Thần Giới Trở Mình Hoa Thiên Cốt
Chương 11: Thiên niên mộng
Bầu trời mây đen vần vũ, khí lạnh phủ khắp mọi nơi…
Một tòa cung điện nguy nga tráng lệ ẩn hiện sau làn mây trắng mờ nhạt…
Hắn bước đi như kẻ mất hồn, tiến về phía trước, từng bước từng bước leo lên chiếc cầu thang dài dằng dặc tưởng chừng không có điểm dừng.
Nơi này, vừa để lại những vết thương đau đớn tận xương tủy, những kí ức dày vò tận tâm can, vừa có những khoảnh khắc hạnh phúc, những ngày tháng ngọt ngào bên cạnh nàng.
Nơi này, hắn không bao giờ quên được…
Vân cung.
Nhưng tại sao hắn lại ở Vân cung, hắn cũng không biết nữa.
Hành lang này, cực kì quen thuộc, là đường đến nơi nàng ở, Vô Vọng điện.
Hắn đi trên con đường này đã nhiều lần, chẳng cần ai chỉ dẫn, bước về phía trước, hướng đến Vô Vọng điện, nơi đó…có nàng.
Tiểu Cốt mà hắn yêu tha thiết đang ở gần đây.
Nhưng lại có kẻ chặn đường hắn đến bên nàng.
Nam nhân đó, cản trước mặt hắn, cười lạnh với hắn, nói ra một câu như mũi dao đâm vào tim hắn: “Nàng không yêu ngươi nữa, Bạch Tử Họa…”
Nam nhân đó, chỉ nói một câu rồi biến mất.
Dối trá!!! Lừa gạt!!! Căn bản là hắn nói nhảm…
Tiểu Cốt, nàng không bao giờ ngừng yêu hắn…
Tình yêu nàng dành cho hắn, cũng như tình yêu hắn dành cho nàng…
Không bao giờ thay đổi…
Hắn không tin lời của ai, hắn chỉ tin nàng.
Bước qua bậc thềm Vô Vọng điện. Nàng vẫn ở đó, trong căn phòng rộng lớn, trống vắng quen thuộc.
Nàng chống một tay lên má, ngủ một cách yên bình. Mái tóc đen dài như dòng suối huyền nhung xõa dài trên chiếc trường kỉ đơn giản. Bộ y phục tím biếc nhẹ nhàng uốn lượn trên nền đá màu xanh…
Nàng thật đẹp.
Hắn tiến đến gần nàng, mỉm cười dịu dàng gọi: “Tiểu Cốt”
Nàng thức giấc, ngẩng mặt lên nhìn hắn chăm chăm, rồi nở một nụ cười thật tươi.
Nụ cười của nàng, đẹp đến mức khiến hắn hồn xiêu phách lạc, nhưng lại có chút gì đó lạ lùng…
Nàng cười thật tươi, mãi sau mới mở miệng nói một câu: “Ngươi…là ai?”
---------------------
HTC đã ngồi cả ngày trên chiếc ghế trong phòng ngủ, từng khớp xương trên người đều cứng ngắc. Nàng vô cùng mệt mỏi, kèm theo tâm trạng lo âu khiến não bộ bây giờ chỉ đưa ra một lệnh duy nhất: đi ngủ.
_ Tiểu Cốt, là ta, Tiểu Cốt…
HTC đang ngập trong làn sóng phiền não, bất chợt nghe thấy giọng nói quen thuộc của BTH vang lên. Nàng như kẻ sắp chết đuối vớ được cọng rơm cứu mạng, lao như bay đến bên giường. BTH vẫn đang ngủ say, nhưng hình như đang nằm mơ, lại còn là mơ thấy ác mộng, mồ hôi chảy đầy trán, hai chân mày cau chặt thành chữ “xuyên”, miệng không ngừng lẩm bẩm gọi Tiểu Cốt, Tiểu Cốt.
Ma Nghiêm đứng phía sau HTC, cau mày: “Không ngờ Thiên niên mộng còn có khả năng này. Xưa nay chưa từng tận mắt thấy, nay mới biết nó còn khiến người ta nằm mơ. Ta đã cố gắng ép dược ra nhưng vẫn không được…”
_ Không rõ…là một giấc mộng hay là…mộng trong mộng? Chưa từng có ai thử qua mà tỉnh lại để truyền hiểu biết cho hậu nhân….”
HTC quay ngoắt lại, nhìn về phía ĐPUK vừa lên tiếng – vị Dị Hủ quân không gì không biết được mời đến sau khi người của Trường Lưu đều chịu thua.
_ Đông Phương, phải làm sao để cứu sư phụ?
_ Chỉ có một vị thần chân chính mới cứu được hắn.
_ Ta có thể đúng không?
_ Nàng không còn thần lực hoàn chỉnh. Ta rất tiếc, Cốt Đầu.
Mặt HTC như nuốt phải cục sỏi: “Chẳng lẽ không còn cách nào?”
ĐPUK trầm ngâm: “Nói về thần…thế gian chỉ còn hai vị. Là ai mọi người cũng biết rồi?”
Chúng nhân đồng loạt gật đầu.
_ Mà Yêu Thần lại mất nửa thần thân, thật ra không đủ khả năng giải, Huyết Thần…ta nghĩ không cần bàn đâu.
Chúng nhân lại đồng loạt gật đầu. Đúng, chẳng ai hao tâm tốn sức đầu độc kẻ địch rồi lại giúp hắn giải độc. Trừ phi đó là kẻ điên, điên nặng nữa là…
Ma Nghiêm đập bàn: “Nhưng tuyệt đối không thể khoanh tay đứng nhìn.”
_ Thần khí thượng cổ thì sao, Đông Phương? – bỗng mắt HTC rực sáng, nhìn hắn chằm chằm, dường như còn bắn ra tia lửa điện – đá Nữ Oa từng giải được độc luyện từ Vạc Thần Nông mà?
Nàng vừa hỏi xong, còn chưa để hắn kịp trả lời, miệng lại lẩm nhẩm như đọc thần chú: gật đầu đi, gật đầu đi.
Chúng nhân lần này đều đổ mồ hôi lạnh. HTC lo lắng quá sắp điên rồi.
Nào ngờ, đúng như mong muốn của HTC, cũng như của tất cả mọi người, dưới ánh nhìn bắn ra lửa của mười hai con mắt, ĐPUK im lặng một hồi, lại khẽ gật đầu: “Có thể…”
HTC cực kì kích động, chỉ thiếu nước bay đến lục khư đỉnh của BTH, lấy mấy món thần khí ra, triệu hoán đá Nữ Oa lần nữa.
_ Nhưng… - giọng nói của ĐPUK lại vang lên tiếp tục.
HTC cứng đờ. Nhưng?!? Lại nhưng?!? Có thể khi thông báo tin tức quan trọng nói liền một mạch được không?!?
Nàng chậm rãi quay đầu lại: “Nhưng…?”
_ Đá Nữ Oa giải được độc luyện chế từ thần vật, còn đối với độc do chính Y Thần tạo ra thì…ta không biết.” Trong lịch sử từ thuở khai thiên lập địa chưa từng có chuyện thế này. Vì vậy dù hắn cái gì cũng biết, nhưng lại không thể biết chuyện không có trên đời. – có thể thử xem sao, dù gì cũng không gây hại.”
_ Nhưng khư đỉnh của Tôn thượng, không phải chỉ có người mới mở được sao? – Hỏa Tịch nghiêng đầu thắc mắc.
Lúc này tất cả mới sực nhớ. Thần khí cất trong khư đỉnh của BTH, chỉ có hắn mới mở được, nhưng hắn lại đang hôn mê bất tỉnh…
Vậy là không ai bảo ai, đồng loạt quay sang nhìn vị Dị Hủ quân vạn năng kia.
ĐPUK thấy lực chú ý của cả đám bọn họ đều trở lại tập trung trên người mình, khẽ thở dài. Chức Dị Hủ quân quả là không dễ làm…
_ Thế Cốt Đầu…ngày xưa nàng lấy thần khí trong khư đỉnh của BTH bằng cách nào?
_ Dụ sư phụ mở khư đỉnh, lấy thần khí ra rồi cướp. – HTC cau mày nhớ lại.
Trên trán Ma Nghiêm chảy mấy vạch đen.
_ Nói đi nói lại đằng nào cũng phải để hắn mở khư đỉnh…- ĐPUK vuốt cằm.
_ Khổ quá… - Sênh Tiêu Mặc thở dài.
Sau một hồi im lặng, ĐPUK ngẩng đầu nhìn HTC, chậm rãi nói: “Cốt Đầu, bây giờ có hai lựa chọn. Một là nàng trở thành Yêu thần, hai là tìm cách xin Huyết thần giúp đỡ…”
_ Cách thứ nhất đi. Dù thế nào cũng thấy cách thứ hai không khả thi. – Ma Nghiêm đề nghị, nhìn HTC với một ánh mắt phức tạp.
Nếu HTC trở thành Yêu thần, có một số vấn đề khó giải quyết như sau:
Một là, khi thần xuất thế, thiên địa biến động thêm lần nữa, e rằng Lục giới sẽ tan hoang. Cho dù BTH nhờ thế mà thức dậy cũng chẳng vui vẻ gì.
Thứ hai, nàng bây giờ muốn trở lại làm thần, hoặc phải chịu tác động tâm lí nặng nề để nhập ma, giống như ngày xưa, hoặc phải có lực tác dụng mạnh mẽ, ví dụ sự trợ giúp từ một vị thần khác, hay thần khí, thần vật thời thượng cổ.
Đây…quả là tình huống tiến thoái lưỡng nan…
------------------------------------------
_ Đã đến rồi sao không vào?
_…Thần tôn, thuộc hạ sợ quấy rầy người nghỉ ngơi. – Hoành Đao bước vào, cung kính hành lễ.
_ Ngươi mà cũng biết giữ lễ? – Huyết thần nhướng mày – dẹp mấy thứ lễ nghĩa vớ vẩn đó đi. Việc bản tôn giao cho ngươi thế nào rồi?
Hắn khẽ cúi người: “Bẩm Thần tôn, thuộc hạ không phụ lòng tin của người. BTH đã trúng Thiên Niên Mộng.”
Huyết Thần nheo mắt: “HTC phu nhân hắn có bị ảnh hưởng không?”
_ Theo như thuộc hạ biết thì không.
_ Tốt. Tình hình Trường Lưu và Tiên giới ra sao?
_ Trường Lưu giấu kín việc này, trừ một số nhân vật quan trọng trong phái, đến các đệ tử cũng chưa biết.
Huyết thần nghe báo cáo, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Thế làm cách nào ngươi biết?”
_ Bẩm thần tôn, thuộc hạ có cách trà trộn vào Trường Lưu. Sở trường của thuộc hạ chính là giả trang người khác.
Huyết thần Tử Phong nghe xong liền tỏ vẻ hứng thú: “Ồ? Thế ai có vinh hạnh được ngươi giả trang nhỉ?”
_ Những người có thể tự do ra vào Tuyệt Tình điện của phu thê BTH chỉ có Tam tôn Trường Lưu. – Hoành Đao nở một nụ cười gian xảo.
_ Ồ? Là Ma Nghiêm hay Sênh Tiêu Mặc?
Hoành Đao không trả lời. Huyết thần thấy thế, phẩy tay: “Không nói à? Tùy ngươi. Lui ra đi, đừng làm bản tôn mất hứng.”
Hắn cười khẽ, cúi đầu vâng dạ, nhưng trước khi bỏ đi lại sực nhớ một chuyện. Hắn lấy từ trong tay áo một cái lọ: “Thần tôn, đây là lọ nước mắt phượng hoàng người dặn thuộc hạ lấy.”
Vừa dứt lời, chiếc lọ nhỏ trong tay đã bay vút lên cao, từ từ đáp xuống lòng bàn tay Huyết thần.
Hoành Đao chớp chớp mắt, nhẹ nhàng lui ra.
------------------------------
_ Éc…- heo nhỏ Hanh Tức khẽ phát ra tiếng kêu, sốt ruột đá đá bốn cái chân ngắn tũn.
BPU càng đứng ngồi không yên, ôm nó xoay vòng vòng, mắng: “Kêu cái gì mà kêu? Khỉ thật, ngươi có biết gây ra tiếng ồn càng dễ bị xơi tái không? Khôn hồn thì ngậm miệng lại cho ta, chết tiệt! Bực mình thật, ta đây đau gần chết còn chưa kêu được tiếng nào, ngươi cả người khỏe mạnh lại kêu cái gì?!? Nuôi loài heo như ngươi, thà rằng lúc đầu ta nuôi phượng hoàng như Sát cô cô…”
Hanh Tức lại “éc” một tiếng thảm thiết. Tiểu chủ nhân càng ngày càng vô lí!!! Thiên Cốt chủ nhân! Tôn thượng! Cứu nó a~
Bỗng xung quanh hai người, à…một người một thú xuất hiện mấy đốm sáng xanh lè. Chúng chớp tắt trong đêm tối như ma trơi, tỏa ra một luồng yêu khí rợn người.
BPU khóc không ra nước mắt. Thiên địa quỷ thần ơi! Nàng nào có năng lực dụ yêu như mẫu thân, thế gian bao la, khu rừng rộng lớn, sao lại đến tìm nàng làm gì?
BPU cả người đầu mồ hôi lạnh, một tay run run lần tìm Thủy Nguyệt, tay kia dồn hết sức lực nhéo tiểu Hanh Tức một cái thấu xương, nghiến răng mắng: “Đồ con heo nhà ngươi…kêu om sòm làm chi để dụ sói đến hả?”
Hanh Tức vô cùng ức chế. Tiểu chủ nhân nói nhiều gấp mấy chục lần nó kia mà…
Quanh người bọn họ là một bầy sói, cái khó là không phải loài sói bình thường. Sói bình thường đi săn một mình, còn chúng đi theo bầy…
Đây chắc chắn là sói yêu chuyên ăn thịt người!!!
BPU cực kì kiềm chế ước muốn hét lên và bỏ chạy. Nhưng chân nàng không chạy được, và quan trọng hơn, càng chạy chết càng sớm.
Ngồi đây có bị ăn thịt thì đau, nhưng chạy đau cũng bị ăn thịt, Vậy miễn cưỡng xem như ngồi đây là cách tốt nhất, đau ít nhất rồi.
Nhưng dù gì nàng cũng là con của phụ thân và mẫu thân, hai người họ vĩ đại như thế, nàng chết ở đây mất mặt biết bao a ~
Nghĩ tới đó, bầy sói yêu trước mắt đã bước ra khỏi bóng tối. Có khoảng tám chín con, con nào cũng to như bò mộng, hai mắt đỏ tựa máu, hàm răng sắc bén tua tủa đang há rộng, thè cái lưỡi dài đỏ lòm nhễu dãi đầy mặt đất.
BPU rất muốn ném hết thể diện Trường Lưu gì gì đó qua một bên, quỳ xuống xin tha mạng. Nhưng nàng không biết tiếng sói…
BPU nhắm mắt cắn răng. Thôi thì liều vậy. Tay rút kiếm, chân phải lại giơ lên đá Hanh Tức: “Con heo nhà ngươi, mau biến về nguyên thân giúp ta!”
Hanh Tức bất mãn hừ hừ, nhưng ngay sau đó liền biến về dáng vẻ yêu thú dũng mãnh. Uy nghi yêu thú thượng cổ ngay lập tức bức lui bầy yêu sói.
BPU mừng phát điên,. Nhưng ngay sau đó lại phát hiện…
Hanh Tức chỉ lớn bằng hai con sói mà thôi…
Khóe mắt nàng giật giật. Chậc, phải chi lúc đầu nàng nuôi thêm Nhai Tí thì hay biết mấy.
Gươm vừa ra khỏi vỏ, bọn sói mất kiên nhẫn liền nhào tới. Hai con phía nàng, đám còn lại lăm le Hanh Tức.
Khinh người quá đáng mà!!!
BPU tức bốc khòi, Thủy Nguyệt trên tay bộc phát uy lực, dù không di chuyển mạnh được, nhưng một con sói nhanh chóng bị chẻ làm đôi chỉ sau một cái chớp mắt.
Máu me tanh tưởi văng khắp nơi. Bọn yêu thú phía Hanh Tức bị kích thích, gầm gừ, lao vào tấn công nó. Con còn lại thấy đồng loại bị giết, hung tợn nhảy lên, dự định sử dụng móng vuốt xé xác BPU.
BPU hoảng hồn, vung gươm chém đứt một mảng lông của nó. Con này nhanh nhẹn hơn rất nhiều.
Những giọt mồ hôi bắt đầu lăn xụống trên trán nàng.
Con quái thú đó bị mất một mảng lông, tinh thần yêu bản thân nổi lên, hai mắt đỏ sậm, nhe nhanh giương vuốt tiếp tục tấn công BPU. Nàng hoảng hồn, đưa kiếm lên đỡ, Thủy Nguyệt vừa may chặn được một vuốt của nó, đột ngột từ phía sau lại thêm một con nhào tới…
BPU nhắm chặt mắt. Chết thế này thật không cam lòng mà…
Bỗng nghe “roạt”, tiếng đao sắc ngọt chém qua da thịt, chất lỏng nhầy nhụa tanh tưởi phun đầy lên mặt nàng, sau đó có tiếng vật nặng rơi xuống đất.
BPU hé mắt nhìn. Khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần nhếch nhác, đầu tóc rối bù, người không ra người ma không ra ma.
Trước mắt có một nam nhân đang đứng, trên tay cầm một thanh gươm máu còn nhỏ giọt. Khuôn mặt hắn cực kì tuấn tú, dáng người cao lớn khỏe mạnh, mái tóc đen dài búi cao, đội ngọc quan, nét cao quý uy nghi toát ra từ xương tủy.
Oa ~ là kịch bản “anh hùng cứu mỹ nhân” trong truyền thuyết. Theo như mấy cuốn thoại bản nàng đọc lén, thì sau đây mỹ nhân sẽ nhẹ nhàng nói lời cảm tạ, rồi hỏi danh tính anh hùng, đòi đền ơn cứu mạng, thậm chí là trúng tiếng sét ái tình, lấy thân báo đáp. Hai vế cuối bỏ đi, nhưng mấy cái đầu tiên như cảm tạ và hỏi danh tính thì phải làm.
Nói về định nghĩa hai từ “đại mỹ nam”, cuộc đời BPU gặp nhiều rồi. Phụ thân, Sát cô cô, Thập Nhất sư thúc, Nho tôn sư thúc,…xung quanh nàng toàn là mỹ nam tử, cho nên khả năng miễn dịch về cơ bản rất cao. Vậy mà đứng trước nam nhân này, lại cảm thấy như bị một áp lực vô hình đè nén.
Cảm tạ ơn cứu mạng, nhưng nàng còn chưa mở miệng, nam nhân đó đã vung tay, chém chết một con yêu nhận ra người mới nên lao tới tấn công, tay vừa làm, miệng vừa nói: “Cũng may bổn thiếu gia đi ngang, nếu không ngươi thành đống thịt rồi. Còn không mau cảm tạ bổn thiếu gia?” Bọn yêu thú dưới sức công kích của Hanh Tức và hắn ta nhanh chóng cong đuôi bỏ chạy.
Hai chữ “đa tạ” còn chưa ra khỏi miệng vì câu đó mà nghẹn lại. Bực bội cộng cảm kích, mâu thuẫn một lát, lại nói ra một lời không liên quan.
_ Ngươi…làm gì ở đây vậy?
Nam nhân kia đen mặt: “Câu này ta hỏi ngươi mới đúng. Ở trong rừng vào giờ này, dù nữ nhân cũng là kẻ xấu.”
Vị đại ca này…đạo lí đó ngươi lấy ở đâu ra vậy?!?
BPU nghiến răng ken két:
_ Mắt ngươi mù à? Không nhận ra chân ta bị thương sao?!?
Nam nhân đó tròn mắt: “Bị thương? Có hả?” – nói đoạn hai mắt mới di chuyển đến cổ chân nàng, nhận ra cổ chân phải bị sưng đỏ. Hắn hơi ngẩn ra chốc lát, lại nhận thấy mình bị hố, bèn cười lạnh: “Chỉ đi đứng cũng để trặc chân. Vô dụng!”
BPU thề, nếu không phải nàng thấy kiếm thuật của hắn khá hơn mình, chắc chắn đã xả thịt hắn đem ướp muối…Nhưng năng lực có hạn, chỉ đành dùng mắt đục hắn thành ngó sen.
------------end part 1--------------
Part 2: NGHĨA ĐỆ CHẾT TIỆT
Nam nhân đó tra thanh gươm đẫm máu vào bao. Hắn nhìn nhìn BPU từ trên xuống dưới, hừ lạnh, quay người trèo lên con ngựa đang đứng gần đó.
Trên trán BPU chảy đầy vạch đen, nghiến răng nghiến lợi: “Tên nam nhân nhà ngươi…bỏ một nữ nhi yếu đuối đang bị thương lại trong rừng, lương tâm không cắn rứt sao?”
Hắn dừng ngựa, quay đầu lại, nhìn BPU như nhìn kẻ dở hơi: “Lương tâm cắn rứt? Tại sao lương tâm ta phải cắn rứt?” – hắn nhíu mày ra vẻ ngẫm nghĩ, lát sau đập tay đánh bốp “ Ồ, ngươi cho rằng ngươi thật sự là một nữ nhi YẾU ĐUỐI ĐÁNG THƯƠNG? Yên tâm đi, giờ người ngợm ngươi xấu xí nhếch nhác như này, yêu ma quỷ quái tưởng ngươi là đồng loại sẽ không hại ngươi đâu…” – nói xong bật cười, giục ngựa đi thẳng.
BPU suýt nữa thì nộ phát công tâm mà chết. Nàng quát lên: “Ngươi đứng lại cho ta!!! Hanh Tức!!!!!! Cắn!!!!!”
Hanh Tức nghe tiểu chủ nhân gọi, ngay tức khắc bộc lộ uy nghi thú thượng cổ, gầm lên một tiếng long trời lở đất, nhào đến chắn trước mặt nam nhân đáng ghét kia. Con ngựa hắn cưỡi hoảng loạn hí lên, thắng gấp lại, suýt thì hất bay hắn xuống đất.
Hắn tức muốn phun khói: “Cái quái gì thế này? Mau tránh đường!”
Hanh Tức lắc lắc cái bờm uy nghi, mũi phì khói. Nó nhe hàm răng nhọn hoắt, sẵn sàng cạp chết tên khó ưa này. Nhưng tên kia cũng không vừa, rút thanh gươm từ trong bao, sẵn sàng tử chiến.
BPU khịt mũi, hừ lạnh: “Ngươi tưởng ngươi là ai mà dám chống lại Hanh Tức? Sao, hoặc mang bổn cô nương theo, hoặc bị Hanh Tức cắn chết. Chọn đi!”
Hắn không cam tâm gắt: “Đồ hèn! Lấy yêu thú thượng cổ ra là không công bằng! Ta với ngươi đấu tay đôi.”
BPU nháy mắt: “Ta đang bị thương, vả lại còn là nữ nhi, đánh với ngươi cũng đâu có công bằng.”
Hắn run run: “Thế một người một thượng cổ yêu thú công bằng sao?”
Nàng nhún vai: “Không tính con ngựa của ngươi à? Là 1 người, 1 ngựa, 1 kiếm. 1 chọi 3, ngươi thế áp đảo còn gì?”
“…”
Hanh Tức cũng run run. Tiểu chủ nhân…thật quá bá đạo đi ~
Nam nhân đó run rẩy như bị động kinh, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng vì tức giận. BPU nhìn cũng thấy hơi tội lỗi, sau đó lại đè cục nhân ái đó xuống cổ họng, gật gù nghĩ: người không vì mình, trời tru đất diệt. Nhân từ với kẻ thù là tàn nhẫn với bản thân.
Nàng bèn quyết định ra đòn cuối. BPU đến gần hắn, với tay định vỗ vai theo kiểu an ủi, phun ra câu chủ đề “Thế nào? Bớt cơn điên thì chọn đi.”. nhưng chung quy lại không với tới, đành vỗ vào mông hắn hai phát, nói câu mấu chốt trên bằng vẻ mặt cảm thông.
Mặt nam nhân đó lúc xanh lúc trắng, lại chuyển từ đỏ sang xám, cực kì bắt mắt. BPU nhìn nhìn, không nhịn nổi nữa phát ra tiếng “phụt”, sau đó là một tràng cười không phanh. Càng cười sắc mặt nam nhân kia càng xấu, còn có sát khí tỏa ra, hắn nghiến răng: “Xưa nay ta không đánh phụ nữ, có lẽ hôm nay phải phá lệ rồi.”
BPU rùng mình, khua khua tay ra ý không dừng được, lát sau mới nín cười, nhưng vẻ mặt nhìn hắn vẫn có chút trêu chọc. Nàng hắng giọng: “Thế? Mang ta theo hay bị cắn?”
Hanh Tức rất thức thời cũng gầm gừ phụ họa theo.
------------------------------------
Hoàng cung Nhân giới
“Híiiiiiiiiiii”
_ Oái! Ngươi dừng ngựa cũng phải báo một tiếng chứ. Nếu ta ngã thì sao?” – BPU hoảng hồn ôm lấy con ngựa. Hanh Tức đang ở hình dạng heo con nằm trong tay nàng suýt rơi xuống.
Người đang điều khiển ngựa, tức tên nam nhân đáng ghét kia, cười lạnh, phun ra hai chữ: “Càng tốt!”
BPU vốn định mắng chửi hắn, nhưng lại bị vẻ đẹp của tòa cung điện trước mắt thu hút, bèn vứt hắn sang một bên, chăm chú ngắm nghía một hồi, tấm tắc khen: “Đẹp quá! Không hổ danh là hoàng cung.”
Hắn kinh ngạc nhìn nàng: “Ta còn chưa nói mà? Sao ngươi biết đây là hoàng cung?”
“…” – BPU không nói gì, đưa tay chỉ lên tấm bảng “Tử Cấm thành – Đông đại môn”.
Lại nhận ra mình bị hố, hắn khịt mũi, đánh trống lảng: “Ngươi định đi tiếp à?”
_ Đi đâu? – BPU thắc mắc.
_ Không đi tiếp thì xuống ngựa! – hắn đen mặt quát.
Lúc này nàng mới nhận ra mình vẫn còn ngồi trên lưng ngựa, còn gã nam nhân chết tiệt kia đã nhảy xuống đất từ lâu.
BPU ngượng ngùng leo xuống, chật vật lắm mới đặt được chân lên mặt đát. Đứng còn chưa vững bỗng nghe giọng nói đáng ghét kia vang lên: “Để ngươi ngồi trên bảo mã của ta, đúng là hạ thấp nó.”
BPU không nhịn nổi nữa, bất chấp cái chân đau nhào đến liều mạng với hắn.
Tên kia cũng không ngờ nàng dám làm liều, giật mình la lên: “Này…” – còn chưa nói xong đã bị nàng đè ngã xuống đất, đầu đập cái bốp, đau đến mức choáng váng, há miệng chửi rủa: “Ngươi muốn chết à?!? Mẹ kiếp! Bỏ ra!!!”
BPU tát vào cái miệng ăn nói khó nghe của hắn, mắng: “Đồ chết bầm nhà ngươi! Cuộc đời BPU ta trừ phụ thân ra chưa từng bị ai mắng. Người của Trường Lưu nhìn ta còn phải gọi một tiếng Uyển cô nương, ngươi là đồ phàm nhân lại dám mở miệng sỉ nhục ta…Ta đánh ngươi thành đầu heo!!!”
Hai người giằng co dưới đất, mặt mũi đầy bụi bặm, trầy xước dơ bẩn, BPU cào cấu hắn, hắn nắm tóc nàng mà giật. Cả hai đều đau đến chảy nước mắt, nhưng vẫn nhất quyết không chịu dừng tay.
Mấy thủ vệ canh cổng không biết làm sao. Đang bối rối bỗng nghe giọng một phụ nữ vang lên: “Có chuyện gì ồn ào thế?”
Bọn lính quay lại, nhìn người vừa đến bằng ánh mắt cảm kích khi thấy ân nhân, cúi đầu thi lễ: “Nương nương!”
Hậu cung của Hoàng đế Nhân giới Hiên Viên Lãng chỉ có một vị nuơng nương, không ai khác ngoài chính cung Hoàng hậu Khinh Thủy.
Năm nay BPU 17 tuổi, tức Khinh Thủy đã gần 40. Nàng vẫn xinh đẹp mặn mà, cả người toát lên vẻ quý phái của một mẫu nghi thiên hạ. Mái tóc đen nhánh búi cao cài trâm phượng, cao quý mà không tục, y phục tím nhạt in hoa mẫu đơn rực rỡ thêu chỉ vàng, khí chất thanh cao mà quyến rũ.
Khinh Thủy tiến đến gần hiện trường ẩu đả, nhìn thấy hai người đang đánh nhau mất hết thể diện trên mặt đất.
Nàng há hốc mồm: “Cẩn nhi?!?” – khuôn mặt xinh đẹp bày ra biểu cảm không thể tin nổi.
Nam nhân đáng ghét đang bị BPU đánh tơi tả, cũng là đương kim thái tử của Nhân giới – Hiên Viên Cẩn – ngẩng lên nhìn Khinh Thủy, ánh mắt cầu cứu: “Mẫu hậu!!!”
Khinh Thủy ngây ra trong chốc lát, nhìn bộ dạng thê thảm của hai người trước mắt. BPU thấy người phụ nữ trước mắt quen quen, tạm ngừng việc đánh người, chuyển qua công cuộc bới lại kí ức xem đã từng gặp vị phu nhân này ở đâu.
Mất một lúc định thần, hoàng hậu nương nương phất tay, thị vệ liền kéo họ ra. Nàng liếc Hiên Viên Cẩn một cái sắc lẹm, nhẹ giọng gằn: “Còn ra thể thống gì? Đi thay y phục mau!”
HVC chột dạ, không biết giải thích làm sao, bèn nhanh chóng giục ngựa vào cung, gắng phớt lờ ánh mắt soi mói của các thị vệ cung nữ, trong miệng không ngừng nguyền rủa BPU n lần. Hắn nghiến răng: “Bổn thái tử thề, sẽ bắt ngươi trả giá, đồ nữ nhân điêu ngoa!!!”
Bên này, BPU hắt hơi một cái. Nàng bị Khinh Thủy nhìn từ trên xuống dưới bằng ánh mắt nhìn quái nhân, lại cũng có chút nghi kị, nguợng không biết làm sao. Tuy không có gương soi, nhưng dựa vào cảm giác vừa đau, vừa ngứa, cực kì khó chịu trên người, BPU chắc chắn bộ dáng nàng bây giờ, đến phụ thân mẫu thân nhìn thấy còn nhận không ra.
Khinh Thủy nhìn một hồi, cuối cùng cũng hỏi: “Vị cô nương này…cô và Cẩn nhi quen nhau sao?” – giọng điệu cực kì nhẹ nhàng
Tuy câu hỏi là thế, nhưng BPU đương nhiên hiểu được ẩn ý bên trong thế này: cô tự giác khai lý lịch đi. Làm sao cô và con trai ta biết nhau?
Nàng là kẻ thức thời, nghĩ dù gì khi nãy lúc đánh chửi hắn ta, do tức giận cũng buột miệng nói tên, cộng thêm địa chỉ nhà, bây giờ nói dối thế quái nào được, bèn thành thật khai nhận: “Phu nhân…” – nghĩ nghĩ một hồi, lại nói: “Nương nương…ờ…tiểu nữ họ Bạch, tên Phong Uyển, nhà ở Trường Lưu sơn. Phụ thân là Trường Lưu thượng tiên Bạch Tử Họa, mẫu thân họ Hoa tên Thiên Cốt. Tiểu nữ đang trên đường tới Mao Sơn thì bị…khụ…tai nạn, nên mới lạc trong rừng. Đúng lúc bị yêu sói tấn công, cũng may có tên nam…thái tử điện hạ cứu giúp. Người nói “đã giúp phải giúp cho trót”, nên thiện ý đưa tiểu nữ về đây.” – nói xong lại chớp chớp đôi mắt long lanh.
Khinh Thủy nghe xong, trong lòng âm thầm cười: “Là con Thiên Cốt và Tôn thượng, thảo nào…mình lại thấy có hảo cảm. Bao nhiêu năm không gặp, ngày xưa còn bế trên tay giờ đã lớn thế này…Nếu không phải nhờ đôi mắt tím kia, có đánh chết mình cũng không tin con gái Tôn thượng lại…nhếch nhác như vậy.”
Nàng mỉm cười dịu dàng: “Uyển nhi, không nhớ ta sao?”
BPU nghe vị hoàng hậu này gọi mình là Uyển nhi, kinh ngạc: “Tiểu nữ có quen người sao?”
Khinh Thủy nhướng mày. BPU hiểu ý, tiếp tục công cuộc dở dang lục tìm kí ức. Gương mặt này…
Lát sao, nàng vỗ tay cái đét, nhảy dựng lên: “Á! Nghĩa mẫu Khinh Thủy!”
Chả là, lúc tỷ muội nàng tròn 1 tuổi, phu thê Hiên Viên Lãng có đến thăm. Mẫu thân nàng là bạn tốt của Khinh Thủy cô cô, quyết định cho cô cô làm mẹ đỡ đầu, tức nghĩa mẫu của nàng và tỷ tỷ. Sau lần đó, không còn thấy nghĩa mẫu đến thăm, chỉ nhớ nàng có một nghĩa mẫu xinh đẹp hiền dịu qua lời mẫu thân kể, đường nét trên gương mặt người cũng phai dần theo năm tháng.
Nào ngờ, hôm nay lại trùng phùng, còn là trong hoàn cảnh mất mặt như này…
Khinh Thủy cười dịu dàng: “Uyển nhi, mười mấy năm nay không gặp con, đã thành thiếu nữ rồi. Nào, mau vào trong tắm rửa thay y phục, mẹ con ta hàn huyên tâm sự nhé.”
BPU cười muốn sái quai hàm. Há há há ~ kết quả mỹ mãn như trong mơ vậy. Nghĩ là đi theo nam nhân kia, dù gì cũng tìm được chỗ ăn ở tạm, ai ngờ lại được đưa đến hoàng cung tráng lệ, còn gặp được nghĩa mẫu xinh đẹp. Còn nữa, hắn là con của nghĩa mẫu, mà lúc nghĩa mẫu thăm nàng còn đang có mang, nàng nhớ lúc đó bụng người rất lớn, mẫu thân cũng nói nghĩa mẫu sinh một tiểu tử lúc nàng được một tuổi, tức là hắn ra sau nàng. Tính đi tính lại, hắn là nghĩa đệ của nàng rồi!!!
Hahahahaha, là đệ đệ đó…
BPU cực kì khoái trá nghĩ thầm: “Tiểu nghĩa đệ, lần này ngươi xong rồi.”
Và vị thái tử đáng thương của chúng ta, lúc này đang ở trong tẩm cung thay y phục, vừa rửa vết thương khắp mặt mũi tay chân vừa rủa BPU, vẫn chưa hay biết sự thật tàn khốc về mối quan hệ giữa mẫu hậu yêu dấu của hắn và nha đầu đanh đá kia.
Một tòa cung điện nguy nga tráng lệ ẩn hiện sau làn mây trắng mờ nhạt…
Hắn bước đi như kẻ mất hồn, tiến về phía trước, từng bước từng bước leo lên chiếc cầu thang dài dằng dặc tưởng chừng không có điểm dừng.
Nơi này, vừa để lại những vết thương đau đớn tận xương tủy, những kí ức dày vò tận tâm can, vừa có những khoảnh khắc hạnh phúc, những ngày tháng ngọt ngào bên cạnh nàng.
Nơi này, hắn không bao giờ quên được…
Vân cung.
Nhưng tại sao hắn lại ở Vân cung, hắn cũng không biết nữa.
Hành lang này, cực kì quen thuộc, là đường đến nơi nàng ở, Vô Vọng điện.
Hắn đi trên con đường này đã nhiều lần, chẳng cần ai chỉ dẫn, bước về phía trước, hướng đến Vô Vọng điện, nơi đó…có nàng.
Tiểu Cốt mà hắn yêu tha thiết đang ở gần đây.
Nhưng lại có kẻ chặn đường hắn đến bên nàng.
Nam nhân đó, cản trước mặt hắn, cười lạnh với hắn, nói ra một câu như mũi dao đâm vào tim hắn: “Nàng không yêu ngươi nữa, Bạch Tử Họa…”
Nam nhân đó, chỉ nói một câu rồi biến mất.
Dối trá!!! Lừa gạt!!! Căn bản là hắn nói nhảm…
Tiểu Cốt, nàng không bao giờ ngừng yêu hắn…
Tình yêu nàng dành cho hắn, cũng như tình yêu hắn dành cho nàng…
Không bao giờ thay đổi…
Hắn không tin lời của ai, hắn chỉ tin nàng.
Bước qua bậc thềm Vô Vọng điện. Nàng vẫn ở đó, trong căn phòng rộng lớn, trống vắng quen thuộc.
Nàng chống một tay lên má, ngủ một cách yên bình. Mái tóc đen dài như dòng suối huyền nhung xõa dài trên chiếc trường kỉ đơn giản. Bộ y phục tím biếc nhẹ nhàng uốn lượn trên nền đá màu xanh…
Nàng thật đẹp.
Hắn tiến đến gần nàng, mỉm cười dịu dàng gọi: “Tiểu Cốt”
Nàng thức giấc, ngẩng mặt lên nhìn hắn chăm chăm, rồi nở một nụ cười thật tươi.
Nụ cười của nàng, đẹp đến mức khiến hắn hồn xiêu phách lạc, nhưng lại có chút gì đó lạ lùng…
Nàng cười thật tươi, mãi sau mới mở miệng nói một câu: “Ngươi…là ai?”
---------------------
HTC đã ngồi cả ngày trên chiếc ghế trong phòng ngủ, từng khớp xương trên người đều cứng ngắc. Nàng vô cùng mệt mỏi, kèm theo tâm trạng lo âu khiến não bộ bây giờ chỉ đưa ra một lệnh duy nhất: đi ngủ.
_ Tiểu Cốt, là ta, Tiểu Cốt…
HTC đang ngập trong làn sóng phiền não, bất chợt nghe thấy giọng nói quen thuộc của BTH vang lên. Nàng như kẻ sắp chết đuối vớ được cọng rơm cứu mạng, lao như bay đến bên giường. BTH vẫn đang ngủ say, nhưng hình như đang nằm mơ, lại còn là mơ thấy ác mộng, mồ hôi chảy đầy trán, hai chân mày cau chặt thành chữ “xuyên”, miệng không ngừng lẩm bẩm gọi Tiểu Cốt, Tiểu Cốt.
Ma Nghiêm đứng phía sau HTC, cau mày: “Không ngờ Thiên niên mộng còn có khả năng này. Xưa nay chưa từng tận mắt thấy, nay mới biết nó còn khiến người ta nằm mơ. Ta đã cố gắng ép dược ra nhưng vẫn không được…”
_ Không rõ…là một giấc mộng hay là…mộng trong mộng? Chưa từng có ai thử qua mà tỉnh lại để truyền hiểu biết cho hậu nhân….”
HTC quay ngoắt lại, nhìn về phía ĐPUK vừa lên tiếng – vị Dị Hủ quân không gì không biết được mời đến sau khi người của Trường Lưu đều chịu thua.
_ Đông Phương, phải làm sao để cứu sư phụ?
_ Chỉ có một vị thần chân chính mới cứu được hắn.
_ Ta có thể đúng không?
_ Nàng không còn thần lực hoàn chỉnh. Ta rất tiếc, Cốt Đầu.
Mặt HTC như nuốt phải cục sỏi: “Chẳng lẽ không còn cách nào?”
ĐPUK trầm ngâm: “Nói về thần…thế gian chỉ còn hai vị. Là ai mọi người cũng biết rồi?”
Chúng nhân đồng loạt gật đầu.
_ Mà Yêu Thần lại mất nửa thần thân, thật ra không đủ khả năng giải, Huyết Thần…ta nghĩ không cần bàn đâu.
Chúng nhân lại đồng loạt gật đầu. Đúng, chẳng ai hao tâm tốn sức đầu độc kẻ địch rồi lại giúp hắn giải độc. Trừ phi đó là kẻ điên, điên nặng nữa là…
Ma Nghiêm đập bàn: “Nhưng tuyệt đối không thể khoanh tay đứng nhìn.”
_ Thần khí thượng cổ thì sao, Đông Phương? – bỗng mắt HTC rực sáng, nhìn hắn chằm chằm, dường như còn bắn ra tia lửa điện – đá Nữ Oa từng giải được độc luyện từ Vạc Thần Nông mà?
Nàng vừa hỏi xong, còn chưa để hắn kịp trả lời, miệng lại lẩm nhẩm như đọc thần chú: gật đầu đi, gật đầu đi.
Chúng nhân lần này đều đổ mồ hôi lạnh. HTC lo lắng quá sắp điên rồi.
Nào ngờ, đúng như mong muốn của HTC, cũng như của tất cả mọi người, dưới ánh nhìn bắn ra lửa của mười hai con mắt, ĐPUK im lặng một hồi, lại khẽ gật đầu: “Có thể…”
HTC cực kì kích động, chỉ thiếu nước bay đến lục khư đỉnh của BTH, lấy mấy món thần khí ra, triệu hoán đá Nữ Oa lần nữa.
_ Nhưng… - giọng nói của ĐPUK lại vang lên tiếp tục.
HTC cứng đờ. Nhưng?!? Lại nhưng?!? Có thể khi thông báo tin tức quan trọng nói liền một mạch được không?!?
Nàng chậm rãi quay đầu lại: “Nhưng…?”
_ Đá Nữ Oa giải được độc luyện chế từ thần vật, còn đối với độc do chính Y Thần tạo ra thì…ta không biết.” Trong lịch sử từ thuở khai thiên lập địa chưa từng có chuyện thế này. Vì vậy dù hắn cái gì cũng biết, nhưng lại không thể biết chuyện không có trên đời. – có thể thử xem sao, dù gì cũng không gây hại.”
_ Nhưng khư đỉnh của Tôn thượng, không phải chỉ có người mới mở được sao? – Hỏa Tịch nghiêng đầu thắc mắc.
Lúc này tất cả mới sực nhớ. Thần khí cất trong khư đỉnh của BTH, chỉ có hắn mới mở được, nhưng hắn lại đang hôn mê bất tỉnh…
Vậy là không ai bảo ai, đồng loạt quay sang nhìn vị Dị Hủ quân vạn năng kia.
ĐPUK thấy lực chú ý của cả đám bọn họ đều trở lại tập trung trên người mình, khẽ thở dài. Chức Dị Hủ quân quả là không dễ làm…
_ Thế Cốt Đầu…ngày xưa nàng lấy thần khí trong khư đỉnh của BTH bằng cách nào?
_ Dụ sư phụ mở khư đỉnh, lấy thần khí ra rồi cướp. – HTC cau mày nhớ lại.
Trên trán Ma Nghiêm chảy mấy vạch đen.
_ Nói đi nói lại đằng nào cũng phải để hắn mở khư đỉnh…- ĐPUK vuốt cằm.
_ Khổ quá… - Sênh Tiêu Mặc thở dài.
Sau một hồi im lặng, ĐPUK ngẩng đầu nhìn HTC, chậm rãi nói: “Cốt Đầu, bây giờ có hai lựa chọn. Một là nàng trở thành Yêu thần, hai là tìm cách xin Huyết thần giúp đỡ…”
_ Cách thứ nhất đi. Dù thế nào cũng thấy cách thứ hai không khả thi. – Ma Nghiêm đề nghị, nhìn HTC với một ánh mắt phức tạp.
Nếu HTC trở thành Yêu thần, có một số vấn đề khó giải quyết như sau:
Một là, khi thần xuất thế, thiên địa biến động thêm lần nữa, e rằng Lục giới sẽ tan hoang. Cho dù BTH nhờ thế mà thức dậy cũng chẳng vui vẻ gì.
Thứ hai, nàng bây giờ muốn trở lại làm thần, hoặc phải chịu tác động tâm lí nặng nề để nhập ma, giống như ngày xưa, hoặc phải có lực tác dụng mạnh mẽ, ví dụ sự trợ giúp từ một vị thần khác, hay thần khí, thần vật thời thượng cổ.
Đây…quả là tình huống tiến thoái lưỡng nan…
------------------------------------------
_ Đã đến rồi sao không vào?
_…Thần tôn, thuộc hạ sợ quấy rầy người nghỉ ngơi. – Hoành Đao bước vào, cung kính hành lễ.
_ Ngươi mà cũng biết giữ lễ? – Huyết thần nhướng mày – dẹp mấy thứ lễ nghĩa vớ vẩn đó đi. Việc bản tôn giao cho ngươi thế nào rồi?
Hắn khẽ cúi người: “Bẩm Thần tôn, thuộc hạ không phụ lòng tin của người. BTH đã trúng Thiên Niên Mộng.”
Huyết Thần nheo mắt: “HTC phu nhân hắn có bị ảnh hưởng không?”
_ Theo như thuộc hạ biết thì không.
_ Tốt. Tình hình Trường Lưu và Tiên giới ra sao?
_ Trường Lưu giấu kín việc này, trừ một số nhân vật quan trọng trong phái, đến các đệ tử cũng chưa biết.
Huyết thần nghe báo cáo, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Thế làm cách nào ngươi biết?”
_ Bẩm thần tôn, thuộc hạ có cách trà trộn vào Trường Lưu. Sở trường của thuộc hạ chính là giả trang người khác.
Huyết thần Tử Phong nghe xong liền tỏ vẻ hứng thú: “Ồ? Thế ai có vinh hạnh được ngươi giả trang nhỉ?”
_ Những người có thể tự do ra vào Tuyệt Tình điện của phu thê BTH chỉ có Tam tôn Trường Lưu. – Hoành Đao nở một nụ cười gian xảo.
_ Ồ? Là Ma Nghiêm hay Sênh Tiêu Mặc?
Hoành Đao không trả lời. Huyết thần thấy thế, phẩy tay: “Không nói à? Tùy ngươi. Lui ra đi, đừng làm bản tôn mất hứng.”
Hắn cười khẽ, cúi đầu vâng dạ, nhưng trước khi bỏ đi lại sực nhớ một chuyện. Hắn lấy từ trong tay áo một cái lọ: “Thần tôn, đây là lọ nước mắt phượng hoàng người dặn thuộc hạ lấy.”
Vừa dứt lời, chiếc lọ nhỏ trong tay đã bay vút lên cao, từ từ đáp xuống lòng bàn tay Huyết thần.
Hoành Đao chớp chớp mắt, nhẹ nhàng lui ra.
------------------------------
_ Éc…- heo nhỏ Hanh Tức khẽ phát ra tiếng kêu, sốt ruột đá đá bốn cái chân ngắn tũn.
BPU càng đứng ngồi không yên, ôm nó xoay vòng vòng, mắng: “Kêu cái gì mà kêu? Khỉ thật, ngươi có biết gây ra tiếng ồn càng dễ bị xơi tái không? Khôn hồn thì ngậm miệng lại cho ta, chết tiệt! Bực mình thật, ta đây đau gần chết còn chưa kêu được tiếng nào, ngươi cả người khỏe mạnh lại kêu cái gì?!? Nuôi loài heo như ngươi, thà rằng lúc đầu ta nuôi phượng hoàng như Sát cô cô…”
Hanh Tức lại “éc” một tiếng thảm thiết. Tiểu chủ nhân càng ngày càng vô lí!!! Thiên Cốt chủ nhân! Tôn thượng! Cứu nó a~
Bỗng xung quanh hai người, à…một người một thú xuất hiện mấy đốm sáng xanh lè. Chúng chớp tắt trong đêm tối như ma trơi, tỏa ra một luồng yêu khí rợn người.
BPU khóc không ra nước mắt. Thiên địa quỷ thần ơi! Nàng nào có năng lực dụ yêu như mẫu thân, thế gian bao la, khu rừng rộng lớn, sao lại đến tìm nàng làm gì?
BPU cả người đầu mồ hôi lạnh, một tay run run lần tìm Thủy Nguyệt, tay kia dồn hết sức lực nhéo tiểu Hanh Tức một cái thấu xương, nghiến răng mắng: “Đồ con heo nhà ngươi…kêu om sòm làm chi để dụ sói đến hả?”
Hanh Tức vô cùng ức chế. Tiểu chủ nhân nói nhiều gấp mấy chục lần nó kia mà…
Quanh người bọn họ là một bầy sói, cái khó là không phải loài sói bình thường. Sói bình thường đi săn một mình, còn chúng đi theo bầy…
Đây chắc chắn là sói yêu chuyên ăn thịt người!!!
BPU cực kì kiềm chế ước muốn hét lên và bỏ chạy. Nhưng chân nàng không chạy được, và quan trọng hơn, càng chạy chết càng sớm.
Ngồi đây có bị ăn thịt thì đau, nhưng chạy đau cũng bị ăn thịt, Vậy miễn cưỡng xem như ngồi đây là cách tốt nhất, đau ít nhất rồi.
Nhưng dù gì nàng cũng là con của phụ thân và mẫu thân, hai người họ vĩ đại như thế, nàng chết ở đây mất mặt biết bao a ~
Nghĩ tới đó, bầy sói yêu trước mắt đã bước ra khỏi bóng tối. Có khoảng tám chín con, con nào cũng to như bò mộng, hai mắt đỏ tựa máu, hàm răng sắc bén tua tủa đang há rộng, thè cái lưỡi dài đỏ lòm nhễu dãi đầy mặt đất.
BPU rất muốn ném hết thể diện Trường Lưu gì gì đó qua một bên, quỳ xuống xin tha mạng. Nhưng nàng không biết tiếng sói…
BPU nhắm mắt cắn răng. Thôi thì liều vậy. Tay rút kiếm, chân phải lại giơ lên đá Hanh Tức: “Con heo nhà ngươi, mau biến về nguyên thân giúp ta!”
Hanh Tức bất mãn hừ hừ, nhưng ngay sau đó liền biến về dáng vẻ yêu thú dũng mãnh. Uy nghi yêu thú thượng cổ ngay lập tức bức lui bầy yêu sói.
BPU mừng phát điên,. Nhưng ngay sau đó lại phát hiện…
Hanh Tức chỉ lớn bằng hai con sói mà thôi…
Khóe mắt nàng giật giật. Chậc, phải chi lúc đầu nàng nuôi thêm Nhai Tí thì hay biết mấy.
Gươm vừa ra khỏi vỏ, bọn sói mất kiên nhẫn liền nhào tới. Hai con phía nàng, đám còn lại lăm le Hanh Tức.
Khinh người quá đáng mà!!!
BPU tức bốc khòi, Thủy Nguyệt trên tay bộc phát uy lực, dù không di chuyển mạnh được, nhưng một con sói nhanh chóng bị chẻ làm đôi chỉ sau một cái chớp mắt.
Máu me tanh tưởi văng khắp nơi. Bọn yêu thú phía Hanh Tức bị kích thích, gầm gừ, lao vào tấn công nó. Con còn lại thấy đồng loại bị giết, hung tợn nhảy lên, dự định sử dụng móng vuốt xé xác BPU.
BPU hoảng hồn, vung gươm chém đứt một mảng lông của nó. Con này nhanh nhẹn hơn rất nhiều.
Những giọt mồ hôi bắt đầu lăn xụống trên trán nàng.
Con quái thú đó bị mất một mảng lông, tinh thần yêu bản thân nổi lên, hai mắt đỏ sậm, nhe nhanh giương vuốt tiếp tục tấn công BPU. Nàng hoảng hồn, đưa kiếm lên đỡ, Thủy Nguyệt vừa may chặn được một vuốt của nó, đột ngột từ phía sau lại thêm một con nhào tới…
BPU nhắm chặt mắt. Chết thế này thật không cam lòng mà…
Bỗng nghe “roạt”, tiếng đao sắc ngọt chém qua da thịt, chất lỏng nhầy nhụa tanh tưởi phun đầy lên mặt nàng, sau đó có tiếng vật nặng rơi xuống đất.
BPU hé mắt nhìn. Khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần nhếch nhác, đầu tóc rối bù, người không ra người ma không ra ma.
Trước mắt có một nam nhân đang đứng, trên tay cầm một thanh gươm máu còn nhỏ giọt. Khuôn mặt hắn cực kì tuấn tú, dáng người cao lớn khỏe mạnh, mái tóc đen dài búi cao, đội ngọc quan, nét cao quý uy nghi toát ra từ xương tủy.
Oa ~ là kịch bản “anh hùng cứu mỹ nhân” trong truyền thuyết. Theo như mấy cuốn thoại bản nàng đọc lén, thì sau đây mỹ nhân sẽ nhẹ nhàng nói lời cảm tạ, rồi hỏi danh tính anh hùng, đòi đền ơn cứu mạng, thậm chí là trúng tiếng sét ái tình, lấy thân báo đáp. Hai vế cuối bỏ đi, nhưng mấy cái đầu tiên như cảm tạ và hỏi danh tính thì phải làm.
Nói về định nghĩa hai từ “đại mỹ nam”, cuộc đời BPU gặp nhiều rồi. Phụ thân, Sát cô cô, Thập Nhất sư thúc, Nho tôn sư thúc,…xung quanh nàng toàn là mỹ nam tử, cho nên khả năng miễn dịch về cơ bản rất cao. Vậy mà đứng trước nam nhân này, lại cảm thấy như bị một áp lực vô hình đè nén.
Cảm tạ ơn cứu mạng, nhưng nàng còn chưa mở miệng, nam nhân đó đã vung tay, chém chết một con yêu nhận ra người mới nên lao tới tấn công, tay vừa làm, miệng vừa nói: “Cũng may bổn thiếu gia đi ngang, nếu không ngươi thành đống thịt rồi. Còn không mau cảm tạ bổn thiếu gia?” Bọn yêu thú dưới sức công kích của Hanh Tức và hắn ta nhanh chóng cong đuôi bỏ chạy.
Hai chữ “đa tạ” còn chưa ra khỏi miệng vì câu đó mà nghẹn lại. Bực bội cộng cảm kích, mâu thuẫn một lát, lại nói ra một lời không liên quan.
_ Ngươi…làm gì ở đây vậy?
Nam nhân kia đen mặt: “Câu này ta hỏi ngươi mới đúng. Ở trong rừng vào giờ này, dù nữ nhân cũng là kẻ xấu.”
Vị đại ca này…đạo lí đó ngươi lấy ở đâu ra vậy?!?
BPU nghiến răng ken két:
_ Mắt ngươi mù à? Không nhận ra chân ta bị thương sao?!?
Nam nhân đó tròn mắt: “Bị thương? Có hả?” – nói đoạn hai mắt mới di chuyển đến cổ chân nàng, nhận ra cổ chân phải bị sưng đỏ. Hắn hơi ngẩn ra chốc lát, lại nhận thấy mình bị hố, bèn cười lạnh: “Chỉ đi đứng cũng để trặc chân. Vô dụng!”
BPU thề, nếu không phải nàng thấy kiếm thuật của hắn khá hơn mình, chắc chắn đã xả thịt hắn đem ướp muối…Nhưng năng lực có hạn, chỉ đành dùng mắt đục hắn thành ngó sen.
------------end part 1--------------
Part 2: NGHĨA ĐỆ CHẾT TIỆT
Nam nhân đó tra thanh gươm đẫm máu vào bao. Hắn nhìn nhìn BPU từ trên xuống dưới, hừ lạnh, quay người trèo lên con ngựa đang đứng gần đó.
Trên trán BPU chảy đầy vạch đen, nghiến răng nghiến lợi: “Tên nam nhân nhà ngươi…bỏ một nữ nhi yếu đuối đang bị thương lại trong rừng, lương tâm không cắn rứt sao?”
Hắn dừng ngựa, quay đầu lại, nhìn BPU như nhìn kẻ dở hơi: “Lương tâm cắn rứt? Tại sao lương tâm ta phải cắn rứt?” – hắn nhíu mày ra vẻ ngẫm nghĩ, lát sau đập tay đánh bốp “ Ồ, ngươi cho rằng ngươi thật sự là một nữ nhi YẾU ĐUỐI ĐÁNG THƯƠNG? Yên tâm đi, giờ người ngợm ngươi xấu xí nhếch nhác như này, yêu ma quỷ quái tưởng ngươi là đồng loại sẽ không hại ngươi đâu…” – nói xong bật cười, giục ngựa đi thẳng.
BPU suýt nữa thì nộ phát công tâm mà chết. Nàng quát lên: “Ngươi đứng lại cho ta!!! Hanh Tức!!!!!! Cắn!!!!!”
Hanh Tức nghe tiểu chủ nhân gọi, ngay tức khắc bộc lộ uy nghi thú thượng cổ, gầm lên một tiếng long trời lở đất, nhào đến chắn trước mặt nam nhân đáng ghét kia. Con ngựa hắn cưỡi hoảng loạn hí lên, thắng gấp lại, suýt thì hất bay hắn xuống đất.
Hắn tức muốn phun khói: “Cái quái gì thế này? Mau tránh đường!”
Hanh Tức lắc lắc cái bờm uy nghi, mũi phì khói. Nó nhe hàm răng nhọn hoắt, sẵn sàng cạp chết tên khó ưa này. Nhưng tên kia cũng không vừa, rút thanh gươm từ trong bao, sẵn sàng tử chiến.
BPU khịt mũi, hừ lạnh: “Ngươi tưởng ngươi là ai mà dám chống lại Hanh Tức? Sao, hoặc mang bổn cô nương theo, hoặc bị Hanh Tức cắn chết. Chọn đi!”
Hắn không cam tâm gắt: “Đồ hèn! Lấy yêu thú thượng cổ ra là không công bằng! Ta với ngươi đấu tay đôi.”
BPU nháy mắt: “Ta đang bị thương, vả lại còn là nữ nhi, đánh với ngươi cũng đâu có công bằng.”
Hắn run run: “Thế một người một thượng cổ yêu thú công bằng sao?”
Nàng nhún vai: “Không tính con ngựa của ngươi à? Là 1 người, 1 ngựa, 1 kiếm. 1 chọi 3, ngươi thế áp đảo còn gì?”
“…”
Hanh Tức cũng run run. Tiểu chủ nhân…thật quá bá đạo đi ~
Nam nhân đó run rẩy như bị động kinh, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng vì tức giận. BPU nhìn cũng thấy hơi tội lỗi, sau đó lại đè cục nhân ái đó xuống cổ họng, gật gù nghĩ: người không vì mình, trời tru đất diệt. Nhân từ với kẻ thù là tàn nhẫn với bản thân.
Nàng bèn quyết định ra đòn cuối. BPU đến gần hắn, với tay định vỗ vai theo kiểu an ủi, phun ra câu chủ đề “Thế nào? Bớt cơn điên thì chọn đi.”. nhưng chung quy lại không với tới, đành vỗ vào mông hắn hai phát, nói câu mấu chốt trên bằng vẻ mặt cảm thông.
Mặt nam nhân đó lúc xanh lúc trắng, lại chuyển từ đỏ sang xám, cực kì bắt mắt. BPU nhìn nhìn, không nhịn nổi nữa phát ra tiếng “phụt”, sau đó là một tràng cười không phanh. Càng cười sắc mặt nam nhân kia càng xấu, còn có sát khí tỏa ra, hắn nghiến răng: “Xưa nay ta không đánh phụ nữ, có lẽ hôm nay phải phá lệ rồi.”
BPU rùng mình, khua khua tay ra ý không dừng được, lát sau mới nín cười, nhưng vẻ mặt nhìn hắn vẫn có chút trêu chọc. Nàng hắng giọng: “Thế? Mang ta theo hay bị cắn?”
Hanh Tức rất thức thời cũng gầm gừ phụ họa theo.
------------------------------------
Hoàng cung Nhân giới
“Híiiiiiiiiiii”
_ Oái! Ngươi dừng ngựa cũng phải báo một tiếng chứ. Nếu ta ngã thì sao?” – BPU hoảng hồn ôm lấy con ngựa. Hanh Tức đang ở hình dạng heo con nằm trong tay nàng suýt rơi xuống.
Người đang điều khiển ngựa, tức tên nam nhân đáng ghét kia, cười lạnh, phun ra hai chữ: “Càng tốt!”
BPU vốn định mắng chửi hắn, nhưng lại bị vẻ đẹp của tòa cung điện trước mắt thu hút, bèn vứt hắn sang một bên, chăm chú ngắm nghía một hồi, tấm tắc khen: “Đẹp quá! Không hổ danh là hoàng cung.”
Hắn kinh ngạc nhìn nàng: “Ta còn chưa nói mà? Sao ngươi biết đây là hoàng cung?”
“…” – BPU không nói gì, đưa tay chỉ lên tấm bảng “Tử Cấm thành – Đông đại môn”.
Lại nhận ra mình bị hố, hắn khịt mũi, đánh trống lảng: “Ngươi định đi tiếp à?”
_ Đi đâu? – BPU thắc mắc.
_ Không đi tiếp thì xuống ngựa! – hắn đen mặt quát.
Lúc này nàng mới nhận ra mình vẫn còn ngồi trên lưng ngựa, còn gã nam nhân chết tiệt kia đã nhảy xuống đất từ lâu.
BPU ngượng ngùng leo xuống, chật vật lắm mới đặt được chân lên mặt đát. Đứng còn chưa vững bỗng nghe giọng nói đáng ghét kia vang lên: “Để ngươi ngồi trên bảo mã của ta, đúng là hạ thấp nó.”
BPU không nhịn nổi nữa, bất chấp cái chân đau nhào đến liều mạng với hắn.
Tên kia cũng không ngờ nàng dám làm liều, giật mình la lên: “Này…” – còn chưa nói xong đã bị nàng đè ngã xuống đất, đầu đập cái bốp, đau đến mức choáng váng, há miệng chửi rủa: “Ngươi muốn chết à?!? Mẹ kiếp! Bỏ ra!!!”
BPU tát vào cái miệng ăn nói khó nghe của hắn, mắng: “Đồ chết bầm nhà ngươi! Cuộc đời BPU ta trừ phụ thân ra chưa từng bị ai mắng. Người của Trường Lưu nhìn ta còn phải gọi một tiếng Uyển cô nương, ngươi là đồ phàm nhân lại dám mở miệng sỉ nhục ta…Ta đánh ngươi thành đầu heo!!!”
Hai người giằng co dưới đất, mặt mũi đầy bụi bặm, trầy xước dơ bẩn, BPU cào cấu hắn, hắn nắm tóc nàng mà giật. Cả hai đều đau đến chảy nước mắt, nhưng vẫn nhất quyết không chịu dừng tay.
Mấy thủ vệ canh cổng không biết làm sao. Đang bối rối bỗng nghe giọng một phụ nữ vang lên: “Có chuyện gì ồn ào thế?”
Bọn lính quay lại, nhìn người vừa đến bằng ánh mắt cảm kích khi thấy ân nhân, cúi đầu thi lễ: “Nương nương!”
Hậu cung của Hoàng đế Nhân giới Hiên Viên Lãng chỉ có một vị nuơng nương, không ai khác ngoài chính cung Hoàng hậu Khinh Thủy.
Năm nay BPU 17 tuổi, tức Khinh Thủy đã gần 40. Nàng vẫn xinh đẹp mặn mà, cả người toát lên vẻ quý phái của một mẫu nghi thiên hạ. Mái tóc đen nhánh búi cao cài trâm phượng, cao quý mà không tục, y phục tím nhạt in hoa mẫu đơn rực rỡ thêu chỉ vàng, khí chất thanh cao mà quyến rũ.
Khinh Thủy tiến đến gần hiện trường ẩu đả, nhìn thấy hai người đang đánh nhau mất hết thể diện trên mặt đất.
Nàng há hốc mồm: “Cẩn nhi?!?” – khuôn mặt xinh đẹp bày ra biểu cảm không thể tin nổi.
Nam nhân đáng ghét đang bị BPU đánh tơi tả, cũng là đương kim thái tử của Nhân giới – Hiên Viên Cẩn – ngẩng lên nhìn Khinh Thủy, ánh mắt cầu cứu: “Mẫu hậu!!!”
Khinh Thủy ngây ra trong chốc lát, nhìn bộ dạng thê thảm của hai người trước mắt. BPU thấy người phụ nữ trước mắt quen quen, tạm ngừng việc đánh người, chuyển qua công cuộc bới lại kí ức xem đã từng gặp vị phu nhân này ở đâu.
Mất một lúc định thần, hoàng hậu nương nương phất tay, thị vệ liền kéo họ ra. Nàng liếc Hiên Viên Cẩn một cái sắc lẹm, nhẹ giọng gằn: “Còn ra thể thống gì? Đi thay y phục mau!”
HVC chột dạ, không biết giải thích làm sao, bèn nhanh chóng giục ngựa vào cung, gắng phớt lờ ánh mắt soi mói của các thị vệ cung nữ, trong miệng không ngừng nguyền rủa BPU n lần. Hắn nghiến răng: “Bổn thái tử thề, sẽ bắt ngươi trả giá, đồ nữ nhân điêu ngoa!!!”
Bên này, BPU hắt hơi một cái. Nàng bị Khinh Thủy nhìn từ trên xuống dưới bằng ánh mắt nhìn quái nhân, lại cũng có chút nghi kị, nguợng không biết làm sao. Tuy không có gương soi, nhưng dựa vào cảm giác vừa đau, vừa ngứa, cực kì khó chịu trên người, BPU chắc chắn bộ dáng nàng bây giờ, đến phụ thân mẫu thân nhìn thấy còn nhận không ra.
Khinh Thủy nhìn một hồi, cuối cùng cũng hỏi: “Vị cô nương này…cô và Cẩn nhi quen nhau sao?” – giọng điệu cực kì nhẹ nhàng
Tuy câu hỏi là thế, nhưng BPU đương nhiên hiểu được ẩn ý bên trong thế này: cô tự giác khai lý lịch đi. Làm sao cô và con trai ta biết nhau?
Nàng là kẻ thức thời, nghĩ dù gì khi nãy lúc đánh chửi hắn ta, do tức giận cũng buột miệng nói tên, cộng thêm địa chỉ nhà, bây giờ nói dối thế quái nào được, bèn thành thật khai nhận: “Phu nhân…” – nghĩ nghĩ một hồi, lại nói: “Nương nương…ờ…tiểu nữ họ Bạch, tên Phong Uyển, nhà ở Trường Lưu sơn. Phụ thân là Trường Lưu thượng tiên Bạch Tử Họa, mẫu thân họ Hoa tên Thiên Cốt. Tiểu nữ đang trên đường tới Mao Sơn thì bị…khụ…tai nạn, nên mới lạc trong rừng. Đúng lúc bị yêu sói tấn công, cũng may có tên nam…thái tử điện hạ cứu giúp. Người nói “đã giúp phải giúp cho trót”, nên thiện ý đưa tiểu nữ về đây.” – nói xong lại chớp chớp đôi mắt long lanh.
Khinh Thủy nghe xong, trong lòng âm thầm cười: “Là con Thiên Cốt và Tôn thượng, thảo nào…mình lại thấy có hảo cảm. Bao nhiêu năm không gặp, ngày xưa còn bế trên tay giờ đã lớn thế này…Nếu không phải nhờ đôi mắt tím kia, có đánh chết mình cũng không tin con gái Tôn thượng lại…nhếch nhác như vậy.”
Nàng mỉm cười dịu dàng: “Uyển nhi, không nhớ ta sao?”
BPU nghe vị hoàng hậu này gọi mình là Uyển nhi, kinh ngạc: “Tiểu nữ có quen người sao?”
Khinh Thủy nhướng mày. BPU hiểu ý, tiếp tục công cuộc dở dang lục tìm kí ức. Gương mặt này…
Lát sao, nàng vỗ tay cái đét, nhảy dựng lên: “Á! Nghĩa mẫu Khinh Thủy!”
Chả là, lúc tỷ muội nàng tròn 1 tuổi, phu thê Hiên Viên Lãng có đến thăm. Mẫu thân nàng là bạn tốt của Khinh Thủy cô cô, quyết định cho cô cô làm mẹ đỡ đầu, tức nghĩa mẫu của nàng và tỷ tỷ. Sau lần đó, không còn thấy nghĩa mẫu đến thăm, chỉ nhớ nàng có một nghĩa mẫu xinh đẹp hiền dịu qua lời mẫu thân kể, đường nét trên gương mặt người cũng phai dần theo năm tháng.
Nào ngờ, hôm nay lại trùng phùng, còn là trong hoàn cảnh mất mặt như này…
Khinh Thủy cười dịu dàng: “Uyển nhi, mười mấy năm nay không gặp con, đã thành thiếu nữ rồi. Nào, mau vào trong tắm rửa thay y phục, mẹ con ta hàn huyên tâm sự nhé.”
BPU cười muốn sái quai hàm. Há há há ~ kết quả mỹ mãn như trong mơ vậy. Nghĩ là đi theo nam nhân kia, dù gì cũng tìm được chỗ ăn ở tạm, ai ngờ lại được đưa đến hoàng cung tráng lệ, còn gặp được nghĩa mẫu xinh đẹp. Còn nữa, hắn là con của nghĩa mẫu, mà lúc nghĩa mẫu thăm nàng còn đang có mang, nàng nhớ lúc đó bụng người rất lớn, mẫu thân cũng nói nghĩa mẫu sinh một tiểu tử lúc nàng được một tuổi, tức là hắn ra sau nàng. Tính đi tính lại, hắn là nghĩa đệ của nàng rồi!!!
Hahahahaha, là đệ đệ đó…
BPU cực kì khoái trá nghĩ thầm: “Tiểu nghĩa đệ, lần này ngươi xong rồi.”
Và vị thái tử đáng thương của chúng ta, lúc này đang ở trong tẩm cung thay y phục, vừa rửa vết thương khắp mặt mũi tay chân vừa rủa BPU, vẫn chưa hay biết sự thật tàn khốc về mối quan hệ giữa mẫu hậu yêu dấu của hắn và nha đầu đanh đá kia.
Tác giả :
Hội quán Ngôn tình