Thần Chết Mỉm Cười: Bà Xã Sát Thủ Của Tổng Tài Hắc Đạo
Chương 55: Ký ức năm đó
Đêm đó, An Tịnh Tuyết không cách nào yên giấc. Cô bắt đầu suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra vào ngày hôm nay, việc gặp lại Hera, chạm mặt hai mẹ con tình nhân của gia chủ Kim gia, và cuối cùng là nhận được cuộc gọi bất ngờ từ T-Rex. Mọi thứ đều cho thấy một cơn giông tố lớn sắp ập đến, khiến mối lo lắng bất an trong lồng ngực cô càng lúc càng lớn.
An Tịnh Tuyết cảm thấy tấm màn bí mật về cái chết của ba mẹ cô cách cô không xa nữa, nhưng con đường đi đến đó lại ngoằn ngoèo trắc trở vô cùng. Thậm chí, cô còn không biết chắc mình có mất mạng trước khi kịp làm sáng tỏ mọi việc hay không. “Lời nguyền” của T-Rex, rốt cục là thứ gì đây, khi nào thì nó phát tác, tất cả cô đều không rõ. Cô chỉ biết, thứ do anh ta điều chế ra chưa bao giờ có thể phục vụ cho sự nhân ái.
Nhắc đến T-Rex, phải quay lại bảy năm trước, khi cô vẫn còn là một đứa trẻ chín tuổi. Khi đó, cô mới vừa hoàn thành khóa huấn luyện ba năm lần thứ nhất nên được Stephen cho nghỉ ngơi ba ngày. Nói là nghỉ ngơi, nhưng trong ba ngày này, Stephen vẫn tìm chuyên gia đến giảng dạy cho cô về các loại vũ khí khác nhau, để cô tích lũy thêm kinh nghiệm và hiểu biết. Thật “may mắn” làm sao, vào ngày nghỉ cuối cùng, cô lại vô tình bắt gặp T-Rex, người được mệnh danh là “Tiến sĩ ác quỷ” ấy.
T-Rex, tên thật là Johan Agas, mang dòng máu nửa Trung nửa Anh, thiên tài lí, sinh, hóa, bộ mặt vàng của đại học Johns Hopkins. Ngay từ khi vẫn còn ngồi trên ghế nhà trường, anh ta đã liên tục đạt nhiều giải thưởng lớn về các công trình nghiên cứu tầm cỡ, được rất nhiều thế lực chờ chực mời đón. Có lẽ vì là một thiên tài, nên tính cách T-Rex rất quái gỡ. Anh ta bỏ mặc tất cả những lời mời gọi với lợi ích khủng kia, tự mình mở một phòng thí nghiệm bí mật, nghiên cứu những thứ đi ngược lại với nhân loại: vũ khí sinh hóa.
Mặc dù nghiên cứu thứ độc ác và nguy hiểm như vậy, anh ta vẫn được các quốc gia lớn âm thầm bảo vệ và tài trợ không ngừng, phải nói là muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, không một ai dám đắc tội. Một người tưởng như chỉ có sự điên cuồng với nghiên cứu như vậy, thế nhưng ngay từ lần gặp đầu tiên lại yêu thích An Tịnh Tuyết khi đó vẫn còn là một cô bé không ngực không mông!
An Tịnh Tuyết vẫn còn nhớ như in cái ngày hôm đó, một người đàn ông mặc áo blouse trắng như tuyết với mái tóc màu nâu đỏ cuồng dã đi đến trước mặt cô, anh ta nở một nụ cười vui sướng rồi nói:
“My angel, I finally… found you~”
Câu nói đó cũng đã bắt đầu chuỗi ngày sống trong địa ngục mới của cô. Cô không biết T-Rex đã nói gì với Stephen, chỉ biết rằng chỉ trong vòng vài phút đồng hồ, từ vật sở hữu của tổ chức M, cô trở thành vật cưng của T-Rex, sau đó được anh ta đem về viện nghiên cứu bí mật kia.
Cô bắt đầu được làm đủ mọi xét nghiệm, trên người luôn luôn gắn đầy thiết bị kì lạ, cả ngày hầu như chỉ nằm trên giường bệnh. Qua lớp tường kính trong suốt, cô thấy không ít các vụ thí nghiệm lên vật sống của T-Rex. Có khi là chuột, là mèo, có khi lại là một con người thật sự. Mỗi lần T-Rex tiêm thuốc vào, con người hay con vật đó đều xảy ra đột biến vô cùng kinh khủng. Chuột hút máu, dơi có móng sắc như khủng long bay thời xa xưa, thỏ có hàm răng của cá sấu và chỉ ăn thịt sống, ngay cả con người cũng mọc ra xúc tua của bạch tuột, mất đi ý thức… Cô không tài nào đếm hết được những vụ thí nghiệm đó, cũng không muốn đếm.
Lúc nào cô cũng chìm trong sợ hãi, lo lắng mình bị T-Rex biến thành quái vật như chúng. Cô có thể chấp nhận cuộc huấn luyện sát thủ tàn nhẫn kia, nhưng không cách nào chấp nhận được việc mình “không còn là một con người”. Vì thế, đối với cô, sự tồn tại của T-Rex chính là một nỗi sợ hãi tột bậc, mặc dù anh ta vẫn đối xử với cô rất tốt, rất dịu dàng, cũng chưa bao giờ nhắc đến việc muốn dùng cô làm thí nghiệm.
Anh ta không nhắc đến, nhưng không có nghĩa là anh ta không có ý định làm thế. Cô phát hiện ra điều đó khi thấy T-Rex bắt đầu sưu tầm rất nhiều loại cánh của các loài chim khác nhau, thậm chí còn vài lần ướm thử lên lưng cô. Cô biết, anh ta đang có định biến cô trở thành một “thiên thần” đúng nghĩa, một con người có cánh!!!
Đối với những đứa trẻ năm sáu tuổi yêu thích phim hoạt hình, luôn mơ ước được bay cao trên bầu trời, đây quả là một chuyện rất đáng mừng. Nhưng đối với cô, đây tuyệt đối là một chuyện vô cùng kinh khủng. Cô đã nhiều lần thử thăm dò T-Rex, nhưng luôn luôn nhận được câu trả lời mập mờ đầy vẻ trêu đùa của anh ta.
Cô không phải là không có ý định trốn chạy, nhưng phòng thí nghiệm này được bố trí hệ thống an ninh quá mức tối tân và phức tạp, khiến cô đành lực bất tòng tâm. Tuy nhiên, một chuyện kì lạ đã xảy ra. Một ngày nọ, sau khi tỉnh dậy, cô phát hiện mình đã được đưa về tổ chức M. Stephen chỉ nói rằng T-Rex đã chơi chán nên thả cô về, ngoài ra không còn gì nữa. Nhưng cô không tin. Tuy chỉ mới sống chung với T-Rex hơn một năm, nhưng cô biết anh ta có một ham muốn chiếm giữ đặc biệt đối với mình, hơn nữa còn dành cho cô không ít tình cảm. Mọi cửa chỉ, lời nói, ánh mắt của anh ta luôn thể hiện điều này, nhất là cái nhìn đó, rất giống Bạc Á Thần mỗi khi nhìn cô.
Thế nhưng, vì đã qua tận sáu năm mà T-Rex vẫn không xuất hiện, nên cô đã chủ quan tin rằng anh ta đã thật sự tha cho mình như lời Stephen nói. Không ngờ, T-Rex lại đột nhiên gọi điện cho cô, còn thông báo rằng trên người cô có “lời nguyền” của anh ta.
Cô biết “lời nguyền” này sẽ không gây nguy hại cho cô, bởi vì tình cảm T-Rex dành cho cô là có thật. Nhưng không có nghĩa là nó sẽ không gây hại cho người tiếp xúc với cô, ví như Bạc Á Thần. Cô bắt đầu cảm thấy lo lắng, liệu việc mình thân mật với Bạc Á Thần có thật sự đúng hay không, trong khi người cô còn đang mang thứ virus nào đó kia
An Tịnh Tuyết cảm thấy tấm màn bí mật về cái chết của ba mẹ cô cách cô không xa nữa, nhưng con đường đi đến đó lại ngoằn ngoèo trắc trở vô cùng. Thậm chí, cô còn không biết chắc mình có mất mạng trước khi kịp làm sáng tỏ mọi việc hay không. “Lời nguyền” của T-Rex, rốt cục là thứ gì đây, khi nào thì nó phát tác, tất cả cô đều không rõ. Cô chỉ biết, thứ do anh ta điều chế ra chưa bao giờ có thể phục vụ cho sự nhân ái.
Nhắc đến T-Rex, phải quay lại bảy năm trước, khi cô vẫn còn là một đứa trẻ chín tuổi. Khi đó, cô mới vừa hoàn thành khóa huấn luyện ba năm lần thứ nhất nên được Stephen cho nghỉ ngơi ba ngày. Nói là nghỉ ngơi, nhưng trong ba ngày này, Stephen vẫn tìm chuyên gia đến giảng dạy cho cô về các loại vũ khí khác nhau, để cô tích lũy thêm kinh nghiệm và hiểu biết. Thật “may mắn” làm sao, vào ngày nghỉ cuối cùng, cô lại vô tình bắt gặp T-Rex, người được mệnh danh là “Tiến sĩ ác quỷ” ấy.
T-Rex, tên thật là Johan Agas, mang dòng máu nửa Trung nửa Anh, thiên tài lí, sinh, hóa, bộ mặt vàng của đại học Johns Hopkins. Ngay từ khi vẫn còn ngồi trên ghế nhà trường, anh ta đã liên tục đạt nhiều giải thưởng lớn về các công trình nghiên cứu tầm cỡ, được rất nhiều thế lực chờ chực mời đón. Có lẽ vì là một thiên tài, nên tính cách T-Rex rất quái gỡ. Anh ta bỏ mặc tất cả những lời mời gọi với lợi ích khủng kia, tự mình mở một phòng thí nghiệm bí mật, nghiên cứu những thứ đi ngược lại với nhân loại: vũ khí sinh hóa.
Mặc dù nghiên cứu thứ độc ác và nguy hiểm như vậy, anh ta vẫn được các quốc gia lớn âm thầm bảo vệ và tài trợ không ngừng, phải nói là muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, không một ai dám đắc tội. Một người tưởng như chỉ có sự điên cuồng với nghiên cứu như vậy, thế nhưng ngay từ lần gặp đầu tiên lại yêu thích An Tịnh Tuyết khi đó vẫn còn là một cô bé không ngực không mông!
An Tịnh Tuyết vẫn còn nhớ như in cái ngày hôm đó, một người đàn ông mặc áo blouse trắng như tuyết với mái tóc màu nâu đỏ cuồng dã đi đến trước mặt cô, anh ta nở một nụ cười vui sướng rồi nói:
“My angel, I finally… found you~”
Câu nói đó cũng đã bắt đầu chuỗi ngày sống trong địa ngục mới của cô. Cô không biết T-Rex đã nói gì với Stephen, chỉ biết rằng chỉ trong vòng vài phút đồng hồ, từ vật sở hữu của tổ chức M, cô trở thành vật cưng của T-Rex, sau đó được anh ta đem về viện nghiên cứu bí mật kia.
Cô bắt đầu được làm đủ mọi xét nghiệm, trên người luôn luôn gắn đầy thiết bị kì lạ, cả ngày hầu như chỉ nằm trên giường bệnh. Qua lớp tường kính trong suốt, cô thấy không ít các vụ thí nghiệm lên vật sống của T-Rex. Có khi là chuột, là mèo, có khi lại là một con người thật sự. Mỗi lần T-Rex tiêm thuốc vào, con người hay con vật đó đều xảy ra đột biến vô cùng kinh khủng. Chuột hút máu, dơi có móng sắc như khủng long bay thời xa xưa, thỏ có hàm răng của cá sấu và chỉ ăn thịt sống, ngay cả con người cũng mọc ra xúc tua của bạch tuột, mất đi ý thức… Cô không tài nào đếm hết được những vụ thí nghiệm đó, cũng không muốn đếm.
Lúc nào cô cũng chìm trong sợ hãi, lo lắng mình bị T-Rex biến thành quái vật như chúng. Cô có thể chấp nhận cuộc huấn luyện sát thủ tàn nhẫn kia, nhưng không cách nào chấp nhận được việc mình “không còn là một con người”. Vì thế, đối với cô, sự tồn tại của T-Rex chính là một nỗi sợ hãi tột bậc, mặc dù anh ta vẫn đối xử với cô rất tốt, rất dịu dàng, cũng chưa bao giờ nhắc đến việc muốn dùng cô làm thí nghiệm.
Anh ta không nhắc đến, nhưng không có nghĩa là anh ta không có ý định làm thế. Cô phát hiện ra điều đó khi thấy T-Rex bắt đầu sưu tầm rất nhiều loại cánh của các loài chim khác nhau, thậm chí còn vài lần ướm thử lên lưng cô. Cô biết, anh ta đang có định biến cô trở thành một “thiên thần” đúng nghĩa, một con người có cánh!!!
Đối với những đứa trẻ năm sáu tuổi yêu thích phim hoạt hình, luôn mơ ước được bay cao trên bầu trời, đây quả là một chuyện rất đáng mừng. Nhưng đối với cô, đây tuyệt đối là một chuyện vô cùng kinh khủng. Cô đã nhiều lần thử thăm dò T-Rex, nhưng luôn luôn nhận được câu trả lời mập mờ đầy vẻ trêu đùa của anh ta.
Cô không phải là không có ý định trốn chạy, nhưng phòng thí nghiệm này được bố trí hệ thống an ninh quá mức tối tân và phức tạp, khiến cô đành lực bất tòng tâm. Tuy nhiên, một chuyện kì lạ đã xảy ra. Một ngày nọ, sau khi tỉnh dậy, cô phát hiện mình đã được đưa về tổ chức M. Stephen chỉ nói rằng T-Rex đã chơi chán nên thả cô về, ngoài ra không còn gì nữa. Nhưng cô không tin. Tuy chỉ mới sống chung với T-Rex hơn một năm, nhưng cô biết anh ta có một ham muốn chiếm giữ đặc biệt đối với mình, hơn nữa còn dành cho cô không ít tình cảm. Mọi cửa chỉ, lời nói, ánh mắt của anh ta luôn thể hiện điều này, nhất là cái nhìn đó, rất giống Bạc Á Thần mỗi khi nhìn cô.
Thế nhưng, vì đã qua tận sáu năm mà T-Rex vẫn không xuất hiện, nên cô đã chủ quan tin rằng anh ta đã thật sự tha cho mình như lời Stephen nói. Không ngờ, T-Rex lại đột nhiên gọi điện cho cô, còn thông báo rằng trên người cô có “lời nguyền” của anh ta.
Cô biết “lời nguyền” này sẽ không gây nguy hại cho cô, bởi vì tình cảm T-Rex dành cho cô là có thật. Nhưng không có nghĩa là nó sẽ không gây hại cho người tiếp xúc với cô, ví như Bạc Á Thần. Cô bắt đầu cảm thấy lo lắng, liệu việc mình thân mật với Bạc Á Thần có thật sự đúng hay không, trong khi người cô còn đang mang thứ virus nào đó kia
Tác giả :
Ngốn Ái