Thần Hi - Tia Nắng Ban Mai
Chương 89: Thủ vọng đồng hành (8)
Nếu Trần Tố không truy hỏi, Vương Tuấn cũng sẽ không chủ động giải thích, dù sao chuyện nhiều năm trước đã không làm, cũng không có ý gì.
Hơi nghiêng người dựa vào Trần Tố tin cậy anh, vừa lúc thấy bên cảnh xuân lộ ra bên trong vạt áo không buột chặt của Trần Tố, hai điểm đỏ ửng. Trong lòng nhộn nhạo, giơ tay ôm lấy gáy Trần Tố, đầu lưỡi Vương Tuấn cạy mở môi cậu tiến vào, cuộn lấy môi lưỡi hôn sâu tiêu chuẩn, rất nhanh khiến Trần Tố mềm nhũn trong lòng anh, Vương Tuấn đột nhiên xoay người bao trùm Trần Tố xuống dưới.
“Không được.” Đẩy Vương Tuấn gặm nhắm mỗi tấc da thịt của cậu, Trần Tố than nhẹ, ngày mai còn có việc, nếu bị đám bạn nhìn ra, quá mất mặt.
Đúng nha, ngày mai còn có chính sự, không thể tùy ý, bất quá, âu yếm một chút không quá đáng nha.
Môi lưỡi trao nhau, âu yếm triền miên, tứ chi ma sát dây dưa, không bất ngờ rất có xu thế phá bỏ ranh giới bảo thủ. Giường chấn động, chăn đệm lộn xộn, nụ hôn của Vương Tuấn khiến Trần Tố trầm mê không thể tự thoát ra, không biết là do kì nghỉ này rất hài hòa rất nhàn nhã, hay là do căn phòng này đủ lớn, không phải cố kỵ tai vách mạch rừng, toàn thân toàn tâm Trần Tố say mê trong đó, cong đầu gối, đong đưa thắt lưng, sau tiếng nức nở thỉnh thoảng là dồn dập thở dốc.
Sau khi kích động thở dốc, vươn tay rút khăn giấy đặt đầu giường, Vương Tuấn giúp Trần Tố lau dịch nóng bắn trên người. Trần Tố kích tình xong quen được Vương Tuấn cưng chìu yêu thương, thả lỏng thân thể, dưới tiếp xúc an ủi của chồng, cảm giác một lần nữa dâng lên. Duỗi hai tay ôm lấy Vương Tuấn, chậm rãi kéo anh phủ lên thân thể mình, hai chân quấn quanh thắt lưng rắn chắc của Vương Tuấn, lắc lư ma sát tiếp xúc thân thể, khu vực mẫn cảm nhất của cả hai nháy mắt bị châm lửa, dưới sự hướng dẫn của Trần Tố, Vương Tuấn nhẫn nại, như nguyện được tiến vào vườn hoa thần bí thuộc về anh.
Rong ruổi trong tình ái, quả nhiên, âu yếm và hôn môi đơn thuần vẫn không thể thay thế kích tình, mỗi một lần giao hợp thật sâu cảm giác được nhịp đập của nhau, say mê bao bọc dung hòa lẫn nhau, điều hòa từ lâu đã mất đi công năng làm lạnh, hơi nóng tung bay.
Hoan ái tới cuối cùng, sung sướng chấn động trong lòng ngực hai bên thật lâu không tiêu tan.
Cùng sống chung tới bây giờ, về phương diện tình dục, thành kính mà lưu luyến si mê, trao đổi nụ hôn, tim đập gia tốc, thật sự kể ra trung trinh của cả hai.
Sáng sớm hơn năm giờ, tiếp tân gọi họ rời giường. Tối hôm qua, Lưu Trấn Đông đặt dịch vụ báo thức, đồng thời cũng thông qua khách sạn đặt vé xe sáng nay.
Nếu đã không có xe để sử dụng, lựa chọn xe trong thành phố cách đó không xa là tốt nhất nhanh nhất.
Ngày hôm qua nghỉ ngơi sớm, dậy sớm cũng không khó khăn. Sửa sang quần áo, Trần Tố cẩn thận tỉ mỉ kiểm tra giỏ xách tùy thân, bên trong có thẻ căn cước của Trần Tố và Vương Tuấn, sau hôm nay, hai người bọn họ sẽ chạy trốn, lén tới nơi khác hưởng thụ ngày nghỉ còn dư lại.
Tụ tập trong phòng ăn buffet, một đêm ngủ say, loại bỏ mệt mỏi hôm qua, tinh thần mọi người đều không tệ, xét tính đặc thù hành trình hôm nay, mọi người đều có ý thức áo mũ chỉnh tề.
Đương nhiên, điểm sáng hôm nay vẫn là hai cục cưng. Tống Tiểu Uy thay lên quân trang hải quân mẹ Lưu xinh đẹp tỉ mỉ chọn cho nhóc, trên quần áo nhỏ màu trắng điểm xuyến vài dấu gạch màu lam, trên đầu đội nón hải quân màu xanh, không có vẻ âm u hôm trước, vừa sáng lạn vừa đáng yêu. Lưu Giai Giai mặc bộ váy thục nữ do mẹ Lộ tỉ mỉ chọn bé, cái đầu bình thường mẹ thích dán thật nhiều hoa thủy tinh, cũng được dì Tôn tỉ mỉ đan thành hai bím, mặc dù không có chút tô vẽ, hiệu quả vừa trong sáng vừa lịch sự tao nhã, khiến Tiểu Giai Giai lung lay đầu vô cùng thỏa mãn.
Nói là liên hoan, cũng chính là buffet, chào hỏi xong, mỗi nhà tự bưng dĩa chọn món mình thích. Tách khỏi mấy tổ gia đình hòa thuận vui vẻ, Trần Tố và Vương Tuấn ngồi bên cạnh hai người họ Giang, “Giang Diệp có điện thoại về không?”
“Tối hôm qua gọi. Trên đường lại đón thêm tám chín đứa nhỏ, tổng số ba mươi mấy.” Giang Minh Hoa lắc đầu cười nói, “Nghe giọng điệu, tâm tình nó rất tốt. Giang Diệp nói nhóm học sinh tiểu học này từ nhỏ đã quen đi xa rồi, rất có tính kỷ luật.”
Trẻ con nhất định phải lớn lên, che chở dưới cái gọi là “cánh chim yêu thương”, đối với tương lai của đứa nhỏ chính là tai họa.
Giang Diệp có thể buông tha bóng ma, khỏe mạnh lớn lên, anh liền có thể mở được khúc mắc hổ thẹn vì bản thân thất trách trong quá trình trưởng thành của con trai mà tạo thành thương tổn, Giang Minh Hoa tự mình học được buông tay.
“Đúng rồi, mọi người đi bàn công việc, bọn tôi không làm khách nữa.” Giang Minh Hoa và giáo sư Giang cùng nói, qua bên kia, bọn họ muốn tự mình hoạt động. Trần Tố cũng có ý nghĩ này, nếu Thịnh Tắc Cương điểm danh muốn nói chuyện với Vương Tuấn, thì để Vương Tuấn bọn họ ra mặt được rồi.
“Tiểu Phương biết chúng ta cùng tới, chúng ta lấy danh nghĩa khách cùng đi, sẽ không có gì không ổn.” Lưu Trấn Đông xua tay giữ lại. Hắn tự có tính toán nhỏ, ngoại trừ ánh mắt chọn người yêu không được tốt, tiền bối Giang Minh Hoa trong sự nghiệp lại có ánh mắt độc đáo, nhân tài vốn sẵn không dùng, không phải sự thông minh của người làm ăn. Đương nhiên, đến cuối cùng có thật sự thực hiện hay không, quả thật cần xem tình huống thực tế.
“Nhìn ra được, hai oắt con nhà hiệu trưởng Trương, đem chuyện của chúng ta làm thành trò cười, truyền bá khắp nơi.” Cao Viễn có suy tính nhìn Trần Tố, “Tôi cảm thấy Thịnh Tắc Cương có thể bởi vì biết lợi nhuận của chúng ta có trích phần trăm nhất định để vận hành quỹ, mới có thể cho chúng ta ăn chén súp này. Tôi kiến nghị cậu tốt nhất vẫn là đi một chuyến.”
Phải không? Trần Tố suy nghĩ một chút, gật đầu. Lần này do Lưu Trấn Đông kéo quan hệ, cách đạt được mục đích còn rất xa. Giả như thật muốn đàm luận vào chính sự, cũng là đến thư phòng lén nói chuyện.
Đối với chuyện tới nhà Tiểu Phương Thịnh Tắc Cương làm khách, Tôn Lợi tuyệt đối không có ý kiến, người nhà những nhà khác cũng không ý kiến phản đối, việc này liền quyết định như vậy.
Sau bữa sáng vui vẻ, mọi người thu dọn bao túi tới trạm xe lửa xuất phát. Nhiều năm qua, từ nam chí bắc đều là ngồi máy bay hoặc tự lái xe đi, thỉnh thoảng hưởng thụ một chút xe lửa tốc hành cũng không tệ.
“Tiểu Giai Giai nhà mình vẫn là lần đầu tiên ngồi xe lửa nhỉ.” Lưu Trấn Đông dặn dò Tôn Lợi, “Chụp cho Tiểu Giai Giai của bọn tôi nhiều vào.” Tiểu Giai Giai mặc váy thục nữa hình tượng vô cùng đáng yêu, phải chụp lại thật nhiều ảnh, để phụ huynh hai nhà cùng hưởng.
Lời này khiến Cao Viễn bên cạnh sinh ra bất mãn, Lưu Trấn Đông thật đúng là xem Tôn Lợi thành nhiếp ảnh gia riêng rồi.
Ngồi ngay ngắn ở trong tay ba, Tiểu Giai Giai lần đầu tiên tiếp xúc nơi công cộng, tò mò toàn diện quan sát trạm xe lửa. Nắm tay ba, Tống Tiểu Uy cũng nhìn khắp nơi, trạm xe lửa chỗ này và lúc trước cậu nhóc tiếp xúc không quá giống nhau, càng hiện đại hóa hơn.
Kiến trúc công cộng thành phố phía Nam đều phát triển theo hướng hiện đại hoá, trí năng hóa và không gian lớn, vô luận là kiến thiết phần cứng hay là đóng gói phần mềm, càng tiên tiến hơn phương tiện công cộng phương bắc.
Từ một thành phố tới một thành phố khác, chỉ cần hơn nửa tiếng đi xe, đủ để mọi người cảm nhận được cái gì là không có khoảng cách. Thảo nào Tiểu Phương có thể chạy hai bên, quá gần.
Tâm tình bất đồng, cái nhìn với sự việc liền không quá giống nhau. Ra khỏi nhà ga, lên taxi, từ cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài, thành phố lớn nhất lục địa TQ hiện tại bao phủ trong sắc lam ngụ ý hi vọng, tiềm lực và bao dung. Ven đường, vô số bảng quảng cáo về “Hải Bảo”* linh vật của Hội chợ triển lãm thế giới, tóc vểnh lên như gợn sóng và nụ cười tự tin, rất được người yêu thích, giơ ngón cái hoan nghênh ca ngợi các vị khách đường xa tới đây.
(*海宝 = viên ngọc của biển, linh vật của Hội chợ triển lãm thế giới năm 2010 ở)
“Đây là biểu tượng may mắn và biểu tượng văn hóa của Hội chợ triển lãm — “Hải Bảo”. Xem, hình tượng của nó giống chữ “人”, hình dạng là kết cấu chống đỡ lẫn nhau, giải thích quan niệm cuộc sống tốt đẹp cần nhờ vào chúng ta cùng sáng lập.” Trần Tố giải thích cho Tống Tiểu Uy ngồi ngoan ngoãn trên đùi cậu dòm ra ngoài.
Tống Uy bên cạnh nhìn ánh mắt xuyên qua kính thủy tinh chiết xạ ra lãnh tĩnh nghiêm nghị của Trần Tố, cách một lúc, thật sự nhịn không được, đưa tay đẩy Vương Tuấn ngồi trước một chút: “Vương Tuấn, không thể đổi kính cho Trần Tố sao?”
Vương Tuấn ngồi trước hừ một tiếng: “Đổi mười mấy cái, đều như vậy.”
Nga, Tống Uy không nói gì, chỉ đành một lần nữa quét mắt Tống Tiểu Uy thận trọng ngồi trên đùi Trần Tố, được rồi, hi vọng Tiểu Uy nhà y có thể mau chóng giác ngộ ra chân lý trông mặt mà bắt hình dong là không được.
Xe taxi đi đến tiểu khu hiệu trưởng Trương cung cấp địa chỉ, tốn thời gian bằng với đi xe lửa, nếu ngồi tàu điện ngầm, hẳn sẽ giảm bớt thời gian không ít. Trình độ hiện đại hoá một thành phố, trực tiếp liên quan tới hiệu suất của nó. Hiển nhiên, chứng cứ nhất thời, có chứa phán đoán bất công, thành phố này, đạt tiêu chuẩn.
Dựa theo thời gian định trước, bọn họ tới không bao lâu, hiệu trưởng Trương lái xe đến cũng tới rồi, chỉ là, biểu tình hiệu trưởng Trương quay kính xe xuống nhìn bọn họ có chút mất tự nhiên.
Thấy biểu tình hiệu trưởng Trương có gì đó không đúng, mỗi người nhìn nhìn thân bằng quyến thuộc bên người mình, làm sao?
Đỗ xe, hiệu trưởng Trương đi tới, dặn dò: “Mấy vị tới nhà hắn, ngàn vạn lần đừng kinh ngạc.”
Nói gì vậy? Lời này khiến người khác nghe không lọt tai đâu.
Hiệu trưởng Trương sao lại nói như kiểu con buôn không đạo đức như thế? Ở đây đều là người có chút ánh mắt, từ thế kỉ này, tòa nhà hạng sang ở Bắc Kinh động một tí là ngàn vạn đã là chuyện vô cùng quen thuộc; một tòa tứ hợp viện ra hình ra dạng, hoặc là tòa nhà hạng sang giá năm mươi triệu đã sớm không còn tin tức. Có chút tiền mặt dư ra này, còn không bằng vớt lấy quyền khai thác năm mươi năm trên đảo độc lập vùng duyên hải trong nước, xây một lâu đài tư nhân cũng bất quá ngàn vạn, cho dù cả tòa chung cư trước mắt này đều là của một mình Thịnh Tắc Cương, trang trí có xa hoa hơn nữa, bọn họ cũng chưa chắc xem vào mắt, thẩm mỹ quan mỗi người không giống nhau, xa hoa từ lâu đã không phải thứ họ coi trọng.
Được rồi, nếu đã tới, xem xem một chút thôi.
Theo hiệu trưởng Trương dẫn đường, mọi người hơi lộ vẻ không phục đi vào tiểu khu, thấy xe ra vào, chắc là tiểu khu bình thường, còn chưa nhìn ra có khí thế xa xỉ của “Tomson Riviera”.*
(đứng thứ 3 trong danh sách 10 bất động sản đắt đỏ nhất TQ năm 2010, tọa lạc ở trung tâm Thượng Hải)
Đang quan sát, một chiếc xe quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn lái tới trước mặt, Phantom màu lam hôm qua nhìn thấy, dừng lại bên cạnh họ.
Cửa kính xe hạ xuống, người lái xe chào hỏi: “Hiệu trưởng Trương, chào buổi sáng.”
Nhìn nhìn xe, nhìn nhìn người, khu vực này đúng là thừa thải tiểu tư sản, đây chính là người bán xe?
“Lục Phong.” Hiệu trưởng Trương vẩy vẩy tay, “Chào, mấy vị này là bạn đến từ Bắc Kinh.”
Vừa nghe câu này, Lục Phong lập tức xuống xe, không đợi hiệu trưởng Trương giới thiệu, Lưu Trấn Đông lại lần nữa nghe được cái câu đã nghe mệt kia.
“Ôi, đây là Tiểu Giai Giai của Thẩm Dục sao?” Lục Phong vươn tay đón lấy Tiểu Giai Giai trong tay Lưu Trấn Đông quan sát.
Lần này đến phiên hiệu trưởng Trương ngượng ngùng, đừng đem con nít ra đùa giỡn, mấy bức ảnh trong phòng Thẩm Dục chỉ treo để các bà nội thoải mái thôi.
Nhìn chú xa lạ quan sát mình, Tiểu Giai Giai thừa kế tính cách hướng ngoại của ba mẹ hào hào phóng phóng nở nụ cười.
“Nga, thật là tiểu thục nữ đáng yêu, nào, gọi baba đi.” Lục Phong cười, thật là một cô bé phóng khoáng, không tệ.
Baba? Đây là cái gì với cái gì a? Vị họ Lục này thật biết chiếm tiện nghi, Lưu Trấn Đông lập tức liếc mắt tỏ vẻ bất mãn. Giáo sư Giang nhẹ nhàng lắc đầu, tiện nghi này chiếm quá đáng rồi.
Hiệu trưởng Trương bên cạnh nghe mà lắc đầu, ai, Lục Phong để mắt tới con trai nhà y thì thôi, lại còn muốn chiếm luôn con gái nhà người ta, thật không thể chấp nhận.
“Thẩm Dục là con nuôi tôi, Tiểu Giai Giai chính là con dâu nhà bọn tôi rồi.” Bế Tiểu Giai Giai trên tay, Lục Phong không quên chào hỏi bé trai mặt quân phục hải quân.
Phải không? Mọi người cùng nhau nhìn hiệu trưởng Trương vẫn luôn xua tay ra hiệu tuyệt đối không có chuyện này, nga, đã biết, đây cũng là một tên nhắm vào con nhà người khác.
Phong cách thành phố mau lẹ, giao tiếp ngắn ngủi nhanh chóng hoàn thành, Lục Phong đặc biệt qua lấy xe phải chạy về xưởng đóng tàu, hôm nay là bắt đầu một tuần, mọi người đang cố gắng làm việc, hắn cũng không thể lười biếng.
Nhìn Lục Phong rời đi, mọi người đối với người này ấn tượng cũng không tệ lắm, nhìn qua không chững chạc, cảm giác rất thân thiết. Người lớn thích con nít tự có một loại thành thật khác.
Vào hành lang, lên thang máy, bấm chuông cửa.
Thịnh Tắc Cương đáp lời mở cửa nghênh đón khách, Tiểu Phương không ở nhà.
Dưới lời mời của chủ nhân, bước qua huyền quan có chút nhỏ hẹp, các vị khách tiến vào bên trong không khỏi nhìn trái nhìn phải.
Đây là nơi nào? Một phòng trà tọa lạc trong chung cư?
Khụ, không phải phòng trà, căn hộ một phòng ngủ một phòng khách theo kiểu mở này, chính là nhà Thịnh Tắc Cương và Phương Hữu Dung. Phòng bếp hơi thu hẹp, nhà vệ sinh, phòng tắm tách ra rất khoa học và hiệu quả, lấy sáng rất tốt.
Ai, ăn cơm Nhà nước quá lâu, từ lâu đã quen có chút thành kiến với mỗi lời nói cử chỉ của kẻ có tiền, đám người Cao Viễn Tống Uy lúc nãy đều bôi nhọ hiệu trưởng Trương, thầm xin lỗi trong lòng. Thực sự là có lỗi với ý tốt của hiệu trưởng Trương.
Mong đợi trong lòng bị căn hộ nhỏ đanh cho tan nát, chênh lệch to lớn khiến các vị khách đều lâm vào xoắn xuýt ngắn ngủi, khó có thể bình luận, chỉ đành nói nhỏ: “Sở thích của vị này đúng là quỷ dị.”
Không sai. Hiệu trưởng Trương tán đồng trong lòng cười gật đầu.
Lần trước, quyền tổ chức “Hội nghị đoàn thể phi chính phủ” bị Tiểu Phương đoạt mất, cả đám bạn bè chưa kịp chuẩn bị tâm lý tụ tập chỗ này, trạng thái như nằm mộng đó, còn không biểu đạt kín đáo như các vị đây.
Thịnh Tắc Cương mỉm cười nói: “Đừng khách sao, xin cứ tùy tiện ngồi.”
Tùy tiện ngồi? Ngồi đâu a? Các vị khách nhét đầy căn hộ nhỏ chỉ đành tự tìm chỗ ngồi.
Căn hộ nho nhỏ nhưng đầy đủ chi tiết, giường áp cửa sổ*, khi có khách tới, có thể chuyển thành tương tự như tatami trong phòng trà, có thể chứa được nhiều người hơn.
(nói là cửa sổ nhưng là loại này, trong nhà Tiểu Phương chắc bự hơn trong hình vì là cái giường luôn, này chỉ là ghế thôi)
Tống Tiểu Uy bị người lớn bao phủ đạp giày, trèo lên tatami, nhìn giỏ xương rồng kim hổ* chỉa lông xù xì đặt trên cửa sổ, bề ngoài dương nanh múa vuốt thế này, thật không dễ dàng. Tiểu Giai Giai cũng bò lên tatami nhón mũi chân hết nhìn đông tới nhìn tây, căn hộ còn nhỏ hơn phòng đồ chơi của mình khiến cô bé hiếu kỳ vô cùng.
(*Echinocatus)
Cho dù không tận lực giới thiệu, trong căn hộ không hề che chắn mọi bài trí đều có thể vừa nhìn liền thấy, trên bàn sách có sẵn của căn hộ, ngoại trừ sách về quản lý doanh nghiệp có dán tên “Phương Hữu Dung”, một khung ảnh thủy tinh lấy bối cảnh cửa sổ căn phòng này rất khiến người khác chú ý, ảnh chụp chính là xương rồng kim hổ sức sống dào dạt hiện đang đặt trên cửa sổ, hẳn là ngụ ý chủ nhân nhà này đi.
Bên khung thủy tinh đặt một ngọn tháp nhỏ xanh biếc trong suốt, nghệ thuật vô cùng.
“Tôi ở rể.” Thấy các vị khách đánh giá căn hộ, Thịnh Tắc Cương mỉm cười, “Đây chính là nhà của tôi và Tiểu Phương.”
Ở rể?
Nhìn chăm chăm các vị mặc bộ trang phục mùa hè mới nhất năm nay của LV đứng trong căn hộ không tới năm mươi mét vuông, là nên bội phục Tiểu Phương, hay là nên bội phục người trước mắt? Ngay cả Vương Tuấn cũng không muốn tỏ vẻ gì.
“Khụ, ngại quá, không biết ngài ở rể. Nếu đã tới, bọn tôi vẫn là tham quan một chút rồi rút lui thôi.” Theo Giang Minh Hoa ngồi vào tatami cách vị trí phòng khách tương đối xa một chút xíu, giáo sư Giang không quên hài hước một chút.
Gừng càng già càng cay, câu này của giáo sư Giang, đúng lúc hóa giải bầu không khí lúng túng của các vị khách vì chuyến đi này mà đặc biệt ăn mặc chỉnh tề.
Nơi này nhìn qua không lớn, nhưng khi hơn mười vị khách vây quanh tatami và sofa ngồi xuống, cư nhiên không chen chúc như dự đoán.
Không giống Lưu Giai Giai tò mò vẫn còn đang quan sát chung quanh, Tống Tiểu Uy đứng trên giường nhỏ cao hơn người lớn một cái đầu dính sau lưng mẹ Lưu, nghiêng đầu hiếu kỳ nhìn chú “giải phóng quân” hôm qua. Đụng phải đường nhìn của Thịnh Tắc Cương, lúc này ưỡn cao thân thể nhỏ, bày ra một cái chào theo nghi thức quân đội non nớt.
Đứa nhỏ lớn lên ở quân khu, cảm tình đối với chú “giải phóng quân” không giống.
Thịnh Tắc Cương nở nụ cười, hướng “bé hải quân” chào theo nghi thức quân đội. Nhận được đãi ngộ bình đẳng, Tống Tiểu Uy vui vẻ nhảy loạn trên tatami, giống người điên, khiến Tống Uy quay đầu nhìn u buồn không thôi. Nhớ năm đó, y đối với bất luận kẻ nào, bất luận chuyện gì, đầu tiên đều là từ góc độ phê bình, sao con trai ưu tú dưới sự đào tạo tỉ mỉ của y lại thiếu mưu trí như vậy?
Được đứa nhỏ không chút tâm cơ thích, đối với người lớn là một phần thưởng. Thịnh Tắc Cương lấy hai hộp quà nhỏ từ trong ngăn kéo ra, màu xanh nhạt tặng Tống Tiểu Uy, màu đỏ cho Tiểu Giai Giai.
“Cám ơn chú.” Giọng trẻ con non nớt vang vọng căn nhà, gia giáo và hiếu kì đối kháng lẫn nhau, cuối cùng, hiếu kỳ không chút lo lắng chiếm thế thượng phong.
Vội vàng mở ra xem xem, Tống Tiểu Uy được dao Thụy Sĩ chính hãng màu đỏ, Tiểu Giai Giai được một vương miện pha lê Swarovski.
(dao Thụy Sĩ là loại dao đa năng có kéo có nhíp… chứ không phải nguyên con dao đâu
Swarovski là tên gọi của một loại pha lê/đá có xuất xứ từ Áo, là các loại đá lấp lánh đính trên trang sức của thương hiệu có tên tuổi. Đây cũng là loại pha lê/đá đẹp nhất, sang trọng và đắt tiền nhất trong tất cả các loại pha lê/đá trên thị trường)
Hiển nhiên, phần lễ vật không đắt nhưng đúng mực này đã được chuẩn bị trước. Vị này khẳng định bọn họ sẽ đến như vậy?
(không đắt @@??!!)
Tiếng chìa khóa chuyển động vang lên, Tiểu Phương đã về.
“Ngượng ngùng, hôm nay mới biết các vị tới làm khách, không thể chuẩn bị thứ gì, thứ lỗi a.” Mang theo túi bảo vệ môi trường, Tiểu Phương bắt chuyện với nhóm bạn bè đầy phòng.
Các vị khách vì chuyến đi này đặt biệt ăn mặc chỉnh tề, cùng cười đáp lại, không có gì thứ lỗi hay không, là tự bọn họ suy nghĩ cứng nhắc, cho rằng người có tiền khẳng định ở trong khu nhà cao cấp, là bọn họ sai.
“Anh đang làm gì đó?” Tiểu Phương chào hỏi bạn bè, nhìn chằm chằm Thịnh Tắc Cương bên cạnh.
Dưới một loạt ánh nhìn chăm chú, Thịnh Tắc Cương độc chiếm ghế máy tính thức thời đứng dậy, nhường ghế ngồi. Tiểu Phương kéo ghế qua, mời hiệu trưởng Trương cùng các vị khách chen trên sofa ra ngồi riêng.
Cái gì gọi là đãi ngộ cấp thần tượng, mọi người được mở mang tầm mắt.
Từ trong túi bảo vệ môi trường lấy kem ra, Tiểu Phương nhiệt tình phân phát, không cho các vị khách cơ hội từ chối. Đương nhiên, chiêu đãi khách thỏa đáng nhất nên dùng trái cây, chỉ là trong nhà nhỏ đột nhiên tiếp đãi nhiều khách như vậy, nhiệt độ trong phòng có hơi cao, điều hòa làm lạnh còn cần một chút thời gian, mọi người ăn kem giải nhiệt trước cũng tốt.
Nhìn cây kem trong trí nhớ được nhét vào tay, không cần nghĩ nhiều, đây tuyệt đối không phải Häagen-Dazs dùng con đường xa xỉ đổ bộ vào TQ, nhìn bao bì, không tệ, là hàng trong nước đã nghe quen – kem ba màu.
Mở nắp hộp tỏa khí lạnh, nhìn ba màu trắng, hồng, nâu, Lưu Trấn Đông nhiều năm không ăn điểm tâm ngọt thở dài: Ai, qua gần nửa đời người, chuyện mới mẻ gì đều đã đụng phải, cuộc sống này, thật trêu đùa.
Bàn xếp nhỏ bên giường phát huy tác dụng, cảm giác cùng ba mẹ và các chú ăn kem, khiến hai bạn nhỏ rất vui vẻ, Tống Tiểu Uy không thích vị vani, nhớ nhung một khối chocolate Lưu Giai Giai bỏ một bên không động, cảnh bọn nhỏ đạt thành hiệp nghị trao đổi, khiến hai bà mẹ chú ý bọn nhỏ cảm thấy vô cùng thú vị.
“Mùi vị không tệ.” Dùng cùi chỏ đẩy đẩy Vương Tuấn cầm kem còn đang mất tự nhiên, Trần Tố đào một muỗng nếm thử, cố nén không bật cười, câu vật họp theo loài một chút cũng không sai, hiệu trưởng Trương thú vị, các bạn của y cũng đều rất thú vị.
Được rồi, ăn thôi, xem như tìm về tuổi thơ đã không nhớ rõ.
Dưới bầu không khí này, muốn nói chuyện là tuyệt đối không thể, có tìm bậc thang như thế nào, cũng phải bỏ hũ kem ba màu trong tay đã rồi nói tiếp.
Nhìn các nam nhân thường ngày nghiêm cẩn, cùng nhau giơ que gỗ nhỏ đào kem, ánh mắt Tôn Lợi lòe lòe tỏa sáng trong lòng tiếc nuối đau lòng, đáng tiếc cảnh tượng khó gặp này. Có tiếc nuối nữa cũng phải nhịn, trực giác nhạy bén đang nhắc nhở cô, Thịnh Tắc Cương có bối cảnh công tác này, ánh mắt bên dưới mắt một mí kia rất thâm trầm, yên lặng quan sát mới là thượng sách.
Liếc vợ đang thầm tỏ vẻ tiếc nuối, Cao Viễn chép chép miệng, mùi vị này với y có hơi ngọt.
Dựa vào bàn, Thịnh Tắc Cương xử lý hộp kem của mình cũng bất mãn, Tiểu Phương nhà mình thích ăn, liền cho rằng người khác cũng thích ăn, đây là chính trị cường quyền.
“Tôi thích đoàn đội của anh.” Thịnh Tắc Cương lên tiếng. Ăn kem không xung đột với nói chuyện.
Đoàn đội? Là chỉ Vương Tuấn, hay là Trần Tố? Quên đi, mặc kệ nói ai, Vương Tuấn, Trần Tố là một nhà.
Nga, thật đúng là ngoài ý muốn. Vị này muốn trực tiếp vào chủ đề sao? Vương Tuấn yên lặng đợi.
“Ngài tựa hồ rất hiểu bọn tôi.” Tuy rằng Thịnh Tắc Cương nói chuyện với Vương Tuấn, Lưu Trấn Đông bên cạnh vẫn cười chen miệng vào. Không có biện pháp, Thịnh Tắc Cương bày ra tư thế bưng hộp kem, và Vương Tuấn bắt chéo chân liếm kem trên muỗng, tình cảnh đối lập này nửa điểm khí thế cũng không có. Tôn Lợi cần đứng vững trước áp lực, phát huy tài năng, chụp tấm ảnh trân quý tuyệt sẽ không tái diễn này mới đúng.
“Tôi không hiểu rõ các anh, chỉ có chút hiểu một mình Vương Tuấn thôi.” Thịnh Tắc Cương khẽ cười.
Hiểu Vương Tuấn? Không thể nào. Cùng Vương Tuấn có quan hệ từ bạn xấu đến bạn hợp tác, Lưu Trấn Đông cùng chung một vòng tròn giao thiệp với Vương Tuấn một lần nữa quan sát Thịnh Tắc Cương, hắn khẳng định, vị này tuyệt đối chưa từng xuất hiện trong tầm mắt bọn họ.
Nghe xong câu này, Vương Tuấn cũng một lần nữa quan sát Thịnh Tắc Cương. Không biết có tại tác dụng của máy lạnh hay không, không khí trong phòng nhỏ vốn hơi nóng bữa, bắt đầu có xu hướng trầm thấp.
Phiền toái rồi. Lưu Trấn Đông, Cao Viễn, Tống Uy lập tức nhớ tới trong thành phố này, có một vị phụ huynh cùng Vương Tuấn như một khuôn đúc ra, lẽ nào thế giới nhỏ như vậy? Thịnh Tắc Cương biết vị phụ huynh kia?
Nhìn nhìn hai người không chút che giấu đánh giá đối phương, đào xong muỗng cuối cùng, hiệu trưởng Trương đề nghị với Lưu Trấn Đông: “Được rồi, thiết kế sư ngài muốn gặp, cũng ở trong tiểu khu này, có muốn tôi giới thiệu không?”
“Nga, vậy sao? Vậy thì tốt quá. Nhất định phải nhờ ngài, giới thiệu một chút.” Lưu Trấn Đông tăng tốc độ xử lý vật trong tay liên tục gật đầu, vị hiệu trưởng Trương này thật sự rất hiểu nắm bắt bầu không khí, thảo nào có thể kết bạn được nhiều người bất đồng thế.”
“Thiết kế sư? Là nói Triệu Hiểu sao?” Tiểu Phương lấy khăn giấy ướt cho khách lau tay hỏi hiệu trưởng Trương.
Hiệu trưởng Trương gật đầu, nói: “Lưu tiên sinh rất tán thưởng quan niệm thiết kế của Triệu Hiểu, muốn tiếp xúc một chút.”
“Đúng! Triệu Hiểu nhất định cao hứng không thôi.” Không biết là ngồi không yên, hay là không muốn tham gia cuộc trò chuyện tiếp theo của bọn họ, Tiểu Phương giành trước dẫn đường chuồn đi rất nhanh.
Trong vòng ba phút, giống như Càn Khôn Đại Na Di, người đi nhà trống, không gian căn nhà vốn thu hẹp bỗng có vẻ trống trải. Loại biến chuyển trong nháy mắt này, khiến Trần Tố ngồi tại chỗ không nhúc nhích, hiểu được nguyên nhân Thịnh Tắc Cương chọn nó: Không phải chọn diện tích của nó, mà là chọn “không gian” của nó.
Hơi nghiêng người dựa vào Trần Tố tin cậy anh, vừa lúc thấy bên cảnh xuân lộ ra bên trong vạt áo không buột chặt của Trần Tố, hai điểm đỏ ửng. Trong lòng nhộn nhạo, giơ tay ôm lấy gáy Trần Tố, đầu lưỡi Vương Tuấn cạy mở môi cậu tiến vào, cuộn lấy môi lưỡi hôn sâu tiêu chuẩn, rất nhanh khiến Trần Tố mềm nhũn trong lòng anh, Vương Tuấn đột nhiên xoay người bao trùm Trần Tố xuống dưới.
“Không được.” Đẩy Vương Tuấn gặm nhắm mỗi tấc da thịt của cậu, Trần Tố than nhẹ, ngày mai còn có việc, nếu bị đám bạn nhìn ra, quá mất mặt.
Đúng nha, ngày mai còn có chính sự, không thể tùy ý, bất quá, âu yếm một chút không quá đáng nha.
Môi lưỡi trao nhau, âu yếm triền miên, tứ chi ma sát dây dưa, không bất ngờ rất có xu thế phá bỏ ranh giới bảo thủ. Giường chấn động, chăn đệm lộn xộn, nụ hôn của Vương Tuấn khiến Trần Tố trầm mê không thể tự thoát ra, không biết là do kì nghỉ này rất hài hòa rất nhàn nhã, hay là do căn phòng này đủ lớn, không phải cố kỵ tai vách mạch rừng, toàn thân toàn tâm Trần Tố say mê trong đó, cong đầu gối, đong đưa thắt lưng, sau tiếng nức nở thỉnh thoảng là dồn dập thở dốc.
Sau khi kích động thở dốc, vươn tay rút khăn giấy đặt đầu giường, Vương Tuấn giúp Trần Tố lau dịch nóng bắn trên người. Trần Tố kích tình xong quen được Vương Tuấn cưng chìu yêu thương, thả lỏng thân thể, dưới tiếp xúc an ủi của chồng, cảm giác một lần nữa dâng lên. Duỗi hai tay ôm lấy Vương Tuấn, chậm rãi kéo anh phủ lên thân thể mình, hai chân quấn quanh thắt lưng rắn chắc của Vương Tuấn, lắc lư ma sát tiếp xúc thân thể, khu vực mẫn cảm nhất của cả hai nháy mắt bị châm lửa, dưới sự hướng dẫn của Trần Tố, Vương Tuấn nhẫn nại, như nguyện được tiến vào vườn hoa thần bí thuộc về anh.
Rong ruổi trong tình ái, quả nhiên, âu yếm và hôn môi đơn thuần vẫn không thể thay thế kích tình, mỗi một lần giao hợp thật sâu cảm giác được nhịp đập của nhau, say mê bao bọc dung hòa lẫn nhau, điều hòa từ lâu đã mất đi công năng làm lạnh, hơi nóng tung bay.
Hoan ái tới cuối cùng, sung sướng chấn động trong lòng ngực hai bên thật lâu không tiêu tan.
Cùng sống chung tới bây giờ, về phương diện tình dục, thành kính mà lưu luyến si mê, trao đổi nụ hôn, tim đập gia tốc, thật sự kể ra trung trinh của cả hai.
Sáng sớm hơn năm giờ, tiếp tân gọi họ rời giường. Tối hôm qua, Lưu Trấn Đông đặt dịch vụ báo thức, đồng thời cũng thông qua khách sạn đặt vé xe sáng nay.
Nếu đã không có xe để sử dụng, lựa chọn xe trong thành phố cách đó không xa là tốt nhất nhanh nhất.
Ngày hôm qua nghỉ ngơi sớm, dậy sớm cũng không khó khăn. Sửa sang quần áo, Trần Tố cẩn thận tỉ mỉ kiểm tra giỏ xách tùy thân, bên trong có thẻ căn cước của Trần Tố và Vương Tuấn, sau hôm nay, hai người bọn họ sẽ chạy trốn, lén tới nơi khác hưởng thụ ngày nghỉ còn dư lại.
Tụ tập trong phòng ăn buffet, một đêm ngủ say, loại bỏ mệt mỏi hôm qua, tinh thần mọi người đều không tệ, xét tính đặc thù hành trình hôm nay, mọi người đều có ý thức áo mũ chỉnh tề.
Đương nhiên, điểm sáng hôm nay vẫn là hai cục cưng. Tống Tiểu Uy thay lên quân trang hải quân mẹ Lưu xinh đẹp tỉ mỉ chọn cho nhóc, trên quần áo nhỏ màu trắng điểm xuyến vài dấu gạch màu lam, trên đầu đội nón hải quân màu xanh, không có vẻ âm u hôm trước, vừa sáng lạn vừa đáng yêu. Lưu Giai Giai mặc bộ váy thục nữ do mẹ Lộ tỉ mỉ chọn bé, cái đầu bình thường mẹ thích dán thật nhiều hoa thủy tinh, cũng được dì Tôn tỉ mỉ đan thành hai bím, mặc dù không có chút tô vẽ, hiệu quả vừa trong sáng vừa lịch sự tao nhã, khiến Tiểu Giai Giai lung lay đầu vô cùng thỏa mãn.
Nói là liên hoan, cũng chính là buffet, chào hỏi xong, mỗi nhà tự bưng dĩa chọn món mình thích. Tách khỏi mấy tổ gia đình hòa thuận vui vẻ, Trần Tố và Vương Tuấn ngồi bên cạnh hai người họ Giang, “Giang Diệp có điện thoại về không?”
“Tối hôm qua gọi. Trên đường lại đón thêm tám chín đứa nhỏ, tổng số ba mươi mấy.” Giang Minh Hoa lắc đầu cười nói, “Nghe giọng điệu, tâm tình nó rất tốt. Giang Diệp nói nhóm học sinh tiểu học này từ nhỏ đã quen đi xa rồi, rất có tính kỷ luật.”
Trẻ con nhất định phải lớn lên, che chở dưới cái gọi là “cánh chim yêu thương”, đối với tương lai của đứa nhỏ chính là tai họa.
Giang Diệp có thể buông tha bóng ma, khỏe mạnh lớn lên, anh liền có thể mở được khúc mắc hổ thẹn vì bản thân thất trách trong quá trình trưởng thành của con trai mà tạo thành thương tổn, Giang Minh Hoa tự mình học được buông tay.
“Đúng rồi, mọi người đi bàn công việc, bọn tôi không làm khách nữa.” Giang Minh Hoa và giáo sư Giang cùng nói, qua bên kia, bọn họ muốn tự mình hoạt động. Trần Tố cũng có ý nghĩ này, nếu Thịnh Tắc Cương điểm danh muốn nói chuyện với Vương Tuấn, thì để Vương Tuấn bọn họ ra mặt được rồi.
“Tiểu Phương biết chúng ta cùng tới, chúng ta lấy danh nghĩa khách cùng đi, sẽ không có gì không ổn.” Lưu Trấn Đông xua tay giữ lại. Hắn tự có tính toán nhỏ, ngoại trừ ánh mắt chọn người yêu không được tốt, tiền bối Giang Minh Hoa trong sự nghiệp lại có ánh mắt độc đáo, nhân tài vốn sẵn không dùng, không phải sự thông minh của người làm ăn. Đương nhiên, đến cuối cùng có thật sự thực hiện hay không, quả thật cần xem tình huống thực tế.
“Nhìn ra được, hai oắt con nhà hiệu trưởng Trương, đem chuyện của chúng ta làm thành trò cười, truyền bá khắp nơi.” Cao Viễn có suy tính nhìn Trần Tố, “Tôi cảm thấy Thịnh Tắc Cương có thể bởi vì biết lợi nhuận của chúng ta có trích phần trăm nhất định để vận hành quỹ, mới có thể cho chúng ta ăn chén súp này. Tôi kiến nghị cậu tốt nhất vẫn là đi một chuyến.”
Phải không? Trần Tố suy nghĩ một chút, gật đầu. Lần này do Lưu Trấn Đông kéo quan hệ, cách đạt được mục đích còn rất xa. Giả như thật muốn đàm luận vào chính sự, cũng là đến thư phòng lén nói chuyện.
Đối với chuyện tới nhà Tiểu Phương Thịnh Tắc Cương làm khách, Tôn Lợi tuyệt đối không có ý kiến, người nhà những nhà khác cũng không ý kiến phản đối, việc này liền quyết định như vậy.
Sau bữa sáng vui vẻ, mọi người thu dọn bao túi tới trạm xe lửa xuất phát. Nhiều năm qua, từ nam chí bắc đều là ngồi máy bay hoặc tự lái xe đi, thỉnh thoảng hưởng thụ một chút xe lửa tốc hành cũng không tệ.
“Tiểu Giai Giai nhà mình vẫn là lần đầu tiên ngồi xe lửa nhỉ.” Lưu Trấn Đông dặn dò Tôn Lợi, “Chụp cho Tiểu Giai Giai của bọn tôi nhiều vào.” Tiểu Giai Giai mặc váy thục nữa hình tượng vô cùng đáng yêu, phải chụp lại thật nhiều ảnh, để phụ huynh hai nhà cùng hưởng.
Lời này khiến Cao Viễn bên cạnh sinh ra bất mãn, Lưu Trấn Đông thật đúng là xem Tôn Lợi thành nhiếp ảnh gia riêng rồi.
Ngồi ngay ngắn ở trong tay ba, Tiểu Giai Giai lần đầu tiên tiếp xúc nơi công cộng, tò mò toàn diện quan sát trạm xe lửa. Nắm tay ba, Tống Tiểu Uy cũng nhìn khắp nơi, trạm xe lửa chỗ này và lúc trước cậu nhóc tiếp xúc không quá giống nhau, càng hiện đại hóa hơn.
Kiến trúc công cộng thành phố phía Nam đều phát triển theo hướng hiện đại hoá, trí năng hóa và không gian lớn, vô luận là kiến thiết phần cứng hay là đóng gói phần mềm, càng tiên tiến hơn phương tiện công cộng phương bắc.
Từ một thành phố tới một thành phố khác, chỉ cần hơn nửa tiếng đi xe, đủ để mọi người cảm nhận được cái gì là không có khoảng cách. Thảo nào Tiểu Phương có thể chạy hai bên, quá gần.
Tâm tình bất đồng, cái nhìn với sự việc liền không quá giống nhau. Ra khỏi nhà ga, lên taxi, từ cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài, thành phố lớn nhất lục địa TQ hiện tại bao phủ trong sắc lam ngụ ý hi vọng, tiềm lực và bao dung. Ven đường, vô số bảng quảng cáo về “Hải Bảo”* linh vật của Hội chợ triển lãm thế giới, tóc vểnh lên như gợn sóng và nụ cười tự tin, rất được người yêu thích, giơ ngón cái hoan nghênh ca ngợi các vị khách đường xa tới đây.
(*海宝 = viên ngọc của biển, linh vật của Hội chợ triển lãm thế giới năm 2010 ở)
“Đây là biểu tượng may mắn và biểu tượng văn hóa của Hội chợ triển lãm — “Hải Bảo”. Xem, hình tượng của nó giống chữ “人”, hình dạng là kết cấu chống đỡ lẫn nhau, giải thích quan niệm cuộc sống tốt đẹp cần nhờ vào chúng ta cùng sáng lập.” Trần Tố giải thích cho Tống Tiểu Uy ngồi ngoan ngoãn trên đùi cậu dòm ra ngoài.
Tống Uy bên cạnh nhìn ánh mắt xuyên qua kính thủy tinh chiết xạ ra lãnh tĩnh nghiêm nghị của Trần Tố, cách một lúc, thật sự nhịn không được, đưa tay đẩy Vương Tuấn ngồi trước một chút: “Vương Tuấn, không thể đổi kính cho Trần Tố sao?”
Vương Tuấn ngồi trước hừ một tiếng: “Đổi mười mấy cái, đều như vậy.”
Nga, Tống Uy không nói gì, chỉ đành một lần nữa quét mắt Tống Tiểu Uy thận trọng ngồi trên đùi Trần Tố, được rồi, hi vọng Tiểu Uy nhà y có thể mau chóng giác ngộ ra chân lý trông mặt mà bắt hình dong là không được.
Xe taxi đi đến tiểu khu hiệu trưởng Trương cung cấp địa chỉ, tốn thời gian bằng với đi xe lửa, nếu ngồi tàu điện ngầm, hẳn sẽ giảm bớt thời gian không ít. Trình độ hiện đại hoá một thành phố, trực tiếp liên quan tới hiệu suất của nó. Hiển nhiên, chứng cứ nhất thời, có chứa phán đoán bất công, thành phố này, đạt tiêu chuẩn.
Dựa theo thời gian định trước, bọn họ tới không bao lâu, hiệu trưởng Trương lái xe đến cũng tới rồi, chỉ là, biểu tình hiệu trưởng Trương quay kính xe xuống nhìn bọn họ có chút mất tự nhiên.
Thấy biểu tình hiệu trưởng Trương có gì đó không đúng, mỗi người nhìn nhìn thân bằng quyến thuộc bên người mình, làm sao?
Đỗ xe, hiệu trưởng Trương đi tới, dặn dò: “Mấy vị tới nhà hắn, ngàn vạn lần đừng kinh ngạc.”
Nói gì vậy? Lời này khiến người khác nghe không lọt tai đâu.
Hiệu trưởng Trương sao lại nói như kiểu con buôn không đạo đức như thế? Ở đây đều là người có chút ánh mắt, từ thế kỉ này, tòa nhà hạng sang ở Bắc Kinh động một tí là ngàn vạn đã là chuyện vô cùng quen thuộc; một tòa tứ hợp viện ra hình ra dạng, hoặc là tòa nhà hạng sang giá năm mươi triệu đã sớm không còn tin tức. Có chút tiền mặt dư ra này, còn không bằng vớt lấy quyền khai thác năm mươi năm trên đảo độc lập vùng duyên hải trong nước, xây một lâu đài tư nhân cũng bất quá ngàn vạn, cho dù cả tòa chung cư trước mắt này đều là của một mình Thịnh Tắc Cương, trang trí có xa hoa hơn nữa, bọn họ cũng chưa chắc xem vào mắt, thẩm mỹ quan mỗi người không giống nhau, xa hoa từ lâu đã không phải thứ họ coi trọng.
Được rồi, nếu đã tới, xem xem một chút thôi.
Theo hiệu trưởng Trương dẫn đường, mọi người hơi lộ vẻ không phục đi vào tiểu khu, thấy xe ra vào, chắc là tiểu khu bình thường, còn chưa nhìn ra có khí thế xa xỉ của “Tomson Riviera”.*
(đứng thứ 3 trong danh sách 10 bất động sản đắt đỏ nhất TQ năm 2010, tọa lạc ở trung tâm Thượng Hải)
Đang quan sát, một chiếc xe quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn lái tới trước mặt, Phantom màu lam hôm qua nhìn thấy, dừng lại bên cạnh họ.
Cửa kính xe hạ xuống, người lái xe chào hỏi: “Hiệu trưởng Trương, chào buổi sáng.”
Nhìn nhìn xe, nhìn nhìn người, khu vực này đúng là thừa thải tiểu tư sản, đây chính là người bán xe?
“Lục Phong.” Hiệu trưởng Trương vẩy vẩy tay, “Chào, mấy vị này là bạn đến từ Bắc Kinh.”
Vừa nghe câu này, Lục Phong lập tức xuống xe, không đợi hiệu trưởng Trương giới thiệu, Lưu Trấn Đông lại lần nữa nghe được cái câu đã nghe mệt kia.
“Ôi, đây là Tiểu Giai Giai của Thẩm Dục sao?” Lục Phong vươn tay đón lấy Tiểu Giai Giai trong tay Lưu Trấn Đông quan sát.
Lần này đến phiên hiệu trưởng Trương ngượng ngùng, đừng đem con nít ra đùa giỡn, mấy bức ảnh trong phòng Thẩm Dục chỉ treo để các bà nội thoải mái thôi.
Nhìn chú xa lạ quan sát mình, Tiểu Giai Giai thừa kế tính cách hướng ngoại của ba mẹ hào hào phóng phóng nở nụ cười.
“Nga, thật là tiểu thục nữ đáng yêu, nào, gọi baba đi.” Lục Phong cười, thật là một cô bé phóng khoáng, không tệ.
Baba? Đây là cái gì với cái gì a? Vị họ Lục này thật biết chiếm tiện nghi, Lưu Trấn Đông lập tức liếc mắt tỏ vẻ bất mãn. Giáo sư Giang nhẹ nhàng lắc đầu, tiện nghi này chiếm quá đáng rồi.
Hiệu trưởng Trương bên cạnh nghe mà lắc đầu, ai, Lục Phong để mắt tới con trai nhà y thì thôi, lại còn muốn chiếm luôn con gái nhà người ta, thật không thể chấp nhận.
“Thẩm Dục là con nuôi tôi, Tiểu Giai Giai chính là con dâu nhà bọn tôi rồi.” Bế Tiểu Giai Giai trên tay, Lục Phong không quên chào hỏi bé trai mặt quân phục hải quân.
Phải không? Mọi người cùng nhau nhìn hiệu trưởng Trương vẫn luôn xua tay ra hiệu tuyệt đối không có chuyện này, nga, đã biết, đây cũng là một tên nhắm vào con nhà người khác.
Phong cách thành phố mau lẹ, giao tiếp ngắn ngủi nhanh chóng hoàn thành, Lục Phong đặc biệt qua lấy xe phải chạy về xưởng đóng tàu, hôm nay là bắt đầu một tuần, mọi người đang cố gắng làm việc, hắn cũng không thể lười biếng.
Nhìn Lục Phong rời đi, mọi người đối với người này ấn tượng cũng không tệ lắm, nhìn qua không chững chạc, cảm giác rất thân thiết. Người lớn thích con nít tự có một loại thành thật khác.
Vào hành lang, lên thang máy, bấm chuông cửa.
Thịnh Tắc Cương đáp lời mở cửa nghênh đón khách, Tiểu Phương không ở nhà.
Dưới lời mời của chủ nhân, bước qua huyền quan có chút nhỏ hẹp, các vị khách tiến vào bên trong không khỏi nhìn trái nhìn phải.
Đây là nơi nào? Một phòng trà tọa lạc trong chung cư?
Khụ, không phải phòng trà, căn hộ một phòng ngủ một phòng khách theo kiểu mở này, chính là nhà Thịnh Tắc Cương và Phương Hữu Dung. Phòng bếp hơi thu hẹp, nhà vệ sinh, phòng tắm tách ra rất khoa học và hiệu quả, lấy sáng rất tốt.
Ai, ăn cơm Nhà nước quá lâu, từ lâu đã quen có chút thành kiến với mỗi lời nói cử chỉ của kẻ có tiền, đám người Cao Viễn Tống Uy lúc nãy đều bôi nhọ hiệu trưởng Trương, thầm xin lỗi trong lòng. Thực sự là có lỗi với ý tốt của hiệu trưởng Trương.
Mong đợi trong lòng bị căn hộ nhỏ đanh cho tan nát, chênh lệch to lớn khiến các vị khách đều lâm vào xoắn xuýt ngắn ngủi, khó có thể bình luận, chỉ đành nói nhỏ: “Sở thích của vị này đúng là quỷ dị.”
Không sai. Hiệu trưởng Trương tán đồng trong lòng cười gật đầu.
Lần trước, quyền tổ chức “Hội nghị đoàn thể phi chính phủ” bị Tiểu Phương đoạt mất, cả đám bạn bè chưa kịp chuẩn bị tâm lý tụ tập chỗ này, trạng thái như nằm mộng đó, còn không biểu đạt kín đáo như các vị đây.
Thịnh Tắc Cương mỉm cười nói: “Đừng khách sao, xin cứ tùy tiện ngồi.”
Tùy tiện ngồi? Ngồi đâu a? Các vị khách nhét đầy căn hộ nhỏ chỉ đành tự tìm chỗ ngồi.
Căn hộ nho nhỏ nhưng đầy đủ chi tiết, giường áp cửa sổ*, khi có khách tới, có thể chuyển thành tương tự như tatami trong phòng trà, có thể chứa được nhiều người hơn.
(nói là cửa sổ nhưng là loại này, trong nhà Tiểu Phương chắc bự hơn trong hình vì là cái giường luôn, này chỉ là ghế thôi)
Tống Tiểu Uy bị người lớn bao phủ đạp giày, trèo lên tatami, nhìn giỏ xương rồng kim hổ* chỉa lông xù xì đặt trên cửa sổ, bề ngoài dương nanh múa vuốt thế này, thật không dễ dàng. Tiểu Giai Giai cũng bò lên tatami nhón mũi chân hết nhìn đông tới nhìn tây, căn hộ còn nhỏ hơn phòng đồ chơi của mình khiến cô bé hiếu kỳ vô cùng.
(*Echinocatus)
Cho dù không tận lực giới thiệu, trong căn hộ không hề che chắn mọi bài trí đều có thể vừa nhìn liền thấy, trên bàn sách có sẵn của căn hộ, ngoại trừ sách về quản lý doanh nghiệp có dán tên “Phương Hữu Dung”, một khung ảnh thủy tinh lấy bối cảnh cửa sổ căn phòng này rất khiến người khác chú ý, ảnh chụp chính là xương rồng kim hổ sức sống dào dạt hiện đang đặt trên cửa sổ, hẳn là ngụ ý chủ nhân nhà này đi.
Bên khung thủy tinh đặt một ngọn tháp nhỏ xanh biếc trong suốt, nghệ thuật vô cùng.
“Tôi ở rể.” Thấy các vị khách đánh giá căn hộ, Thịnh Tắc Cương mỉm cười, “Đây chính là nhà của tôi và Tiểu Phương.”
Ở rể?
Nhìn chăm chăm các vị mặc bộ trang phục mùa hè mới nhất năm nay của LV đứng trong căn hộ không tới năm mươi mét vuông, là nên bội phục Tiểu Phương, hay là nên bội phục người trước mắt? Ngay cả Vương Tuấn cũng không muốn tỏ vẻ gì.
“Khụ, ngại quá, không biết ngài ở rể. Nếu đã tới, bọn tôi vẫn là tham quan một chút rồi rút lui thôi.” Theo Giang Minh Hoa ngồi vào tatami cách vị trí phòng khách tương đối xa một chút xíu, giáo sư Giang không quên hài hước một chút.
Gừng càng già càng cay, câu này của giáo sư Giang, đúng lúc hóa giải bầu không khí lúng túng của các vị khách vì chuyến đi này mà đặc biệt ăn mặc chỉnh tề.
Nơi này nhìn qua không lớn, nhưng khi hơn mười vị khách vây quanh tatami và sofa ngồi xuống, cư nhiên không chen chúc như dự đoán.
Không giống Lưu Giai Giai tò mò vẫn còn đang quan sát chung quanh, Tống Tiểu Uy đứng trên giường nhỏ cao hơn người lớn một cái đầu dính sau lưng mẹ Lưu, nghiêng đầu hiếu kỳ nhìn chú “giải phóng quân” hôm qua. Đụng phải đường nhìn của Thịnh Tắc Cương, lúc này ưỡn cao thân thể nhỏ, bày ra một cái chào theo nghi thức quân đội non nớt.
Đứa nhỏ lớn lên ở quân khu, cảm tình đối với chú “giải phóng quân” không giống.
Thịnh Tắc Cương nở nụ cười, hướng “bé hải quân” chào theo nghi thức quân đội. Nhận được đãi ngộ bình đẳng, Tống Tiểu Uy vui vẻ nhảy loạn trên tatami, giống người điên, khiến Tống Uy quay đầu nhìn u buồn không thôi. Nhớ năm đó, y đối với bất luận kẻ nào, bất luận chuyện gì, đầu tiên đều là từ góc độ phê bình, sao con trai ưu tú dưới sự đào tạo tỉ mỉ của y lại thiếu mưu trí như vậy?
Được đứa nhỏ không chút tâm cơ thích, đối với người lớn là một phần thưởng. Thịnh Tắc Cương lấy hai hộp quà nhỏ từ trong ngăn kéo ra, màu xanh nhạt tặng Tống Tiểu Uy, màu đỏ cho Tiểu Giai Giai.
“Cám ơn chú.” Giọng trẻ con non nớt vang vọng căn nhà, gia giáo và hiếu kì đối kháng lẫn nhau, cuối cùng, hiếu kỳ không chút lo lắng chiếm thế thượng phong.
Vội vàng mở ra xem xem, Tống Tiểu Uy được dao Thụy Sĩ chính hãng màu đỏ, Tiểu Giai Giai được một vương miện pha lê Swarovski.
(dao Thụy Sĩ là loại dao đa năng có kéo có nhíp… chứ không phải nguyên con dao đâu
Swarovski là tên gọi của một loại pha lê/đá có xuất xứ từ Áo, là các loại đá lấp lánh đính trên trang sức của thương hiệu có tên tuổi. Đây cũng là loại pha lê/đá đẹp nhất, sang trọng và đắt tiền nhất trong tất cả các loại pha lê/đá trên thị trường)
Hiển nhiên, phần lễ vật không đắt nhưng đúng mực này đã được chuẩn bị trước. Vị này khẳng định bọn họ sẽ đến như vậy?
(không đắt @@??!!)
Tiếng chìa khóa chuyển động vang lên, Tiểu Phương đã về.
“Ngượng ngùng, hôm nay mới biết các vị tới làm khách, không thể chuẩn bị thứ gì, thứ lỗi a.” Mang theo túi bảo vệ môi trường, Tiểu Phương bắt chuyện với nhóm bạn bè đầy phòng.
Các vị khách vì chuyến đi này đặt biệt ăn mặc chỉnh tề, cùng cười đáp lại, không có gì thứ lỗi hay không, là tự bọn họ suy nghĩ cứng nhắc, cho rằng người có tiền khẳng định ở trong khu nhà cao cấp, là bọn họ sai.
“Anh đang làm gì đó?” Tiểu Phương chào hỏi bạn bè, nhìn chằm chằm Thịnh Tắc Cương bên cạnh.
Dưới một loạt ánh nhìn chăm chú, Thịnh Tắc Cương độc chiếm ghế máy tính thức thời đứng dậy, nhường ghế ngồi. Tiểu Phương kéo ghế qua, mời hiệu trưởng Trương cùng các vị khách chen trên sofa ra ngồi riêng.
Cái gì gọi là đãi ngộ cấp thần tượng, mọi người được mở mang tầm mắt.
Từ trong túi bảo vệ môi trường lấy kem ra, Tiểu Phương nhiệt tình phân phát, không cho các vị khách cơ hội từ chối. Đương nhiên, chiêu đãi khách thỏa đáng nhất nên dùng trái cây, chỉ là trong nhà nhỏ đột nhiên tiếp đãi nhiều khách như vậy, nhiệt độ trong phòng có hơi cao, điều hòa làm lạnh còn cần một chút thời gian, mọi người ăn kem giải nhiệt trước cũng tốt.
Nhìn cây kem trong trí nhớ được nhét vào tay, không cần nghĩ nhiều, đây tuyệt đối không phải Häagen-Dazs dùng con đường xa xỉ đổ bộ vào TQ, nhìn bao bì, không tệ, là hàng trong nước đã nghe quen – kem ba màu.
Mở nắp hộp tỏa khí lạnh, nhìn ba màu trắng, hồng, nâu, Lưu Trấn Đông nhiều năm không ăn điểm tâm ngọt thở dài: Ai, qua gần nửa đời người, chuyện mới mẻ gì đều đã đụng phải, cuộc sống này, thật trêu đùa.
Bàn xếp nhỏ bên giường phát huy tác dụng, cảm giác cùng ba mẹ và các chú ăn kem, khiến hai bạn nhỏ rất vui vẻ, Tống Tiểu Uy không thích vị vani, nhớ nhung một khối chocolate Lưu Giai Giai bỏ một bên không động, cảnh bọn nhỏ đạt thành hiệp nghị trao đổi, khiến hai bà mẹ chú ý bọn nhỏ cảm thấy vô cùng thú vị.
“Mùi vị không tệ.” Dùng cùi chỏ đẩy đẩy Vương Tuấn cầm kem còn đang mất tự nhiên, Trần Tố đào một muỗng nếm thử, cố nén không bật cười, câu vật họp theo loài một chút cũng không sai, hiệu trưởng Trương thú vị, các bạn của y cũng đều rất thú vị.
Được rồi, ăn thôi, xem như tìm về tuổi thơ đã không nhớ rõ.
Dưới bầu không khí này, muốn nói chuyện là tuyệt đối không thể, có tìm bậc thang như thế nào, cũng phải bỏ hũ kem ba màu trong tay đã rồi nói tiếp.
Nhìn các nam nhân thường ngày nghiêm cẩn, cùng nhau giơ que gỗ nhỏ đào kem, ánh mắt Tôn Lợi lòe lòe tỏa sáng trong lòng tiếc nuối đau lòng, đáng tiếc cảnh tượng khó gặp này. Có tiếc nuối nữa cũng phải nhịn, trực giác nhạy bén đang nhắc nhở cô, Thịnh Tắc Cương có bối cảnh công tác này, ánh mắt bên dưới mắt một mí kia rất thâm trầm, yên lặng quan sát mới là thượng sách.
Liếc vợ đang thầm tỏ vẻ tiếc nuối, Cao Viễn chép chép miệng, mùi vị này với y có hơi ngọt.
Dựa vào bàn, Thịnh Tắc Cương xử lý hộp kem của mình cũng bất mãn, Tiểu Phương nhà mình thích ăn, liền cho rằng người khác cũng thích ăn, đây là chính trị cường quyền.
“Tôi thích đoàn đội của anh.” Thịnh Tắc Cương lên tiếng. Ăn kem không xung đột với nói chuyện.
Đoàn đội? Là chỉ Vương Tuấn, hay là Trần Tố? Quên đi, mặc kệ nói ai, Vương Tuấn, Trần Tố là một nhà.
Nga, thật đúng là ngoài ý muốn. Vị này muốn trực tiếp vào chủ đề sao? Vương Tuấn yên lặng đợi.
“Ngài tựa hồ rất hiểu bọn tôi.” Tuy rằng Thịnh Tắc Cương nói chuyện với Vương Tuấn, Lưu Trấn Đông bên cạnh vẫn cười chen miệng vào. Không có biện pháp, Thịnh Tắc Cương bày ra tư thế bưng hộp kem, và Vương Tuấn bắt chéo chân liếm kem trên muỗng, tình cảnh đối lập này nửa điểm khí thế cũng không có. Tôn Lợi cần đứng vững trước áp lực, phát huy tài năng, chụp tấm ảnh trân quý tuyệt sẽ không tái diễn này mới đúng.
“Tôi không hiểu rõ các anh, chỉ có chút hiểu một mình Vương Tuấn thôi.” Thịnh Tắc Cương khẽ cười.
Hiểu Vương Tuấn? Không thể nào. Cùng Vương Tuấn có quan hệ từ bạn xấu đến bạn hợp tác, Lưu Trấn Đông cùng chung một vòng tròn giao thiệp với Vương Tuấn một lần nữa quan sát Thịnh Tắc Cương, hắn khẳng định, vị này tuyệt đối chưa từng xuất hiện trong tầm mắt bọn họ.
Nghe xong câu này, Vương Tuấn cũng một lần nữa quan sát Thịnh Tắc Cương. Không biết có tại tác dụng của máy lạnh hay không, không khí trong phòng nhỏ vốn hơi nóng bữa, bắt đầu có xu hướng trầm thấp.
Phiền toái rồi. Lưu Trấn Đông, Cao Viễn, Tống Uy lập tức nhớ tới trong thành phố này, có một vị phụ huynh cùng Vương Tuấn như một khuôn đúc ra, lẽ nào thế giới nhỏ như vậy? Thịnh Tắc Cương biết vị phụ huynh kia?
Nhìn nhìn hai người không chút che giấu đánh giá đối phương, đào xong muỗng cuối cùng, hiệu trưởng Trương đề nghị với Lưu Trấn Đông: “Được rồi, thiết kế sư ngài muốn gặp, cũng ở trong tiểu khu này, có muốn tôi giới thiệu không?”
“Nga, vậy sao? Vậy thì tốt quá. Nhất định phải nhờ ngài, giới thiệu một chút.” Lưu Trấn Đông tăng tốc độ xử lý vật trong tay liên tục gật đầu, vị hiệu trưởng Trương này thật sự rất hiểu nắm bắt bầu không khí, thảo nào có thể kết bạn được nhiều người bất đồng thế.”
“Thiết kế sư? Là nói Triệu Hiểu sao?” Tiểu Phương lấy khăn giấy ướt cho khách lau tay hỏi hiệu trưởng Trương.
Hiệu trưởng Trương gật đầu, nói: “Lưu tiên sinh rất tán thưởng quan niệm thiết kế của Triệu Hiểu, muốn tiếp xúc một chút.”
“Đúng! Triệu Hiểu nhất định cao hứng không thôi.” Không biết là ngồi không yên, hay là không muốn tham gia cuộc trò chuyện tiếp theo của bọn họ, Tiểu Phương giành trước dẫn đường chuồn đi rất nhanh.
Trong vòng ba phút, giống như Càn Khôn Đại Na Di, người đi nhà trống, không gian căn nhà vốn thu hẹp bỗng có vẻ trống trải. Loại biến chuyển trong nháy mắt này, khiến Trần Tố ngồi tại chỗ không nhúc nhích, hiểu được nguyên nhân Thịnh Tắc Cương chọn nó: Không phải chọn diện tích của nó, mà là chọn “không gian” của nó.
Tác giả :
Chu Nhi Phục Thuỷ