Thần Dược Của Anh
Chương 19
Tối thứ bảy.
Lật Hạ đã rầu rĩ xoắn xuýt suốt mấy tiếng đồng hồ cầm lấy điện thoại ngồi bên giường, tìm được số của Hứa Thành Mộ, nhưng mãi không gọi đi.
Cô vẫn đang suy nghĩ và do dự.
Rốt cuộc có nên hát cho anh nghe, giúp anh vượt qua mấy tháng ngày mất ngủ này không?
Không giúp anh thì có vẻ cô nhẫn tâm lạnh lùng quá, dù sao ngay cả bạn cùng phòng của anh cũng đã cực kì chân thành tìm cô nói về vấn đề này rồi.
Nhưng giúp anh thì trong lòng cô lại cảm thấy không được tự nhiên.
Nói không có cảm giác gì thì chỉ là nói dối, những biểu diễn sau khi say xỉn của cô đã tự nói lên tất cả.
Cô thật sự thích anh.
Nhưng cô đã hạ quyết tâm sẽ không có bất cứ liên quan gì đến anh, để mình không lún sâu và tổn thương thêm nữa.
Nếu lại bắt đầu hát cho anh nghe, thì điều mà Lật Hạ sợ nhất chính là cô không thể kiểm soát được tình cảm của mình, sẽ càng lún càng sâu, đến cuối cùng khi cô giúp anh xong rồi, bản thân lại tổn thương chồng chất.
Hơn nữa anh đã biết cô thích anh rồi, nếu tiếp tục giúp anh, trong lòng anh cũng sẽ có gánh nặng.
Lật Hạ nghĩ ngợi hồi lâu, đến khi con ragdoll của mình chạy về từ nhà bên cạnh, cọ cọ vào cô, mà cô vẫn không hề hay biết.
(Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại Hoa Tuyết Sơn Trang, ai ăn cắp copy đăng tải truyện tại nơi khác sẽ ghẻ lở bệnh tật nghèo đói rang chịu à nha)
Nếu con mèo cưng không nhảy đến bên cạnh dụi vào cô kêu meo meo, thì chẳng Lật Hạ sẽ thả hồn theo gió đến bao giờ.
Lật Hạ hoàn hồn, nhìn thời gian trên điện thoại, đã mười giờ ba mươi.
Càng nghĩ càng rối. Nếu không muốn giúp đỡ, vậy thì cứ thanh toán sòng phẳng thôi.
Lật Hạ đột nhiên nghĩ đến những chuyện Hứa Thành Mộ đã nói khi ăn tối với cô vào trưa thứ Bảy tuần trước.
Sau đó, cô bèn hết can đảm gọi vào số điện thoại của Hứa Thành Mộ.
Sau một vài hồi chuông, điện thoại được kết nối.
Nhịp tim của Lật Hạ đã bắt đầu hỗn loạn điên cuồng ngay sau khi cô bấm điện thoại.
Lúc này đây, nghe tiếng alô trầm thấp thản nhiên của đối phương, Lật Hạ mới cuống quít tỏ ra trấn định: “Tôi là Lật Hạ.”
“Ừm, tôi biết.” Hứa Thành Mộ trả lời.
“Chuyện là…” Lật Hạ do dự vài giây, rồi hỏi anh: “Anh còn cần tôi hát cho anh nghe không?”
Không đợi Hứa Thành Mộ trả lời, cô lập tức giải thích: “Đừng nghĩ nhiều! Chỉ là… Gần đây tôi đang thiếu tiền, muốn tìm một công việc bán thời gian. Nếu anh cần thì tôi có thể hát cho anh nghe mỗi đêm, có thù lao.”
Sau khi nghe vậy, Hứa Thành Mộ im lặng vài giây rồi đồng ý ngay: “Được.”
“Mỗi đêm một trăm.”
Lật Hạ: “…”
Cô vốn nghĩ rằng trả mười hay hai mươi tệ cũng được, dù sao cô cũng sẽ chỉ hát một bài, vài phút mà thôi.
Kết quả Hứa Thành Mộ vừa mở miệng đã ra giá hàng trăm.
Lật Hạ vô tội thở dài, kiếm tiền thật dễ dàng mà.
Anh đã nói vậy, cô cũng không tiện phản bác, nên việc cứ thế được quyết định nhanh chóng.
Sau đó, trực tiếp nhảy vào chủ đề.
Lật Hạ tự nhủ trong lòng: Từ giờ trở đi mày chính là một cỗ máy hát có cảm xúc. Sau khi hát xong thì tắt máy, thu tiền rồi đi ngủ. Tuyệt đối không được tán gẫu với đối phương, tránh thêm chuyện.
Mày nhất định phải đứng ở đúng vị trí của mình, mày bây giờ chính là một con sen đi kiếm tiền để hầu hạ boss mèo!
Lần này mày tiếp cận với Hứa Thành Mộ chỉ để kiếm tiền từ anh ấy, vì vậy mày không được có bất kỳ suy nghĩ lung tung gì nữa!
Sau khi làm công tác tư tưởng xong xuôi, Lật Hạ tùy ý mở kho nhạc trong đại não và bắt đầu hát một cách ngẫu hứng.
Sau ba bốn phút, bên kia đã yên lặng như tờ, chỉ có tiếng hít thở.
Lật Hạ gọi cho anh một tiếng, không nghe câu trả, cô dứt khoát cúp máy không chút lưu luyến.
Ngay sau đó Lật Hạ nhìn thấy hai tin nhắn mới trên wechat.
Cô cứ tưởng là Tư Vi tìm cô trò chuyện, nhưng khi mở ra mới phát hiện trong khung chát với Hứa Thành Mộ có tin nhắn mới.
Hứa Thành Mộ đã gửi nó vài phút trước.
Chỉ có hai tin.
Tin đầu tiên là một bao lì xì trên wechat, Lật Hạ bấm vào đó, nhận 100 nhân dân tệ kia.
Tin thứ hai là hai chữ, đến dấu chấm câu cũng không có: [Cảm ơn]
Lật Hạ cảm thấy trong lòng hơi chua xót, nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cô ném điện thoại sang một bên, bế con mèo ragdoll vừa ăn no uống say lên, vuốt ve bộ lông mềm mại mượt mà của nói, giọng nói dịu dàng mạnh mẽ: “Cầu Cầu có muốn ăn cá khô không? Ma ma vừa mới kiếm được tiền, ma ma sẽ tích góp mấy ngày nữa rồi mua cho con nhé, được không?”
Nói xong Lật Hạ ngã xuống giường, rên rỉ lăn lộn.
Vẫn không vui cho lắm.
Nhưng cô đã đi tới bước này, chỉ có thể đi tiếp thôi.
Ít nhất phải giúp anh vượt qua chứng mất ngủ hoành hành trong mấy tháng này.
Còn năm sau, năm sau nữa, thậm chí nhiều năm về sau, đều sẽ chẳng liên quan gì đến cô.
Lật Hạ tìm wechat của Tư Vi, kể chuyện Tần Kha đến tìm mình vả cả chuyện mình lại bắt đầu hát cho Hứa Thành Mộ cho nghe, còn thỏa thuận xong mức thù lao với anh ấy, tất cả đều nói với Tư Vi.
Một lúc sau Tư Vi mới trả lời Lật Hạ.
[Ủng hộ cậu, chị em tốt của mình! Hãy kiếm từ anh ta một khoản đi!】
Nhưng Lật Hạ không biết, Tư Vi lúc này đang ở trong ký túc xá thở dài:
Quả nhiên trong tình yêu ai động lòng trước thì sẽ là người thua cuộc. Tiểu Hạ, cậu chỉ đang tự tìm một cái cớ mà thôi.
Cậu không nỡ để anh ấy bị mất ngủ, nhưng lại không muốn thừa nhận.
Tư Vi khẽ nhíu mày, hổ thẹn và tự trách tự lẩm bẩm một mình: Tớ thật sự sợ cậu sẽ càng ngày càng lún sâu, đến lúc đó không thể thoát ra.
Hazzz, đều tại tớ cả!!!
Tư Vi nhớ đến gương mặt của chàng trai tên Tần Kha mà Lật Hạ vừa nhắc tới.
Cô bậm môi, đàn ông thối!
Biết rằng chị em tốt của tôi đang buồn vì Hứa Thành Mộ không thích cô ấy, mà còn muốn cô ấy hát cho Hứa Thành Mộ nghe, để họ phải gặp nhau mỗi ngày.
Anh thương bạn anh, bà đây cũng thương chị em mình vậy!
Ngày hôm sau.
Tất cả con trai trong kí túc xa khoa vật lý đều biết có một cô gái ở khoa ngoại ngữ đến tận cửa tìm Tần Kha.
—-
Cố Nhất Vọng lần này chỉ là về nước một thời gian, ở lại vài ngày là lại phải quay lại trường học.
Mà lần này trở về, anh lại phát hiện ra một vấn đề lớn vẫn luôn tồn tại.
Đó là Lật Hạ không thích anh, mà là thích người khác.
Cố Nhất Vọng cảm thấy rất khó chịu, nhưng không có cách nào tâm sự với ai, vậy nên anh chỉ có thể tự mình tiêu hóa.
Ngày phải xuất ngoại là thứ Bảy.
Chuyến bay của Cố Nhất Vọng là vào buổi tối, ban ngày anh đến trường của Lật Hạ, sau nhiều lần hỏi đường, anh mới tìm thấy phòng học nơi Lật Hạ đang dạy.
Khi Cố Nhất Vọng bước vào qua cửa sau, Lật Hạ đang giảng bài, vừa vặn thấy anh bước vào.
Cô sững sờ trong giây lát, Cố Nhất Vọng thấy cô đã nhìn thấy mình bèn vẫy tay với cô một cái.
Biểu hiện của Lật Hạ khiến nhiều bạn học trong lớp nhìn theo tầm mắt cô, bao gồm cả Tần Kha ngồi bên cạnh Hứa Thành Mộ.
Tận mắt nhìn thấy Cố Nhất Vọng nở nụ cười đầy cưng chiều với Lật Hạ, còn vẫy tay chào, Tần Kha hết sức ngạc nhiên và khó hiểu.
“Này, người ở hàng cuối lớp học hình như có quan hệ không bình thường với Lật Hạ đâu.” Tần Kha nói nhỏ với Hứa Thành Mộ.
Hứa Thành Mộ nhìn lại, nhìn thấy Cố Nhất Vọng, nhận ra anh chính là người đã trông chừng Lật Hạ lúc cô truyền dịch trong bệnh viện.
Anh thu lại ánh mắt, cúi đầu.
Tuần này, đêm nào Hứa Thành Mộ cũng nhận được cuộc gọi của Lật Hạ đúng giờ. Lần nào cô cũng đều không nói gì, mà trực tiếp hát luôn, khi cô hát xong thì anh đã ngủ mất, nên cô chỉ việc cúp máy và nhận tiền anh chuyển.
Khung chat trên wechat của hai người họ trong một tuần qua đều chỉ có tin nhắn từ anh, mỗi lần như vậy là một phong bì đỏ kèm theo lời cảm ơn.
Lật Hạ không hề đáp lại.
Chỉ có phong bì đỏ được hệ thống thông báo là cô đã nhận.
Sau đó, Lật Hạ nhờ người lên đàn một bản nhạc, mọi người đều biết cơ hội này là của Hứa Thành Mộ nên chẳng ai giơ tay, Cố Nhất Vọng ngồi ở hàng cuối thấy thế thì cô cùng năng nổ mà giơ tay rất nhiều.
Cả lớp học chỉ có mỗi mình anh xung phong lên đàn.
Lật Hạ cười, gọi trực tiếp: “Cố Nhất Vọng, lên đây.”
Cố Nhất Vọng đứng dậy, sải bước đến trước lớp, rồi nghiêng đầu hỏi như thật: “Cô có thể đàn cùng được không?”
Lật Hạ cho anh một cái lườm, còn thích đùa.
Nhưng cuối cùng cô vẫn cùng Cố Nhất Vọng đàn bốn ngón một khúc nhạc.
Cố Nhất Vọng cũng học nhạc, hơn nữa thầy của anh còn là cha của Lật Hạ.
Cả hai người họ đều là học trò được chính tay Lật Viễn dạy dỗ, nên phối hợp vô cùng ăn ý.
Hứa Thành Mộ nhìn đôi nam nữ ngồi cạnh nhau chơi đàn, mà không hiểu sao không hề có cảm giác buồn ngủ.
Tần Kha ở bên cạnh cũng rất kinh ngạc, nói nhỏ với anh: “Cậu không buồn ngủ nữa à?”
Hứa Thành Mộ không nói, sau đó dời ánh mắt đi chỗ khác, trong đầu hiện lên hình ảnh Lật Hạ vừa đánh đàn vừa quay đầu lại tươi cười với Cố Nhất Vọng, mà khẽ nhíu mày.
Có một cảm giác lạ trỗi dậy, làn tràn trong tim anh, thoáng qua rồi biến mất.
Lật Hạ đàn thì xoay người lại, vô tình chạm phải ánh mắt của Hứa Thành Mộ, cô chợt ngẩn ra.
Vẫn chưa ngủ à?
Thật không khoa học nha.
Cố Nhất Vọng trở lại hàng cuối cùng, đợi Lật Hạ dạy xong hai tiết này.
Sau khi tan học, anh cùng Lật Hạ ra khỏi phòng học, hỏi cô trưa nay ăn ở đâu.
Mấy sinh viên trong lớp học nhạc không biết hiện tại là tình huống gì. trước đó mọi người còn đồn rằng Hứa Thành Mộ và Lật Hạ đang hẹn hò mà.
Nhưng kể từ tiết học trước, hai người họ dường như đã cãi nhau rồi không có bất kỳ trao đổi gì nữa, thậm chí trên lớp Lật Hạ còn mời người khác trả lời câu thôi.
Tình cảnh hôm nay càng khiến cho mọi người có suy đoán mới.
E rằng Lật Hạ và Hứa Thành Mộ đã chia tay rồi, và chàng trai đi với cô bây giờ chính là tình yêu mới của cô đây mà.
“Tối nay anh bay rồi.” Cố Nhất Vọng vỗ đầu Lật Hạ, cười nói: “Đừng nhớ anh quá nhé.”
Lật Hạ khẽ thở dài: “Em nhớ anh làm gì chứ.”
Nụ cười của Cố Nhất Vọng không giảm, nhưng sự cay đắng lại làn tràn trong tim anh từng chút một.
“Bao giờ anh mới về nữa?” Lật Hạ hỏi.
“Em xem, anh còn chưa đi mà bắt đầu nhớ anh rồi kìa.”
Lật Hạ trừng mắt, mặt hoang mang: “???”
“Anh cũng chưa biết nữa, có lẽ đến tết anh mới lại về thăm em…” Anh dừng lại: “Với thầy và dì Manh nữa.”
Lật Hạ trợn mắt một cái: “Đến lúc đó nếu không có bao lì xì thì anh đừng mong được vào nhà.”
Cả hai trò chuyện rôm rả, bước vào một quán lẩu.
—–
Sau buổi học, Hứa Thành Mộ từ chối lời mời cùng đi ăn của Tần Kha, mà đi đến phòng thí nghiệm, nhốt mình trong phòng thí nghiệm suốt một buổi chiều, đến tối mới về.
Những khi bận rộn, anh hoàn toàn không nghĩ tới bất cứ điều gì, không có thời gian để phân tâm. Nhưng một khi dừng lại, đầu óc trống rỗng, thì đủ thứ linh tinh lại tràn vào.
Hứa Thành Mộ ngồi ở mép giường, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tiết trời càng ngày càng lạnh, đêm càng ngày càng dài, mới năm sáu giờ mà đêm đã lặng lẽ đến.
Thời điểm chuyển giao giữa ngày và đêm, ánh sáng mờ dần từng chút một, bóng tối giống như một con quái vật há to miệng, cuối cùng nuốt chửng cả thành phố vào miệng.
Anh như bị trúng tà, trong đầu cứ hiện lên cảnh Lật Hạ đánh đàn cùng người đàn ông khác trong lớp học nhạc.
Hứa Thành Mộ cau mày, cảm giác khó chịu đó lại xuất hiện, giống như… có gì đó đang đè nặng lên trái tim, lồng ngực rất buồn bực.
Hứa Thành Mộ đưa tay lên sờ sờ ngực trái, nhịp tim quá nhanh.
Anh mím nhẹ môi dưới, thầm nghĩ ngày mai phải đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe mới được.
—–
Chín giờ tối, Lật Hạ đưa Cố Nhất Vọng ra sân bay xong trở vể, vừa mở cửa bước vào phòng đã thấy con mèo ragdoll của mình đang nằm trên giường.
Lật Hạ đi tới ôm con mèo lên: “Cầu Cầu, hôm nay sao mày lại ngoan như vậy? Lên giường nằm chờ ma ma sớm vậy…”
Cô còn chưa nói xong thì đã cau mày vì nhìn thấy thứ gì đó bẩn bẩn trên râu của con mèo cưng.
Giống như là… dính thứ gì đó rất bẩn.
Lật Hạ còn chưa kịp đoán ra chuyện gì thì con mèo đã lập tức vùng vẫy khỏi vòng tay cô, chạy đến một góc, ưỡn người lên nôn mửa.
Lật Hạ kinh ngạc chạy tới: “ Cầu Cầu? Cầu Cầu mày bị làm sao vậy?”
Cô sợ hãi quỳ xuống bên cạnh con mèo, cố gắng vỗ về nó lại sợ sẽ khiến nó khó chịu hơn.
Lật Hạ nhìn con mèo cưng bình thường luôn hoạt bát tung tăng giờ đang bơ phờ trốn trong góc, vừa xót xa vừa tức giận.
Chắc chắn hàng xóm đã cho nó ăn thứ gì không nên rồi.
Lật Hạ tức giận mở cửa, chạy sang bên cạnh hung hăng gõ cửa: “Phòng bên! Ra đây cho tôi!”
“Ra đây! Anh đã cho Cần Cần nhà tôi ăn gì vậy hả?”
“Nhà bên!!!”
Lật Hạ gào thét, gõ cửa hồi lâu nhưng bên trong vẫn không có động tĩnh gì. Cô không còn cách nào khác, tức tối trong lòng, nhưng chỉ có thể về nhà.
Sau khi vào nhà, Lật Hạ đang định đưa con mèo đến bệnh viện thú y, thì chợt nhớ ra mình có thể dùng tấm ván gỗ để sang nhà bên kia hỏi chuyện.
Cô phải tìm ra nguyên nhân xem Cầu Cầu bị gì, liệu anh ta có cho Cầu Cầu ăn gì đó có độc mà mèo không thể ăn hay không.
Lật Hạ đặt túi đựng mèo xuống, đặt tấm ván lên hai ban công, nhắm mắt bình tĩnh lại, sau đó mới thận trọng đi sang ban công nhà bên.
Cửa ban công đang mở, Lật Hạ trực tiếp hung hăng xông vào phòng ngủ của đối phương.
Lật Hạ đã rầu rĩ xoắn xuýt suốt mấy tiếng đồng hồ cầm lấy điện thoại ngồi bên giường, tìm được số của Hứa Thành Mộ, nhưng mãi không gọi đi.
Cô vẫn đang suy nghĩ và do dự.
Rốt cuộc có nên hát cho anh nghe, giúp anh vượt qua mấy tháng ngày mất ngủ này không?
Không giúp anh thì có vẻ cô nhẫn tâm lạnh lùng quá, dù sao ngay cả bạn cùng phòng của anh cũng đã cực kì chân thành tìm cô nói về vấn đề này rồi.
Nhưng giúp anh thì trong lòng cô lại cảm thấy không được tự nhiên.
Nói không có cảm giác gì thì chỉ là nói dối, những biểu diễn sau khi say xỉn của cô đã tự nói lên tất cả.
Cô thật sự thích anh.
Nhưng cô đã hạ quyết tâm sẽ không có bất cứ liên quan gì đến anh, để mình không lún sâu và tổn thương thêm nữa.
Nếu lại bắt đầu hát cho anh nghe, thì điều mà Lật Hạ sợ nhất chính là cô không thể kiểm soát được tình cảm của mình, sẽ càng lún càng sâu, đến cuối cùng khi cô giúp anh xong rồi, bản thân lại tổn thương chồng chất.
Hơn nữa anh đã biết cô thích anh rồi, nếu tiếp tục giúp anh, trong lòng anh cũng sẽ có gánh nặng.
Lật Hạ nghĩ ngợi hồi lâu, đến khi con ragdoll của mình chạy về từ nhà bên cạnh, cọ cọ vào cô, mà cô vẫn không hề hay biết.
(Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại Hoa Tuyết Sơn Trang, ai ăn cắp copy đăng tải truyện tại nơi khác sẽ ghẻ lở bệnh tật nghèo đói rang chịu à nha)
Nếu con mèo cưng không nhảy đến bên cạnh dụi vào cô kêu meo meo, thì chẳng Lật Hạ sẽ thả hồn theo gió đến bao giờ.
Lật Hạ hoàn hồn, nhìn thời gian trên điện thoại, đã mười giờ ba mươi.
Càng nghĩ càng rối. Nếu không muốn giúp đỡ, vậy thì cứ thanh toán sòng phẳng thôi.
Lật Hạ đột nhiên nghĩ đến những chuyện Hứa Thành Mộ đã nói khi ăn tối với cô vào trưa thứ Bảy tuần trước.
Sau đó, cô bèn hết can đảm gọi vào số điện thoại của Hứa Thành Mộ.
Sau một vài hồi chuông, điện thoại được kết nối.
Nhịp tim của Lật Hạ đã bắt đầu hỗn loạn điên cuồng ngay sau khi cô bấm điện thoại.
Lúc này đây, nghe tiếng alô trầm thấp thản nhiên của đối phương, Lật Hạ mới cuống quít tỏ ra trấn định: “Tôi là Lật Hạ.”
“Ừm, tôi biết.” Hứa Thành Mộ trả lời.
“Chuyện là…” Lật Hạ do dự vài giây, rồi hỏi anh: “Anh còn cần tôi hát cho anh nghe không?”
Không đợi Hứa Thành Mộ trả lời, cô lập tức giải thích: “Đừng nghĩ nhiều! Chỉ là… Gần đây tôi đang thiếu tiền, muốn tìm một công việc bán thời gian. Nếu anh cần thì tôi có thể hát cho anh nghe mỗi đêm, có thù lao.”
Sau khi nghe vậy, Hứa Thành Mộ im lặng vài giây rồi đồng ý ngay: “Được.”
“Mỗi đêm một trăm.”
Lật Hạ: “…”
Cô vốn nghĩ rằng trả mười hay hai mươi tệ cũng được, dù sao cô cũng sẽ chỉ hát một bài, vài phút mà thôi.
Kết quả Hứa Thành Mộ vừa mở miệng đã ra giá hàng trăm.
Lật Hạ vô tội thở dài, kiếm tiền thật dễ dàng mà.
Anh đã nói vậy, cô cũng không tiện phản bác, nên việc cứ thế được quyết định nhanh chóng.
Sau đó, trực tiếp nhảy vào chủ đề.
Lật Hạ tự nhủ trong lòng: Từ giờ trở đi mày chính là một cỗ máy hát có cảm xúc. Sau khi hát xong thì tắt máy, thu tiền rồi đi ngủ. Tuyệt đối không được tán gẫu với đối phương, tránh thêm chuyện.
Mày nhất định phải đứng ở đúng vị trí của mình, mày bây giờ chính là một con sen đi kiếm tiền để hầu hạ boss mèo!
Lần này mày tiếp cận với Hứa Thành Mộ chỉ để kiếm tiền từ anh ấy, vì vậy mày không được có bất kỳ suy nghĩ lung tung gì nữa!
Sau khi làm công tác tư tưởng xong xuôi, Lật Hạ tùy ý mở kho nhạc trong đại não và bắt đầu hát một cách ngẫu hứng.
Sau ba bốn phút, bên kia đã yên lặng như tờ, chỉ có tiếng hít thở.
Lật Hạ gọi cho anh một tiếng, không nghe câu trả, cô dứt khoát cúp máy không chút lưu luyến.
Ngay sau đó Lật Hạ nhìn thấy hai tin nhắn mới trên wechat.
Cô cứ tưởng là Tư Vi tìm cô trò chuyện, nhưng khi mở ra mới phát hiện trong khung chát với Hứa Thành Mộ có tin nhắn mới.
Hứa Thành Mộ đã gửi nó vài phút trước.
Chỉ có hai tin.
Tin đầu tiên là một bao lì xì trên wechat, Lật Hạ bấm vào đó, nhận 100 nhân dân tệ kia.
Tin thứ hai là hai chữ, đến dấu chấm câu cũng không có: [Cảm ơn]
Lật Hạ cảm thấy trong lòng hơi chua xót, nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cô ném điện thoại sang một bên, bế con mèo ragdoll vừa ăn no uống say lên, vuốt ve bộ lông mềm mại mượt mà của nói, giọng nói dịu dàng mạnh mẽ: “Cầu Cầu có muốn ăn cá khô không? Ma ma vừa mới kiếm được tiền, ma ma sẽ tích góp mấy ngày nữa rồi mua cho con nhé, được không?”
Nói xong Lật Hạ ngã xuống giường, rên rỉ lăn lộn.
Vẫn không vui cho lắm.
Nhưng cô đã đi tới bước này, chỉ có thể đi tiếp thôi.
Ít nhất phải giúp anh vượt qua chứng mất ngủ hoành hành trong mấy tháng này.
Còn năm sau, năm sau nữa, thậm chí nhiều năm về sau, đều sẽ chẳng liên quan gì đến cô.
Lật Hạ tìm wechat của Tư Vi, kể chuyện Tần Kha đến tìm mình vả cả chuyện mình lại bắt đầu hát cho Hứa Thành Mộ cho nghe, còn thỏa thuận xong mức thù lao với anh ấy, tất cả đều nói với Tư Vi.
Một lúc sau Tư Vi mới trả lời Lật Hạ.
[Ủng hộ cậu, chị em tốt của mình! Hãy kiếm từ anh ta một khoản đi!】
Nhưng Lật Hạ không biết, Tư Vi lúc này đang ở trong ký túc xá thở dài:
Quả nhiên trong tình yêu ai động lòng trước thì sẽ là người thua cuộc. Tiểu Hạ, cậu chỉ đang tự tìm một cái cớ mà thôi.
Cậu không nỡ để anh ấy bị mất ngủ, nhưng lại không muốn thừa nhận.
Tư Vi khẽ nhíu mày, hổ thẹn và tự trách tự lẩm bẩm một mình: Tớ thật sự sợ cậu sẽ càng ngày càng lún sâu, đến lúc đó không thể thoát ra.
Hazzz, đều tại tớ cả!!!
Tư Vi nhớ đến gương mặt của chàng trai tên Tần Kha mà Lật Hạ vừa nhắc tới.
Cô bậm môi, đàn ông thối!
Biết rằng chị em tốt của tôi đang buồn vì Hứa Thành Mộ không thích cô ấy, mà còn muốn cô ấy hát cho Hứa Thành Mộ nghe, để họ phải gặp nhau mỗi ngày.
Anh thương bạn anh, bà đây cũng thương chị em mình vậy!
Ngày hôm sau.
Tất cả con trai trong kí túc xa khoa vật lý đều biết có một cô gái ở khoa ngoại ngữ đến tận cửa tìm Tần Kha.
—-
Cố Nhất Vọng lần này chỉ là về nước một thời gian, ở lại vài ngày là lại phải quay lại trường học.
Mà lần này trở về, anh lại phát hiện ra một vấn đề lớn vẫn luôn tồn tại.
Đó là Lật Hạ không thích anh, mà là thích người khác.
Cố Nhất Vọng cảm thấy rất khó chịu, nhưng không có cách nào tâm sự với ai, vậy nên anh chỉ có thể tự mình tiêu hóa.
Ngày phải xuất ngoại là thứ Bảy.
Chuyến bay của Cố Nhất Vọng là vào buổi tối, ban ngày anh đến trường của Lật Hạ, sau nhiều lần hỏi đường, anh mới tìm thấy phòng học nơi Lật Hạ đang dạy.
Khi Cố Nhất Vọng bước vào qua cửa sau, Lật Hạ đang giảng bài, vừa vặn thấy anh bước vào.
Cô sững sờ trong giây lát, Cố Nhất Vọng thấy cô đã nhìn thấy mình bèn vẫy tay với cô một cái.
Biểu hiện của Lật Hạ khiến nhiều bạn học trong lớp nhìn theo tầm mắt cô, bao gồm cả Tần Kha ngồi bên cạnh Hứa Thành Mộ.
Tận mắt nhìn thấy Cố Nhất Vọng nở nụ cười đầy cưng chiều với Lật Hạ, còn vẫy tay chào, Tần Kha hết sức ngạc nhiên và khó hiểu.
“Này, người ở hàng cuối lớp học hình như có quan hệ không bình thường với Lật Hạ đâu.” Tần Kha nói nhỏ với Hứa Thành Mộ.
Hứa Thành Mộ nhìn lại, nhìn thấy Cố Nhất Vọng, nhận ra anh chính là người đã trông chừng Lật Hạ lúc cô truyền dịch trong bệnh viện.
Anh thu lại ánh mắt, cúi đầu.
Tuần này, đêm nào Hứa Thành Mộ cũng nhận được cuộc gọi của Lật Hạ đúng giờ. Lần nào cô cũng đều không nói gì, mà trực tiếp hát luôn, khi cô hát xong thì anh đã ngủ mất, nên cô chỉ việc cúp máy và nhận tiền anh chuyển.
Khung chat trên wechat của hai người họ trong một tuần qua đều chỉ có tin nhắn từ anh, mỗi lần như vậy là một phong bì đỏ kèm theo lời cảm ơn.
Lật Hạ không hề đáp lại.
Chỉ có phong bì đỏ được hệ thống thông báo là cô đã nhận.
Sau đó, Lật Hạ nhờ người lên đàn một bản nhạc, mọi người đều biết cơ hội này là của Hứa Thành Mộ nên chẳng ai giơ tay, Cố Nhất Vọng ngồi ở hàng cuối thấy thế thì cô cùng năng nổ mà giơ tay rất nhiều.
Cả lớp học chỉ có mỗi mình anh xung phong lên đàn.
Lật Hạ cười, gọi trực tiếp: “Cố Nhất Vọng, lên đây.”
Cố Nhất Vọng đứng dậy, sải bước đến trước lớp, rồi nghiêng đầu hỏi như thật: “Cô có thể đàn cùng được không?”
Lật Hạ cho anh một cái lườm, còn thích đùa.
Nhưng cuối cùng cô vẫn cùng Cố Nhất Vọng đàn bốn ngón một khúc nhạc.
Cố Nhất Vọng cũng học nhạc, hơn nữa thầy của anh còn là cha của Lật Hạ.
Cả hai người họ đều là học trò được chính tay Lật Viễn dạy dỗ, nên phối hợp vô cùng ăn ý.
Hứa Thành Mộ nhìn đôi nam nữ ngồi cạnh nhau chơi đàn, mà không hiểu sao không hề có cảm giác buồn ngủ.
Tần Kha ở bên cạnh cũng rất kinh ngạc, nói nhỏ với anh: “Cậu không buồn ngủ nữa à?”
Hứa Thành Mộ không nói, sau đó dời ánh mắt đi chỗ khác, trong đầu hiện lên hình ảnh Lật Hạ vừa đánh đàn vừa quay đầu lại tươi cười với Cố Nhất Vọng, mà khẽ nhíu mày.
Có một cảm giác lạ trỗi dậy, làn tràn trong tim anh, thoáng qua rồi biến mất.
Lật Hạ đàn thì xoay người lại, vô tình chạm phải ánh mắt của Hứa Thành Mộ, cô chợt ngẩn ra.
Vẫn chưa ngủ à?
Thật không khoa học nha.
Cố Nhất Vọng trở lại hàng cuối cùng, đợi Lật Hạ dạy xong hai tiết này.
Sau khi tan học, anh cùng Lật Hạ ra khỏi phòng học, hỏi cô trưa nay ăn ở đâu.
Mấy sinh viên trong lớp học nhạc không biết hiện tại là tình huống gì. trước đó mọi người còn đồn rằng Hứa Thành Mộ và Lật Hạ đang hẹn hò mà.
Nhưng kể từ tiết học trước, hai người họ dường như đã cãi nhau rồi không có bất kỳ trao đổi gì nữa, thậm chí trên lớp Lật Hạ còn mời người khác trả lời câu thôi.
Tình cảnh hôm nay càng khiến cho mọi người có suy đoán mới.
E rằng Lật Hạ và Hứa Thành Mộ đã chia tay rồi, và chàng trai đi với cô bây giờ chính là tình yêu mới của cô đây mà.
“Tối nay anh bay rồi.” Cố Nhất Vọng vỗ đầu Lật Hạ, cười nói: “Đừng nhớ anh quá nhé.”
Lật Hạ khẽ thở dài: “Em nhớ anh làm gì chứ.”
Nụ cười của Cố Nhất Vọng không giảm, nhưng sự cay đắng lại làn tràn trong tim anh từng chút một.
“Bao giờ anh mới về nữa?” Lật Hạ hỏi.
“Em xem, anh còn chưa đi mà bắt đầu nhớ anh rồi kìa.”
Lật Hạ trừng mắt, mặt hoang mang: “???”
“Anh cũng chưa biết nữa, có lẽ đến tết anh mới lại về thăm em…” Anh dừng lại: “Với thầy và dì Manh nữa.”
Lật Hạ trợn mắt một cái: “Đến lúc đó nếu không có bao lì xì thì anh đừng mong được vào nhà.”
Cả hai trò chuyện rôm rả, bước vào một quán lẩu.
—–
Sau buổi học, Hứa Thành Mộ từ chối lời mời cùng đi ăn của Tần Kha, mà đi đến phòng thí nghiệm, nhốt mình trong phòng thí nghiệm suốt một buổi chiều, đến tối mới về.
Những khi bận rộn, anh hoàn toàn không nghĩ tới bất cứ điều gì, không có thời gian để phân tâm. Nhưng một khi dừng lại, đầu óc trống rỗng, thì đủ thứ linh tinh lại tràn vào.
Hứa Thành Mộ ngồi ở mép giường, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tiết trời càng ngày càng lạnh, đêm càng ngày càng dài, mới năm sáu giờ mà đêm đã lặng lẽ đến.
Thời điểm chuyển giao giữa ngày và đêm, ánh sáng mờ dần từng chút một, bóng tối giống như một con quái vật há to miệng, cuối cùng nuốt chửng cả thành phố vào miệng.
Anh như bị trúng tà, trong đầu cứ hiện lên cảnh Lật Hạ đánh đàn cùng người đàn ông khác trong lớp học nhạc.
Hứa Thành Mộ cau mày, cảm giác khó chịu đó lại xuất hiện, giống như… có gì đó đang đè nặng lên trái tim, lồng ngực rất buồn bực.
Hứa Thành Mộ đưa tay lên sờ sờ ngực trái, nhịp tim quá nhanh.
Anh mím nhẹ môi dưới, thầm nghĩ ngày mai phải đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe mới được.
—–
Chín giờ tối, Lật Hạ đưa Cố Nhất Vọng ra sân bay xong trở vể, vừa mở cửa bước vào phòng đã thấy con mèo ragdoll của mình đang nằm trên giường.
Lật Hạ đi tới ôm con mèo lên: “Cầu Cầu, hôm nay sao mày lại ngoan như vậy? Lên giường nằm chờ ma ma sớm vậy…”
Cô còn chưa nói xong thì đã cau mày vì nhìn thấy thứ gì đó bẩn bẩn trên râu của con mèo cưng.
Giống như là… dính thứ gì đó rất bẩn.
Lật Hạ còn chưa kịp đoán ra chuyện gì thì con mèo đã lập tức vùng vẫy khỏi vòng tay cô, chạy đến một góc, ưỡn người lên nôn mửa.
Lật Hạ kinh ngạc chạy tới: “ Cầu Cầu? Cầu Cầu mày bị làm sao vậy?”
Cô sợ hãi quỳ xuống bên cạnh con mèo, cố gắng vỗ về nó lại sợ sẽ khiến nó khó chịu hơn.
Lật Hạ nhìn con mèo cưng bình thường luôn hoạt bát tung tăng giờ đang bơ phờ trốn trong góc, vừa xót xa vừa tức giận.
Chắc chắn hàng xóm đã cho nó ăn thứ gì không nên rồi.
Lật Hạ tức giận mở cửa, chạy sang bên cạnh hung hăng gõ cửa: “Phòng bên! Ra đây cho tôi!”
“Ra đây! Anh đã cho Cần Cần nhà tôi ăn gì vậy hả?”
“Nhà bên!!!”
Lật Hạ gào thét, gõ cửa hồi lâu nhưng bên trong vẫn không có động tĩnh gì. Cô không còn cách nào khác, tức tối trong lòng, nhưng chỉ có thể về nhà.
Sau khi vào nhà, Lật Hạ đang định đưa con mèo đến bệnh viện thú y, thì chợt nhớ ra mình có thể dùng tấm ván gỗ để sang nhà bên kia hỏi chuyện.
Cô phải tìm ra nguyên nhân xem Cầu Cầu bị gì, liệu anh ta có cho Cầu Cầu ăn gì đó có độc mà mèo không thể ăn hay không.
Lật Hạ đặt túi đựng mèo xuống, đặt tấm ván lên hai ban công, nhắm mắt bình tĩnh lại, sau đó mới thận trọng đi sang ban công nhà bên.
Cửa ban công đang mở, Lật Hạ trực tiếp hung hăng xông vào phòng ngủ của đối phương.
Tác giả :
Ngải Ngư