Thần Điển
Chương 243: Diệt vong
Nghe thấy cái tên Phù Y, sắc mặt gã đại hán trung niên có vẻ rất phức tạp. Nếu như Phù Y còn sống, lấy uy thế vô thượng của Băng Xuyên Hùng Vương, trận chiến này làm sao biến thành bộ dáng này được chứ? Thế nhưng, nếu nhìn từ một phương diện khác, Phù Y không chết hắn cũng không có cơ hội tiếp chưởng vị trí tộc trưởng, coi như là họa phúc song hành.Ở giữa đại hán trung niên và Ngõa Tây Lý, thi thể chất đầy đất, máu tươi chảy xuôi tụ tập thành những dòng suối nhỏ, thảm cảnh như thế lại càng chứng tỏ Ngõa Tây Lý cường đại. Gã đại hán trung niên biết rõ ràng thực lực giữa hắn và Ngõa Tây Lý chênh lệch rất xa.Có thể kế nhiệm Phù Y tiếp chưởng vị trí lãnh đạo Thủ hộ giả nhất tộc, đại hán trung niên tự nhiên không phải là người tình nguyện bó tay chờ chết. Mùi máu tanh trên chiến trường ngược lại còn khơi dậy dã tính ẩn sâu trong con người hắn. Hắn tình nguyện chết trận chứ không muốn chạy trốn rồi bỏ mạng giống như chó nhà có tang, huống chi hắn không nghĩ rằng mình có thể chạy thoát.Đại hán trung niên ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Ngõa Tây Lý, quyết tâm liều chết dần dần hiện rõ trong mắt hắn.Ngõa Tây Lý cười cười, lẳng lặng chờ đợi đối phương đánh một kích quyết tử. Đối phương thật sự làm được như vậy coi như còn một chút chí khí, nếu như những người này xoay người chạy trốn, cho dù là giết sạch cũng không thú vị chút nào.Cùng lúc đó ở dưới mặt đất đột nhiên nổi lên một ụ dất di động, một con Xuyên Sơn Giáp hình thể khổng lồ đang cẩn thận di chuyển tới. Tất cả yêu thú bên phía đại hán trung niên đều bày ra tư thế tụ lực chờ phát động, chỉ cần chủ nhân hạ lệnh, những con yêu thú này sẽ lập tức xông lên không hề do dự.Rốt cuộc gã đại hán trung niên cũng động, hắn nhấc chân đạp mạnh xuống mặt đất, thân hình nhanh chóng lao thẳng tới Ngõa Tây Lý như mũi tên rời khỏi dây cung.Những Thủ hộ giả khác cũng phóng mạnh về phía Ngõa Tây Lý, trong lòng mọi người đều rất rõ ràng, tình hình trước mắt không sống thì chết, chỉ cần giết được lão già ở trước mặt này, bọn họ sẽ có hi vọng sinh tồn.Tất cả yêu thú cũng di chuyển tới chỗ Ngõa Tây Lý, một con Tích Dịch (tắc kè) dài hơn mười thước nhảy lên không trung, mở cái miệng to như chậu máu đánh tới Ngõa Tây Lý.Ngõa Tây Lý rất là thất vọng, hắn từng gặp mặt Phù Y một lần. Nói một cách nghiêm khắc, Phù Y là một võ giả khổ hạnh dùng thủ đoạn tu luyện cực kỳ hà khắc nhằm tăng cường thực lực của mình, hắn rất ít khi nói chuyện, không ăn mặn, lại càng đừng nói tới uống rượu, khát chỉ uống nước suối, đói bụng tùy tiện tìm vài loại thức ăn bỏ vào miệng. Cho dù là rễ cỏ, vỏ cây, Phù Y cũng không nề hà gì lắm.Cũng có thể nói, Phù Y đã đóng cửa tất cả cảm giác của bản thân, chỉ lưu lại một con đường tu luyện, lúc bình thường Phù Y biểu hiện ngây ngô, cứng ngắc, nói chuyện cũng mơ hồ không rõ. Chỉ khi nào tiến vào trạng thái chiến đấu, Phù Y sẽ biến thành một võ giả vô cùng hung mãnh, công kích sắc bén.Ngõa Tây Lý tự nhận, hắn không thể nào sống khắc khổ như Phù Y được, vị tộc trưởng đương nhiệm ở trước mặt này có ánh mắt linh động, mồm miệng rõ ràng. Hiển nhiên bình thường sinh sống rất thoải mái, hắn và Phù Y hoàn toàn là hai loại người khác hẳn nhau.Nghe nói Băng Xuyên bộ lạc từng được Thú Vương viễn cổ chiếu cố Thủ hộ giả nhất tộc, lực lượng và truyền thống đã hình thành một tín ngưỡng vô cùng vững chắc. Nếu như Phù Y biết một kẻ như thế này kế thừa vị trí tộc trưởng của hắn, không biết hắn có cảm thấy đau lòng hay không?Nếu Thủ hộ giả nhất tộc đã suy thoái đến mức độ này, vậy thì hết thảy cũng nên kết thúc rồi.Không gian đột nhiên im lặng một cách đáng sợ, cho dù là người hay thú đánh về phía Ngõa Tây Lý đều đứng yên bất động, tựa như bị một tấm lưới vô hình trói lại vậy. Thời gian giam cầm rất ngắn, nhưng đối với tất cả Thủ hộ giả lại dài hơn cả thế kỷ, bởi vì bọn họ đã có thể ngửi thấy mùi vị tử vong.Sau một cái chớp mắt hết thảy đều được khôi phục nguyên trạng, lực lượng giam cầm tất cả Thủ hộ giả biến mất không còn tung tích, phảng phất chuyện lúc nãy chỉ là ảo giác. Nhưng mà bốn phía vang lên tiếng gió phần phật nhắc nhở bọn họ tai hoạ ngập đầu đang chuẩn bị giáng xuống.Kèm theo tiếng gió gào thét là dòng khí lưu cuồng mãnh hóa thành vô số lưỡi dao sắc bén chém về phía các Thủ hộ giả.Máu văng tung tóe, Phong Nhận xuất hiện tràn ngập trong không khí, tất cả Thủ hộ giả không thể nào tránh nổi, chỉ có thể trơ mắt nhìn Phong Nhận cắt ngang thân thể của chính mình.Vào lúc này, bọn họ thậm chí không có cảm giác đau đớn, ngay sau đó là bóng tối vĩnh hằng ập xuống che kín tầm mắt bọn họ.Chỉ có một mình đại hán trung niên vẫn còn đang đau khổ chống cự, trong khoảnh khắc nguyên lực giam cầm giải trừ, thân thể hắn lập tức co lại, rất khó tưởng tượng thân thể hắn vốn cao gần hai thước lại có thể co rút lại thành một quả cầu thịt chỉ hơn một thước. Sau đó quả cầu thịt nhanh chóng xoay tròn vẽ ra một đường đường vòng cung quỷ dị bay về phía Ngõa Tây Lý.Tốc độ xoay tròn của đại hán trung niên không hề thua kém Phong Nhận, vì thế những đạo Phong Nhận vừa đụng vào thân thể hắn đã bị hất văng ra, nhờ thân thể hắn co lại giảm diện tích bề mặt còn rất nhỏ nên có rất ít Phong Nhận đánh trúng hắn. Mặc dù trong đoạn thời gian ngắn ngủi này, trên người đã đại hán trung niên bị máu tươi nhuộm ướt đãm, vết thương lớn nhỏ có không ít, nhưng hoàn toàn không có một vết thương trí mạng nào.Chuyện này có thể coi là kỳ tích rồi, đại hán trung niên có khả năng sống sót dưới một kích của Thánh giả Ngõa Tây Lý. Hơn nữa vẫn còn dư lực phát động công kích, năng lực ứng biến siêu cường thế này sợ rằng trong đám người Tây Cách Thụy Na, bao gồm cả Nhã Duy Đạt viện trưởng cũng không thể làm được.Hai mắt Ngõa Tây Lý sáng lên, ngay cả hắn cũng không tin đối phương lại có thể dùng phương thức cổ quái này tránh thoát một kích trí mạng.Thế nhưng đối phương chỉ làm được như thế, lực lượng chênh lệch quá xa không phải là kỹ xảo có thể bù đắp nổi. Ngõa Tây Lý định giơ tay lên kết thúc trận chiến này, bỗng nhiên tròng mắt ngưng tụ, thân hình chớp lóe quang mang biến mất ngay tại chỗ. Sau khi hắn xuất hiện lại là ở vị trí bên cạnh gã đại hán trung niên, trong lòng bàn tay lóe sáng một luồng thanh mang.Vào lúc đó, một con Xuyên Sơn Giáp khổng lồ chui lên đúng ngay vị trí Ngõa Tây Lý đứng lúc nãy, một kích không thành công, nó thuận đà bay thẳng lên không trung. Nhưng còn chưa tìm được địch nhân, nó đã gào lên thảm thiết, thân thể cứng ngắc đập mạnh xuống mặt đất.Đồng thời rơi xuống đất còn có hai khúc thân thể của gã đại hán trung niên, tròng mắt vô thần tức giận nhìn chằm chằm lên bầu trời xanh thẳm, phảng phất như đang lên án vận mệnh bất công.Gã đại hán trung niên hoàn toàn có tư cách tự hào rồi, bởi vì hắn có thể ép Ngõa Tây Lý rời khỏi vị trí. Mặc dù hắn không thể thoát khỏi kết quả chiến bại bỏ mạng, nhưng chỉ bằng vào điểm này cho dù hắn chết cũng không có gì đáng tiếc.Ngõa Tây Lý chắp tay sau lưng, yên lặng nhìn thi thể gã đại hán trung niên. Nếu như cho người này đầy đủ thời gian, lấy thiên phú chiến đấu của hắn sẽ có thể phát triển rất nhanh, đáng tiếc là hắn đã phát động một trận chiến sai lầm.Mọi chuyện trên thế giới phần lớn là không công bình, có vài người làm vô số chuyện có lỗi vẫn được hưởng cuộc sống tiêu dao tự tại, thậm chí còn tốt hơn những người thường xuyên làm công tích đức nữa. Cũng có một vài người chỉ đi nhầm một bước là rơi vào vực sâu vạn trượng không có cơ hội quay đầu.Chiến trường bên kia, các võ sĩ bộ lạc bị đội ngũ Nhã Duy Đạt và đám người Tây Cách Thụy Na liên thủ chém giết không có một chút lực chống cự. Thủ hộ giả nhất tộc bị toàn diệt đã đánh nát ý chí chiến đấu trong lòng bọn họ, ngay cả Thủ hộ giả là tồn tại như Thiên thần trong tâm linh bọn họ cũng phải vẫn lạc, tiếp tục liều mạng chống cự có ý nghĩa gì không?Các võ sĩ bộ lạc nhắm phương bắc bỏ chạy không dám quay đầu một lần nào, lúc này bọn họ đã ý thức được mình căn bản không nên xuất hiện ở nơi này, mảnh đất này từ trước đã không thuộc về bọn họ, về sau cũng sẽ như thế.Nhìn bóng lưng các võ sĩ bộ lạc liều mạng chạy trốn, Nhã Duy Đạt thở dài não nề. Qua ngày mai, chung quanh Thánh Đế Tư thành đã không còn bất kỳ lực lượng nào có thể ngăn cản nàng, trải qua chiến dịch này bộ liên quân lạc đã bị tổn thương nguyên khí nặng nề. Trong vòng trăm năm sẽ phải co đầu rút cổ ở trong Vĩnh Đống băng xuyên, không dám ra ngoài một bước.Dĩ nhiên Nhã Duy Đạt sẽ không quên vì sao cuộc chiến này giành được thắng lợi, nếu không có vị cường giả Thánh cấp Ngõa Tây Lý, sợ rằng cho đến bây giờ nàng còn đang khổ chiến. Mặc dù cuối cùng vẫn có thể lấy được thắng lợi nhưng lực lượng tinh anh của Thánh Đế Tư thành sẽ bị tổn thất bảy, tám phần, sau này rất khó lòng quật khởi."Tây Cách Thụy Na, dẫn ta đi gặp vị Thánh giả kia." Nhã Duy Đạt nói tới đây bỗng nhiên ngây người một lát, trong lòng âm thầm suy nghĩ nên xưng hô với người nọ như thế nào."Viện trưởng, ngài cứ gọi hắn là tiên sinh, chúng ta đều gọi như thế, người xem, Lâm Tái là đạo sư Tác Phỉ Á. Còn tiên sinh lại là đạo sư Địch Áo, cách gọi đó tương đối thỏa đáng." Tây Cách Thụy Na cười nói, tiếp xúc với Ngõa Tây Lý một thời gian ngắn, Lâm Tái phát hiện vị Thánh giả này rất dễ thân cận, nhất là những lúc có mặt Địch Áo. Nếu như chưa từng được chứng kiến Ngõa Tây Lý xuất ra thủ đoạn quỷ thần khó lường, Tây Cách Thụy Na không thể nào liên tưởng Ngõa Tây Lý có quan hệ gì tới Phong Ngân. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULLNhã Duy Đạt nghe Tây Cách Thụy Na nói thì âm thầm thở phào nhẹ nhỏm, ở trong ấn tượng của nàng tính tình của các đại nhân vật cao cao tại thượng bình thường đều có vài điểm cổ quái, nếu quả thật người nọ dễ nói chuyện như lời Tây Cách Thụy Na, vậy thì không cần phải lo lắng nhiều làm gì."Đúng rồi, có một chuyện ta phải nhắc nhở ngài." Tây Cách Thụy Na bỗng nhiên nói.Nhã Duy Đạt ngẩn ra, chiến tranh đã kết thúc, bây giờ còn có chuyện gì làm cho Tây Cách Thụy Na phải biểu hiện trịnh trọng như vậy?"Ngõa Tây Lý tiên sinh chính là đạo sư Địch Áo, cũng là một vị Thánh giả, hắn còn có một cái tên khác, ngài hẳn là từng nghe nói qua.""Là gì?""Phong Ngân !"Nhã Duy Đạt mới thả lỏng tâm tình trong nháy mắt lại dâng trào lên tới đỉnh điểm, cái gì? Phong Ngân? Đây chính là nhân vật mà Nhã Duy Đạt nghe nhiều nhất từ lúc còn nhỏ cho đến giờ, nhất là chuyện ở Thiên Không Thành, Phong Ngân hoàn toàn xứng đáng trở thành võ giả truyền kỳ, là một tồn tại không có người nào có thể vượt qua.
Tác giả :
Phá Nam Tường