Thần Đạo Đan Tôn
Chương 4657: Chư Đông Khôi
Tiểu Thanh Long ở một bên nhìn xem, ánh mắt ai oán.
Máu của nó bị bôi lên mai rùa, mai rùa đỏ thẫm.
Ông, mai rùa xoay tròn, sau đó bắn ra tia sáng và bay đi xa xa.
- Hai gia hỏa các ngươi lấy nhiều máu của gia làm gì, một chút là đủ rồi.
Tiểu Thanh Long thấy thế lập tức phàn nàn.
- Ách, về sau nói không chừng sẽ bôi nữa, cho nên, đau dài không bằng đau ngắn, một lần bôi cho đủ, tránh giày vò ngươi mấy lần.
Đại Hắc Cẩu nghiêm túc nói.
- Như vậy gia phải cảm tạ ngươi sao?
Tiểu Thanh Long cắn răng nói ra.
Đại Hắc Cẩu chột dạ, vừa rồi nó ồn áo nói một chút không đủ, cho nên mới lấy nhiều một ít.
- Đi, chúng ta đi mau, đế kinh đang chờ chúng ta.
Nó lại nói sang chuyện khác.
- Lão Hắc, gia không để yên việc này!
Tiểu Thanh Long oán niệm rất nặng.
Ba người xuất phát, lúc này đi theo cột sáng chỉ dẫn.
Nơi này vô cùng to lớn, hơn nữa còn ở bên trong thi thể Đại Đế, tự nhiên không thể cân nhắc theo lẽ thường, một đường đi qua thanh sơn lục thủy, đi ba ngày sau, bọn họ lại lấy mai rùa ra chỉ dẫn phương hướng.
- Ồ, gần rồi!
Bọn họ phát hiện, lần này mai rùa chỉ vào một sơn cốc.
Ba người đáp xuống và tiến vào sơn cốc nhưng thập phần coi chừng.
- Ha ha ha!
Đột nhiên Đại Hắc Cẩu cười lớn.
- Lão Hắc, ngươi bị điên hả!
Tiểu Thanh Long vội vàng trách mắng, ngươi cũng quá dọa người, đột nhiên bật cười hù chết người hay sao?
Đại Hắc Cẩu vội vàng che miệng lại, nó nghiêng đầu nói:
- Kỳ quái, đột nhiên Cẩu gia muốn cười, không thể khống chế được cười thành tiếng.
- Tật xấu!
Tiểu Thanh Long lắc đầu, sau đó nó bật cười.
- Có cái gì buồn cười?
Đại Hắc Cẩu nói.
- Chỉ cảm thấy buồn cười!
Tiểu Thanh Long vẫn còn cười.
Lăng Hàn ra tay, nó áp chế hai gia hỏa này, hắn nhíu mày nói:
- Tình hình không đúng.
- Cái gì không đúng?
Tiểu Thanh Long cười toe toét, vẻ mặt tươi cười.
- Đúng vậy, có cái gì không đúng?
Đại Hắc Cẩu vui vẻ mười phần.
- Phi thường không đúng.
Lăng Hàn nói ra, bởi vì hắn cũng có xúc động muốn cười, nhưng lúc này không có thứ gì làm cho hắn cười.
Cho nên, sơn cốc này không đúng.
Nhưng đúng vì như thế, nói rõ mai rùa không có chỉ sai, thế giới bên ngoài quá bình thường, chỉ có nơi này xuất hiện khác biệt, như vậy bọn họ đã cách đế kinh càng gần.
Lăng Hàn nhắc nhở, tiểu Thanh Long và Đại Hắc Cẩu đều nghiêm túc nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười rất vui vẻ, biểu lộ hết sức buồn cười, cho dù bọn họ chú ý cẩn thận nhưng vẫn cười cười.
Bước đi, không đi xa đã xuất hiện một bóng người đưa lưng về phía bọn họ.
Cái gì, nơi này còn có người?
Hơn nữa, nhìn thân thể của hắn rung động giống như đang nói chuyện.
-... Ha ha ha, buồn cười hay không?
Đi càng gần, rốt cục cũng nghe người nọ nói cái gì.
Nhưng vào lúc này, người kia xoay người lại, hắn nhìn ba người.
Đó là một mỹ nam tử khí vũ hiên ngang.
- Ngươi là ai?
Tiểu Thanh Long quát.
- Tiến vào địa bàn của Chư Đông Khôi ta, không chủ động xưng tên ra hay sao?
Mỹ nam tử nói ra, hắn vừa nói xong liền nâng cằm lên.
- Ai nha, dường như ta đã nói ra tên của mình
- Ha ha ha, lại lỡ lời!
Nhưng hắn cười lớn giống như kẻ điên.
- Có bệnh!
Tiểu Thanh Long thấp giọng nói với Lăng Hàn và Đại Hắc Cẩu.
- Này uy uy, thằn lằn, ngươi nói vớ vẫn gì đó?
Chư Đông Khôi lập tức kêu lên.
- Gia là Chân Long, ngươi mới là thằn lằn, cả nhà ngươi đều là thằn lằn!
Tiểu Thanh Long giận dữ, nó duỗi móng vuốt ra chỉ trích.
- Chân Long?
Chư Đông Khôi gãi gãi đầu.
- Ta trước kia từng nuôi dưỡng hậu đại Long tộc, huyết mạch còn rất thuần khiết, tu đến Thánh Nhân cảnh, đáng tiếc, nó đã sớm chết già từ lâu.
Khốn kiếp, thiệt giả?
Ba người Lăng Hàn nhau, bọn họ cảm thấy nam tử này nói khoác, nuôi dưỡng thú sủng Thánh cấp? Ngươi cho rằng mình là Đại Đế sao!
Không đúng, đây là thi thể Đại Đế, người này không phải một tia thần niệm của Thiên Lạc Thánh Hoàng chưa biến mất đấy chứ?
Có khả năng.
- Tiền bối, ngươi có cái gì muốn cho chúng ta?
Đại Hắc Cẩu xoa xoa móng vuốt, vẻ mặt chờ mong.
- Nhìn ngươi như tên trộm, vừa nhìn đã biết không phải đồ tốt.
Chư Đông Khôi nói ra, sau đó cười ha ha.
- Ví von rất tốt!
Tốt cái đầu ngươi!
- Tiền bối, vì sao ngươi ở đây?
Lăng Hàn hỏi.
- Ah, bọn người khiêu chiến đi.
Chư Đông Khôi nói.
- Ta ở đây bao nhiêu năm rồi? Một trăm triệu năm? Một tỷ năm? Ai, nhớ không rõ.
- Ha ha ha ha, ta có thể biết nhớ không rõ, thật sự là buồn cười.
Lăng Hàn nghiêm túc, Chư Đông Khôi cười yêu dị như thế, là bị nơi này ảnh hưởng hay bản thân hắn thích cười, từ đó ảnh hưởng hoàn cảnh chung quanh?
Nếu như là thứ hai, từ đó có thể nói hắn mạnh không thể tưởng tượng nổi.
- Các ngươi ai khiêu chiến ta?
Chư Đông Khôi cười híp mắt, dường như hắn luôn bảo trì tâm tình vui sướng.
- Hắn.
Tiểu Thanh Long và Đại Hắc Cẩu đồng thời chỉ về phía Lăng Hàn.
Nếu Chư Đông Khôi là Thánh Hoàng bố trí ở chỗ này, thực lực của hắn tuyệt đối mạnh tới cực đỉnh, nhất định là Lăng Hàn lên, bọn họ không muốn bị đánh.
Lăng Hàn cười cười, hắn nói:
- Tiền bối võ công cái thế, ta khẳng định không phải đối thủ.
- Ha ha ha, Chư Đông Khôi ta làm sao có thể khi dễ tiểu bối, yên tâm, ta sẽ áp chế tu vi xuống cấp độ của ngươi!
Chư Đông Khôi cười to nói ra.
- Tốt!
Lăng Hàn gật đầu, hắn lập tức giết qua.
- Móa!
Chư Đông Khôi hừ nhẹ một tiếng, tiểu tử này quá trực tiếp rồi.
Thực lực của hắn vô cùng cường đại, tự nhiên sẽ không thực bị thương, hắn chỉ hừ nhẹ một tiếng, sau đó hắn áp chế cảnh giới tấn công Lăng Hàn.
Bành!
Hai người va chạm với nhau, Chư Đông Khôi lập tức kinh ngạc, thân hình bị đánh lui về phía sau
- Tiểu tử, ngươi còn kiêm tu thể thuật!
Hắn nói ra.
- Ha ha.
Lăng Hàn chỉ cười cười.
Chư Đông Khôi quát một tiếng, thân thể phản công, hắn đánh ra một chưởng.
Đương nhiên Lăng Hàn mừng rỡ vì liều mạng với đối phương, lực lượng vốn chính là điểm mạnh của hắn, có thể nói hắn thiên hạ vô song.
Bành!
Khi hắn đối kháng, Lăng Hàn và Chư Đông Khôi đồng thời lui về phía sau, bản thân Chư Đông Khôi lui còn nhnah hơn hắn.
Lăng Hàn kinh ngạc phát hiện lực lượng đối phương tăng lên một mảng lớn, giống như đang dung hợp hai chủng lực lượng với nhau.
- Tiền bối, ngươi chơi xấu!
Hắn lập tức nói.
- Ha ha ha, chơi xấu cái gì!
Chư Đông Khôi lắc đầu, hắn không có ngừng công kích.
- Ta vốn cũng là thể thuật, chỏ không vận chuyển mà thôi.
Lăng Hàn chỉ kháng nghị, hắn không đặt trong lòng, bởi vì Chư Đông Khôi cũng tu thể thuật, hiển nhiên hắn không kém, có lẽ đã đạt tới cửu trọng thiên, cho nên, hai chủng lực lượng dung hợp cũng chỉ yếu hơn hắn một chút.
Đại chiến!
Máu của nó bị bôi lên mai rùa, mai rùa đỏ thẫm.
Ông, mai rùa xoay tròn, sau đó bắn ra tia sáng và bay đi xa xa.
- Hai gia hỏa các ngươi lấy nhiều máu của gia làm gì, một chút là đủ rồi.
Tiểu Thanh Long thấy thế lập tức phàn nàn.
- Ách, về sau nói không chừng sẽ bôi nữa, cho nên, đau dài không bằng đau ngắn, một lần bôi cho đủ, tránh giày vò ngươi mấy lần.
Đại Hắc Cẩu nghiêm túc nói.
- Như vậy gia phải cảm tạ ngươi sao?
Tiểu Thanh Long cắn răng nói ra.
Đại Hắc Cẩu chột dạ, vừa rồi nó ồn áo nói một chút không đủ, cho nên mới lấy nhiều một ít.
- Đi, chúng ta đi mau, đế kinh đang chờ chúng ta.
Nó lại nói sang chuyện khác.
- Lão Hắc, gia không để yên việc này!
Tiểu Thanh Long oán niệm rất nặng.
Ba người xuất phát, lúc này đi theo cột sáng chỉ dẫn.
Nơi này vô cùng to lớn, hơn nữa còn ở bên trong thi thể Đại Đế, tự nhiên không thể cân nhắc theo lẽ thường, một đường đi qua thanh sơn lục thủy, đi ba ngày sau, bọn họ lại lấy mai rùa ra chỉ dẫn phương hướng.
- Ồ, gần rồi!
Bọn họ phát hiện, lần này mai rùa chỉ vào một sơn cốc.
Ba người đáp xuống và tiến vào sơn cốc nhưng thập phần coi chừng.
- Ha ha ha!
Đột nhiên Đại Hắc Cẩu cười lớn.
- Lão Hắc, ngươi bị điên hả!
Tiểu Thanh Long vội vàng trách mắng, ngươi cũng quá dọa người, đột nhiên bật cười hù chết người hay sao?
Đại Hắc Cẩu vội vàng che miệng lại, nó nghiêng đầu nói:
- Kỳ quái, đột nhiên Cẩu gia muốn cười, không thể khống chế được cười thành tiếng.
- Tật xấu!
Tiểu Thanh Long lắc đầu, sau đó nó bật cười.
- Có cái gì buồn cười?
Đại Hắc Cẩu nói.
- Chỉ cảm thấy buồn cười!
Tiểu Thanh Long vẫn còn cười.
Lăng Hàn ra tay, nó áp chế hai gia hỏa này, hắn nhíu mày nói:
- Tình hình không đúng.
- Cái gì không đúng?
Tiểu Thanh Long cười toe toét, vẻ mặt tươi cười.
- Đúng vậy, có cái gì không đúng?
Đại Hắc Cẩu vui vẻ mười phần.
- Phi thường không đúng.
Lăng Hàn nói ra, bởi vì hắn cũng có xúc động muốn cười, nhưng lúc này không có thứ gì làm cho hắn cười.
Cho nên, sơn cốc này không đúng.
Nhưng đúng vì như thế, nói rõ mai rùa không có chỉ sai, thế giới bên ngoài quá bình thường, chỉ có nơi này xuất hiện khác biệt, như vậy bọn họ đã cách đế kinh càng gần.
Lăng Hàn nhắc nhở, tiểu Thanh Long và Đại Hắc Cẩu đều nghiêm túc nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười rất vui vẻ, biểu lộ hết sức buồn cười, cho dù bọn họ chú ý cẩn thận nhưng vẫn cười cười.
Bước đi, không đi xa đã xuất hiện một bóng người đưa lưng về phía bọn họ.
Cái gì, nơi này còn có người?
Hơn nữa, nhìn thân thể của hắn rung động giống như đang nói chuyện.
-... Ha ha ha, buồn cười hay không?
Đi càng gần, rốt cục cũng nghe người nọ nói cái gì.
Nhưng vào lúc này, người kia xoay người lại, hắn nhìn ba người.
Đó là một mỹ nam tử khí vũ hiên ngang.
- Ngươi là ai?
Tiểu Thanh Long quát.
- Tiến vào địa bàn của Chư Đông Khôi ta, không chủ động xưng tên ra hay sao?
Mỹ nam tử nói ra, hắn vừa nói xong liền nâng cằm lên.
- Ai nha, dường như ta đã nói ra tên của mình
- Ha ha ha, lại lỡ lời!
Nhưng hắn cười lớn giống như kẻ điên.
- Có bệnh!
Tiểu Thanh Long thấp giọng nói với Lăng Hàn và Đại Hắc Cẩu.
- Này uy uy, thằn lằn, ngươi nói vớ vẫn gì đó?
Chư Đông Khôi lập tức kêu lên.
- Gia là Chân Long, ngươi mới là thằn lằn, cả nhà ngươi đều là thằn lằn!
Tiểu Thanh Long giận dữ, nó duỗi móng vuốt ra chỉ trích.
- Chân Long?
Chư Đông Khôi gãi gãi đầu.
- Ta trước kia từng nuôi dưỡng hậu đại Long tộc, huyết mạch còn rất thuần khiết, tu đến Thánh Nhân cảnh, đáng tiếc, nó đã sớm chết già từ lâu.
Khốn kiếp, thiệt giả?
Ba người Lăng Hàn nhau, bọn họ cảm thấy nam tử này nói khoác, nuôi dưỡng thú sủng Thánh cấp? Ngươi cho rằng mình là Đại Đế sao!
Không đúng, đây là thi thể Đại Đế, người này không phải một tia thần niệm của Thiên Lạc Thánh Hoàng chưa biến mất đấy chứ?
Có khả năng.
- Tiền bối, ngươi có cái gì muốn cho chúng ta?
Đại Hắc Cẩu xoa xoa móng vuốt, vẻ mặt chờ mong.
- Nhìn ngươi như tên trộm, vừa nhìn đã biết không phải đồ tốt.
Chư Đông Khôi nói ra, sau đó cười ha ha.
- Ví von rất tốt!
Tốt cái đầu ngươi!
- Tiền bối, vì sao ngươi ở đây?
Lăng Hàn hỏi.
- Ah, bọn người khiêu chiến đi.
Chư Đông Khôi nói.
- Ta ở đây bao nhiêu năm rồi? Một trăm triệu năm? Một tỷ năm? Ai, nhớ không rõ.
- Ha ha ha ha, ta có thể biết nhớ không rõ, thật sự là buồn cười.
Lăng Hàn nghiêm túc, Chư Đông Khôi cười yêu dị như thế, là bị nơi này ảnh hưởng hay bản thân hắn thích cười, từ đó ảnh hưởng hoàn cảnh chung quanh?
Nếu như là thứ hai, từ đó có thể nói hắn mạnh không thể tưởng tượng nổi.
- Các ngươi ai khiêu chiến ta?
Chư Đông Khôi cười híp mắt, dường như hắn luôn bảo trì tâm tình vui sướng.
- Hắn.
Tiểu Thanh Long và Đại Hắc Cẩu đồng thời chỉ về phía Lăng Hàn.
Nếu Chư Đông Khôi là Thánh Hoàng bố trí ở chỗ này, thực lực của hắn tuyệt đối mạnh tới cực đỉnh, nhất định là Lăng Hàn lên, bọn họ không muốn bị đánh.
Lăng Hàn cười cười, hắn nói:
- Tiền bối võ công cái thế, ta khẳng định không phải đối thủ.
- Ha ha ha, Chư Đông Khôi ta làm sao có thể khi dễ tiểu bối, yên tâm, ta sẽ áp chế tu vi xuống cấp độ của ngươi!
Chư Đông Khôi cười to nói ra.
- Tốt!
Lăng Hàn gật đầu, hắn lập tức giết qua.
- Móa!
Chư Đông Khôi hừ nhẹ một tiếng, tiểu tử này quá trực tiếp rồi.
Thực lực của hắn vô cùng cường đại, tự nhiên sẽ không thực bị thương, hắn chỉ hừ nhẹ một tiếng, sau đó hắn áp chế cảnh giới tấn công Lăng Hàn.
Bành!
Hai người va chạm với nhau, Chư Đông Khôi lập tức kinh ngạc, thân hình bị đánh lui về phía sau
- Tiểu tử, ngươi còn kiêm tu thể thuật!
Hắn nói ra.
- Ha ha.
Lăng Hàn chỉ cười cười.
Chư Đông Khôi quát một tiếng, thân thể phản công, hắn đánh ra một chưởng.
Đương nhiên Lăng Hàn mừng rỡ vì liều mạng với đối phương, lực lượng vốn chính là điểm mạnh của hắn, có thể nói hắn thiên hạ vô song.
Bành!
Khi hắn đối kháng, Lăng Hàn và Chư Đông Khôi đồng thời lui về phía sau, bản thân Chư Đông Khôi lui còn nhnah hơn hắn.
Lăng Hàn kinh ngạc phát hiện lực lượng đối phương tăng lên một mảng lớn, giống như đang dung hợp hai chủng lực lượng với nhau.
- Tiền bối, ngươi chơi xấu!
Hắn lập tức nói.
- Ha ha ha, chơi xấu cái gì!
Chư Đông Khôi lắc đầu, hắn không có ngừng công kích.
- Ta vốn cũng là thể thuật, chỏ không vận chuyển mà thôi.
Lăng Hàn chỉ kháng nghị, hắn không đặt trong lòng, bởi vì Chư Đông Khôi cũng tu thể thuật, hiển nhiên hắn không kém, có lẽ đã đạt tới cửu trọng thiên, cho nên, hai chủng lực lượng dung hợp cũng chỉ yếu hơn hắn một chút.
Đại chiến!
Tác giả :
Cô Đơn Địa Phi