Thần Hi - Tia Nắng Ban Mai
Chương 45
Trong xe, Trần Tố trăn trở nhìn Vương Tuấn, Vương Tuấn quay đầu xe nhàn nhạt nói: “Em có chuyện gì thì hỏi đi.”
Trần Tố là có chút chuyện nghĩ không thông, cẩn thận nhìn sắc mặt Vương Tuấn rốt cục vẫn nhịn không nổi: “Vương Tuấn, có một việc em vẫn không hiểu, anh từng nói anh chưa từng đi Thượng Hải, căn bản chưa từng gặp cha anh, ngoại trừ luật sư Vương gia chỉ định tới an bài cuộc sống của anh thì cũng là cho anh số tiền tiêu vô hạn, thế nhưng hôm nay lời khai của mọi người giống nhau, anh làm sao biết lời đồn đó?”
Vương Tuấn lái xe không có bao nhiêu hứng thú trả lời: “Hôm nay tên luật sư xuất hiện bên Vương gia là anh em của người phụ nữ của Vương Anh Đường, chính là luật sư an bài cho anh, ông ta nói cho anh biết thì rất lạ sao?”
Trần Tố nhìn Vương Tuấn thoáng cái hiểu ra rất nhiều chuyện, Trần Tố có thể hiểu nguyên nhân vì sao mỗi một lần Vương Tuấn đi gặp luật sư Vương gia tâm tình đều ác liệt như vậy, nói vậy người nọ vào lúc Vương Tuấn còn rất nhỏ liền đem sự tình tàn khốc đó truyền bá cho Vương Tuấn đi, Trần Tố nhẹ nhàng hỏi: “Anh hận bọn họ sao?”
“Không hận.” Vương Tuấn lãnh đạm, “Từ khi anh trả hết toàn bộ số nợ bọn anh không còn quan hệ nữa.”
“Vậy.. mẹ anh thì sao?” Trần Tố lo lắng, đã nói là phải đón bà về chăm sóc trước lúc lâm chung, thái độ Vương Tuấn như vậy làm Trần Tố không yên lòng.
Vương Tuấn nhìn đèn đỏ trước mặt rất bình thản, “Anh có thể lý giải tâm tình bà ấy, nếu như là anh, anh sẽ làm càng triệt để hơn, lão tiên sinh kia nói, anh lớn lên giống Vương Anh Đường, nhưng tâm tính lại giống bà, tâm tính giống nhau, anh làm sao không hiểu chứ. Vương Anh Đường là nhân sinh của bà, mà em là nhân sinh của anh, anh đối với bà ấy không có yêu thì lấy đâu ra hận.” Vương Tuấn gọi thẳng tên cha như người lạ, Trần Tố biết Vương Tuấn thực sự sẽ không coi Vương gia như người nhà anh.
Trần Tố không nói gì nhìn ra ngoài cửa sổ xe suy nghĩ thật lâu, là nguyên nhân gì có thể khiến Vương Anh Đường sẽ tin tưởng lời đồn đãi như vậy? Đủ loại gút mắt trong câu chuyện có vẻ trăm ngàn chỗ hở, nhưng năm tháng đã qua, có lâu hơn nữa cũng không thể đoạt về dĩ vãng, trong đó lại có sự thật thế nào?
Lắc đầu, Trần Tố không muốn suy nghĩ. Vương Tuấn ngay từ đầu đã buông tha, Cố gia sẽ không can dự vào nữa, sinh mệnh của bà đã sát lằn ranh cuối cùng, phiền não như vậy cứ để Vương Anh Đương rối rắm đi, giờ khắc này, Trần Tố là bi ai, không nói ra được tư vị trong lòng, không khỏi nhớ tới ba mẹ mình, mỗi ngày hai người vì thu nhập không đến ba mươi đồng mà thành thật sống, bấp bênh trong cuộc sống cho tới bây giờ cũng chưa từng dứt, mẹ khôn khéo làm ba có vẻ phá lệ nhu nhược, thế nhưng Trần Tố chưa bao giờ nghe ba mẹ từng làm ra chuyện gì tổn thương tình cảm, lẽ nào uy lực đồng tiề lớn vậy? Có thể coi thường tình thân luôn sao? Trần Tố nhìn Vương Tuấn lạnh nhạt có thương tiếc sâu đậm, thời gian tới cậu sẽ bảo vệ người đàn ông này.
Nhìn ra thần sắc nửa điểm đều không che giấu của Trần Tố, Vương Tuấn chuyển đề tài, “Không còn sớm, trước tìm một chỗ ăn cơm trưa đi, buổi chiều không phải em còn có lớp sao.”
“Đúng nha.” Trần Tố phấn chấn tinh thần, từ nghỉ hè đến chuyện này một chuyện tiếp một chuyện, mặc dù nói cách tốt nghiệp còn có nửa năm, công tác cũng có ý tứ quyết định nội bộ, nhưng còn dư lại vài môn Trần Tố không thể chậm trễ, năm trước còn có mấy môn phải thi cuối khóa, còn có luận văn phải viết, mẹ Vương Tuấn cũng sắp đến, chuyện năm trước rất nhiều, bây giờ không phải là thời gian đa sầu đa cảm.
Ăn cơm trưa xong, Trần Tố quay về trường học lớp buổi chiều, chuyện của bà Vương Tuấn sẽ an bài, không có Trần Tố bên cạnh thêm phiền, Vương Tuấn làm việc mau lẹ và quyết đoán nhất.
Thêm giường mới trong phòng sách của Trần Tố, kệ sách áp tường đã xếp nhiều sách hơn, Trần Tố rất mẫn cảm cách dùng tiền của Vương Tuấn, nhưng trong chuyện mua sách lại theo bản năng tự động không đánh đồng tiền và giá sách.
Dời kệ sách ở một mặt tường ra phòng khách, rất có cảm giác mùi sách khắp phòng. Trong thư phòng đặt giường mới, còn lắp máy lạnh trên tường. Vương Tuấn ra tay làm việc thì đương nhiên nhanh rồi, Trần Tố học xong đi về tỉ mỉ xem kết cấu căn phòng Vương Tuấn bày trí lại, rất thoả đáng, Trần Tố bội phục năng lực thiết kế trang trí của Vương Tuấn.
Vương Tuấn đã làm xong cơm tối rồi, bảo Trần Tố rửa tay chuẩn bị ăn cơm.
“Vương Tuấn, hay là chúng ta ở trong thư phòng đi,” Trần Tố đi rửa tay, “Phòng ngủ có toilet riêng, bác gái cũng dễ dàng hơn một chút.”
“Tùy em.” Vương Tuấn không quan tâm, Vương Tuấn đón bà về thuần túy là vì ý kiến của Trần Tố, Vương Tuấn không muốn để Trần Tố cho rằng anh là người lãnh khốc, không phải chỉ là hai tháng sao, không có cần thiết làm Trần Tố có cảm giác thất vọng với anh.
Dọn dẹp chén đũa, Vương Tuấn ôm lấy Trần Tố muốn hôn, Trần Tố nói thật nhỏ: “Em đi tắm đã.”
“Không cần, một hồi anh sẽ tắm cho em.” Tay mò vào trong vạt áo Trần Tố, muốn vỗ về tâm tình không cách nào ức chế của Trần Tố, Vương Tuấn kiềm chế không được tâm tình chính mình, hôm nay bộ dáng Trần Tố bảo vệ anh Vương Tuấn ghi tạc trong lòng không thể không thương cậu yêu cậu.
Nhẹ nhàng kháng cự Vương Tuấn gấp gáp, Trần Tố ngăn lại Vương Tuấn muốn hôn môi cậu, mặt Trần Tố phiếm hồng: “Em cũng thích anh hôn em, em muốn tắm rửa súc miệng, sạch sạch sẽ sẽ cho anh hôn, để em đi.”
“Chúng ta cùng tắm đi,” Nhìn đỏ hồng trên mặt Trần Tố, Vương Tuấn động tình, “Chúng ta còn chưa từng là trong phòng tắm, hôm nay anh muốn nếm hết tất cả của em.” Vương Tuấn nhìn Trần Tố: “Anh sẽ làm em khóc, coi như nghiêm phạt hôm nay.”
(sao cái cặp này tự nhiên lại như vậy *che mặt*)
“Anh,— anh,—- anh đang nói cái gì nha!” Trần Tố y như con mèo bị đạp trúng đuôi nhảy dựng lên, né khỏi ôm ấp của Vương Tuấn, bàn tay vỗ loạn mặt bàn hốt hoảng mặt đỏ cả lên, “Em,— em,— em nói là em muốn đánh răng, đánh răng! Anh nghĩ tới chỗ nào vậy!”
Nhìn thân ảnh Trần Tố trốn vô phòng tắm, Vương Tuấn ngạc nhiên, bọn họ quen nhau, tình nguyện hay không tình nguyện cũng sắp năm năm rồi, tuy rằng ngay từ đầu tình huống thân thể Trần Tố không tốt, sau đó Vương Tuấn lại có vài năm không ở Bắc Kinh, mặc dù số lần không nhiều lắm nhưng nên có nên làm đều là làm hết không thiếu cái gì, đặc biệt hai năm qua, tiểu biệt thắng tân hôn, số lần Vương Tuấn trở về ít, chuyện chăn gối nhất định không ít, nhìn Trần Tố mặt đỏ bừng bừng xấu hổ vô cùng Vương Tuấn thình lình bật cười.
Đêm đã tới, bên ngoài rất lạnh, trong phòng lại rất nóng. Dưới thân Vương Tuấn, Trần Tố vặn mình tách ra thật xinh đẹp, mỹ lệ nhường này là dành riêng cho Vương Tuấn, là thứ người khác không thể nhìn thấy và không thể hiểu được, Vương Tuấn thực hiện lời hứa nếm (liếm) hết mỗi một chỗ trên thân Trần Tố, với Vương Tuấn, thân thể Trần Tố là sạch sẽ nhất, tinh khiết nhất.
Trần Tố gập người bất lực thở dốc, Vương Tuấn toàn tâm toàn ý âu yếm ngọc châu và ngọc trụ anh yêu thích đương nhiên sẽ không bỏ qua đóa hoa xinh đẹp. Không phải dùng tay, Vương Tuấn càng yêu thương tinh tế dùng cánh môi lửa nóng miêu tả địa hình chúng. Trần Tố chỉ có một mình anh đời này đã định sẽ vô duyên (không có duyên) với nữ giới, Vương Tuấn sẽ để Trần Tố cảm nhận được lạc thú đã bị anh cướp đoạt đi, có ý nghĩ như vậy, Vương Tuấn không có chướng ngại tâm lý, nhưng khi làm thế, không biết Trần Tố có cảm nhận được lạc thú không, dù sao Vương Tuấn sâu sắc cảm nhận được lạc thú lớn nhất là khống chế thân thể Trần Tố, trải nghiệm lạc thú Trần Tố phóng đãng trong miệng anh. Nhìn Trần Tố với nhận thức hạn hẹp về chuyện ấy thừa nhận phương thức không bình thường của chính anh mà hoảng loạn, đung đưa theo lý trí và bản năng, Vương Tuấn rút ngón tay khỏi nhụy hoa bị âu yếm đã nỡ rộ, đỡ lợi khí tím đỏ sung huyết thuận lợi tiến vào vườn địa đàng chỉ thuộc về một mình anh, không nhìn đến bất luận biểu tình nho nhỏ do đau đớn của Trần Tố, Vương Tuấn từ bỏ lý trí thoả thích tung hoành trong thế giới anh thầm muốn chinh phục, thoả thích hưởng thụ tất cả lạc thú và vui vẻ Trần Tố mang đến cho anh.
Sáng sớm, Vương Tuấn bưng cháo gạo nếp tới, Trần Tố cúi đầu uống từ từ, khuôn mặt mệt mỏi không có ý tứ đối diện Vương Tuấn, tâm tình Vương Tuấn rất tốt.
Bởi vì có nguyên nhân bất đắc dĩ như thế, Trần Tố không cùng Vương Tuấn đi bệnh viện, cho dù đón bà về, còn có vài thủ tục cần làm, muốn đón bà về cũng phải tốn hơn nửa ngày mới có thể về đến nhà.
Trần Tố chờ ở nhà là được, Vương Tuấn sắp xếp như thế. Đối với sắp xếp này Trần Tố không có câu trả lời nào khác. Vương Tuấn bảo Trần Tố ngủ tiếp nửa ngày, khi nào từ bệnh viện lên xe, Vương Tuấn đáp ứng nhất định sẽ gọi điện thoại về, để Trần Tố có thời gian chuẩn bị.
Nghe được tiếng Vương Tuấn nhẹ nhàng đóng cửa, Trần Tố mới kéo tấm chăn trùm qua đầu xuống, thật là mắc cỡ muốn chết, nhớ tới dâm loạn đêm qua, mặt Trần Tố tái nhợt không biết để đi đâu, sau này làm sao cậu dám gặp người đây?!
Sự tình rất thuận lợi, lão trung y tới rất đúng giờ, đương nhiên dắt theo một đống người nhà tới, bọn họ liên tục cảm tạ Vương Tuấn, cảm ơn Vương Tuấn đã giúp đỡ lão cha cô độc của bọn họ, Vương Tuấn khó có được lúc làm người tốt!
Thi châm cho bà hao tổn chút chút thể lực, dặn dò một vào cấm kỵ trong ăn uống, cho một vài phương thuốc, ông cụ đưa phương pháp liên lạc. Ông cụ cùng bạn già và con cháu phải đi rồi, “Vương Tuấn, nhà kia lại cho tôi ở vài năm, con của con trai tôi đều đã kết hôn rồi, nhà con trai quá nhỏ, sắp hết năm rồi, bọn nhỏ từ vùng khác cũng đều sắp tới, nhà đứa con lớn này không có chỗ chứa.”
“Ngài cứ việc ở, quay về tôi mời người sang tên căn nhà cho ngài xem như phí khám bệnh, về sau chuyện của vợ còn phải làm phiền ngài nhiều.” Vương Tuấn cũng hiểu được khả năng y thuật của ông cụ này rất lợi hại, trong hành lang không ít ông bà lão đều biết ông, đúng nha, niên đại đó bị tấn công đều là người có chút bản lĩnh, ai lại đi đấu đá với bình dân bách tính? Quan hệ nhiều thêm một người bạn cũng là chuyện tốt. Huống hồ dùng phương thuốc của ông, thân thể Trần Tố vẫn không có vấn đề gì, vậy coi như cảm ơn ông đi, nhà kia vốn ban đầu Vương Tuấn không để ở trong lòng, tặng ông cũ cũng không sao.
Ông cụ sửng sốt, ha ha cười rộ lên, đưa tay ra sức vỗ vai Vương Tuấn, “Tôi chính là thích kẻ có tiền như cậu, không keo kiệt, anh bạn ạ! Khó trách cậu biết kiếm tiền, người chân chính biết kiếm tiền sẽ không hẹp hòi. Có chuyện gì cứ tới tìm tôi, chỉ bằng vào tấm lòng cậu đối đãi tên nhóc kia tôi đã cảm thấy cậu rất thuận mắt, đầu năm nay thanh niên đều biến chất, cậu lại không biến!”
Mặc dù có con trai lão trung y ra sức hỗ trợ, vẫn phải đến sau giữa trưa mới xong xuôi toàn bộ thủ tục xuất viện và định kỳ tới kiểm tra. Khi ôm bà xuống giường, Vương Tuấn hầu như không cảm giác được trọng lượng của bà, thân thể bà thực sự bị bệnh đục rỗng rồi. Bà tực trong lòng con trai, bên ngoài trời lạnh, trùm thêm cho bà áo khoác len, tay bà nắm thật chặt vạt áo trước ngược Vương Tuấn.
Cố lão và hai người cậu cùng đi. Nửa tiếng trước nhận được điện thoại của Vương Tuấn, Trần Tố cửa lầu dưới đứng chờ.
Từ cách bày trí phòng ốc nhìn ra được trình độ cuộc sống của Vương Tuấn, đồng thời cũng nhìn ra được trình độ giáo dục của Vương Tuấn và Trần Tố, bọn họ lại càng thêm an tâm.
Ôm bà vào phòng ngủ chính, Vương Tuấn muốn tiễn ông ngoại và hai cậu tới sân bay. Hai cậu phải về, họ có công việc cương vị của mình, giao chị gái cho đứa con trai duy nhất là việc cuối cùng họ có thể làm, Cố lão cũng phải về, bà muốn cùng con trai sống chung vào thời gian sau chót, ông lão không muốn quấy rầy giấc mộng của con gái, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh là một loại đau khổ, cho nên ông lão muốn quay lại nhà ở phía Nam, họ không làm ra biểu thị gì với Trần Tố, cũng không có thần sắc dư thừa, khiến Trần Tố coi như thả lỏng.
Theo phép tắc, Vương Tuấn đi tiễn, trong sân bay, chia tay trong tĩnh lặng, lần gặp tiếp theo chính là lễ tang của bà.
“Vương Tuấn!” Khi Vương Tuấn xoay người, cậu út gọi anh, cậu út tiến lên nhìn Vương Tuấn: “Bọn cậu luôn tìm con, bọn cậu vẫn cho là con ở nơi nào đó của Thượng Hải, thực đó! Toàn bộ Cố gia chúng ta đều tìm con, nhưng không ai nghĩ tới Vương gia ném con một mình ở phương Bắc, còn đổi tên con, tuyệt đối không ngờ tới!”
Vương Tuấn nhìn ánh mắt kiên nghị của người cậu có vẻ ngoài bình thường giống mẹ, Vương Tuấn gật đầu, họ đi rồi. Ai đúng ai sai Vương Tuấn sẽ không đi truy vấn cũng không nghĩ tới nữa, anh phải về nhà gặp Trần Tố, lái xe rong ruổi trên đường, máy bay mang theo tiếng khí lưu vụt qua đỉnh đầu hướng về phía chân trời, bầu trời bay lên hoa tuyết nhỏ, ngày mai khắp nơi nhất định sẽ được phủ một tầng lụa trắng.
Trần Tố là có chút chuyện nghĩ không thông, cẩn thận nhìn sắc mặt Vương Tuấn rốt cục vẫn nhịn không nổi: “Vương Tuấn, có một việc em vẫn không hiểu, anh từng nói anh chưa từng đi Thượng Hải, căn bản chưa từng gặp cha anh, ngoại trừ luật sư Vương gia chỉ định tới an bài cuộc sống của anh thì cũng là cho anh số tiền tiêu vô hạn, thế nhưng hôm nay lời khai của mọi người giống nhau, anh làm sao biết lời đồn đó?”
Vương Tuấn lái xe không có bao nhiêu hứng thú trả lời: “Hôm nay tên luật sư xuất hiện bên Vương gia là anh em của người phụ nữ của Vương Anh Đường, chính là luật sư an bài cho anh, ông ta nói cho anh biết thì rất lạ sao?”
Trần Tố nhìn Vương Tuấn thoáng cái hiểu ra rất nhiều chuyện, Trần Tố có thể hiểu nguyên nhân vì sao mỗi một lần Vương Tuấn đi gặp luật sư Vương gia tâm tình đều ác liệt như vậy, nói vậy người nọ vào lúc Vương Tuấn còn rất nhỏ liền đem sự tình tàn khốc đó truyền bá cho Vương Tuấn đi, Trần Tố nhẹ nhàng hỏi: “Anh hận bọn họ sao?”
“Không hận.” Vương Tuấn lãnh đạm, “Từ khi anh trả hết toàn bộ số nợ bọn anh không còn quan hệ nữa.”
“Vậy.. mẹ anh thì sao?” Trần Tố lo lắng, đã nói là phải đón bà về chăm sóc trước lúc lâm chung, thái độ Vương Tuấn như vậy làm Trần Tố không yên lòng.
Vương Tuấn nhìn đèn đỏ trước mặt rất bình thản, “Anh có thể lý giải tâm tình bà ấy, nếu như là anh, anh sẽ làm càng triệt để hơn, lão tiên sinh kia nói, anh lớn lên giống Vương Anh Đường, nhưng tâm tính lại giống bà, tâm tính giống nhau, anh làm sao không hiểu chứ. Vương Anh Đường là nhân sinh của bà, mà em là nhân sinh của anh, anh đối với bà ấy không có yêu thì lấy đâu ra hận.” Vương Tuấn gọi thẳng tên cha như người lạ, Trần Tố biết Vương Tuấn thực sự sẽ không coi Vương gia như người nhà anh.
Trần Tố không nói gì nhìn ra ngoài cửa sổ xe suy nghĩ thật lâu, là nguyên nhân gì có thể khiến Vương Anh Đường sẽ tin tưởng lời đồn đãi như vậy? Đủ loại gút mắt trong câu chuyện có vẻ trăm ngàn chỗ hở, nhưng năm tháng đã qua, có lâu hơn nữa cũng không thể đoạt về dĩ vãng, trong đó lại có sự thật thế nào?
Lắc đầu, Trần Tố không muốn suy nghĩ. Vương Tuấn ngay từ đầu đã buông tha, Cố gia sẽ không can dự vào nữa, sinh mệnh của bà đã sát lằn ranh cuối cùng, phiền não như vậy cứ để Vương Anh Đương rối rắm đi, giờ khắc này, Trần Tố là bi ai, không nói ra được tư vị trong lòng, không khỏi nhớ tới ba mẹ mình, mỗi ngày hai người vì thu nhập không đến ba mươi đồng mà thành thật sống, bấp bênh trong cuộc sống cho tới bây giờ cũng chưa từng dứt, mẹ khôn khéo làm ba có vẻ phá lệ nhu nhược, thế nhưng Trần Tố chưa bao giờ nghe ba mẹ từng làm ra chuyện gì tổn thương tình cảm, lẽ nào uy lực đồng tiề lớn vậy? Có thể coi thường tình thân luôn sao? Trần Tố nhìn Vương Tuấn lạnh nhạt có thương tiếc sâu đậm, thời gian tới cậu sẽ bảo vệ người đàn ông này.
Nhìn ra thần sắc nửa điểm đều không che giấu của Trần Tố, Vương Tuấn chuyển đề tài, “Không còn sớm, trước tìm một chỗ ăn cơm trưa đi, buổi chiều không phải em còn có lớp sao.”
“Đúng nha.” Trần Tố phấn chấn tinh thần, từ nghỉ hè đến chuyện này một chuyện tiếp một chuyện, mặc dù nói cách tốt nghiệp còn có nửa năm, công tác cũng có ý tứ quyết định nội bộ, nhưng còn dư lại vài môn Trần Tố không thể chậm trễ, năm trước còn có mấy môn phải thi cuối khóa, còn có luận văn phải viết, mẹ Vương Tuấn cũng sắp đến, chuyện năm trước rất nhiều, bây giờ không phải là thời gian đa sầu đa cảm.
Ăn cơm trưa xong, Trần Tố quay về trường học lớp buổi chiều, chuyện của bà Vương Tuấn sẽ an bài, không có Trần Tố bên cạnh thêm phiền, Vương Tuấn làm việc mau lẹ và quyết đoán nhất.
Thêm giường mới trong phòng sách của Trần Tố, kệ sách áp tường đã xếp nhiều sách hơn, Trần Tố rất mẫn cảm cách dùng tiền của Vương Tuấn, nhưng trong chuyện mua sách lại theo bản năng tự động không đánh đồng tiền và giá sách.
Dời kệ sách ở một mặt tường ra phòng khách, rất có cảm giác mùi sách khắp phòng. Trong thư phòng đặt giường mới, còn lắp máy lạnh trên tường. Vương Tuấn ra tay làm việc thì đương nhiên nhanh rồi, Trần Tố học xong đi về tỉ mỉ xem kết cấu căn phòng Vương Tuấn bày trí lại, rất thoả đáng, Trần Tố bội phục năng lực thiết kế trang trí của Vương Tuấn.
Vương Tuấn đã làm xong cơm tối rồi, bảo Trần Tố rửa tay chuẩn bị ăn cơm.
“Vương Tuấn, hay là chúng ta ở trong thư phòng đi,” Trần Tố đi rửa tay, “Phòng ngủ có toilet riêng, bác gái cũng dễ dàng hơn một chút.”
“Tùy em.” Vương Tuấn không quan tâm, Vương Tuấn đón bà về thuần túy là vì ý kiến của Trần Tố, Vương Tuấn không muốn để Trần Tố cho rằng anh là người lãnh khốc, không phải chỉ là hai tháng sao, không có cần thiết làm Trần Tố có cảm giác thất vọng với anh.
Dọn dẹp chén đũa, Vương Tuấn ôm lấy Trần Tố muốn hôn, Trần Tố nói thật nhỏ: “Em đi tắm đã.”
“Không cần, một hồi anh sẽ tắm cho em.” Tay mò vào trong vạt áo Trần Tố, muốn vỗ về tâm tình không cách nào ức chế của Trần Tố, Vương Tuấn kiềm chế không được tâm tình chính mình, hôm nay bộ dáng Trần Tố bảo vệ anh Vương Tuấn ghi tạc trong lòng không thể không thương cậu yêu cậu.
Nhẹ nhàng kháng cự Vương Tuấn gấp gáp, Trần Tố ngăn lại Vương Tuấn muốn hôn môi cậu, mặt Trần Tố phiếm hồng: “Em cũng thích anh hôn em, em muốn tắm rửa súc miệng, sạch sạch sẽ sẽ cho anh hôn, để em đi.”
“Chúng ta cùng tắm đi,” Nhìn đỏ hồng trên mặt Trần Tố, Vương Tuấn động tình, “Chúng ta còn chưa từng là trong phòng tắm, hôm nay anh muốn nếm hết tất cả của em.” Vương Tuấn nhìn Trần Tố: “Anh sẽ làm em khóc, coi như nghiêm phạt hôm nay.”
(sao cái cặp này tự nhiên lại như vậy *che mặt*)
“Anh,— anh,—- anh đang nói cái gì nha!” Trần Tố y như con mèo bị đạp trúng đuôi nhảy dựng lên, né khỏi ôm ấp của Vương Tuấn, bàn tay vỗ loạn mặt bàn hốt hoảng mặt đỏ cả lên, “Em,— em,— em nói là em muốn đánh răng, đánh răng! Anh nghĩ tới chỗ nào vậy!”
Nhìn thân ảnh Trần Tố trốn vô phòng tắm, Vương Tuấn ngạc nhiên, bọn họ quen nhau, tình nguyện hay không tình nguyện cũng sắp năm năm rồi, tuy rằng ngay từ đầu tình huống thân thể Trần Tố không tốt, sau đó Vương Tuấn lại có vài năm không ở Bắc Kinh, mặc dù số lần không nhiều lắm nhưng nên có nên làm đều là làm hết không thiếu cái gì, đặc biệt hai năm qua, tiểu biệt thắng tân hôn, số lần Vương Tuấn trở về ít, chuyện chăn gối nhất định không ít, nhìn Trần Tố mặt đỏ bừng bừng xấu hổ vô cùng Vương Tuấn thình lình bật cười.
Đêm đã tới, bên ngoài rất lạnh, trong phòng lại rất nóng. Dưới thân Vương Tuấn, Trần Tố vặn mình tách ra thật xinh đẹp, mỹ lệ nhường này là dành riêng cho Vương Tuấn, là thứ người khác không thể nhìn thấy và không thể hiểu được, Vương Tuấn thực hiện lời hứa nếm (liếm) hết mỗi một chỗ trên thân Trần Tố, với Vương Tuấn, thân thể Trần Tố là sạch sẽ nhất, tinh khiết nhất.
Trần Tố gập người bất lực thở dốc, Vương Tuấn toàn tâm toàn ý âu yếm ngọc châu và ngọc trụ anh yêu thích đương nhiên sẽ không bỏ qua đóa hoa xinh đẹp. Không phải dùng tay, Vương Tuấn càng yêu thương tinh tế dùng cánh môi lửa nóng miêu tả địa hình chúng. Trần Tố chỉ có một mình anh đời này đã định sẽ vô duyên (không có duyên) với nữ giới, Vương Tuấn sẽ để Trần Tố cảm nhận được lạc thú đã bị anh cướp đoạt đi, có ý nghĩ như vậy, Vương Tuấn không có chướng ngại tâm lý, nhưng khi làm thế, không biết Trần Tố có cảm nhận được lạc thú không, dù sao Vương Tuấn sâu sắc cảm nhận được lạc thú lớn nhất là khống chế thân thể Trần Tố, trải nghiệm lạc thú Trần Tố phóng đãng trong miệng anh. Nhìn Trần Tố với nhận thức hạn hẹp về chuyện ấy thừa nhận phương thức không bình thường của chính anh mà hoảng loạn, đung đưa theo lý trí và bản năng, Vương Tuấn rút ngón tay khỏi nhụy hoa bị âu yếm đã nỡ rộ, đỡ lợi khí tím đỏ sung huyết thuận lợi tiến vào vườn địa đàng chỉ thuộc về một mình anh, không nhìn đến bất luận biểu tình nho nhỏ do đau đớn của Trần Tố, Vương Tuấn từ bỏ lý trí thoả thích tung hoành trong thế giới anh thầm muốn chinh phục, thoả thích hưởng thụ tất cả lạc thú và vui vẻ Trần Tố mang đến cho anh.
Sáng sớm, Vương Tuấn bưng cháo gạo nếp tới, Trần Tố cúi đầu uống từ từ, khuôn mặt mệt mỏi không có ý tứ đối diện Vương Tuấn, tâm tình Vương Tuấn rất tốt.
Bởi vì có nguyên nhân bất đắc dĩ như thế, Trần Tố không cùng Vương Tuấn đi bệnh viện, cho dù đón bà về, còn có vài thủ tục cần làm, muốn đón bà về cũng phải tốn hơn nửa ngày mới có thể về đến nhà.
Trần Tố chờ ở nhà là được, Vương Tuấn sắp xếp như thế. Đối với sắp xếp này Trần Tố không có câu trả lời nào khác. Vương Tuấn bảo Trần Tố ngủ tiếp nửa ngày, khi nào từ bệnh viện lên xe, Vương Tuấn đáp ứng nhất định sẽ gọi điện thoại về, để Trần Tố có thời gian chuẩn bị.
Nghe được tiếng Vương Tuấn nhẹ nhàng đóng cửa, Trần Tố mới kéo tấm chăn trùm qua đầu xuống, thật là mắc cỡ muốn chết, nhớ tới dâm loạn đêm qua, mặt Trần Tố tái nhợt không biết để đi đâu, sau này làm sao cậu dám gặp người đây?!
Sự tình rất thuận lợi, lão trung y tới rất đúng giờ, đương nhiên dắt theo một đống người nhà tới, bọn họ liên tục cảm tạ Vương Tuấn, cảm ơn Vương Tuấn đã giúp đỡ lão cha cô độc của bọn họ, Vương Tuấn khó có được lúc làm người tốt!
Thi châm cho bà hao tổn chút chút thể lực, dặn dò một vào cấm kỵ trong ăn uống, cho một vài phương thuốc, ông cụ đưa phương pháp liên lạc. Ông cụ cùng bạn già và con cháu phải đi rồi, “Vương Tuấn, nhà kia lại cho tôi ở vài năm, con của con trai tôi đều đã kết hôn rồi, nhà con trai quá nhỏ, sắp hết năm rồi, bọn nhỏ từ vùng khác cũng đều sắp tới, nhà đứa con lớn này không có chỗ chứa.”
“Ngài cứ việc ở, quay về tôi mời người sang tên căn nhà cho ngài xem như phí khám bệnh, về sau chuyện của vợ còn phải làm phiền ngài nhiều.” Vương Tuấn cũng hiểu được khả năng y thuật của ông cụ này rất lợi hại, trong hành lang không ít ông bà lão đều biết ông, đúng nha, niên đại đó bị tấn công đều là người có chút bản lĩnh, ai lại đi đấu đá với bình dân bách tính? Quan hệ nhiều thêm một người bạn cũng là chuyện tốt. Huống hồ dùng phương thuốc của ông, thân thể Trần Tố vẫn không có vấn đề gì, vậy coi như cảm ơn ông đi, nhà kia vốn ban đầu Vương Tuấn không để ở trong lòng, tặng ông cũ cũng không sao.
Ông cụ sửng sốt, ha ha cười rộ lên, đưa tay ra sức vỗ vai Vương Tuấn, “Tôi chính là thích kẻ có tiền như cậu, không keo kiệt, anh bạn ạ! Khó trách cậu biết kiếm tiền, người chân chính biết kiếm tiền sẽ không hẹp hòi. Có chuyện gì cứ tới tìm tôi, chỉ bằng vào tấm lòng cậu đối đãi tên nhóc kia tôi đã cảm thấy cậu rất thuận mắt, đầu năm nay thanh niên đều biến chất, cậu lại không biến!”
Mặc dù có con trai lão trung y ra sức hỗ trợ, vẫn phải đến sau giữa trưa mới xong xuôi toàn bộ thủ tục xuất viện và định kỳ tới kiểm tra. Khi ôm bà xuống giường, Vương Tuấn hầu như không cảm giác được trọng lượng của bà, thân thể bà thực sự bị bệnh đục rỗng rồi. Bà tực trong lòng con trai, bên ngoài trời lạnh, trùm thêm cho bà áo khoác len, tay bà nắm thật chặt vạt áo trước ngược Vương Tuấn.
Cố lão và hai người cậu cùng đi. Nửa tiếng trước nhận được điện thoại của Vương Tuấn, Trần Tố cửa lầu dưới đứng chờ.
Từ cách bày trí phòng ốc nhìn ra được trình độ cuộc sống của Vương Tuấn, đồng thời cũng nhìn ra được trình độ giáo dục của Vương Tuấn và Trần Tố, bọn họ lại càng thêm an tâm.
Ôm bà vào phòng ngủ chính, Vương Tuấn muốn tiễn ông ngoại và hai cậu tới sân bay. Hai cậu phải về, họ có công việc cương vị của mình, giao chị gái cho đứa con trai duy nhất là việc cuối cùng họ có thể làm, Cố lão cũng phải về, bà muốn cùng con trai sống chung vào thời gian sau chót, ông lão không muốn quấy rầy giấc mộng của con gái, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh là một loại đau khổ, cho nên ông lão muốn quay lại nhà ở phía Nam, họ không làm ra biểu thị gì với Trần Tố, cũng không có thần sắc dư thừa, khiến Trần Tố coi như thả lỏng.
Theo phép tắc, Vương Tuấn đi tiễn, trong sân bay, chia tay trong tĩnh lặng, lần gặp tiếp theo chính là lễ tang của bà.
“Vương Tuấn!” Khi Vương Tuấn xoay người, cậu út gọi anh, cậu út tiến lên nhìn Vương Tuấn: “Bọn cậu luôn tìm con, bọn cậu vẫn cho là con ở nơi nào đó của Thượng Hải, thực đó! Toàn bộ Cố gia chúng ta đều tìm con, nhưng không ai nghĩ tới Vương gia ném con một mình ở phương Bắc, còn đổi tên con, tuyệt đối không ngờ tới!”
Vương Tuấn nhìn ánh mắt kiên nghị của người cậu có vẻ ngoài bình thường giống mẹ, Vương Tuấn gật đầu, họ đi rồi. Ai đúng ai sai Vương Tuấn sẽ không đi truy vấn cũng không nghĩ tới nữa, anh phải về nhà gặp Trần Tố, lái xe rong ruổi trên đường, máy bay mang theo tiếng khí lưu vụt qua đỉnh đầu hướng về phía chân trời, bầu trời bay lên hoa tuyết nhỏ, ngày mai khắp nơi nhất định sẽ được phủ một tầng lụa trắng.
Tác giả :
Chu Nhi Phục Thuỷ