Thần Giới Trở Mình Hoa Thiên Cốt
Chương 27-1: Part 1: kháng cự
Đồ đầu gỗ, đầu ngươi chứa toàn đất sét hay sao?! Biết gã Thần tướng trước mặt rất cường đại mà còn xông vào?! Quả dưa ngốc, công sức bản tiểu thư câu giờ cho ngươi trốn đi thành công dã tràng mất rồi!!! Bản cô nương chết đi thì vẫn còn Nghi Song tỷ, ngươi là hài tử duy nhất của Khinh Thủy bá mẫu, chẳng may vất mạng ở đây thì Trường Lưu ta biết ăn nói ra sao với người đây?!
Bao nhiêu lời quở trách dâng ứ trong lòng khiến nàng nghẹt thở, muốn nói hết nhưng chẳng hiểu sao lời thốt ra cứ thì thào “đồ đầu gỗ”, “quả dưa ngốc” hòa lẫn với từng tiếng nấc nghẹn.
Giờ đây, tình trạng của Hiên Viên Cẩn mới nhìn vào có vẻ vẫn không sao, trên người chỉ có vài vết trầy xước, hoàn toàn không đổ máu chút nào. Nhưng đôi mắt nhắm nghiền, tại Ấn đường mờ mờ ẩn ẩn một làn hắc khí, chứng tỏ đã bị chướng khí của Tử Ma xâm nhập gây rối loạn ngũ thức. Nếu không điều trị kịp thời, e rằng khi chướng khí đã lan đến kinh mạch toàn thân, tu vi nhẹ thì còn một nửa, nặng thì mất sạch chỉ trong một sớm một chiều.
Nhưng vẫn chưa đáng lo bằng tình cảnh của hai người lúc này. Ngay khi Uyển Nhi kịp đỡ lấy thân thể của Hiên Viên Cẩn đặt ngồi xuống gốc cây bên cạnh, Tử Ma đã nhanh chóng động thân, ẩn vào màn sương đột ngột xuất hiện bởi trận pháp.
Bây giờ cứ để cái tên đầu đất hôn mê vật vờ trong này, chỉ tổ khiến cả hai lãnh một chuyến tham quan Âm Phủ sớm, tất nhiên Bạch Phong Uyển đời nào chịu chấp nhận cái kết lãng xẹt đó. Nàng cắn răng, thò tay vào khư đỉnh rút ra một bình thuốc nhỏ.
Nếu Nho tôn Sênh Tiêu Mặc ở đây, chắc hắn sẽ uất hộc máu vì tiểu gia hỏa này cho xem!! Hắn tiêu tốn năm năm tu vi, lục tung cả tứ hoang bát hải để kiếm cho ra kỳ hương dị thảo nhằm luyện chế Lục Hoàn Dưỡng Nguyên Đan suốt sáu sáu ba mươi sáu ngày đêm không ăn không ngủ, cực kì hại đến dung nhan tiêu sái thoát tục của hắn mới xuất lô được mười viên đan, chia ra hai bình thuốc nhỏ cất kĩ trong Tiêu Hồn Điện. Một viên Lục Hoàn Dưỡng Nguyên Đan mặc dù không nâng cao tu vi nhưng nếu uống vào sẽ bảo trụ kinh mạch, không thể giải độc nhưng có thể khiến vạn độc bất xâm trong ba ngày, nếu trúng độc trước đó vẫn ngăn được độc tính phát tán trong vòng hai mươi canh giờ. Và tác dụng chính của nó là… dưỡng nhan, dưỡng thần, dưỡng tâm (?!). Là một trong Tam tôn, công việc trong môn phái cứ chồng chất như núi đổ, với tính cách của Sênh Tiêu Mặc nếu không phục dụng đan dược sẽ không thể nào duy trì bộ dáng tiêu sái vạn người mê suốt mấy trăm năm, đạt danh hiệu “Trường Lưu đệ nhất phong lưu” trong một cuộc bình chọn của tạp chí Tiên Nhân Chí. Ai ngờ đâu Uyển Nhi tiểu gia hỏa của Tuyệt Tình Điện trước khi lẻn xuống Nhân giới theo chân Bạch Nghi Song đi Mao Sơn đã lén càn quét Tiêu Hồn Điện tìm đan dược phòng thân với lí do rất đơn giản: Nho Tôn sư thúc cưng chiều nàng như thế, hẳn sẽ không bắt tội nàng trộm đan dược đâu!!
Tác dụng của Lục Hoàn Dưỡng Nguyên Đan, Bạch Phong Uyển vốn chỉ nhớ mang máng một ít do Sênh Tiêu Mặc có kể cho nàng trong một lần đi thu hái thảo dược về. May mắn là nàng không quên tác dụng cầm độc của nó, bèn cạy miệng Hiên Viên Cẩn, nhét một viên đan dược to bằng hạt hạnh đào đi vào cổ họng, bản thân cũng vội nuốt một viên. Chướng khí, bản chất của nó là độc vụ tích tụ trong không khí, một khi hít phải rất khó phòng vệ, công hiệu của Lục Hoàn Dưỡng Nguyên Đan có thể không phát tác tốt nhưng ít ra vẫn có thể trụ mệnh ít nhiều cho Hiên Viên Cẩn, đợi đến lúc thoát thân. Theo đúng như phán đoán của nàng, sắc mặt của tên đầu gỗ nào đó đã khá hơn rất nhiều, cố gắng chống bảo kiếm đứng dậy, không chấp nhận làm bao cát cho Tử Ma Thần tướng đang ẩn núp trong trận pháp.
Hừm, xem ra gã Thần tướng này cũng có tâm, không thừa cơ đánh lén cả hai. Bạch Phong Uyển nghĩ thế, thật ra do nàng mải chú tâm vào việc chạy chữa cho Hiên Viên Cẩn nên không để ý phạm vi năm mươi thước xung quanh hai người, đã không còn cảnh sắc ban đầu nữa. Mọi thứ nhanh chóng biến ảo khôn lường, mê vụ lãng đãng giữa thinh không, ngoài phạm vi bán kính năm thước (khoảng 1,5m) chẳng còn thấy được cái gì cả. Đột nhiên, thân thể của cả hai trở nên trầm trọng kinh khủng, một tầng áp lực vô hình đè lên vai và càng lúc càng nặng. Cứ như sức nặng của cả bầu trời dồn hết lên vai Phong Uyển vậy!! Nàng cử động vô cùng khó khăn, thậm chí muốn lê chân bước về phía trước cũng đã là một cực hình. Nàng không sợ chết, nhưng bị đè bẹp như gián thì khó coi quá đấy!!
Cực chẳng đã, Phong Uyển bèn thử liều niệm Hỏa thuật, tạo ra một luồng lửa đỏ phiêu phù sau lưng, cố gắng không để hỏa nhiệt quá gần cơ thể. Lần này nàng quả là ăn may, không khí dưới tác động của nhiệt độ giống như nước, dần dần bốc hơi bay lên, khiến áp lực đè trên hai người giảm đi được thoáng chốc. Nhưng ngay lập tức, luồng hỏa diễm đột nhiên mất kiểm soát, bùng lên mạnh mẽ muốn thiêu sống hai người. Vạt áo của Hiên Viên Cẩn dưới nhiệt độ của hỏa diễm nhanh chóng bén lửa, và nếu không nhanh tay, sẽ có hai đống tro lớn thay vì chỉ vài mảnh áo cháy mất!!
Đang lo lắng không kịp thu hồi Hỏa thuật, Phong Uyển liền thấy một dòng nước từ tay Hiên Viên Cẩn bao vây ngọn lửa cuồng nộ, thúc ép nó tiêu tán. Pháp lực của Hiên Viên Cẩn mặc dù không bằng Phong Uyển nhưng so với lớp người trẻ ở Tiên môn cũng là một viên ngọc sáng, về sự kiên trì tu tập chắc hẳn phải gấp đôi Trường Lưu Nhị tiểu thư rồi. Cần cù bù thiên phú, chỉ hiềm tên này quá cương trực và nóng nảy.
Chưa kịp vội mừng, cũng giống như ngọn lửa mà Phong Uyển tạo ra lúc nãy, Hiên Viên Cẩn đột nhiên không thể khống chế dòng nước của mình. Nước không ào ạt mạnh mẽ như lửa mà tựa hàng vạn mũi kim châm, giọt nào rơi trúng da thịt đều gây đau đớn khôn tả. Đối với nước, cả hai không biết nên làm thế nào để chống lại, đành hợp lực tạo ra một bức tường đất chắn ngang quanh người, cố thủ đợi đến khi nước rút, hoặc Hiên Viên Cẩn có thể khống chế lại pháp lực của mình. Sau hai lần mất kiểm soát, cả hai dần hiểu rõ trận pháp này lợi hại đến mức nào, nếu không tận lực khống chế ngay từ đầu, ngu ngốc sử dụng pháp lực thì chỉ trong phút chốc sẽ bị mất kiểm soát, pháp lực phản lại còn thảm thiết hơn chục lần. Nên ngay lúc dựng tường đất, Phong Uyển đành hạ phù ấn, quyết không để cho cả mình và tên đầu gỗ đi cùng đột nhiên bị chôn sống. Phỏng chừng chỉ có ba phút thời gian trước khi phù ấn bị phá, cả hai có được chút thời gian nghỉ ngơi trước khi chịu đựng sự tra tấn của Tử Ma thêm một lần nữa.
“Đồ đầu gỗ, nói đi, ngươi có nghĩ ra được cách nào để thoát không?! Tại ngươi mà bản cô nương giờ phải đeo thêm một cục nợ nữa rồi!!” – Phong Uyển ấm ức, đấm mạnh vào bả vai Hiên Viên Cẩn.
Vị Thái tử Nhân giới tức sôi gan, chỉ hận không thể làm trái lời mẫu hậu rằng không được động thủ với nữ nhi, nhất là cái cô “nghĩa tỷ” tinh quái này. Bình thường hắn quyết không chịu kém cạnh trong khoản đấu võ mồm nếu bị chửi, ngay lập tức gân cổ lên cãi lại, đòi lại công đạo cho bằng được. Nhưng bây giờ hắn không phản bác lại lời của Bạch Phong Uyển. Một phần là vì hắn biết nàng có ý tốt, muốn cầm chân địch cho hắn chạy thoát, thế mà chỉ vì bị khích bác mà hắn vô tình đẩy cả hai vào tử lộ. Phần còn lại vì hắn lo lắng không biết những gì mà hắn đang nghĩ trong đầu, liệu có thể thực hiện được hay không...
Đưa cả chân thân vào để điều khiển trận pháp, giống như có tai mắt khắp nơi, Tử Ma đều nhìn thấy mọi động tĩnh của Phong Uyển và Hiên Viên Cẩn. Hắn khá bất ngờ trước sự ứng biến của cả hai nhưng chỉ cho đó chẳng qua là sự liều lĩnh tuyệt vọng của con mồi trong lưới sắt. Đem so thực lực giữa một bên là Thần tướng bao phen chinh nam dẹp bắc, ngàn năm ẩn nhẫn đợi thời cơ, cả sức lực lẫn pháp lực đều trên cơ phần lớn tiên nhân ở Tiên giới đến vạn lần với bên kia là một nha đầu chưa đến hai mươi tuổi, tên oắt còn lại còn chưa tu được tiên thân, nực cười làm sao! Ngạo mạn ư? Hắn có đủ tư cách để ngạo mạn, để nhìn cả thế gian này bằng nửa con mắt. Bởi lẽ, trước thực lực tuyệt đối, căn bản chẳng có chút cơ may nào cả.
Tất cả diễn biến từ đầu đến giờ mới chỉ là màn dạo đầu mà thôi. Mẫn Tích Đế cơ quả thật quá coi thường năng lực của Tử Ma hắn rồi, ám sát hai con kiến mà phải dụng đến một Thần tướng, khác gì muốn giết gà lại lấy đại đao trảm mã?! Bất quá hắn vẫn phải tuân theo, đành lập một trận pháp “nho nhỏ” để từ từ nghiền chúng ra bã rồi giải quyết nhanh gọn, không làm lỡ đại sự của chủ thượng. Mặc dù bức tường đất mà hai tiểu oa kia dựng khiến dự tính đánh nhanh rút gọn ban đầu hơi trễ nải nhưng với sự thao túng của hắn, chút phản kháng kia chưa đến một chung trà sẽ bị nghiền vụn.
“Ầm!!!!”
Không ngoài dự đoán của hắn, không quá ba phút, trên bức tường nhanh chóng xuất hiện từng vết nứt to tướng, dần lan rộng ra và đổ sập xuống, lộ ra hai thân ảnh tái nhợt vì kiệt sức. May mắn cho chúng, khi bức tường đất bị phá hủy, những khối đất dần xoáy vào nước, khiến dòng nước dần đặc sệt lại và mất đi sự cuồng nộ không thể kiểm soát, để lại một dòng bùn chầm chậm trôi dưới chân. Khá lắm, mấy tiểu tử vắt mũi chưa sạch mà ứng phó được đến mức này, xem ra suốt mấy ngàn năm sóng yên biển lặng kia bọn Tiên giới cũng không quá vô dụng. Nhưng mới là màn dạo đầu, sao có thể để chúng thảnh thơi dưỡng sức chứ?!
Làn sương mù mịt mờ trong trận pháp bỗng chốc càng dày đặc hơn rồi tan biến trong chớp mắt, để lộ ra trước mắt Bạch Phong Uyển và Hiên Viên Cẩn là một cảnh tượng kì dị. Không còn là rừng núi lúc hai người mới bước vào trận pháp, nơi đây là một vùng đất hoang vu không cây không cỏ, chỉ thuần cát và cát. Cũng chẳng có trời trăng mây gió gì cả, thay vào đó là hai thân ảnh cao đến hơn sáu mươi trượng (khoảng 240 mét – ai biết tòa nhà Bitexco thì cứ hiểu hai thân ảnh cao chừng đó) trầm mặc giữa thinh không, đứng đối diện cách nhau áng chừng tám mươi trượng. Dù rằng cả hai người họ quá cao đến nỗi không thể nhìn rõ nhân dạng nhưng làn da của họ thật sự rất kích thích thị giác, một bên đỏ chói như ánh lửa, bên còn lại trắng toát tựa tuyết trên đỉnh Thiên Sơn. Tuy rằng Uyển Nhi và tên đầu đất đi cùng đã uống Lục Hoàn Dưỡng Nguyên Đan đảm bảo không bị nhiễm độc nhưng khí tức của hai thân ảnh cao vòi vọi trên đầu khiến cả hai ớn lạnh, biết ngay có nguy hiểm xảy đến.
Chẳng đợi lâu, bên phía thân ảnh màu đỏ liền vung tay, phả ra luồng hơi nóng khủng khiếp, khắp người hắn là cỗ hỏa diễm rừng rực cháy, một cái phất tay thôi là bao nhiêu luồng lửa xông thẳng tới hai bóng người nhỏ xíu dưới chân. Một khắc sau, thân ảnh màu trắng hưởng ứng theo đồng bọn, mạnh mẽ chắp tay lại, một trận bão tuyết chẳng biết từ đâu xuất hiện xoay quanh người hắn, cuốn theo đó là vô số mũi lao băng sắc nhọn phóng vù vù vào hai đốm đen như hai cái bia di động đang cuống cuồng chạy trên mặt cát. Hai thân ảnh này là Băng Hồn và Hỏa Linh, là con rối được Tử Ma luyện chế phỏng theo sức mạnh của Thủy Thần Lãnh Thiên và Hỏa Thần Chúc Dung, tạo thành Băng Hỏa Lưỡng Cực Trận. Nhiệt độ xung quanh biến đổi kịch liệt, mới một giây trước là Hỏa Diệm Sơn, một khắc sau đã là Băng Thiên Tuyết Địa. Nóng lạnh luân phiên, gương mặt của cả hai cũng biến ảo theo lúc đỏ gay, lúc trắng bệch. Bạch Phong Uyển còn đỡ vì sớm tu được tiên thân, tạm chống đỡ được sự thay đổi thất thường nhưng tu vi của Hiên Viên Cẩn chưa đạt được như vậy, sự thống khổ mà cơ thể hắn phải chịu kịch liệt hơn nàng gấp mười lần. Hỏa nhiệt, băng hàn thi nhau công kích Hiên Viên Cẩn, thân thể lảo đảo theo từng đợt gió lạnh buốt quất qua người, đôi chân loạng choạng run rẩy bởi hơi nóng dưới chân, tưởng chừng hắn có thể hôn mê bất cứ lúc nào. Ý thức của hắn giờ đây chẳng khác gì sợi chỉ treo ngàn cân, chực chờ đứt phụt.
Ngay khi hắn sắp không chịu nổi nữa, bàn tay của Phong Uyển nhẹ nhàng vỗ vào lưng hắn, một luồng chân khí ấm áp chậm rãi từ tay nàng lan đến tâm phế (tim và phổi) rồi từ từ ngấm vào kinh mạch của Hiên Viên Cẩn. Kinh ngạc quay sang, gương mặt của người con gái ấy cũng tái nhợt như hắn, nhưng thần sắc khá hơn bởi vì nàng vẫn còn tiên thân. Đôi mắt tím biếc không hề che giấu sự lo lắng tột độ, từ đáy mắt hắn đọc được nỗi băn khoăn của nàng. Nàng e sợ hắn sẽ gục ngã? Tu vi của hắn không đủ vượt qua băng hỏa tra tấn? Được thôi, hắn sẽ chứng minh cho cả nàng và tên Thần tướng ngạo mạn kia thấy. Khẽ lắc mình, bàn tay của Phong Uyển không còn ở trên lưng hắn nữa, chân khí ấm áp bị đứt đoạn. Chưa kịp để nàng lên tiếng, hắn khẽ gật đầu, thu liễm sự cương liệt trong ánh mắt, thêm vài phần ngưng trọng. Người con gái bên cạnh vốn ngạc nhiên nhanh chóng hiểu ý, bèn gật đầu đáp lại và thu toàn bộ khí tức, nhãn quang sắc bén hơn mấy lần. Một thoáng sau, cả hai đã đứng cách nhau hơn trăm thước (khoảng 30m).
“Phập!”
Thanh kiếm của Hiên Viên Cẩn cắm thẳng trên mặt đất, hai tay hắn nắm chặt chuôi kiếm, thôi thúc tất cả chân khí luân chuyển trong cơ thể, tản mát ra toàn bộ sát khí mà hắn có thể tạo được, còn “mượn” thêm sát khí của Bạch Phong Uyển để thu hút hai thân ảnh trên cao. Phát hiện một con kiến hôi đang cố gắng lấy uy áp bức, Băng Hồn và Hỏa Linh theo bản năng dồn công kích vào Hiên Viên Cẩn, tuyết vũ và hỏa diệm chung quanh hắn càng cuồng nộ hơn bao giờ hết, sự thống khổ mà hắn phải chịu cũng tăng thêm cả trăm lần. Ở bên phía Phong Uyển, vì bao nhiêu thù địch trên người nàng đã được Hiên Viên Cẩn gánh giúp nên thần sắc ngoại trừ mệt mỏi ra thì đỡ hơn ban đầu khá nhiều, liền phóng mắt ra khắp chung quanh, cố gắng tìm cho ra sơ hở của trận pháp. Nhưng nói thì dễ hơn làm, cả một vùng hoang vu rộng lớn do trận pháp tạo ra này dễ gì kiếm ra đây?
“Nếu không có sơ hở thì cô tự tạo ra đi.”
Tiếng của Hiên Viên Cẩn lúc cả hai người nấp dưới bức tường đất lại vang lên trong đầu nàng. Tên đầu đất này, nàng rủa thầm, sau vụ này mà bổn cô nương còn sống, quyết phải cho ngươi một vố mới hả dạ được. Còn bây giờ, cứ để xem. Bản lĩnh của Trường Lưu Nhị tiểu thư vốn chỉ e thiên hạ không loạn, nếu ngươi đã muốn loạn thì nàng sẽ quấy cho bát nháo hơn chứ nhất quyết không để sóng yên biển lặng. Hít một ngụm khí lạnh, tỉ mỉ quan sát hai thân ảnh Băng Hồn và Hỏa Linh, nàng tự hỏi nếu để hai tên này đánh nhau thì có khiến Tử Ma ra mặt không nhỉ? Tên Thần tướng đó, từ lúc khởi động trận pháp đến giờ chẳng biết giấu mặt chuột chỗ nào rồi!! Nhưng nàng cũng chẳng thèm bận tâm, hắn không có mặt ở đây thì càng tốt, càng thuận tiện cho mưu kế của nàng.
Phong Uyển quan sát hai thân ảnh cao ngất kia chán chê rồi, liền quơ tay khua loạn xạ trong khư đỉnh, mãi một lúc lâu mới rút ra được một cây trường cung bằng gỗ dâu, dây bện bằng da trâu trông khá tốt, chỉ có điều đây chẳng phải là pháp bảo Tiên gia gì. Nàng loay hoay dùng phép gia cố sợi dây, cột lại dây cung cho thật chắc chắn, rồi nhanh nhẹn len lỏi tới gần Hiên Viên Cẩn. Chung quanh tên đầu gỗ này thật thảm, một bên là tuyết đóng thành núi và hàng trăm cột băng la liệt trên mặt đất, bên kia là ngọn lửa hừng hực cháy. Nàng thở dài cảm thán, toàn bộ khí tức vốn đã thu liễm từ trước lại được cất giấu thật sâu, sau đó lén niệm chú di chuyển từng cột băng chất chồng lên nhau, cách thân ảnh Hỏa Linh tầm hai mươi trượng. Từ một hai cột, năm sáu cột,... đến khi tháp băng của Phong Uyển cao chừng trăm thước, nàng liền ngừng tay, thoăn thoắt leo lên đỉnh tháp. Giá mà nàng nắm vững thuật ngự kiếm hay ngự phong như Song tỷ, có lẽ sẽ không phải vất vả dựng tháp như thế. May mắn là trận bão tuyết bên phía Hiên Viên Cẩn quá lớn và mịt mù, bao phủ một vùng bán kính ba mươi trượng, nàng chỉ thầm hi vọng tháp băng này sẽ không bị phát hiện sớm, hai con rối kia cũng không để ý con kiến nàng đây đang có mưu đồ. Tiện tay rút thêm năm, sáu cột băng bay lung tung gần đấy, Phong Uyển kéo căng dây cung và nín thở.
“Một... hai... ba...”
“Phựt!!” – Một cột băng rơi xuống sát mép bàn chân thân ảnh đỏ rực, một khắc sau hóa thành vũng nước và tiêu tán.
“Phựt!!” – Một cột băng rơi chệch sang phía bên hông Hỏa Linh, chưa kịp chạm vào người nó đã bốc hơi chẳng còn dấu vết.
“Phựt!!” – Một cột băng đập vào ngực con rối, nó sững người trong chốc lát, thấy không có gì bèn tiếp tục phóng lửa thiêu đốt.
“Phựt, phựt, phựt!!!” – Liên tiếp ba cột băng bay tới tấp vào người Hỏa Linh, ác hơn, có một cột bay trúng mặt đau đến choáng váng. Nó gầm thét điên đảo, tức giận nhìn về phía Hiên Viên Cẩn thấy trận bão tuyết và hỏa diệm vẫn như cũ, bèn chuyển hướng giận dữ sang phía Băng Hồn, nghi ngờ tên khốn này nhân lúc nó lơ là mà phóng băng đánh lén. Hỏa diệm xung quanh Hiên Viên Cẩn nhanh chóng rút về tay Hỏa Linh, tạo thành một quả cầu lửa ném thẳng vào mặt thân ảnh trắng toát nhìn ngứa cả mắt kia.
Đột nhiên bị ăn một quả cầu lửa đến sấp mặt, thân ảnh Băng Hồn quay đầu dáo dác xem kẻ nào dám to gan đến vậy, phát hiện Hỏa Linh vênh mặt hả hê nhìn mình, theo bản năng liền quăng mấy quả cầu tuyết đáp trả lại. Bị đối phương khơi mào chiến tranh, Hỏa Linh càng cuồng nộ hơn, ngay lập tức liền bốc hỏa, xông vào Băng Hồn. Hai bên choảng nhau tới tấp như thế, chẳng để ý Hiên Viên Cẩn và Phong Uyển đã sớm chuồn đi xa, vừa hồi sức vừa thong thả “tọa sơn quan hổ đấu”.
“Này đầu gỗ, ngươi đoán thử coi tên Thần tướng kiêu ngạo kia có đưa mặt chuột ra không?”
“Hắn ra hay không ra thì có khác gì nhau nào?! Còn nữa, ta là Hiên Viên Cẩn, Thái tử Nhân giới chứ có phải đầu gỗ này đầu đất nọ đâu?! Cố dộng tên ta vào đầu khó lắm hay sao, hả nghĩa – tỷ - bất – đắc – dĩ?!”
“Cái tên này, đồ... đồ... Đầu đất, đầu heo, đầu gỗ, đầu... đầu... Chứ không phải tại ngươi mà ta bị mắc kẹt ở cái xó này sao? Hứ, bổn cô nương không thèm chấp với ngươi!!”
“Xì, thì ai thèm chấp với cô làm gì kia chứ...” – Hiên Viên Cẩn bĩu môi, liếc mắt sang chỗ khác để tránh cái nhìn tức tối muốn bốc hỏa của người nào đó, lòng thầm rên rỉ cớ sao mỗi lần nàng ta nói chuyện đều cứ muốn “xiên” hắn vài nhát đao làm chi không biết?!
Hắn ngán ngẩm nhìn về phía hai thân ảnh khổng lồ đang đánh nhau bán sống bán chết mà căng thẳng. Phải rồi, Tử Ma có ra mặt hay không thì có khác gì nhau nào? Thoát được vỏ dưa lại vấp phải vỏ dừa, khó khăn lắm mới vượt được hai ải, thế mà nha đầu không sợ trời không sợ đất đi bên cạnh còn muốn gọi thêm Đại Ma Vương ra, chẳng biết nàng ta nghĩ cái gì nữa?! Thôi thì đã đâm lao phải theo lao, nếu không cùng Phong Uyển phá trận thì chỉ có chết rục xương ở đây thôi, và hắn thì hoàn toàn không chấp nhận kết cục đời mình lại lãng xẹt đến mức đó.
Trong lòng Bạch Nhị tiểu thư cũng lo lắng không kém tên đầu gỗ đi cùng chút nào, nhưng phá được Băng Hỏa Trận khiến tâm tình nàng cao hứng hơn, có hi vọng thoát khỏi trận pháp, có thêm hi vọng sống sót. Có điều, sự thật thường phũ phàng hơn mong ước của con người rất nhiều. Nhoáng cái, hai thân ảnh cao chót vót đang liều mạng kia bỗng chẳng thấy tăm hơi, băng hỏa cuồng nộ cũng biến mất. Không khí chung quanh đột nhiên khô hơn, và chẳng hiểu tại sao mà lông tóc của hai người lại rờn rợn muốn dựng đứng hết.
Bất thình lình, Tử Ma xuất hiện, trên mặt hắn vặn vẹo tức tối, nụ cười ngạo mạn méo xệch đi thành hình thù quái dị. Không tức giận sao được, hai con rối Băng Hồn và Hỏa Linh là kiệt tác mấy trăm năm của hắn, giờ bị Bạch Phong Uyển bày một cái mẹo nho nhỏ khiến chúng tương tàn lẫn nhau, nếu hắn không nhanh tay thì bao năm nghiên cứu vứt cho chó gặm hết!! Hai con kiến hôi này, không cẩn thận một phát là chúng leo lên cổ hắn ngồi rồi, cù nhây với chúng vừa lãng phí thời gian, vừa tốn công sức của hắn, đã thế còn có thể gây kinh động đến Tiên môn, quá thất sách. Dám chọc giận Tử Ma ư, chúng muốn sống không được, muốn chết không xong!!
Ngón tay hắn chỉ về Hiên Viên Cẩn và Bạch Phong Uyển, ngay lập tức cả hai bị hai đạo kình lôi giáng xuống, cơ thể tê dại run lên bần bật, hai đầu gối muốn sụm xuống, đến sức để nâng kiếm lên cũng bị tước đoạt. Thêm hai đạo kình lôi nữa, kiếm trong tay Hiên Viên Cẩn văng ra, hắn đau đớn khuỵu gối, gương mặt tái nhợt vì độc và băng hỏa càng trắng bệch. Phong Uyển hoảng hốt, bàn tay run lẩy bẩy vì bị sấm sét giáng liên tục vào đầu buông Thủy Nguyệt Kiếm, cố lê bước đến gần hắn, miệng lẩm bẩm chú ngữ bảo hộ cho cả hai.
Tử Ma thấy thế, khóe miệng cười lạnh, lại chỉ tay vào hai người. Thêm vài đạo kình lôi tiếp tục giáng xuống đầu, đến lượt Phong Uyển chịu không nổi, quỳ sụp xuống rên rỉ trong đau đớn. Y phục trên người tả tơi, da thịt hằn lên từng vệt đỏ đau nhức, đôi chỗ còn cháy đen nữa, cả người muốn nhấc người lên cũng không nổi. Thống khổ hơn, cơn đau này vào tận trong xương, từng đợt từng đợt kích động vào lục phủ ngũ tạng như muốn xé toạc tất cả, e rằng vỡ tim mà chết vẫn còn nhẹ. Cố gắng thúc động chân khí bảo hộ cũng vô ích, bao nhiêu chân khí trong cơ thể vì kình lôi mà chạy tán loạn trong kinh mạch mất rồi, nếu không phải vì Lục Hoàn Dưỡng Nguyên Đan đã uống từ trước thì có lẽ kinh mạch cả hai đã vỡ nát khi đạo kình lôi lần thứ hai giáng xuống đầu.
Kình lôi ầm ầm vang lên, không lúc nào ngớt. Tử Ma đã cố ý giảm bớt cường độ của kình lôi để có thể tra tấn Phong Uyển và Hiên Viên Cẩn sao cho cả hai vẫn còn chút hơi tàn để thở, để sự thống khổ kéo dài đến tận cùng. Hai bóng người nằm la liệt trên mặt đất kia, quả nhiên vẫn còn thoi thóp thở, mặc cho từng mảng da cháy đen trên người Hiên Viên Cẩn hay cơ thể co giật liên hồi của Bạch Phong Uyển. Hiển nhiên, giờ đây chẳng có ai trong hai người còn nghĩ về hi vọng trốn thoát.
“Ầm!!”
Đạo lôi kình cuối cùng giáng xuống, để lại hai bóng người nằm không nhúc nhích nổi trên nền đất, sự sống tàn dần theo từng nhịp thở. Tử Ma Thần tướng nhẹ nhàng lướt đến, trên tay cầm một ngọn mâu đen sẫm, gần lưỡi mâu có khắc một con Chức Mộng Thú. Đây là một loài yêu thú thân hổ, đuôi sói, có vòi như voi, vốn khá hiền lành, hay ăn ác mộng của con người, nhưng ngọn mâu khắc hình Chức Mộng Thú của Tử Ma thì ngược lại. Kẻ nào chạm phải lưỡi mâu của nó sẽ phải đối diện với tất cả những ác mộng lớn nhất, sự tra tấn tinh thần khủng khiếp nhất trong suốt cuộc đời mình. Rất nhiều người đã vì ngọn mâu này mà linh hồn bị phá vỡ thành những cái xác không hồn. Giờ đây, Tử Ma khẽ đưa ngọn mâu đến gần Phong Uyển, dùng lưỡi mâu kề sát cổ nàng, khí tức lạnh như băng của nó chẳng thể khiến nàng nhúc nhích nổi nhưng vẫn cảm nhận được. Chưa dừng lại, thanh vũ khí đáng sợ ấy quệt ngang mặt nàng, để lại một đường máu trên gò má...
Bao nhiêu lời quở trách dâng ứ trong lòng khiến nàng nghẹt thở, muốn nói hết nhưng chẳng hiểu sao lời thốt ra cứ thì thào “đồ đầu gỗ”, “quả dưa ngốc” hòa lẫn với từng tiếng nấc nghẹn.
Giờ đây, tình trạng của Hiên Viên Cẩn mới nhìn vào có vẻ vẫn không sao, trên người chỉ có vài vết trầy xước, hoàn toàn không đổ máu chút nào. Nhưng đôi mắt nhắm nghiền, tại Ấn đường mờ mờ ẩn ẩn một làn hắc khí, chứng tỏ đã bị chướng khí của Tử Ma xâm nhập gây rối loạn ngũ thức. Nếu không điều trị kịp thời, e rằng khi chướng khí đã lan đến kinh mạch toàn thân, tu vi nhẹ thì còn một nửa, nặng thì mất sạch chỉ trong một sớm một chiều.
Nhưng vẫn chưa đáng lo bằng tình cảnh của hai người lúc này. Ngay khi Uyển Nhi kịp đỡ lấy thân thể của Hiên Viên Cẩn đặt ngồi xuống gốc cây bên cạnh, Tử Ma đã nhanh chóng động thân, ẩn vào màn sương đột ngột xuất hiện bởi trận pháp.
Bây giờ cứ để cái tên đầu đất hôn mê vật vờ trong này, chỉ tổ khiến cả hai lãnh một chuyến tham quan Âm Phủ sớm, tất nhiên Bạch Phong Uyển đời nào chịu chấp nhận cái kết lãng xẹt đó. Nàng cắn răng, thò tay vào khư đỉnh rút ra một bình thuốc nhỏ.
Nếu Nho tôn Sênh Tiêu Mặc ở đây, chắc hắn sẽ uất hộc máu vì tiểu gia hỏa này cho xem!! Hắn tiêu tốn năm năm tu vi, lục tung cả tứ hoang bát hải để kiếm cho ra kỳ hương dị thảo nhằm luyện chế Lục Hoàn Dưỡng Nguyên Đan suốt sáu sáu ba mươi sáu ngày đêm không ăn không ngủ, cực kì hại đến dung nhan tiêu sái thoát tục của hắn mới xuất lô được mười viên đan, chia ra hai bình thuốc nhỏ cất kĩ trong Tiêu Hồn Điện. Một viên Lục Hoàn Dưỡng Nguyên Đan mặc dù không nâng cao tu vi nhưng nếu uống vào sẽ bảo trụ kinh mạch, không thể giải độc nhưng có thể khiến vạn độc bất xâm trong ba ngày, nếu trúng độc trước đó vẫn ngăn được độc tính phát tán trong vòng hai mươi canh giờ. Và tác dụng chính của nó là… dưỡng nhan, dưỡng thần, dưỡng tâm (?!). Là một trong Tam tôn, công việc trong môn phái cứ chồng chất như núi đổ, với tính cách của Sênh Tiêu Mặc nếu không phục dụng đan dược sẽ không thể nào duy trì bộ dáng tiêu sái vạn người mê suốt mấy trăm năm, đạt danh hiệu “Trường Lưu đệ nhất phong lưu” trong một cuộc bình chọn của tạp chí Tiên Nhân Chí. Ai ngờ đâu Uyển Nhi tiểu gia hỏa của Tuyệt Tình Điện trước khi lẻn xuống Nhân giới theo chân Bạch Nghi Song đi Mao Sơn đã lén càn quét Tiêu Hồn Điện tìm đan dược phòng thân với lí do rất đơn giản: Nho Tôn sư thúc cưng chiều nàng như thế, hẳn sẽ không bắt tội nàng trộm đan dược đâu!!
Tác dụng của Lục Hoàn Dưỡng Nguyên Đan, Bạch Phong Uyển vốn chỉ nhớ mang máng một ít do Sênh Tiêu Mặc có kể cho nàng trong một lần đi thu hái thảo dược về. May mắn là nàng không quên tác dụng cầm độc của nó, bèn cạy miệng Hiên Viên Cẩn, nhét một viên đan dược to bằng hạt hạnh đào đi vào cổ họng, bản thân cũng vội nuốt một viên. Chướng khí, bản chất của nó là độc vụ tích tụ trong không khí, một khi hít phải rất khó phòng vệ, công hiệu của Lục Hoàn Dưỡng Nguyên Đan có thể không phát tác tốt nhưng ít ra vẫn có thể trụ mệnh ít nhiều cho Hiên Viên Cẩn, đợi đến lúc thoát thân. Theo đúng như phán đoán của nàng, sắc mặt của tên đầu gỗ nào đó đã khá hơn rất nhiều, cố gắng chống bảo kiếm đứng dậy, không chấp nhận làm bao cát cho Tử Ma Thần tướng đang ẩn núp trong trận pháp.
Hừm, xem ra gã Thần tướng này cũng có tâm, không thừa cơ đánh lén cả hai. Bạch Phong Uyển nghĩ thế, thật ra do nàng mải chú tâm vào việc chạy chữa cho Hiên Viên Cẩn nên không để ý phạm vi năm mươi thước xung quanh hai người, đã không còn cảnh sắc ban đầu nữa. Mọi thứ nhanh chóng biến ảo khôn lường, mê vụ lãng đãng giữa thinh không, ngoài phạm vi bán kính năm thước (khoảng 1,5m) chẳng còn thấy được cái gì cả. Đột nhiên, thân thể của cả hai trở nên trầm trọng kinh khủng, một tầng áp lực vô hình đè lên vai và càng lúc càng nặng. Cứ như sức nặng của cả bầu trời dồn hết lên vai Phong Uyển vậy!! Nàng cử động vô cùng khó khăn, thậm chí muốn lê chân bước về phía trước cũng đã là một cực hình. Nàng không sợ chết, nhưng bị đè bẹp như gián thì khó coi quá đấy!!
Cực chẳng đã, Phong Uyển bèn thử liều niệm Hỏa thuật, tạo ra một luồng lửa đỏ phiêu phù sau lưng, cố gắng không để hỏa nhiệt quá gần cơ thể. Lần này nàng quả là ăn may, không khí dưới tác động của nhiệt độ giống như nước, dần dần bốc hơi bay lên, khiến áp lực đè trên hai người giảm đi được thoáng chốc. Nhưng ngay lập tức, luồng hỏa diễm đột nhiên mất kiểm soát, bùng lên mạnh mẽ muốn thiêu sống hai người. Vạt áo của Hiên Viên Cẩn dưới nhiệt độ của hỏa diễm nhanh chóng bén lửa, và nếu không nhanh tay, sẽ có hai đống tro lớn thay vì chỉ vài mảnh áo cháy mất!!
Đang lo lắng không kịp thu hồi Hỏa thuật, Phong Uyển liền thấy một dòng nước từ tay Hiên Viên Cẩn bao vây ngọn lửa cuồng nộ, thúc ép nó tiêu tán. Pháp lực của Hiên Viên Cẩn mặc dù không bằng Phong Uyển nhưng so với lớp người trẻ ở Tiên môn cũng là một viên ngọc sáng, về sự kiên trì tu tập chắc hẳn phải gấp đôi Trường Lưu Nhị tiểu thư rồi. Cần cù bù thiên phú, chỉ hiềm tên này quá cương trực và nóng nảy.
Chưa kịp vội mừng, cũng giống như ngọn lửa mà Phong Uyển tạo ra lúc nãy, Hiên Viên Cẩn đột nhiên không thể khống chế dòng nước của mình. Nước không ào ạt mạnh mẽ như lửa mà tựa hàng vạn mũi kim châm, giọt nào rơi trúng da thịt đều gây đau đớn khôn tả. Đối với nước, cả hai không biết nên làm thế nào để chống lại, đành hợp lực tạo ra một bức tường đất chắn ngang quanh người, cố thủ đợi đến khi nước rút, hoặc Hiên Viên Cẩn có thể khống chế lại pháp lực của mình. Sau hai lần mất kiểm soát, cả hai dần hiểu rõ trận pháp này lợi hại đến mức nào, nếu không tận lực khống chế ngay từ đầu, ngu ngốc sử dụng pháp lực thì chỉ trong phút chốc sẽ bị mất kiểm soát, pháp lực phản lại còn thảm thiết hơn chục lần. Nên ngay lúc dựng tường đất, Phong Uyển đành hạ phù ấn, quyết không để cho cả mình và tên đầu gỗ đi cùng đột nhiên bị chôn sống. Phỏng chừng chỉ có ba phút thời gian trước khi phù ấn bị phá, cả hai có được chút thời gian nghỉ ngơi trước khi chịu đựng sự tra tấn của Tử Ma thêm một lần nữa.
“Đồ đầu gỗ, nói đi, ngươi có nghĩ ra được cách nào để thoát không?! Tại ngươi mà bản cô nương giờ phải đeo thêm một cục nợ nữa rồi!!” – Phong Uyển ấm ức, đấm mạnh vào bả vai Hiên Viên Cẩn.
Vị Thái tử Nhân giới tức sôi gan, chỉ hận không thể làm trái lời mẫu hậu rằng không được động thủ với nữ nhi, nhất là cái cô “nghĩa tỷ” tinh quái này. Bình thường hắn quyết không chịu kém cạnh trong khoản đấu võ mồm nếu bị chửi, ngay lập tức gân cổ lên cãi lại, đòi lại công đạo cho bằng được. Nhưng bây giờ hắn không phản bác lại lời của Bạch Phong Uyển. Một phần là vì hắn biết nàng có ý tốt, muốn cầm chân địch cho hắn chạy thoát, thế mà chỉ vì bị khích bác mà hắn vô tình đẩy cả hai vào tử lộ. Phần còn lại vì hắn lo lắng không biết những gì mà hắn đang nghĩ trong đầu, liệu có thể thực hiện được hay không...
Đưa cả chân thân vào để điều khiển trận pháp, giống như có tai mắt khắp nơi, Tử Ma đều nhìn thấy mọi động tĩnh của Phong Uyển và Hiên Viên Cẩn. Hắn khá bất ngờ trước sự ứng biến của cả hai nhưng chỉ cho đó chẳng qua là sự liều lĩnh tuyệt vọng của con mồi trong lưới sắt. Đem so thực lực giữa một bên là Thần tướng bao phen chinh nam dẹp bắc, ngàn năm ẩn nhẫn đợi thời cơ, cả sức lực lẫn pháp lực đều trên cơ phần lớn tiên nhân ở Tiên giới đến vạn lần với bên kia là một nha đầu chưa đến hai mươi tuổi, tên oắt còn lại còn chưa tu được tiên thân, nực cười làm sao! Ngạo mạn ư? Hắn có đủ tư cách để ngạo mạn, để nhìn cả thế gian này bằng nửa con mắt. Bởi lẽ, trước thực lực tuyệt đối, căn bản chẳng có chút cơ may nào cả.
Tất cả diễn biến từ đầu đến giờ mới chỉ là màn dạo đầu mà thôi. Mẫn Tích Đế cơ quả thật quá coi thường năng lực của Tử Ma hắn rồi, ám sát hai con kiến mà phải dụng đến một Thần tướng, khác gì muốn giết gà lại lấy đại đao trảm mã?! Bất quá hắn vẫn phải tuân theo, đành lập một trận pháp “nho nhỏ” để từ từ nghiền chúng ra bã rồi giải quyết nhanh gọn, không làm lỡ đại sự của chủ thượng. Mặc dù bức tường đất mà hai tiểu oa kia dựng khiến dự tính đánh nhanh rút gọn ban đầu hơi trễ nải nhưng với sự thao túng của hắn, chút phản kháng kia chưa đến một chung trà sẽ bị nghiền vụn.
“Ầm!!!!”
Không ngoài dự đoán của hắn, không quá ba phút, trên bức tường nhanh chóng xuất hiện từng vết nứt to tướng, dần lan rộng ra và đổ sập xuống, lộ ra hai thân ảnh tái nhợt vì kiệt sức. May mắn cho chúng, khi bức tường đất bị phá hủy, những khối đất dần xoáy vào nước, khiến dòng nước dần đặc sệt lại và mất đi sự cuồng nộ không thể kiểm soát, để lại một dòng bùn chầm chậm trôi dưới chân. Khá lắm, mấy tiểu tử vắt mũi chưa sạch mà ứng phó được đến mức này, xem ra suốt mấy ngàn năm sóng yên biển lặng kia bọn Tiên giới cũng không quá vô dụng. Nhưng mới là màn dạo đầu, sao có thể để chúng thảnh thơi dưỡng sức chứ?!
Làn sương mù mịt mờ trong trận pháp bỗng chốc càng dày đặc hơn rồi tan biến trong chớp mắt, để lộ ra trước mắt Bạch Phong Uyển và Hiên Viên Cẩn là một cảnh tượng kì dị. Không còn là rừng núi lúc hai người mới bước vào trận pháp, nơi đây là một vùng đất hoang vu không cây không cỏ, chỉ thuần cát và cát. Cũng chẳng có trời trăng mây gió gì cả, thay vào đó là hai thân ảnh cao đến hơn sáu mươi trượng (khoảng 240 mét – ai biết tòa nhà Bitexco thì cứ hiểu hai thân ảnh cao chừng đó) trầm mặc giữa thinh không, đứng đối diện cách nhau áng chừng tám mươi trượng. Dù rằng cả hai người họ quá cao đến nỗi không thể nhìn rõ nhân dạng nhưng làn da của họ thật sự rất kích thích thị giác, một bên đỏ chói như ánh lửa, bên còn lại trắng toát tựa tuyết trên đỉnh Thiên Sơn. Tuy rằng Uyển Nhi và tên đầu đất đi cùng đã uống Lục Hoàn Dưỡng Nguyên Đan đảm bảo không bị nhiễm độc nhưng khí tức của hai thân ảnh cao vòi vọi trên đầu khiến cả hai ớn lạnh, biết ngay có nguy hiểm xảy đến.
Chẳng đợi lâu, bên phía thân ảnh màu đỏ liền vung tay, phả ra luồng hơi nóng khủng khiếp, khắp người hắn là cỗ hỏa diễm rừng rực cháy, một cái phất tay thôi là bao nhiêu luồng lửa xông thẳng tới hai bóng người nhỏ xíu dưới chân. Một khắc sau, thân ảnh màu trắng hưởng ứng theo đồng bọn, mạnh mẽ chắp tay lại, một trận bão tuyết chẳng biết từ đâu xuất hiện xoay quanh người hắn, cuốn theo đó là vô số mũi lao băng sắc nhọn phóng vù vù vào hai đốm đen như hai cái bia di động đang cuống cuồng chạy trên mặt cát. Hai thân ảnh này là Băng Hồn và Hỏa Linh, là con rối được Tử Ma luyện chế phỏng theo sức mạnh của Thủy Thần Lãnh Thiên và Hỏa Thần Chúc Dung, tạo thành Băng Hỏa Lưỡng Cực Trận. Nhiệt độ xung quanh biến đổi kịch liệt, mới một giây trước là Hỏa Diệm Sơn, một khắc sau đã là Băng Thiên Tuyết Địa. Nóng lạnh luân phiên, gương mặt của cả hai cũng biến ảo theo lúc đỏ gay, lúc trắng bệch. Bạch Phong Uyển còn đỡ vì sớm tu được tiên thân, tạm chống đỡ được sự thay đổi thất thường nhưng tu vi của Hiên Viên Cẩn chưa đạt được như vậy, sự thống khổ mà cơ thể hắn phải chịu kịch liệt hơn nàng gấp mười lần. Hỏa nhiệt, băng hàn thi nhau công kích Hiên Viên Cẩn, thân thể lảo đảo theo từng đợt gió lạnh buốt quất qua người, đôi chân loạng choạng run rẩy bởi hơi nóng dưới chân, tưởng chừng hắn có thể hôn mê bất cứ lúc nào. Ý thức của hắn giờ đây chẳng khác gì sợi chỉ treo ngàn cân, chực chờ đứt phụt.
Ngay khi hắn sắp không chịu nổi nữa, bàn tay của Phong Uyển nhẹ nhàng vỗ vào lưng hắn, một luồng chân khí ấm áp chậm rãi từ tay nàng lan đến tâm phế (tim và phổi) rồi từ từ ngấm vào kinh mạch của Hiên Viên Cẩn. Kinh ngạc quay sang, gương mặt của người con gái ấy cũng tái nhợt như hắn, nhưng thần sắc khá hơn bởi vì nàng vẫn còn tiên thân. Đôi mắt tím biếc không hề che giấu sự lo lắng tột độ, từ đáy mắt hắn đọc được nỗi băn khoăn của nàng. Nàng e sợ hắn sẽ gục ngã? Tu vi của hắn không đủ vượt qua băng hỏa tra tấn? Được thôi, hắn sẽ chứng minh cho cả nàng và tên Thần tướng ngạo mạn kia thấy. Khẽ lắc mình, bàn tay của Phong Uyển không còn ở trên lưng hắn nữa, chân khí ấm áp bị đứt đoạn. Chưa kịp để nàng lên tiếng, hắn khẽ gật đầu, thu liễm sự cương liệt trong ánh mắt, thêm vài phần ngưng trọng. Người con gái bên cạnh vốn ngạc nhiên nhanh chóng hiểu ý, bèn gật đầu đáp lại và thu toàn bộ khí tức, nhãn quang sắc bén hơn mấy lần. Một thoáng sau, cả hai đã đứng cách nhau hơn trăm thước (khoảng 30m).
“Phập!”
Thanh kiếm của Hiên Viên Cẩn cắm thẳng trên mặt đất, hai tay hắn nắm chặt chuôi kiếm, thôi thúc tất cả chân khí luân chuyển trong cơ thể, tản mát ra toàn bộ sát khí mà hắn có thể tạo được, còn “mượn” thêm sát khí của Bạch Phong Uyển để thu hút hai thân ảnh trên cao. Phát hiện một con kiến hôi đang cố gắng lấy uy áp bức, Băng Hồn và Hỏa Linh theo bản năng dồn công kích vào Hiên Viên Cẩn, tuyết vũ và hỏa diệm chung quanh hắn càng cuồng nộ hơn bao giờ hết, sự thống khổ mà hắn phải chịu cũng tăng thêm cả trăm lần. Ở bên phía Phong Uyển, vì bao nhiêu thù địch trên người nàng đã được Hiên Viên Cẩn gánh giúp nên thần sắc ngoại trừ mệt mỏi ra thì đỡ hơn ban đầu khá nhiều, liền phóng mắt ra khắp chung quanh, cố gắng tìm cho ra sơ hở của trận pháp. Nhưng nói thì dễ hơn làm, cả một vùng hoang vu rộng lớn do trận pháp tạo ra này dễ gì kiếm ra đây?
“Nếu không có sơ hở thì cô tự tạo ra đi.”
Tiếng của Hiên Viên Cẩn lúc cả hai người nấp dưới bức tường đất lại vang lên trong đầu nàng. Tên đầu đất này, nàng rủa thầm, sau vụ này mà bổn cô nương còn sống, quyết phải cho ngươi một vố mới hả dạ được. Còn bây giờ, cứ để xem. Bản lĩnh của Trường Lưu Nhị tiểu thư vốn chỉ e thiên hạ không loạn, nếu ngươi đã muốn loạn thì nàng sẽ quấy cho bát nháo hơn chứ nhất quyết không để sóng yên biển lặng. Hít một ngụm khí lạnh, tỉ mỉ quan sát hai thân ảnh Băng Hồn và Hỏa Linh, nàng tự hỏi nếu để hai tên này đánh nhau thì có khiến Tử Ma ra mặt không nhỉ? Tên Thần tướng đó, từ lúc khởi động trận pháp đến giờ chẳng biết giấu mặt chuột chỗ nào rồi!! Nhưng nàng cũng chẳng thèm bận tâm, hắn không có mặt ở đây thì càng tốt, càng thuận tiện cho mưu kế của nàng.
Phong Uyển quan sát hai thân ảnh cao ngất kia chán chê rồi, liền quơ tay khua loạn xạ trong khư đỉnh, mãi một lúc lâu mới rút ra được một cây trường cung bằng gỗ dâu, dây bện bằng da trâu trông khá tốt, chỉ có điều đây chẳng phải là pháp bảo Tiên gia gì. Nàng loay hoay dùng phép gia cố sợi dây, cột lại dây cung cho thật chắc chắn, rồi nhanh nhẹn len lỏi tới gần Hiên Viên Cẩn. Chung quanh tên đầu gỗ này thật thảm, một bên là tuyết đóng thành núi và hàng trăm cột băng la liệt trên mặt đất, bên kia là ngọn lửa hừng hực cháy. Nàng thở dài cảm thán, toàn bộ khí tức vốn đã thu liễm từ trước lại được cất giấu thật sâu, sau đó lén niệm chú di chuyển từng cột băng chất chồng lên nhau, cách thân ảnh Hỏa Linh tầm hai mươi trượng. Từ một hai cột, năm sáu cột,... đến khi tháp băng của Phong Uyển cao chừng trăm thước, nàng liền ngừng tay, thoăn thoắt leo lên đỉnh tháp. Giá mà nàng nắm vững thuật ngự kiếm hay ngự phong như Song tỷ, có lẽ sẽ không phải vất vả dựng tháp như thế. May mắn là trận bão tuyết bên phía Hiên Viên Cẩn quá lớn và mịt mù, bao phủ một vùng bán kính ba mươi trượng, nàng chỉ thầm hi vọng tháp băng này sẽ không bị phát hiện sớm, hai con rối kia cũng không để ý con kiến nàng đây đang có mưu đồ. Tiện tay rút thêm năm, sáu cột băng bay lung tung gần đấy, Phong Uyển kéo căng dây cung và nín thở.
“Một... hai... ba...”
“Phựt!!” – Một cột băng rơi xuống sát mép bàn chân thân ảnh đỏ rực, một khắc sau hóa thành vũng nước và tiêu tán.
“Phựt!!” – Một cột băng rơi chệch sang phía bên hông Hỏa Linh, chưa kịp chạm vào người nó đã bốc hơi chẳng còn dấu vết.
“Phựt!!” – Một cột băng đập vào ngực con rối, nó sững người trong chốc lát, thấy không có gì bèn tiếp tục phóng lửa thiêu đốt.
“Phựt, phựt, phựt!!!” – Liên tiếp ba cột băng bay tới tấp vào người Hỏa Linh, ác hơn, có một cột bay trúng mặt đau đến choáng váng. Nó gầm thét điên đảo, tức giận nhìn về phía Hiên Viên Cẩn thấy trận bão tuyết và hỏa diệm vẫn như cũ, bèn chuyển hướng giận dữ sang phía Băng Hồn, nghi ngờ tên khốn này nhân lúc nó lơ là mà phóng băng đánh lén. Hỏa diệm xung quanh Hiên Viên Cẩn nhanh chóng rút về tay Hỏa Linh, tạo thành một quả cầu lửa ném thẳng vào mặt thân ảnh trắng toát nhìn ngứa cả mắt kia.
Đột nhiên bị ăn một quả cầu lửa đến sấp mặt, thân ảnh Băng Hồn quay đầu dáo dác xem kẻ nào dám to gan đến vậy, phát hiện Hỏa Linh vênh mặt hả hê nhìn mình, theo bản năng liền quăng mấy quả cầu tuyết đáp trả lại. Bị đối phương khơi mào chiến tranh, Hỏa Linh càng cuồng nộ hơn, ngay lập tức liền bốc hỏa, xông vào Băng Hồn. Hai bên choảng nhau tới tấp như thế, chẳng để ý Hiên Viên Cẩn và Phong Uyển đã sớm chuồn đi xa, vừa hồi sức vừa thong thả “tọa sơn quan hổ đấu”.
“Này đầu gỗ, ngươi đoán thử coi tên Thần tướng kiêu ngạo kia có đưa mặt chuột ra không?”
“Hắn ra hay không ra thì có khác gì nhau nào?! Còn nữa, ta là Hiên Viên Cẩn, Thái tử Nhân giới chứ có phải đầu gỗ này đầu đất nọ đâu?! Cố dộng tên ta vào đầu khó lắm hay sao, hả nghĩa – tỷ - bất – đắc – dĩ?!”
“Cái tên này, đồ... đồ... Đầu đất, đầu heo, đầu gỗ, đầu... đầu... Chứ không phải tại ngươi mà ta bị mắc kẹt ở cái xó này sao? Hứ, bổn cô nương không thèm chấp với ngươi!!”
“Xì, thì ai thèm chấp với cô làm gì kia chứ...” – Hiên Viên Cẩn bĩu môi, liếc mắt sang chỗ khác để tránh cái nhìn tức tối muốn bốc hỏa của người nào đó, lòng thầm rên rỉ cớ sao mỗi lần nàng ta nói chuyện đều cứ muốn “xiên” hắn vài nhát đao làm chi không biết?!
Hắn ngán ngẩm nhìn về phía hai thân ảnh khổng lồ đang đánh nhau bán sống bán chết mà căng thẳng. Phải rồi, Tử Ma có ra mặt hay không thì có khác gì nhau nào? Thoát được vỏ dưa lại vấp phải vỏ dừa, khó khăn lắm mới vượt được hai ải, thế mà nha đầu không sợ trời không sợ đất đi bên cạnh còn muốn gọi thêm Đại Ma Vương ra, chẳng biết nàng ta nghĩ cái gì nữa?! Thôi thì đã đâm lao phải theo lao, nếu không cùng Phong Uyển phá trận thì chỉ có chết rục xương ở đây thôi, và hắn thì hoàn toàn không chấp nhận kết cục đời mình lại lãng xẹt đến mức đó.
Trong lòng Bạch Nhị tiểu thư cũng lo lắng không kém tên đầu gỗ đi cùng chút nào, nhưng phá được Băng Hỏa Trận khiến tâm tình nàng cao hứng hơn, có hi vọng thoát khỏi trận pháp, có thêm hi vọng sống sót. Có điều, sự thật thường phũ phàng hơn mong ước của con người rất nhiều. Nhoáng cái, hai thân ảnh cao chót vót đang liều mạng kia bỗng chẳng thấy tăm hơi, băng hỏa cuồng nộ cũng biến mất. Không khí chung quanh đột nhiên khô hơn, và chẳng hiểu tại sao mà lông tóc của hai người lại rờn rợn muốn dựng đứng hết.
Bất thình lình, Tử Ma xuất hiện, trên mặt hắn vặn vẹo tức tối, nụ cười ngạo mạn méo xệch đi thành hình thù quái dị. Không tức giận sao được, hai con rối Băng Hồn và Hỏa Linh là kiệt tác mấy trăm năm của hắn, giờ bị Bạch Phong Uyển bày một cái mẹo nho nhỏ khiến chúng tương tàn lẫn nhau, nếu hắn không nhanh tay thì bao năm nghiên cứu vứt cho chó gặm hết!! Hai con kiến hôi này, không cẩn thận một phát là chúng leo lên cổ hắn ngồi rồi, cù nhây với chúng vừa lãng phí thời gian, vừa tốn công sức của hắn, đã thế còn có thể gây kinh động đến Tiên môn, quá thất sách. Dám chọc giận Tử Ma ư, chúng muốn sống không được, muốn chết không xong!!
Ngón tay hắn chỉ về Hiên Viên Cẩn và Bạch Phong Uyển, ngay lập tức cả hai bị hai đạo kình lôi giáng xuống, cơ thể tê dại run lên bần bật, hai đầu gối muốn sụm xuống, đến sức để nâng kiếm lên cũng bị tước đoạt. Thêm hai đạo kình lôi nữa, kiếm trong tay Hiên Viên Cẩn văng ra, hắn đau đớn khuỵu gối, gương mặt tái nhợt vì độc và băng hỏa càng trắng bệch. Phong Uyển hoảng hốt, bàn tay run lẩy bẩy vì bị sấm sét giáng liên tục vào đầu buông Thủy Nguyệt Kiếm, cố lê bước đến gần hắn, miệng lẩm bẩm chú ngữ bảo hộ cho cả hai.
Tử Ma thấy thế, khóe miệng cười lạnh, lại chỉ tay vào hai người. Thêm vài đạo kình lôi tiếp tục giáng xuống đầu, đến lượt Phong Uyển chịu không nổi, quỳ sụp xuống rên rỉ trong đau đớn. Y phục trên người tả tơi, da thịt hằn lên từng vệt đỏ đau nhức, đôi chỗ còn cháy đen nữa, cả người muốn nhấc người lên cũng không nổi. Thống khổ hơn, cơn đau này vào tận trong xương, từng đợt từng đợt kích động vào lục phủ ngũ tạng như muốn xé toạc tất cả, e rằng vỡ tim mà chết vẫn còn nhẹ. Cố gắng thúc động chân khí bảo hộ cũng vô ích, bao nhiêu chân khí trong cơ thể vì kình lôi mà chạy tán loạn trong kinh mạch mất rồi, nếu không phải vì Lục Hoàn Dưỡng Nguyên Đan đã uống từ trước thì có lẽ kinh mạch cả hai đã vỡ nát khi đạo kình lôi lần thứ hai giáng xuống đầu.
Kình lôi ầm ầm vang lên, không lúc nào ngớt. Tử Ma đã cố ý giảm bớt cường độ của kình lôi để có thể tra tấn Phong Uyển và Hiên Viên Cẩn sao cho cả hai vẫn còn chút hơi tàn để thở, để sự thống khổ kéo dài đến tận cùng. Hai bóng người nằm la liệt trên mặt đất kia, quả nhiên vẫn còn thoi thóp thở, mặc cho từng mảng da cháy đen trên người Hiên Viên Cẩn hay cơ thể co giật liên hồi của Bạch Phong Uyển. Hiển nhiên, giờ đây chẳng có ai trong hai người còn nghĩ về hi vọng trốn thoát.
“Ầm!!”
Đạo lôi kình cuối cùng giáng xuống, để lại hai bóng người nằm không nhúc nhích nổi trên nền đất, sự sống tàn dần theo từng nhịp thở. Tử Ma Thần tướng nhẹ nhàng lướt đến, trên tay cầm một ngọn mâu đen sẫm, gần lưỡi mâu có khắc một con Chức Mộng Thú. Đây là một loài yêu thú thân hổ, đuôi sói, có vòi như voi, vốn khá hiền lành, hay ăn ác mộng của con người, nhưng ngọn mâu khắc hình Chức Mộng Thú của Tử Ma thì ngược lại. Kẻ nào chạm phải lưỡi mâu của nó sẽ phải đối diện với tất cả những ác mộng lớn nhất, sự tra tấn tinh thần khủng khiếp nhất trong suốt cuộc đời mình. Rất nhiều người đã vì ngọn mâu này mà linh hồn bị phá vỡ thành những cái xác không hồn. Giờ đây, Tử Ma khẽ đưa ngọn mâu đến gần Phong Uyển, dùng lưỡi mâu kề sát cổ nàng, khí tức lạnh như băng của nó chẳng thể khiến nàng nhúc nhích nổi nhưng vẫn cảm nhận được. Chưa dừng lại, thanh vũ khí đáng sợ ấy quệt ngang mặt nàng, để lại một đường máu trên gò má...
Tác giả :
Hội quán Ngôn tình