nước.--- Cô gái xinh đẹp lại một lần nữa nức nở.
Sau một hồi hàn huyên, nữ chính cũng đã nắm bắt được tình hình nàng chính là đứa trẻ 3 tuổi con của 2 người kia, giữa 2 người bọn họ là tinh yêu say đắm gặp nhiều oan trái bị đàn trai cấm cản cuối cùng khi sinh nàng ra không bao lo bọn họ đã bạo gan bỏ trốn mà điạ điểm chính là Lạc Uyên Cốc làng của cô gái.
Nữ nhân kia chính là con gái tộc trưởng Cạp Mễ bộ lạc Hoang Hoa Thảo tên là Cạp Lí Nương. Chàng trai chính là con trai độc nhất của gia đình đệ nhất tài phú An Dương quốc Khoa Trường Bảo. Còn nàng chính là Khoa Nhật Tâm kết tinh của tình yêu đầy sóng gió của 2 người họ.
Thời gian cũng thấm thoắt trôi đi trong đầu nàng chỉ cất vang lên nguyện cầu sẽ không vừa hồi sinh sẽ lại chết bất đắc kỳ tử, cũng mong sẽ không bị dính dáng gì đến 2 chữ “huyền nữ” vì cả 3 lần khi phát hiện ra thân phận nàng chính là liền bị giết.
Trong mấy ngày này nàng cũng nhanh chóng phát hiện ra điều kị lạ tu luyện của nàng suốt 10 năm qua đáng lẽ phải mất đi lại nguyên vẹn đi theo linh hồn đến thân xác mới, đứa trẻ 3 tuổi này đã có 10 năm tu luyện, có thể dùng pháp thuật này hộ thân không ít. Tuy nhiên nàng chính là không muốn người khác phát hiện ra mất công coi nàng là yêu quái mà truy sát không khéo lại chết oan thêm lần nữa. Âm thầm mỗi ngày bí mật mà tiếp tục tu luyện.
Cuối cùng bọn họ cũng đến Lạc Uyên Cốc. Một phụ nữ trung niên tay cầm quyền trượng bước ra đánh túi bụi vào người Khoa Trường Bảo, Cạp Lí Nương liền lao ra ngăn cản. Thì ra không ái khác chính là bà ngoại Cạp Mễ của Nhật Tâm nàng, chính là đau xót cho đứa con gái liền lao vào xử con rể.
-Bà ngoại đừng tức giận, bây giờ cha mẹ và con về ở với ngoại sẽ phụng dưỡng ngoại, ngoại thương Tâm nhi, đừng đuổi Tâm nhi mà--- Trưng ra một bộ mặt năn nỉ đáng thương của một cô bé 3 tuổi cố gắng lấy lòng.
-
Quả nhiên là cao kiến, Cạp Mễ đã nhanh chóng cúi xuống bế lấy đứa cháu cưng lau đi nước mắt đang lăn trên khuôn mặt bụ bẫm. Bỏ mặc cặp vợ chồng đứng đó như không tồn tại, cũng ko đánh đuổi cấm đoán.
Ngay chiều đó nhân lúc mọi người vẫn còn tranh cãi, Nhật Tâm tinh nghịch đã lon ton đi khắp làng , đợi mọi người không để ý đã đi ra đến tận dòng suối nhỏ gần đó, nước suối rất trong và đẹp.
Đi dọc con suối vắng người xinh đẹp đó Nhật Tâm phát hiện một đứa trẻ ngất đi bên suối. Người cậu ta lấm lem bùn đất, da dẻ xanh xao đầu tóc rối bời, trên chân còn bị thương nặng.
Nhật tâm nàng gỡ chiếc khăn quấn tóc lấy ít nước đổ vào miệng cậu ra, rồi lau mặt, thằng nhóc này xem ra cũng được lớn lên sẽ rất anh tuấn đây, Nhật Tâm nàng nhoẻn miệng cười, truyền một ít linh lực điều trị vết thương kia, điều hòa tâm mạch cho cậu nhóc.
Cậu bé tâm 5 tuổi mau chóng tỉnh lại, thấy một con nhóc 3 tuổi trắng trẻo đang nhìn mình ngây ra một lúc. Cho đến khi Nhật Tâm lôi ra từ túi áo 2 cái bánh nướng bà ngoại cho khi nẫy mới hoàn hồn.
-Ăn đi, nhìn ngươi có vẻ đói--- Nhật Tâm chìa cả 2 cái bánh về phía cậu nhóc.
Cậu chàng vẫn không nói không rằng mở to mắt nhìn Nhật Tâm. Nhật tâm thấy vậy bèn nói
-Không có độc đâu--- rồi cắn trên mỗi cái bánh 1 cái. Rồi chợt nghĩ lại thằng nhóc thì biết gì về độc chứ chắc nó bị câm thôi. Nàng lại nghĩ quá nhiều rồi. Ai bảo nàng liên tục chết đi sống lại chứ.
Chưa nghĩ ngợi xong cậu bé đã cầm lấy 2 cái bánh ngấu nghiến từ khi nào.
-Cảm ơn. ---Cậu bé nhìn qua sau khi đã ăn xong. Lại một lần nữa cái ánh mắt chằm chằm đó.
Nhật Tâm hơi khó chịu nhưng cho qua vì nghĩ đây là cậu bé 5 tuổi không thể nào lại có thể có tình ý với một cô bé 3 tuổi.
-Ta tên Nhật Tâm, Khoa Nhật Tâm. Ngươi tên gì? Nhà ở đâu? Sao lại ở đây? ---Như dồn nén sự tò mò cái miệng Nhật Tâm chu lên liên tục hỏi.
-Ta… Cao Thống, ta trốn đi chơi, rồi bị gãy chân--- Hắn ngập ngừng trả lời.
-Ngươi biết người nhà ngươi ở đâu không?--- Nhật Tâm hỏi.
-Ta biết, chỉ là không đi được.--- Hắn nhìn xuống chân mình chợt phát hiện gì đó.
-Đi được, đi được rồi. Kì diệu! Cảm ơn muội. Sau khi tìm được người thân ta sẽ quay lại tìm muội. Đợi ta.--- Vừa nói hắn vừa tháo một chiếc ngọc bội đeo trên người nhét vào tay Nhật Tâm.
-Muội phải giữ kĩ vật này, đây là tín vật của ta, nhất định sẽ quay lại tìm muội--- Hắn nhìn Nhật Tâm dặn dò.
Nhật Tâm thì suýt cười thành tiếng, một đứa nhóc 5 tuổi cũng đòi trao tín vật, không biết tên này học từ người lớn nào.
Nhìn lại miếng ngọc trong tay, đó là mảnh ngọc hình một con Chu Tước rất tinh xảo, đẹp không tì vết, vào cái thời đại này mà cũng có thể tạo tác ra mảnh ngọc tinh xảo như vậy quả khiên người ta khâm phục, kinh ngạc.
Điều đó càng chứng tỏ mảnh ngọc này có giá trị không hề nhỏ, vậy thì chủ nhân của nó không tầm thường rồi. Nhật Tâm ngước nhìn lên tìm chủ nhân miếng ngọc thì đã không thấy người đâu nữa. Nàng đành một mình lang thang về làng, trời cũng tắt nắng.
Hôm nay mải chơi về muộn như vậy, chắc sẽ bị phạt, mà kì lạ thấy phụ mẫu này của nàng cũng quả là quá vô tâm rồi nàng đi chơi lâu như vậy mà cũng ko đi tìm ra nàng.
Bước gần về thôn, lập tức dự cảm không lành, mùi máu tanh ngập trong không khí. Bước vào trong thôn, xác chết ngổn ngang tiếng gươm giáo vẫn khua inh ỏi.
Nàng chạy đến bên xác Cạp Lí Nương và thân thể của Khoa Trường Bảo còn chút hơi tàn.
-Tâm nhi, hãy theo bà nội con, nghe lời bà nội, cha mẹ không thể bảo vệ con.--- Lúc này Nhật Tâm nàng gật đầu nước mắt hoen mi.
Một đường kim loại sáng lao xuống. Một tiếng keng, thanh gươm bay tung lên bầu trời, một tiêng kêu rõ từ một phụ nữ trung niên.
-Tâm nhi, chạy--- Người phụ nữ trung niên khỏe mạnh nhanh nhạy ôm lấy Nhật Tâm vào lòng.
Bọn họ lên ngựa chạy 3 ngày 3 đêm không nghỉ. Người phụ nữ trung niên đó chính là Khoa đại nương bà nội của nàng.
Sau trận giao tranh đó, ngoại trừ nàng và bà nội tất cả đều chết. Đến ngày thứ tư thì bọn họ bị truy sát đến chân vực, cả 2 bị dồn té xuống núi. Nàng đã dùng linh lực bảo vệ cả 2 thoát chết. Sau đó cả 2 người bọn họ cùng về Khoa gia. Mấy ngày sau một vị đạo sĩ được mời tới nhà, sau khi làm những điều kì kì quái quái người đạo sĩ ấy bước ra vừa đến cửa thì thổ huyết chết đầy bí ẩn.
Mở mắt ra nhìn thấy thân hình bé xíu bàn tay mũm mĩm đoán mình tầm 3 tuổi, một cô gái trẻ bưng một chén thuốc bước vào vội vàng.
-Tâm nhi, con tỉnh lại rồi, con sốt mấy ngày nay làm mẹ vô cùng lo lắng.--- Khuôn mặt xinh đẹp của nữ nhân kia đầy nước mắt với vẻ xót xa.
-Tỉnh lại là tốt, cả 3 người chúng ta sẽ về Lạc Uyên Cốc yên tâm mà sống ko sợ chia cắt.---Lau đi nước mắt người phụ nữ gương mặt ánh lên hy vọng.
-Tâm nhi ngoan tỉnh rồi. --- Một chàng traI anh tuấn anh tuấn, quần áo gọn gàng, phong độ, đĩnh đạc bước đến nắm lấy bàn tay mũm mĩm.
-Cha con mấy ngày nay rất lo lắng mất ăn mất ngủ. Là mẹ không tốt ko trông coi con cẩn thận để con té xuống nước.--- Cô gái xinh đẹp lại một lần nữa nức nở.
Sau một hồi hàn huyên, nữ chính cũng đã nắm bắt được tình hình nàng chính là đứa trẻ 3 tuổi con của 2 người kia, giữa 2 người bọn họ là tinh yêu say đắm gặp nhiều oan trái bị đàn trai cấm cản cuối cùng khi sinh nàng ra không bao lo bọn họ đã bạo gan bỏ trốn mà điạ điểm chính là Lạc Uyên Cốc làng của cô gái.
Nữ nhân kia chính là con gái tộc trưởng Cạp Mễ bộ lạc Hoang Hoa Thảo tên là Cạp Lí Nương. Chàng trai chính là con trai độc nhất của gia đình đệ nhất tài phú An Dương quốc Khoa Trường Bảo. Còn nàng chính là Khoa Nhật Tâm kết tinh của tình yêu đầy sóng gió của 2 người họ.
Thời gian cũng thấm thoắt trôi đi trong đầu nàng chỉ cất vang lên nguyện cầu sẽ không vừa hồi sinh sẽ lại chết bất đắc kỳ tử, cũng mong sẽ không bị dính dáng gì đến 2 chữ “huyền nữ” vì cả 3 lần khi phát hiện ra thân phận nàng chính là liền bị giết.
Trong mấy ngày này nàng cũng nhanh chóng phát hiện ra điều kị lạ tu luyện của nàng suốt 10 năm qua đáng lẽ phải mất đi lại nguyên vẹn đi theo linh hồn đến thân xác mới, đứa trẻ 3 tuổi này đã có 10 năm tu luyện, có thể dùng pháp thuật này hộ thân không ít. Tuy nhiên nàng chính là không muốn người khác phát hiện ra mất công coi nàng là yêu quái mà truy sát không khéo lại chết oan thêm lần nữa. Âm thầm mỗi ngày bí mật mà tiếp tục tu luyện.
Cuối cùng bọn họ cũng đến Lạc Uyên Cốc. Một phụ nữ trung niên tay cầm quyền trượng bước ra đánh túi bụi vào người Khoa Trường Bảo, Cạp Lí Nương liền lao ra ngăn cản. Thì ra không ái khác chính là bà ngoại Cạp Mễ của Nhật Tâm nàng, chính là đau xót cho đứa con gái liền lao vào xử con rể.
-Bà ngoại đừng tức giận, bây giờ cha mẹ và con về ở với ngoại sẽ phụng dưỡng ngoại, ngoại thương Tâm nhi, đừng đuổi Tâm nhi mà--- Trưng ra một bộ mặt năn nỉ đáng thương của một cô bé 3 tuổi cố gắng lấy lòng.
-
Quả nhiên là cao kiến, Cạp Mễ đã nhanh chóng cúi xuống bế lấy đứa cháu cưng lau đi nước mắt đang lăn trên khuôn mặt bụ bẫm. Bỏ mặc cặp vợ chồng đứng đó như không tồn tại, cũng ko đánh đuổi cấm đoán.
Ngay chiều đó nhân lúc mọi người vẫn còn tranh cãi, Nhật Tâm tinh nghịch đã lon ton đi khắp làng , đợi mọi người không để ý đã đi ra đến tận dòng suối nhỏ gần đó, nước suối rất trong và đẹp.
Đi dọc con suối vắng người xinh đẹp đó Nhật Tâm phát hiện một đứa trẻ ngất đi bên suối. Người cậu ta lấm lem bùn đất, da dẻ xanh xao đầu tóc rối bời, trên chân còn bị thương nặng.
Nhật tâm nàng gỡ chiếc khăn quấn tóc lấy ít nước đổ vào miệng cậu ra, rồi lau mặt, thằng nhóc này xem ra cũng được lớn lên sẽ rất anh tuấn đây, Nhật Tâm nàng nhoẻn miệng cười, truyền một ít linh lực điều trị vết thương kia, điều hòa tâm mạch cho cậu nhóc.
Cậu bé tâm 5 tuổi mau chóng tỉnh lại, thấy một con nhóc 3 tuổi trắng trẻo đang nhìn mình ngây ra một lúc. Cho đến khi Nhật Tâm lôi ra từ túi áo 2 cái bánh nướng bà ngoại cho khi nẫy mới hoàn hồn.
-Ăn đi, nhìn ngươi có vẻ đói--- Nhật Tâm chìa cả 2 cái bánh về phía cậu nhóc.
Cậu chàng vẫn không nói không rằng mở to mắt nhìn Nhật Tâm. Nhật tâm thấy vậy bèn nói
-Không có độc đâu--- rồi cắn trên mỗi cái bánh 1 cái. Rồi chợt nghĩ lại thằng nhóc thì biết gì về độc chứ chắc nó bị câm thôi. Nàng lại nghĩ quá nhiều rồi. Ai bảo nàng liên tục chết đi sống lại chứ.
Chưa nghĩ ngợi xong cậu bé đã cầm lấy 2 cái bánh ngấu nghiến từ khi nào.
-Cảm ơn. ---Cậu bé nhìn qua sau khi đã ăn xong. Lại một lần nữa cái ánh mắt chằm chằm đó.
Nhật Tâm hơi khó chịu nhưng cho qua vì nghĩ đây là cậu bé 5 tuổi không thể nào lại có thể có tình ý với một cô bé 3 tuổi.
-Ta tên Nhật Tâm, Khoa Nhật Tâm. Ngươi tên gì? Nhà ở đâu? Sao lại ở đây? ---Như dồn nén sự tò mò cái miệng Nhật Tâm chu lên liên tục hỏi.
-Ta… Cao Thống, ta trốn đi chơi, rồi bị gãy chân--- Hắn ngập ngừng trả lời.
-Ngươi biết người nhà ngươi ở đâu không?--- Nhật Tâm hỏi.
-Ta biết, chỉ là không đi được.--- Hắn nhìn xuống chân mình chợt phát hiện gì đó.
-Đi được, đi được rồi. Kì diệu! Cảm ơn muội. Sau khi tìm được người thân ta sẽ quay lại tìm muội. Đợi ta.--- Vừa nói hắn vừa tháo một chiếc ngọc bội đeo trên người nhét vào tay Nhật Tâm.
-Muội phải giữ kĩ vật này, đây là tín vật của ta, nhất định sẽ quay lại tìm muội--- Hắn nhìn Nhật Tâm dặn dò.
Nhật Tâm thì suýt cười thành tiếng, một đứa nhóc 5 tuổi cũng đòi trao tín vật, không biết tên này học từ người lớn nào.
Nhìn lại miếng ngọc trong tay, đó là mảnh ngọc hình một con Chu Tước rất tinh xảo, đẹp không tì vết, vào cái thời đại này mà cũng có thể tạo tác ra mảnh ngọc tinh xảo như vậy quả khiên người ta khâm phục, kinh ngạc.
Điều đó càng chứng tỏ mảnh ngọc này có giá trị không hề nhỏ, vậy thì chủ nhân của nó không tầm thường rồi. Nhật Tâm ngước nhìn lên tìm chủ nhân miếng ngọc thì đã không thấy người đâu nữa. Nàng đành một mình lang thang về làng, trời cũng tắt nắng.
Hôm nay mải chơi về muộn như vậy, chắc sẽ bị phạt, mà kì lạ thấy phụ mẫu này của nàng cũng quả là quá vô tâm rồi nàng đi chơi lâu như vậy mà cũng ko đi tìm ra nàng.
Bước gần về thôn, lập tức dự cảm không lành, mùi máu tanh ngập trong không khí. Bước vào trong thôn, xác chết ngổn ngang tiếng gươm giáo vẫn khua inh ỏi.
Nàng chạy đến bên xác Cạp Lí Nương và thân thể của Khoa Trường Bảo còn chút hơi tàn.
-Tâm nhi, hãy theo bà nội con, nghe lời bà nội, cha mẹ không thể bảo vệ con.--- Lúc này Nhật Tâm nàng gật đầu nước mắt hoen mi.
Một đường kim loại sáng lao xuống. Một tiếng keng, thanh gươm bay tung lên bầu trời, một tiêng kêu rõ từ một phụ nữ trung niên.
-Tâm nhi, chạy--- Người phụ nữ trung niên khỏe mạnh nhanh nhạy ôm lấy Nhật Tâm vào lòng.
Bọn họ lên ngựa chạy 3 ngày 3 đêm không nghỉ. Người phụ nữ trung niên đó chính là Khoa đại nương bà nội của nàng.
Sau trận giao tranh đó, ngoại trừ nàng và bà nội tất cả đều chết. Đến ngày thứ tư thì bọn họ bị truy sát đến chân vực, cả 2 bị dồn té xuống núi. Nàng đã dùng linh lực bảo vệ cả 2 thoát chết. Sau đó cả 2 người bọn họ cùng về Khoa gia. Mấy ngày sau một vị đạo sĩ được mời tới nhà, sau khi làm những điều kì kì quái quái người đạo sĩ ấy bước ra vừa đến cửa thì thổ huyết chết đầy bí ẩn.
Tác giả :
Nhật Tâm