Thần Châu Kỳ Hiệp
Quyển 4 - Chương 18: Đường cùng
Địa phận Tứ Xuyên, núi Nga Mi.
Theo đường Vân Nam hay đường Tây Khang tới Thành Đô thì đều phải đi qua Nga Biên.
Từ Nga Biên đi lên sẽ đến núi Nga Mi.
Nga Mi thiên hạ tú.
Từ núi Nga Mi đi xuống chính là Hoa Dương, từ Hoa Dương có thể tới thẳng Thành Đô.
Núi Nga Mi nằm ở khu vực rìa phía tây bồn địa Tứ Xuyên, cách mặt nước biển ba ngàn một trăm ba mươi bảy mét, khí thế hùng vĩ. Đại thi nhân thời Đường, Lý Bạch đã có một câu thơ miêu tả núi Nga Mi: “Nga Mi cao xuất Tây cực thiên”
Vân Hải Nga Mi như một tấm thảm hoa rực rỡ, khi lại thanh lãng như tranh vẽ.
Từ trên đỉnh Vạn Phật nhìn sang Nhật Xuất, cảnh vật Nga Mi rực rỡ, tráng lệ.
Trông về dải núi đằng xa, trên đỉnh Hoa Nghiêm, băng giá đóng đầy, tuyết đọng chưa tan, cỏ cây phủ trắng... Tất cả đều là thắng cảnh Nga Mi.
Nga Mi Kim Đỉnh, vĩnh viễn là vùng đất thần bí mà tao nhân mặc khách, dị sĩ võ lâm hướng về.
Thế nhưng con đường thông tới Kim Đỉnh Nga Mi, ngày thường vốn tràn ngập du khách tha nhân, qua lại không dứt, hôm nay lại đột nhiên bị chặn.
Không cần biết là ai, đều không được lên Kim Đỉnh.
“Chiến sư” Cổ Hạ Ba danh chấn Hà Nam, lại còn dẫn theo bảy tám nhân vật tiếng tăm vang dội một dải Lưỡng Hà, thấy đường bị phong tỏa, không phục, cố xông qua, nhưng rồi chẳng còn một ai sống sót.
Có người trông thấy khi đám người Chiến sư nghênh ngang vào núi, có một thiếu nho nhã, điềm đạm đi theo sau lưng họ, lặng lẽ theo lên núi.
Vợ của Chiến sư đang ngồi tán chuyện với mấy người phụ nữ quê mùa cách đó hai trăm dặm, trong cùng ngày liền nhận được thi thể của chồng mình, một thi thể không đầu.
Còn cả những người cùng đi với Chiến sư, khi những người này chết, hai mắt trợn trừng, té đái vãi phân, không ngờ lại là bị dọa chết.
Tiêu Thu Thủy đi qua Nga Biên liền nghe tới chuyện này, nhưng hắn cũng không quan tâm.
Bởi vì hắn đang vội quay về Thành Đô, người thân đang chờ hắn về bảo vệ.
Nhưng hắn không biết rằng, chuyện trên Kim Đỉnh Nga Mi, cũng có liên quan tới hắn.
.................
Mã Cảnh Chung một mực bám theo. Đám Hỏa vương giải mấy người Đường Bằng đi càng lúc càng nhanh.
Rút cuộc là bọn chúng muốn đi đâu?
Đường Phương bị giải đi, chỉ biết rằng đã đi đến một nơi xa, rất xa, nàng cũng không biết là phải đi đâu nữa.
Mãi tới khi đến nơi, Đường Phương mới biết nguyên nhân tại sao đến bây giờ bọn nàng vẫn còn chưa bị giết.
Nơi này địa thế dựa vào bên núi, liên miên trải dài, địa hình trồi lên sụt xuống, cũng chẳng biết là kéo tới tận đâu.
Đường Phương biết kẻ áp giải bọn nàng chính là kẻ đã khiến Tiêu Dịch Nhân cùng một trăm ba mươi tư vị tử sĩ thất bại thê thảm, Hỏa vương Tổ Kim Điện.
Ngoài Tổ Kim Điện ra, những tên áp giải còn có hơn ba mươi cao thủ Quyền Lực bang, cùng với Tả Thường Sinh và Huyết Ảnh đại sư trong Thập cửu nhân ma, còn cả con trai của Khang Xuất Ngư, Khang Kiếp Sinh.
Hôm nay bọn họ tới một khách điếm, nhìn từ bên ngoài, khách điếm này cũng không khác gì những khách điếm bình thường, cũng chiếm địa thế thuận lợi, hiển nhiên là điểm mút bắt buộc phải đi qua trước khi tiến vào hoặc đi qua một nơi quan trọng nào đó.
Nhưng Đường Phương lại cảm nhận được: Khách điếm này nhất định là một trong những phân bộ của Quyền Lực bang, bởi vì nàng trông thấy Tổ Kim Điện vừa tiến vào liền đưa ra ba ngón tay, là ba ngón cái, giữa, út, chưởng quỹ cũng vội vàng giơ lên hai ngón tay, là ngón trỏ và áp út.
Tiếp đó Khang Kiếp Sinh lướt tới, hạ giọng nói một câu:
- Thiên hạ một hoàng hôn.
Chưởng quỹ già nua lại trả lời một câu kỳ lạ:
- Hoàng hôn một con heo.
Sau khi ngồi xuống, Tổ Kim Điện đầu trọc có vẻ như rất cao hứng, uống mấy chén rượu liền quay sang phía Đường Phương, Đường Bằng, nói:
- Các ngươi biết tại sao ta không giết các ngươi không? Lại còn phải hộ tống các ngươi như đưa bà già tới tận chỗ này, hắc!
Tổ Kim Điện nháy nháy mắt, thấp giọng nói với họ:
- Các ngươi vẫn còn chưa chết, chính là vì họ hàng nhà các ngươi tốt.
Mấy người Đường Phương, Đường Bằng, Tả Khâu, Âu Dương đều bị cải trang thành hình dạng khác, ngoài chân tay không thể cử động ra thì nhìn qua chẳng có gì khác thường, Tổ Kim Điện rì rầm nói chuyện với họ, người ngoài nhìn vào tự nhiên là không tìm ra manh mối gì, còn tưởng đây là bạn bè tri giao đang tâm sự.
- Đường môn đất Thục là tâm phúc đại họa mà Lý bang chủ muốn tiêu diệt hàng đầu. Bắt giữ hai ngươi, ít nhất cũng khiến Đường Bổn Bổn và Đường Thổ Thổ phải kiêng dè. Nghe nói nhân vật sắc sảo nhất Đường môn, Đường lão thái thái còn vô cùng yêu quý ngươi, lần này đúng là có đại dụng.
Đường Nghiêu Thuấn là cha của Đường Đại, Đường Quân Thu là cha của Đường Bằng. Các cao thủ trung niên, trưởng thành đời thứ hai của Đường môn có tổng cộng năm người, bốn nam một nữ, trong đó Đường Nghiêu Thuấn là lớn nhất, những người còn lại là Đường Quân Thu, Đường Mụ Mụ, Đường Đăng Chi, Đường Quân Thương. Đường Tuyệt, Đường Tống, Đường Phì, Đường Mãnh, Đường Nhu, Đường Cương đều là đời thứ ba do họ sinh ra.
Trưởng lão đời thứ nhất của Đường môn đến nay chỉ còn lại một mình Đường lão thái thái, nghe nói bà ta là người phụ nữ có quyền lực nhất trên giang hồ.
Nghe đồn trên tằng tổ Đường môn còn có một người, được xưng là “Đường lão thái gia tử”, tổng cộng năm chữ, là nhân vật phong vân xây dựng Đường môn từ trăm năm trước, nhưng đã bốn năm chục năm nay không nhúng tay vào giang hồ, ngay cả con cháu họ Đường cũng chưa từng trông thấy ông ta, càng không biết ông ta có còn ở trên đời hay không nữa.
Không tính Đường lão thái gia tử, đương nhiên là Đường lão thái thái có uy quyền thực lực nhất. Trong giang hồ đồn đại, chỉ riêng nô bộc thân cận của Đường lão thái thái, “Đường lão áp”, thủ pháp ám khí đã cao hơn cả “Vạn thủ vương” Tả Thiên Đức ở Miêu Cương.
Mà Đường lão thái thái tính tình nghiêm khắc, không dễ thân cận, trở mặt vô thường, nhưng bà ta lại rất thương yêu cô cháu gái nhỏ Đường Phương, thông minh, ngoan ngoãn, đa cảm, quật cường này.
Tổ Kim Điện muốn lấy Đường Phương, Đường Bằng uy hiếp Đường môn, chính là nắm trúng nhược điểm của Đường lão thái thái.
Chẳng lẽ Quyền Lực bang đã sớm có ý tiêu diệt Đường môn Tứ Xuyên.
Tổ Kim Điện ngồi cười lạnh, chỉ sang phía hai người Tả Khâu, Âu Dương, nói:
- Hai tên này thì để lại làm gì? Ha! Tên nhóc Tả Khâu này, cha hắn là Tẩ Khâu Đạo Đình, sư phụ là Đệ nhất Cầm nã thủ Hạng Thích Nho, lại có quan hệ với Ưng trảo vương Lôi Phong, cũng coi như có giá trị. Còn về...
- ...Còn về ả họ Âu Dương này, bụng trương to rồi, bọn ta bắt ả là để làm mồi nhử, câu lấy con cá lọt lưới. Chồng ả ở ngay ngoài cửa, lát nữa là bọn ta thu lưới rồi, các ngươi có tin không?
Âu Dương San Nhi vô cùng sợ hãi.
Đúng lúc này, nàng trông thấy một ngươi xuất hiện.
Người này tuy đã cải trang thành một người bán hàng rong, nhưng Âu Dương San Nhi chỉ liếc nhìn đã nhận ra ngay.
Người đó dù sao cũng là chồng của nàng!
Trái tim Âu Dương San Nhi cơ hồ muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, thế nhưng hô không lên tiếng, gọi không thành lời.
Mã Cảnh Chung vừa bước vào khách điếm liền nhận ra người cải trang thành lang trung hành tẩu giang hồ đó chính là vợ mình.
Mã Cảnh Chung vừa thấy vợ mình liền lập tức quay đầu bỏ đi.
Vợ hắn không nói một câu nào, nhưng Mã Cảnh Chung vừa trông thấy ánh mắt vợ mình liền biết tai họa sắp ập xuống rồi.
Hắn phải lập tức rời khỏi đây.
Hắn cúi đầu đi ra, sau đó bỏ chạy như điên.
Hắn nhất định phải nhân lúc người của Quyền Lực bang chưa kịp phát hiện, rời khỏi chỗ này.
Rời khỏi chỗ này, có thể đi được sao?
Mã Cảnh Chung không thể suy tính thêm được nữa, cũng không kịp suy tính nữa, hắn liều mạng bỏ chạy, chạy qua con đường này tới con đương khác, chạy qua con ngõ này tới con ngõ khác rồi đột ngột dừng bước, trước mặt hắn sừng sững một bức tường.
Không có đường ra.
Ngõ cụt.
Đường, đến ngõ cụt, là không còn đường nữa.
Người, nếu đến đường cùng, thì sẽ thế nào.
Mã Cảnh Chung còn chưa quay đầu, đã nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân thả chậm lại.
Sau đó hắn liền quay đầu.
Hắn trông thấy một người mặc áo xám tro, ống tay rộng, mặt sưng vêu, mắt nhỏ, mỉm cười âm trầm, lại làm bộ rất nhã nhặn.
- Ngoại hiệu của ngươi là Lạc địa sinh căn?
Mã Cảnh Chung gật gật đầu, hắn biết người này không dễ trêu.
- Ta tên Tả Thường Sinh, ngoại hiệu Nhất Động thần ma, ngươi đã nghe qua chưa?
Trên trán Mã Cảnh Chung tướp mồ hôi, hắn đương nhiên là đã nghe qua Nhất Động thần ma là một kẻ như thế nào.
- Ta đào một cái hố(nhất động), vừa tiện để chôn cái rễ của ngươi(căn).
Tiếp theo, người đó thong thả rút từ trong ống tay áo ra hai chiếc bạt đồng.
Bạt sắc lấp lánh sáng dưới ánh mặt trời, cũng loáng lên từng chặp trước mắt Mã Cảnh Chung.
Mã Cảnh Chung bị từng đợt sáng phản xạ từ đôi bạt chiếu đến hoa cả mắt, hắn lập tức dựa lưng vào tường, trước cầu không lo lắng phía sau rồi sẽ tìm cách phản kích Tả Thường Sinh.
Nhưng sau lưng hắn vụt đau nhức, trước ngực “xoẹt” một tiếng, lộ ra một mũi kiếm sáng lấp lánh.
Mã Cảnh Chung khóe mắt trợn trừng, gầm lên một tiếng, như cá quẫy nước, nhảy vọt lên, máu bắn tung, kiếm rút ra, tường cũng đổ xuống.
Tường đổ ầm xuống, sau tường xuất hiện một người.
Hóa ra tường là giả, giống như phông màn được dựng lên.
Đường vốn là có, nhưng đã bị bức tường giả này chặn kín.
Kẻ đứng sau tường cầm kiếm, mũi kiếm dính máu.
Kiếm là kiếm tốt, sáng như mặt trời, người là người trẻ tuổi.
Người đang mỉm cười.
- Ta tên Khang Kiếp Sinh, vốn là bạn của Tiêu Thu Thủy, kỳ thực là người của Quyền Lực bang.
Mã Cảnh Chung quát lên giận giữ, vung quyền đánh tới.
Hắn vất vả khổ luyện nội lực ngạnh công mấy chục năm, cố éo một ngụm chân khí, vậy mà lại không chết.
Nhưng hắn bỗng nhiên cảm thấy hai sườn như bị hai lưỡi cưa sắc nhọn cắt vào.
Đôi bạt của Tả Thường Sinh.
...........
Tiêu Thu Thủy bỗng gặp một người trong trấn nhỏ tại Tứ Xuyên.
Vốn hắn muốn vào cừa thành, đột nhiên thấy trên thành lâu có bóng người lóe lên.
Giữa ban ngày ban mặt, không ngờ lại có người vượt qua thành lâu hạ xuống, ung dung nhẹ nhàng không mang theo một tiếng gió, khinh công quả thực hơn người.
Tiêu Thu Thủy vốn cũng chẳng lưu ý gì, nhưng cảm thấy giữa ba ngày như vậy lại có ngươi thi triển khinh câu cao đến thứ, không khỏi hơi chú ý thêm.
Đó là một người ăn mặc xa hoa, hiển nhiên là đang trên đường chạy trốn nhưng thần thái vẫn rất ung dung, rõ vẻ con cháu thế gia.
Tiêu Thu Thủy quan sát, cũng không biết người này bao nhiêu tuổi rồi.
Người áo gấm đó hạ xuống dưới, bên thành tường lập tức vang lên tiếng huýt gió.
Sau đó có bốn năm người xông tới, bao vây lấy người áo gấm.
Người áo gấm thấy không thể phá vây, cũng đứng yên bất động.
- Ta và đám Lương Tiêu Thử, Thích Thường Thích vốn không ân oán, mấy vị cứ cố bức ép, là có ý gì!
Người áo gấm tuy bị bao vây nhưng dáng vẻ khi nói chuyện vẫn vô cùng cao quý.
Năm người áo đen bị người áo gấm nói toạc danh tính, có vẻ vô cùng kinh ngạc, đưa mắt nhìn nhau, đại hán dùng gậy trái để chống, gậy phải làm côn quát lên:
- Vậy còn ông đây?! Ngươi thấy ông đây là ai?!
Người áo ngấm chăm chú nhìn đại hán cầm côn chống đó một thoáng, lập tức đáp:
- Ta với Bành Cửu cũng không quen biết, không thù không oán.
Lúc này trên đầu tường lại có một người hạ xuống, tay cầm roi sắt, trên thành lâu cũng có một người phóng xuống, tay cầm yên da, cả hai người đều cực kỳ cao lớn.
Bốn gã đại hán ban đầu cũng lên tiếng, trong đó hai thiếu niên cầm ngân nguyệt loan đao âm u nói:
- Không sai, bọn ta đúng là thủ hạ đắc lực của Thích đại cô.
- Hắn là Cao Trung, ta là Tằng Sâm.
Hai đại hán giống như là anh em song sinh cũng tiếp lời:
- Ngươi nhìn cũng đúng, bọn ta là đệ tử của Lương phân đà chủ.
- Ta là Hà Sư, hắn là Khang Đình. Bọn ta sử dụng Tang môn bổng, loại binh khí này, nhà Mộ Dung các ngươi tuy có học vấn cũng chưa chắc đã biết dùng.
Tiêu Thu Thủy giật mình cả kinh: Người áo gấm này hóa ra là người của Mộ Dung thế gia.
Tiêu Thu Thủy lại nhìn hai người từ trên tường thành hạ xuống, không ngờ lại là kẻ chạy trốn trong trận Ô Giang thiên hiểm, Thần Châu kết nghĩa tiêu diệt Thiết Kỵ thần ma Diêm Quỷ Quỷ, An phán quan và Thiết phán quan!
Vì thế Tiêu Thu Thủy lại càng muốn ở lại xem kết cục.
Chỉ nghe An phán quan quát lên:
- Mộ Dung Anh, hôm nay ngươi hãy nộp mạng đi.
Mộ Dung Anh cười khổ đáp:
- Ta và chư vị, vốn không quen biết...
An phát quan hét lớn, ngắt lời Mộ Dung Anh.
- Nếu đã không quen biết, tại sao lại thăm dò võ công của bọn ta hai năm rõ mười?
Mộ Dung Anh cười lạnh:
- Người Mộ Dung thế gia bọn ta, xưa nay tất cả võ thuật trong thiên hạ, không có gì là không biết.
Tằng Sâm cười hắc lên:
- Lời này nếu là do Mộ Dung Thế Tình, chủ nhân Mộ Dung thế gia của các ngươi nói ra, hoặc là Mộ Dung Nhược Dung, Mộ Dung Tiểu Ý nói thì còn có thể hiểu được, do ngươi nói ra thì phải hỏi loan đao trong tay ta trước đã.
Mộ Dung Thế Tình là chủ nhân hiện tại của Mộ Dung thế gia.
Mộ Dung Nhược Dung và Mộ Dung Tiểu Ý là hai đại cao thủ một nam một nữ chưởng quản Mộ Dung thế gia.
Mộ Dung Anh chẳng qua chỉ là người trong chi thứ của Mộ Dung thế gia.
Những chuyện này Tiêu Thu Thủy đều biết, hắn quyết định không hiện thân, tạm thời ẩn nấp sau một một gốc cây lớn, quan sát.
Chỉ nghe An phán quan quát:
- Mộ Dung Anh, ngươi đừng có làm bộ nữa, người họ Mộ Dung các ngươi muốn chống đối Quyền Lực bang, đừng nghĩ bọn ta không biết.
Mộ Dung Anh cố cười biện bạch:
- Chuyện này, chuyện này từ đâu mà có...
Thiết phán quan hét lên:
- Mộ Dung Anh, ta hỏi ngươi, họ Mộ Dung các ngươi có tên khốn nào mắt nhỏ như hạt gạo, đầu to, miệng dẩu xuống dưới, mũi nghếch lên như móc câu, nói chuyện lúc nào cũng châm chích người khác không?
Câu hỏi này khiến cho cả Mộ dung Anh đang bị bao vây lẫn Tiêu Thu Thủy đang nấp sau gốc cây đều ngẩn ra.
Tiêu Thu Thủy nghĩ thầm: “Người Thiết phán quan miêu tả, có điểm giống Khâu Nam Cố”.
Chỉ nghe Mộ Dung Anh ngạc nhiên hỏi:
- Có người như vậy sao? Ta không biết mà... Lại nói Mộ Dung thế gia có gần năm trăm người, làm sao ta...
An phán quan quát:
- Không cần nói nữa!
Thiết phán quan cũng cười hung ác:
- Nếu ngươi đã không biết thì chịu chết thay hắn đi!
Tiêu Thu Thủy cũng thầm cảm thấy kỳ quái nhưng nhất thời cũng không biết đầu đuôi là thế nào.
Tiêu Thu Thủy đương nhiên là không biết.
Ngày đó trong trận chiến của Thần Châu kết nghĩa, khi giết Diêm Quỷ Quỷ ở Ô Giang, Khâu Nam Cố lấy sức một người chống lại hai phán quan Thiết, Mao, cảm thấy hơi cật lực, bèn giả danh mình là người của Mộ Dung thế gia, làm hai người rối loạn, còn giết được Mao phán quan, nhưng lại để Thiết phán quan nhân loạn chạy thoát mất.
Thiết phán quan lần này bỏ chạy trối chết, lập tức báo cáo lại với Phi Thoái thiên ma Cố Hoàn Thành, Cố Hoàn Thanh thấy sự tình quá nghiệm trọng, liền báo lại với Xà vương, Xà vương lập tức sai sứ giả thông báo cho công tử Liễu Ngũ.
Công tử Liễu Ngũ là nhân vật trình độ nào! Nếu đã biết Mộ Dung thế gia đứng đầu bốn thế gia võ lâm lớn nhất thiên hạ muốn đối kháng với Quyền Lực bang, không bằng Quyền Lực bang tiên hạ thủ vi cường. Gần hai tháng nay, đã có ít nhất ba mươi đệ tử Mộ Dung thế gia bị Quyền Lực bang ám sát.
Võ công của Mộ Dung Anh được chân truyền từ nhân vật số bốn của Mộ Dung thế gia đương thời, tổng quản Mộ Dung Cung, vì thế trên giang hồ cũng có chút danh tiếng, không phải là loại nhân vật dễ trêu, do đó Quyền Lực bang mới huy đông một lượt đệ tử của bốn nhân ma tới vây công Mộ Dung Anh.
Nhưng Tiêu Thu Thủy lại không biết, mọi chuyện bắt đầu chỉ vì một lời nói vô tâm của Khâu Nam cố trong trận chiến Ô Giang.
Mộ Dung thế gia, một thân “lấy đạo của người, trả lại cho người” nổi danh thiên hạ. Quyền Lực bang, một bang cao thủ, trải khắp thiên hạ, thanh thế võ lâm, không ai bì được. Nếu hai tông phái lớn này giao đấu với nhau, võ lâm sẽ nổi lên một trường sóng gió, càng huống hồ Quyền Lực bang còn phải chống lại Thiếu Lâm, Võ Đang cùng mười bốn môn phái lớn và các tông nhỏ, phái nhỏ trên khắp giang hồ, thêm cả người của Chu đại thiên vương trong hắc đạo, cùng với Đường môn đất Thục danh chấn bát phương và Hoán Hoa kiếm phái Tứ Xuyên tiềm lực vô tận, có thể nói là xung quanh toàn địch.
Quyền Lực bang một lượt gặp nhiều cường địch như vậy, có vẻ cực kỳ bất trí.
Tiêu Thu Thủy đang thầm nghĩ như vậy, nhưng lời Mộ Dung Anh đã như thay hắn giải đáp một phần nghi vấn:
- Người họ Mộ Dung bọn ta không có quái nhân như vậy...
Mộ Dung Anh cười lạnh một tiếng ngạo nghễ nói:
- Các ngươi bịa đặt thị phi, vu khống cho người, chẳng lẽ là do người của Nam Cung thế gia xui khiến, hoặc là quỷ kế của môn đồ Thượng Quan Vọng?
“Mộ Dung, Mặc, Nam Cung, Đường”, hợp xưng là Tứ đại thế gia, võ công, danh tiếng của bốn thế gia này chính là bốn cây cột chống trời của võ lâm. Mộ Dung thế gia lại còn được xếp vào hàng đầu trong ba thế tộc dịch dung, dị thuật, kỳ công, “Mộ Dung, Thượng Quan, Phí”.
Chỉ nghe Khang Đình cười lớn:
- Nam Cung thế gia đã sớm liên hợp với Quyền Lực bang, Thượng Quan tộc đã sớm chịu Quyền Lực bang sai khiến, ngươi thì làm được gì?!
Tiêu Thu Thủy nghe mà cả kinh, tại Kiếm lư Thành Đô, hắn từng thấy Nam Cung Tùng Hoàng đầu nhập làm môn hạ Bách Độc thần ma, lúc đó hắn chỉ nghĩ Nam Cung Tùng Hoàng là đệ tử bại hoại của Nam Cung thế gia, chẳng ngờ Nam Cung thế gia đã liên kết với Quyền Lực bang, ngay cả gia tộc Thượng Quan cũng đã bị Quyền Lực bang thu nạp rồi!
Mộ Dung Anh cũng không kiên nhẫn được nữa, nói:
- Không có gì mà làm được với không làm được, Mộ Dung thế gia sừng sững giữa giang hồ đã ba trăm năm, còn phải sợ ai!
Bên kia Hà Sư bỗng hỏi:
- Ngươi không phải ba hoa nữa, bọn ta tới chủ yếu là để tìm Mộ Dung Anh Hùng, không phải tìm ngươi, ngươi còn chưa xứng để bọn ta lao sư động chúng.
Mộ Dung Anh kiêu ngạo đáp:
- Anh Hùng ca không những là nhân vật số năm của nhà Mộ Dung bọn ta mà còn là sao sáng trong võ lâm, dựa vào các ngươi, còn chưa xứng gặp huynh ấy!
Cao Trung bật cười âm u:
- Vậy còn ngươi? Ngươi chỉ xứng đi gặp Diêm vương!
Mộ Dung Anh bỗng ảm đạm đáp:
- Đúng.
Cao Trung được đằng chân lại lân đằng đầu:
- Ngươi chỉ xứng uống nước rửa chân của ta.
Mộ Dung Anh khẽ than:
- Ôi!
Đột nhiên, Mộ Dung Anh ra tay, nhanh như ánh chớp.
Cao Trung đang muốn đỡ, bỗng há hốc miệng, giữa ngực cắm một mũi châm bạc, lấp lóe sáng.
Sau đó sắc mặt Cao Trung ngược lại với châm bạc, biến thành đen kịt.
Chỉ nghe Tằng Sâm gào lên thảm thiết:
- Tiểu Cao!
Hà Sư thất thanh:
- Phất hoa phân liễu thứ huyệt pháp của họ Mộ Dung!
Tiếp đó, Khang Đình, Tằng Sâm cũng ra tay, loan đao như nguyệt, ánh sáng mờ nhạt, nhưng đáng sợ nhất là đoản đao của Tằng Sâm.
Đao ngắn chỉ chưa tới ba tấc, nhưng chỉ cần trúng phải một đao, sợ rằng còn khó chịu hơn cả chết.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, đoản đao không ngờ lại rơi vào tay Mộ Dung Anh.
Đoản đao trên tay Mộ Dung Anh, đao đao phát ra lại đúng là đao pháp của Tằng Sâm.
Hà Sư vung đao, đao của hắn dài, dài tám thước năm tấc, cũng gia nhập chiến đoàn.
Chỉ thấy Mộ Dung Anh vươn người lên, bẻ xuống một cành cây, tay phải đoản đao, đao pháp đi theo đường quỷ dị, tay trái trường côn, chiêu chiêu lấy dài đán dài, khóa chặt trường đao của Hà Sư.
Lấy cái mạnh của mình, khắc cái yếu của địch.
Nhưng Án phan quan và Thiết phán quan cũng đã cùng vung roi, giơ yên đánh tới.
Chỉ thấy Mộ Dung Anh phát chiêu, mượn lực đánh lực, lấy yên đẩy ngược, loáng cái lại kéo roi ngắt lực, quật trả về phía kẻ địch, một mặt lấy đao ngắn quyết chiến Khang Đình, mặt khác lại dùng trường côn đả kích Hà Sư, thân hình bám sát vào Tằng Sâm, chuyển động không ngừng.
Hà Sư, Khang Đình thấy đánh lâu không được, chợt thu đao đổi sang Tang môn bổng, chiêu thức đi theo đường vô cùng quái dị. Mới đầu Mộ dung Anh còn có thể chống đỡ, không lâu sau liền mồ hôi đầm đìa, còn trúng mấy vết thương, máu chảy ra không ngừng.
Tiêu Thu Thủy cảm thấy mình nên ra tay rồi.
Đúng lúc đó, trên đầu tường bỗng có ánh mặt trời bùng sáng, trong ánh dương, một người đột ngột phóng xuống.
Mộ Dung Anh lập tức cảnh giác, phỏng chưởng lùi lại:
- Ai?
Chỉ nghe người tới khẩu âm rất quen:
- Mộ Dung thế chất, là ta đây!
Thân hình Mộ Dung Anh vừa đúng che mất tầm mắt Tiêu Thu Thủy, chỉ thấy Mộ Dung Anh nhìn người dưới ánh sáng, vui mừng nói:
- Hóa ra là tiền bối...
Đang muốn chắp tay làm lễ, đột nhiên sống lưng rung lên, toàn thân cứng đờ.
Tiêu Thu Thủy chợt thấy kiếm quang như mặt trời bùng lên.
Mặt trời chói chang đâm vào yết hầu Mộ Dung Anh.
“Xoẹt” một tiếng, một mũi kiếm vàng rực như lửa trồi ra sau đầu Mộ Dung Anh, rồi lại “phốc” một tiếng, thu về.
Mặt trời nóng rực vụt biến mất.
Người tới quay lưng về phía ánh mặt trời, Tiêu Thu Thủy không nhìn thấy rõ.
Nhưng Tiêu Thu Thủy biết kẻ tới là ai.
Tiêu Thu Thủy cơ hồ muốn gào lên.
Kiếm sáng như mặt trời, người tối như bóng đêm.
Quan Nhật thần kiếm, Khang Xuất Ngư!
Lại là lão!
Tiêu Thu Thủy không nhịn được phải gầm lên!
Tên ngụy quân tử hèn hạ, ti tiện, tàn sát trung lương!
Tiêu Thu Thủy cuối cùng cũng xông ra!
Bình thương Tiêu Thu Thủy rất lý trí, rất bình tĩnh.
Hắn giỏi tổ chức, ngoài ra cũng có thể quyết đoán hành sự, quan hệ nhân duyên cực tốt.
Nhưng một khi có chuyện kích nộ tình cảm của hắn, xâm phạm tới tôn nghiêm của hắn, lăng nhục nguyên tắc làm người của hắn, hắn sẽ bất chấp tất cả, bất kỳ trở ngại nào, bất kỳ khó khắn nào, cũng không ngăn nổi quyết tâm của hắn.
Nhất là không thể nhẫn nhịn được loại tiểu nhân hèn hạ như Khang Xuất Ngư.
Hắn xông ra vừa hét lớn:
- Khang Xuất Ngư, tên đốn mạt nhà ngươi....
Tiếp đó hắn đỡ lấy Mộ Dung Anh đang run rẩy sắp ngã.
Hắn phát hiện Mộ Dung Anh hai mắt trợn trừng, đã tắt thở rồi.
Bài thơ "Đương đồ Triệu Viêm thiếu phủ phấn đồ sơn thủy ca" của Lý Bạch.
峨眉高出西极天.
罗浮直与南溟连.
名工绎思挥彩笔.
驱山走海置眼前.
满堂空翠如可扫.
赤城霞气苍梧烟.
洞庭潇湘意渺绵.
三江七泽情洄沿.
惊涛汹涌向何处.
孤舟一去迷归年.
征帆不动亦不旋.
飘如随风落天边.
心摇目断兴难尽.
几时可到三山巅.
西峰峥嵘喷流泉.
Nga mi cao xuất tây cực thiên.
La phù trực dữ nam minh liên.
Danh công dịch tư huy thải bút.
Khu sơn tẩu hải trí nhãn tiền.
Mãn đường không thúy như khả tảo.
Xích thành hà khí thương ngô yên.
Động đình tiêu tương ý miểu miên.
Tam giang thất trạch tình hồi duyên.
Kinh đào hung dũng hướng hà xử.
Cô chu nhất khứ mê quy niên.
Chinh phàm bất động diệc bất toàn.
Phiêu như tùy phong lạc thiên biên.
Tâm diêu mục đoạn hưng nan tẫn.
Kỷ thì khả đáo tam sơn điên.
Tây phong tranh vanh phún lưu tuyền.
Theo đường Vân Nam hay đường Tây Khang tới Thành Đô thì đều phải đi qua Nga Biên.
Từ Nga Biên đi lên sẽ đến núi Nga Mi.
Nga Mi thiên hạ tú.
Từ núi Nga Mi đi xuống chính là Hoa Dương, từ Hoa Dương có thể tới thẳng Thành Đô.
Núi Nga Mi nằm ở khu vực rìa phía tây bồn địa Tứ Xuyên, cách mặt nước biển ba ngàn một trăm ba mươi bảy mét, khí thế hùng vĩ. Đại thi nhân thời Đường, Lý Bạch đã có một câu thơ miêu tả núi Nga Mi: “Nga Mi cao xuất Tây cực thiên”
Vân Hải Nga Mi như một tấm thảm hoa rực rỡ, khi lại thanh lãng như tranh vẽ.
Từ trên đỉnh Vạn Phật nhìn sang Nhật Xuất, cảnh vật Nga Mi rực rỡ, tráng lệ.
Trông về dải núi đằng xa, trên đỉnh Hoa Nghiêm, băng giá đóng đầy, tuyết đọng chưa tan, cỏ cây phủ trắng... Tất cả đều là thắng cảnh Nga Mi.
Nga Mi Kim Đỉnh, vĩnh viễn là vùng đất thần bí mà tao nhân mặc khách, dị sĩ võ lâm hướng về.
Thế nhưng con đường thông tới Kim Đỉnh Nga Mi, ngày thường vốn tràn ngập du khách tha nhân, qua lại không dứt, hôm nay lại đột nhiên bị chặn.
Không cần biết là ai, đều không được lên Kim Đỉnh.
“Chiến sư” Cổ Hạ Ba danh chấn Hà Nam, lại còn dẫn theo bảy tám nhân vật tiếng tăm vang dội một dải Lưỡng Hà, thấy đường bị phong tỏa, không phục, cố xông qua, nhưng rồi chẳng còn một ai sống sót.
Có người trông thấy khi đám người Chiến sư nghênh ngang vào núi, có một thiếu nho nhã, điềm đạm đi theo sau lưng họ, lặng lẽ theo lên núi.
Vợ của Chiến sư đang ngồi tán chuyện với mấy người phụ nữ quê mùa cách đó hai trăm dặm, trong cùng ngày liền nhận được thi thể của chồng mình, một thi thể không đầu.
Còn cả những người cùng đi với Chiến sư, khi những người này chết, hai mắt trợn trừng, té đái vãi phân, không ngờ lại là bị dọa chết.
Tiêu Thu Thủy đi qua Nga Biên liền nghe tới chuyện này, nhưng hắn cũng không quan tâm.
Bởi vì hắn đang vội quay về Thành Đô, người thân đang chờ hắn về bảo vệ.
Nhưng hắn không biết rằng, chuyện trên Kim Đỉnh Nga Mi, cũng có liên quan tới hắn.
.................
Mã Cảnh Chung một mực bám theo. Đám Hỏa vương giải mấy người Đường Bằng đi càng lúc càng nhanh.
Rút cuộc là bọn chúng muốn đi đâu?
Đường Phương bị giải đi, chỉ biết rằng đã đi đến một nơi xa, rất xa, nàng cũng không biết là phải đi đâu nữa.
Mãi tới khi đến nơi, Đường Phương mới biết nguyên nhân tại sao đến bây giờ bọn nàng vẫn còn chưa bị giết.
Nơi này địa thế dựa vào bên núi, liên miên trải dài, địa hình trồi lên sụt xuống, cũng chẳng biết là kéo tới tận đâu.
Đường Phương biết kẻ áp giải bọn nàng chính là kẻ đã khiến Tiêu Dịch Nhân cùng một trăm ba mươi tư vị tử sĩ thất bại thê thảm, Hỏa vương Tổ Kim Điện.
Ngoài Tổ Kim Điện ra, những tên áp giải còn có hơn ba mươi cao thủ Quyền Lực bang, cùng với Tả Thường Sinh và Huyết Ảnh đại sư trong Thập cửu nhân ma, còn cả con trai của Khang Xuất Ngư, Khang Kiếp Sinh.
Hôm nay bọn họ tới một khách điếm, nhìn từ bên ngoài, khách điếm này cũng không khác gì những khách điếm bình thường, cũng chiếm địa thế thuận lợi, hiển nhiên là điểm mút bắt buộc phải đi qua trước khi tiến vào hoặc đi qua một nơi quan trọng nào đó.
Nhưng Đường Phương lại cảm nhận được: Khách điếm này nhất định là một trong những phân bộ của Quyền Lực bang, bởi vì nàng trông thấy Tổ Kim Điện vừa tiến vào liền đưa ra ba ngón tay, là ba ngón cái, giữa, út, chưởng quỹ cũng vội vàng giơ lên hai ngón tay, là ngón trỏ và áp út.
Tiếp đó Khang Kiếp Sinh lướt tới, hạ giọng nói một câu:
- Thiên hạ một hoàng hôn.
Chưởng quỹ già nua lại trả lời một câu kỳ lạ:
- Hoàng hôn một con heo.
Sau khi ngồi xuống, Tổ Kim Điện đầu trọc có vẻ như rất cao hứng, uống mấy chén rượu liền quay sang phía Đường Phương, Đường Bằng, nói:
- Các ngươi biết tại sao ta không giết các ngươi không? Lại còn phải hộ tống các ngươi như đưa bà già tới tận chỗ này, hắc!
Tổ Kim Điện nháy nháy mắt, thấp giọng nói với họ:
- Các ngươi vẫn còn chưa chết, chính là vì họ hàng nhà các ngươi tốt.
Mấy người Đường Phương, Đường Bằng, Tả Khâu, Âu Dương đều bị cải trang thành hình dạng khác, ngoài chân tay không thể cử động ra thì nhìn qua chẳng có gì khác thường, Tổ Kim Điện rì rầm nói chuyện với họ, người ngoài nhìn vào tự nhiên là không tìm ra manh mối gì, còn tưởng đây là bạn bè tri giao đang tâm sự.
- Đường môn đất Thục là tâm phúc đại họa mà Lý bang chủ muốn tiêu diệt hàng đầu. Bắt giữ hai ngươi, ít nhất cũng khiến Đường Bổn Bổn và Đường Thổ Thổ phải kiêng dè. Nghe nói nhân vật sắc sảo nhất Đường môn, Đường lão thái thái còn vô cùng yêu quý ngươi, lần này đúng là có đại dụng.
Đường Nghiêu Thuấn là cha của Đường Đại, Đường Quân Thu là cha của Đường Bằng. Các cao thủ trung niên, trưởng thành đời thứ hai của Đường môn có tổng cộng năm người, bốn nam một nữ, trong đó Đường Nghiêu Thuấn là lớn nhất, những người còn lại là Đường Quân Thu, Đường Mụ Mụ, Đường Đăng Chi, Đường Quân Thương. Đường Tuyệt, Đường Tống, Đường Phì, Đường Mãnh, Đường Nhu, Đường Cương đều là đời thứ ba do họ sinh ra.
Trưởng lão đời thứ nhất của Đường môn đến nay chỉ còn lại một mình Đường lão thái thái, nghe nói bà ta là người phụ nữ có quyền lực nhất trên giang hồ.
Nghe đồn trên tằng tổ Đường môn còn có một người, được xưng là “Đường lão thái gia tử”, tổng cộng năm chữ, là nhân vật phong vân xây dựng Đường môn từ trăm năm trước, nhưng đã bốn năm chục năm nay không nhúng tay vào giang hồ, ngay cả con cháu họ Đường cũng chưa từng trông thấy ông ta, càng không biết ông ta có còn ở trên đời hay không nữa.
Không tính Đường lão thái gia tử, đương nhiên là Đường lão thái thái có uy quyền thực lực nhất. Trong giang hồ đồn đại, chỉ riêng nô bộc thân cận của Đường lão thái thái, “Đường lão áp”, thủ pháp ám khí đã cao hơn cả “Vạn thủ vương” Tả Thiên Đức ở Miêu Cương.
Mà Đường lão thái thái tính tình nghiêm khắc, không dễ thân cận, trở mặt vô thường, nhưng bà ta lại rất thương yêu cô cháu gái nhỏ Đường Phương, thông minh, ngoan ngoãn, đa cảm, quật cường này.
Tổ Kim Điện muốn lấy Đường Phương, Đường Bằng uy hiếp Đường môn, chính là nắm trúng nhược điểm của Đường lão thái thái.
Chẳng lẽ Quyền Lực bang đã sớm có ý tiêu diệt Đường môn Tứ Xuyên.
Tổ Kim Điện ngồi cười lạnh, chỉ sang phía hai người Tả Khâu, Âu Dương, nói:
- Hai tên này thì để lại làm gì? Ha! Tên nhóc Tả Khâu này, cha hắn là Tẩ Khâu Đạo Đình, sư phụ là Đệ nhất Cầm nã thủ Hạng Thích Nho, lại có quan hệ với Ưng trảo vương Lôi Phong, cũng coi như có giá trị. Còn về...
- ...Còn về ả họ Âu Dương này, bụng trương to rồi, bọn ta bắt ả là để làm mồi nhử, câu lấy con cá lọt lưới. Chồng ả ở ngay ngoài cửa, lát nữa là bọn ta thu lưới rồi, các ngươi có tin không?
Âu Dương San Nhi vô cùng sợ hãi.
Đúng lúc này, nàng trông thấy một ngươi xuất hiện.
Người này tuy đã cải trang thành một người bán hàng rong, nhưng Âu Dương San Nhi chỉ liếc nhìn đã nhận ra ngay.
Người đó dù sao cũng là chồng của nàng!
Trái tim Âu Dương San Nhi cơ hồ muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, thế nhưng hô không lên tiếng, gọi không thành lời.
Mã Cảnh Chung vừa bước vào khách điếm liền nhận ra người cải trang thành lang trung hành tẩu giang hồ đó chính là vợ mình.
Mã Cảnh Chung vừa thấy vợ mình liền lập tức quay đầu bỏ đi.
Vợ hắn không nói một câu nào, nhưng Mã Cảnh Chung vừa trông thấy ánh mắt vợ mình liền biết tai họa sắp ập xuống rồi.
Hắn phải lập tức rời khỏi đây.
Hắn cúi đầu đi ra, sau đó bỏ chạy như điên.
Hắn nhất định phải nhân lúc người của Quyền Lực bang chưa kịp phát hiện, rời khỏi chỗ này.
Rời khỏi chỗ này, có thể đi được sao?
Mã Cảnh Chung không thể suy tính thêm được nữa, cũng không kịp suy tính nữa, hắn liều mạng bỏ chạy, chạy qua con đường này tới con đương khác, chạy qua con ngõ này tới con ngõ khác rồi đột ngột dừng bước, trước mặt hắn sừng sững một bức tường.
Không có đường ra.
Ngõ cụt.
Đường, đến ngõ cụt, là không còn đường nữa.
Người, nếu đến đường cùng, thì sẽ thế nào.
Mã Cảnh Chung còn chưa quay đầu, đã nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân thả chậm lại.
Sau đó hắn liền quay đầu.
Hắn trông thấy một người mặc áo xám tro, ống tay rộng, mặt sưng vêu, mắt nhỏ, mỉm cười âm trầm, lại làm bộ rất nhã nhặn.
- Ngoại hiệu của ngươi là Lạc địa sinh căn?
Mã Cảnh Chung gật gật đầu, hắn biết người này không dễ trêu.
- Ta tên Tả Thường Sinh, ngoại hiệu Nhất Động thần ma, ngươi đã nghe qua chưa?
Trên trán Mã Cảnh Chung tướp mồ hôi, hắn đương nhiên là đã nghe qua Nhất Động thần ma là một kẻ như thế nào.
- Ta đào một cái hố(nhất động), vừa tiện để chôn cái rễ của ngươi(căn).
Tiếp theo, người đó thong thả rút từ trong ống tay áo ra hai chiếc bạt đồng.
Bạt sắc lấp lánh sáng dưới ánh mặt trời, cũng loáng lên từng chặp trước mắt Mã Cảnh Chung.
Mã Cảnh Chung bị từng đợt sáng phản xạ từ đôi bạt chiếu đến hoa cả mắt, hắn lập tức dựa lưng vào tường, trước cầu không lo lắng phía sau rồi sẽ tìm cách phản kích Tả Thường Sinh.
Nhưng sau lưng hắn vụt đau nhức, trước ngực “xoẹt” một tiếng, lộ ra một mũi kiếm sáng lấp lánh.
Mã Cảnh Chung khóe mắt trợn trừng, gầm lên một tiếng, như cá quẫy nước, nhảy vọt lên, máu bắn tung, kiếm rút ra, tường cũng đổ xuống.
Tường đổ ầm xuống, sau tường xuất hiện một người.
Hóa ra tường là giả, giống như phông màn được dựng lên.
Đường vốn là có, nhưng đã bị bức tường giả này chặn kín.
Kẻ đứng sau tường cầm kiếm, mũi kiếm dính máu.
Kiếm là kiếm tốt, sáng như mặt trời, người là người trẻ tuổi.
Người đang mỉm cười.
- Ta tên Khang Kiếp Sinh, vốn là bạn của Tiêu Thu Thủy, kỳ thực là người của Quyền Lực bang.
Mã Cảnh Chung quát lên giận giữ, vung quyền đánh tới.
Hắn vất vả khổ luyện nội lực ngạnh công mấy chục năm, cố éo một ngụm chân khí, vậy mà lại không chết.
Nhưng hắn bỗng nhiên cảm thấy hai sườn như bị hai lưỡi cưa sắc nhọn cắt vào.
Đôi bạt của Tả Thường Sinh.
...........
Tiêu Thu Thủy bỗng gặp một người trong trấn nhỏ tại Tứ Xuyên.
Vốn hắn muốn vào cừa thành, đột nhiên thấy trên thành lâu có bóng người lóe lên.
Giữa ban ngày ban mặt, không ngờ lại có người vượt qua thành lâu hạ xuống, ung dung nhẹ nhàng không mang theo một tiếng gió, khinh công quả thực hơn người.
Tiêu Thu Thủy vốn cũng chẳng lưu ý gì, nhưng cảm thấy giữa ba ngày như vậy lại có ngươi thi triển khinh câu cao đến thứ, không khỏi hơi chú ý thêm.
Đó là một người ăn mặc xa hoa, hiển nhiên là đang trên đường chạy trốn nhưng thần thái vẫn rất ung dung, rõ vẻ con cháu thế gia.
Tiêu Thu Thủy quan sát, cũng không biết người này bao nhiêu tuổi rồi.
Người áo gấm đó hạ xuống dưới, bên thành tường lập tức vang lên tiếng huýt gió.
Sau đó có bốn năm người xông tới, bao vây lấy người áo gấm.
Người áo gấm thấy không thể phá vây, cũng đứng yên bất động.
- Ta và đám Lương Tiêu Thử, Thích Thường Thích vốn không ân oán, mấy vị cứ cố bức ép, là có ý gì!
Người áo gấm tuy bị bao vây nhưng dáng vẻ khi nói chuyện vẫn vô cùng cao quý.
Năm người áo đen bị người áo gấm nói toạc danh tính, có vẻ vô cùng kinh ngạc, đưa mắt nhìn nhau, đại hán dùng gậy trái để chống, gậy phải làm côn quát lên:
- Vậy còn ông đây?! Ngươi thấy ông đây là ai?!
Người áo ngấm chăm chú nhìn đại hán cầm côn chống đó một thoáng, lập tức đáp:
- Ta với Bành Cửu cũng không quen biết, không thù không oán.
Lúc này trên đầu tường lại có một người hạ xuống, tay cầm roi sắt, trên thành lâu cũng có một người phóng xuống, tay cầm yên da, cả hai người đều cực kỳ cao lớn.
Bốn gã đại hán ban đầu cũng lên tiếng, trong đó hai thiếu niên cầm ngân nguyệt loan đao âm u nói:
- Không sai, bọn ta đúng là thủ hạ đắc lực của Thích đại cô.
- Hắn là Cao Trung, ta là Tằng Sâm.
Hai đại hán giống như là anh em song sinh cũng tiếp lời:
- Ngươi nhìn cũng đúng, bọn ta là đệ tử của Lương phân đà chủ.
- Ta là Hà Sư, hắn là Khang Đình. Bọn ta sử dụng Tang môn bổng, loại binh khí này, nhà Mộ Dung các ngươi tuy có học vấn cũng chưa chắc đã biết dùng.
Tiêu Thu Thủy giật mình cả kinh: Người áo gấm này hóa ra là người của Mộ Dung thế gia.
Tiêu Thu Thủy lại nhìn hai người từ trên tường thành hạ xuống, không ngờ lại là kẻ chạy trốn trong trận Ô Giang thiên hiểm, Thần Châu kết nghĩa tiêu diệt Thiết Kỵ thần ma Diêm Quỷ Quỷ, An phán quan và Thiết phán quan!
Vì thế Tiêu Thu Thủy lại càng muốn ở lại xem kết cục.
Chỉ nghe An phán quan quát lên:
- Mộ Dung Anh, hôm nay ngươi hãy nộp mạng đi.
Mộ Dung Anh cười khổ đáp:
- Ta và chư vị, vốn không quen biết...
An phát quan hét lớn, ngắt lời Mộ Dung Anh.
- Nếu đã không quen biết, tại sao lại thăm dò võ công của bọn ta hai năm rõ mười?
Mộ Dung Anh cười lạnh:
- Người Mộ Dung thế gia bọn ta, xưa nay tất cả võ thuật trong thiên hạ, không có gì là không biết.
Tằng Sâm cười hắc lên:
- Lời này nếu là do Mộ Dung Thế Tình, chủ nhân Mộ Dung thế gia của các ngươi nói ra, hoặc là Mộ Dung Nhược Dung, Mộ Dung Tiểu Ý nói thì còn có thể hiểu được, do ngươi nói ra thì phải hỏi loan đao trong tay ta trước đã.
Mộ Dung Thế Tình là chủ nhân hiện tại của Mộ Dung thế gia.
Mộ Dung Nhược Dung và Mộ Dung Tiểu Ý là hai đại cao thủ một nam một nữ chưởng quản Mộ Dung thế gia.
Mộ Dung Anh chẳng qua chỉ là người trong chi thứ của Mộ Dung thế gia.
Những chuyện này Tiêu Thu Thủy đều biết, hắn quyết định không hiện thân, tạm thời ẩn nấp sau một một gốc cây lớn, quan sát.
Chỉ nghe An phán quan quát:
- Mộ Dung Anh, ngươi đừng có làm bộ nữa, người họ Mộ Dung các ngươi muốn chống đối Quyền Lực bang, đừng nghĩ bọn ta không biết.
Mộ Dung Anh cố cười biện bạch:
- Chuyện này, chuyện này từ đâu mà có...
Thiết phán quan hét lên:
- Mộ Dung Anh, ta hỏi ngươi, họ Mộ Dung các ngươi có tên khốn nào mắt nhỏ như hạt gạo, đầu to, miệng dẩu xuống dưới, mũi nghếch lên như móc câu, nói chuyện lúc nào cũng châm chích người khác không?
Câu hỏi này khiến cho cả Mộ dung Anh đang bị bao vây lẫn Tiêu Thu Thủy đang nấp sau gốc cây đều ngẩn ra.
Tiêu Thu Thủy nghĩ thầm: “Người Thiết phán quan miêu tả, có điểm giống Khâu Nam Cố”.
Chỉ nghe Mộ Dung Anh ngạc nhiên hỏi:
- Có người như vậy sao? Ta không biết mà... Lại nói Mộ Dung thế gia có gần năm trăm người, làm sao ta...
An phán quan quát:
- Không cần nói nữa!
Thiết phán quan cũng cười hung ác:
- Nếu ngươi đã không biết thì chịu chết thay hắn đi!
Tiêu Thu Thủy cũng thầm cảm thấy kỳ quái nhưng nhất thời cũng không biết đầu đuôi là thế nào.
Tiêu Thu Thủy đương nhiên là không biết.
Ngày đó trong trận chiến của Thần Châu kết nghĩa, khi giết Diêm Quỷ Quỷ ở Ô Giang, Khâu Nam Cố lấy sức một người chống lại hai phán quan Thiết, Mao, cảm thấy hơi cật lực, bèn giả danh mình là người của Mộ Dung thế gia, làm hai người rối loạn, còn giết được Mao phán quan, nhưng lại để Thiết phán quan nhân loạn chạy thoát mất.
Thiết phán quan lần này bỏ chạy trối chết, lập tức báo cáo lại với Phi Thoái thiên ma Cố Hoàn Thành, Cố Hoàn Thanh thấy sự tình quá nghiệm trọng, liền báo lại với Xà vương, Xà vương lập tức sai sứ giả thông báo cho công tử Liễu Ngũ.
Công tử Liễu Ngũ là nhân vật trình độ nào! Nếu đã biết Mộ Dung thế gia đứng đầu bốn thế gia võ lâm lớn nhất thiên hạ muốn đối kháng với Quyền Lực bang, không bằng Quyền Lực bang tiên hạ thủ vi cường. Gần hai tháng nay, đã có ít nhất ba mươi đệ tử Mộ Dung thế gia bị Quyền Lực bang ám sát.
Võ công của Mộ Dung Anh được chân truyền từ nhân vật số bốn của Mộ Dung thế gia đương thời, tổng quản Mộ Dung Cung, vì thế trên giang hồ cũng có chút danh tiếng, không phải là loại nhân vật dễ trêu, do đó Quyền Lực bang mới huy đông một lượt đệ tử của bốn nhân ma tới vây công Mộ Dung Anh.
Nhưng Tiêu Thu Thủy lại không biết, mọi chuyện bắt đầu chỉ vì một lời nói vô tâm của Khâu Nam cố trong trận chiến Ô Giang.
Mộ Dung thế gia, một thân “lấy đạo của người, trả lại cho người” nổi danh thiên hạ. Quyền Lực bang, một bang cao thủ, trải khắp thiên hạ, thanh thế võ lâm, không ai bì được. Nếu hai tông phái lớn này giao đấu với nhau, võ lâm sẽ nổi lên một trường sóng gió, càng huống hồ Quyền Lực bang còn phải chống lại Thiếu Lâm, Võ Đang cùng mười bốn môn phái lớn và các tông nhỏ, phái nhỏ trên khắp giang hồ, thêm cả người của Chu đại thiên vương trong hắc đạo, cùng với Đường môn đất Thục danh chấn bát phương và Hoán Hoa kiếm phái Tứ Xuyên tiềm lực vô tận, có thể nói là xung quanh toàn địch.
Quyền Lực bang một lượt gặp nhiều cường địch như vậy, có vẻ cực kỳ bất trí.
Tiêu Thu Thủy đang thầm nghĩ như vậy, nhưng lời Mộ Dung Anh đã như thay hắn giải đáp một phần nghi vấn:
- Người họ Mộ Dung bọn ta không có quái nhân như vậy...
Mộ Dung Anh cười lạnh một tiếng ngạo nghễ nói:
- Các ngươi bịa đặt thị phi, vu khống cho người, chẳng lẽ là do người của Nam Cung thế gia xui khiến, hoặc là quỷ kế của môn đồ Thượng Quan Vọng?
“Mộ Dung, Mặc, Nam Cung, Đường”, hợp xưng là Tứ đại thế gia, võ công, danh tiếng của bốn thế gia này chính là bốn cây cột chống trời của võ lâm. Mộ Dung thế gia lại còn được xếp vào hàng đầu trong ba thế tộc dịch dung, dị thuật, kỳ công, “Mộ Dung, Thượng Quan, Phí”.
Chỉ nghe Khang Đình cười lớn:
- Nam Cung thế gia đã sớm liên hợp với Quyền Lực bang, Thượng Quan tộc đã sớm chịu Quyền Lực bang sai khiến, ngươi thì làm được gì?!
Tiêu Thu Thủy nghe mà cả kinh, tại Kiếm lư Thành Đô, hắn từng thấy Nam Cung Tùng Hoàng đầu nhập làm môn hạ Bách Độc thần ma, lúc đó hắn chỉ nghĩ Nam Cung Tùng Hoàng là đệ tử bại hoại của Nam Cung thế gia, chẳng ngờ Nam Cung thế gia đã liên kết với Quyền Lực bang, ngay cả gia tộc Thượng Quan cũng đã bị Quyền Lực bang thu nạp rồi!
Mộ Dung Anh cũng không kiên nhẫn được nữa, nói:
- Không có gì mà làm được với không làm được, Mộ Dung thế gia sừng sững giữa giang hồ đã ba trăm năm, còn phải sợ ai!
Bên kia Hà Sư bỗng hỏi:
- Ngươi không phải ba hoa nữa, bọn ta tới chủ yếu là để tìm Mộ Dung Anh Hùng, không phải tìm ngươi, ngươi còn chưa xứng để bọn ta lao sư động chúng.
Mộ Dung Anh kiêu ngạo đáp:
- Anh Hùng ca không những là nhân vật số năm của nhà Mộ Dung bọn ta mà còn là sao sáng trong võ lâm, dựa vào các ngươi, còn chưa xứng gặp huynh ấy!
Cao Trung bật cười âm u:
- Vậy còn ngươi? Ngươi chỉ xứng đi gặp Diêm vương!
Mộ Dung Anh bỗng ảm đạm đáp:
- Đúng.
Cao Trung được đằng chân lại lân đằng đầu:
- Ngươi chỉ xứng uống nước rửa chân của ta.
Mộ Dung Anh khẽ than:
- Ôi!
Đột nhiên, Mộ Dung Anh ra tay, nhanh như ánh chớp.
Cao Trung đang muốn đỡ, bỗng há hốc miệng, giữa ngực cắm một mũi châm bạc, lấp lóe sáng.
Sau đó sắc mặt Cao Trung ngược lại với châm bạc, biến thành đen kịt.
Chỉ nghe Tằng Sâm gào lên thảm thiết:
- Tiểu Cao!
Hà Sư thất thanh:
- Phất hoa phân liễu thứ huyệt pháp của họ Mộ Dung!
Tiếp đó, Khang Đình, Tằng Sâm cũng ra tay, loan đao như nguyệt, ánh sáng mờ nhạt, nhưng đáng sợ nhất là đoản đao của Tằng Sâm.
Đao ngắn chỉ chưa tới ba tấc, nhưng chỉ cần trúng phải một đao, sợ rằng còn khó chịu hơn cả chết.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, đoản đao không ngờ lại rơi vào tay Mộ Dung Anh.
Đoản đao trên tay Mộ Dung Anh, đao đao phát ra lại đúng là đao pháp của Tằng Sâm.
Hà Sư vung đao, đao của hắn dài, dài tám thước năm tấc, cũng gia nhập chiến đoàn.
Chỉ thấy Mộ Dung Anh vươn người lên, bẻ xuống một cành cây, tay phải đoản đao, đao pháp đi theo đường quỷ dị, tay trái trường côn, chiêu chiêu lấy dài đán dài, khóa chặt trường đao của Hà Sư.
Lấy cái mạnh của mình, khắc cái yếu của địch.
Nhưng Án phan quan và Thiết phán quan cũng đã cùng vung roi, giơ yên đánh tới.
Chỉ thấy Mộ Dung Anh phát chiêu, mượn lực đánh lực, lấy yên đẩy ngược, loáng cái lại kéo roi ngắt lực, quật trả về phía kẻ địch, một mặt lấy đao ngắn quyết chiến Khang Đình, mặt khác lại dùng trường côn đả kích Hà Sư, thân hình bám sát vào Tằng Sâm, chuyển động không ngừng.
Hà Sư, Khang Đình thấy đánh lâu không được, chợt thu đao đổi sang Tang môn bổng, chiêu thức đi theo đường vô cùng quái dị. Mới đầu Mộ dung Anh còn có thể chống đỡ, không lâu sau liền mồ hôi đầm đìa, còn trúng mấy vết thương, máu chảy ra không ngừng.
Tiêu Thu Thủy cảm thấy mình nên ra tay rồi.
Đúng lúc đó, trên đầu tường bỗng có ánh mặt trời bùng sáng, trong ánh dương, một người đột ngột phóng xuống.
Mộ Dung Anh lập tức cảnh giác, phỏng chưởng lùi lại:
- Ai?
Chỉ nghe người tới khẩu âm rất quen:
- Mộ Dung thế chất, là ta đây!
Thân hình Mộ Dung Anh vừa đúng che mất tầm mắt Tiêu Thu Thủy, chỉ thấy Mộ Dung Anh nhìn người dưới ánh sáng, vui mừng nói:
- Hóa ra là tiền bối...
Đang muốn chắp tay làm lễ, đột nhiên sống lưng rung lên, toàn thân cứng đờ.
Tiêu Thu Thủy chợt thấy kiếm quang như mặt trời bùng lên.
Mặt trời chói chang đâm vào yết hầu Mộ Dung Anh.
“Xoẹt” một tiếng, một mũi kiếm vàng rực như lửa trồi ra sau đầu Mộ Dung Anh, rồi lại “phốc” một tiếng, thu về.
Mặt trời nóng rực vụt biến mất.
Người tới quay lưng về phía ánh mặt trời, Tiêu Thu Thủy không nhìn thấy rõ.
Nhưng Tiêu Thu Thủy biết kẻ tới là ai.
Tiêu Thu Thủy cơ hồ muốn gào lên.
Kiếm sáng như mặt trời, người tối như bóng đêm.
Quan Nhật thần kiếm, Khang Xuất Ngư!
Lại là lão!
Tiêu Thu Thủy không nhịn được phải gầm lên!
Tên ngụy quân tử hèn hạ, ti tiện, tàn sát trung lương!
Tiêu Thu Thủy cuối cùng cũng xông ra!
Bình thương Tiêu Thu Thủy rất lý trí, rất bình tĩnh.
Hắn giỏi tổ chức, ngoài ra cũng có thể quyết đoán hành sự, quan hệ nhân duyên cực tốt.
Nhưng một khi có chuyện kích nộ tình cảm của hắn, xâm phạm tới tôn nghiêm của hắn, lăng nhục nguyên tắc làm người của hắn, hắn sẽ bất chấp tất cả, bất kỳ trở ngại nào, bất kỳ khó khắn nào, cũng không ngăn nổi quyết tâm của hắn.
Nhất là không thể nhẫn nhịn được loại tiểu nhân hèn hạ như Khang Xuất Ngư.
Hắn xông ra vừa hét lớn:
- Khang Xuất Ngư, tên đốn mạt nhà ngươi....
Tiếp đó hắn đỡ lấy Mộ Dung Anh đang run rẩy sắp ngã.
Hắn phát hiện Mộ Dung Anh hai mắt trợn trừng, đã tắt thở rồi.
Bài thơ "Đương đồ Triệu Viêm thiếu phủ phấn đồ sơn thủy ca" của Lý Bạch.
峨眉高出西极天.
罗浮直与南溟连.
名工绎思挥彩笔.
驱山走海置眼前.
满堂空翠如可扫.
赤城霞气苍梧烟.
洞庭潇湘意渺绵.
三江七泽情洄沿.
惊涛汹涌向何处.
孤舟一去迷归年.
征帆不动亦不旋.
飘如随风落天边.
心摇目断兴难尽.
几时可到三山巅.
西峰峥嵘喷流泉.
Nga mi cao xuất tây cực thiên.
La phù trực dữ nam minh liên.
Danh công dịch tư huy thải bút.
Khu sơn tẩu hải trí nhãn tiền.
Mãn đường không thúy như khả tảo.
Xích thành hà khí thương ngô yên.
Động đình tiêu tương ý miểu miên.
Tam giang thất trạch tình hồi duyên.
Kinh đào hung dũng hướng hà xử.
Cô chu nhất khứ mê quy niên.
Chinh phàm bất động diệc bất toàn.
Phiêu như tùy phong lạc thiên biên.
Tâm diêu mục đoạn hưng nan tẫn.
Kỷ thì khả đáo tam sơn điên.
Tây phong tranh vanh phún lưu tuyền.
Tác giả :
Ôn Thụy An