Thần Hoàng
Chương 114: Vân Thánh Phách Mại
- Linh kiếm? Chỉ thế chấp một trăm mai tam giai thú tinh?Tông Thủ thần tình kinh ngạc, sau đó trong miệng có tiếng chậc chậc nói:- Nhà này cầm đi, quả nhiên là kiếm lời gấp bội!Sơ Tuyết cũng là rất có đồng cảm gật đầu, linh kiếm luyện chế muốn so với phù kiếm khó khăn hơn vô số lần. Sử dụng tài liệu cũng thường thường đều là cực kỳ quý hiếm.Dù cho Linh Binh kém cỏi nhất, giá cả cũng muốn vượt lên trước thanh Lôi Nha Kiếm trong tay Tông Thủ này đã ngoài chục lần. Rất có giá trị không đúng, có đôi lúc mặc dù có tiền, cũng không mua được, thí dụ như bọn họ hiện tại.Một trăm mai tam giai thú tinh, đã tới tay một thanh Linh Binh, món sinh ý này thật sự là đặc biệt kiếm lời lớn.Sau khi cảm khái một phen, Tông Thủ chợt cảm giác được thanh Lôi Nha Kiếm trong tay này, vừa rồi còn khiến hắn kinh hỉ không ngớt đã có chút vô dụng.Lệnh cho Doãn Dương tìm kiếm Thượng phẩm Phù Kiếm đến, là bởi vì kiếp trước hắn đã học qua một loại bí pháp uẩn kiếm dưỡng kiếm, phối hợp độc môn tẩy kiếm thuật, lại thêm Tiểu Kim cường hóa. Có thể làm cho Có thể làm cho phù binh nắm giữ một bộ phận năng lực của Linh Binh.Cũng không ngờ ở trong Vân Thánh Thành này cư nhiên còn có một phen kinh hỉ như vậy.Cầm trong tay thanh kiếm giắt ở bên hông, ánh mắt Tông Thủ chợt lóe ra, chỉ một lát sau, đã kiên quyết nói:- Bỏ đi, ở lại nơi này thật không thú vị, chúng ta ra ngoài đường xem sao!Sơ Tuyết kinh ngạc nháy mắt mấy cái, lại không phản đối.Biết được lấy bản lĩnh của Tông Thủ lúc này, chỉ cần còn ở trong Vân Thánh Thành, tuyệt không người có thể đả thương được hắn.Mới chỉ là Dưỡng Linh Cảnh còn có thể tru sát Tiên Thiên Võ Sư. Hôm nay có thể xuất khiếu đi đêm, tự nhiên càng không sợ hãi gì cả.Nhà kia cầm vật phẩm đi bán đấu giá, chỗ đó chính là ở vào phía thành Tây, một tòa trà lầu bên cạnh hà đạo.Dù sao không bằng hậu thế chuyên nghiệp như vậy, Phách Mại Hành san sát. Lúc này cách làm đều là cất giữ trong khố phòng cũng đủ đồ vật, sau đó lại mời nhân vật phú thân cùng quyền quý trong thành tề tụ một chỗ, bắt đầu bán đấu giá.Bất quá Tông Thủ trước khi chạy đến, lai đi tới nhà binh trai kia định chế phù đao. Năm mươi mai Vân Văn Phù Đao còn không có chế tạo xong.Bất quá khi hắn tới chỗ này, vốn là không phải vì lấy đao. Lại lấy một ít linh kiện vụn vặt khác ở chỗ này hạ đan.Đồng dạng là ngoại cốt, lại cùng với Phong Hành Linh Cốt khi trước khác nhau. Cái sau chỉ cần một chút hồn lực, đã có thể thôi động, chỉ có thể dùng để hành tẩu, tinh lực còn dễ nói, mấy ngày mấy đêm cũng là không sao cả. Khuyết điểm là không thể dùng để chiến đấu ẩu đả, cường độ bản thân cũng không quá cao.Mà lúc này Tông Thủ định chế, lại là một loại Nhất cấp ngoại cốt có thể coi là nhập môn. Không chỉ không dễ hư hỏng, càng có thể tăng gần năm nghìn cân lực lượng. Bất quá cần đến hồn lực, tự nhiên cũng là gấp mấy chục lần trước.Mà có cảm giác lúc trước bộ Phong Hành Linh Cốt giữa đường mất vòng, lúc này đây Tông Thủ chọn đủ hai bộ, cùng với một ít phụ tùng thay thế then chốt, để chuẩn bị thay đổi.Bản thân rèn đúc không khó, cùng với luyện chế trung giai phù binh, thua kém không nhiều. Vừa vặn thời gian giao đồ cùng với phù đao kia cùng một ngày.Mà đợi được khi Tông Thủ chạy tới trong trà lầu kia, chỉ thấy nơi này không chỉ là có chút tinh xảo, lại ở bên cạnh sông, phong cảnh tú lệ bằng vào thêm vài phần nhã vận.Bất quá phụ cận trà lâu, lúc này lại là từng đội giáp sĩ thủ vệ ở phụ cận. Tất cả đều là thân thể vạm vỡ, Võ Sư trên tứ giai đằng đằng sát khí. Text được lấy tại Truyện FULLMơ hồ còn có thể cảm giác được xung quanh đó có khí tức của hơn mười vị Tiên Thiên cường giả, khiến kẻ khác ngoài ý muốn không ngớt.Tông Thủ cũng là kinh ngạc một trận, chỉ là một thanh Linh Binh mà thôi, đã dùng đến thế trận lớn như vậy? Chẳng lẽ ngày hôm nay trọng đầu bán đấu giá còn có vật khác sao?Trong lòng không giải thích được, lại vẫn là bước vào bên trong trà lầu. Hắn một thân ăn mặc tất cả đều đẹp đẽ quý giá, những thủ vệ kia cũng không đến ngăn cản hắn.Sau đó liền chỉ thấy trong lầu này, từ lâu đã kín chỗ đầy người ngồi. Bất quá Doãn Dương lại ở trên lầu hai nơi này, trực tiếp lấy một gian phòng.Cũng không biết là bởi vì nhà này cầm đi đấu giá, biết được bọn họ có tiền tài, hay là vì nguyên nhân Vân Thánh Thành chủ.Đợi đến khi gặp mặt, Doãn Dương lại nhăn mặt nhíu mày, vẻ mặt lo lắng:- Nơi này tuy là ở trong thành, bất quá ngư long hỗn tạp. Mặc dù Vân Thánh Thành kia bảo vệ có chu đáo thế nào đi nữa, cũng khó tránh khỏi có lúc sơ suất. Thiếu chủ sao có thể mạo hiểm?Tông Thủ nhìn Sơ Tuyết một cái, chỉ thấy người sau không có ý tứ cúi đầu. Liền biết nữ oa này, hơn phân nửa còn không có đem chuyện này nói cho Doãn Dương.Về phần Vân Thánh Thành chủ kia, hắn coi như là nhìn ra được, đối phương căn bản là không dự định cùng hắn có liên hệ gì. Thân là người đứng đầu lại đi xa, lại liên tục vài ngày cũng không ở trong thành, làm sao có khả năng?Phỏng chừng cũng chỉ là nhìn trên mặt mũi của Lôi Động, mới đối với hắn chiếu cố một phen.Nhân gia cũng không nguyện gặp mặt, Tông Thủ cũng không thể mặt dày như vậy, tự mình dẫn xác tới. Tình hình như thế lại là tốt nhất.Nơi này nhiều người hỗn loạn, cùng không tiện cùng Doãn Dương giải thích. Tông Thủ cười hắc hắc sờ sờ mũi, không nói một lời, đã đi thẳng tới trong hàng ghế ngồi xuống.Hai mặt mở cửa, hơi nghiêng đã có thể bao quát nội đường trong trà lâu. Bất quá khi Tông Thủ mới ngồi xuống ở chỗ này, chỉ thấy đối diện, một đạo ánh mắt bối rối hướng bên này nhìn lại.Tông Thủ cũng đồng dạng sửng sốt, chỉ thấy ngoài cửa sổ chỗ hành lang đang đứng một người, không ngờ đó là Tông Linh.Mà ánh mắt kia chỉ kinh ngạc một chút, đã chuyển thành nghiền ngẫm:- Đường đệ lúc này cư nhiên còn có tâm tình tới nơi này xem náo nhiệt. Xem ra mấy ngày nay, ở trong Vân Thánh Thành sống được thật sự hài lòng.Ở bên cạnh Phùng Hiểu cũng ở đấy. Nhưng lại không lên tiếng, chỉ là thần tình ngưng nhiên, nhìn Doãn Dương đã đăng nhập Tiên Thiên cảnh, sắc mặt biến ảo bất định.Trong lòng Tông Thủ lại đang ai thán, hai người này như thế nào giống thuốc cao bôi trên da chó? Sao lại dính người đến vậy? Vô luận đi đến chỗ cùng đều có thể gặp phải...Tiếp đó chỉ nghe đối diện, lại là một tiếng cười khẽ:- Thực cho rằng Vân Thánh Thành chủ nho nhỏ này có thể đem ngươi bảo vệ? Đông Lâm Vân Giới cường giả vô số, thế lực mạnh hơn Vân Thánh Thành đã có bốn nhà. Có là người có thể không làm gì được hắn. Ngươi lại cũng biết, vị thủ hạ Tử Lôi Thương kia của Thất ca chúng ta Tông Dương đã tự mình đến đó chứ?Lúc Tông Linh nói chuyện ánh mắt cũng nhìn về phía một bên khác. Tông Thủ theo đường nhìn của hắn nhìn lại, chỉ thấy một, ăn mặc một thân kim sắc cẩm y, ngồi ngay ngắn ở trên một hàng ghế khác. Thắt lưng thẳng thắn giống như tiêu thương, bộ dáng ngồi ngiêm chỉnh khiến kẻ khác không thể tìm được điểm nào sai lầm.Khoảng hai mươi tuổi, khuôn mặt cũng là kế thừa Thiên Hồ nhất mạch có ánh tuấn, lại lạnh lùng nghiêm nghị cực điểm. Bên cạnh bày đặt một cây thương, bị bao trong vải bố.Nhàn nhạt nhìn Tông Thủ một cái, đã thu hồi đường nhìn, phảng phất như đối với hắn toàn bộ không có hứng thú.Bên cạnh mặc dù còn có hai gã Tiên Thiên Võ Sư, lại bị người ở đây che lấp phong mang, khiến kẻ khác hầu như không chú ý tới.Tông Thủ vùng xung quanh lông mày nhíu chặt một chút, đạt được ký ức mười ba năm về trước, hắn cũng thoáng biết được tình hình của Càn Thiên Sơn.Người này hắn cũng vừa vặn có ấn tượng, có người nói cũng là một thành viên của Thiên Hồ Tông thị, người xuất sắc nhất trong đám đệ tử một đời này.Được Tông Dương trong tộc kia mời chào đối với hắn trung thành và tận tâm. Năm xưa Tông Vị Nhiên cũng có chút tiếc hận không ngớt, chính mồm ở trước mặt hắn, tán dương là kỳ tài, không chỉ tiếc nuối không thể vì hắn sử dụng. Cũng đáng tiếc người này, thân là bàng mạch của Tông thị, mặc dù có thiên phú không thua gì dòng chính, cũng đã định trước chỉ có thể làm quân cờ của người khác.- Võ đạo chi thế? Quả nhiên không tệ!Híp mắt một cái, Tông Thủ trong nháy mắt liền đã đại khái biết được thực lực của người này. Hẳn là Tiên Thiên Võ Sư đỉnh phong, Địa Luân Tam Mạch.Bất quá hắn càng quan tâm, Tử Lôi Thương này xuất hiện ở chỗ này, cũng hơn nửa phần ý vị tình hình của Kiền Thiên Sơn xuất hiện biến hóa.Một cái chớp mắt, chợt nghe được Tông Linh lại hừ lạnh nói:- Bất quá đường đệ ngươi ngược lại thực sự là vận khí tốt...
Tác giả :
Khai Hoang