Thần Chi Tả Thủ
Quyển 2 - Chương 16
Edit + Beta: Tiểu Vũ
Hơn nữa không chỉ là quay trở lại.
Bình luận viên kia không có nói rõ ra.
Giang sơn bây giờ đã định rồi, cũng chỉ có mấy tuyển thủ mạnh quen mặt mọi người đang chèn nhau. Mà cậu lại là một người đã biến mất ba năm, giờ đây một lần nữa quay trở lại chiến trường này, cuối cùng lại chọn hạng mục tranh đua ác liệt nhất Warcraft.
Chỉ riêng điểm này thôi đã khiến cho giải đấu WCG khu vực Trung Quốc năm nay tràn đầy sự hấp dẫn, phải chăng là khả năng nào cũng có thể xảy ra?
Xung quanh đang không ngừng hưng phấn thảo luận, cô chuyển tầm nhìn sang khu vực nghỉ ngơi của tuyển thủ.
Rất dễ dàng nhìn thấy Dt, hai tay vòng trước ngực, yên lặng cúi đầu, dường như cậu chẳng nghe thấy bình luận viên đang nói cái gì… Trông giống như là đang ngủ.
Hình như, đang ngủ thật.
Một nhân viên công tác đi đến cạnh cậu, cầm mấy hộp cơm và một đôi đũa, thấy cậu không có động tác gì chỉ có thể bất đắc dĩ cúi người xuống gọi cậu hai tiếng. Cậu nhanh chóng tỉnh lại, kéo mũ lên một chút, nhận lấy hộp cơm màu trắng.
“Ngải Tình, chị đói, chúng ta đi ăn đi?”
Chị cô ngồi bên cạnh hỏi.
“Đi thôi.” Cô đứng lên, nhìn thoáng qua Dt, cậu đã mở hộp cơm, cầm lấy đũa bắt đầu ăn.
Đây dường như chính là bộ mặt thật của cái nghề này, cho dù trên sân khấu bạn có nhận huy chương gì, cho dù bạn có bao nhiêu phóng viên truyền thông phỏng vấn,… cuối cùng vẫn là phải chịu được cái loại tình huống như vậy. Vì muốn có tài trợ cho CLB nên phải tham gia các hoạt động thương nghiệp nhưng kết quả nhận được lại ít đến đáng thương.
Chỉ tính riêng Warcraft, đã có hơn 3 vạn tuyển thủ nhà nghề rồi.
Nếu là các tuyển thủ mạnh trong các CLB lớn, thì tiền lương hàng tháng khá ổn định, hơn vạn tệ. Thế nhưng sợ là cũng chỉ có vài người được thế thôi.
Bên ngoài sân vận động có rất nhiều quán bán đồ ăn.
Hai người ăn qua loa vài thứ xong, chị cô mới nói muốn về khách sạn.
“Chị là muốn đi tìm người nào đó đúng không?” Ngải Tình đã sớm nhìn thấu mục đích của chị mình rồi, “Em cảm thấy anh ta không đáng tin cậy đâu.”
Cô đối với những người quá mức kiêu ngạo, vẫn luôn không có cảm tình gì.
grunt chính xác là một người tư bản kiêu ngạo.
Chị cô cười tủm tỉm ôm cổ cô, cọ cọ mặt vào mặt cô: “Chị có chừng mực mà.”
Cái loại chừng mực này… Thật sự tồn tại à?
Cô nhìn chị cô chạy đến bên đường, chặn lại một chiếc taxi, lúc này mới chợt nhớ ra, cô không phải là đến xem thi đấu cùng chị cô à? Hiện tại chị cô đi rồi, cô còn ở chỗ này là gì nữa?
Cô rất bi thương mà ngẩng đầu nhìn trời, rồi lại nhìn cửa lớn sân vận động, không thể mới xem được nửa đã đi đúng không?
Kết quả cô còn mua thêm một chai nước khoáng rồi mới chuẩn bị đi vào khu khán giả, lúc này hai bình luận viên đang được một vài fan hâm mộ vây quanh chụp ảnh. Bình luận viên nói rằng bị cô đá khỏi trận chung kết vừa khéo nhìn thấy mặt cô, biểu tình có chút kinh ngạc, Ngải Tình lễ phép cười cười, rồi lại tiếp tục đi về chỗ ngồi.
Nhưng vừa đi được hai bước, người kia liền đuổi theo.
“Cẩu Cẩu?”
Cô quay đầu lại.
Bình luận viên rất hưng phấn đưa tay phải ra: “Còn nhớ tôi không? Tại trận chung kết WCG châu Á khu vực Trung Quốc?” Ngải Tình bắt tay hắn: “Đội trưởng đội TM, đội đứng thứ 4 toàn quốc năm ấy?”
“Là tôi, ” Người nọ không kìm được sự kích động, phảng phất như là được gặp lại bạn cũ, “Cô hôm nay đến xem thi đấu sao?”
Ngải Tình ừ một tiếng: “Xem mấy người bạn thi đấu.”
“Dt?”
“Coi như là vậy đi.”
Nói như thế nào, cậu ta cũng từng cùng cô kề vai chiến đấu.
Hơn nữa không chỉ là quay trở lại.
Bình luận viên kia không có nói rõ ra.
Giang sơn bây giờ đã định rồi, cũng chỉ có mấy tuyển thủ mạnh quen mặt mọi người đang chèn nhau. Mà cậu lại là một người đã biến mất ba năm, giờ đây một lần nữa quay trở lại chiến trường này, cuối cùng lại chọn hạng mục tranh đua ác liệt nhất Warcraft.
Chỉ riêng điểm này thôi đã khiến cho giải đấu WCG khu vực Trung Quốc năm nay tràn đầy sự hấp dẫn, phải chăng là khả năng nào cũng có thể xảy ra?
Xung quanh đang không ngừng hưng phấn thảo luận, cô chuyển tầm nhìn sang khu vực nghỉ ngơi của tuyển thủ.
Rất dễ dàng nhìn thấy Dt, hai tay vòng trước ngực, yên lặng cúi đầu, dường như cậu chẳng nghe thấy bình luận viên đang nói cái gì… Trông giống như là đang ngủ.
Hình như, đang ngủ thật.
Một nhân viên công tác đi đến cạnh cậu, cầm mấy hộp cơm và một đôi đũa, thấy cậu không có động tác gì chỉ có thể bất đắc dĩ cúi người xuống gọi cậu hai tiếng. Cậu nhanh chóng tỉnh lại, kéo mũ lên một chút, nhận lấy hộp cơm màu trắng.
“Ngải Tình, chị đói, chúng ta đi ăn đi?”
Chị cô ngồi bên cạnh hỏi.
“Đi thôi.” Cô đứng lên, nhìn thoáng qua Dt, cậu đã mở hộp cơm, cầm lấy đũa bắt đầu ăn.
Đây dường như chính là bộ mặt thật của cái nghề này, cho dù trên sân khấu bạn có nhận huy chương gì, cho dù bạn có bao nhiêu phóng viên truyền thông phỏng vấn,… cuối cùng vẫn là phải chịu được cái loại tình huống như vậy. Vì muốn có tài trợ cho CLB nên phải tham gia các hoạt động thương nghiệp nhưng kết quả nhận được lại ít đến đáng thương.
Chỉ tính riêng Warcraft, đã có hơn 3 vạn tuyển thủ nhà nghề rồi.
Nếu là các tuyển thủ mạnh trong các CLB lớn, thì tiền lương hàng tháng khá ổn định, hơn vạn tệ. Thế nhưng sợ là cũng chỉ có vài người được thế thôi.
Bên ngoài sân vận động có rất nhiều quán bán đồ ăn.
Hai người ăn qua loa vài thứ xong, chị cô mới nói muốn về khách sạn.
“Chị là muốn đi tìm người nào đó đúng không?” Ngải Tình đã sớm nhìn thấu mục đích của chị mình rồi, “Em cảm thấy anh ta không đáng tin cậy đâu.”
Cô đối với những người quá mức kiêu ngạo, vẫn luôn không có cảm tình gì.
grunt chính xác là một người tư bản kiêu ngạo.
Chị cô cười tủm tỉm ôm cổ cô, cọ cọ mặt vào mặt cô: “Chị có chừng mực mà.”
Cái loại chừng mực này… Thật sự tồn tại à?
Cô nhìn chị cô chạy đến bên đường, chặn lại một chiếc taxi, lúc này mới chợt nhớ ra, cô không phải là đến xem thi đấu cùng chị cô à? Hiện tại chị cô đi rồi, cô còn ở chỗ này là gì nữa?
Cô rất bi thương mà ngẩng đầu nhìn trời, rồi lại nhìn cửa lớn sân vận động, không thể mới xem được nửa đã đi đúng không?
Kết quả cô còn mua thêm một chai nước khoáng rồi mới chuẩn bị đi vào khu khán giả, lúc này hai bình luận viên đang được một vài fan hâm mộ vây quanh chụp ảnh. Bình luận viên nói rằng bị cô đá khỏi trận chung kết vừa khéo nhìn thấy mặt cô, biểu tình có chút kinh ngạc, Ngải Tình lễ phép cười cười, rồi lại tiếp tục đi về chỗ ngồi.
Nhưng vừa đi được hai bước, người kia liền đuổi theo.
“Cẩu Cẩu?”
Cô quay đầu lại.
Bình luận viên rất hưng phấn đưa tay phải ra: “Còn nhớ tôi không? Tại trận chung kết WCG châu Á khu vực Trung Quốc?” Ngải Tình bắt tay hắn: “Đội trưởng đội TM, đội đứng thứ 4 toàn quốc năm ấy?”
“Là tôi, ” Người nọ không kìm được sự kích động, phảng phất như là được gặp lại bạn cũ, “Cô hôm nay đến xem thi đấu sao?”
Ngải Tình ừ một tiếng: “Xem mấy người bạn thi đấu.”
“Dt?”
“Coi như là vậy đi.”
Nói như thế nào, cậu ta cũng từng cùng cô kề vai chiến đấu.
Tác giả :
Mặc Bảo Phi Bảo