Thần Hồn Điên Đảo
Chương 65
Edit: Mộc Tử Đằng
Thư Dao nắm bắt thời gian trên máy bay để nghỉ ngơi, chờ đến khi đến nơi, mặc dù sắc mặt còn hiện lên vẻ mệt mỏi nhưng trạng thái đã tốt lên nhiều, sau khi trang điểm vào cũng không nhìn ra dấu vết thức đêm.
Đoàn người lại bị truyền thông bao vây lần nữa ở sân bay, Thư Dao chỉ đeo khẩu trang, có thể thấy được nụ cười thản nhiên trong đáy mắt, các phóng viên ở đó hết sức tò mò, không ngừng liên tục truy hỏi cô bay hai chuyến trong đêm vì Khương Tri Ngật sao, Thư Dao chỉ cười nhạt, nhân viên công tác dồn phóng viên về một chỗ, ôn tồn nói: “Cảm ơn, xin lỗi.”
Sau đó họ lên xe bảo mẫu, trực tiếp đi đến chỗ quay chụp. Trang điểm, thay quần áo, chờ lúc bắt đầu công việc, hoàn toàn không bị trễ giờ.
Lúc cô vừa rời khỏi sân bay, những tin tức liên quan đến việc cô bay liên tục hai chuyến trong vòng vài tiếng đồng hồ đã truyền khắp mạng internet, video và hình cũng có.
Lúc đến sân bay Thư Dao có trang điểm nhẹ, nhưng đeo khẩu trang và mũ cũng không thấy rõ mặt, quần áo khiêm tốn. Trong video cô đội cái mũ vành rộng, che kín hơn nửa khuôn mặt, trước khi đi thì vội vã, cả đoạn đường cũng không trả lời câu hỏi của phóng viên, thời gian lúc đó là chín giờ tối.
Cư dân mạng bùng nổ, tối qua chín giờ vừa lúc lễ trao giải Kim Chiêu kết thúc đó! Nữ thần biết được nam thần hụt giải nên cố ý vất vả bay về thành phố B để an ủi nam thần sao?
Còn có một video khác, là cảnh Thư Dao bay từ thành phố B đến thành phố G, thời gian hiển thị là bốn giờ sáng, cô đã thay bộ quần áo mới.
Cư dân mạng lại kích động: Tính toán thời gian thì nữ thần chỉ ở nhà vỏn vẹn bốn tiếng! Đây là….yêu thương đến mức nào thế!
Từ khi công khai tình cảm đến nay, số lần Thư Dao và Khương Tri Ngật khoe ân ái có thể đếm được trên đầu ngón tay, cũng đã hơn một năm, con của hai người đã tám tháng, vợ chồng thì khiên tốn đến đáng sợ. Mà càng khiên tốn thì loại thức ăn cho chó này mới càng đáng quý hơn. Hai vị đại minh tinh không khoe ân ái, không chủ động nhắc đến đối phương trước truyền thông, âm thầm nhưng yêu thương nhau như thế…Cuộc hôn nhân này dù không phải người trong giới cũng đủ để người khác có ấn tượng tốt.
Từ các loại dấu vết tìm được đường ngọt, loại cảm giác sâu sắc này khiến cư dân mạng thích không thôi!
Sau khi xem qua lịch trình của Thư Dao được công khai trên weibo, mấy ngày nay thời gian biểu của cô hẳn kín mít, hơn nữa còn nghe nói, tối hôm qua lúc Thư Dao kết thúc công việc rất trễ, chín giờ tối xuất hiện ở sân bay chắc là xong việc rồi đi luôn.
Ôi…thật cảm động.
Hai vị đại minh tinh không nói gì, cư dân mạng và fan hâm mộ trái lại cảm động ngất trời.
…
Gần cả năm vừa rồi Thư Dao mang thai sinh con, may mà bộ phim cô đóng công chiếu hồi đầu năm thu được rating tốt, bảo đảm được một tầng nhân khí và độ hot. Trong giới giải trí này, bất luận là diễn viên hay ca sĩ, tác phẩm vĩnh viễn là thứ quan trọng nhất. Trần Băng và Thư Dao cũng tin điều này, cho nên sau khi Thư Dao hồi phục lại từ nửa năm đã bắt đầu lựa chọn kịch bản.
Thành công của bộ phim gián điệp chiến tranh kia đã làm nhân khí Thư Dao tăng cao hơn, hình tượng của cô cũng thay đổi một cách tuyệt vời, từ ‘nữ minh tinh đang ăn khách có diễn xuất tốt’ thành ‘nữ diễn viên biết diễn’, sự thay đổi giữa hai dòng này rất nhỏ, Thư Dao cũng không mấy để ý, nhưng chứng minh được khán giả chấp nhận diễn xuất của cô, kịch bản đưa đến phòng làm việc của cô cũng có chất lượng tốt hơn, con đường đóng phim ngày càng rộng mở, xác suất nhận được các giải thưởng trong tương lai sẽ càng cao hơn.
Thư Dao chọn trong sấp kịch bản một bộ phim có đề tài rất nổi về y học, tên là Nhịp Đập Cuối Cùng, nam nữ chính là bác sĩ, đề tài rất nhạy cảm, đoàn phim cũng được chú ý nhất trong lúc bấy giờ, kịch bản chứa nhiều thuật ngữ chuyên nghiệp cũng như kiến thức, mặc dù là phim truyền hình, chỉ cần thuộc lời thoại là được, nhưng Thư Dao nghĩ, nếu diễn đơn giản thế cũng sẽ không có mấy bộ phim rác rưởi thu được rating kém. Nghề bác sĩ này không phải cứ tùy tiện học lời thoại rồi diễn theo đó là được.
Tình cảm, tình thân, nhân tính, quan hệ giữa bệnh nhân và bác sĩ…Bộ phim này bao hàm rất nhiều yếu tố, phân cảnh của nữ chính cũng rất nặng, quan hệ nhân vật phức táp, tuyến tình cảm thay đổi nhiều, những loại mâu thuẫn lẫn cao trào lớn nhỏ khác nhau, từ nội dung có thể thấy kịch bản vô cùng chất lượng, là một bộ phim hay. Nhưng đối với diễn viên mà nói, độ khó diễn xuất không hề tầm thường.
Cũng không thể xảy ra mấy lỗi cơ bản, bên cạnh đó còn phải dung nhập hoàn toàn vào nghề bác sĩ này, cảm xúc nhân vật gây khó khăn nhất, đề tài này khẳng định rất hot, xác suất được đề cử giải thưởng rất cao. Nhưng một khi không nắm vững nhân vật, đối với nhân khí của Thư Dao lúc bấy giờ mà nói thì dư luận sẽ không nể tình gì.
Thư Dao do dự chưa đưa ra quyết định, thời gian khai máy là cuối tháng tư. Từ khi cô rời khỏi thành phố G, Trần Băng đã hủy bỏ hết thông báo trong khoảng thời gian này, cô ở nhà cứ xem kịch bản mãi, phân tích tính cách nhân vật, quả thật rất muốn ký hợp đồng.
Trong công việc, Thư Dao và Khương Tri Ngật dường như không can thiệp vào chuyện của đối phương. Cô xoắn xuýt thế này hiển nhiên Khương Tri Ngật đều nhìn ra được. Đạo diễn và biên kịch rất đúng ý Thư Dao, nhà đầu tư cũng xem trọng cô, tất cả diễn viên đã được chọn xong, chỉ chờ một mình Thư Dao gật đầu.
Sắp đến hạn chót mà đạo diễn cho cô suy nghĩ, mấy ngày liền Thư Dao không ngủ ngon, vành mắt thâm đen, mắt nhìn chằm chằm kịch bản rồi ngã ra giường. Trời đã vào xuân, không khí bên ngoài cửa sổ rất tươi mát, ánh nắng ấm áp, cô nằm trên giường, lấy kịch bản che mắt lại.
Khương Tri Ngật đi ra từ phòng con, cậu nhóc mập mạp đã biết bò, bảo mẫu thường để cậu nhóc bò chơi trong phòng khách lầu một.
Thư Dao nhắm mắt, trên mặt bỗng nhẹ hẫng, kịch bản đã bị lấy xuống, Khương Tri Ngật nhìn cô cười.
Thư Dao nhìn anh mấy giây rồi thở dài, giang hai tay ra. Khương Tri Ngật kéo cô vào ngực, nằm xuống giường.
Thư Dao nằm trong ngực anh, lại than thở. Khương Tri Ngật đặt cằm lên đầu cô, nhẹ cọ một cái, hỏi: “Bị làm khó sao?”
Cô gật đầu, buồn bực nói: “Em đang nghĩ có nên nhận bộ phim này không?”
Khương Tri Ngật xoa mái tóc dài của cô, hỏi: “Lý do không muốn nhận là gì?”
Thư Dao nghiêm túc nói: “Độ khó quá cao, tính mạo hiểm rất lớn.” Nếu như không diễn tốt, có thể quá trình chuyển đổi hình tượng của cô càng gặp khó khăn hơn.
Mặc dù hai người ít nhắc đến công việc với nhau, nhưng tựa như có thần giao cách cảm, đều hiểu lòng nhau.
Khương Tri Ngật dịu dàng nói: “Thú vui của đóng phim là ở chỗ trải qua những câu chuyện khác nhau, thể nghiệm những cuộc đời khác nhau, tạo nên những nhân vật khác biệt.”
Thư Dao ngẩn ra, Khương Tri Ngật tiếp tục nói: “Nếu thú vui này áp được lo lắng của em vậy thì anh cho rằng không cần phải băn khoăn gì cả.”
Thư Dao đồng ý: “Đúng là như vậy…”
Khương Tri Ngật: “Trong bất kỳ lĩnh vực nào, niềm yêu thích là nhân tố quan trọng thúc đẩy đến thành công. Hơn nữa em vẫn còn trẻ…”
Đôi mắt xinh đẹp của anh nhìn cô chằm chằm, nụ cười vang vọng trong phòng, dịu dàng mà kiên nhẫn.
“Em chỉ mới 26 tuổi, đã vượt qua được phần lớn người cùng tuổi rồi,” Khương Tri Ngật nói tiếp, “Em rất ưu tú đó Thư Dao.”
Thư Dao có chút đỏ mặt với lời khen ngợi bất ngờ này của anh, khẽ vâng một tiếng.
Khương Tri Ngật cười khẽ, giọng nói vẫn êm dịu như cũ: “Đừng sợ hãi trước thất bại. Vả lại chiếu theo năng lực của em, anh tin xác xuất thành công còn cao hơn.”
Thư Dao ngẩng đầu lên cười hỏi: “Anh có lòng tin với em vậy sao?”
Vốn chỉ muốn trêu anh, thế mà Khương Tri Ngật còn không do dự mỉm cười gật đầu.
Thư Dao nghẹn lời, kế đó bật cười, chỉ mấy câu ngắn ngủi đã khiến cô bình tĩnh hơn nhiều.
Khương Tri Ngật nói: “Đời người dài như vậy, không có bất kỳ diễn viên nào luôn tạo ra được nhân vật kinh điển, làm người sẽ có lúc thất bại.”
Thư Dao thật sự muốn nói: Nhưng phim anh đóng thì khác đó.
Tuy thế cô cũng không nói ra lời, vì năng lực của Khương Tri Ngật xứng với thành công của anh.
“Bộ phim này nếu diễn không tốt thì tiếp thu học tập, rồi tiếp tục cố gắng, Khương Tri Ngật nói: “Anh sẽ giúp em.”
Thư Dao: “Ồ, giúp em việc gì?”
Khương Tri Ngật hôn lên trán cô, “Giúp em trưởng thành.”
Ối hạnh phúc quá đi.
Thư Dao dính sát vào ngực anh, nỗi băn khoăn cũng biến mất. Thầy Khương nhà cô thật đáng khen ngợi.
Thư Dao định chút nữa sẽ gọi điện cho Trần Băng nói với anh ta về quyết định của mình, sau đó còn phải đến bệnh viện tìm hiểu chút ít, cô đã đọc xong kịch bản rồi, cũng tính toán xong nhân vật, chỉ chờ vào đoàn làm phim…
Cô hạnh phúc rút vào vòng ôm ấm áp của anh, trong lòng tỉ mỉ sắp xếp…Chợt nghe Khương Tri Ngật nói: “Hơn nữa, mẹ của bảo bối nhà chúng ta là nữ diễn viên ưu tú nhất.”
Thư Dao ngây ra một giây, ngẩng đầu nhìn anh. Khương Tri Ngật dịu dàng nói: “Trong lòng anh, em vĩnh viễn là người ưu tú nhất.”
Thư Dao vui vẻ không thôi, được Khương Tri Ngật khen ngợi thế này cô còn lý do gì mà bận tâm quá nhiều chứ? Đúng vậy, nếu như phim phát sóng không thu được phản ứng tốt, cô còn trẻ, đường đi vẫn còn dài, chút danh lợi này không nên để ý quá nhiều, vả lại, cô là người ưu tứ nhất trong lòng Khương Tri Ngật là được rồi.
Hai người nằm trên giường một lúc, Thư Dao đứng lên gọi điện cho Trần Băng. Bảo anh ta sắp xếp thời gian ký hợp đồng.
…..
Sau khi ký xong hợp đồng, Thư Dao lập tức chuẩn bị vào đoàn làm phim. Cô và Khương Tri Ngật cố gắng sắp xếp thời gian làm việc, bộ phim này chủ yếu quay ở thành phố S, thời gian là bốn tháng, năm nay Khương Tri Ngật có một bộ phim mới nhưng chưa đưa ra quyết định, trong khoảng thời gian Thư Dao đi đóng phim, anh sẽ ở nhà chăm con.
Cậu nhóc đã được chín tháng, có thể nói vài từ, người lớn hỏi chuyện cũng có thể trả lời vài chữ đơn giản.
Bởi vì là phim hiện đại nên không cần phải vào phim trường, điều kiện chỗ quay phim cũng tốt hơn nhiều. Nếu như quay thuận lợi thì tổ phim còn được nghỉ, trong việc quay phim Thư Dao và Khương Tri Ngật hiểu rất rõ, nếu đã chọn nghề này, có khổ mấy cũng phải vượt qua. Khương Tri Ngật lo lắng vì anh là chồng cô, cũng không sợ Thư Dao chịu khổ gì trong tổ phim, bị mệt mỏi thế nào. Nghề diễn viên này cũng chưa từng hết khổ cực.
Bọn họ đã dần quen với việc chia xa, luôn kìm nén nỗi nhớ nhung và lo lắng trong lòng. Khương Tri Ngật cùng con tiễn cô đến sân bay, trước khi vào trong, Trần Băng có gọi đến, Thư Dao cúi đầu hôn con, lại hôn lên môi Khương Tri Ngật, hai người kiềm chế hôn nhau một lúc, Khương Tri Ngật sờ má cô, nhẹ giọng nói: “Không cần lo lắng trong nhà, nhớ chăm sóc kỹ mình.”
Thư Dao gật đầu, Khương Tri Ngật yên lặng mấy giây, cuối cùng vẫn nói: “Không được làm mình bị thương, có bệnh phải vào bệnh viện không được tự chịu đựng.”
Mắt Thư Dao đỏ hoe, bị thương, bị bệnh? Mấy chuyện này rất thường gặp trong đoàn phim, biết rõ là không thể tránh khỏi mà anh vẫn nói ra, Khương Tri Ngật lại hôn lên môi cô lần nữa, nhẹ giọng nói: “Anh tiễn em.”
Thư Dao vội ngăn lại: “Trong sảnh chờ có rất nhiều phóng viên, sẽ bị chụp được đó.”
Khương Tri Ngật thở dài, nắm chặt tay cô, nói: “Không sao cả.”
Cứ như vậy trực tiếp nắm tay cô dẫn vào sảnh chờ sân bay, Thư Dao cũng không đeo khẩu trang và kính mác, trên mặt hai người đều sạch sẽ, mặc dù sắp lên máy bay rồi nhưng trong mấy phút ngắn ngủi vẫn bị phóng viên và fan hâm mộ nhận ra, tiến lên vây quanh họ.
Khương Tri Ngật hôn lên trán cô, trong lòng ngột ngạt. Thư Dao vẫy tay, đi theo Trần Băng vào kiểm tra an ninh.
Dõi theo Thư Dao cho đến khi cô qua cổng kiểm tra an ninh, Khương Tri Ngật mới xoay người rời khỏi đó, anh đều bỏ ngoài tai tiếng hét chói tay của fan hâm mộ và câu hỏi dồn dập của phóng viên, con vẫn còn trong xe, tâm tình Khương Tri Ngật lúc này không được vui.
…
Vai diễn của Thư Dao trong bộ phim này là một nữ bác sĩ khoa ngoại thần kinh, nam chính cũng là một diễn viên nổi tiếng phái thực lực, chủ đề bộ phim chủ yếu xoay quanh việc đi ra tiền tuyến cứu trợ bệnh nhân, trải qua những tình huống khảo nghiệm nhân tính và sinh tử, cuối cùng đến bên nhau.
Thành viên nồng cốt của bộ phim này rất mạnh, đạo diễn từng đoạt được giải đạo diễn xuất sắc nhất trong lễ trao giải Kim Chiêu, đội hình nhân vật phụ cũng rất ưu tú, tóm là là một đoàn phim giỏi giang.
Thư Dao vào đoàn phim lập túc vội vã quay phim, cô là một người vô cùng nghiêm túc và nghiem khắc trong công việc, lúc ở phim trường cơ hồ cầm kịch bản không rời tay, trừ học thuộc lời thoại của mình, còn đọc sơ qua lời thoại của các diễn viên khác, đây là thói quen của cô. Cường độ quay phim không tính là cao, nhưng nhiều thuật ngữ chuyên ngành và thực hành lâm sàn, khiến Thư Dao thấy áp lực về mọi mặt, đoàn phim có mời một đội bác sĩ chuyên nghiệp đến hướng dẫn. Trong lúc nghỉ ngơi tất cả diễn viên cũng đều đi theo các bác sĩ và y tá học tập.
Trừ lúc ngủ, thần kinh Thư Dao luôn trong trạng thái căng thẳng, thỉnh thoảng ngay cả mơ cũng thấy đang học lời thoại, trong đầu đều là những thuật ngữ y học khó nhằn.
Thế nhưng độ khó càng cao thì ý chí chiến đấu của Thư Dao càng mạnh. Căn cơ thân thể cô không tệ, lúc mang thai và sau sinh cũng được điều dưỡng tốt, lúc này ở đoàn phim dường như không bị bệnh, cho dù công việc quay phim vội vã vậy mà cô cũng cân được tất.
Quá mệt mỏi, quá bận rộn khiến cô không có nhiều thời gian liên lạc với Khương Tri Ngật và con. Trong phim dù có nam nữ chính nhưng bộ phim lấy góc nhìn từ vai nữ chính làm mở màn, nam chính là đồng nghiệp trong công việc, là chiến hữu, sau cùng mới trở thành người yêu, trong phim có nhiều tuyến tình cảm, trừ nam nữ chính ra, nhân vật phụ, bệnh nhân và thân nhân cũng có vài tuyến tình cảm quan trọng, ý chính của bộ phim không phải là tình yêu mà là tình thân sâu đậm, tình bạn, tình người, nên Thư Dao đóng vai nữ chính là nhân vật quan trọng trong phim, quay phim rất cực nhọc, cơ hồ không có thời gian nghỉ ngơi, mỗi ngày đều đóng phim.
Mặc dù bề ngoài Thư Dao nhu thuận, nhưng trong xương cốt của cô có gen không chịu thua. Cô vẫn nhớ như in câu nói kia của Khương Tri Ngật trước khi cô ký hợp đồng, anh nói bất kể cố có diễn tốt bộ phim này hay hông, cô vĩnh viễn là nữ diên viễn ưu tú nhất trong lòng anh.
Đúng vậy, trong lòng cô, anh vĩnh viễn cũng là nam diễn viên xuất sắc nhất. Cô có thể chấp nhận thất bại, tính tình có thể ôn hòa nhưng bây giờ cô là vợ Khương Tri Ngật, là mẹ của con trai, lúc Khương Tri Ngật đề nghị đóng giả vợ chồng, Thư Dao cũng biết nó ảnh hưởng lớn thế nào tới anh, cô luôn thấy áy náy, bây giờ bọn họ thật sự kết hôn, cô không hy vọng vì thất bại của mình làm liên lụy tới anh lần nữa.
Thư Dao rất cố gắng, rất nghiêm túc. Cô rút ngắn thời gian nghỉ ngơi của mình đến mức thấp nhất, để thời gian ngủ của thân thể ít nhất, học lời thoại, học lâm sàng, sau đó gọi video call với Khương Tri Ngật và con trai.
Thời gian gọi video rất ngắn, nhưng mỗi ngày đều gọi cho hai bố con, thỉnh thoảng gọi trước khi ngủ hoặc vừa nói xong đã ngủ luôn.
Khương Tri Ngật gửi con trai cho bảo mẫu, sau đó cầm điện thoại nghe tiếng hít thở của cô, luôn không tắt máy. Sau khi tắm xong thì đặt điện thoại bên tai, hai người cách một màn hình di động, cả nghìn cây số, nghe tiếng hít thở của nhau, yên ổn chìm vào giấc ngủ.
Thư Dao nắm bắt thời gian trên máy bay để nghỉ ngơi, chờ đến khi đến nơi, mặc dù sắc mặt còn hiện lên vẻ mệt mỏi nhưng trạng thái đã tốt lên nhiều, sau khi trang điểm vào cũng không nhìn ra dấu vết thức đêm.
Đoàn người lại bị truyền thông bao vây lần nữa ở sân bay, Thư Dao chỉ đeo khẩu trang, có thể thấy được nụ cười thản nhiên trong đáy mắt, các phóng viên ở đó hết sức tò mò, không ngừng liên tục truy hỏi cô bay hai chuyến trong đêm vì Khương Tri Ngật sao, Thư Dao chỉ cười nhạt, nhân viên công tác dồn phóng viên về một chỗ, ôn tồn nói: “Cảm ơn, xin lỗi.”
Sau đó họ lên xe bảo mẫu, trực tiếp đi đến chỗ quay chụp. Trang điểm, thay quần áo, chờ lúc bắt đầu công việc, hoàn toàn không bị trễ giờ.
Lúc cô vừa rời khỏi sân bay, những tin tức liên quan đến việc cô bay liên tục hai chuyến trong vòng vài tiếng đồng hồ đã truyền khắp mạng internet, video và hình cũng có.
Lúc đến sân bay Thư Dao có trang điểm nhẹ, nhưng đeo khẩu trang và mũ cũng không thấy rõ mặt, quần áo khiêm tốn. Trong video cô đội cái mũ vành rộng, che kín hơn nửa khuôn mặt, trước khi đi thì vội vã, cả đoạn đường cũng không trả lời câu hỏi của phóng viên, thời gian lúc đó là chín giờ tối.
Cư dân mạng bùng nổ, tối qua chín giờ vừa lúc lễ trao giải Kim Chiêu kết thúc đó! Nữ thần biết được nam thần hụt giải nên cố ý vất vả bay về thành phố B để an ủi nam thần sao?
Còn có một video khác, là cảnh Thư Dao bay từ thành phố B đến thành phố G, thời gian hiển thị là bốn giờ sáng, cô đã thay bộ quần áo mới.
Cư dân mạng lại kích động: Tính toán thời gian thì nữ thần chỉ ở nhà vỏn vẹn bốn tiếng! Đây là….yêu thương đến mức nào thế!
Từ khi công khai tình cảm đến nay, số lần Thư Dao và Khương Tri Ngật khoe ân ái có thể đếm được trên đầu ngón tay, cũng đã hơn một năm, con của hai người đã tám tháng, vợ chồng thì khiên tốn đến đáng sợ. Mà càng khiên tốn thì loại thức ăn cho chó này mới càng đáng quý hơn. Hai vị đại minh tinh không khoe ân ái, không chủ động nhắc đến đối phương trước truyền thông, âm thầm nhưng yêu thương nhau như thế…Cuộc hôn nhân này dù không phải người trong giới cũng đủ để người khác có ấn tượng tốt.
Từ các loại dấu vết tìm được đường ngọt, loại cảm giác sâu sắc này khiến cư dân mạng thích không thôi!
Sau khi xem qua lịch trình của Thư Dao được công khai trên weibo, mấy ngày nay thời gian biểu của cô hẳn kín mít, hơn nữa còn nghe nói, tối hôm qua lúc Thư Dao kết thúc công việc rất trễ, chín giờ tối xuất hiện ở sân bay chắc là xong việc rồi đi luôn.
Ôi…thật cảm động.
Hai vị đại minh tinh không nói gì, cư dân mạng và fan hâm mộ trái lại cảm động ngất trời.
…
Gần cả năm vừa rồi Thư Dao mang thai sinh con, may mà bộ phim cô đóng công chiếu hồi đầu năm thu được rating tốt, bảo đảm được một tầng nhân khí và độ hot. Trong giới giải trí này, bất luận là diễn viên hay ca sĩ, tác phẩm vĩnh viễn là thứ quan trọng nhất. Trần Băng và Thư Dao cũng tin điều này, cho nên sau khi Thư Dao hồi phục lại từ nửa năm đã bắt đầu lựa chọn kịch bản.
Thành công của bộ phim gián điệp chiến tranh kia đã làm nhân khí Thư Dao tăng cao hơn, hình tượng của cô cũng thay đổi một cách tuyệt vời, từ ‘nữ minh tinh đang ăn khách có diễn xuất tốt’ thành ‘nữ diễn viên biết diễn’, sự thay đổi giữa hai dòng này rất nhỏ, Thư Dao cũng không mấy để ý, nhưng chứng minh được khán giả chấp nhận diễn xuất của cô, kịch bản đưa đến phòng làm việc của cô cũng có chất lượng tốt hơn, con đường đóng phim ngày càng rộng mở, xác suất nhận được các giải thưởng trong tương lai sẽ càng cao hơn.
Thư Dao chọn trong sấp kịch bản một bộ phim có đề tài rất nổi về y học, tên là Nhịp Đập Cuối Cùng, nam nữ chính là bác sĩ, đề tài rất nhạy cảm, đoàn phim cũng được chú ý nhất trong lúc bấy giờ, kịch bản chứa nhiều thuật ngữ chuyên nghiệp cũng như kiến thức, mặc dù là phim truyền hình, chỉ cần thuộc lời thoại là được, nhưng Thư Dao nghĩ, nếu diễn đơn giản thế cũng sẽ không có mấy bộ phim rác rưởi thu được rating kém. Nghề bác sĩ này không phải cứ tùy tiện học lời thoại rồi diễn theo đó là được.
Tình cảm, tình thân, nhân tính, quan hệ giữa bệnh nhân và bác sĩ…Bộ phim này bao hàm rất nhiều yếu tố, phân cảnh của nữ chính cũng rất nặng, quan hệ nhân vật phức táp, tuyến tình cảm thay đổi nhiều, những loại mâu thuẫn lẫn cao trào lớn nhỏ khác nhau, từ nội dung có thể thấy kịch bản vô cùng chất lượng, là một bộ phim hay. Nhưng đối với diễn viên mà nói, độ khó diễn xuất không hề tầm thường.
Cũng không thể xảy ra mấy lỗi cơ bản, bên cạnh đó còn phải dung nhập hoàn toàn vào nghề bác sĩ này, cảm xúc nhân vật gây khó khăn nhất, đề tài này khẳng định rất hot, xác suất được đề cử giải thưởng rất cao. Nhưng một khi không nắm vững nhân vật, đối với nhân khí của Thư Dao lúc bấy giờ mà nói thì dư luận sẽ không nể tình gì.
Thư Dao do dự chưa đưa ra quyết định, thời gian khai máy là cuối tháng tư. Từ khi cô rời khỏi thành phố G, Trần Băng đã hủy bỏ hết thông báo trong khoảng thời gian này, cô ở nhà cứ xem kịch bản mãi, phân tích tính cách nhân vật, quả thật rất muốn ký hợp đồng.
Trong công việc, Thư Dao và Khương Tri Ngật dường như không can thiệp vào chuyện của đối phương. Cô xoắn xuýt thế này hiển nhiên Khương Tri Ngật đều nhìn ra được. Đạo diễn và biên kịch rất đúng ý Thư Dao, nhà đầu tư cũng xem trọng cô, tất cả diễn viên đã được chọn xong, chỉ chờ một mình Thư Dao gật đầu.
Sắp đến hạn chót mà đạo diễn cho cô suy nghĩ, mấy ngày liền Thư Dao không ngủ ngon, vành mắt thâm đen, mắt nhìn chằm chằm kịch bản rồi ngã ra giường. Trời đã vào xuân, không khí bên ngoài cửa sổ rất tươi mát, ánh nắng ấm áp, cô nằm trên giường, lấy kịch bản che mắt lại.
Khương Tri Ngật đi ra từ phòng con, cậu nhóc mập mạp đã biết bò, bảo mẫu thường để cậu nhóc bò chơi trong phòng khách lầu một.
Thư Dao nhắm mắt, trên mặt bỗng nhẹ hẫng, kịch bản đã bị lấy xuống, Khương Tri Ngật nhìn cô cười.
Thư Dao nhìn anh mấy giây rồi thở dài, giang hai tay ra. Khương Tri Ngật kéo cô vào ngực, nằm xuống giường.
Thư Dao nằm trong ngực anh, lại than thở. Khương Tri Ngật đặt cằm lên đầu cô, nhẹ cọ một cái, hỏi: “Bị làm khó sao?”
Cô gật đầu, buồn bực nói: “Em đang nghĩ có nên nhận bộ phim này không?”
Khương Tri Ngật xoa mái tóc dài của cô, hỏi: “Lý do không muốn nhận là gì?”
Thư Dao nghiêm túc nói: “Độ khó quá cao, tính mạo hiểm rất lớn.” Nếu như không diễn tốt, có thể quá trình chuyển đổi hình tượng của cô càng gặp khó khăn hơn.
Mặc dù hai người ít nhắc đến công việc với nhau, nhưng tựa như có thần giao cách cảm, đều hiểu lòng nhau.
Khương Tri Ngật dịu dàng nói: “Thú vui của đóng phim là ở chỗ trải qua những câu chuyện khác nhau, thể nghiệm những cuộc đời khác nhau, tạo nên những nhân vật khác biệt.”
Thư Dao ngẩn ra, Khương Tri Ngật tiếp tục nói: “Nếu thú vui này áp được lo lắng của em vậy thì anh cho rằng không cần phải băn khoăn gì cả.”
Thư Dao đồng ý: “Đúng là như vậy…”
Khương Tri Ngật: “Trong bất kỳ lĩnh vực nào, niềm yêu thích là nhân tố quan trọng thúc đẩy đến thành công. Hơn nữa em vẫn còn trẻ…”
Đôi mắt xinh đẹp của anh nhìn cô chằm chằm, nụ cười vang vọng trong phòng, dịu dàng mà kiên nhẫn.
“Em chỉ mới 26 tuổi, đã vượt qua được phần lớn người cùng tuổi rồi,” Khương Tri Ngật nói tiếp, “Em rất ưu tú đó Thư Dao.”
Thư Dao có chút đỏ mặt với lời khen ngợi bất ngờ này của anh, khẽ vâng một tiếng.
Khương Tri Ngật cười khẽ, giọng nói vẫn êm dịu như cũ: “Đừng sợ hãi trước thất bại. Vả lại chiếu theo năng lực của em, anh tin xác xuất thành công còn cao hơn.”
Thư Dao ngẩng đầu lên cười hỏi: “Anh có lòng tin với em vậy sao?”
Vốn chỉ muốn trêu anh, thế mà Khương Tri Ngật còn không do dự mỉm cười gật đầu.
Thư Dao nghẹn lời, kế đó bật cười, chỉ mấy câu ngắn ngủi đã khiến cô bình tĩnh hơn nhiều.
Khương Tri Ngật nói: “Đời người dài như vậy, không có bất kỳ diễn viên nào luôn tạo ra được nhân vật kinh điển, làm người sẽ có lúc thất bại.”
Thư Dao thật sự muốn nói: Nhưng phim anh đóng thì khác đó.
Tuy thế cô cũng không nói ra lời, vì năng lực của Khương Tri Ngật xứng với thành công của anh.
“Bộ phim này nếu diễn không tốt thì tiếp thu học tập, rồi tiếp tục cố gắng, Khương Tri Ngật nói: “Anh sẽ giúp em.”
Thư Dao: “Ồ, giúp em việc gì?”
Khương Tri Ngật hôn lên trán cô, “Giúp em trưởng thành.”
Ối hạnh phúc quá đi.
Thư Dao dính sát vào ngực anh, nỗi băn khoăn cũng biến mất. Thầy Khương nhà cô thật đáng khen ngợi.
Thư Dao định chút nữa sẽ gọi điện cho Trần Băng nói với anh ta về quyết định của mình, sau đó còn phải đến bệnh viện tìm hiểu chút ít, cô đã đọc xong kịch bản rồi, cũng tính toán xong nhân vật, chỉ chờ vào đoàn làm phim…
Cô hạnh phúc rút vào vòng ôm ấm áp của anh, trong lòng tỉ mỉ sắp xếp…Chợt nghe Khương Tri Ngật nói: “Hơn nữa, mẹ của bảo bối nhà chúng ta là nữ diễn viên ưu tú nhất.”
Thư Dao ngây ra một giây, ngẩng đầu nhìn anh. Khương Tri Ngật dịu dàng nói: “Trong lòng anh, em vĩnh viễn là người ưu tú nhất.”
Thư Dao vui vẻ không thôi, được Khương Tri Ngật khen ngợi thế này cô còn lý do gì mà bận tâm quá nhiều chứ? Đúng vậy, nếu như phim phát sóng không thu được phản ứng tốt, cô còn trẻ, đường đi vẫn còn dài, chút danh lợi này không nên để ý quá nhiều, vả lại, cô là người ưu tứ nhất trong lòng Khương Tri Ngật là được rồi.
Hai người nằm trên giường một lúc, Thư Dao đứng lên gọi điện cho Trần Băng. Bảo anh ta sắp xếp thời gian ký hợp đồng.
…..
Sau khi ký xong hợp đồng, Thư Dao lập tức chuẩn bị vào đoàn làm phim. Cô và Khương Tri Ngật cố gắng sắp xếp thời gian làm việc, bộ phim này chủ yếu quay ở thành phố S, thời gian là bốn tháng, năm nay Khương Tri Ngật có một bộ phim mới nhưng chưa đưa ra quyết định, trong khoảng thời gian Thư Dao đi đóng phim, anh sẽ ở nhà chăm con.
Cậu nhóc đã được chín tháng, có thể nói vài từ, người lớn hỏi chuyện cũng có thể trả lời vài chữ đơn giản.
Bởi vì là phim hiện đại nên không cần phải vào phim trường, điều kiện chỗ quay phim cũng tốt hơn nhiều. Nếu như quay thuận lợi thì tổ phim còn được nghỉ, trong việc quay phim Thư Dao và Khương Tri Ngật hiểu rất rõ, nếu đã chọn nghề này, có khổ mấy cũng phải vượt qua. Khương Tri Ngật lo lắng vì anh là chồng cô, cũng không sợ Thư Dao chịu khổ gì trong tổ phim, bị mệt mỏi thế nào. Nghề diễn viên này cũng chưa từng hết khổ cực.
Bọn họ đã dần quen với việc chia xa, luôn kìm nén nỗi nhớ nhung và lo lắng trong lòng. Khương Tri Ngật cùng con tiễn cô đến sân bay, trước khi vào trong, Trần Băng có gọi đến, Thư Dao cúi đầu hôn con, lại hôn lên môi Khương Tri Ngật, hai người kiềm chế hôn nhau một lúc, Khương Tri Ngật sờ má cô, nhẹ giọng nói: “Không cần lo lắng trong nhà, nhớ chăm sóc kỹ mình.”
Thư Dao gật đầu, Khương Tri Ngật yên lặng mấy giây, cuối cùng vẫn nói: “Không được làm mình bị thương, có bệnh phải vào bệnh viện không được tự chịu đựng.”
Mắt Thư Dao đỏ hoe, bị thương, bị bệnh? Mấy chuyện này rất thường gặp trong đoàn phim, biết rõ là không thể tránh khỏi mà anh vẫn nói ra, Khương Tri Ngật lại hôn lên môi cô lần nữa, nhẹ giọng nói: “Anh tiễn em.”
Thư Dao vội ngăn lại: “Trong sảnh chờ có rất nhiều phóng viên, sẽ bị chụp được đó.”
Khương Tri Ngật thở dài, nắm chặt tay cô, nói: “Không sao cả.”
Cứ như vậy trực tiếp nắm tay cô dẫn vào sảnh chờ sân bay, Thư Dao cũng không đeo khẩu trang và kính mác, trên mặt hai người đều sạch sẽ, mặc dù sắp lên máy bay rồi nhưng trong mấy phút ngắn ngủi vẫn bị phóng viên và fan hâm mộ nhận ra, tiến lên vây quanh họ.
Khương Tri Ngật hôn lên trán cô, trong lòng ngột ngạt. Thư Dao vẫy tay, đi theo Trần Băng vào kiểm tra an ninh.
Dõi theo Thư Dao cho đến khi cô qua cổng kiểm tra an ninh, Khương Tri Ngật mới xoay người rời khỏi đó, anh đều bỏ ngoài tai tiếng hét chói tay của fan hâm mộ và câu hỏi dồn dập của phóng viên, con vẫn còn trong xe, tâm tình Khương Tri Ngật lúc này không được vui.
…
Vai diễn của Thư Dao trong bộ phim này là một nữ bác sĩ khoa ngoại thần kinh, nam chính cũng là một diễn viên nổi tiếng phái thực lực, chủ đề bộ phim chủ yếu xoay quanh việc đi ra tiền tuyến cứu trợ bệnh nhân, trải qua những tình huống khảo nghiệm nhân tính và sinh tử, cuối cùng đến bên nhau.
Thành viên nồng cốt của bộ phim này rất mạnh, đạo diễn từng đoạt được giải đạo diễn xuất sắc nhất trong lễ trao giải Kim Chiêu, đội hình nhân vật phụ cũng rất ưu tú, tóm là là một đoàn phim giỏi giang.
Thư Dao vào đoàn phim lập túc vội vã quay phim, cô là một người vô cùng nghiêm túc và nghiem khắc trong công việc, lúc ở phim trường cơ hồ cầm kịch bản không rời tay, trừ học thuộc lời thoại của mình, còn đọc sơ qua lời thoại của các diễn viên khác, đây là thói quen của cô. Cường độ quay phim không tính là cao, nhưng nhiều thuật ngữ chuyên ngành và thực hành lâm sàn, khiến Thư Dao thấy áp lực về mọi mặt, đoàn phim có mời một đội bác sĩ chuyên nghiệp đến hướng dẫn. Trong lúc nghỉ ngơi tất cả diễn viên cũng đều đi theo các bác sĩ và y tá học tập.
Trừ lúc ngủ, thần kinh Thư Dao luôn trong trạng thái căng thẳng, thỉnh thoảng ngay cả mơ cũng thấy đang học lời thoại, trong đầu đều là những thuật ngữ y học khó nhằn.
Thế nhưng độ khó càng cao thì ý chí chiến đấu của Thư Dao càng mạnh. Căn cơ thân thể cô không tệ, lúc mang thai và sau sinh cũng được điều dưỡng tốt, lúc này ở đoàn phim dường như không bị bệnh, cho dù công việc quay phim vội vã vậy mà cô cũng cân được tất.
Quá mệt mỏi, quá bận rộn khiến cô không có nhiều thời gian liên lạc với Khương Tri Ngật và con. Trong phim dù có nam nữ chính nhưng bộ phim lấy góc nhìn từ vai nữ chính làm mở màn, nam chính là đồng nghiệp trong công việc, là chiến hữu, sau cùng mới trở thành người yêu, trong phim có nhiều tuyến tình cảm, trừ nam nữ chính ra, nhân vật phụ, bệnh nhân và thân nhân cũng có vài tuyến tình cảm quan trọng, ý chính của bộ phim không phải là tình yêu mà là tình thân sâu đậm, tình bạn, tình người, nên Thư Dao đóng vai nữ chính là nhân vật quan trọng trong phim, quay phim rất cực nhọc, cơ hồ không có thời gian nghỉ ngơi, mỗi ngày đều đóng phim.
Mặc dù bề ngoài Thư Dao nhu thuận, nhưng trong xương cốt của cô có gen không chịu thua. Cô vẫn nhớ như in câu nói kia của Khương Tri Ngật trước khi cô ký hợp đồng, anh nói bất kể cố có diễn tốt bộ phim này hay hông, cô vĩnh viễn là nữ diên viễn ưu tú nhất trong lòng anh.
Đúng vậy, trong lòng cô, anh vĩnh viễn cũng là nam diễn viên xuất sắc nhất. Cô có thể chấp nhận thất bại, tính tình có thể ôn hòa nhưng bây giờ cô là vợ Khương Tri Ngật, là mẹ của con trai, lúc Khương Tri Ngật đề nghị đóng giả vợ chồng, Thư Dao cũng biết nó ảnh hưởng lớn thế nào tới anh, cô luôn thấy áy náy, bây giờ bọn họ thật sự kết hôn, cô không hy vọng vì thất bại của mình làm liên lụy tới anh lần nữa.
Thư Dao rất cố gắng, rất nghiêm túc. Cô rút ngắn thời gian nghỉ ngơi của mình đến mức thấp nhất, để thời gian ngủ của thân thể ít nhất, học lời thoại, học lâm sàng, sau đó gọi video call với Khương Tri Ngật và con trai.
Thời gian gọi video rất ngắn, nhưng mỗi ngày đều gọi cho hai bố con, thỉnh thoảng gọi trước khi ngủ hoặc vừa nói xong đã ngủ luôn.
Khương Tri Ngật gửi con trai cho bảo mẫu, sau đó cầm điện thoại nghe tiếng hít thở của cô, luôn không tắt máy. Sau khi tắm xong thì đặt điện thoại bên tai, hai người cách một màn hình di động, cả nghìn cây số, nghe tiếng hít thở của nhau, yên ổn chìm vào giấc ngủ.
Tác giả :
Điềm Mật Sinh Hoạt