Thần Hi - Tia Nắng Ban Mai
Chương 46
Thay đổi trong cuộc sống hiện ra cùng với thời gian, điện thoại cầm tay (cục gạch bự thời xưa đó)và máy BB có thể nghe khắp nơi đại biểu cho sự giàu sang gần như trong một đêm thoái lui khỏi võ đài lịch sử, Trần Tố còn chưa kịp vì tiệm tạp hóa nhà mình mất đi một phương thức kiếm tiền quan trọng nhất mà cầu nguyện thật nhiều, nhiều loại di động lớn chừng bàn tay trong một đêm trở thành tân sủng thời thượng, mới chớp mắt còn cầm trong tay màn hình xanh lá vội vàng đổi thành cái có màn hình xanh lam được quảng cáo là đại biểu cho thanh lịch, cơn bão trào lưu Hàn Quốc cuốn đến xu hướng mốt Âu – Mỹ, nhanh chóng, màn hình màu lọt vào mi mắt mọi người!
Cuộc sống của người khác lộ ra ưu việt, thế nhưng cuộc sống của Trần Tố lại theo từng bước, sớm chín giờ tối năm giờ.
Không biết nên ở chung với bà thế nào, hơn nữa thái độ bình thản của Vương Tuấn, Trần Tố vẫn là dè dặt lựa chọn bình thường, phương thức sống bình thường không thay đổi, không đặc biệt đối đãi bà thành bệnh nhân.
Vương Tuấn về lại Sơn Tây. Năm ngoái trong vòng một tháng đã xử lý xong chuyện bên kia, vừa đến cuối năm, người TQ ngoại trừ đòi nợ thì là không có tâm tình làm việc. Bên Lưu Trấn Đông lót con đường bán mỏ xong phải do Vương Tuấn đứng ra đàm phán, trên bàn ăn tiệc rượu Lưu Trấn Đông ra mặt, nhưng trên thủ tục pháp luật chính thức tận dụng triệt để vẫn là sở trường của Vương Tuấn.
Chuyện mẹ Vương Tuấn Lưu Trấn Đông nghe được từ cha mình sau tiệc đính hôn của Tống Uy, nhưng lúc đó Lưu Trấn Đông không quá rõ ràng, cũng rất lý giải khúc mắc nhiều năm của Vương Tuấn, cha hắn uyển chuyển muốn bảo hắn tới khuyên Vương Tuấn đi thăm bà, việc này rất khó, Lưu Trấn Đông đối với việc Vương Tuấn mấy ngày sau còn chưa về Sơn Tây hiểu rõ trong lòng, cũng không giục Vương Tuấn, nhưng có lén gọi điện hỏi Cao Viễn hiện nay đang tọa trấn Bắc Kinh có biết chút manh mối gì không, nửa đêm nghe được tình hình phát triển của sự việc từ Cao Viễn, Lưu Trấn Đông chửi ầm lên nói Tống Uy Cao Viễn có chuyện náo nhiệt như thế lại không tìm hắn, đem những lời mắng chửi nghẹn vài năm thao thao bất tuyệt sổ ra ngoài, Cao Viễn tức giận đến thật muốn tới Sơn Tây đánh hắn.
Việc học của Trần Tố đã sớm không bận nữa, nhưng Trần Tố vẫn rất nghiêm túc, năm nay có vài môn học phải kết khóa, còn phải viết luận văn.
Đối với cái từ ‘luận văn’ này, Trần Tố kính sợ từ trong tim. Trước cấp ba đó gọi là văn sáng tác, học ở học viện nửa năm cũng không dùng tới luận văn, loại từ ngữ như luận văn với Trần Tố mà nói chính là một danh từ khác của sinh viên có chuyên môn tố chất giáo dục cao, thái độ Trần Tố viết luận văn rất thành kính.
Bởi vì năm nay hơi gấp, Trần Tố vẫn lựa chọn lấy hiện tượng xã hội làm luận văn. Trong lúc đi qua khu vực có đại hồng thủy hồi nghỉ hè thấy được hiện tượng kỳ quái, lúc đó nhiều người tập hợp vây thành từng nhóm nhỏ không tiếng động ở khắp nơi chính là đám người Trần Tố vẫn thấy kì quái, đám người kia chính là học sinh đệ tử ‘Pháp Luân Công’*, trong mấy tháng có việc lớn không có việc nhỏ này, Trần Tố nhìn thấy đầu đường bán rất chạy nhiều loại sách và băng đĩa của Pháp Luân Công, thấy hiện tượng không giống bình thường, Trần Tố cũng xem mấy quyển, nội dung lại khiến Trần Tố kì quái cực kì, lại thăm dò trên internet và hiện trạng xung quanh, so sánh cùng hiện thực tận mắt chứng kiến, hiện tượng không bình thường khiến Trần Tố lo lắng, Trần Tố đem số liệu thống kê phân tích viết vào trong luận văn, mỗi ngày đẩy bà ra ngoài tảng bộ cũng không không quên nhìn các ông bà lão, người trung niên, thanh niên bình thường hẳn là đang đánh Thái Cực Quyền mà hai năm qua đều ở đây tĩnh tọa minh tưởng (ngồi im suy ngẫm = giống ngồi thiền). Bà nhẹ nhàng nói tình huống như vậy là hiện tượng toàn quốc, kì quái lắm sao?
(*về Pháp Luân Công chắc các bạn cũng có nghe nói tới, xem thêm tại đây )
Sinh mệnh là sự vận động, căn cứ khoa học này là được thế giới công nhận! Khiến Trần Tố bất an là từ những quyển sách này truyền đạt thông tin quỷ dị. Trần Tố không phải người theo thuyết vô thần, ngược lại, Trần Tố tin tưởng quỷ thần, nhưng Trần Tố không tin người không làm việc thiện, không làm việc tốt lại trở thành thần, nếu như đều luyện Pháp Luân Công, tất cả mọi người có thể thành thần, vậy trên đỉnh đầu mọi người chẳng phải là hơn vài tỷ vị thần sao? Nói đùa!
Bà nghe xong nghiêng đầu nghĩ nghĩ không khỏi nở nụ cười.
Đã không có đau đớn mỗi ngày làm bạn, hơn nữa có thuốc chống đỡ, hiện trạng của bà chỉ là yếu hơn người bình thường một chút, mỗi sáng sớm bà và Trần Tố ra ngoài đi dạo nửa tiếng, chín giờ có người của bệnh viện theo định kì tới truyền dịch dinh dưỡng, còn có luật sư định kì sẽ đến gặp bà. Buổi chiều, Trần Tố sẽ mang bà đi xem trường Vương Tuấn từng học, bà ở bên hồ phơi nắng chờ Trần Tố tan học thì cùng nhau mua thức ăn về nhà, sinh hoạt chính là giản đơn như thế.
Tay bà rất khéo léo, mua len, lúc Trần Tố làm bài tập bà ngồi bên cạnh lẳng lặng đan áo len, Trần Tố dọn tư liệu thật dày trên bàn học ra phòng khách sửa chữa luận văn, không tiếng động, cuộc sống yên tĩnh thỉnh thoảng cũng sẽ xen lẫn tiếng vọng xao động từ đám thanh niên trên lầu, mỗi lần, Trần Tố giật mình từ trong trầm tư nhìn trần nhà xi măng trên đỉnh đầu cùng bà đối mắt cười bất đắc dĩ, thanh niên mà, không có gì đáng ngại.
Bà chưa từng hỏi tới Trần Tố và Vương Tuấn là là quan hệ thế nào, bà có thể biết không, bà không đề cập tới, Trần Tố cũng chưa từng nhắc tới.
Bà là người rấy sạch sẽ rất chỉnh tề, bà dọn dẹp phòng, tỉ mỉ chăm sóc hoa cỏ dinh dưỡng không đầy đủ ngoài ban công, thức ăn theo vị phương Nam bà làm rất hợp khẩu vị Trần Tố.
Cuối tháng. Trần Tố thi hết mấy môn, cảm thấy không tệ, luận văn sửa tới sửa lui hơn mười lần rốt cuộc nộp lên, luận văn lần này không phải luận văn tốt nghiệp, cũng không giành giải thưởng, là tự phát, giáo sư nhận được luận văn của Trần Tố nói đọc rất hay. Trần Tố rất vui, luận văn cực khổ mấy tháng nếu như không được người coi trọng cũng là chuyện đáng giận.
Nghỉ đông rồi, khách trọ về nhà, Trần Tố thấy bọn họ đều về nhà, Trần Tố quét dọn hàng lang, mượn cớ đi mua muối ra cửa hàng nhỏ bên ngoài gọi điện thoại về nhà báo bình an.
Nghỉ đông đã tới đại biểu Vương Tuấn chính thức xử lý xong công việc ở Sơn Tây trở về nhà.
Có thể là vẻ ngoài của Vương Tuấn và Vương Anh Đường quá giống, cũng có thể là nguyên nhân Trần Tố cùng bà chung sống một tháng, và hầu như đều là theo chân Trần Tố, vốn Trần Tố còn khá lo lắng, nhưng bà lấy ra áo len đan xong lại là kích cỡ của Vương Tuấn, tay bà thật sự rất khéo, đan áo len hoa văn màu ngà còn tinh mỹ hơn bên ngoài bán, dưới sự trợ giúp của Trần Tố bảo Vương Tuấn mặc vào, rất vừa người. Bà bắt đầu đan cái thứ hai, đó là một cái áo may ô mùa xuân mới mặc, đây là tấm lòng người mẹ đó.
Năm mới ở Bắc Kinh đối với Trần Tố là một chuyện mới mẻ, cũng tận lực khiến bầu không khí đúng điệu, điều này làm cho Trần Tố vốn có cá tính rất nặng nề khá hao tâm sức, cuối cùng vẫn có thể miễn cưỡng ứng phó.
Sau khi quét dọn chính là mua đồ Tết, đây là phần quan trọng không thể thiếu vào năm mới, đương nhiên đây là cách nghĩ cá nhân của Trần Tố. Dù sao Vương Tuấn không có kinh nghiệm tụ tập vào năm mới liền không có quyền lên tiếng, chỉ nghe theo Trần Tố.
Buổi sáng, bác sĩ mỗi ngày tới nhà kiểm tra xong, thời gian truyền nước đã sớm hẹn trước, trước buổi trưa là xong, lúc bà truyền nước ngủ một lúc, mặc đồ mới buổi chiều ra ngoài mua đồ Tết.
Làn sóng khủng hoảng tài chính cuốn sạch Đông Nam Á một chút cũng không ảnh hưởng tới sinh hoạt quốc dân TQ, ngày lễ quan trọng nhất trong năm của TQ đã tới gần, nhân dân cả nước như là tập hợp lại cùng nhau, thương trường lớn như vậy trang trí một mảng đỏ chót, khí thế chi tiêu không thể ngăn cản, có ý tứ không xài hết một hào trong túi thì quyết không dừng.
Đỡ bà chen chúc trong đám người, nhìn trên mặt mỗi người đều là vui sướng, trên khuôn mặt tái nhợt của bà hiện lên màu sáng, Trần Tố mới đầu còn lo lắng bà có thể thích ứng hoàn cảnh này hay không, hiển nhiên, bà bị không khí ngày lễ này lây nhiễm.
Mua cho bà áo khoác vừa người vô cùng, bà vuốt ve chất vải mền mại lẳng lặng cười. Trần Tố cùng Vương Tuấn mua dây kết đỏ thẫm, còn đặc biệt mua thêm bức tranh Tết ông Táo chuẩn bị dán trong nhà bếp. Đi dạo chợ hoa, cho dù là Trần Tố không hiểu phong hoa tuyết nguyệt cũng ở trong biển hoa lưu luyến nán lại, vì vậy, tiền trong túi Vương Tuấn mất đi một xấp tiền giấy, trong tay nhiều thêm một bó hoa tươi.
Xếp đồ lên xe, đỡ bà đến trước cửa trường học Vương Tuấn từng học chụp một tấm hình chung, bà dựa vào con trai, Trần Tố chụp được một tấm ảnh duy nhất hai mẹ con họ chụp chung, nụ cười của bà rất thỏa mãn. Trần Tố rất sợ chụp hỏng, bấm mười mấy lần, trở về liền tìm tiệm ảnh lớn rửa ra, muốn chọn ra tấm đẹp nhất bỏ vào khuôn ảnh không phai màu.
Những ngày kế tiếp chờ đợi năm mới tới, làm hoành thánh, nặn bánh trôi, chuẩn bị bữa cơm đoàn viên, Lưu Trấn Đông và Cao Viễn tới chơi mang theo quà, cả miệng gọi bác gái ngọt cực kì, càng khen không dứt miệng áo len mặc trong nhà của Vương Tuấn, rất là náo nhiệt.
Tinh thần của bà rất tốt, không có bất kỳ dấu hiệu gì báo hiệu bà ra đi.
Mùng Một, Trần Tố đến mời bà đã đến trưa còn không thức dậy ra ăn bánh trôi hôm qua cùng làm, lúc này mới phát hiện bà đã đi.
Bà đi rất an nhàn và ấm áp, dựa vào giường, trên đầu gối có áo may ô suốt đêm đan xong, có đường kim hoa văn chuyện nghiệp đều đặn. Nụ cười nhợt nhạt bên môi, trong tay cầm khung ảnh chụp chung với con trai, lẳng lặng, không có một tia thống khổ, bà đi rồi.
Lưu Trấn Đông và Cao Viễn ồn ào tới chúc Tết nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Vương Tuấn, im lặng đứng ở một bên, Vương Tuấn nhìn di ảnh của bà vẫn không nhúc nhích.
Điện thoại thông báo tới từng thân nhân của bà, trong phòng sắp xếp linh đường.
Mặc dù đây là chuyện trong dự liệu, nhưng việc cần làm rất nhiều. Ngày hôm sau, ông ngoại, cậu, mợ, còn có cháu trai cháu gái crua bà đều chạy đến.
Di ảnh an nhà của bà khiến thân nhân tuy rằng thương tâm nhưng cũng an tâm.
Luật sư của bà sau khi xác nhận các thành viên đến đông đủ liền tuyên bố di chúc. Lợi nhuận hai căn bất động sản ở nước ngoài đứng tên bà là của Vương Tuấn, tất cả tài sản trong nước chia làm hai phần, phân nửa chia đều cho bốn cháu trai cháu gái, một nửa kia toàn bộ tặng cho Trần Tố. Không bất ngờ bà không đem tiền cho Vương Tuấn, hai tháng này Vương Tuấn thể hiện đầy đủ năng lực của mình, tiền tài đặt ở giữa hai mẹ con sẽ chỉ làm mẹ con họ sản sinh xa cách không cần thiết, bà làm vậy là chính xác, bà cái gì cũng đều không nói, nhưng bà nhìn thấy rất rõ ràng, sẽ không làm khó Vương Tuấn, huống chi bà để lại cho Trần Tố chính là coi như để lại cho Vương Tuấn rồi, Trần Tố cũng hiểu điểm này không tiếng động tiếp nhận.
Không ai có bất kỳ dị nghị gì với di ngôn của bà.
Tro cốt bà do Cố gia mang về gia hương phía nam an táng, đây cũng là di ngôn của bà.
Đối với anh họ xa lạ, anh chị em họ vừa có xa lạ vừa có thân cận, lặng lẽ đứng bên cạnh Vương Tuấn, trao đổi địa chỉ và số điện thoại liên lạc, họ mong Vương Tuấn nhất định phải tới chơi.
Vội vã, ba ngày thoáng cái đã qua, mọi người đều có công tác nghỉ tết cũng sắp kết thúc, đưa bọn họ lên máy bay, con chim kim loại to lớn bay lên trời mang đi tro tàn sau cùng của bà.
Trong một mảng sắc đỏ vui mừng xen lẫn màn che màu đen và hoa trắng, Trần Tố ôm đôi vai rộng lớn liên tục run rẩy của Vương Tuấn nhẹ nhàng vỗ vỗ, Vương Tuấn không có phát ra một thanh âm nào, đem đầu chôn trong lòng Trần Tố thật sau thật sâu.
Cuộc sống của người khác lộ ra ưu việt, thế nhưng cuộc sống của Trần Tố lại theo từng bước, sớm chín giờ tối năm giờ.
Không biết nên ở chung với bà thế nào, hơn nữa thái độ bình thản của Vương Tuấn, Trần Tố vẫn là dè dặt lựa chọn bình thường, phương thức sống bình thường không thay đổi, không đặc biệt đối đãi bà thành bệnh nhân.
Vương Tuấn về lại Sơn Tây. Năm ngoái trong vòng một tháng đã xử lý xong chuyện bên kia, vừa đến cuối năm, người TQ ngoại trừ đòi nợ thì là không có tâm tình làm việc. Bên Lưu Trấn Đông lót con đường bán mỏ xong phải do Vương Tuấn đứng ra đàm phán, trên bàn ăn tiệc rượu Lưu Trấn Đông ra mặt, nhưng trên thủ tục pháp luật chính thức tận dụng triệt để vẫn là sở trường của Vương Tuấn.
Chuyện mẹ Vương Tuấn Lưu Trấn Đông nghe được từ cha mình sau tiệc đính hôn của Tống Uy, nhưng lúc đó Lưu Trấn Đông không quá rõ ràng, cũng rất lý giải khúc mắc nhiều năm của Vương Tuấn, cha hắn uyển chuyển muốn bảo hắn tới khuyên Vương Tuấn đi thăm bà, việc này rất khó, Lưu Trấn Đông đối với việc Vương Tuấn mấy ngày sau còn chưa về Sơn Tây hiểu rõ trong lòng, cũng không giục Vương Tuấn, nhưng có lén gọi điện hỏi Cao Viễn hiện nay đang tọa trấn Bắc Kinh có biết chút manh mối gì không, nửa đêm nghe được tình hình phát triển của sự việc từ Cao Viễn, Lưu Trấn Đông chửi ầm lên nói Tống Uy Cao Viễn có chuyện náo nhiệt như thế lại không tìm hắn, đem những lời mắng chửi nghẹn vài năm thao thao bất tuyệt sổ ra ngoài, Cao Viễn tức giận đến thật muốn tới Sơn Tây đánh hắn.
Việc học của Trần Tố đã sớm không bận nữa, nhưng Trần Tố vẫn rất nghiêm túc, năm nay có vài môn học phải kết khóa, còn phải viết luận văn.
Đối với cái từ ‘luận văn’ này, Trần Tố kính sợ từ trong tim. Trước cấp ba đó gọi là văn sáng tác, học ở học viện nửa năm cũng không dùng tới luận văn, loại từ ngữ như luận văn với Trần Tố mà nói chính là một danh từ khác của sinh viên có chuyên môn tố chất giáo dục cao, thái độ Trần Tố viết luận văn rất thành kính.
Bởi vì năm nay hơi gấp, Trần Tố vẫn lựa chọn lấy hiện tượng xã hội làm luận văn. Trong lúc đi qua khu vực có đại hồng thủy hồi nghỉ hè thấy được hiện tượng kỳ quái, lúc đó nhiều người tập hợp vây thành từng nhóm nhỏ không tiếng động ở khắp nơi chính là đám người Trần Tố vẫn thấy kì quái, đám người kia chính là học sinh đệ tử ‘Pháp Luân Công’*, trong mấy tháng có việc lớn không có việc nhỏ này, Trần Tố nhìn thấy đầu đường bán rất chạy nhiều loại sách và băng đĩa của Pháp Luân Công, thấy hiện tượng không giống bình thường, Trần Tố cũng xem mấy quyển, nội dung lại khiến Trần Tố kì quái cực kì, lại thăm dò trên internet và hiện trạng xung quanh, so sánh cùng hiện thực tận mắt chứng kiến, hiện tượng không bình thường khiến Trần Tố lo lắng, Trần Tố đem số liệu thống kê phân tích viết vào trong luận văn, mỗi ngày đẩy bà ra ngoài tảng bộ cũng không không quên nhìn các ông bà lão, người trung niên, thanh niên bình thường hẳn là đang đánh Thái Cực Quyền mà hai năm qua đều ở đây tĩnh tọa minh tưởng (ngồi im suy ngẫm = giống ngồi thiền). Bà nhẹ nhàng nói tình huống như vậy là hiện tượng toàn quốc, kì quái lắm sao?
(*về Pháp Luân Công chắc các bạn cũng có nghe nói tới, xem thêm tại đây )
Sinh mệnh là sự vận động, căn cứ khoa học này là được thế giới công nhận! Khiến Trần Tố bất an là từ những quyển sách này truyền đạt thông tin quỷ dị. Trần Tố không phải người theo thuyết vô thần, ngược lại, Trần Tố tin tưởng quỷ thần, nhưng Trần Tố không tin người không làm việc thiện, không làm việc tốt lại trở thành thần, nếu như đều luyện Pháp Luân Công, tất cả mọi người có thể thành thần, vậy trên đỉnh đầu mọi người chẳng phải là hơn vài tỷ vị thần sao? Nói đùa!
Bà nghe xong nghiêng đầu nghĩ nghĩ không khỏi nở nụ cười.
Đã không có đau đớn mỗi ngày làm bạn, hơn nữa có thuốc chống đỡ, hiện trạng của bà chỉ là yếu hơn người bình thường một chút, mỗi sáng sớm bà và Trần Tố ra ngoài đi dạo nửa tiếng, chín giờ có người của bệnh viện theo định kì tới truyền dịch dinh dưỡng, còn có luật sư định kì sẽ đến gặp bà. Buổi chiều, Trần Tố sẽ mang bà đi xem trường Vương Tuấn từng học, bà ở bên hồ phơi nắng chờ Trần Tố tan học thì cùng nhau mua thức ăn về nhà, sinh hoạt chính là giản đơn như thế.
Tay bà rất khéo léo, mua len, lúc Trần Tố làm bài tập bà ngồi bên cạnh lẳng lặng đan áo len, Trần Tố dọn tư liệu thật dày trên bàn học ra phòng khách sửa chữa luận văn, không tiếng động, cuộc sống yên tĩnh thỉnh thoảng cũng sẽ xen lẫn tiếng vọng xao động từ đám thanh niên trên lầu, mỗi lần, Trần Tố giật mình từ trong trầm tư nhìn trần nhà xi măng trên đỉnh đầu cùng bà đối mắt cười bất đắc dĩ, thanh niên mà, không có gì đáng ngại.
Bà chưa từng hỏi tới Trần Tố và Vương Tuấn là là quan hệ thế nào, bà có thể biết không, bà không đề cập tới, Trần Tố cũng chưa từng nhắc tới.
Bà là người rấy sạch sẽ rất chỉnh tề, bà dọn dẹp phòng, tỉ mỉ chăm sóc hoa cỏ dinh dưỡng không đầy đủ ngoài ban công, thức ăn theo vị phương Nam bà làm rất hợp khẩu vị Trần Tố.
Cuối tháng. Trần Tố thi hết mấy môn, cảm thấy không tệ, luận văn sửa tới sửa lui hơn mười lần rốt cuộc nộp lên, luận văn lần này không phải luận văn tốt nghiệp, cũng không giành giải thưởng, là tự phát, giáo sư nhận được luận văn của Trần Tố nói đọc rất hay. Trần Tố rất vui, luận văn cực khổ mấy tháng nếu như không được người coi trọng cũng là chuyện đáng giận.
Nghỉ đông rồi, khách trọ về nhà, Trần Tố thấy bọn họ đều về nhà, Trần Tố quét dọn hàng lang, mượn cớ đi mua muối ra cửa hàng nhỏ bên ngoài gọi điện thoại về nhà báo bình an.
Nghỉ đông đã tới đại biểu Vương Tuấn chính thức xử lý xong công việc ở Sơn Tây trở về nhà.
Có thể là vẻ ngoài của Vương Tuấn và Vương Anh Đường quá giống, cũng có thể là nguyên nhân Trần Tố cùng bà chung sống một tháng, và hầu như đều là theo chân Trần Tố, vốn Trần Tố còn khá lo lắng, nhưng bà lấy ra áo len đan xong lại là kích cỡ của Vương Tuấn, tay bà thật sự rất khéo, đan áo len hoa văn màu ngà còn tinh mỹ hơn bên ngoài bán, dưới sự trợ giúp của Trần Tố bảo Vương Tuấn mặc vào, rất vừa người. Bà bắt đầu đan cái thứ hai, đó là một cái áo may ô mùa xuân mới mặc, đây là tấm lòng người mẹ đó.
Năm mới ở Bắc Kinh đối với Trần Tố là một chuyện mới mẻ, cũng tận lực khiến bầu không khí đúng điệu, điều này làm cho Trần Tố vốn có cá tính rất nặng nề khá hao tâm sức, cuối cùng vẫn có thể miễn cưỡng ứng phó.
Sau khi quét dọn chính là mua đồ Tết, đây là phần quan trọng không thể thiếu vào năm mới, đương nhiên đây là cách nghĩ cá nhân của Trần Tố. Dù sao Vương Tuấn không có kinh nghiệm tụ tập vào năm mới liền không có quyền lên tiếng, chỉ nghe theo Trần Tố.
Buổi sáng, bác sĩ mỗi ngày tới nhà kiểm tra xong, thời gian truyền nước đã sớm hẹn trước, trước buổi trưa là xong, lúc bà truyền nước ngủ một lúc, mặc đồ mới buổi chiều ra ngoài mua đồ Tết.
Làn sóng khủng hoảng tài chính cuốn sạch Đông Nam Á một chút cũng không ảnh hưởng tới sinh hoạt quốc dân TQ, ngày lễ quan trọng nhất trong năm của TQ đã tới gần, nhân dân cả nước như là tập hợp lại cùng nhau, thương trường lớn như vậy trang trí một mảng đỏ chót, khí thế chi tiêu không thể ngăn cản, có ý tứ không xài hết một hào trong túi thì quyết không dừng.
Đỡ bà chen chúc trong đám người, nhìn trên mặt mỗi người đều là vui sướng, trên khuôn mặt tái nhợt của bà hiện lên màu sáng, Trần Tố mới đầu còn lo lắng bà có thể thích ứng hoàn cảnh này hay không, hiển nhiên, bà bị không khí ngày lễ này lây nhiễm.
Mua cho bà áo khoác vừa người vô cùng, bà vuốt ve chất vải mền mại lẳng lặng cười. Trần Tố cùng Vương Tuấn mua dây kết đỏ thẫm, còn đặc biệt mua thêm bức tranh Tết ông Táo chuẩn bị dán trong nhà bếp. Đi dạo chợ hoa, cho dù là Trần Tố không hiểu phong hoa tuyết nguyệt cũng ở trong biển hoa lưu luyến nán lại, vì vậy, tiền trong túi Vương Tuấn mất đi một xấp tiền giấy, trong tay nhiều thêm một bó hoa tươi.
Xếp đồ lên xe, đỡ bà đến trước cửa trường học Vương Tuấn từng học chụp một tấm hình chung, bà dựa vào con trai, Trần Tố chụp được một tấm ảnh duy nhất hai mẹ con họ chụp chung, nụ cười của bà rất thỏa mãn. Trần Tố rất sợ chụp hỏng, bấm mười mấy lần, trở về liền tìm tiệm ảnh lớn rửa ra, muốn chọn ra tấm đẹp nhất bỏ vào khuôn ảnh không phai màu.
Những ngày kế tiếp chờ đợi năm mới tới, làm hoành thánh, nặn bánh trôi, chuẩn bị bữa cơm đoàn viên, Lưu Trấn Đông và Cao Viễn tới chơi mang theo quà, cả miệng gọi bác gái ngọt cực kì, càng khen không dứt miệng áo len mặc trong nhà của Vương Tuấn, rất là náo nhiệt.
Tinh thần của bà rất tốt, không có bất kỳ dấu hiệu gì báo hiệu bà ra đi.
Mùng Một, Trần Tố đến mời bà đã đến trưa còn không thức dậy ra ăn bánh trôi hôm qua cùng làm, lúc này mới phát hiện bà đã đi.
Bà đi rất an nhàn và ấm áp, dựa vào giường, trên đầu gối có áo may ô suốt đêm đan xong, có đường kim hoa văn chuyện nghiệp đều đặn. Nụ cười nhợt nhạt bên môi, trong tay cầm khung ảnh chụp chung với con trai, lẳng lặng, không có một tia thống khổ, bà đi rồi.
Lưu Trấn Đông và Cao Viễn ồn ào tới chúc Tết nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Vương Tuấn, im lặng đứng ở một bên, Vương Tuấn nhìn di ảnh của bà vẫn không nhúc nhích.
Điện thoại thông báo tới từng thân nhân của bà, trong phòng sắp xếp linh đường.
Mặc dù đây là chuyện trong dự liệu, nhưng việc cần làm rất nhiều. Ngày hôm sau, ông ngoại, cậu, mợ, còn có cháu trai cháu gái crua bà đều chạy đến.
Di ảnh an nhà của bà khiến thân nhân tuy rằng thương tâm nhưng cũng an tâm.
Luật sư của bà sau khi xác nhận các thành viên đến đông đủ liền tuyên bố di chúc. Lợi nhuận hai căn bất động sản ở nước ngoài đứng tên bà là của Vương Tuấn, tất cả tài sản trong nước chia làm hai phần, phân nửa chia đều cho bốn cháu trai cháu gái, một nửa kia toàn bộ tặng cho Trần Tố. Không bất ngờ bà không đem tiền cho Vương Tuấn, hai tháng này Vương Tuấn thể hiện đầy đủ năng lực của mình, tiền tài đặt ở giữa hai mẹ con sẽ chỉ làm mẹ con họ sản sinh xa cách không cần thiết, bà làm vậy là chính xác, bà cái gì cũng đều không nói, nhưng bà nhìn thấy rất rõ ràng, sẽ không làm khó Vương Tuấn, huống chi bà để lại cho Trần Tố chính là coi như để lại cho Vương Tuấn rồi, Trần Tố cũng hiểu điểm này không tiếng động tiếp nhận.
Không ai có bất kỳ dị nghị gì với di ngôn của bà.
Tro cốt bà do Cố gia mang về gia hương phía nam an táng, đây cũng là di ngôn của bà.
Đối với anh họ xa lạ, anh chị em họ vừa có xa lạ vừa có thân cận, lặng lẽ đứng bên cạnh Vương Tuấn, trao đổi địa chỉ và số điện thoại liên lạc, họ mong Vương Tuấn nhất định phải tới chơi.
Vội vã, ba ngày thoáng cái đã qua, mọi người đều có công tác nghỉ tết cũng sắp kết thúc, đưa bọn họ lên máy bay, con chim kim loại to lớn bay lên trời mang đi tro tàn sau cùng của bà.
Trong một mảng sắc đỏ vui mừng xen lẫn màn che màu đen và hoa trắng, Trần Tố ôm đôi vai rộng lớn liên tục run rẩy của Vương Tuấn nhẹ nhàng vỗ vỗ, Vương Tuấn không có phát ra một thanh âm nào, đem đầu chôn trong lòng Trần Tố thật sau thật sâu.
Tác giả :
Chu Nhi Phục Thuỷ