Thần Giới Trở Mình Hoa Thiên Cốt
Chương 8: (hoàn)
Part 1: TIÊN GIỚI CHI TUYỆT THẾ MỸ NHÂN
Lá thư này tám phần là do nam nhân viết. Nét chữ đẹp nhưng mạnh mẽ cứng cáp, chỉ vỏn vẹn vài dòng như sau:
“Bạch Tử Họa, Nghê Thiên Trượng đang ở trong tay chúng ta. Lúc ngươi đọc lá thư này, chắc chắn cũng đã biết chuyện của Bồng Lai. Hãy đến Bồng Lai cùng phu nhân ngươi Hoa Thiên Cốt, không được đem theo người. Thời hạn là ba ngày. Nếu không, tiếp theo sẽ đến lượt Mao Sơn.”
Nhất thời xung quanh đồng loạt vang lên tiếng hít khí lạnh. Mặt BTH xám đen, mặt HTC xanh mét, tưởng chừng đứng không vững. Hai chữ “Mao Sơn” đâm thẳng vào mắt nàng, rất đau, rất đau, đau đến tận tâm can, cũng sợ hãi đến tê liệt thần trí. Nàng không thể, không bao giờ chấp nhận được phải trơ mắt nhìn Mao Sơn bị diệt thêm lần nữa…
BTH thấy HTC khụyu xuống, hốt hoảng giơ tay đỡ lấy thân hình mềm nhũn của nàng, đánh rơi lá thư trên tay xuống đất. Ma Nghiêm cau mày nhặt lên, xem thật kĩ. Lá thư này…nếu nói là lá thư chi bằng nói là mảnh da…chỉ là không rõ da gì, sần sùi nhớp nháp, vẫn còn dính máu tanh tưởi, chữ viết không bằng mực, mà là máu hoàn toàn. Mặt hắn sầm lại. Khỏi nói cũng biết, đây là loại da gì…
_ Còn vật kia? – Ma Nghiêm chỉ vào cái bọc lớn tròn tròn gửi kèm lá thư. Mười phần chắc mười là không phải quà cáp đẹp đẽ gì, quả nhiên, đó là một thủ cẩp.
_ Một phụ nữ? – Sát Thiên Mạch chau mày, theo bản năng đưa quạt lên che mặt. Nhìn xem, người này sinh thời hẳn là một mĩ nhân, lúc này lại đầu mình hai nơi, thần sắc vặn vẹo. Thật kinh khủng!
_ Đây là…mẫu thân của Nghê Mạn Thiên? – Hoa Thiên Cốt đã sốc còn sốc hơn. Người phụ nữ này, nàng đã một lần gặp mặt trong trận đấu với Nghê Mạn Thiên trước khi bái sư, chưởng môn phu nhân của Bồng Lai tiên phái, Tô thị. Lúc đó, bà ta mặt y phục trang nhã, thanh tao mĩ lệ, khí chất cao quý khiến người ta phải ngước nhìn, không ngờ giờ đây, lại biến thành bộ dáng này…
Bồng Lai và Trường Lưu bình sinh không có giao tình tốt. Từ khi Nghê Mạn Thiên chết trong tay Yêu Thần, hay nói đúng hơn là Hoa Thiên Cốt, vốn dĩ Nghê Thiên Trượng vô cùng căm hận nhưng lại không thể làm được gì. Vào đại chiến Yêu Thần, hắn và cả Bồng Lai đều có mặt, quyết tâm diệt Yêu Thần báo thù cho ái nữ, nào ngờ trận chiến đó lại có một kết cục không ai lường trước được, Hoa Thiên Cốt chết, Bạch Tử Họa hóa điên. Vẻ mặt của Bạch Tử Họa lúc đó, ma không ra ma, người không ra người chứ đừng nói là thần tiên, khiến hắn vừa kinh khiếp, sợ hãi, vừa không tránh khỏi có chút hả hê. Tình hình lúc đó tất cả những kẻ có mặt đều bị dọa khiếp vía, dù đánh chết cũng không thể quên, hơn ba mươi năm sau Bạch Tử Họa đưa Hoa Thiên Cốt về Trường Lưu, chúng nhân không phục cũng phải phục, chấp nhận mối tình sư – đồ này, chung quy là do ngán Bạch Tử Họa bất lão bất tử bất thương bất diệt. Nhưng Nghê Thiên Trượng nào có chấp nhận, nhưng cũng chẳng làm gì khác được, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người kia có một kết cục hạnh phúc, không như Nghê Mạn Thiên con gái hắn, vì nàng ta không bị Yêu Thần giết, mà là tự sát, nên sau khi HTC chết đi, nàng cũng không thể hồi sinh được…
Nói thật lòng, HTC xưa nay dù hận Nghê Mạn Thiên, nhưng nàng vẫn luôn cảm thấy có lỗi với phu thê Nghê Thiên Trượng và cả Bồng Lai đảo. Hai phái giờ đây nước sông không phạm nước giếng, nhưng khi nhìn thấy họ rơi vào thảm cảnh này, nếu HTC không thương xót, thì vốn dĩ đã sớm hóa thành tượng đá ngàn năm rồi.
BTH vòng tay ôm lấy thê tử, tránh cho nàng vì kích động mà tổn thương bản thân.
Bỗng nhiên, từ sau lưng đám người họ, Tử Kính chân nhân im lặng nãy giờ lên tiếng: “Bọn chúng đã viết như vậy, không biết Tôn thượng có kế họach gì không?” Ngữ điệu nhàn nhạt, nhìn không ra chút cảm xúc gì chứ đừng nói là gấp gáp hay sợ hãi.
BTH nghe câu hỏi, im lặng không trả lời. Tình thế như bây giờ, vẫn phải xem xét cho kĩ lưỡng. Đành rằng hắn là bất thương bất diệt, không cần lo lắng, nhưng nếu đem theo Tiểu Cốt…Sự cố Vạc Thần Nông năm xưa, đời đời kiếp kiếp hắn sao quên được?
_ Phụ thân, con thấy, chuyện này phải bàn bạc lại đã. Thời hạn là ba ngày, phải tìm đối sách cho cẩn thận. – một giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên.
Mọi người quay lại nhìn gương mặt quen thuộc của Bạch Nghi Song. Ma Nghiêm nhìn sư điệt, khóe môi khẽ cong lên. Con bé này tư chất quả thật rất tuyệt hảo, dù núi Thái Sơn có sụp trước mắt cũng vẫn giữ được vẻ bình tĩnh như vậy. Chuyện này kinh thiên động địa vô cùng khủng khiếp, ngay cả hắn khi nghe cũng không khỏi giật mình, thất thần mấy giây, vậy mà một nữ tử mười bảy tuổi biết tin, nhìn thấy thủ cấp đẫm máu của Tô thị, mặt vẫn không biến sắc, lại còn bình thản ung dung như không có chuyện gì, ngay cả hắn cũng phải khâm phục. Quả nhiên, hổ phụ không thể sinh ra cẩu tử, không hổ danh con gái của Trường Lưu thượng tiên.
Phản ứng của Ma Nghiêm, trong đám người xung quanh ngoại trừ phu thê BTH, Đông Phương Úc Khanh và Sênh Tiêu Mặc ra, có thể coi là bình thường nhất. Nhìn Sát Thiên Mạch trợn tròn mắt, há hốc mồm bất chấp thể diện đại mỹ nhân Lục giới, Tử Huân Thiển Hạ cũng mắt chữ O, thật sự không tin nổi. Đây là lần đầu tiên nàng lên Trường Lưu sau khi HTC sinh con, không ngờ đứa con gái của Tử Họa…Tử Kính chân nhân chân mày cau lại, mắt lóe lên một tia kì lạ, nhưng biểu hiện đó của hắn lại lọt hoàn toàn vào ánh mắt sắc bén của Đông Phương Úc Khanh. Mấy kẻ lần đầu đến đây thì không cần bàn, mặt đều dại ra, chỉ thiếu nước chảy cả dãi, chỉ là bị khí chất của Bạch Nghi Song trấn áp mới kiềm chế được ước muốn nhào đến chỗ mỹ nhân.
Sát Thiên Mạch đại Ma quân xưa nay luôn tự hào về nhan sắc độc nhất vô nhị của mình. Nếu hắn xưng mình là đệ nhị mỹ nhân, chắc chắn không ai dám xưng đệ nhất. Bạch Tử Họa ấy à, có xếp hạng cũng chỉ ngang hắn mà thôi, chỉ khác nhau về bản chất vẻ đẹp, còn về chất lượng, hắn tự tin mình không thua kém nha ~
Thế nhưng, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một đối thủ đe dọa ngôi vị Đệ nhất mỹ nhân Lục giới của mình. Khụ…nhóc con khi thành Yêu Thần có lẽ cũng là đối thủ, nhưng chung quy hắn chưa nhìn thấy dáng vẻ đó của nàng vì đang ngủ say, nên không tính. Còn bây giờ nàng quả thật rất đẹp, nhưng so với hắn cũng không quyến rũ bằng. Loại luôn! Bạch Tử Họa vốn dĩ đã chịu thua ( BTH: Ai thua ngươi? Ta căn bản là không thèm tranh cái phong hiệu vớ vẩn đó!!!), thế nên hắn chưa từng lo sẽ có ngày bị đạp ra khỏi cái danh xưng này.
Vậy mà, hôm nay hắn đã được lĩnh giáo rồi. Con bé này…dùng cụm từ “khuynh quốc khuynh thành” cũng chưa thể diễn tả vẻ đẹp đó. Mắt phượng nâu xám, mày ngài cong vút hơi xếch ở đuôi, môi mỏng hồng nhạt kiều diễm, da trắng nõn nà, tóc đen mượt như làn nước mùa thu, dùng một nhành hoa vấn lỏng một ít phía sau, phần còn lại xõa dài tự nhiên, giản đơn mà không hề nhếch nhác. Y phục trắng tinh thoát tục, không vướng chút bụi trần, làn váy mềm mại đong đưa theo từng bước chân. Khuôn mặt kia đẹp đến nỗi nhật nguyệt phải mờ nhạt, sơn thủy phải nao sờn, từng đường nét hoàn mĩ như tranh vẽ, khí chất tỏa ra cao ngạo mà không kiêu căng, lạnh lùng nhưng không xa cách, khiến người ta vừa gặp đã thích, lại còn giọng nói trong veo như ngọc, cử chỉ tao nhã mà quý phái. Quanh người nàng như tỏa ra một vầng hào quang lấp lánh. Con bé này, là đại mỹ nhân trong những đại mỹ nhân, đệ nhất tiên tử trong tất cả tiên tử, ngay cả loài tuyết liên trắng tinh thanh khiết kia đứng trước vẻ đẹp này còn phải cúi đầu. Cũng phải thôi, cả cha mẹ nó đều là đại mỹ nhân, khi sinh nó ra, thừa hưởng từ cả hai người, chắc chắn phải là đại đại mỹ nhân. Nếu không phải hắn từng gặp con bé này khoảng năm năm trước, còn nhận ra một số đường nét quen thuộc trên gương mặt đó, quả thật có đánh chết hắn cũng không tin, trên đời còn có người đẹp đến dường này. Chỉ có một điều hắn không thích ở con bé này, đó là hắn không ưa BTH, nó lại giống cha như tạc, mà lại còn là một phiên bản hoàn mĩ, khiến hắn thấy không được tự nhiên.
Bạch Nghi Song quả thật rất khó chịu khi phải chịu đựng hàng loạt ánh mắt săm soi như vậy. Xưa nay những cặp mắt nhìn mình như thế, nàng đã quen rồi. Nhưng hôm nay toàn là đại tiên, lại trước mặt cha mẹ mình, bị nhìn đến ngứa ngáy cả người quả thật không thích ứng nổi. Trước khi mất kiên nhẫn đánh người, phải ra tay kéo bọn họ về đã…Còn đang định lên tiếng, đã có một giọng nói khác vang lên.
_ Phụ thân, mẫu thân! Ở đó có chuyện gì vui thế ạ? Sao mọi người tụ tập chơi mà không gọi con?
Sát Thiên Mạch nhận thấy, hôm nay quả là ra đường không xem Hoàng lịch. Chỉ trong thời gian một chung trà đã chạm mặt hai đối thủ đáng gờm.
Bạch Phong Uyển đẹp một cách khác hẳn với Bạch Nghi Song. Đôi mắt tím biếc sâu thẳm như hút hồn người ta, làn da trắng nõn thừa hưởng từ mẹ, chân mày liễu mỏng cong như vầng trăng khuyết, sống mũi cao tô điểm cho đôi môi căng mọng đỏ thắm quyến rũ. Nụ cười tươi rói sáng rực như vầng thái dương, khi cười chân mày nhếch lên khiến khuôn mặt đượm chút mị hoặc mà vẫn tự nhiên, đẹp không cần son phấn lụa là. Trên cơ thể mảnh mai khoác bộ váy lụa màu tím nhạt, cổ viền ren, tay áo thắt lại ngay khuỷu tay, sau đó thả ra, tăng thêm vẻ tinh nghịch hoạt bát. Tà váy mỏng nhẹ nhàng bay bay theo gió, ngọc bội đinh đang ngân vang như bản nhạc, mái tóc đen óng ả dài mượt thắt hai bím nhỏ phía trước, phần còn lại bung xõa tự do sau lưng. Khí chất phóng khoáng mà thoải mái, gần gũi hòa nhã, mĩ lệ nhưng không yếu đuối. Giọng nói của nàng lanh lảnh như tiếng chuông bạc, đi vào lòng người ta, vừa nghe đã thấy thoải mái, quên đi muộn phiền. Nàng xách váy tung tăng chạy tới, ôm lấy cánh tay HTC, rướn người nhìn vào bên trong, chẳng buồn quan tâm mấy ảnh mắt rực lửa của đám nam nhân xung quanh. Trong bọn họ, có vài người không chịu nổi sự đả kích liên tiếp của hai vẻ đẹp tuyệt thế, sớm đã phun máu mũi mà ngất xỉu, hoặc hồn phách đã bay lên tận cung trăng. Xung quanh im ắng, chỉ còn tiếng hít khí lạnh của một số người có khả năng miễn dịch siêu đẳng, và giọng nói trong trẻo của Bạch Phong Uyển.
Tử Huân Thiển Hạ hai mắt trọn tròn như trứng gà, Trong Lục giới, nhan sắc của nàng đã coi là đại mỹ nhân, nhưng hai đứa con gái của Tử Họa, trăm chữ “đẹp” cũng chưa thể hình dung. Nàng là nữ nhân mà còn ngây người, bọn nam nhân sao chống đỡ nổi?
Sát Thiên Mạch thì khỏi nói, bị đả kích nặng nề, không nói nên lời.
HTC nhìn cảnh này mà không khỏi xúc động. Nàng ghé vào tai BTH thì thầm: “Sư phụ, hai đứa con gái chúng ta nhìn đã quen còn thấy bất ngờ, lần này quả là cực cho bọn họ…Cũng nhờ thiếp nuôi con quá tốt mà, hai đứa nó đẹp như thiên tiên vậy” – trong giọng nói đầy ắp ý cười.
BTH nhăn mặt: “Con gái đẹp quá không ổn. Sau này ra ngoài rất nguy hiểm.”
HTC nghe, thầm thấy may mình đang không uống trà, sẽ phì cả ra mất. Kẻ nào mắt mù gan lớn dám động tới hai đứa nó? Sư phụ chẳng phải sẽ vác Hoành Sương xẻ từng người ra sao? Với lại nhìn bọn chúng như vậy, tính cách lại cực kì bạo lực. Song Nhi pháp thuật rất cao, ngự phong hạng nhất, đến Hoành Sương kiếm của sư phụ cũng coi con bé như tiểu chủ nhân, cực kì nghe lời. Còn chưa chạm được vào một sợi lông của nó đã bị nó phế hết kinh mạch toàn thân, ném vào rừng. Nhìn đi, có nhìn một thủ cấp còn tươi mà chẳng hề hoảng sợ, đủ thấy độ lãnh khốc so với phụ thân nó chỉ có thể hơn chứ không kém. Còn Uyển Nhi càng hung hăng hơn. Đừng tưởng nhìn nó hiền lành thùy mị mà lầm. Đắc tội với nó, nợ nó thứ gì cũng nhớ dai cực kì. Lúc nó 3 tuổi, nàng từng hứa đưa nó xuống nhân gian xem thả hoa đăng, 14 năm rồi nó vẫn nhớ, cứ theo đòi mãi. Con bé này, nếu ngươi đắc tội với nó, nó sẽ mắng cho ngươi không dám nhìn đời, hoặc đánh ngươi đến cha mẹ cũng nhận không ra. Bởi vậy, đắc tội sư phụ người một kiếm tiễn ngươi đi ngay, còn đắc tội với hai đứa nó thì sống không bằng chết -_- *ad lau mồ hôi: kinh khủng a ~*
Bạch Phong Uyển nhìn thấy cái vật kinh dị kia, chớp chớp mắt mấy cái. Tử Kính chân nhân bên này đang cười thầm, tin chắc nàng sẽ hét lên rồi bỏ chạy. Hắn không tin còn có người thứ hai tỉnh bơ như cô nương kia. Nào ngờ, nàng thật sự có hét lên, nhưng không phải “Áaaaaaaa” như hắn nghĩ, mà là “Oaaaaaaaa”. Tử Kính trợn mắt há hốc mồm, nhìn nàng hưng phấn chỉ vào thứ đó, quay sang hỏi Trường Lưu Bạch phu nhân: “Mẫu thân, thứ này là đầu người đúng không ạ? Con chưa thấy đồ thật bao giờ nha! Cho con đem về trưng được không mẫu thân~?”
Toàn bộ chúng nhân ngoài sốc cũng chỉ có sốc.
Phu thê BTH đen mặt, Bạch Nghi Song đen mặt, Ma Nghiêm đen mặt, Sênh Tiêu Mặc cười gian xảo.
ĐPUK tròn mắt, Sát Thiên Mạch phải đưa tay đỡ cằm cho nó khỏi rớt xuống đất, Tử Huân Thiên Hạ mặt dại ra, Tử Kính mồm nhét vừa quả trứng gà, Lạc Thập Nhất suýt chút nữa rơi cả hàm răng.
Những kẻ định lực quá yếu kia càng khỏi nói, như bị sét đánh, ngồi ngốc một chỗ.
Đây là thể loại nữ nhân gì vậy?????????
Bạch Nghi Song sau khi định thần, đưa tay nắm lấy cổ áo muội muội, tao nhã ngự phong lôi nàng đi. Bóng cả hai đã khuất, còn nghe thấy tiếng Bạch Phong Uyển la hét phản đối: “Muội không chịu! Muội không chịu!! Muội còn chưa xem kĩ đầu người mà! Bỏ muội ra!!!!!!!”
Chúng nhân phía sau tưởng chừng đều bị phong hóa.
Hình tượng hai tuyệt thế đại mỹ nhân thiên tiên giáng thế lúc nãy, trong nháy mắt vỡ rôm rốp.
Sát Thiên Mạch thầm cảm thán: nhân vô thập toàn a ~
-------------hết part 1------------
part 2: ĐIỆU HỔ LI SƠN
Sau khi tiễn mấy vị khách không mời mà đến ra về…
_ Phong Uyển, ngươi đúng là…không chừa chút thể diện nào cho Trường Lưu! – Ma Nghiêm thở dài. Hắn bình sinh cực kì thương yêu hai sư điệt này, dù quả là có tức nổ đom đóm mắt cũng không nỡ trách mắng.
Bạch Phong Uyển rụt cổ, nhìn một lượt các vị nhân gia mặt sưng mày xỉa đang ngồi trong khách phòng Tuyệt Tình điện, le lưỡi: “Con chỉ định hù dọa bọn họ một chút, ai ngờ họ phản ứng nghiêm trọng vậy…”
HTC là mẹ, bình sinh cực kì bênh con gái, nhưng thực sự hôm nay bị đứa con này chọc tức, quả là nuốt không trôi.
Bạch Nghi Song đứng bên cạnh, liếc muội muội một cái sắc lẹm: “Hảo! Không ngờ một đại mỹ nữ lại có sở thích sưu tập thủ cấp người. Tương lai muội không có phu quân rồi.”
Bạch Phong Uyển không sợ trời, không sợ đất, càng không sợ máu me, chỉ sợ 3 điều: phụ thân, tỷ tỷ và bay. Vì thế, nàng nghe tỷ tỷ nói, cúi gằm mặt không dám nhìn vào mắt nàng. Bạch Nghi Song có đôi mắt phượng sắc sảo, nếu một cái liếc có thể giết người, Uyển Nhi nàng chắc đã bị bắn thành củ sen rồi.
Phu thân đại nhân của nàng từ đầu đến giờ vẫn im lặng. BPU nhìn khuôn mặt lạnh u ám của người, tin chắc lần này sẽ bị đánh một trận không thể lăn khỏi giường, lưng đổ đầy mồ hôi lạnh.
Nào ngờ, vị phụ thân khó chịu nào đó lại đột ngột lên tiếng: “Chuyện của Uyển Nhi tính sau đi.” – nói đến đây lại liếc nàng một cái, rồi tiếp: “Bây giờ vấn đề cần bàn là chuyện của Bồng Lai.”
Tất cả mọi người đều sực nhớ. Nãy giờ bị con bé Uyển Nhi làm tức chết, cũng quên béng việc hệ trọng này.
BNS rất tự giác xin phép ra ngoài, BPU thấy tỷ tỷ làm vậy cũng thức thời đi theo, nhưng lại bị BTH lên tiếng giữ lại. Ma Nghiêm thấy rất lạ. Bình thường sư đệ không thích cho hai đứa con gái tham gia bàn luận việc gì, hôm nay lại đột nhiên chủ động giữ chúng lại, còn là trong một chuyện lớn như thế này. Thật sự rất kì lạ.
Thế là, sau khi mọi người đều ổn định vị trí, Tôn thượng đại nhân mới lấy lá thư ra, xem đi xem lại thật lâu vẫn không thấy dấu hiệu nào chứng tỏ đây chỉ là đồ giả, bèn thở dài: “Kiếp nạn này, đúng là không thể tránh rồi.”
Lá thư viết rõ, nếu trong vòng 3 ngày phu thê hai người không đến Trường Lưu, đại nạn sẽ đổ lên đầu Mao Sơn. Bồng Lai tuy không bẳng Trường Lưu, nhưng xét ra cũng là môn phái có tiếng trên Tiên giới, đạo pháp võ công không hề kém, vậy mà chỉ trong một đêm đã tan nát, thế lực kinh khủng như vậy, kiếp nạn này Mao Sơn có thể thoát được sao?
Nếu nói Trường Lưu là chỗ dựa của HTC, Mao Sơn lại là nhà của nàng. Trừ phi HTC chết, nàng sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Ma Nhiêm nhìn vẻ mặt của HTC, biết chắc nàng đang lo nghĩ chuyện gì, thở dài: “Thời gian 3 ngày không nhiều. Chúng ta mau chóng thỏa thuận tìm đối sách, không thể để kẻ thù diệt Mao Sơn. Cái khó là chúng ta đều không biết hắn là ai, vì lí do gì lại gây sự với Tiên giới. Ta trong sáng, địch trong tối, sao có thể phòng bị? Nhưng cũng không thể để Tử Họa và Thiên Cốt đi. Chúng đã đưa ra đề nghị đó, chắc chắn sẽ chuẩn bị mai phục…Khác nào nhảy vào hang cọp.”
_ Đệ sẽ đi. – BTH cau mày – Dù gì đệ cũng bất thương bất diệt, bọn chúng có làm cách nào cũng không thể hại đệ được. Nhưng còn Tiểu Cốt… - nói đoạn quay qua nhìn HTC, ánh mắt dịu dàng – nàng không cần đi.
HTC tròn mắt, chỉ vào lá thư trên tay hắn: “Sư phụ, trong thư viết rõ, Bạch Tử Họa và phu nhân ngươi HTC, thiếp sao có thể không đi?”
BTH bất đắc dĩ nhìn nàng: “Ta thì ổn rồi, nhưng nàng giờ đây không còn thần thân, khi bị thương có lành lại được không? Lỡ nàng không may bị thương, bảo ta phải làm sao?”
Sênh Tiêu Mặc im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng: “Không thể được. Chúng yêu cầu 2 người, huynh lại đi một mình. Nếu chúng không hài lòng, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Chúng diệt được Bồng Lai, Mao Sơn chỉ là chuyện nhỏ thôi. Sư huynh nghĩ cho thê tử, thì cũng phải nghĩ cho chúng sinh.”
Phòng khách lại rơi vào trạng thái đóng băng một lần nữa…
-------------
Bồng Lai đảo…
_ Trường Lưu thượng tiên. Phu nhân. Rất hân hạnh được gặp. – Hoành Đao tươi cười, ý gian xảo lóe lên trong đáy mắt. – hai người có thể vượt qua kết giới bên ngoài, đúng là rất đáng ngưỡng mộ. Chỉ có điều, từ giờ cả hai xem như tách biệt hẳn với thế giới rồi.
_ Ngươi… - BTH nhớ rõ, đây chính là kẻ đã giở trò với Tiểu Cốt và Khinh Thủy, khiến nàng suýt nữa sảy thai. Lại quét mắt nhìn hàng trăm thi thể của Bồng Lai đệ tử nằm la liệt, mùi hôi thối và máu tanh tưởi nồng nặc. Nghĩ đến đây, sát khí tức thì bùng phát dữ dội.
Hoành Đao đương nhiên nhận thấy được sát khí hung tợn của BTH, nhưng trên khuôn mặt lại chẳng có bất cứ biểu hiện nào gọi là sợ hãi hay e dè, nụ cười càng sâu hơn, biền gương mặt thư sinh của hắn trở nên cực kì gian xảo. Nếu nụ cười của ĐPUK là nụ cười tính toán, thì nụ cười của hắn lại là kiểu cười bỡn cợt, khiến BTH gần như tức điên. Hắn dứt khoát rút Hoành Sương kiếm ra, trong nháy mắt kề lưỡi kiếm bén ngót lên cổ Hoành Đao, tốc độ ra chiêu nhanh đến mức Hoành Đao chỉ thấy trước mắt lóe lên một vầng sáng trắng, định thần lại đã thấy tiên kiếm Hoành Sương kề trên cổ, hơi lạnh ghê người lan tỏa trên từng tấc da thịt.
Nụ cười trên mặt hắn nhạt dần, nhưng lại chẳng hề run sợ trước khí thế bức người của BTH. Khẽ chuyển mình, hắn đã biến mất và xuất hiện trở lại cách phu thê BTH vài trượng, trên môi lại một lần nữa nở nụ cười thách thức: “Võ công của tại hạ có thể không bằng Tôn thượng, nhưng tin chắc xét về pháp thuật, Tôn thượng sẽ không thể đánh bại tại hạ.” – vừa nói xong liền lập tức hai tay bắt quyết, miệng lẩm nhẩm đọc một pháp chú khó hiểu.
HTC nhìn hành động của hắn, còn chưa kịp hiểu mô tê gì, phong cảnh trước mắt đã đột ngột thay đổi, quay nhanh đến chóng mặt. Một lần nữa, nàng lại rơi vào ma trận do tên đạo sĩ chết tiệt đó lập ra.
Lần này, quang cảnh trong trận không phải hoàng thành hoang vắng như lần trước, mà là một hang động. Đường vào hang giống hệt con đường HTC từng nhìn thấy trong cơn ác mộng ngày trước, u ám và ghê rợn, xung quanh còn văng vẳng những âm thanh kinh khủng, khiến tóc gáy HTC dựng đứng cả lên. HTC theo quán tính chạy mãi về phía trước, hướng về ánh sáng chập chờn trong hang.
Đó là một băng động lạnh lẽo, trừ chút ánh sáng leo lét từ mấy ngọn nến xanh, còn lại chỉ toàn là hàn khí và tử khí. HTC nhìn thấy, trên một chiếc giường băng ngàn năm, có một nam nhân đang nằm, hình như là nằm ngủ. Cảm nhận được sát khí như có như không tỏa ra từ người đó, nhưng sự tò mò lại khiến HTC có thêm can đảm, đánh bạo bước đến gần. Oa ~ ảo cảnh này tên đạo sĩ tâm thần đó dựng cũng thật công phu. Nhìn nam nhân này xem, thật là đẹp. Đẹp cũng ngang tỷ tỷ rồi, chỉ có điều đường nét hơi dữ thôi. Nàng nhìn chằm chằm khuôn mặt say ngủ của nam nhân yêu diễm kia, hiếu kì đưa tay chạm lên một ấn kí màu đỏ giữa mi tâm. Khoan đã! Nam nhân này trông rất quen, hình như nàng đã từng gặp rồi. HTC soát lại trí nhớ trong đầu mình. Để xem…gương mặt này…
Bỗng nàng biến sắc. Gương mặt này…là của người đàn ông trong cơn ác mộng, người đã nói với nàng câu đó.
HỢP TÁC VỚI TA, KHÔI PHỤC THẦN GIỚI. ĐÓ LÀ TRÁCH NHIỆM CỦA NÀNG, YÊU THẦN BỆ HẠ HOA THIÊN CỐT.
Tại sao hắn lại ở trong ảo cảnh này?!? Đầu óc HTC rối tung. Câu nói đó ám ảnh nàng suốt bao nhiêu năm qua. Dù nó nằm trong một góc khuất kí ức, nhưng chưa bao giờ biến mất. Giờ đây nhìn thấy khuôn mặt này, những cảnh tượng đó bất chợt ùa về như sóng thần.
_ Nhận ra chứ, Thần tôn bệ hạ? – một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng.
HTC hoảng hốt. Lại là hắn! Lúc nào cũng là hắn! Tại sao kẻ này luôn luôn đi theo nàng, luôn gọi nàng là Thần tôn? Yêu Thần HTC đã chết từ lâu rồi.
HTC nhìn vào mắt hắn, nhả ra từng chữ dứt khoát: “Đừng gọi ta là Thần tôn. Yêu Thần đã chết rồi.”
Cặp mắt phượng của Hoành Đao lóe lên một tia hứng thú, cười xảo quyệt: “Thần tôn đừng nói thế. Thần tôn dù có luân hồi bao nhiêu kiếp, sức mạnh Yêu Thần vẫn thuộc quyền sở hữu của người, sao có thể chết được? Người chỉ NGỦ thôi.”
HTC rùng mình. Cách nói chuyện của hắn, dường như muốn dụ dỗ cho nàng một lần nữa trở thành Yêu Thần. Nàng đề phòng nhìn hắn: “Ngươi muốn gì?” Rảnh rỗi quá nên gây chuyện sao?
_ Hoành Đao không dám. Nhưng thông qua giấc mơ lúc trước, Thần tôn còn không hiểu rõ mong ước của tại hạ sao? – hắn cười cười, nhìn nàng như nhìn một tiểu cô nương dễ lừa gạt.
Lúc này, toàn bộ tế bào thần kinh trong người HTC gần như căng đến sắp nổ. Nàng muốn tìm sư phụ!!!!
Trong khi HTC bị giữ chân trong trận pháp, nghe những lời xảo quyệt của Hoành Đao, bên ngoài thế giới thực, tức Bồng Lai thảm cảnh, BTH đang phát điên lên vì tìm không thấy nàng, gần như lật tung mọi ngóc ngách trên Bồng Lai, chỉ hận không thể đảo ngược cả thiên địa để tìm ái thê bỗng dưng mất tích. Hắn vừa hoảng loạn vừa điên dại, phá hủy tất cả mọi vật to lớn có thể che mất bóng dáng nàng, sục tung từng cơ quan hầm chứa, phòng lớn phòng nhỏ, lầu cao lầu thấp trên đảo Bồng Lai, miệng lảm nhảm không ngừng gọi tên HTC. BTH từ sự việc ở Nhân giới ngày trước, sợ nhất là nàng khuất khỏi tầm mắt mình. Hắn sợ nàng bị thương. Rất sợ…Từ trước đến nay, mỗi lần nàng rời khỏi hắn, nàng lại phải chịu đau đớn khổ sở…
Lại nói về HTC. Trước mặt Hoành Đao, nàng cứ như bị soi đến từng ngõ ngách trong cơ thể, có cảm giác hắn biết mọi suy nghĩ, mọi cử động của nàng. Mặt HTC theo thời gian trôi qua càng ngày càng xanh.
Cuối cùng, tưởng chừng cả mấy vạn năm trôi qua, Hoành Đao cất tiếng nói: “Thần tôn nhớ BTH? Thời gian thế cũng đủ rồi, người ra ngoài gặp hắn đi.” Câu cuối cùng, dường như có lẫn tiếng thở dài.
Nhưng HTC nào có quan tâm. Nàng chỉ nhận thấy quang cảnh xung quanh biến đổi, nàng lại đứng trên đảo Bồng Lai, giữa viễn cảnh thảm sát gió tanh mưa máu lúc mới đến. Bên tai còn văng vẳng tiếng của Hoành Đao: “Thần tôn, nhớ lấy lời tại hạ. Mau tỉnh lại đi!” và một tiếng cười nhẹ thoảng qua, như hài lòng, như chế giễu.
HTC hốt hoảng đi tìm BTH. Lúc nàng tìm thấy hắn, hắn đang điên cuồng dùng pháp thuật phá tan những tòa nhà để tìm chút dấu hiệu của nàng. Nhìn vẻ mặt mất lí trí của hắn, tim HTC run lên, lòng đau như cắt.
Nàng chạy đến bên hắn bằng tốc độ nhanh nhất có thể, nhào vào lòng hắn, ôm chặt lấy cơ thể lạnh lẽo đang run lên vì sợ hãi của hắn, khẽ thì thầm: “Sư phụ, thiếp về rồi.” Giọng nói nhẹ nhàng như tiếng chuông cảnh tỉnh hắn khỏi cơn mê loạn.
Đôi mắt đỏ vằn tia máu của BTH trở lại như cũ. Hắn cúi đầu nhìn tiểu nương tử trong lòng mình, hơi thở dồn dập, đánh rơi Hoành Sương kiếm trên tay. HTC được gắt gao ôm lấy bởi một đôi tay rắn chắc. Vòng ôm đó kịch liệt, mạnh mẽ nhưng ấm áp vô biên. Trong vòng ôm đó, nàng như rơi vào cõi mộng hạnh phúc, quên mất mọi ưu lo phiền muộn trên đời…
Hai người cứ thế ôm chặt lấy nhau. BTH tham lam hút lấy mùi hương quen thuộc của HTC. Môi lưỡi quấn quýt, tình ái nồng nàn, cực lạc thế gian.
Sau một hồi say mê lưu luyến, BTH mới buông HTC ra. Nàng thở hổn hển, nhìn vào mắt hắn, trăm lời vạn lời chỉ nói qua một ánh mắt: ta rất sợ xa chàng.
“Bùm”. Kết giới bọc quanh Bồng Lai đảo bị phá tan, BTH ôm phu nhân nhà mình lao ra khỏi chốn thảm cảnh đó. Ma Nghiêm chờ bên ngoài, cũng sắp phát điên vì lo lắng, nhìn thấy hai người bình an vô sự trở ra, vui mừng khôn xiết. Hắn vội vàng chạy đến bên phu thê hai người, xem xét từ trên xuống dưới. Ừm…ngoại trừ một số vết bẩn, hầu như không có thương tích gì.
_ Sư huynh, đã bao lâu rồi? – BTH nhìn sắc trời đỏ rực, cau mày. Bọn họ ở trong đó lâu đến thế sao?
_ Hai người các ngươi vào trong suốt ba canh giờ ( 6 tiếng đồng hồ giờ VN) vẫn không thấy trở ra, ta lo sắp chết rồi.
_ Ba canh giờ? Sao lại lâu thế được? – HTC há hốc mồm. Họ vào đó từ lúc mặt trời chưa ló, dù là ba canh giờ, nhưng sao bầu trời lại đỏ như hoàng hôn thế này?
_ Chính xác là ba canh giờ. Ta đã bấm tay tính rồi. – Ma Nghiêm gật đầu chắc nịch. Dường như hắn vì mải lo cho phu thê BTH, không để ý đến màu sắc kì lạ của bầu trời – Bên trong đã xảy ra chuyện gì? Có thể kể cho…
Vừa nói tới đó, bỗng trời đất rung chuyển dữ dội. Núi non nghiêng ngả, sắc trời đỏ như máu, nước Đông Hải đỏ loang, vô số cột nước phun lên trời, tử khí lan tràn khắp nơi. Tất cả tiên – ma đạo hạnh kém, đều trong cơn càn khôn biến động này mà hồn phi phách tán.
_ Chết rồi!!!!! – BTH mặt trắng bệch. Tình trạng này…chẳng phải rất giống dấu hiệu khi Yêu Thần xuất thế đó sao? Lẽ nào…là kế điệu hổ li sơn??????? Tên đạo sĩ lúc nãy cực kì mạnh, nhưng lại không hề làm hại hai người bọn họ, là cố tình dụ họ vào đó, cách li với thế giới bên ngoài, khi ra khỏi sẽ không kịp trở tay??????
Ma Nghiêm và HTC đều nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, hai người mặt cắt không còn giọt máu nhìn nhau…
Huyết Thần thức tỉnh rồi!!!!!!!!
Lá thư này tám phần là do nam nhân viết. Nét chữ đẹp nhưng mạnh mẽ cứng cáp, chỉ vỏn vẹn vài dòng như sau:
“Bạch Tử Họa, Nghê Thiên Trượng đang ở trong tay chúng ta. Lúc ngươi đọc lá thư này, chắc chắn cũng đã biết chuyện của Bồng Lai. Hãy đến Bồng Lai cùng phu nhân ngươi Hoa Thiên Cốt, không được đem theo người. Thời hạn là ba ngày. Nếu không, tiếp theo sẽ đến lượt Mao Sơn.”
Nhất thời xung quanh đồng loạt vang lên tiếng hít khí lạnh. Mặt BTH xám đen, mặt HTC xanh mét, tưởng chừng đứng không vững. Hai chữ “Mao Sơn” đâm thẳng vào mắt nàng, rất đau, rất đau, đau đến tận tâm can, cũng sợ hãi đến tê liệt thần trí. Nàng không thể, không bao giờ chấp nhận được phải trơ mắt nhìn Mao Sơn bị diệt thêm lần nữa…
BTH thấy HTC khụyu xuống, hốt hoảng giơ tay đỡ lấy thân hình mềm nhũn của nàng, đánh rơi lá thư trên tay xuống đất. Ma Nghiêm cau mày nhặt lên, xem thật kĩ. Lá thư này…nếu nói là lá thư chi bằng nói là mảnh da…chỉ là không rõ da gì, sần sùi nhớp nháp, vẫn còn dính máu tanh tưởi, chữ viết không bằng mực, mà là máu hoàn toàn. Mặt hắn sầm lại. Khỏi nói cũng biết, đây là loại da gì…
_ Còn vật kia? – Ma Nghiêm chỉ vào cái bọc lớn tròn tròn gửi kèm lá thư. Mười phần chắc mười là không phải quà cáp đẹp đẽ gì, quả nhiên, đó là một thủ cẩp.
_ Một phụ nữ? – Sát Thiên Mạch chau mày, theo bản năng đưa quạt lên che mặt. Nhìn xem, người này sinh thời hẳn là một mĩ nhân, lúc này lại đầu mình hai nơi, thần sắc vặn vẹo. Thật kinh khủng!
_ Đây là…mẫu thân của Nghê Mạn Thiên? – Hoa Thiên Cốt đã sốc còn sốc hơn. Người phụ nữ này, nàng đã một lần gặp mặt trong trận đấu với Nghê Mạn Thiên trước khi bái sư, chưởng môn phu nhân của Bồng Lai tiên phái, Tô thị. Lúc đó, bà ta mặt y phục trang nhã, thanh tao mĩ lệ, khí chất cao quý khiến người ta phải ngước nhìn, không ngờ giờ đây, lại biến thành bộ dáng này…
Bồng Lai và Trường Lưu bình sinh không có giao tình tốt. Từ khi Nghê Mạn Thiên chết trong tay Yêu Thần, hay nói đúng hơn là Hoa Thiên Cốt, vốn dĩ Nghê Thiên Trượng vô cùng căm hận nhưng lại không thể làm được gì. Vào đại chiến Yêu Thần, hắn và cả Bồng Lai đều có mặt, quyết tâm diệt Yêu Thần báo thù cho ái nữ, nào ngờ trận chiến đó lại có một kết cục không ai lường trước được, Hoa Thiên Cốt chết, Bạch Tử Họa hóa điên. Vẻ mặt của Bạch Tử Họa lúc đó, ma không ra ma, người không ra người chứ đừng nói là thần tiên, khiến hắn vừa kinh khiếp, sợ hãi, vừa không tránh khỏi có chút hả hê. Tình hình lúc đó tất cả những kẻ có mặt đều bị dọa khiếp vía, dù đánh chết cũng không thể quên, hơn ba mươi năm sau Bạch Tử Họa đưa Hoa Thiên Cốt về Trường Lưu, chúng nhân không phục cũng phải phục, chấp nhận mối tình sư – đồ này, chung quy là do ngán Bạch Tử Họa bất lão bất tử bất thương bất diệt. Nhưng Nghê Thiên Trượng nào có chấp nhận, nhưng cũng chẳng làm gì khác được, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người kia có một kết cục hạnh phúc, không như Nghê Mạn Thiên con gái hắn, vì nàng ta không bị Yêu Thần giết, mà là tự sát, nên sau khi HTC chết đi, nàng cũng không thể hồi sinh được…
Nói thật lòng, HTC xưa nay dù hận Nghê Mạn Thiên, nhưng nàng vẫn luôn cảm thấy có lỗi với phu thê Nghê Thiên Trượng và cả Bồng Lai đảo. Hai phái giờ đây nước sông không phạm nước giếng, nhưng khi nhìn thấy họ rơi vào thảm cảnh này, nếu HTC không thương xót, thì vốn dĩ đã sớm hóa thành tượng đá ngàn năm rồi.
BTH vòng tay ôm lấy thê tử, tránh cho nàng vì kích động mà tổn thương bản thân.
Bỗng nhiên, từ sau lưng đám người họ, Tử Kính chân nhân im lặng nãy giờ lên tiếng: “Bọn chúng đã viết như vậy, không biết Tôn thượng có kế họach gì không?” Ngữ điệu nhàn nhạt, nhìn không ra chút cảm xúc gì chứ đừng nói là gấp gáp hay sợ hãi.
BTH nghe câu hỏi, im lặng không trả lời. Tình thế như bây giờ, vẫn phải xem xét cho kĩ lưỡng. Đành rằng hắn là bất thương bất diệt, không cần lo lắng, nhưng nếu đem theo Tiểu Cốt…Sự cố Vạc Thần Nông năm xưa, đời đời kiếp kiếp hắn sao quên được?
_ Phụ thân, con thấy, chuyện này phải bàn bạc lại đã. Thời hạn là ba ngày, phải tìm đối sách cho cẩn thận. – một giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên.
Mọi người quay lại nhìn gương mặt quen thuộc của Bạch Nghi Song. Ma Nghiêm nhìn sư điệt, khóe môi khẽ cong lên. Con bé này tư chất quả thật rất tuyệt hảo, dù núi Thái Sơn có sụp trước mắt cũng vẫn giữ được vẻ bình tĩnh như vậy. Chuyện này kinh thiên động địa vô cùng khủng khiếp, ngay cả hắn khi nghe cũng không khỏi giật mình, thất thần mấy giây, vậy mà một nữ tử mười bảy tuổi biết tin, nhìn thấy thủ cấp đẫm máu của Tô thị, mặt vẫn không biến sắc, lại còn bình thản ung dung như không có chuyện gì, ngay cả hắn cũng phải khâm phục. Quả nhiên, hổ phụ không thể sinh ra cẩu tử, không hổ danh con gái của Trường Lưu thượng tiên.
Phản ứng của Ma Nghiêm, trong đám người xung quanh ngoại trừ phu thê BTH, Đông Phương Úc Khanh và Sênh Tiêu Mặc ra, có thể coi là bình thường nhất. Nhìn Sát Thiên Mạch trợn tròn mắt, há hốc mồm bất chấp thể diện đại mỹ nhân Lục giới, Tử Huân Thiển Hạ cũng mắt chữ O, thật sự không tin nổi. Đây là lần đầu tiên nàng lên Trường Lưu sau khi HTC sinh con, không ngờ đứa con gái của Tử Họa…Tử Kính chân nhân chân mày cau lại, mắt lóe lên một tia kì lạ, nhưng biểu hiện đó của hắn lại lọt hoàn toàn vào ánh mắt sắc bén của Đông Phương Úc Khanh. Mấy kẻ lần đầu đến đây thì không cần bàn, mặt đều dại ra, chỉ thiếu nước chảy cả dãi, chỉ là bị khí chất của Bạch Nghi Song trấn áp mới kiềm chế được ước muốn nhào đến chỗ mỹ nhân.
Sát Thiên Mạch đại Ma quân xưa nay luôn tự hào về nhan sắc độc nhất vô nhị của mình. Nếu hắn xưng mình là đệ nhị mỹ nhân, chắc chắn không ai dám xưng đệ nhất. Bạch Tử Họa ấy à, có xếp hạng cũng chỉ ngang hắn mà thôi, chỉ khác nhau về bản chất vẻ đẹp, còn về chất lượng, hắn tự tin mình không thua kém nha ~
Thế nhưng, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một đối thủ đe dọa ngôi vị Đệ nhất mỹ nhân Lục giới của mình. Khụ…nhóc con khi thành Yêu Thần có lẽ cũng là đối thủ, nhưng chung quy hắn chưa nhìn thấy dáng vẻ đó của nàng vì đang ngủ say, nên không tính. Còn bây giờ nàng quả thật rất đẹp, nhưng so với hắn cũng không quyến rũ bằng. Loại luôn! Bạch Tử Họa vốn dĩ đã chịu thua ( BTH: Ai thua ngươi? Ta căn bản là không thèm tranh cái phong hiệu vớ vẩn đó!!!), thế nên hắn chưa từng lo sẽ có ngày bị đạp ra khỏi cái danh xưng này.
Vậy mà, hôm nay hắn đã được lĩnh giáo rồi. Con bé này…dùng cụm từ “khuynh quốc khuynh thành” cũng chưa thể diễn tả vẻ đẹp đó. Mắt phượng nâu xám, mày ngài cong vút hơi xếch ở đuôi, môi mỏng hồng nhạt kiều diễm, da trắng nõn nà, tóc đen mượt như làn nước mùa thu, dùng một nhành hoa vấn lỏng một ít phía sau, phần còn lại xõa dài tự nhiên, giản đơn mà không hề nhếch nhác. Y phục trắng tinh thoát tục, không vướng chút bụi trần, làn váy mềm mại đong đưa theo từng bước chân. Khuôn mặt kia đẹp đến nỗi nhật nguyệt phải mờ nhạt, sơn thủy phải nao sờn, từng đường nét hoàn mĩ như tranh vẽ, khí chất tỏa ra cao ngạo mà không kiêu căng, lạnh lùng nhưng không xa cách, khiến người ta vừa gặp đã thích, lại còn giọng nói trong veo như ngọc, cử chỉ tao nhã mà quý phái. Quanh người nàng như tỏa ra một vầng hào quang lấp lánh. Con bé này, là đại mỹ nhân trong những đại mỹ nhân, đệ nhất tiên tử trong tất cả tiên tử, ngay cả loài tuyết liên trắng tinh thanh khiết kia đứng trước vẻ đẹp này còn phải cúi đầu. Cũng phải thôi, cả cha mẹ nó đều là đại mỹ nhân, khi sinh nó ra, thừa hưởng từ cả hai người, chắc chắn phải là đại đại mỹ nhân. Nếu không phải hắn từng gặp con bé này khoảng năm năm trước, còn nhận ra một số đường nét quen thuộc trên gương mặt đó, quả thật có đánh chết hắn cũng không tin, trên đời còn có người đẹp đến dường này. Chỉ có một điều hắn không thích ở con bé này, đó là hắn không ưa BTH, nó lại giống cha như tạc, mà lại còn là một phiên bản hoàn mĩ, khiến hắn thấy không được tự nhiên.
Bạch Nghi Song quả thật rất khó chịu khi phải chịu đựng hàng loạt ánh mắt săm soi như vậy. Xưa nay những cặp mắt nhìn mình như thế, nàng đã quen rồi. Nhưng hôm nay toàn là đại tiên, lại trước mặt cha mẹ mình, bị nhìn đến ngứa ngáy cả người quả thật không thích ứng nổi. Trước khi mất kiên nhẫn đánh người, phải ra tay kéo bọn họ về đã…Còn đang định lên tiếng, đã có một giọng nói khác vang lên.
_ Phụ thân, mẫu thân! Ở đó có chuyện gì vui thế ạ? Sao mọi người tụ tập chơi mà không gọi con?
Sát Thiên Mạch nhận thấy, hôm nay quả là ra đường không xem Hoàng lịch. Chỉ trong thời gian một chung trà đã chạm mặt hai đối thủ đáng gờm.
Bạch Phong Uyển đẹp một cách khác hẳn với Bạch Nghi Song. Đôi mắt tím biếc sâu thẳm như hút hồn người ta, làn da trắng nõn thừa hưởng từ mẹ, chân mày liễu mỏng cong như vầng trăng khuyết, sống mũi cao tô điểm cho đôi môi căng mọng đỏ thắm quyến rũ. Nụ cười tươi rói sáng rực như vầng thái dương, khi cười chân mày nhếch lên khiến khuôn mặt đượm chút mị hoặc mà vẫn tự nhiên, đẹp không cần son phấn lụa là. Trên cơ thể mảnh mai khoác bộ váy lụa màu tím nhạt, cổ viền ren, tay áo thắt lại ngay khuỷu tay, sau đó thả ra, tăng thêm vẻ tinh nghịch hoạt bát. Tà váy mỏng nhẹ nhàng bay bay theo gió, ngọc bội đinh đang ngân vang như bản nhạc, mái tóc đen óng ả dài mượt thắt hai bím nhỏ phía trước, phần còn lại bung xõa tự do sau lưng. Khí chất phóng khoáng mà thoải mái, gần gũi hòa nhã, mĩ lệ nhưng không yếu đuối. Giọng nói của nàng lanh lảnh như tiếng chuông bạc, đi vào lòng người ta, vừa nghe đã thấy thoải mái, quên đi muộn phiền. Nàng xách váy tung tăng chạy tới, ôm lấy cánh tay HTC, rướn người nhìn vào bên trong, chẳng buồn quan tâm mấy ảnh mắt rực lửa của đám nam nhân xung quanh. Trong bọn họ, có vài người không chịu nổi sự đả kích liên tiếp của hai vẻ đẹp tuyệt thế, sớm đã phun máu mũi mà ngất xỉu, hoặc hồn phách đã bay lên tận cung trăng. Xung quanh im ắng, chỉ còn tiếng hít khí lạnh của một số người có khả năng miễn dịch siêu đẳng, và giọng nói trong trẻo của Bạch Phong Uyển.
Tử Huân Thiển Hạ hai mắt trọn tròn như trứng gà, Trong Lục giới, nhan sắc của nàng đã coi là đại mỹ nhân, nhưng hai đứa con gái của Tử Họa, trăm chữ “đẹp” cũng chưa thể hình dung. Nàng là nữ nhân mà còn ngây người, bọn nam nhân sao chống đỡ nổi?
Sát Thiên Mạch thì khỏi nói, bị đả kích nặng nề, không nói nên lời.
HTC nhìn cảnh này mà không khỏi xúc động. Nàng ghé vào tai BTH thì thầm: “Sư phụ, hai đứa con gái chúng ta nhìn đã quen còn thấy bất ngờ, lần này quả là cực cho bọn họ…Cũng nhờ thiếp nuôi con quá tốt mà, hai đứa nó đẹp như thiên tiên vậy” – trong giọng nói đầy ắp ý cười.
BTH nhăn mặt: “Con gái đẹp quá không ổn. Sau này ra ngoài rất nguy hiểm.”
HTC nghe, thầm thấy may mình đang không uống trà, sẽ phì cả ra mất. Kẻ nào mắt mù gan lớn dám động tới hai đứa nó? Sư phụ chẳng phải sẽ vác Hoành Sương xẻ từng người ra sao? Với lại nhìn bọn chúng như vậy, tính cách lại cực kì bạo lực. Song Nhi pháp thuật rất cao, ngự phong hạng nhất, đến Hoành Sương kiếm của sư phụ cũng coi con bé như tiểu chủ nhân, cực kì nghe lời. Còn chưa chạm được vào một sợi lông của nó đã bị nó phế hết kinh mạch toàn thân, ném vào rừng. Nhìn đi, có nhìn một thủ cấp còn tươi mà chẳng hề hoảng sợ, đủ thấy độ lãnh khốc so với phụ thân nó chỉ có thể hơn chứ không kém. Còn Uyển Nhi càng hung hăng hơn. Đừng tưởng nhìn nó hiền lành thùy mị mà lầm. Đắc tội với nó, nợ nó thứ gì cũng nhớ dai cực kì. Lúc nó 3 tuổi, nàng từng hứa đưa nó xuống nhân gian xem thả hoa đăng, 14 năm rồi nó vẫn nhớ, cứ theo đòi mãi. Con bé này, nếu ngươi đắc tội với nó, nó sẽ mắng cho ngươi không dám nhìn đời, hoặc đánh ngươi đến cha mẹ cũng nhận không ra. Bởi vậy, đắc tội sư phụ người một kiếm tiễn ngươi đi ngay, còn đắc tội với hai đứa nó thì sống không bằng chết -_- *ad lau mồ hôi: kinh khủng a ~*
Bạch Phong Uyển nhìn thấy cái vật kinh dị kia, chớp chớp mắt mấy cái. Tử Kính chân nhân bên này đang cười thầm, tin chắc nàng sẽ hét lên rồi bỏ chạy. Hắn không tin còn có người thứ hai tỉnh bơ như cô nương kia. Nào ngờ, nàng thật sự có hét lên, nhưng không phải “Áaaaaaaa” như hắn nghĩ, mà là “Oaaaaaaaa”. Tử Kính trợn mắt há hốc mồm, nhìn nàng hưng phấn chỉ vào thứ đó, quay sang hỏi Trường Lưu Bạch phu nhân: “Mẫu thân, thứ này là đầu người đúng không ạ? Con chưa thấy đồ thật bao giờ nha! Cho con đem về trưng được không mẫu thân~?”
Toàn bộ chúng nhân ngoài sốc cũng chỉ có sốc.
Phu thê BTH đen mặt, Bạch Nghi Song đen mặt, Ma Nghiêm đen mặt, Sênh Tiêu Mặc cười gian xảo.
ĐPUK tròn mắt, Sát Thiên Mạch phải đưa tay đỡ cằm cho nó khỏi rớt xuống đất, Tử Huân Thiên Hạ mặt dại ra, Tử Kính mồm nhét vừa quả trứng gà, Lạc Thập Nhất suýt chút nữa rơi cả hàm răng.
Những kẻ định lực quá yếu kia càng khỏi nói, như bị sét đánh, ngồi ngốc một chỗ.
Đây là thể loại nữ nhân gì vậy?????????
Bạch Nghi Song sau khi định thần, đưa tay nắm lấy cổ áo muội muội, tao nhã ngự phong lôi nàng đi. Bóng cả hai đã khuất, còn nghe thấy tiếng Bạch Phong Uyển la hét phản đối: “Muội không chịu! Muội không chịu!! Muội còn chưa xem kĩ đầu người mà! Bỏ muội ra!!!!!!!”
Chúng nhân phía sau tưởng chừng đều bị phong hóa.
Hình tượng hai tuyệt thế đại mỹ nhân thiên tiên giáng thế lúc nãy, trong nháy mắt vỡ rôm rốp.
Sát Thiên Mạch thầm cảm thán: nhân vô thập toàn a ~
-------------hết part 1------------
part 2: ĐIỆU HỔ LI SƠN
Sau khi tiễn mấy vị khách không mời mà đến ra về…
_ Phong Uyển, ngươi đúng là…không chừa chút thể diện nào cho Trường Lưu! – Ma Nghiêm thở dài. Hắn bình sinh cực kì thương yêu hai sư điệt này, dù quả là có tức nổ đom đóm mắt cũng không nỡ trách mắng.
Bạch Phong Uyển rụt cổ, nhìn một lượt các vị nhân gia mặt sưng mày xỉa đang ngồi trong khách phòng Tuyệt Tình điện, le lưỡi: “Con chỉ định hù dọa bọn họ một chút, ai ngờ họ phản ứng nghiêm trọng vậy…”
HTC là mẹ, bình sinh cực kì bênh con gái, nhưng thực sự hôm nay bị đứa con này chọc tức, quả là nuốt không trôi.
Bạch Nghi Song đứng bên cạnh, liếc muội muội một cái sắc lẹm: “Hảo! Không ngờ một đại mỹ nữ lại có sở thích sưu tập thủ cấp người. Tương lai muội không có phu quân rồi.”
Bạch Phong Uyển không sợ trời, không sợ đất, càng không sợ máu me, chỉ sợ 3 điều: phụ thân, tỷ tỷ và bay. Vì thế, nàng nghe tỷ tỷ nói, cúi gằm mặt không dám nhìn vào mắt nàng. Bạch Nghi Song có đôi mắt phượng sắc sảo, nếu một cái liếc có thể giết người, Uyển Nhi nàng chắc đã bị bắn thành củ sen rồi.
Phu thân đại nhân của nàng từ đầu đến giờ vẫn im lặng. BPU nhìn khuôn mặt lạnh u ám của người, tin chắc lần này sẽ bị đánh một trận không thể lăn khỏi giường, lưng đổ đầy mồ hôi lạnh.
Nào ngờ, vị phụ thân khó chịu nào đó lại đột ngột lên tiếng: “Chuyện của Uyển Nhi tính sau đi.” – nói đến đây lại liếc nàng một cái, rồi tiếp: “Bây giờ vấn đề cần bàn là chuyện của Bồng Lai.”
Tất cả mọi người đều sực nhớ. Nãy giờ bị con bé Uyển Nhi làm tức chết, cũng quên béng việc hệ trọng này.
BNS rất tự giác xin phép ra ngoài, BPU thấy tỷ tỷ làm vậy cũng thức thời đi theo, nhưng lại bị BTH lên tiếng giữ lại. Ma Nghiêm thấy rất lạ. Bình thường sư đệ không thích cho hai đứa con gái tham gia bàn luận việc gì, hôm nay lại đột nhiên chủ động giữ chúng lại, còn là trong một chuyện lớn như thế này. Thật sự rất kì lạ.
Thế là, sau khi mọi người đều ổn định vị trí, Tôn thượng đại nhân mới lấy lá thư ra, xem đi xem lại thật lâu vẫn không thấy dấu hiệu nào chứng tỏ đây chỉ là đồ giả, bèn thở dài: “Kiếp nạn này, đúng là không thể tránh rồi.”
Lá thư viết rõ, nếu trong vòng 3 ngày phu thê hai người không đến Trường Lưu, đại nạn sẽ đổ lên đầu Mao Sơn. Bồng Lai tuy không bẳng Trường Lưu, nhưng xét ra cũng là môn phái có tiếng trên Tiên giới, đạo pháp võ công không hề kém, vậy mà chỉ trong một đêm đã tan nát, thế lực kinh khủng như vậy, kiếp nạn này Mao Sơn có thể thoát được sao?
Nếu nói Trường Lưu là chỗ dựa của HTC, Mao Sơn lại là nhà của nàng. Trừ phi HTC chết, nàng sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Ma Nhiêm nhìn vẻ mặt của HTC, biết chắc nàng đang lo nghĩ chuyện gì, thở dài: “Thời gian 3 ngày không nhiều. Chúng ta mau chóng thỏa thuận tìm đối sách, không thể để kẻ thù diệt Mao Sơn. Cái khó là chúng ta đều không biết hắn là ai, vì lí do gì lại gây sự với Tiên giới. Ta trong sáng, địch trong tối, sao có thể phòng bị? Nhưng cũng không thể để Tử Họa và Thiên Cốt đi. Chúng đã đưa ra đề nghị đó, chắc chắn sẽ chuẩn bị mai phục…Khác nào nhảy vào hang cọp.”
_ Đệ sẽ đi. – BTH cau mày – Dù gì đệ cũng bất thương bất diệt, bọn chúng có làm cách nào cũng không thể hại đệ được. Nhưng còn Tiểu Cốt… - nói đoạn quay qua nhìn HTC, ánh mắt dịu dàng – nàng không cần đi.
HTC tròn mắt, chỉ vào lá thư trên tay hắn: “Sư phụ, trong thư viết rõ, Bạch Tử Họa và phu nhân ngươi HTC, thiếp sao có thể không đi?”
BTH bất đắc dĩ nhìn nàng: “Ta thì ổn rồi, nhưng nàng giờ đây không còn thần thân, khi bị thương có lành lại được không? Lỡ nàng không may bị thương, bảo ta phải làm sao?”
Sênh Tiêu Mặc im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng: “Không thể được. Chúng yêu cầu 2 người, huynh lại đi một mình. Nếu chúng không hài lòng, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Chúng diệt được Bồng Lai, Mao Sơn chỉ là chuyện nhỏ thôi. Sư huynh nghĩ cho thê tử, thì cũng phải nghĩ cho chúng sinh.”
Phòng khách lại rơi vào trạng thái đóng băng một lần nữa…
-------------
Bồng Lai đảo…
_ Trường Lưu thượng tiên. Phu nhân. Rất hân hạnh được gặp. – Hoành Đao tươi cười, ý gian xảo lóe lên trong đáy mắt. – hai người có thể vượt qua kết giới bên ngoài, đúng là rất đáng ngưỡng mộ. Chỉ có điều, từ giờ cả hai xem như tách biệt hẳn với thế giới rồi.
_ Ngươi… - BTH nhớ rõ, đây chính là kẻ đã giở trò với Tiểu Cốt và Khinh Thủy, khiến nàng suýt nữa sảy thai. Lại quét mắt nhìn hàng trăm thi thể của Bồng Lai đệ tử nằm la liệt, mùi hôi thối và máu tanh tưởi nồng nặc. Nghĩ đến đây, sát khí tức thì bùng phát dữ dội.
Hoành Đao đương nhiên nhận thấy được sát khí hung tợn của BTH, nhưng trên khuôn mặt lại chẳng có bất cứ biểu hiện nào gọi là sợ hãi hay e dè, nụ cười càng sâu hơn, biền gương mặt thư sinh của hắn trở nên cực kì gian xảo. Nếu nụ cười của ĐPUK là nụ cười tính toán, thì nụ cười của hắn lại là kiểu cười bỡn cợt, khiến BTH gần như tức điên. Hắn dứt khoát rút Hoành Sương kiếm ra, trong nháy mắt kề lưỡi kiếm bén ngót lên cổ Hoành Đao, tốc độ ra chiêu nhanh đến mức Hoành Đao chỉ thấy trước mắt lóe lên một vầng sáng trắng, định thần lại đã thấy tiên kiếm Hoành Sương kề trên cổ, hơi lạnh ghê người lan tỏa trên từng tấc da thịt.
Nụ cười trên mặt hắn nhạt dần, nhưng lại chẳng hề run sợ trước khí thế bức người của BTH. Khẽ chuyển mình, hắn đã biến mất và xuất hiện trở lại cách phu thê BTH vài trượng, trên môi lại một lần nữa nở nụ cười thách thức: “Võ công của tại hạ có thể không bằng Tôn thượng, nhưng tin chắc xét về pháp thuật, Tôn thượng sẽ không thể đánh bại tại hạ.” – vừa nói xong liền lập tức hai tay bắt quyết, miệng lẩm nhẩm đọc một pháp chú khó hiểu.
HTC nhìn hành động của hắn, còn chưa kịp hiểu mô tê gì, phong cảnh trước mắt đã đột ngột thay đổi, quay nhanh đến chóng mặt. Một lần nữa, nàng lại rơi vào ma trận do tên đạo sĩ chết tiệt đó lập ra.
Lần này, quang cảnh trong trận không phải hoàng thành hoang vắng như lần trước, mà là một hang động. Đường vào hang giống hệt con đường HTC từng nhìn thấy trong cơn ác mộng ngày trước, u ám và ghê rợn, xung quanh còn văng vẳng những âm thanh kinh khủng, khiến tóc gáy HTC dựng đứng cả lên. HTC theo quán tính chạy mãi về phía trước, hướng về ánh sáng chập chờn trong hang.
Đó là một băng động lạnh lẽo, trừ chút ánh sáng leo lét từ mấy ngọn nến xanh, còn lại chỉ toàn là hàn khí và tử khí. HTC nhìn thấy, trên một chiếc giường băng ngàn năm, có một nam nhân đang nằm, hình như là nằm ngủ. Cảm nhận được sát khí như có như không tỏa ra từ người đó, nhưng sự tò mò lại khiến HTC có thêm can đảm, đánh bạo bước đến gần. Oa ~ ảo cảnh này tên đạo sĩ tâm thần đó dựng cũng thật công phu. Nhìn nam nhân này xem, thật là đẹp. Đẹp cũng ngang tỷ tỷ rồi, chỉ có điều đường nét hơi dữ thôi. Nàng nhìn chằm chằm khuôn mặt say ngủ của nam nhân yêu diễm kia, hiếu kì đưa tay chạm lên một ấn kí màu đỏ giữa mi tâm. Khoan đã! Nam nhân này trông rất quen, hình như nàng đã từng gặp rồi. HTC soát lại trí nhớ trong đầu mình. Để xem…gương mặt này…
Bỗng nàng biến sắc. Gương mặt này…là của người đàn ông trong cơn ác mộng, người đã nói với nàng câu đó.
HỢP TÁC VỚI TA, KHÔI PHỤC THẦN GIỚI. ĐÓ LÀ TRÁCH NHIỆM CỦA NÀNG, YÊU THẦN BỆ HẠ HOA THIÊN CỐT.
Tại sao hắn lại ở trong ảo cảnh này?!? Đầu óc HTC rối tung. Câu nói đó ám ảnh nàng suốt bao nhiêu năm qua. Dù nó nằm trong một góc khuất kí ức, nhưng chưa bao giờ biến mất. Giờ đây nhìn thấy khuôn mặt này, những cảnh tượng đó bất chợt ùa về như sóng thần.
_ Nhận ra chứ, Thần tôn bệ hạ? – một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng.
HTC hoảng hốt. Lại là hắn! Lúc nào cũng là hắn! Tại sao kẻ này luôn luôn đi theo nàng, luôn gọi nàng là Thần tôn? Yêu Thần HTC đã chết từ lâu rồi.
HTC nhìn vào mắt hắn, nhả ra từng chữ dứt khoát: “Đừng gọi ta là Thần tôn. Yêu Thần đã chết rồi.”
Cặp mắt phượng của Hoành Đao lóe lên một tia hứng thú, cười xảo quyệt: “Thần tôn đừng nói thế. Thần tôn dù có luân hồi bao nhiêu kiếp, sức mạnh Yêu Thần vẫn thuộc quyền sở hữu của người, sao có thể chết được? Người chỉ NGỦ thôi.”
HTC rùng mình. Cách nói chuyện của hắn, dường như muốn dụ dỗ cho nàng một lần nữa trở thành Yêu Thần. Nàng đề phòng nhìn hắn: “Ngươi muốn gì?” Rảnh rỗi quá nên gây chuyện sao?
_ Hoành Đao không dám. Nhưng thông qua giấc mơ lúc trước, Thần tôn còn không hiểu rõ mong ước của tại hạ sao? – hắn cười cười, nhìn nàng như nhìn một tiểu cô nương dễ lừa gạt.
Lúc này, toàn bộ tế bào thần kinh trong người HTC gần như căng đến sắp nổ. Nàng muốn tìm sư phụ!!!!
Trong khi HTC bị giữ chân trong trận pháp, nghe những lời xảo quyệt của Hoành Đao, bên ngoài thế giới thực, tức Bồng Lai thảm cảnh, BTH đang phát điên lên vì tìm không thấy nàng, gần như lật tung mọi ngóc ngách trên Bồng Lai, chỉ hận không thể đảo ngược cả thiên địa để tìm ái thê bỗng dưng mất tích. Hắn vừa hoảng loạn vừa điên dại, phá hủy tất cả mọi vật to lớn có thể che mất bóng dáng nàng, sục tung từng cơ quan hầm chứa, phòng lớn phòng nhỏ, lầu cao lầu thấp trên đảo Bồng Lai, miệng lảm nhảm không ngừng gọi tên HTC. BTH từ sự việc ở Nhân giới ngày trước, sợ nhất là nàng khuất khỏi tầm mắt mình. Hắn sợ nàng bị thương. Rất sợ…Từ trước đến nay, mỗi lần nàng rời khỏi hắn, nàng lại phải chịu đau đớn khổ sở…
Lại nói về HTC. Trước mặt Hoành Đao, nàng cứ như bị soi đến từng ngõ ngách trong cơ thể, có cảm giác hắn biết mọi suy nghĩ, mọi cử động của nàng. Mặt HTC theo thời gian trôi qua càng ngày càng xanh.
Cuối cùng, tưởng chừng cả mấy vạn năm trôi qua, Hoành Đao cất tiếng nói: “Thần tôn nhớ BTH? Thời gian thế cũng đủ rồi, người ra ngoài gặp hắn đi.” Câu cuối cùng, dường như có lẫn tiếng thở dài.
Nhưng HTC nào có quan tâm. Nàng chỉ nhận thấy quang cảnh xung quanh biến đổi, nàng lại đứng trên đảo Bồng Lai, giữa viễn cảnh thảm sát gió tanh mưa máu lúc mới đến. Bên tai còn văng vẳng tiếng của Hoành Đao: “Thần tôn, nhớ lấy lời tại hạ. Mau tỉnh lại đi!” và một tiếng cười nhẹ thoảng qua, như hài lòng, như chế giễu.
HTC hốt hoảng đi tìm BTH. Lúc nàng tìm thấy hắn, hắn đang điên cuồng dùng pháp thuật phá tan những tòa nhà để tìm chút dấu hiệu của nàng. Nhìn vẻ mặt mất lí trí của hắn, tim HTC run lên, lòng đau như cắt.
Nàng chạy đến bên hắn bằng tốc độ nhanh nhất có thể, nhào vào lòng hắn, ôm chặt lấy cơ thể lạnh lẽo đang run lên vì sợ hãi của hắn, khẽ thì thầm: “Sư phụ, thiếp về rồi.” Giọng nói nhẹ nhàng như tiếng chuông cảnh tỉnh hắn khỏi cơn mê loạn.
Đôi mắt đỏ vằn tia máu của BTH trở lại như cũ. Hắn cúi đầu nhìn tiểu nương tử trong lòng mình, hơi thở dồn dập, đánh rơi Hoành Sương kiếm trên tay. HTC được gắt gao ôm lấy bởi một đôi tay rắn chắc. Vòng ôm đó kịch liệt, mạnh mẽ nhưng ấm áp vô biên. Trong vòng ôm đó, nàng như rơi vào cõi mộng hạnh phúc, quên mất mọi ưu lo phiền muộn trên đời…
Hai người cứ thế ôm chặt lấy nhau. BTH tham lam hút lấy mùi hương quen thuộc của HTC. Môi lưỡi quấn quýt, tình ái nồng nàn, cực lạc thế gian.
Sau một hồi say mê lưu luyến, BTH mới buông HTC ra. Nàng thở hổn hển, nhìn vào mắt hắn, trăm lời vạn lời chỉ nói qua một ánh mắt: ta rất sợ xa chàng.
“Bùm”. Kết giới bọc quanh Bồng Lai đảo bị phá tan, BTH ôm phu nhân nhà mình lao ra khỏi chốn thảm cảnh đó. Ma Nghiêm chờ bên ngoài, cũng sắp phát điên vì lo lắng, nhìn thấy hai người bình an vô sự trở ra, vui mừng khôn xiết. Hắn vội vàng chạy đến bên phu thê hai người, xem xét từ trên xuống dưới. Ừm…ngoại trừ một số vết bẩn, hầu như không có thương tích gì.
_ Sư huynh, đã bao lâu rồi? – BTH nhìn sắc trời đỏ rực, cau mày. Bọn họ ở trong đó lâu đến thế sao?
_ Hai người các ngươi vào trong suốt ba canh giờ ( 6 tiếng đồng hồ giờ VN) vẫn không thấy trở ra, ta lo sắp chết rồi.
_ Ba canh giờ? Sao lại lâu thế được? – HTC há hốc mồm. Họ vào đó từ lúc mặt trời chưa ló, dù là ba canh giờ, nhưng sao bầu trời lại đỏ như hoàng hôn thế này?
_ Chính xác là ba canh giờ. Ta đã bấm tay tính rồi. – Ma Nghiêm gật đầu chắc nịch. Dường như hắn vì mải lo cho phu thê BTH, không để ý đến màu sắc kì lạ của bầu trời – Bên trong đã xảy ra chuyện gì? Có thể kể cho…
Vừa nói tới đó, bỗng trời đất rung chuyển dữ dội. Núi non nghiêng ngả, sắc trời đỏ như máu, nước Đông Hải đỏ loang, vô số cột nước phun lên trời, tử khí lan tràn khắp nơi. Tất cả tiên – ma đạo hạnh kém, đều trong cơn càn khôn biến động này mà hồn phi phách tán.
_ Chết rồi!!!!! – BTH mặt trắng bệch. Tình trạng này…chẳng phải rất giống dấu hiệu khi Yêu Thần xuất thế đó sao? Lẽ nào…là kế điệu hổ li sơn??????? Tên đạo sĩ lúc nãy cực kì mạnh, nhưng lại không hề làm hại hai người bọn họ, là cố tình dụ họ vào đó, cách li với thế giới bên ngoài, khi ra khỏi sẽ không kịp trở tay??????
Ma Nghiêm và HTC đều nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, hai người mặt cắt không còn giọt máu nhìn nhau…
Huyết Thần thức tỉnh rồi!!!!!!!!
Tác giả :
Hội quán Ngôn tình