Thần Hi - Tia Nắng Ban Mai
Chương 18
Trần Tố vẫn một mình đến phòng học, bất quá hình như có chút không giống, không biết đã xảy ra chuyện gì, tuy rằng mỗi người vẫn cách xa cậu như trước, nhưng không giống căm ghét ngày hôm trước, thậm chí khi Trần Tố vào phòng học chật kín người, mấy bạn nữ cùng lớp chiếm chỗ còn để cho Trần Tố một chỗ ngồi, thật sự nghĩ không ra!
Lưu Thiến ngồi phía trước mấy hàng, cô quay đầu nói chuyện với bạn cùng lớp bắt gặp ánh mắt của Trần Tố, Lưu Thiến hơi mất tự nhiên xoay người về nhìn bảng đen, Trần Tố cũng không cảm thấy gì, nhưng xảy ra chuyện như vậy, Trần Tố đã sợ con gái thành phố rồi, không muốn qua lại cùng những nữ sinh không màng đến khó khăn của người khác đã yêu cầu người ta bỏ tiền còn nhận định đây là chuyện đương nhiên.
Một mối tình còn chưa kịp nảy mầm đã không tiếng động héo mất.
“Trần Tố, lần trước mấy tấm ảnh chụp chúng ta đi chơi ở Di Hoà Viên đã rửa ra rồi, có tấm của cậu.” Nữ sinh mỉm cười truyền cho Trần Tố một phong thư. Lần trước Trần Tố cũng trả tiền một cuộn phim, đương nhiên muốn lấy, Trần Tố thuận tay kẹp vào trong sách, hiện tại học hành quan trọng hơn.
Sau khi về nhà mở phong thư, tổng cộng có sáu tấm, căn bản là chụp chung, chỉ có một tấm chụp hai người chính là tấm ngày đó bọn họ đùa giỡn muốn mình chụp chung cùng Lưu Thiến, hai bên đều tươi cười dưới ánh mặt trời rất vui vẻ, bởi vì lúc đó có thể cùng hoa hậu lớp chụp chung hai người, Trần Tố còn có chút hư vinh, cười đặc biệt vui mừng. Hiện tại Trần Tố thấy ảnh chụp cũng rất ngu ngốc, con gái thị trấn đã thích nịnh nọt như vậy, con gái thành phố lớn còn không đem con mắt đặt lên đỉnh đầu sao, Trần Tố tiện tay ném một xấp ảnh vào ngăn kéo.
Cuộc sống gần đây của Trần Tố trôi qua không tệ, dạo này Vương Tuấn nếu đến đều sẽ mang bánh ga-tô các loại điểm tâm, Trần Tố thích ăn, trước đây đến trường trong thị trấn, thỉnh thoảng ăn bánh mì gần cửa trường học bán, một đồng một cái lại không lớn, có bơ thì phải một đồng năm hào một cái, ăn cái này không đầy bụng, Trần Tố chỉ thỉnh thoảng ăn một lần, cái đó cùng hiện tại mùi vị hoàn toàn bất đồng, bánh ga-tô bơ Vương Tuấn mang về mùi vị thật béo, ăn ngon!
Sau khi Vương Tuấn nhận một cuộc điện thoại sắc mặt thay đổi rất lạnh lẽo ác liệt, Trần Tố rất lo lắng, đã xảy ra chuyện gì? Trần Tố sợ bọn họ một ngày nào đó sẽ phạm pháp, nhưng khuyên cũng không dám khuyên.
Vương Tuấn vừa mới đi, bọn Lưu Trấn Đông đã tới, biết bọn họ không phải đang tìm Vương Tuấn vừa đi, Trần Tố không khỏi thở dài một hơi, tình huống bọn họ bất lương nhiều lắm.
Họ ngồi đợi trong phòng khách, hình như là biết Vương Tuấn làm cái gì nên tương đối an tĩnh, Lưu Trấn Đông lặng lẽ nói cho Trần Tố là cha Vương Tuấn phái người tới gặp anh ta, mỗi quý một lần. Trần Tố nghe đến khó hiểu, không biết Lưu Trấn Đông có phải đang nói đùa hay không.
Vương Tuấn sau mười phút đã về, sắc mặt vẫn lạnh lùng như cũ, Lưu Trấn Đông hô lên trước: “Trần Tố, khách tới cũng không mang đồ uống, cậu chiêu đãi khách như vậy sao?”
Trần Tố đã sớm trốn trong phòng hận đến răng ngứa nhưng lại không thể không ra.
Lưu Trấn Đông nhìn nước ngọt bày trước mặt, còn là Pepsi. Lại nhìn nhìn rượu đỏ đựng trong ly rượu chân cao trước mặt Cao Viễn, đặt trước mặt Tống Uy chính là tách cà phê, màu đen kia có chút không bình thường, Vương Tuấn là một ly trà xanh nóng bình thường, sau cùng, Trần Tố bưng ra bánh ga-tô xinh đẹp mấy hôm nay Vương Tuấn mang về ra làm điểm tâm đãi khách.
“Đây là ý gì?” Lưu Trấn Đông là muốn tìm chuyện nói hâm nóng không khí, nhưng Trần Tố lượn quanh nhà nửa ngày lại làm ra thế này? Đãi khách cần trà là được rồi mà, vì sao mang tới bốn thứ ra? Lưu Trấn Đông hắn dựa vào cái gì cũng chỉ uống nước ngọt?
Trần Tố đặt nước đãi khách xuống lại quay về phòng.
Bọn họ cũng kỳ quái, Vương Tuấn mặt lạnh nhìn nhìn, suy nghĩ một chút, khuôn mặt bừng tỉnh đại ngộ hoà hoãn không ít, khoé miệng cũng thả lỏng nhếch lên.
“Không nhìn ra sao? Lúc đầu Trần Tố đến đây, không phải chúng ta tới chơi sao,” Cao Viễn nhắc nhở Lưu Trấn Đông, khi đó Vương Tuấn mới mua nhà này, bọn họ đến giúp vui, đồ đạc trong nhà còn chưa đủ bằng hiện tại, bọn họ khát đành chấp nhận thấy gì thì lấy uống.
Lưu Trấn Đông nhớ ra, mặc dù không có ấn tượng bao nhiêu với hôm đó, hình như đồ lúc đó bọn họ uống cũng giống như bây giờ, khi đó, Trần Tố còn tay chân luống cuống đứng bên cạnh.
“Được rồi.” Lưu Trấn Đông nổi giận uống nước ngọt bình thường hắn ít uống, bầu không khí cũng đã hoà hoãn lại. Trời tối rồi, Vương Tuấn cùng bọn họ nói muốn đến hộp đêm chơi một chút gọi Trần Tố cùng đi, Trần Tố đương nhiên từ chối, đây chính là địa phương không lành mạnh, con trai mười người đi mười người đều học xấu.
Kỳ thật Trần Tố rất muốn đi, nhìn cho biết cũng tốt. Nói không đi, không phải do cậu có bao nhiêu thanh cao, mà thật sự là túi tiền ngượng ngùng. Trần Tố không biết vũ trường Bắc Kinh một ly đồ uống tốn bao nhiêu tiền, Trần Tố biết karaoke trong huyện bọn họ một ly đồ uống mất mười đồng. Lúc lên năm hai cấp ba, Trần Khải hiếu kì cực lớn nghe nói đến vũ trường cũng chỉ tốn năm đồng tiền vé vào cửa là có thể vào chơi, hắn lập tức chạy đi trải nghiệm, hậu quả là Trần Tố và Trần Hạo đều cầm nửa tháng sinh hoạt phí mới thay Trần Hạo trả hết nợ, ba anh em một tháng ăn củ cải khô chan canh, có tiền lệ như vậy Trần Tố còn dám đi trải nghiệm sao? Tuy cảm thấy không công bằng, thế nhưng không có tiền thật sự phải an phận thủ thường một chút.
Trước đây Vương Tuấn một tuần đến hai ba lần đã không tệ, hiện tại cả tuần hầu như đều ở đây, lợi ích Trần Tố đạt được chính là mỗi ngày có bánh bơ ăn, trên cơ bản Vương Tuấn đều xuất hiện ban đêm, Trần Tố nhìn ra, Vương Tuấn bận rộn khác thường. Nhưng đối với Trần Tố mà nói, hiển nhiên cuộc sống như thế đã nhàn nhã lại tốt đẹp, hoàn toàn không có áp lực gió êm mưa dịu, chí ít khi đó Trần Tố sống như vậy, đến trường, đọc sách, ngủ, ăn bánh ngọt, đây là toàn bộ nội dung sinh hoạt mỗi ngày của Trần Tố.
Mặt trời rực rỡ trên bầu trời, từng đám mây trắng vô thanh vô tức chuyển âm u.
Lưu Thiến ngồi phía trước mấy hàng, cô quay đầu nói chuyện với bạn cùng lớp bắt gặp ánh mắt của Trần Tố, Lưu Thiến hơi mất tự nhiên xoay người về nhìn bảng đen, Trần Tố cũng không cảm thấy gì, nhưng xảy ra chuyện như vậy, Trần Tố đã sợ con gái thành phố rồi, không muốn qua lại cùng những nữ sinh không màng đến khó khăn của người khác đã yêu cầu người ta bỏ tiền còn nhận định đây là chuyện đương nhiên.
Một mối tình còn chưa kịp nảy mầm đã không tiếng động héo mất.
“Trần Tố, lần trước mấy tấm ảnh chụp chúng ta đi chơi ở Di Hoà Viên đã rửa ra rồi, có tấm của cậu.” Nữ sinh mỉm cười truyền cho Trần Tố một phong thư. Lần trước Trần Tố cũng trả tiền một cuộn phim, đương nhiên muốn lấy, Trần Tố thuận tay kẹp vào trong sách, hiện tại học hành quan trọng hơn.
Sau khi về nhà mở phong thư, tổng cộng có sáu tấm, căn bản là chụp chung, chỉ có một tấm chụp hai người chính là tấm ngày đó bọn họ đùa giỡn muốn mình chụp chung cùng Lưu Thiến, hai bên đều tươi cười dưới ánh mặt trời rất vui vẻ, bởi vì lúc đó có thể cùng hoa hậu lớp chụp chung hai người, Trần Tố còn có chút hư vinh, cười đặc biệt vui mừng. Hiện tại Trần Tố thấy ảnh chụp cũng rất ngu ngốc, con gái thị trấn đã thích nịnh nọt như vậy, con gái thành phố lớn còn không đem con mắt đặt lên đỉnh đầu sao, Trần Tố tiện tay ném một xấp ảnh vào ngăn kéo.
Cuộc sống gần đây của Trần Tố trôi qua không tệ, dạo này Vương Tuấn nếu đến đều sẽ mang bánh ga-tô các loại điểm tâm, Trần Tố thích ăn, trước đây đến trường trong thị trấn, thỉnh thoảng ăn bánh mì gần cửa trường học bán, một đồng một cái lại không lớn, có bơ thì phải một đồng năm hào một cái, ăn cái này không đầy bụng, Trần Tố chỉ thỉnh thoảng ăn một lần, cái đó cùng hiện tại mùi vị hoàn toàn bất đồng, bánh ga-tô bơ Vương Tuấn mang về mùi vị thật béo, ăn ngon!
Sau khi Vương Tuấn nhận một cuộc điện thoại sắc mặt thay đổi rất lạnh lẽo ác liệt, Trần Tố rất lo lắng, đã xảy ra chuyện gì? Trần Tố sợ bọn họ một ngày nào đó sẽ phạm pháp, nhưng khuyên cũng không dám khuyên.
Vương Tuấn vừa mới đi, bọn Lưu Trấn Đông đã tới, biết bọn họ không phải đang tìm Vương Tuấn vừa đi, Trần Tố không khỏi thở dài một hơi, tình huống bọn họ bất lương nhiều lắm.
Họ ngồi đợi trong phòng khách, hình như là biết Vương Tuấn làm cái gì nên tương đối an tĩnh, Lưu Trấn Đông lặng lẽ nói cho Trần Tố là cha Vương Tuấn phái người tới gặp anh ta, mỗi quý một lần. Trần Tố nghe đến khó hiểu, không biết Lưu Trấn Đông có phải đang nói đùa hay không.
Vương Tuấn sau mười phút đã về, sắc mặt vẫn lạnh lùng như cũ, Lưu Trấn Đông hô lên trước: “Trần Tố, khách tới cũng không mang đồ uống, cậu chiêu đãi khách như vậy sao?”
Trần Tố đã sớm trốn trong phòng hận đến răng ngứa nhưng lại không thể không ra.
Lưu Trấn Đông nhìn nước ngọt bày trước mặt, còn là Pepsi. Lại nhìn nhìn rượu đỏ đựng trong ly rượu chân cao trước mặt Cao Viễn, đặt trước mặt Tống Uy chính là tách cà phê, màu đen kia có chút không bình thường, Vương Tuấn là một ly trà xanh nóng bình thường, sau cùng, Trần Tố bưng ra bánh ga-tô xinh đẹp mấy hôm nay Vương Tuấn mang về ra làm điểm tâm đãi khách.
“Đây là ý gì?” Lưu Trấn Đông là muốn tìm chuyện nói hâm nóng không khí, nhưng Trần Tố lượn quanh nhà nửa ngày lại làm ra thế này? Đãi khách cần trà là được rồi mà, vì sao mang tới bốn thứ ra? Lưu Trấn Đông hắn dựa vào cái gì cũng chỉ uống nước ngọt?
Trần Tố đặt nước đãi khách xuống lại quay về phòng.
Bọn họ cũng kỳ quái, Vương Tuấn mặt lạnh nhìn nhìn, suy nghĩ một chút, khuôn mặt bừng tỉnh đại ngộ hoà hoãn không ít, khoé miệng cũng thả lỏng nhếch lên.
“Không nhìn ra sao? Lúc đầu Trần Tố đến đây, không phải chúng ta tới chơi sao,” Cao Viễn nhắc nhở Lưu Trấn Đông, khi đó Vương Tuấn mới mua nhà này, bọn họ đến giúp vui, đồ đạc trong nhà còn chưa đủ bằng hiện tại, bọn họ khát đành chấp nhận thấy gì thì lấy uống.
Lưu Trấn Đông nhớ ra, mặc dù không có ấn tượng bao nhiêu với hôm đó, hình như đồ lúc đó bọn họ uống cũng giống như bây giờ, khi đó, Trần Tố còn tay chân luống cuống đứng bên cạnh.
“Được rồi.” Lưu Trấn Đông nổi giận uống nước ngọt bình thường hắn ít uống, bầu không khí cũng đã hoà hoãn lại. Trời tối rồi, Vương Tuấn cùng bọn họ nói muốn đến hộp đêm chơi một chút gọi Trần Tố cùng đi, Trần Tố đương nhiên từ chối, đây chính là địa phương không lành mạnh, con trai mười người đi mười người đều học xấu.
Kỳ thật Trần Tố rất muốn đi, nhìn cho biết cũng tốt. Nói không đi, không phải do cậu có bao nhiêu thanh cao, mà thật sự là túi tiền ngượng ngùng. Trần Tố không biết vũ trường Bắc Kinh một ly đồ uống tốn bao nhiêu tiền, Trần Tố biết karaoke trong huyện bọn họ một ly đồ uống mất mười đồng. Lúc lên năm hai cấp ba, Trần Khải hiếu kì cực lớn nghe nói đến vũ trường cũng chỉ tốn năm đồng tiền vé vào cửa là có thể vào chơi, hắn lập tức chạy đi trải nghiệm, hậu quả là Trần Tố và Trần Hạo đều cầm nửa tháng sinh hoạt phí mới thay Trần Hạo trả hết nợ, ba anh em một tháng ăn củ cải khô chan canh, có tiền lệ như vậy Trần Tố còn dám đi trải nghiệm sao? Tuy cảm thấy không công bằng, thế nhưng không có tiền thật sự phải an phận thủ thường một chút.
Trước đây Vương Tuấn một tuần đến hai ba lần đã không tệ, hiện tại cả tuần hầu như đều ở đây, lợi ích Trần Tố đạt được chính là mỗi ngày có bánh bơ ăn, trên cơ bản Vương Tuấn đều xuất hiện ban đêm, Trần Tố nhìn ra, Vương Tuấn bận rộn khác thường. Nhưng đối với Trần Tố mà nói, hiển nhiên cuộc sống như thế đã nhàn nhã lại tốt đẹp, hoàn toàn không có áp lực gió êm mưa dịu, chí ít khi đó Trần Tố sống như vậy, đến trường, đọc sách, ngủ, ăn bánh ngọt, đây là toàn bộ nội dung sinh hoạt mỗi ngày của Trần Tố.
Mặt trời rực rỡ trên bầu trời, từng đám mây trắng vô thanh vô tức chuyển âm u.
Tác giả :
Chu Nhi Phục Thuỷ