Thần Cấp Triệu Hoán Sư
Chương 9: Có Chút Phiền Toái
"Hừ, lại thế nữa, hở được khen một tí là bắt đầu tự luyến...?"
Trịnh Ngọc Dao bĩu môi nói.
"Người cậu thì càng lúc càng ốm yếu. Mới hôm bữa còn phải nhập viện mà bày đặt khoe ta đây vô địch!"
"Ách... "
Triệu Thiên Dương mặt đen thui, câm nín không lên tiếng. Tâm lý thầm rên lên.
Bỗng hắn đảo mắt, cười một cách gian manh, ghé sát gần Trịnh Ngọc Dao, nói nhỏ:
"Hì hì, có phải hay không cậu đang quan tâm mình!"
"Đáng ghét, lại trêu chọc người ta...!"
"Trêu chọc... Thôi đi bà cô tôi ơi. Có bị bà hố hàng thì có...!"
Đầu óc đang suy nghĩ lung tung, Triệu Thiên Dương cảm thấy người muốn xê xích qua một bên.
Trịnh Ngọc Dao đỏ mặt đẩy hắn ra:
" Cậu có biết hôm nay lớp mình có người mới chuyển qua đó."
"Ma mới hả, mình chẳng quan tâm."
Hắn lắc đầu:
“Nếu là nam, tớ chẳng buồn nghĩ tới. Còn nữ sao.”
Hắn lại nhích gần Ngọc Dao một lần nữa: “Có bạn gái tớ đẹp không?”
"Hứ, ai là bạn gái của cậu."
Ngọc Dao đỏ mặt nói lớn:
" Muốn theo đuổi tớ bây giờ, có nhiều người lắm, gia cảnh giàu có, lại học giỏi giang, cậu có gì đây."
"Vậy sao, có lẽ cậu nghĩ mấy thứ đó ghê gớm lắm. Chứ mình thì coi như gió thoảng mây bay thôi. Muốn kiếm tiền, khó à!"
Triệu Thiên Dương lạnh nhạt trả lời. Tâm lý đang tự cho mình một ngàn like... Cảm giác bản thân quá cool rồi!
Hiện thực lập tức bị đả kích không thương hại....!
"Bốc phét, tiếp tục bốc phét. Tớ hổng tin đâu..."
Trịnh Ngọc Dao đảo con mắt nhỏ, hình như cô nàng đang đánh chủ ý nào đó.
“ Hay là chúng ta cuộc một kèo đi.”
"Cậu cá độ …với tớ?"
- Triệu Thiên Dương kinh ngạc nhìn Ngọc Dao, rồi hắn giơ tay …. Sờ lên trán cô nàng.
“Chà, có hơi ấm ấm, bữa nay bạn tôi chắc có tí vấn đề về não rồi.”
"Tên kia, ngươi dám chọc bổn cô nương!"
Trịnh Ngọc Dao gầm thét, trừng mắt nhìn Thiên Dương.
"Bà nội nó... Lỡ lời rồi! Cô nàng này mà lên cơn chắc ta phải chuẩn bị tinh thần... chạy thôi!"
"E hèm..."- Triệu Thiên Dương ho một cái, khuôn mặt nhìn cực kì lạnh lùng... nhưng vẫn không dấu được nét run run co giật dưới lớp da mặt.
- "Chẳng lẽ không phải sao?"
Hắn nhún vai, vẻ vô tội:
"Từ nhỏ đến lớn, cậu có đánh cuộc thắng mình lần nào đâu!"
Ngọc Dao đỏ mặt. Quả thật như vậy. Không hiểu sao từ bé đến giờ, cô đặc biệt quấn Thiên Dương. Có lẽ là do một lần hắn ta đã bảo vệ cô khỏi lũ trẻ bụi đời ăn hiếp.
“Mặc dù gia cảnh có chênh lệch, nhưng đó cũng không là vấn đề.”
Ngọc Dao chợt cảm giác mặt mình nóng lên.... "Trời ơi... Tui đang nghĩ cái gì vậy??"
"Thế nào, suy tư lâu thế. Bây giờ đổi ý còn kịp đó."
Triệu Thiên Dương cười cười nói.
"Hứ, lần này, chúng ta đánh cuộc học tập cùng thành tích thể thao, cậu có dám không?"
Trịnh Ngọc Dao đưa mắt nhìn hắn hỏi. Cô nàng biết Thiên Dương đã không hề chuyên chú tập luyện trong những năm gần đây. Còn thành tích trên lớp thì chỉ thuộc tầm trung, không quá nổi bật, đánh cuộc keo này, nàng ăn chắc.
"Ái chà, có chuẩn bị sao?"
Triệu Thiên Dương hơi lé mắt nhìn một chút. Hiếm khi nào cô nàng này lại nghiêm túc như thế, lần này từ chối,chỉ sợ không được.
“Nếu cậu muốn thi, mình chấp nhận, nhưng phải có tiền đặt cuộc chớ.” Hắn nhìn,đáp lại Ngọc Dao.
"Hừ, tất nhiên phải có. Nếu bên thua, phải đáp ứng bên thắng một điều kiện không quá mức.Cậu thấy thế nào?"
"Vậy à,…. Được thôi, chấp nhận... Mà nghi ghê... Cậu không chấp mìn chút nào hả. Rõ ràng thành tích ưu tú hơn mà còn cược thẳng thừng như thế... Không công bằng chút nào!"
"Ai biểu người nào tự tin khoe ta đây chấp hết...!"
"..."
"Ta đây chấp hết... Câu đó ở đâu ra vậy nhỏ kia...!"
Trịnh Ngọc Dao thấy thằng bé vẻ mặt càng lúc càng tối thui liền xua xua tay:
" Tớ nói đạo đề đi, rất đơn giản, kì thi lần này, ai cao điểm hơn, người đó thắng. Và hổng nhường đâu, ai bảo cậu toàn thắng mình."
Mặc dù thế, nhưng giọng cô bé lộ ra sự tự tin vô cùng mạnh mẽ. Nữ thần biệt danh của cô không chỉ ở nhan sắc chim sa cá lặn, mà còn vì tài học của cô.
Ở trường này, lực học của nàng có thể xếp top 10 đấy. Đừng tưởng top 10 là thấp. Vì tiêu chuẩn của Lê Qúy Đôn có thể nói tiêu chuẩn Á khu.
Vì vậy học sinh mới có thể một mực kiêu ngạo khi học ở đây. Bởi nơi này, họ chính là tấm gương cho kẻ khác noi theo.
"Ok, tiếp theo thử thách đi!"
Triệu Thiên Dương vẻ mặt lạnh nhạt tiếp lời, lòng như muốn nở hoa. Cô nàng này, thua chắc rồi!
"Ồ?"
Ngọc Dao có chút kinh ngạc.Không ngờ cậu bạn của mình lại cứng rắn như thế.
“Chẳng lẽ cậu ấy tự tin có thể vượt mình trong kì thi sao, hay còn cái gì trờ giúp khác mà ta không biết.”
Nghĩ vậy, nhưng nàng vẫn nói tiếp:
“ Tiếp theo thi đấu chính là giành giải trong đại hội thể thao. Mỗi người sẽ đăng kí hai môn thi, sau đó sẽ tổng kết thành tích cả hai rồi phân thắng thua.”
"Cái này sao?"
Triệu Thiên Dương trầm ngâm một lát …
"Sợ rồi à. Tất thắng Thiên Dương...?"
Ngọc Dao nhấn mạnh hai từ cuối, có cảm giác trả thù sảng khoái. Khi bé đánh cuộc toàn thua, không thể nói cuộc đời cô không bi thảm. Tên đáng ghét này lúc đó cực kì không có phong độ thân sĩ.
Đi chơi,bắt nàng trả tiền, mua đồ ăn, bắt nàng mua. Thậm chí nàng còn phải đèo hắn về nhà. Nghĩ lại thiệt tức chết mà!
"Sợ, há há. Mình chỉ lo cậu thua thảm quá, lúc đó lại giận dỗi không chịu thực hiện giao ước của chúng ta.."
Triệu Thiên Dương cười tà đáp lại.
"Cậu cứ tự tin như vậy.Chúng ta đánh cuộc chứ!"
Trịnh Ngọc Dao híp mắt lại tiếu dung nhìn hắn. Cả hai như hai cái tiểu hồ ly đang đối chọi với nhau.
“ Lần này cơ hội nghìn năm có một,bổn cô nương nhất định phải cho tên kia đẹp mắt.”
Ngọc Dao thầm nghĩ.
“Chắc chắn phải cho cô nàng này biết, thế nào là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Chiến thắng... Cho cô ấy... khà khà... " – Triệu Thiên Dương vẻ mặt hắc ám khiến cho người nhìn phải rởn cả người.
"Lúc đó lại thêm một cái thị nữ rửa bát quét nhà cho ta, há há...!"
Sưu sưu... Mọt cơn gió lạnh thổi qua... Khiến cả hai người đều rùng mình. Lập tức, Triệu Thiên Dương cùng Trịnh Ngọc Dao quay sang nhìn nhau... Biểu tình cực kì nghiêm trọng.
Nhưng hai tên này đều có chung một ý nghĩ: " Cá cược ta thắng chắc!"
Cả hai người đều mưu toan,tính toán lẫn nhau. Khuôn mặt đều nở ra nụ cười đắc thắng. Cả hai cùng hô lên:
“Đồng ý.”
"Hừ, cậu cứ chờ đợi làm người hầu của mình đi,Triệu Thiên Dương... Cu li..tiền boa viễn cảnh đang chờ đợi đó! "
Trịnh Ngọc Dao vẻ mặt kiêu ngạo như một chú chim thiên nga, có vẻ nắm chắc mọi thứ trong tay.
"Vậy a, mình mỏi mắt mong chờ, ngay cậu mặc đồ nữ hầu cosplay đến chỗ mình dọn việc nhà, há há...!"
Triệu Thiên Dương toe toét cười đáp trả.
"Không đời nào, bổn cô nương sẽ là người chiến thắng. Cậu không có cửa đâu!"
"Được thôi,chúng ta đợi xem, ai là người thắng cuộc!"
Cả hai quay mặt nhìn nhau,đầy mùi thuốc súng. Bỗng, Trịnh Ngọc Dao đỏ mặt,nhỏ giọng nói:
“Cậu ăn sáng chưa?”.
"Vẫn chưa."
Triệu Thiên Dương lắc đầu trả lời.
"Vậy đi ăn, hôm nay bổn cô nương tâm tình tốt,sẽ mời nhà ngươi một bữa!"
Ngọc Dao không nhìn hắn quay đầu đi về phía căn tin của trường, nàng cảm giác hôm nay mình xử sự thật kì lạ
.Cứ như có một ma lực nào đó cuốn hút tâm trí của nàng về phía Triệu Thiên Dương vậy. Khó đạo, nàng phải dùng biện pháp này để tránh đối mặt với hắn.
Sải bước song song với Trinh Ngọc Dao, Triệu Thiên Dương im lặng,nghĩ ngợi. Hai người lặng lẽ đi sóng đôi, mà cũng không gây bất cứ ai chú ý,đi đến căn tin. Bên trong bây giờ đang bay lên từng mùi hương thơm ngào ngạt. Trịnh Ngọc Dao sáng mắt lên bước về phía trước.
"Cho một phần súp cua với trứng. Còn cậu ăn gì?"
Cô quay sang hỏi Triệu Thiên Dương.
- Ừm cho cháu một tô phở gà cùng hai cái bánh quẩy.Triệu Thiên Dương quay đầu sang nhìn Ngọc Dao:
” Cậu nói hôm nay mời tớ a.”
- Đúng. Mặc dù cảm thấy có gì đó sai sai, Ngọc Dao vẫn gật đầu.
- Vậy đây không khách khí nhé. Triệu Thiên Dương vẻ mặt sáng láng nói.
- -----------
Hai mươi phút sau, Ngọc Dao cảm thấy hối hận vì lựa chọn của mình. Cái này quả thực là siêu cấp ăn hàng. Một mình hắn ta đã chiến hơn ba tô phở cùng mười lăm cái bánh quẩy, vậy mà vẫn chưa no.
Thậm chí còn đang ăn tiếp tô thứ tư. Thật là một con heo.
“Cái này, cậu nhìn ốm yếu thế này, làm sao ăn nhiều như thế.”
Không phải cô muốn hỏi,mà vì cô cần trả thay hắn a, nếu không phải lời nói ra khó rút lại, cô đã rời đi nơi này rồi.
Bây giờ căn tin đã tiến đến rất nhiều học sinh, họ còn quay đầu nhìn lại xì xào bàn tán hai người.
"Anh Thiên, xem kìa, là nữ thần của chúng ta!"
"Đâu, tình yêu của ta nãy giờ ngồi đâu mà ta không thấy?"
Một tên đáp trả lời bạn mình.
- "Phi, cái gì quỷ, béo ú như mày dám nhúng chàm nữ thần à.Coi chừng chết lúc nào không hay.Nhưng mà coi lại, bên cạnh nữ thần là tên nào thế, dám bắt nữ thần ngồi đợi, lại còn ăn liên tù tì."
Trong căn tin giờ đây, mọi người đều quay sang nhìn chằm chằm vào hai người. Không chỉ vì Trịnh Ngọc Dao là hoa khôi của trường,mà còn vì sức ăn kinh khủng của Triệu Thiên Dương.
Con hàng này thật có thể ăn a.Mấy tên học sinh thầm nghĩ. Thật sự chứng minh thì điều đó hoàn toàn đúng. Nhưng Triệu Thiên Dương cũng không dám ăn tiếp.
Da mặt của hắn dù có dày nhưng cũng không thể chịu được cường độ cao như vậy lực xuyên thấu a. Chưa kể, nếu để mấy tên kia thấy nữ thần trả tiền giùm mình, không biết sẽ xảy ra chuyện gì đây.
Lúc này, một tên học sinh nhìn khá cao to bước đến. Vẻ mặt cực kì hách dịch.
Triệu Thiên Dương hơi nhíu mày không thèm để ý
Lại có con ruồi đến phiền toái rồi!
Trịnh Ngọc Dao bĩu môi nói.
"Người cậu thì càng lúc càng ốm yếu. Mới hôm bữa còn phải nhập viện mà bày đặt khoe ta đây vô địch!"
"Ách... "
Triệu Thiên Dương mặt đen thui, câm nín không lên tiếng. Tâm lý thầm rên lên.
Bỗng hắn đảo mắt, cười một cách gian manh, ghé sát gần Trịnh Ngọc Dao, nói nhỏ:
"Hì hì, có phải hay không cậu đang quan tâm mình!"
"Đáng ghét, lại trêu chọc người ta...!"
"Trêu chọc... Thôi đi bà cô tôi ơi. Có bị bà hố hàng thì có...!"
Đầu óc đang suy nghĩ lung tung, Triệu Thiên Dương cảm thấy người muốn xê xích qua một bên.
Trịnh Ngọc Dao đỏ mặt đẩy hắn ra:
" Cậu có biết hôm nay lớp mình có người mới chuyển qua đó."
"Ma mới hả, mình chẳng quan tâm."
Hắn lắc đầu:
“Nếu là nam, tớ chẳng buồn nghĩ tới. Còn nữ sao.”
Hắn lại nhích gần Ngọc Dao một lần nữa: “Có bạn gái tớ đẹp không?”
"Hứ, ai là bạn gái của cậu."
Ngọc Dao đỏ mặt nói lớn:
" Muốn theo đuổi tớ bây giờ, có nhiều người lắm, gia cảnh giàu có, lại học giỏi giang, cậu có gì đây."
"Vậy sao, có lẽ cậu nghĩ mấy thứ đó ghê gớm lắm. Chứ mình thì coi như gió thoảng mây bay thôi. Muốn kiếm tiền, khó à!"
Triệu Thiên Dương lạnh nhạt trả lời. Tâm lý đang tự cho mình một ngàn like... Cảm giác bản thân quá cool rồi!
Hiện thực lập tức bị đả kích không thương hại....!
"Bốc phét, tiếp tục bốc phét. Tớ hổng tin đâu..."
Trịnh Ngọc Dao đảo con mắt nhỏ, hình như cô nàng đang đánh chủ ý nào đó.
“ Hay là chúng ta cuộc một kèo đi.”
"Cậu cá độ …với tớ?"
- Triệu Thiên Dương kinh ngạc nhìn Ngọc Dao, rồi hắn giơ tay …. Sờ lên trán cô nàng.
“Chà, có hơi ấm ấm, bữa nay bạn tôi chắc có tí vấn đề về não rồi.”
"Tên kia, ngươi dám chọc bổn cô nương!"
Trịnh Ngọc Dao gầm thét, trừng mắt nhìn Thiên Dương.
"Bà nội nó... Lỡ lời rồi! Cô nàng này mà lên cơn chắc ta phải chuẩn bị tinh thần... chạy thôi!"
"E hèm..."- Triệu Thiên Dương ho một cái, khuôn mặt nhìn cực kì lạnh lùng... nhưng vẫn không dấu được nét run run co giật dưới lớp da mặt.
- "Chẳng lẽ không phải sao?"
Hắn nhún vai, vẻ vô tội:
"Từ nhỏ đến lớn, cậu có đánh cuộc thắng mình lần nào đâu!"
Ngọc Dao đỏ mặt. Quả thật như vậy. Không hiểu sao từ bé đến giờ, cô đặc biệt quấn Thiên Dương. Có lẽ là do một lần hắn ta đã bảo vệ cô khỏi lũ trẻ bụi đời ăn hiếp.
“Mặc dù gia cảnh có chênh lệch, nhưng đó cũng không là vấn đề.”
Ngọc Dao chợt cảm giác mặt mình nóng lên.... "Trời ơi... Tui đang nghĩ cái gì vậy??"
"Thế nào, suy tư lâu thế. Bây giờ đổi ý còn kịp đó."
Triệu Thiên Dương cười cười nói.
"Hứ, lần này, chúng ta đánh cuộc học tập cùng thành tích thể thao, cậu có dám không?"
Trịnh Ngọc Dao đưa mắt nhìn hắn hỏi. Cô nàng biết Thiên Dương đã không hề chuyên chú tập luyện trong những năm gần đây. Còn thành tích trên lớp thì chỉ thuộc tầm trung, không quá nổi bật, đánh cuộc keo này, nàng ăn chắc.
"Ái chà, có chuẩn bị sao?"
Triệu Thiên Dương hơi lé mắt nhìn một chút. Hiếm khi nào cô nàng này lại nghiêm túc như thế, lần này từ chối,chỉ sợ không được.
“Nếu cậu muốn thi, mình chấp nhận, nhưng phải có tiền đặt cuộc chớ.” Hắn nhìn,đáp lại Ngọc Dao.
"Hừ, tất nhiên phải có. Nếu bên thua, phải đáp ứng bên thắng một điều kiện không quá mức.Cậu thấy thế nào?"
"Vậy à,…. Được thôi, chấp nhận... Mà nghi ghê... Cậu không chấp mìn chút nào hả. Rõ ràng thành tích ưu tú hơn mà còn cược thẳng thừng như thế... Không công bằng chút nào!"
"Ai biểu người nào tự tin khoe ta đây chấp hết...!"
"..."
"Ta đây chấp hết... Câu đó ở đâu ra vậy nhỏ kia...!"
Trịnh Ngọc Dao thấy thằng bé vẻ mặt càng lúc càng tối thui liền xua xua tay:
" Tớ nói đạo đề đi, rất đơn giản, kì thi lần này, ai cao điểm hơn, người đó thắng. Và hổng nhường đâu, ai bảo cậu toàn thắng mình."
Mặc dù thế, nhưng giọng cô bé lộ ra sự tự tin vô cùng mạnh mẽ. Nữ thần biệt danh của cô không chỉ ở nhan sắc chim sa cá lặn, mà còn vì tài học của cô.
Ở trường này, lực học của nàng có thể xếp top 10 đấy. Đừng tưởng top 10 là thấp. Vì tiêu chuẩn của Lê Qúy Đôn có thể nói tiêu chuẩn Á khu.
Vì vậy học sinh mới có thể một mực kiêu ngạo khi học ở đây. Bởi nơi này, họ chính là tấm gương cho kẻ khác noi theo.
"Ok, tiếp theo thử thách đi!"
Triệu Thiên Dương vẻ mặt lạnh nhạt tiếp lời, lòng như muốn nở hoa. Cô nàng này, thua chắc rồi!
"Ồ?"
Ngọc Dao có chút kinh ngạc.Không ngờ cậu bạn của mình lại cứng rắn như thế.
“Chẳng lẽ cậu ấy tự tin có thể vượt mình trong kì thi sao, hay còn cái gì trờ giúp khác mà ta không biết.”
Nghĩ vậy, nhưng nàng vẫn nói tiếp:
“ Tiếp theo thi đấu chính là giành giải trong đại hội thể thao. Mỗi người sẽ đăng kí hai môn thi, sau đó sẽ tổng kết thành tích cả hai rồi phân thắng thua.”
"Cái này sao?"
Triệu Thiên Dương trầm ngâm một lát …
"Sợ rồi à. Tất thắng Thiên Dương...?"
Ngọc Dao nhấn mạnh hai từ cuối, có cảm giác trả thù sảng khoái. Khi bé đánh cuộc toàn thua, không thể nói cuộc đời cô không bi thảm. Tên đáng ghét này lúc đó cực kì không có phong độ thân sĩ.
Đi chơi,bắt nàng trả tiền, mua đồ ăn, bắt nàng mua. Thậm chí nàng còn phải đèo hắn về nhà. Nghĩ lại thiệt tức chết mà!
"Sợ, há há. Mình chỉ lo cậu thua thảm quá, lúc đó lại giận dỗi không chịu thực hiện giao ước của chúng ta.."
Triệu Thiên Dương cười tà đáp lại.
"Cậu cứ tự tin như vậy.Chúng ta đánh cuộc chứ!"
Trịnh Ngọc Dao híp mắt lại tiếu dung nhìn hắn. Cả hai như hai cái tiểu hồ ly đang đối chọi với nhau.
“ Lần này cơ hội nghìn năm có một,bổn cô nương nhất định phải cho tên kia đẹp mắt.”
Ngọc Dao thầm nghĩ.
“Chắc chắn phải cho cô nàng này biết, thế nào là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Chiến thắng... Cho cô ấy... khà khà... " – Triệu Thiên Dương vẻ mặt hắc ám khiến cho người nhìn phải rởn cả người.
"Lúc đó lại thêm một cái thị nữ rửa bát quét nhà cho ta, há há...!"
Sưu sưu... Mọt cơn gió lạnh thổi qua... Khiến cả hai người đều rùng mình. Lập tức, Triệu Thiên Dương cùng Trịnh Ngọc Dao quay sang nhìn nhau... Biểu tình cực kì nghiêm trọng.
Nhưng hai tên này đều có chung một ý nghĩ: " Cá cược ta thắng chắc!"
Cả hai người đều mưu toan,tính toán lẫn nhau. Khuôn mặt đều nở ra nụ cười đắc thắng. Cả hai cùng hô lên:
“Đồng ý.”
"Hừ, cậu cứ chờ đợi làm người hầu của mình đi,Triệu Thiên Dương... Cu li..tiền boa viễn cảnh đang chờ đợi đó! "
Trịnh Ngọc Dao vẻ mặt kiêu ngạo như một chú chim thiên nga, có vẻ nắm chắc mọi thứ trong tay.
"Vậy a, mình mỏi mắt mong chờ, ngay cậu mặc đồ nữ hầu cosplay đến chỗ mình dọn việc nhà, há há...!"
Triệu Thiên Dương toe toét cười đáp trả.
"Không đời nào, bổn cô nương sẽ là người chiến thắng. Cậu không có cửa đâu!"
"Được thôi,chúng ta đợi xem, ai là người thắng cuộc!"
Cả hai quay mặt nhìn nhau,đầy mùi thuốc súng. Bỗng, Trịnh Ngọc Dao đỏ mặt,nhỏ giọng nói:
“Cậu ăn sáng chưa?”.
"Vẫn chưa."
Triệu Thiên Dương lắc đầu trả lời.
"Vậy đi ăn, hôm nay bổn cô nương tâm tình tốt,sẽ mời nhà ngươi một bữa!"
Ngọc Dao không nhìn hắn quay đầu đi về phía căn tin của trường, nàng cảm giác hôm nay mình xử sự thật kì lạ
.Cứ như có một ma lực nào đó cuốn hút tâm trí của nàng về phía Triệu Thiên Dương vậy. Khó đạo, nàng phải dùng biện pháp này để tránh đối mặt với hắn.
Sải bước song song với Trinh Ngọc Dao, Triệu Thiên Dương im lặng,nghĩ ngợi. Hai người lặng lẽ đi sóng đôi, mà cũng không gây bất cứ ai chú ý,đi đến căn tin. Bên trong bây giờ đang bay lên từng mùi hương thơm ngào ngạt. Trịnh Ngọc Dao sáng mắt lên bước về phía trước.
"Cho một phần súp cua với trứng. Còn cậu ăn gì?"
Cô quay sang hỏi Triệu Thiên Dương.
- Ừm cho cháu một tô phở gà cùng hai cái bánh quẩy.Triệu Thiên Dương quay đầu sang nhìn Ngọc Dao:
” Cậu nói hôm nay mời tớ a.”
- Đúng. Mặc dù cảm thấy có gì đó sai sai, Ngọc Dao vẫn gật đầu.
- Vậy đây không khách khí nhé. Triệu Thiên Dương vẻ mặt sáng láng nói.
- -----------
Hai mươi phút sau, Ngọc Dao cảm thấy hối hận vì lựa chọn của mình. Cái này quả thực là siêu cấp ăn hàng. Một mình hắn ta đã chiến hơn ba tô phở cùng mười lăm cái bánh quẩy, vậy mà vẫn chưa no.
Thậm chí còn đang ăn tiếp tô thứ tư. Thật là một con heo.
“Cái này, cậu nhìn ốm yếu thế này, làm sao ăn nhiều như thế.”
Không phải cô muốn hỏi,mà vì cô cần trả thay hắn a, nếu không phải lời nói ra khó rút lại, cô đã rời đi nơi này rồi.
Bây giờ căn tin đã tiến đến rất nhiều học sinh, họ còn quay đầu nhìn lại xì xào bàn tán hai người.
"Anh Thiên, xem kìa, là nữ thần của chúng ta!"
"Đâu, tình yêu của ta nãy giờ ngồi đâu mà ta không thấy?"
Một tên đáp trả lời bạn mình.
- "Phi, cái gì quỷ, béo ú như mày dám nhúng chàm nữ thần à.Coi chừng chết lúc nào không hay.Nhưng mà coi lại, bên cạnh nữ thần là tên nào thế, dám bắt nữ thần ngồi đợi, lại còn ăn liên tù tì."
Trong căn tin giờ đây, mọi người đều quay sang nhìn chằm chằm vào hai người. Không chỉ vì Trịnh Ngọc Dao là hoa khôi của trường,mà còn vì sức ăn kinh khủng của Triệu Thiên Dương.
Con hàng này thật có thể ăn a.Mấy tên học sinh thầm nghĩ. Thật sự chứng minh thì điều đó hoàn toàn đúng. Nhưng Triệu Thiên Dương cũng không dám ăn tiếp.
Da mặt của hắn dù có dày nhưng cũng không thể chịu được cường độ cao như vậy lực xuyên thấu a. Chưa kể, nếu để mấy tên kia thấy nữ thần trả tiền giùm mình, không biết sẽ xảy ra chuyện gì đây.
Lúc này, một tên học sinh nhìn khá cao to bước đến. Vẻ mặt cực kì hách dịch.
Triệu Thiên Dương hơi nhíu mày không thèm để ý
Lại có con ruồi đến phiền toái rồi!
Tác giả :
Phong Trần Lãng Tử