Thần Chiến
Chương 40 40 Lối Thoát Truyền Tống Trận
Còn một điều khiến Trần Cảnh kinh ngạc, dù không thể tiếp tục tu luyện bằng hỗn độn dẫn khí thuật, nhưng mỗi lần tu luyện công pháp khác, lượng khí hấp thu bắt đầu có sự tăng trưởng mạnh mẽ.
Hơn nữa cậu nhạy bén phát hiện được một lượng khí không ngờ vẫn tiếp tục tích lũy ở các huyệt đạo chính, dù số lượng rất nhỏ bé.Trước đây khi tu luyện, khí được luân chuyển một vòng quanh kinh mạch sau đó trở lại vào các khí xoáy, trong quá trình đó một lượng lớn khí sẽ thoát ra ngoài, càng không có chuyện tích lũy lại tại các huyệt đạoMột điều còn khiến cậu kinh ngạc hơn, đó là dù không chủ động tu luyện công pháp nào, nhưng cơ thể cậu không ngờ vẫn tự hấp thu khí từ môi trường xung quanh, khí bên trong lại tự luân chuyển qua một trăm linh tám huyệt đạo, dù tốc độ rất chậm và số lượng rất nhỏ.Điều đó cũng có ý nghĩa là kể cả khi ngủ cơ thể cậu vẫn tự tu luyện, cái này kinh khủng đến thế nào chứ? Chính bản thân cậu cũng giật mình và khó có thể hiểu được lý do.Trước đó cậu chỉ biết việc tích trữ khí trong huyệt đạo nhưng đó là khi đã đạt đến cấp mười hai đỉnh phong nhưng không thể đột phá cấp Dị nhân, hơn nữa cũng chỉ tích trữ trong một vài huyệt đạo.
Việc cường hóa một bộ phận cơ thể, bản chất chính là tích trữ khí trong các huyệt đạo tương ứng với bộ phận cơ thể đó.Dù không rõ nguyên nhân nhưng đây rõ ràng là một chuyện vui, dù cảnh giới của cậu vẫn không tăng nhanh, nhưng rõ ràng thực lực của cậu lại tiến triển vượt bậc.
Cứ tưởng tượng đến việc toàn bộ một trăm lẻ tám huyệt đạo được tích lũy đầy đủ khí, lúc đó không biết thực lực của cậu sẽ đến trình độ nào.Trần Cảnh nhẩm tính, từ khi bị bắt đến nay đã một tháng rưỡi rồi, không biết bên ngoài đã phát sinh những chuyện gì.
Trong lòng cậu cũng bắt đầu thấy nôn nóng, dù sao trong khoảng thời gian này không biết bên ngoài đã xảy ra những chuyện gì.Vài ngày nay, đã mấy lần cậu ra vào xem con thủy mãng tước kia có quay lại không, nhưng cơ bản không thấy tăm hơi nó đâu, đến một chút dấu vết cũng không thấy, chứng tỏ từ khi bỏ đi nó chưua hề quay lại.
Điều này có chút hơi khó nói.Dù nó đột phá nguy hiểm đến đâu cũng không thể kéo dài như vậy.
Trong đầu cậu nghĩ đến một điểm không may, có khi nào đột phá thất bại, chết ngóm ở đâu đó rồi không? Nếu như vậy chẳng phải cậu sẽ bị nhốt ở đây luôn ư.Tuy ở đây có nguồn khí sung túc hơn bên ngoài, lại có nhiều loại dược thảo và vài loại trái cây giúp cậu chống đỡ, nhưng cậu cũng không thể nào ở đây vài năm được.
Nghĩ đến đó, Trần Cảnh liền thử nhảy xuống hồ, chính là lối vào ban đầu con thủy mãng tước mang cậu đi.Nước hồ này cực lạnh, lúc trước có con thủy mãng tước bảo hộ, cậu còn không cảm thấygì, hiện giờ vừa lặn xuống nước cậu ngay lập tức cảm nhận được.
Nước hồ cứ như nước đá vậy, bên trên còn đỡ, Trần Cảnh lặn xuông khoảng năm mươi mét thì không tài nào lặn xuống nữa, nhiệt độ nước ở đây có lẽ đã xuống gần mức không độ rồi.Trần Cảnh có thể cảm giác nếu xuống thêm vài mét nữa cậu sẽ bị đóng thành tượng băng mất.
Hơn nữa, nhìn phía dưới vẫn tối đen một màu, không thấy đáy ở đâu, cậu đành bất lực quay trở lên.
Xem ra vẫn phải đợi con thủy mãng tước kia quay lại, hy vọng nó sẽ giữ lời hứa.Tuy nhiên cậu nhớ ra, một vài tài liệu lúc trước cậu đọc có ghi lại việc một lối đi chính dẫn xuống khu dược viên này, nhanh chóng quay lại khu nhà để tìm kiếm, ít ra cậu cũng có thêm một tia hy vọng, không phải hoàn toàn ngồi không chờ chết nữa.Trong khi Trần Cảnh tìm kiếm thông tin về lối ra, cách đó chừng vài trăm cây số, khu vực giáp ranh giữa ngoại vi và nội vi di tích, ở đây cũng có một hồ nước lớn, diện tích còn lớn hơn vài lần hồ nước mà Trần Cảnh đang mắc kẹt.Con thủy mãng tức lúc này đang ở dưới sâu đáy hồ.
Lúc này có thể thấy thân hình nó có một vài thay đổi, hình thể nó không ngờ đã to ra gấp đôi, hơn nữa vảy trên người không ngờ toàn bộ đổi thành màu bạc, đôi cánh cũng có to lớn thêm vài lần, quan trọng trên đầu nó có một cái mào nhỏ đang nhú ra.Tất cả dấu hiệu trên cho thấy nó đã đột phá thành công, tuy nhiên lúc này nó lại đang lâm vào trạng thái hôn mê.
Trên người nó có rất nhiều vết thương, đa phần là vết cháy xém, có vẻ là bị sét đánh, thậm chí có vài chỗ vảy cũng bị đánh tan, lộ ra cả phần thịt đỏ.Nó đúng là đã tiến cấp thành công, tuy nhiên lôi kiếp quá khủng khiếp khiến nó bị thương nặng, không còn cách nào khác đành lặn xuống đáy hồ, tự phong bế ý thức, chìm vào hôn mê để tự chữ trị vết thương.
Thời gian ngắn e là không thể tỉnh lại.Quy lại khu dược viên, sau ba ngày tìm kiếm, cuối cùng Trần Cảnh cũng tìm thấy một vài thông tin về lối đi chính của dược viên.
Theo ghi chép lối đi thực chất là một dạng trận pháp không gian, nhưng trận pháp này chỉ là di chuyển khoảng cách ngắn, cụ thể là di chuyển trong phạm vi của khu di tích này.Trận pháp này do mấy vị đại sư trận pháp của vương thất hợp lực bố trí, vì chỉ di chuyển trong khoảng cách ngắn nên yêu cầu cũng không cao, hơn nữa người thường cũng có thể sử dụng, nó khác với loại trận pháp vượt giới.Muốn sử dụng trận pháp này, bắt buộc phải có một thứ, chính là “ Khóa thời không”, mà theo miêu tả ghi lại, không ngờ giống y hệt khối bát giác mà cậu dùng để mở cửa khu dược viên lúc đầu.
Lấy ra nó, Trần Cảnh không ngờ vật nhỏ bé này lại có tác dụng kinh khủng như vậy, đến tận bây giờ cậu mới biết tên của nó.Theo đó, mỗi “khóa thời không” đều được trận pháp sư khắc vào tọa độ của hai điểm, chính là điểm đi và điểm đến.
Ví dụ khối “khóa thời không “ mà Trần Cảnh đang cầm, trên đó ghi lại tọa độ của khu kiến trúc cậu lấy được nó và tọa độ của khu dược viên này.
Cũng có nghĩa nó có thể giúp cậu di chuyển qua lại giữa hai bên nhờ vào nó, nhưng cũng chỉ có thể di chuyển giữa hai vị trí này mà thôi, muốn đến những vị trí khác bắt buộc phải có “khóa thời không” của vị trí đó.Lại lật thêm những trang ghi chép khác, Trần Cảnh phát hiện ra không ngờ vị trí đặt trận pháp chính là tòa tháp mà trước đó họ đến thu thập ngọc giản, nhưng không phải tòa kiến trúc nào cũng có trận pháp.
Chỉ có những nơi sinh sống của hoàng thân quốc thích, thân vương mới có trận pháp.Trần Cảnh còn tìm được một cuốn sách có vẻ ngoài rất cổ xưa, nó được để ở một vị trí rất hẻo lánh, thiếu chút nữa cậu đã bỏ qua nó, cũng từ nó cuối cùng cậu cũng đã biết được khu di tích này là gì, nó chính là kinh thành của vương triều thời kỳ cổ đại.
Khu nội vi chính là hoàng thành trước đây, còn khu ngoại vi cũng chính là ngoại thành.Tòa kiến trúc mà Trần Cảnh đến chính là một tòa vương phủ, chẳng trách số lượng ngọc giản gấp mấy lần những chỗ khác, diện tích cũng rộng lớn hơn mấy lần.
Theo ghi chép, ở ngoại vi có tất cả ba mươi sáu tòa vương phủ như vậy, cũng có nghĩa sẽ có ba mươi sáu “khóa thời không” tương ứng.Theo đó, khóa thời không cũng chỉ có những người có huyết mạch hoàng tộc mới được phép nắm giữ.
Những bí mật bắt đầu lộ ra khỏi ánh sáng, dần dần Trần Cảnh đã nắm được một số thông tin về khu dich tích này rồi.Đáng tiếc thông tin trong cuốn sách không nói rõ tại sao thời kỳ cổ đại các vị thánh vương lại chọn nơi đây làm kinh đô, cũng không nói rõ mối quan hệ giữa con người và chim Lạc.
Còn có rất nhiều thông tin khác cũng không đề cập đến, khiến Trần Cảnh có chút tiếc nuối.Tuy nhiên cậu cũng không quá để ý, dù sao vẫn còn thời gian, có thể từ từ tìm hiểu.
Quan trọng là phải thoát ra khỏi đây, quay trở lại gia tộc.
Cũng rất may mắn, trong những thông tin ccậu tìm thấy có đề cập đến vị trí trận pháp trong khu dược viên này, cũng có ghi lại cách sử dụng chúng.
Đó mới là điều Trần Cảnh cần lúc này.Cũng thật bất ngờ, khu vực quảng trường cũng chính là trận pháp.
Ở vị trí trung tâm quảng trường, ngay phía trước tòa nhà có một kiến trúc bằng đá, bao gồm bốn mươi tám cột đám xếp đặt thành hình tròn, tạo thành một khoảng không gian bên trong.
Bên trong có một bục đá hình vuông cao chừng một mét.Lúc đầu Trần Cảnh cũng bị thu hút bởi nó, nhưng ở bên trong trống không, không có bất cứ một thứ gì hữu dụng nên cậu thầm nghĩ có lẽ nó chỉ là một kiến trúc bình thường dùng để trang trí mà thôi.
Không ngờ nó lại chính là lối ra vào của dược viên.
Đúng là không thể đánh giá sự việc qua vẻ bề ngoài.Tuy nhiên cũng không thể trách Trần Cảnh được, từ bé đến giờ cậu chưa từng thấy trận pháp truyền tống.
Nghe nói trong hoàng cung có một cái, nhưng cậu không có cơ hội được chiêm ngưỡng, dĩ nhiên nhìn thấy kiến trúc này, không nhận nó là trận pháp cũng là một chuyện bình thường.Muốn sử dụng truyền tống trận, cần phải có năng lượng rất lớn, mà năng lượng chính là lấy từ linh thạch.
Hơn nữa mỗi lần sử dụng để là một số lượng rất lớn.
Ví dụ như truyền tống từ một tòa vương phủ bất kỳ tới khu dược viên, không ngờ cần dùng tới bốn ngàn linh thạch hạ phẩm.Bốn ngàn đó, thu nhập của một gia tộc cỡ nhỏ trong ba tháng cũng chỉ từng đó.
Vậy mà bây giờ chỉ vừa vặn sử dụng được một lần.
Cái này có chút xa hoa quá rồi.
Trần Cảnh bắt đầu nghĩ, dù cho có làm ra nhiều khóa thời không đi nữa thì cũng chẳng có được bao nhiêu người có thể sử dụng.Hơn nữa đây mới chỉ là di chuyển khoảng cách ngắn, trong vài ngàn cây số đổ lại mà thôi.
Nếu di chuyển quãng đường xa không biết còn cần bao nhiêu cho một lần sử dụng nữa.
Nghĩ đến đó Cảnh liền có cảm giác cười khổ, dù cho bản thân là thiếu tộc trưởng của một trong tứ đai gia tộc, sản lớn, nghiệp lớn nhưng cũng có cảm giác ăn không tiêu loại hao phí này.Thực ra Trần Cảnh vẫn nghĩ vấn đề quá đơn giản.
Ngoài việc hao phí lớn khi sử dụng, cái giá để xây dựng trận pháp cũng là một con số thiên văn rồi.
Nhìn bề ngoài chỉ có mấy cái cột đá, nhưng chất liệu làm lên chúng nếu để ý kỹ không ngờ đều là ngọc hàn băng ngàn năm, hơn nưã đều là loại nguyên khối đẽo gọt ra.Ngọc hàn băng hiện nay có giá không dưới một ngàn linh thạch hạ phẩm một khối nhỏ bằng đầu ngón tay út.
Mỗi cột đá kia cao ít nhất sáu mét, đường kính thân phải đến ba mươi phân.
Bốn mươi tám cái cột cần không biết bao nhiêu linh thạch mới mua nổi.Nhưng giá chỉ là một vấn đề, khó khăn ở chỗ có tiền cũng không mua nổi.
Loại ngọc hàn băng này chỉ có ở vùng cực bắc giá lạnh, thường tồn tại trong những núi băng tuyết khổng lồ cao hàng chục, hàng trăm cây số hoặc dưới biển sâu hàng nghìn mét,thậm chí sâu hơn.
Việc thu thập khó khăn vô cùng.Hiện nay số ngọc hàn băng trên thị trường chủ yếu là những khối nhỏ do các loại thiên tai như động đất, sóng thần vô tình khiến chúng xuất hiện.
Loại gọc này lại có tác dụng kháng hỏa rất tốt, đeo một khối trên người vừa có thể kháng hỏa, vừa có thể tĩnh tâm, là một loại vật phẩm rất được ưa chuộng.Hình như cha cậu cũng có một khối lớn bằng viên bi, nghe đâu tốn hơn ngàn linh thạch trung phẩm mới mua được.
Vì khắc chế hỏa nên nó rất tốt cho những người tu luyện hệ hỏa, có thể giảm bớt sự nóng nảy trong tâm thần.Nếu biết được giá trị của đống cột này, có lẽ Trần Cảnh sẽ nghĩ cách đào tất cả chúng lên.
Tuy nhiên đó cũng chỉ là ý nghĩ mà thôi, cũng như các loại dược thảo kia, cậu không có khả năng mang đi.
Hơn nữa nếu biết được tác dụng, có lẽ cậu đã luyện hóa quả “ mộc mẫu hỏa tử hoàng” ở đây rồi.aTrần Cảnh dù không biết giá trị của những cột đá nhưng cậu cũng có thể cảm giác được sự kỳ diệu của chúng.
Đến càng gần không khí càng dễ chịu, có lẽ do sự tồn tại của chúng mà không khí trong khu dược viên lúc nào cũng mát mẻ.Để ý kỹ cậu mới thấy, trên cột đá khắc chi chít hoa văn cùng ký tự, phần lớn cậu xem nhưng không hiểu.
Hơn nữa cột lại có màu đen, thay vì màu trắng ban đầu của ngọc hàn băng, chính vì vậy cậu mới không nhận ra chúng.Nghĩ đến số lượng linh thạch cần để sử dụng, Trần cảnh chỉ biết cười khổ, như việc có xe máy, có chìa khóa xe nhưng lại không có xăng cho xe chạy, cậu lấy đâu ra bốn ngàn linh thạch bây giờ.
Trong túi trang bị của cậu chỉ còn lại vài khối mà thôi.
Hơn nữa cũng không ghi lại cách sử dụng trận pháp như thế nào cả, biết dùng thế nào bây giờ.Đi quanh một vòng tất cả các cột, Trần Cảnh vẫn chưa tìm ra phương pháp nào.
Đành ngồi dưới bục đá ở trung tâm, tâm thần không tập trung nhìn lên phía trên.
Nhưng không ngờ cậu lại nhì thấy vài thứ khiến mắt cậu sáng lên..