Thần Điển
Chương 267: Đại công tước
"Yên tâm đi, phu nhân Đặng Khẳng Bá tước đã xuất thủ, hẳn là không có chuyện gì ngoài dự liệu đâu, ta nói không sai chứ, Đặng Khẳng Bá tước?"Đặng Khẳng cười cười xấu hổ không nói gì, mặc dù hắn đã là Bá tước đại nhân, nhưng ở trong mắt các quý tộc Đại công lĩnh và các vị Hầu tước, thân phận vẫn còn quá thấp. Nếu thê tử An Đông Ny của hắn không có được bí kỹ Phong Dực, bây giờ xem như là Võ Tôn chân chính, hắn căn bản không có tư cách đứng ở chỗ này.Đặng Khẳng cũng biết đám người này không có hảo tâm gì cả, tìm hắn đến chỉ là muốn có thêm hộ vệ miễn phí mà thôi, nhưng hắn không có cách nào cự tuyệt cơ hội lần này, nếu muốn ngồi vững trên cái ghế Bá tước nhất định phải tạo mối quan hệ tốt với các quý tộc này.Nói một cách nghiêm khắc, Đặng Khẳng đã không phải là một võ giả, hắn giống như chính khách hơn. Dĩ nhiên trong chuyện này có lẽ liên quan tới An Đông Ny, có một thê tử mạnh mẽ mà bản thân vĩnh viễn không thể nào vượt qua, tin tưởng có rất nhiều người lựa chọn giống như Đặng Khẳng.Thảo luận hồi lâu các quý tộc vẫn không thể xuất ra đề nghị làm cho tất cả mọi người cùng hài lòng, thật ra nếu đổi lại một nơi khác căn bản không thể nào tranh đấu kịch liệt như vậy. Mấu chốt là tất cả mọi người đều cho rằng Tái Nhân Hầu tước cất giữ mảnh vỡ tinh thần thu được ở khu vực quặng mỏ bên trong phủ của hắn. Nói cách khác, người trước tiên chiếm lĩnh Hầu tước phủ nhất định nhận được chỗ tốt lớn nhất, còn những người khác chỉ có thể mò được chút ít canh cặn, không ai muốn tiếp nhận kết quả này.Cuối cùng vẫn là người ngồi giữa không nhịn được nữa, nhướng mày nói: "Như vậy đi, bất kể thứ gì cũng tính như cũ, nhưng mảnh vỡ tinh thần cực phẩm không cho ai động đến. Cuối cùng thống nhất phân chia sau, tạm được rồi chứ?"Sắc mặt đều những người khác khá là khó chịu, như vậy chẳng phải cũng phân cho Kiều Trì và Đặng Khẳng? Kiều Trì còn dễ nói, dù sao cũng là nhi tử Phỉ Tể Đại công, bắt buộc phải phân ra một ít chỗ tốt, nhưng Đặng Khẳng chỉ là Bá tước có tư cách gì phân một chén canh ở chỗ này?Đặng Khẳng thấy ánh mắt mọi người đồng thời rơi vào trên người mình, làm gì không nhận ra nguyên nhân trong đó, vội vàng xua tay nói: "Không cần phải suy nghĩ cho ta, ta chỉ tới gia tăng thanh thế cho Tát Mỗ Nhĩ đại nhân, không tính là xuất lực gì cả."Ánh mắt các quý tộc nhất thời trở nên nhu hòa, xem ra cái tên Đặng Khẳng này cũng biết thức thời đó. Dĩ nhiên tư thái vẫn phải thể hiện đầy đủ, các quý tộc liền giả bộ lộ vẻ băn khoăn, tựa hồ Đặng Khẳng nói như vậy là vũ nhục bọn họ, sau đó Đặng Khẳng tiếp tục từ chối lần nữa, các quý tộc mới "miễn cưỡng" đón nhận kết quả.Có ý tứ nhất chính là giờ phút này tất cả mọi người đều quên mất An Đông Ny tồn tại, ngay cả Đặng Khẳng cũng không hề đề cập tới, thật ra Đặng Khẳng hoàn toàn có tiền vốn cò kè mặc cả, nhưng hắn vẫn làm theo bản năng định sẵn. Có lẽ ở trong lòng hắn không bao giờ muốn dựa vào thê tử.Nhưng Đặng Khẳng bỏ qua một việc, đó là hắn sở dĩ có thể đứng ở chỗ này hoàn toàn không phải dựa vào thân phận Bá tước của hắn, mà là từ thực lực An Đông Ny.Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước vỗ vỗ bả vai Đặng Khẳng ra vẻ tán dương, ý nói Đặng Khẳng là thủ hạ tốt. Nếu như tên này nói lên yêu cầu gì khác, hắn khó tránh khỏi mất mặt.Đặng Khẳng có cảm giác được ưu ái quá mà sợ, Hầu tước rất ít khi làm ra cử động thân cận với người khác. Chuyện này có ý nghĩa Tát Mỗ Nhĩ đã xem hắn là người mình, Đặng Khẳng nhất thời cảm giác nãy giờ mình giao ra hoàn toàn đáng giá.Ý kiến đạt thành nhất trí, những chuyện kế tiếp coi như đơn giản, liên quân Đại công lĩnh do các quý tộc suất lĩnh trực tiếp tiến thẳng tới Hầu tước lĩnh. Tiếng vó ngựa vang dội khắp không gian, Hầu tước lĩnh ở nơi xa tựa hồ cũng run rẩy theo trận thanh âm đinh tai nhức óc này.Khi liên quân còn cách Hầu tước lĩnh vài chục dặm, mặt đất bỗng nhiên bắt đầu chấn động kịch liệt. Đám người Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước quay đầu nhìn lại thì thấy trên đường chân trời ở phương xa xuất hiện vô số điểm đen nho nhỏ đang bay thẳng về phía này."Nhất định là Tái Nhân." Kiều Trì kêu lên: "Giết hắn đi!"Tát Mỗ Nhĩ trợn mắt nhìn sang Kiều Trì, lúc bình thường còn chưa tính, tình cảnh hiện tại làm gì có chỗ cho một tên công tử dở hơi lên tiếng chứ?"Ha hả, tên này trở lại rất kịp thời." Có người nào đó cười nói, trong giọng nói căn bản không thèm đặt Tái Nhân Hầu tước vào trong mắt. Cũng khó trách người ta tự cao như thế, lần này các quý tộc Đại công lĩnh cơ hồ đã dốc toàn bộ lực lượng, cộng thêm mấy vị Hầu tước gia nhập vào liên quân, với lực lượng hùng hậu như vậy làm sao e ngại một mình Tái Nhân Hầu tước chứ?Nhìn đám mây đen từ đường chân trời nhanh chóng bay tới, trong lòng Tát Mỗ Nhĩ tương đói kinh ngạc. Quân đội Tái Nhân hẳn là không có quy mô này mới đúng? Thế nhưng tình hình trước mắt đã không còn thời gian suy nghĩ nhiều như vậy. Tát Mỗ Nhĩ quét mắt một vòng, trầm giọng nói: "Các vị, nếu Tái Nhân đã trở lại, vậy thì không thể để cho hắn còn sống rời đi, ta nghĩ không người nào nguyện ý đối mặt một gã Võ Tôn trả thù, đúng không?"Tất cả mọi người hoàn toàn không có dị nghị, ai nấy đều rõ ràng đạo lý diệt cỏ tận gốc."Bây giờ chúng ta có cùng mục đích, cho nên ta hi vọng mọi người có thể chung tay tiêu diệt kẻ thù, tạm thời đặt xuống ân oán thường ngày. Trước tiên ta phải cảnh báo, nếu có người nào động tâm tư khác thì đừng trách ta không nói tình cảm." Tát Mỗ Nhĩ làm như nói với mọi người, nhưng ánh mắt chỉ dừng lại ngay vị trí một người.Người nọ nhận thấy ánh mắt Tát Mỗ Nhĩ, không chút yếu thế trợn mắt nhìn ngược lại: "Tát Mỗ Nhĩ, những lời này hẳn là nói ngươi mới đúng, ngoại trừ ngươi ra, ta tin tưởng không ai có thể làm chuyện xấu xa như thế.""Hi vọng như thế đi." Tát Mỗ Nhĩ tựa hồ không nghe thấy đối phương châm chọc, cười lạnh một tiếng sau đó lập tức xoay người đi, dẫn đầu đội ngũ tiến lên nghênh đón đại đội nhân mã đang lao tới.Địch Áo và đám người Tái Nhân Hầu tước, Nhã Duy Đạt cưỡi ngựa chạy song song phía trước đội ngũ, sau khi đưa mấy người Đường Ân đến Hầu tước lĩnh nghỉ ngơi, Địch Áo lập tức quay trở về báo tin cho Tái Nhân. Toàn bộ đội ngũ liền vứt tất cả đồ quân nhu không cần thiết, tất cả đều khinh trang thượng trận (mang đồ nhẹ nhàng ra trận), một đường chạy như bay rốt cuộc thành công tới chiến trường trước khi liên quân phát động công kích Hầu tước lĩnh.Tận mắt thấy Hầu tước lĩnh bình yên vô sự, Tái Nhân Hầu tước mới thở phào nhẹ nhõm, không khỏi cảm kích nhìn sang Địch Áo. Nếu không có Địch Áo kịp thời mang về tin tức mới nhất, hậu quả chắc chắn là không chịu nổi. Thấy trên tường thành Hầu tước lĩnh vẫn còn lá cờ của Tái Nhân Tung bay, đám thủ hạ Tái Nhân kìm lòng không đặng hoan hô ầm ĩ một trận.Khoảng cách song phương nhanh chóng rút ngắn lại, tiếng vó ngựa đinh tai nhức óc trở thành tiếng động duy nhất trên bình nguyên, bụi đất tràn ngập bầu trời, hai bên cộng lại có gần vạn người, cảnh tượng hoành tráng như thế làm cho người ta ngăn không được nhiệt huyết sôi trào.Mặc dù Đặng Khẳng trải qua không ít lần chiến đấu, nhưng chưa bao giờ có trận chiến nào làm hắn rung động như thế, Đặng Khẳng theo bản năng nghiêng đầu nhìn bên cạnh, nhưng không nhìn thấy thân ảnh thê tử. Lúc này hắn mới nhớ tới An Đông Ny đang đuổi bắt mấy gã Cực Hạn võ sĩ.Chẳng qua là mấy gã Cực Hạn võ sĩ mà thôi, An Đông Ny hẳn là không có vấn đề gì, Đặng Khẳng âm thầm suy nghĩ trong lòng, thế nhưng cánh tay không tự chủ thả chậm tốc độ chiến mã. Hắn đã quen chiến đấu cùng với An Đông Ny, nhờ An Đông Ny bảo vệ hắn mới có thể dũng mãnh xông lên Tuyến trên. Đặng Khẳng rất hưởng thụ cảm giác làm gương cho binh sĩ này. Bây giờ trong lòng Đặng Khẳng bỗng nhiên sinh ra một tia sợ hãi, hắn sợ tính mạng chỉ có một, hắn không muốn chết ở chỗ này. Huống chi "người kia" đã có bầu, hắn không thể để cho hài tử vừa ra đời mà không có phụ thân, Đặng Khẳng tự thuyết phục bản thân như vậy. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULLĐặng Khẳng hành động mờ ám tự nhiên không thoát khỏi ánh mắt Tát Mỗ Nhĩ, trong mắt Tát Mỗ Nhĩ lóe lên một tia khinh bỉ.Trên một ngọn đồi cách chiến trường không xa, An Đông Ny dùng ánh mắt phức tạp nhìn hai quân đội chuẩn bị chiến đấu. Nàng đã thấy thân ảnh Địch Áo, một bên là trượng phu của nàng, mà bên kia lại là Địch Áo cho nàng tính mạng thứ hai. Nói thế cũng không khoa trương, bí kỹ Phong Dực đối với An Đông Ny mất đi hai chân có ý nghĩa rất trọng yếu, nàng căn bản không thể nào dùng lời nói để hình dung lòng cảm kích đối với Địch Áo.Thế nhưng trận doanh của nàng lại ở bên kia, ngơ ngác đứng yên một hồi, nàng giương động Phong Dực bay về hướng quân kỳ (cờ trận) Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước.Thấy thân ảnh An Đông Ny, Đặng Khẳng vội vàng tiến lên nghênh đón, ân cần hỏi han: "An Đông Ny, không có việc gì chứ?"An Đông Ny chuyển tầm mắt qua một bên không để ý tới Đặng Khẳng, có rất nhiều binh lính nghe thấy lời Đặng Khẳng, bày tỏ tình cảm trước mặt mọi người làm cho hắn rất lúng túng, Đặng Khẳng do dự chốc lát rồi lặng lẽ lui xuống.Ở nơi xa, Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước và nhóm tùy tùng cũng thấy được hành vi của Đặng Khẳng, trên mặt hắn cũng lộ ra nụ cười gian. Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước một bên vuốt ve càm của mình, một bên âm dương quái khí nói: "Tình yêu trung trinh như thế lại không chịu nổi một nữ nhân cần an ủi và một chén rượu mạnh khảo nghiệm, thật là làm cho người ta phải tiếc hận mà."
Tác giả :
Phá Nam Tường