Thần Hi - Tia Nắng Ban Mai
Chương 68
“Vương Tuấn.” Trần Tố lại hao hết khí lực nhét tiền về giường Simmons nặng nề, Trần Tố đi ra tìm Vương Tuấn muốn lên phòng trống trên lầu xem xem.
Vẫn luôn thu nhiều tiền thuê nhà như vậy Trần Tố khá ngượng ngùng, mấy năm nay đều không tăng giá. Kỳ thực đó là do Trần Tố không dám tăng lên, nếu như mất một khách trọ thì làm sao giờ? Hiện tại cho thuê nhiều năm rồi cũng cần sửa chữa vài chỗ hư hỏng trong phòng.
“Ơi.” Vương Tuấn cao giọng đáp, “Không đói bụng sao? Lát chúng ta ra ngoài ăn đi.” Vừa nãy tên nhóc không đầu óc kia cứ lỳ ra không chịu đi, Vương Tuấn không tiện động thủ nấu cơm tối, chút mặt mũi này Vương Tuấn vẫn cần.
Lên lầu xem đại khái một chút, có vết tích đánh nhau chưa thu dọn sạch sẽ.
Trần Tố nhìn vết máu chưa rửa sạch, vết máu không nhiều lắm, chỉ một chút, còn chưa tạo thành hình ảnh án mạng giết người hiện lên trong đầu Trần Tố, Vương Tuấn chuyển tầm mắt nói: “Đều cũ rồi, anh tìm người tân trang lại một chút.”
Đáp lời Vương Tuấn, hai người xuống lầu nương theo gió đêm vừa tản bộ vừa đi đến tiệm cơm không lớn nhưng rất sạch sẽ tao nhã vẫn thường đến, Trần Tố dự tính tài chính cho lần sửa chữa này khống chế trong chừng mực nào, phải đến chợ bán sỉ hỏi thăm giá cả trước, Vương Tuấn tính nhân cơ hội sửa chữa này thuận tiện đổi cái gì thêm cái gì cho nhà mình.
Trần Tố lấy sổ nhỏ tùy thân ghi lại những thứ mình nghĩ để ngừa quên mất. Vương Tuấn gọi món, dặn người phục vụ vài thứ kiêng kị, hôm trước Trần Tố tặng lão trung y bánh ú bị ông cụ giữ lại chơi, trước khi đi chẩn mạch viết phương thuốc đưa Trần Tố dặn cậu giao cho Vương Tuấn, lần này đi Thượng Hải tảo mộ, Trần Tố tâm tình không tốt nên thể chất hơi hư nhược, lại phải uống chút đồ bổ, uống thuốc Đông y có vài món và gia vị phải chú ý kiêng ăn.
Nhiều năm trước, khi Vương Tuấn mới phát sinh quan hệ với Trần Tố lão trung y đã từng nhắc nhở Vương Tuấn, khi đó sau khi lão trung y khám cho Trần Tố đã nói với Vương Tuấn tính tình Trần Tố không rộng mở không phải là người có duyên phúc, Vương Tuấn phải tăng cường chú ý, nếu có một ngày tình cảm giữa họ có biến đổi, đó chính là đòi mạng Trần Tố, trong Trung Y nói đó là tâm tình tích tụ, thực tế liếc mắt là biết Trần Tố là người cứng đầu, ngày nào đó xảy ra chuyện chính là đoản mệnh, cho tới nay, Vương Tuấn vẫn luôn nhớ rất kỹ những lời này, phi thường chú ý thân thể Trần Tố. Vô hình trung có cảm giác nắm trong tay sinh mạng của Trần Tố, người này là duy nhất của anh, Vương Tuấn càng chú ý tất cả mọi thứ của Trần Tố.
Nhân viên kế hoạch trong công ty Vương Tuấn lập kế hoạch rất thỏa đáng, sửa chữa tốn thời gian và tinh lực, hiệu quả rất tốt, khách trọ lầu trên lầu dưới cũng rất hài lòng, ai mà không muốn nơi mà mình tốn nhiều tiền để ở được sửa càng thoải mái hơn nha. Thừa dịp có giảm giá, Trần Tố tỉ mỉ chọn lựa mua năm bộ gia cụ loại nhỏ tinh tế giảm tới 60% đổi hết cho họ, những cái cũ thì lựa ra cái nào còn tốt chuyển đến phòng cho thuê Trần Tố mới mua, cho người quét sơn mới một lần cũng giống như mới thôi, Trần Tố tính toán thật sự là quá vẹn toàn trí thông minh của mình rồi, Vương Tuấn gập báo mỗi ngày nhất định phải xem lại, mở máy tính bắt đầu làm việc coi như cái gì cũng chưa nghe tới, gia chủ (chồng) không phải là cậu, anh không cần nói cái gì.
Làm xong hết, nhận được sự hài lòng và ủng hộ của khách trọ, ngày nhận tiền thuê hàng năm vào tháng tám, Trần Tố nhận tiền cũng không quá chột dạ nữa.
Một gian phòng trống trên lầu, Trần Tố tự mình in mấy tờ quảng cáo nhỏ ra ngoài dán, Trần Tố đợi hai tuần lễ cũng không có ai tới thuê.
Hôm nay, Trần Tố lại ra ngoài dán một lần, dự định một tuần này còn không có động tĩnh thì ủy thác cho Sàn giao dịch bất động sản* cho thuê. Trần Tố dán xong quảng cáo còn chưa đi xa đã có người tới cầm tờ quảng cáo xé xuống dán quảng cáo của mình lên, này thì Trần Tố đã biết tại sao hơn mười ngày còn không có ai tới xem nhà, sau khi trở về Trần Tố liền mua keo cường lực trước trước sau sau dính chặt một đống mấy tờ quảng cáo đã chuẩn bị trước lên vách buồng điện thoại công cộng, lần này trừ phi là dùng dao cạo xem ai có bản lĩnh xé xuống! Trần Tố rất hả hê.
(*房介所: nơi người ta tìm thông tin thuê, mua nhà hoặc đăng kí thông báo cho thuê, bán nhà)
Bất quá, keo cường lực Trần Tố mua rốt cuộc uổng phí, chân trước mới dán xong chân sau về nhà đã có người thuê, đó là mẹ của khách lầu dưới đến thăm con thuận tiện giao tiền thuê một năm biết phòng đó trống liền giới thiệu người quen tới, bọn họ mỗi tháng tới thăm con đang ở đây học tập một lần, cho tới nay họ tương đối thoả mãn với môi trường an tĩnh và bầu không khí có văn hóa nơi này, càng yên tâm với chủ nhà một thân đồng phục. Ngày này, phòng cho thuê của Trần Tố lại khôi phục đủ quân số.
Nghênh đón Olympic tổ chức tại Athens*, mỗi một ngày đều có thể nghe được tin tức tốt truyền tới từ quốc gia cổ xưa ở Địa Trung Hải khiến người trong nước phấn chấn, một tấm, hai tấm… Từng tấm huy chương vàng rực rỡ đại biểu dân giàu nước mạnh, quốc ca hùng dũng một lần lại một lần vang lên ở quốc gia cách xa vạn dặm, nhân dân cả nước phấn chấn kích động dâng trào từng trận lại từ trận ái quốc, phong trào yêu thích Olympic rầm rộ, khi tennis và chạy vượt rào cự ly ngắn đạt được thành tích cao nhất ngoài dự kiến không còn đơn thuần là chấn kinh cả thế giới, chấn kinh cả châu Á, cũng xúc động cả người TQ, lần đầu tiên, lần đầu tiên người châu Á đứng trên bục cao nhất hạng mục chạy cự ly ngắn, nó vẫn luôn bị người chủng người khác ôm hết huy chương vàng hôm nay lại được một người TQ kiêu ngạo treo trên cổ, Trần Tố vì người anh em đồng bào đó thở phào một hơi thật dài, lần trước tổng số huy chương vàng vẫn luôn ở tình trạng âm thịnh dương** suy vẫn khiến Trần Tố thân là đàn ông cũng rất để ý, lúc này, Thượng Hải có một chàng trai to lớn giành lại mặt mũi cho nam đồng bào cả nước, ra khỏi biên giới bất luận đại giang nam bắc, là thành thị hay là nông thôn đều chỉ có một danh từ, đó chính là ‘Người TQ’.
(*Olympic Hy Lạp diễn ra năm 2004.
Âm thịnh dương suy là chỉ lấy được huy chương phần lớn là nữ giới, còn nam thì ít)
Người TQ thật đáng yêu, mỗi ngày trên các loại phương tiện truyền thông đều vang lên quốc ca hùng tráng không dứt cũng là ca khúc sục sôi nhất trên đời!
Tâm tình kích động phấn chấn theo thế tiến công ùn ùn sục sôi của truyền thông vẫn luôn kéo dài, vào thời điểm các trường đại học gửi thư thông báo trúng tuyển vô cùng quan trọng, Trần Tố vừa nhìn chằm chằm Olympic vừa lên mạng tuyển chọn đối tượng cần giúp đỡ, đây là chuyện rất tốn tinh thần, gần đây đơn vị lại rảnh rỗi, những việc chưa làm kịp lúc thời gian cấp bách Trần Tố cầm đến đơn vị làm tiếp, có được ý kiến và kiến nghị của mọi người khiến chuyện tốt này được hoạt động lâu dài, có trí tuệ của tập thể, tiếp thu ý kiến mọi người khiến cơ chế và chế độ càng thêm hoàn thiện, đây cũng là thu hoạch lớn nhất Trần Tố đạt được. Khi mọi người nhất trí tán thành, còn lấy kinh phí đi công tác của đơn vị đến nông thôn tham dự điều tra nghiên cứu và thăm hỏi, đây cũng là một phương thức rèn luyện để lý tưởng tiếp cận thực tế, trong đơn vị cho rằng rất cần thiết, rất có lợi với thanh niên, có thể hình thành chế độ, thế nhưng không nên mang tính cưỡng chế, lấy tự chủ tự phát làm tiền đề, nhận được sự đồng thuận của nhân viên trong đơn vị, không phải mỗi người đều có thời gian và tinh lực để tham gia, không cưỡng ép quá đáng mới là thể chế tốt.
Trần Tố bận rộn làm chuyện mình thích, Vương Tuấn cũng bận rộn công việc anh thích, người nào về nhà trước thì quét dọn bụi bặm một ngày tích lại.
Trần Tố về nhà trước liền tỉ mỉ nấu cháo, nước cơm nồng nàn, cho Vương Tuấn xã giao trở về uống ấm bụng; Vương Tuấn về tới trước sẽ làm mấy phần điểm tâm tinh xảo, đương nhiên còn phải để lại mấy phần trong tủ lạnh để lúc anh không về đột xuất thì Trần Tố hâm lên ăn. Có hạnh phúc chờ đợi và được chờ đợi, vào đêm đen gắn bó cận kề lẫn nhau chính là hạnh phúc an tâm nhất.
Olympic lần này tâm tình phấn khởi vì nước vẻ vàng kết hợp với giới truyền thông sục sôi tiến công trên toàn quốc kéo dài thẳng đến mùa đông, vào buổi sáng sớm lạnh lẽo phương Bắc, Trần Tố còn đang trong chăn ấm áp nhận được điện thoại của mẹ, Trần Khiết kết hôn rồi, Trần Hạo chuyển công tác tới một chi ngành trên huyện làm cán bộ, buôn bán của Trần Khải cũng không tệ lắm, giá phòng trong huyện rõ ràng tăng lên, sau cùng mẹ bảo hôm nay là Đại Đông, là ngày quan trọng của nhà nông, phải hóa vàng mã cho các cụ ở trên, mẹ lải nhải dặn dò phương thức hóa vàng ở quê, xã hội có tiến bộ cũng phải hóa vàng tế lễ các cụ, đó là truyền thống ngàn năm của người Hán, bất kể có hợp lý hay không là cũng phải tiếp tục, Trần Tố thấp giọng đáp lời, ba tiếp điện thoại im lặng nửa ngày mới nói một câu làm việc cho tốt, có cơ hội lại về nhà liền dứt tiếng lúng búng không biết nói cái gì, mẹ tiếp điện thoại thẳng thắn ném một câu cuối cùng bảo bọn họ chú ý sức khỏe liền treo máy.
Trần Tố cảm tạ yêu mến và quan tâm sâu đậm của người nhà ở quê hương xa xôi, Trần Tố xoay người nói lại một lần với Vương Tuấn nãy giỡ vẫn đang nghe, Vương Tuấn lặng lẽ không nói gì.
Đứng dưới con đường nhỏ sau khu nhà mà mẹ Cố thường đi chợ đốt tiền giấy, người đi ngang qua đều nhìn bọn họ ánh mắt lộ vẻ kỳ quái, đúng nha, đây là mê tín, nhưng đây cũng là phương thức con cái ký thác tình cảm, Trần Tố không có ngượng ngùng gì, Vương Tuấn yên lặng nhìn Trần Tố đốt từng tờ từng tờ.
Mỗi ngày đều làm việc và sinh hoạt còn có học tập hăng hái, khi sóng thần Đông Nam Á* nuốt sống vô số sinh mệnh mới làm tâm tình phấn chấn cả năm nay của Trần Tố giảm xuống, Trần Tố ngoại trừ bày tỏ đồng tình cũng không để ý lắm, TQ có quá nhiều nhu cầu cần phải giải quyết còn chưa giải quyết xong, tai nạn và trắc trở của bất kỳ quốc gia nào cuối cùng đều cần chính họ đối mặt giải quyết, Trần Tố thấy rất rõ ràng, tác dụng của Hội Chữ Thập Đỏ quốc tế là lan truyền tình thương, nhưng chân chính cứu lấy mình vẫn là tinh thần và sức mạnh của chính quốc dân ấy, dựa vào người khác giúp đỡ thì không cách nào chân chính giải quyết triệt để, nước khác là vậy, nước mình cũng là vậy.
Vẫn luôn thu nhiều tiền thuê nhà như vậy Trần Tố khá ngượng ngùng, mấy năm nay đều không tăng giá. Kỳ thực đó là do Trần Tố không dám tăng lên, nếu như mất một khách trọ thì làm sao giờ? Hiện tại cho thuê nhiều năm rồi cũng cần sửa chữa vài chỗ hư hỏng trong phòng.
“Ơi.” Vương Tuấn cao giọng đáp, “Không đói bụng sao? Lát chúng ta ra ngoài ăn đi.” Vừa nãy tên nhóc không đầu óc kia cứ lỳ ra không chịu đi, Vương Tuấn không tiện động thủ nấu cơm tối, chút mặt mũi này Vương Tuấn vẫn cần.
Lên lầu xem đại khái một chút, có vết tích đánh nhau chưa thu dọn sạch sẽ.
Trần Tố nhìn vết máu chưa rửa sạch, vết máu không nhiều lắm, chỉ một chút, còn chưa tạo thành hình ảnh án mạng giết người hiện lên trong đầu Trần Tố, Vương Tuấn chuyển tầm mắt nói: “Đều cũ rồi, anh tìm người tân trang lại một chút.”
Đáp lời Vương Tuấn, hai người xuống lầu nương theo gió đêm vừa tản bộ vừa đi đến tiệm cơm không lớn nhưng rất sạch sẽ tao nhã vẫn thường đến, Trần Tố dự tính tài chính cho lần sửa chữa này khống chế trong chừng mực nào, phải đến chợ bán sỉ hỏi thăm giá cả trước, Vương Tuấn tính nhân cơ hội sửa chữa này thuận tiện đổi cái gì thêm cái gì cho nhà mình.
Trần Tố lấy sổ nhỏ tùy thân ghi lại những thứ mình nghĩ để ngừa quên mất. Vương Tuấn gọi món, dặn người phục vụ vài thứ kiêng kị, hôm trước Trần Tố tặng lão trung y bánh ú bị ông cụ giữ lại chơi, trước khi đi chẩn mạch viết phương thuốc đưa Trần Tố dặn cậu giao cho Vương Tuấn, lần này đi Thượng Hải tảo mộ, Trần Tố tâm tình không tốt nên thể chất hơi hư nhược, lại phải uống chút đồ bổ, uống thuốc Đông y có vài món và gia vị phải chú ý kiêng ăn.
Nhiều năm trước, khi Vương Tuấn mới phát sinh quan hệ với Trần Tố lão trung y đã từng nhắc nhở Vương Tuấn, khi đó sau khi lão trung y khám cho Trần Tố đã nói với Vương Tuấn tính tình Trần Tố không rộng mở không phải là người có duyên phúc, Vương Tuấn phải tăng cường chú ý, nếu có một ngày tình cảm giữa họ có biến đổi, đó chính là đòi mạng Trần Tố, trong Trung Y nói đó là tâm tình tích tụ, thực tế liếc mắt là biết Trần Tố là người cứng đầu, ngày nào đó xảy ra chuyện chính là đoản mệnh, cho tới nay, Vương Tuấn vẫn luôn nhớ rất kỹ những lời này, phi thường chú ý thân thể Trần Tố. Vô hình trung có cảm giác nắm trong tay sinh mạng của Trần Tố, người này là duy nhất của anh, Vương Tuấn càng chú ý tất cả mọi thứ của Trần Tố.
Nhân viên kế hoạch trong công ty Vương Tuấn lập kế hoạch rất thỏa đáng, sửa chữa tốn thời gian và tinh lực, hiệu quả rất tốt, khách trọ lầu trên lầu dưới cũng rất hài lòng, ai mà không muốn nơi mà mình tốn nhiều tiền để ở được sửa càng thoải mái hơn nha. Thừa dịp có giảm giá, Trần Tố tỉ mỉ chọn lựa mua năm bộ gia cụ loại nhỏ tinh tế giảm tới 60% đổi hết cho họ, những cái cũ thì lựa ra cái nào còn tốt chuyển đến phòng cho thuê Trần Tố mới mua, cho người quét sơn mới một lần cũng giống như mới thôi, Trần Tố tính toán thật sự là quá vẹn toàn trí thông minh của mình rồi, Vương Tuấn gập báo mỗi ngày nhất định phải xem lại, mở máy tính bắt đầu làm việc coi như cái gì cũng chưa nghe tới, gia chủ (chồng) không phải là cậu, anh không cần nói cái gì.
Làm xong hết, nhận được sự hài lòng và ủng hộ của khách trọ, ngày nhận tiền thuê hàng năm vào tháng tám, Trần Tố nhận tiền cũng không quá chột dạ nữa.
Một gian phòng trống trên lầu, Trần Tố tự mình in mấy tờ quảng cáo nhỏ ra ngoài dán, Trần Tố đợi hai tuần lễ cũng không có ai tới thuê.
Hôm nay, Trần Tố lại ra ngoài dán một lần, dự định một tuần này còn không có động tĩnh thì ủy thác cho Sàn giao dịch bất động sản* cho thuê. Trần Tố dán xong quảng cáo còn chưa đi xa đã có người tới cầm tờ quảng cáo xé xuống dán quảng cáo của mình lên, này thì Trần Tố đã biết tại sao hơn mười ngày còn không có ai tới xem nhà, sau khi trở về Trần Tố liền mua keo cường lực trước trước sau sau dính chặt một đống mấy tờ quảng cáo đã chuẩn bị trước lên vách buồng điện thoại công cộng, lần này trừ phi là dùng dao cạo xem ai có bản lĩnh xé xuống! Trần Tố rất hả hê.
(*房介所: nơi người ta tìm thông tin thuê, mua nhà hoặc đăng kí thông báo cho thuê, bán nhà)
Bất quá, keo cường lực Trần Tố mua rốt cuộc uổng phí, chân trước mới dán xong chân sau về nhà đã có người thuê, đó là mẹ của khách lầu dưới đến thăm con thuận tiện giao tiền thuê một năm biết phòng đó trống liền giới thiệu người quen tới, bọn họ mỗi tháng tới thăm con đang ở đây học tập một lần, cho tới nay họ tương đối thoả mãn với môi trường an tĩnh và bầu không khí có văn hóa nơi này, càng yên tâm với chủ nhà một thân đồng phục. Ngày này, phòng cho thuê của Trần Tố lại khôi phục đủ quân số.
Nghênh đón Olympic tổ chức tại Athens*, mỗi một ngày đều có thể nghe được tin tức tốt truyền tới từ quốc gia cổ xưa ở Địa Trung Hải khiến người trong nước phấn chấn, một tấm, hai tấm… Từng tấm huy chương vàng rực rỡ đại biểu dân giàu nước mạnh, quốc ca hùng dũng một lần lại một lần vang lên ở quốc gia cách xa vạn dặm, nhân dân cả nước phấn chấn kích động dâng trào từng trận lại từ trận ái quốc, phong trào yêu thích Olympic rầm rộ, khi tennis và chạy vượt rào cự ly ngắn đạt được thành tích cao nhất ngoài dự kiến không còn đơn thuần là chấn kinh cả thế giới, chấn kinh cả châu Á, cũng xúc động cả người TQ, lần đầu tiên, lần đầu tiên người châu Á đứng trên bục cao nhất hạng mục chạy cự ly ngắn, nó vẫn luôn bị người chủng người khác ôm hết huy chương vàng hôm nay lại được một người TQ kiêu ngạo treo trên cổ, Trần Tố vì người anh em đồng bào đó thở phào một hơi thật dài, lần trước tổng số huy chương vàng vẫn luôn ở tình trạng âm thịnh dương** suy vẫn khiến Trần Tố thân là đàn ông cũng rất để ý, lúc này, Thượng Hải có một chàng trai to lớn giành lại mặt mũi cho nam đồng bào cả nước, ra khỏi biên giới bất luận đại giang nam bắc, là thành thị hay là nông thôn đều chỉ có một danh từ, đó chính là ‘Người TQ’.
(*Olympic Hy Lạp diễn ra năm 2004.
Âm thịnh dương suy là chỉ lấy được huy chương phần lớn là nữ giới, còn nam thì ít)
Người TQ thật đáng yêu, mỗi ngày trên các loại phương tiện truyền thông đều vang lên quốc ca hùng tráng không dứt cũng là ca khúc sục sôi nhất trên đời!
Tâm tình kích động phấn chấn theo thế tiến công ùn ùn sục sôi của truyền thông vẫn luôn kéo dài, vào thời điểm các trường đại học gửi thư thông báo trúng tuyển vô cùng quan trọng, Trần Tố vừa nhìn chằm chằm Olympic vừa lên mạng tuyển chọn đối tượng cần giúp đỡ, đây là chuyện rất tốn tinh thần, gần đây đơn vị lại rảnh rỗi, những việc chưa làm kịp lúc thời gian cấp bách Trần Tố cầm đến đơn vị làm tiếp, có được ý kiến và kiến nghị của mọi người khiến chuyện tốt này được hoạt động lâu dài, có trí tuệ của tập thể, tiếp thu ý kiến mọi người khiến cơ chế và chế độ càng thêm hoàn thiện, đây cũng là thu hoạch lớn nhất Trần Tố đạt được. Khi mọi người nhất trí tán thành, còn lấy kinh phí đi công tác của đơn vị đến nông thôn tham dự điều tra nghiên cứu và thăm hỏi, đây cũng là một phương thức rèn luyện để lý tưởng tiếp cận thực tế, trong đơn vị cho rằng rất cần thiết, rất có lợi với thanh niên, có thể hình thành chế độ, thế nhưng không nên mang tính cưỡng chế, lấy tự chủ tự phát làm tiền đề, nhận được sự đồng thuận của nhân viên trong đơn vị, không phải mỗi người đều có thời gian và tinh lực để tham gia, không cưỡng ép quá đáng mới là thể chế tốt.
Trần Tố bận rộn làm chuyện mình thích, Vương Tuấn cũng bận rộn công việc anh thích, người nào về nhà trước thì quét dọn bụi bặm một ngày tích lại.
Trần Tố về nhà trước liền tỉ mỉ nấu cháo, nước cơm nồng nàn, cho Vương Tuấn xã giao trở về uống ấm bụng; Vương Tuấn về tới trước sẽ làm mấy phần điểm tâm tinh xảo, đương nhiên còn phải để lại mấy phần trong tủ lạnh để lúc anh không về đột xuất thì Trần Tố hâm lên ăn. Có hạnh phúc chờ đợi và được chờ đợi, vào đêm đen gắn bó cận kề lẫn nhau chính là hạnh phúc an tâm nhất.
Olympic lần này tâm tình phấn khởi vì nước vẻ vàng kết hợp với giới truyền thông sục sôi tiến công trên toàn quốc kéo dài thẳng đến mùa đông, vào buổi sáng sớm lạnh lẽo phương Bắc, Trần Tố còn đang trong chăn ấm áp nhận được điện thoại của mẹ, Trần Khiết kết hôn rồi, Trần Hạo chuyển công tác tới một chi ngành trên huyện làm cán bộ, buôn bán của Trần Khải cũng không tệ lắm, giá phòng trong huyện rõ ràng tăng lên, sau cùng mẹ bảo hôm nay là Đại Đông, là ngày quan trọng của nhà nông, phải hóa vàng mã cho các cụ ở trên, mẹ lải nhải dặn dò phương thức hóa vàng ở quê, xã hội có tiến bộ cũng phải hóa vàng tế lễ các cụ, đó là truyền thống ngàn năm của người Hán, bất kể có hợp lý hay không là cũng phải tiếp tục, Trần Tố thấp giọng đáp lời, ba tiếp điện thoại im lặng nửa ngày mới nói một câu làm việc cho tốt, có cơ hội lại về nhà liền dứt tiếng lúng búng không biết nói cái gì, mẹ tiếp điện thoại thẳng thắn ném một câu cuối cùng bảo bọn họ chú ý sức khỏe liền treo máy.
Trần Tố cảm tạ yêu mến và quan tâm sâu đậm của người nhà ở quê hương xa xôi, Trần Tố xoay người nói lại một lần với Vương Tuấn nãy giỡ vẫn đang nghe, Vương Tuấn lặng lẽ không nói gì.
Đứng dưới con đường nhỏ sau khu nhà mà mẹ Cố thường đi chợ đốt tiền giấy, người đi ngang qua đều nhìn bọn họ ánh mắt lộ vẻ kỳ quái, đúng nha, đây là mê tín, nhưng đây cũng là phương thức con cái ký thác tình cảm, Trần Tố không có ngượng ngùng gì, Vương Tuấn yên lặng nhìn Trần Tố đốt từng tờ từng tờ.
Mỗi ngày đều làm việc và sinh hoạt còn có học tập hăng hái, khi sóng thần Đông Nam Á* nuốt sống vô số sinh mệnh mới làm tâm tình phấn chấn cả năm nay của Trần Tố giảm xuống, Trần Tố ngoại trừ bày tỏ đồng tình cũng không để ý lắm, TQ có quá nhiều nhu cầu cần phải giải quyết còn chưa giải quyết xong, tai nạn và trắc trở của bất kỳ quốc gia nào cuối cùng đều cần chính họ đối mặt giải quyết, Trần Tố thấy rất rõ ràng, tác dụng của Hội Chữ Thập Đỏ quốc tế là lan truyền tình thương, nhưng chân chính cứu lấy mình vẫn là tinh thần và sức mạnh của chính quốc dân ấy, dựa vào người khác giúp đỡ thì không cách nào chân chính giải quyết triệt để, nước khác là vậy, nước mình cũng là vậy.
Tác giả :
Chu Nhi Phục Thuỷ