Thần Đạo Đan Tôn
Chương 15: Quỳ xuống
Lăng Hàn đi vào Luyện Võ Trường, chỉ thấy một thiếu nữ xinh đẹp đang diễn luyện võ kỹ ở giữa sân, một bộ đồng phục võ sĩ màu trắng, mềm mại như tiên, bốn phía lại có hơn mười thiếu nam thiếu nữ đang xem, nam say sưa, nữ thì cuồng nhiệt.
Cô gái kia chính là Trầm Tử Yên, mỗi ngày nàng đều ở chỗ này tu luyện.
Nàng quả thật rất đẹp, nhưng so với Lưu Vũ Đồng vẫn chênh lệch một bậc, huống chi kiếp trước Lăng Hàn nhìn quen mỹ nhân tuyệt sắc, tự nhiên không thể động lòng.
Tiền thân là hạt giống si tình, nhưng dù sao đã chết, hiện tại làm chủ chính là cường giả Thiên Nhân Cảnh!
Lăng Hàn hít một hơi thật sâu, chỉ cảm thấy một tia chấp niệm cuối cùng thuộc về tiền thân cũng tan thành mây khói, hiện tại hắn là chủ nhân của bộ thân thể này.
Tiền thân có hai việc không bỏ xuống được, một là phụ thân, hai là Trầm Tử Yên, hiện tại hai chấp niệm hóa giải toàn bộ, tiền thân mới rốt cục "rời đi", không thể tạo thành ảnh hưởng cho thân thể này nữa.
Kỳ thực tiền thân cũng biết mình và Trầm Tử Yên không thể có kết quả gì, bởi vậy chỉ yên lặng yêu thích mà thôi, bằng không nếu như cái chấp niệm này muốn cưới nàng làm vợ, vậy Lăng Hàn sẽ đau đầu hơn.
- Cút ra ngoài!
Đúng lúc này, Trầm Tử Yên ngừng lại, hướng về hắn lạnh lùng quát.
Thật là bá đạo, Luyện Võ Trường là nhà ngươi mở sao?
Đối với loại gia hỏa bị các loại vầng sáng bao phủ, hoàn toàn không coi ai ra gì, Lăng Hàn tự nhiên không thèm để ý, ngược lại chấp niệm đã tiêu, lấy ánh mắt của hắn mà nói, Trầm Tử Yên căn bản không thể nói là tuyệt sắc vô song, thiên phú cũng không phải mạnh đến nỗi kinh người, ngay cả tư cách để hắn nhìn nhiều cũng không có.
Nể tình kiếp trước, hắn không để ý tới, xoay người rời đi.
- Đứng lại!
Có người nhảy ra ngoài, là một thiếu niên cẩm phục, hai ba bước liền vọt tới trước mặt Lăng Hàn, ngăn trở đường đi của hắn, nói.
- Không nghe Thẩm sư muội nói sao, để ngươi cút ra ngoài, cút, không phải là dùng chân.
Hắn gọi Trình Hào, là con thứ của Trình gia, đồng thời cũng là người theo đuổi Trầm Tử Yên. Chỉ là Trầm Tử Yên chưa từng cho hắn chút màu sắc, hiện tại hắn rốt cục tóm được một cơ hội.
Tàn nhẫn giáo huấn Lăng Hàn một trận, lấy niềm vui của Trầm Tử Yên.
Hơn nữa, hắn cũng không phải lần đầu bắt nạt Lăng Hàn, bởi vì ở trong những người hắn có thể bắt nạt, thân phận của Lăng Hàn cao nhất, bắt nạt đến cũng có thành tựu nhất.
Ánh mắt của Lăng Hàn không khỏi nghiêm túc, hình ảnh tiền thân bị Trình Hào bắt nạt hiện ra trước mắt, nếu Trình Hào đứng ở trong đám người thì thôi, nhưng hiện tại nếu bị hắn nhìn thấy, coi như Trình Hào không khiêu khích hắn, hắn cũng không có ý bỏ qua.
- Ngươi muốn chết sao?
Sát khí của hắn tràn trề nói.
- Ha ha ha ha, Lăng gia phế vật, đây là ngươi đang uy hiếp ta?
Trình Hào cười to nói, ánh mắt lập tức nghiêm túc.
- Mấy ngày không thấy, lá gan của ngươi lại béo không ít, còn dám cãi lại?
Bốn phía đều cười to, Lăng Hàn phế vật là cả học viện đều biết, bởi vậy lời nói này tự nhiên là rất buồn cười.
Trên mặt Lăng Hàn hiện lên nụ cười lạnh lùng, đi tới chỗ Trình Hào.
- Làm sao, muốn xin tha? Vậy thì lớn tiếng nói ra.
Trình Hào không để ý chút nào nói.
Đùng!
Đúng lúc này, một cái bạt tai lanh lảnh truyền đến, làm cho tiếng cười của tất cả mọi người im bặt.
Trình Hào một tay che mặt, tất cả đều là vẻ không thể tin tưởng, vừa nãy, hắn lại bị Lăng Hàn tát một cái, bị một phế vật tát!
Đây là nhục nhã cỡ nào?
Hắn lập tức tiến vào trạng thái nổi khùng, trên trán gân xanh hằn lên, điềm nhiên nói:
- Ngươi là sống thiếu kiên nhẫn sao, lại dám đánh ta?
- Đánh không được sao?
Lăng Hàn từ tốn nói, tiền thân là bị đối phương bắt nạt không biết bao nhiêu lần, hiện tại hắn chỉ là thu chút lợi tức mà thôi.
- Ngươi thật to gan!
Trình Hào không nghĩ tới, Lăng Hàn không chỉ không có khủng hoảng đến xin tha, lại còn mạnh miệng như vậy. Hắn vốn là giận không nhịn nổi, hiện tại sao còn nhịn được, lập tức giương tay quất tới Lăng Hàn.
Hiện tại Lăng Hàn là Luyện Thể tầng bốn, tuy vẫn thua Trình Hào hai cảnh giới nhỏ, nhưng mọi người đều là Luyện Thể trung kỳ, lấy kinh nghiệm chiến đấu của Lăng Hàn kiếp trước, chẳng lẽ còn thất bại sao?
Tay của Trình Hào mới vừa nhấc lên, hắn cũng đã làm ra phản ứng, đùng, tay phải vung ra, đi sau mà tới trước, một cái bạt tai vững vàng đánh vào trên mặt Trình Hào, Trình Hào lảo đảo, tay tự nhiên đánh hụt.
- Phế vật!
Lăng Hàn lắc đầu, lấy ngữ khí bình tĩnh nói.
Tất cả mọi người lặng lẽ, hai chữ "phế vật" này nguyên bản là nhãn mác của Lăng Hàn, nhưng hiện tại ai cũng không cười nổi, bởi vì Trình Hào quả thật bị đập hai cái bạt tai.
Lần thứ nhất, nếu như còn có thể nói là Trình Hào bất cẩn, như vậy lần thứ hai chính là thực lực của Lăng Hàn thể hiện.
Nhưng sao có thể có chuyện đó phát sinh, Lăng Hàn không phải phế vật của toàn bộ học viện sao?
Trình Hào tức giận đến con mắt đỏ bừng, hét lớn một tiếng, nhào tới Lăng Hàn.
Chỉ là hắn so với Lăng Hàn, kém quá nhiều.
Đùng! Đùng! Đùng! Đùng!
Mặc hắn làm sao tấn công, Lăng Hàn luôn có thể đi sau mà tới trước, đánh cho hắn đông hạ tây va, công kích tự nhiên không rõ tự tiêu.
- Ta nhìn ra rồi, kỳ thật thực lực của Lăng Hàn không có mạnh hơn Trình Hào, chỉ là Luyện Thể tầng bốn, tầng năm, nhưng trực giác của hắn thật đáng sợ, tay của Trình Hào hơi động, hắn liền biết đối phương sẽ đánh tới đâu, bởi vậy sớm làm ra ứng biến.
- Luyện Thể tầng bốn, tầng năm? Không thể nào, hắn là Ngũ Hành Tạp Linh Căn, muốn đột phá Luyện Thể trung kỳ ít nhất phải sau hai mươi tuổi.
- Mặc kệ tu vi của hắn làm sao, chỉ là sức phán đoán kia liền rất đáng sợ!
Nhìn lâu như vậy, học sinh bốn phía cũng phát hiện "bí mật" trong đó, kỳ thực rất đơn giản, chính là Lăng Hàn dự liệu được công kích của Trình Hào, sớm làm ra phản ứng, bù đắp chênh lệch về cảnh giới.
Nhưng Trình Hào lại bị đánh bối rối, đầu của hắn ong ong ong vang vọng, mặt đỏ như máu, sưng như đầu lợn, chỉ là một luồng phẫn nộ đang ủng hộ hắn tiếp tục công kích, nhưng hết thảy đều chỉ là phí công.
Hắn rốt cục sợ, không dám tiếp tục ra tay.
Nhưng Lăng Hàn sẽ bỏ qua như vậy sao?
Đùng! Đùng! Đùng! Đùng!
Hắn tiếp tục bạt tai, khóe miệng của Trình Hào bị đánh vỡ, có máu tươi chảy ra, dáng dấp cực kỳ thê thảm.
Trong khoảng thời gian ngắn, càng không người dám tiến lên khuyên can.
- Lần này ta nhận sai, không nên đánh nữa!
Trình Hào cầu xin tha thứ.
Nhưng Lăng Hàn không có ngừng tay, trước đây thời điểm Trình Hào bắt nạt tiền thân, từng hạ thủ lưu tình qua sao? Hắn lại đánh một lúc, mới nói:
- Quỳ xuống!
Cái gì!
Trình Hào chỉ cảm thấy cực kỳ hoang đường, phế vật này lại dám bảo mình quỳ xuống? Nếu hắn quỳ, không chỉ hắn mất hết mặt mũi, ngay cả Trình gia cũng bị người chê cười, dù sao hắn là con thứ của Trình gia gia chủ.
Cái này thật quá mức rồi, dù lúc trước thời điểm hắn và ca ca bắt nạt Lăng Hàn, cũng chỉ là đánh đối phương đến vết thương chằng chịt mà thôi, nhưng quyết không dám bảo đối phương quỳ xuống.
Chuyện này có thể gợi ra hai gia tộc huyết chiến.
Cô gái kia chính là Trầm Tử Yên, mỗi ngày nàng đều ở chỗ này tu luyện.
Nàng quả thật rất đẹp, nhưng so với Lưu Vũ Đồng vẫn chênh lệch một bậc, huống chi kiếp trước Lăng Hàn nhìn quen mỹ nhân tuyệt sắc, tự nhiên không thể động lòng.
Tiền thân là hạt giống si tình, nhưng dù sao đã chết, hiện tại làm chủ chính là cường giả Thiên Nhân Cảnh!
Lăng Hàn hít một hơi thật sâu, chỉ cảm thấy một tia chấp niệm cuối cùng thuộc về tiền thân cũng tan thành mây khói, hiện tại hắn là chủ nhân của bộ thân thể này.
Tiền thân có hai việc không bỏ xuống được, một là phụ thân, hai là Trầm Tử Yên, hiện tại hai chấp niệm hóa giải toàn bộ, tiền thân mới rốt cục "rời đi", không thể tạo thành ảnh hưởng cho thân thể này nữa.
Kỳ thực tiền thân cũng biết mình và Trầm Tử Yên không thể có kết quả gì, bởi vậy chỉ yên lặng yêu thích mà thôi, bằng không nếu như cái chấp niệm này muốn cưới nàng làm vợ, vậy Lăng Hàn sẽ đau đầu hơn.
- Cút ra ngoài!
Đúng lúc này, Trầm Tử Yên ngừng lại, hướng về hắn lạnh lùng quát.
Thật là bá đạo, Luyện Võ Trường là nhà ngươi mở sao?
Đối với loại gia hỏa bị các loại vầng sáng bao phủ, hoàn toàn không coi ai ra gì, Lăng Hàn tự nhiên không thèm để ý, ngược lại chấp niệm đã tiêu, lấy ánh mắt của hắn mà nói, Trầm Tử Yên căn bản không thể nói là tuyệt sắc vô song, thiên phú cũng không phải mạnh đến nỗi kinh người, ngay cả tư cách để hắn nhìn nhiều cũng không có.
Nể tình kiếp trước, hắn không để ý tới, xoay người rời đi.
- Đứng lại!
Có người nhảy ra ngoài, là một thiếu niên cẩm phục, hai ba bước liền vọt tới trước mặt Lăng Hàn, ngăn trở đường đi của hắn, nói.
- Không nghe Thẩm sư muội nói sao, để ngươi cút ra ngoài, cút, không phải là dùng chân.
Hắn gọi Trình Hào, là con thứ của Trình gia, đồng thời cũng là người theo đuổi Trầm Tử Yên. Chỉ là Trầm Tử Yên chưa từng cho hắn chút màu sắc, hiện tại hắn rốt cục tóm được một cơ hội.
Tàn nhẫn giáo huấn Lăng Hàn một trận, lấy niềm vui của Trầm Tử Yên.
Hơn nữa, hắn cũng không phải lần đầu bắt nạt Lăng Hàn, bởi vì ở trong những người hắn có thể bắt nạt, thân phận của Lăng Hàn cao nhất, bắt nạt đến cũng có thành tựu nhất.
Ánh mắt của Lăng Hàn không khỏi nghiêm túc, hình ảnh tiền thân bị Trình Hào bắt nạt hiện ra trước mắt, nếu Trình Hào đứng ở trong đám người thì thôi, nhưng hiện tại nếu bị hắn nhìn thấy, coi như Trình Hào không khiêu khích hắn, hắn cũng không có ý bỏ qua.
- Ngươi muốn chết sao?
Sát khí của hắn tràn trề nói.
- Ha ha ha ha, Lăng gia phế vật, đây là ngươi đang uy hiếp ta?
Trình Hào cười to nói, ánh mắt lập tức nghiêm túc.
- Mấy ngày không thấy, lá gan của ngươi lại béo không ít, còn dám cãi lại?
Bốn phía đều cười to, Lăng Hàn phế vật là cả học viện đều biết, bởi vậy lời nói này tự nhiên là rất buồn cười.
Trên mặt Lăng Hàn hiện lên nụ cười lạnh lùng, đi tới chỗ Trình Hào.
- Làm sao, muốn xin tha? Vậy thì lớn tiếng nói ra.
Trình Hào không để ý chút nào nói.
Đùng!
Đúng lúc này, một cái bạt tai lanh lảnh truyền đến, làm cho tiếng cười của tất cả mọi người im bặt.
Trình Hào một tay che mặt, tất cả đều là vẻ không thể tin tưởng, vừa nãy, hắn lại bị Lăng Hàn tát một cái, bị một phế vật tát!
Đây là nhục nhã cỡ nào?
Hắn lập tức tiến vào trạng thái nổi khùng, trên trán gân xanh hằn lên, điềm nhiên nói:
- Ngươi là sống thiếu kiên nhẫn sao, lại dám đánh ta?
- Đánh không được sao?
Lăng Hàn từ tốn nói, tiền thân là bị đối phương bắt nạt không biết bao nhiêu lần, hiện tại hắn chỉ là thu chút lợi tức mà thôi.
- Ngươi thật to gan!
Trình Hào không nghĩ tới, Lăng Hàn không chỉ không có khủng hoảng đến xin tha, lại còn mạnh miệng như vậy. Hắn vốn là giận không nhịn nổi, hiện tại sao còn nhịn được, lập tức giương tay quất tới Lăng Hàn.
Hiện tại Lăng Hàn là Luyện Thể tầng bốn, tuy vẫn thua Trình Hào hai cảnh giới nhỏ, nhưng mọi người đều là Luyện Thể trung kỳ, lấy kinh nghiệm chiến đấu của Lăng Hàn kiếp trước, chẳng lẽ còn thất bại sao?
Tay của Trình Hào mới vừa nhấc lên, hắn cũng đã làm ra phản ứng, đùng, tay phải vung ra, đi sau mà tới trước, một cái bạt tai vững vàng đánh vào trên mặt Trình Hào, Trình Hào lảo đảo, tay tự nhiên đánh hụt.
- Phế vật!
Lăng Hàn lắc đầu, lấy ngữ khí bình tĩnh nói.
Tất cả mọi người lặng lẽ, hai chữ "phế vật" này nguyên bản là nhãn mác của Lăng Hàn, nhưng hiện tại ai cũng không cười nổi, bởi vì Trình Hào quả thật bị đập hai cái bạt tai.
Lần thứ nhất, nếu như còn có thể nói là Trình Hào bất cẩn, như vậy lần thứ hai chính là thực lực của Lăng Hàn thể hiện.
Nhưng sao có thể có chuyện đó phát sinh, Lăng Hàn không phải phế vật của toàn bộ học viện sao?
Trình Hào tức giận đến con mắt đỏ bừng, hét lớn một tiếng, nhào tới Lăng Hàn.
Chỉ là hắn so với Lăng Hàn, kém quá nhiều.
Đùng! Đùng! Đùng! Đùng!
Mặc hắn làm sao tấn công, Lăng Hàn luôn có thể đi sau mà tới trước, đánh cho hắn đông hạ tây va, công kích tự nhiên không rõ tự tiêu.
- Ta nhìn ra rồi, kỳ thật thực lực của Lăng Hàn không có mạnh hơn Trình Hào, chỉ là Luyện Thể tầng bốn, tầng năm, nhưng trực giác của hắn thật đáng sợ, tay của Trình Hào hơi động, hắn liền biết đối phương sẽ đánh tới đâu, bởi vậy sớm làm ra ứng biến.
- Luyện Thể tầng bốn, tầng năm? Không thể nào, hắn là Ngũ Hành Tạp Linh Căn, muốn đột phá Luyện Thể trung kỳ ít nhất phải sau hai mươi tuổi.
- Mặc kệ tu vi của hắn làm sao, chỉ là sức phán đoán kia liền rất đáng sợ!
Nhìn lâu như vậy, học sinh bốn phía cũng phát hiện "bí mật" trong đó, kỳ thực rất đơn giản, chính là Lăng Hàn dự liệu được công kích của Trình Hào, sớm làm ra phản ứng, bù đắp chênh lệch về cảnh giới.
Nhưng Trình Hào lại bị đánh bối rối, đầu của hắn ong ong ong vang vọng, mặt đỏ như máu, sưng như đầu lợn, chỉ là một luồng phẫn nộ đang ủng hộ hắn tiếp tục công kích, nhưng hết thảy đều chỉ là phí công.
Hắn rốt cục sợ, không dám tiếp tục ra tay.
Nhưng Lăng Hàn sẽ bỏ qua như vậy sao?
Đùng! Đùng! Đùng! Đùng!
Hắn tiếp tục bạt tai, khóe miệng của Trình Hào bị đánh vỡ, có máu tươi chảy ra, dáng dấp cực kỳ thê thảm.
Trong khoảng thời gian ngắn, càng không người dám tiến lên khuyên can.
- Lần này ta nhận sai, không nên đánh nữa!
Trình Hào cầu xin tha thứ.
Nhưng Lăng Hàn không có ngừng tay, trước đây thời điểm Trình Hào bắt nạt tiền thân, từng hạ thủ lưu tình qua sao? Hắn lại đánh một lúc, mới nói:
- Quỳ xuống!
Cái gì!
Trình Hào chỉ cảm thấy cực kỳ hoang đường, phế vật này lại dám bảo mình quỳ xuống? Nếu hắn quỳ, không chỉ hắn mất hết mặt mũi, ngay cả Trình gia cũng bị người chê cười, dù sao hắn là con thứ của Trình gia gia chủ.
Cái này thật quá mức rồi, dù lúc trước thời điểm hắn và ca ca bắt nạt Lăng Hàn, cũng chỉ là đánh đối phương đến vết thương chằng chịt mà thôi, nhưng quyết không dám bảo đối phương quỳ xuống.
Chuyện này có thể gợi ra hai gia tộc huyết chiến.
Tác giả :
Cô Đơn Địa Phi